Chương 4: Chương 4
Mana
22/10/2019
Không, cô không ghét anh, cô rất biết ơn anh. Cô
còn có cảm giác khác đối với anh nữa nhưng do số phận của 2 người khác
nhau nên cô không thể tiếp tục. Cô đã khóa trái tim mình lại để cô nói
anh tránh xa cô ra.
- Tôi không...ghét anh, tôi rất biết ơn anh, 12 năm nay tôi ở 1 mình mà tôi không có đến 1 người bạn hay người quen. Tôi biết ơn anh vì anh nói chuyện với tôi, yêu quý Kim Ly. Nhưng chúng ta có duyên gặp mặt. Cô khẽ mỉm cười.
Gió thổi qua làm tóc cô bay trong gió. Anh bất ngờ thấy coi giống như 1 thiên thần vậy.
- Tạm biệt.
Cô rời đi, anh chỉ đứng đấy trong im lặng.
5 ngày sau, cô vẫn đi làm như bình thường nhưng không gặp anh. Có 2 đêm cô làm ở đấy nhưng không gặp anh. Kim Ly luôn hỏi anh khi đến đó.
1 tuần sau đó, cô đang làm thì cô giáo bé Kim Ly đến tận nơi tìm cô.
- Nhân An, Kim Ly ngất rồi.
- Sao lại ốm. Cô lập tức bỏ làm và chạy theo cô giáo Kim Ly đến trường.
Kim Ly đang nằm trong phòng y tế.
- Tôi xin phép đưa con bé đến viện. Cô bế Kim Ly lên rồi ra bắt xe đến bệnh viện.
Kim Ly đã lâu lắm không ốm, sao lại tự nhiên ngất vậy. Cô đưa Kim Ly đi khám.
- Bác sĩ, con tôi bị sao không?
- Bé bị bệnh tim, hôm nay bệnh phát triển lớn khiến cô bé ngất. Bé phải được phẫu thuật mới khỏe ra được
- Thưa bác sĩ, tiền phẫu thuật là bao nhiêu ạ?
- Do bé không có bảo hiểm y tế nên tầm gần 100 tr
Cô cầm tờ giấy khám bệnh của Kim Ly thì đi vào phòng bệnh đó.
- Mẹ ơi, con đau ngực quá. Kim Ly khóc quá trời tay ôm ngực
- Đây, để mẹ cho con uống thuốc giảm đau nha. Cô gạt bỏ sự lo lắng của mình rồi lấy thuốc mua ở quầy thuốc cho Kim Ly.
Cô cho Kim Ly ăn tạm cái bánh rồi cho cô bé uống thuốc.
- Mẹ ơi, hay mình về nhà nha, con không muốn ở viện đâu. Kim Ly nói.
- Không được, con cố gắng khỏi nhanh. Chúng ta sẽ về nhà sớm. Cô cười.
- Vâng. Kim Ly muốn nói gì đó nhưng thôi.
Trong phòng bệnh có vài đứa trẻ nhiều lứa tuổi nữa. Cô ra mượn điện thoại của bệnh viện gọi cho chỗ làm của mình xin ứng trước tiền lương của 2 năm nhưng không được. Cô hoàn toàn lâm vào bế tắc, cô không biết phải làm gì để có tiền để chữa trị cho con cô. Tự nhiên cô nghĩ đến anh. Cô vào nhờ những người ở đây trông bé Kim Ly hộ rồi chạy đi.
Cô chạy 1 đoạn đường dài và chạy thẳng đến công ty anh. Đến trước cửa thì cô bị ngã, 1 cánh tay vòng đến đỡ ngang eo cô. Kéo lên.
Cô nhìn chàng trai đỡ mình. Anh chàng này mặc Vest trắng. Mái tóc nhộm sang màu xám tro. Nhìn tổng thể khá đẹp trai.
- Cảm ơn anh. Cô cúi đầu.
- lần sau cẩn thận. Anh chàng này đúc tay vào túi quần rồi đi vào công ty của Anh.
Cô không dám đi vào vì sợ, cô chỉ ngồi bên đường và đợi, cô luôn rất lo cho con cô. Cô có nhờ những người ở đấy là đến tối thì mua hộ Kim Ly 1 bát cháo để cô bé ăn nếu cô không về kịp.
Trời bắt đầu đổ mưa, cô đứng ở mái hiên nên không bị ướt. Đến 7h tối anh mới đi ra.
- Vương Minh Nguyên! Cô chạy sang kể cả trời đang mưa.
- Nhân An?! Anh giật mình.
- Xin anh hãy giúp tôi. Tôi biết mình không nên đến tìm anh nhưng giờ tôi không biết tìm ai ngoài anh cả. Cô nói 1 chàng như vừa xin lỗi vừa nhờ vả.
- Trước hết cô vào xe đã, cô ướt hết rồi. Anh mở cửa xe ra rồi đẩy cô vào. Anh đi qua ghế lái ngồi vào đó.
- Cô cần tôi giúp gì? Anh lấy dưới gần ghế 1 cái khăn cho cô lau.
- Tôi muốn mượn tiền anh. Kim Ly bị bệnh tim, con bé cần được phẫu thuật. Cô nói.
- Kim Ly bị bệnh tim? Con bé bình thường khỏe lắm mà sao lại vậy? Anh ngạc nhiên.
- Con bé vốn không có thể chất tốt nhưng không có dấu hiệu của việc bệnh sẽ tái phát nên tôi ...
- Trước hết đưa tôi đến bệnh viện đó đi. Vừa đi vừa nói. Anh với tay sang vài dây an toàn cho cô rồi cài dây an toàn cho mình.
Anh phóng xe đi. Cô kể những gì bác sĩ nói cho anh nghe. Đến bệnh viện, cả 2 đi lên phòng kia. Kim Ly đang được cho ăn bởi 1 bà trong phòng đó.
- Mẹ. Kim Ly thấy mẹ thì với tay đến chỗ cô.
- Cảm ơn bà đã trông con cho cháu. Cô cảm ơn người bà kia đã giúp cô.
- Con bé ăn tốt đấy. Cho ăn rồi chóng khỏe ra. Bà già ấy nói.
- Vâng, con sẽ cho bé ăn khỏe ạ. Cô cười.
Bà già ấy đi về chỗ giường bệnh của con gái mình. Anh đi vào sau nhìn bé Kim Ly.
- Bác Nguyên. Kim Ly nhận ra Minh Nguyên.
- Kim Ly, con thấy trong người sao rồi? Anh ngồi xuống bên mép giường.
- Con mệt, con không muốn dậy. Kim Ly nói.
- Được rồi, con ăn hết rồi uống thuốc đi nha. Anh vuốt nhẹ tóc Kim Ly
- Vâng.
Nhân An đút cho Kim Ly ăn cho hết bát cháo rồi cho cô bé uống thuốc.
Uống thuốc xong Kim Ly nằm xuống rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, anh và cô đi ra bên ngoài nói chuyện.
- Tôi sẽ làm thủ tục cho Kim Ly chuyển đến bệnh viện tốt hơn. Tôi có quen 1 bác sĩ rất giỏi ở đó, cô bé sẽ không sao đâu.
- Không... Cô chưa nói xong thì bị anh bịp miệng lại.
- Tôi biết cô sẽ từ chối nhưng đây là điều tôi muốn, đừng từ chối nữa. Anh ra hiệu cho cô im lặng.
Cô đành phải im lặng dù cô chỉ muốn vay tiền thôi. Anh đứng lên lấy điện thoại ra gọi cho ai đó
- Tôi không...ghét anh, tôi rất biết ơn anh, 12 năm nay tôi ở 1 mình mà tôi không có đến 1 người bạn hay người quen. Tôi biết ơn anh vì anh nói chuyện với tôi, yêu quý Kim Ly. Nhưng chúng ta có duyên gặp mặt. Cô khẽ mỉm cười.
Gió thổi qua làm tóc cô bay trong gió. Anh bất ngờ thấy coi giống như 1 thiên thần vậy.
- Tạm biệt.
Cô rời đi, anh chỉ đứng đấy trong im lặng.
5 ngày sau, cô vẫn đi làm như bình thường nhưng không gặp anh. Có 2 đêm cô làm ở đấy nhưng không gặp anh. Kim Ly luôn hỏi anh khi đến đó.
1 tuần sau đó, cô đang làm thì cô giáo bé Kim Ly đến tận nơi tìm cô.
- Nhân An, Kim Ly ngất rồi.
- Sao lại ốm. Cô lập tức bỏ làm và chạy theo cô giáo Kim Ly đến trường.
Kim Ly đang nằm trong phòng y tế.
- Tôi xin phép đưa con bé đến viện. Cô bế Kim Ly lên rồi ra bắt xe đến bệnh viện.
Kim Ly đã lâu lắm không ốm, sao lại tự nhiên ngất vậy. Cô đưa Kim Ly đi khám.
- Bác sĩ, con tôi bị sao không?
- Bé bị bệnh tim, hôm nay bệnh phát triển lớn khiến cô bé ngất. Bé phải được phẫu thuật mới khỏe ra được
- Thưa bác sĩ, tiền phẫu thuật là bao nhiêu ạ?
- Do bé không có bảo hiểm y tế nên tầm gần 100 tr
Cô cầm tờ giấy khám bệnh của Kim Ly thì đi vào phòng bệnh đó.
- Mẹ ơi, con đau ngực quá. Kim Ly khóc quá trời tay ôm ngực
- Đây, để mẹ cho con uống thuốc giảm đau nha. Cô gạt bỏ sự lo lắng của mình rồi lấy thuốc mua ở quầy thuốc cho Kim Ly.
Cô cho Kim Ly ăn tạm cái bánh rồi cho cô bé uống thuốc.
- Mẹ ơi, hay mình về nhà nha, con không muốn ở viện đâu. Kim Ly nói.
- Không được, con cố gắng khỏi nhanh. Chúng ta sẽ về nhà sớm. Cô cười.
- Vâng. Kim Ly muốn nói gì đó nhưng thôi.
Trong phòng bệnh có vài đứa trẻ nhiều lứa tuổi nữa. Cô ra mượn điện thoại của bệnh viện gọi cho chỗ làm của mình xin ứng trước tiền lương của 2 năm nhưng không được. Cô hoàn toàn lâm vào bế tắc, cô không biết phải làm gì để có tiền để chữa trị cho con cô. Tự nhiên cô nghĩ đến anh. Cô vào nhờ những người ở đây trông bé Kim Ly hộ rồi chạy đi.
Cô chạy 1 đoạn đường dài và chạy thẳng đến công ty anh. Đến trước cửa thì cô bị ngã, 1 cánh tay vòng đến đỡ ngang eo cô. Kéo lên.
Cô nhìn chàng trai đỡ mình. Anh chàng này mặc Vest trắng. Mái tóc nhộm sang màu xám tro. Nhìn tổng thể khá đẹp trai.
- Cảm ơn anh. Cô cúi đầu.
- lần sau cẩn thận. Anh chàng này đúc tay vào túi quần rồi đi vào công ty của Anh.
Cô không dám đi vào vì sợ, cô chỉ ngồi bên đường và đợi, cô luôn rất lo cho con cô. Cô có nhờ những người ở đấy là đến tối thì mua hộ Kim Ly 1 bát cháo để cô bé ăn nếu cô không về kịp.
Trời bắt đầu đổ mưa, cô đứng ở mái hiên nên không bị ướt. Đến 7h tối anh mới đi ra.
- Vương Minh Nguyên! Cô chạy sang kể cả trời đang mưa.
- Nhân An?! Anh giật mình.
- Xin anh hãy giúp tôi. Tôi biết mình không nên đến tìm anh nhưng giờ tôi không biết tìm ai ngoài anh cả. Cô nói 1 chàng như vừa xin lỗi vừa nhờ vả.
- Trước hết cô vào xe đã, cô ướt hết rồi. Anh mở cửa xe ra rồi đẩy cô vào. Anh đi qua ghế lái ngồi vào đó.
- Cô cần tôi giúp gì? Anh lấy dưới gần ghế 1 cái khăn cho cô lau.
- Tôi muốn mượn tiền anh. Kim Ly bị bệnh tim, con bé cần được phẫu thuật. Cô nói.
- Kim Ly bị bệnh tim? Con bé bình thường khỏe lắm mà sao lại vậy? Anh ngạc nhiên.
- Con bé vốn không có thể chất tốt nhưng không có dấu hiệu của việc bệnh sẽ tái phát nên tôi ...
- Trước hết đưa tôi đến bệnh viện đó đi. Vừa đi vừa nói. Anh với tay sang vài dây an toàn cho cô rồi cài dây an toàn cho mình.
Anh phóng xe đi. Cô kể những gì bác sĩ nói cho anh nghe. Đến bệnh viện, cả 2 đi lên phòng kia. Kim Ly đang được cho ăn bởi 1 bà trong phòng đó.
- Mẹ. Kim Ly thấy mẹ thì với tay đến chỗ cô.
- Cảm ơn bà đã trông con cho cháu. Cô cảm ơn người bà kia đã giúp cô.
- Con bé ăn tốt đấy. Cho ăn rồi chóng khỏe ra. Bà già ấy nói.
- Vâng, con sẽ cho bé ăn khỏe ạ. Cô cười.
Bà già ấy đi về chỗ giường bệnh của con gái mình. Anh đi vào sau nhìn bé Kim Ly.
- Bác Nguyên. Kim Ly nhận ra Minh Nguyên.
- Kim Ly, con thấy trong người sao rồi? Anh ngồi xuống bên mép giường.
- Con mệt, con không muốn dậy. Kim Ly nói.
- Được rồi, con ăn hết rồi uống thuốc đi nha. Anh vuốt nhẹ tóc Kim Ly
- Vâng.
Nhân An đút cho Kim Ly ăn cho hết bát cháo rồi cho cô bé uống thuốc.
Uống thuốc xong Kim Ly nằm xuống rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, anh và cô đi ra bên ngoài nói chuyện.
- Tôi sẽ làm thủ tục cho Kim Ly chuyển đến bệnh viện tốt hơn. Tôi có quen 1 bác sĩ rất giỏi ở đó, cô bé sẽ không sao đâu.
- Không... Cô chưa nói xong thì bị anh bịp miệng lại.
- Tôi biết cô sẽ từ chối nhưng đây là điều tôi muốn, đừng từ chối nữa. Anh ra hiệu cho cô im lặng.
Cô đành phải im lặng dù cô chỉ muốn vay tiền thôi. Anh đứng lên lấy điện thoại ra gọi cho ai đó
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.