Chương 8: Chương 8
Mana
22/10/2019
Anh ngẩng đầu lên xem ai vào mà không chịu gõ cửa.
- Ra là 2 đứa. Anh đứng lên.
- Con chào bác.
- Từ từ, 2 đưa vừa đi đâu về đây? Anh đi ra nhấc Kim Ly lên ghế.
- Cô Mi đưa con đi chơi.
- Giờ là 5h rồi. Được rồi, để bác dọn đồ xong đi về. Mẹ con về lại lo đấy. Anh quay lại bàn làm việc dọn đồ. Tiểu Mi rót nước cho Kim Ly uống.
- Bình thường mẹ con mấy giờ đón con? Tiểu Mi nhìn Kim Ly
- cô bảo con tan lúc 4 rưỡi.
Tút tút. Điện thoại bàn của anh vang lên.
Anh nhấc máy.
- cho cô ấy lên đi. Anh nói 1 câu ngắn ngủn.
3' sau, cô xông vào.
- Vương Minh Nguyên, em gái anh đưa con tôi đi đâu rồi. Cô mồ hôi nhễ nhại nhưng vẫn rất tức giận.
Lần đầu tiên anh thấy cô tức giận nên giật mình.
- Mẹ, con... Kim Ly lên tiếng.
Cô nhìn qua Kim Ly, thấy Kim Ly đang ngồi ghế bên góc phòng.
- Con đi đâu đấy? Cô đi lại chỗ Kim Ly.
- Con xin lỗi. Kim Ly làm vẻ mặt hối lỗi.
- Rồi không sao. Nói xem vừa nãy con đi đâu?
- Cô Mi đưa con đi chơi công viên.
Cô nhìn Tiểu Mi với ánh mắt tức giận, Tiểu Mi thấy hơi sợ sợ.
- Này, đừng nói cô chạy bộ đến đây nha. Anh nhìn cô.
- Tôi chạy bộ. Cô nói.
- Xa thế sao chị lại chạy được thế.
- Tôi bất rào đấy. Cô lúc này mới bắt đầu thở rốc vì mệt.
- Nghỉ tý đi, chút về nhà tôi chơi đi.
- Không, tôi muốn về nhà mình. Cô từ chối luôn.
Nhỏ nhìn Kim Ly nháy mắt ra hiệu. Kim Ly đầu tiên không hiểu nhưng rồi cũng hiểu và gật đầu.
- Mẹ, mẹ con mình đi sang nhà Bác Nguyên và Cô Mi đi. Kim Ly nhìn cô với ánh mắt cầu xin.
- Từ khi nào con theo 2 người này vậy? Cô bất lực.
Cô đành đồng ý theo Kim Ly đến nhà anh. Cả 4 người đi 2 xe phóng đến khu biệt thự. Cô từng đi làm ở đây rồi nên cũng không bất ngờ. Kim Ly lần đầu nhìn thấy nhà to nên rất phấn khích. Anh dừng lại căn nhà to nhất nhì khu. 1 người phụ nữ đi ra mở cổng, cả 2 người lái xe vào.
- Nhà Giám đốc có khác, to thật. Cô ngạc nhiên nhìn căn nhà.
- Chị đến nhà mẹ em ở Anh chắc chị bảo nhà em là lâu đài mất. Nhỏ bước xuống xe.
- Nó to lắm sao?
- To hơn nhà này 3 lần.
Cô ngạc nhiên vì no to thật.
- Đi vào đi. Anh bước xuống xe.
Cả 4 người đi vào nhà. Cô cởi bỏ cái dép cũ của mình rồi xỏ đôi đi trong nhà vào. Cô và Kim Ly choáng với sự hoành tráng của căn nhà lớn này.
- Được rồi. Lấy trà mang ra cho khách đi dì Vân. Anh nói vọng vào trong bếp.
- Tôi sẽ mang ra ngay ạ. Dì Vân đi ra rồi lại quay vào trong.
- 2 người cứ ngồi đây chơi. Tôi đi lên phòng đã. Minh Nguyên nói.
- À... Ừm. Cô gật đầu ngồi xuống dưới sopha.
- Cái ghế này mềm ghê. Kim Ly chưa ngồi xuống chỉ ấn ấn tay vào cái ghế.
- Con đừng nghịch, ngồi im lên ghế đi. Cô nói.
- Chị cứ tự nhiên như ở nhà đi. Nhỏ nhìn cô cười.
- T., tôi không quen. Cô lắc đầu.
Dì Vân mang 1 tách trà và 3 cái chén. Có 1 hộp sữa bên cạnh.
- Dì cứ để đấy đi ạ. Nhỏ nói.
- Vâng. Dì Vân đi vào trong.
Nhỏ chắt sữa ra chén cho Kim Ly. Kim Ly ngồi ngoan lấy chén sữa ấm uống. Nhỏ chắt trà ra cho cô và nhỏ.
- Mời chị.
Cô gật đầu cầm lấy tách trà, cô hơi thổi cho nó nguội lại rồi mới uống. Lần đầu tiên cô uống trà nên cô thấy vị rất ngon.
- Chị và Kim Ly đợi đây nha. Em đi lên phòng chút. Nhỏ đứng lên.
Cô gật đầu, Nhỏ đi lên phòng. Cô quay sang nhìn đồng hồ. Đã đến giờ đi làm của cô.
- Con ở đây với Cô Mi và Bác Nguyên nha. Mẹ đi làm. Cô xoa đầu Kim Ly.
- Vâng. Kim Ly gật đầu.
Cô đi trước khi 2 người kia xuống. Hôm nay cô làm tại 1 công ty khác. Công ty này tuy không cao nhưng lớn. Lau 2 tiếng cô mới xong tầng 4. Còn 3 tầng nữa. Cô mệt ngồi nghỉ 1 lúc. Đang nghỉ thì cô nghe thấy tiếng bước chân đang đi đến nơi cô ngồi.
" Công ty này về hết rồi mà? "
Cô đứng lên, nhặt chổi lên cái xe.
- Cô là người dọn dẹp. 1 giọng nói vang lên.
- Vâng. Tôi không biết còn người ở đây. Cô nhìn chàng trai trước mặt.
Cô nhân ra chàng trai này chính là chàng trai đã đỡ cô khi cô ngã trước cổng tòa nhà của Anh.
- Sao cô.... Anh ta bất chợt dí sát mặt cô.
- Tránh ra! Cô đẩy anh ta ra, chân lùi lại ra sau.
- Sao cô có thể giống...!
- Tôi xin phép. Cô đẩy cái xe đi.
- Khoan đã. Chàng trai kia nắm lấy tay cô kéo lại.
- Anh bị sao vậy?
- Gia đình cô ở đâu?
- Không liên quan đến anh. Cô khó chịu.
Anh ta nhận ra mình đang quá đà nên buông tay ra.
- Xin lỗi, chúng ta làm quen được không? Tôi tên Hạ Lâm Vũ. Anh ta cười.
- Xin lỗi tôi không muốn. Xin phép. Nhân An cúi đầu rồi đẩy xe đi mất. Anh chàng này đứng lại và nhìn cô đi mất. Lâm Vũ lấy điện thoại ra gọi điện cho thư kí của mình.
- Điều tra người dọn dẹp hôm nay ở công ty mình ngay.
- v..... Vâng.
Lâm Vũ cúp máy luôn. Anh quay lên phòng làm việc. Xem cô qua camera.
" Có phải là em không? "
- Ra là 2 đứa. Anh đứng lên.
- Con chào bác.
- Từ từ, 2 đưa vừa đi đâu về đây? Anh đi ra nhấc Kim Ly lên ghế.
- Cô Mi đưa con đi chơi.
- Giờ là 5h rồi. Được rồi, để bác dọn đồ xong đi về. Mẹ con về lại lo đấy. Anh quay lại bàn làm việc dọn đồ. Tiểu Mi rót nước cho Kim Ly uống.
- Bình thường mẹ con mấy giờ đón con? Tiểu Mi nhìn Kim Ly
- cô bảo con tan lúc 4 rưỡi.
Tút tút. Điện thoại bàn của anh vang lên.
Anh nhấc máy.
- cho cô ấy lên đi. Anh nói 1 câu ngắn ngủn.
3' sau, cô xông vào.
- Vương Minh Nguyên, em gái anh đưa con tôi đi đâu rồi. Cô mồ hôi nhễ nhại nhưng vẫn rất tức giận.
Lần đầu tiên anh thấy cô tức giận nên giật mình.
- Mẹ, con... Kim Ly lên tiếng.
Cô nhìn qua Kim Ly, thấy Kim Ly đang ngồi ghế bên góc phòng.
- Con đi đâu đấy? Cô đi lại chỗ Kim Ly.
- Con xin lỗi. Kim Ly làm vẻ mặt hối lỗi.
- Rồi không sao. Nói xem vừa nãy con đi đâu?
- Cô Mi đưa con đi chơi công viên.
Cô nhìn Tiểu Mi với ánh mắt tức giận, Tiểu Mi thấy hơi sợ sợ.
- Này, đừng nói cô chạy bộ đến đây nha. Anh nhìn cô.
- Tôi chạy bộ. Cô nói.
- Xa thế sao chị lại chạy được thế.
- Tôi bất rào đấy. Cô lúc này mới bắt đầu thở rốc vì mệt.
- Nghỉ tý đi, chút về nhà tôi chơi đi.
- Không, tôi muốn về nhà mình. Cô từ chối luôn.
Nhỏ nhìn Kim Ly nháy mắt ra hiệu. Kim Ly đầu tiên không hiểu nhưng rồi cũng hiểu và gật đầu.
- Mẹ, mẹ con mình đi sang nhà Bác Nguyên và Cô Mi đi. Kim Ly nhìn cô với ánh mắt cầu xin.
- Từ khi nào con theo 2 người này vậy? Cô bất lực.
Cô đành đồng ý theo Kim Ly đến nhà anh. Cả 4 người đi 2 xe phóng đến khu biệt thự. Cô từng đi làm ở đây rồi nên cũng không bất ngờ. Kim Ly lần đầu nhìn thấy nhà to nên rất phấn khích. Anh dừng lại căn nhà to nhất nhì khu. 1 người phụ nữ đi ra mở cổng, cả 2 người lái xe vào.
- Nhà Giám đốc có khác, to thật. Cô ngạc nhiên nhìn căn nhà.
- Chị đến nhà mẹ em ở Anh chắc chị bảo nhà em là lâu đài mất. Nhỏ bước xuống xe.
- Nó to lắm sao?
- To hơn nhà này 3 lần.
Cô ngạc nhiên vì no to thật.
- Đi vào đi. Anh bước xuống xe.
Cả 4 người đi vào nhà. Cô cởi bỏ cái dép cũ của mình rồi xỏ đôi đi trong nhà vào. Cô và Kim Ly choáng với sự hoành tráng của căn nhà lớn này.
- Được rồi. Lấy trà mang ra cho khách đi dì Vân. Anh nói vọng vào trong bếp.
- Tôi sẽ mang ra ngay ạ. Dì Vân đi ra rồi lại quay vào trong.
- 2 người cứ ngồi đây chơi. Tôi đi lên phòng đã. Minh Nguyên nói.
- À... Ừm. Cô gật đầu ngồi xuống dưới sopha.
- Cái ghế này mềm ghê. Kim Ly chưa ngồi xuống chỉ ấn ấn tay vào cái ghế.
- Con đừng nghịch, ngồi im lên ghế đi. Cô nói.
- Chị cứ tự nhiên như ở nhà đi. Nhỏ nhìn cô cười.
- T., tôi không quen. Cô lắc đầu.
Dì Vân mang 1 tách trà và 3 cái chén. Có 1 hộp sữa bên cạnh.
- Dì cứ để đấy đi ạ. Nhỏ nói.
- Vâng. Dì Vân đi vào trong.
Nhỏ chắt sữa ra chén cho Kim Ly. Kim Ly ngồi ngoan lấy chén sữa ấm uống. Nhỏ chắt trà ra cho cô và nhỏ.
- Mời chị.
Cô gật đầu cầm lấy tách trà, cô hơi thổi cho nó nguội lại rồi mới uống. Lần đầu tiên cô uống trà nên cô thấy vị rất ngon.
- Chị và Kim Ly đợi đây nha. Em đi lên phòng chút. Nhỏ đứng lên.
Cô gật đầu, Nhỏ đi lên phòng. Cô quay sang nhìn đồng hồ. Đã đến giờ đi làm của cô.
- Con ở đây với Cô Mi và Bác Nguyên nha. Mẹ đi làm. Cô xoa đầu Kim Ly.
- Vâng. Kim Ly gật đầu.
Cô đi trước khi 2 người kia xuống. Hôm nay cô làm tại 1 công ty khác. Công ty này tuy không cao nhưng lớn. Lau 2 tiếng cô mới xong tầng 4. Còn 3 tầng nữa. Cô mệt ngồi nghỉ 1 lúc. Đang nghỉ thì cô nghe thấy tiếng bước chân đang đi đến nơi cô ngồi.
" Công ty này về hết rồi mà? "
Cô đứng lên, nhặt chổi lên cái xe.
- Cô là người dọn dẹp. 1 giọng nói vang lên.
- Vâng. Tôi không biết còn người ở đây. Cô nhìn chàng trai trước mặt.
Cô nhân ra chàng trai này chính là chàng trai đã đỡ cô khi cô ngã trước cổng tòa nhà của Anh.
- Sao cô.... Anh ta bất chợt dí sát mặt cô.
- Tránh ra! Cô đẩy anh ta ra, chân lùi lại ra sau.
- Sao cô có thể giống...!
- Tôi xin phép. Cô đẩy cái xe đi.
- Khoan đã. Chàng trai kia nắm lấy tay cô kéo lại.
- Anh bị sao vậy?
- Gia đình cô ở đâu?
- Không liên quan đến anh. Cô khó chịu.
Anh ta nhận ra mình đang quá đà nên buông tay ra.
- Xin lỗi, chúng ta làm quen được không? Tôi tên Hạ Lâm Vũ. Anh ta cười.
- Xin lỗi tôi không muốn. Xin phép. Nhân An cúi đầu rồi đẩy xe đi mất. Anh chàng này đứng lại và nhìn cô đi mất. Lâm Vũ lấy điện thoại ra gọi điện cho thư kí của mình.
- Điều tra người dọn dẹp hôm nay ở công ty mình ngay.
- v..... Vâng.
Lâm Vũ cúp máy luôn. Anh quay lên phòng làm việc. Xem cô qua camera.
" Có phải là em không? "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.