Cô Gái Bé Nhỏ Của Đội Trưởng Đội Cảnh Sát
Chương 12:
Dung Tấn
18/09/2024
Buổi tối hôm đó, mì trường thọ bác gái làm cho cô đã lạnh ngắt, Vân Chiêu cũng không thể chờ được Chử Lan Xuyên trở về.
Cô vò làn váy của chiếc váy mới, cố gắng thể hiện ra trạng thái không có chuyện gì xảy ra: “Bác gái, cảm ơn bác cho con được ăn sinh nhật, con rất vui.”
Vu Tường vui mừng cười, chỉ nhìn trạng thái tinh thần hiện tại của đứa bé này, bà tin rằng không bao lâu nữa Vân Chiêu sẽ hoà nhập với gia đình mới này.
Bà tháo cái hộp được gói đẹp đẽ, là bánh kem mousse hai tầng, bên trên còn có hai cây nến.
“Tới thổi nến, ước điều ước nào.”
“Không cần chờ anh sao ạ?”
Nỗi thất vọng trong thoáng chốc đã chuyển động nơi đáy mắt, cô gái nhỏ vẫn hỏi rất cẩn thận, sợ Vu Tường nhìn lén được bất cứ manh mối dư thừa nào.
Vu Tường lộ ra biểu cảm khó xử: “Có thể Lan Xuyên có việc phải nán lại cục Cảnh sát… Chiêu Chiêu nhanh ước đi.”
Sự kỳ vọng này đã liên tục duy trì từ buổi sáng đi học đến khi chập tối về nhà, giống như đang nấu một nồi cháo.
Nhưng gian khổ chờ đợi nấu nồi cháo này đến mức siêu nóng.
Cuối cùng chỉ còn lại mười phần cay đắng.
“Dạ, con bắt đầu ước đây.”
Vân Chiêu chắp hai tay thành hình chữ thập, rất giống thiếu nữ đang cầu nguyện, cực kỳ thánh khiết.
Trong nháy mắt đó, trong đầu cô hiện lên rất nhiều người, Trương Trình Linh Dương Khánh, Tần Bách, Đàm Yếm… Nhưng tia sớm tinh mơ chiếu rọi, lại là Chử Lan Xuyên mặc cảnh phục nghiêm chỉnh, quay đầu cười với cô: “Bé con, sao còn chưa nhanh lên một chút mà đuổi kịp?”
Dưới đáy lòng cô thầm đọc: “Hi vọng cơ thể bác gái được khoẻ mạnh, cả đời bình an, anh…”
Nếu may mắn của một đời người là ngang nhau, vậy thì cô vẫn sẵn lòng đưa hết may mắn cô sẽ sở hữu cho Chử Lan Xuyên.
Hiện trường nhảy lầu của Lý Hiểu Chi nhanh chóng được phong toả.
Hà Nguy Nhiên và Trác Đình đến tiểu khu Dung Viên trước tiên, dọc theo đường đi cả một câu Trác Đình cũng không nói, người mới gặp hôm qua, còn chưa bắt về kết án, trong chớp mắt đã kết thúc sinh mạng của chính cô ta.
Hà Nguy Nhiên ngồi ở ghế phụ của xe cảnh sát, đột nhiên nhận một điếu thuốc lá mà Trác Đình đưa: “Cô ta là thai phụ, bản thân mình không muốn sống nữa, vừa nhảy đã thành một xác hai mạng.”
Trác Đình cũng chỉ mới theo nghề cảnh sát một năm, biết làm nghề này không cần công danh rực rỡ, chỉ cần cả đời bình an, nhưng vẫn chỉ mới lần đầu đối diện với loại chủ đề sống chết này nên cảm thấy kinh sợ.
“Em nhớ rõ hôm qua khi em và Lan Xuyên đi gặp cô ta, trạng thái tinh thần của cô ta rất ổn định, nhìn thế nào cũng không phải là người muốn nhảy lầu…” Trác Đình lại hồi tưởng tình hình hôm qua một lúc, phân biệt rõ ràng nói: “Theo lý, cô ta đồng ý ký tên lên bảo hiểm của chúng ta, mục đích của chúng ta chắc chắn là không bị bại lộ, cho nên sợ tội tự sát không khỏi quá mức gượng ép. Nói tiếp, nếu cô ta là hung thủ, không suy nghĩ cho mình, cũng sẽ nghĩ lại vì đứa con chứ.”
Đứa trẻ còn chưa được sinh ra mới là người vô tội nhất.
Cùng thời gian, Chử Lan Xuyên sau khi biết tình hình cũng chạy về phía tiểu khu Dung Viên, quần chúng đang vây xem hiện trường đã được Trác Đình giải tán rồi, tiểu khu to như vậy, lại trống rỗng cả một khoảng.
Pháp y lão Cao quan sát vị trí thi thể một chút, phán đoán nói: “Tứ chi của thi thể xuất hiện uốn cong vô thức, chỗ khớp xương bị tách rời nghiêm trọng, phán đoán cơ bản là vết thương trí mạng do nhảy lầu mà chết, cụ thể còn phải chờ tôi về khám nghiệm tử thi để chứng minh lại.”
Chử Lan Xuyên đặt hộp nhạc ở ghế phụ, nhìn quanh hiện trường chốc lát. Tầng trệt và độ dày tầng trệt cũng không dày, vị trí của thi thể Lý Hiểu Chi cũng phù hợp với sự thật nhảy chết từ toà nhà số 2.
“Sư huynh, người chứng kiến khi vụ án xảy ra là ai?”
Hà Nguy Nhiên xách một tên mập mạp đang run rẩy ra từ sau lưng: “Chính là anh ta, cũng là hộ gia đình ở toà nhà số 2.”
Chử Lan Xuyên lấy bút ghi âm ra bắt đầu lấy bằng chứng: “Anh là người chứng kiến hiện trường vụ án, có thể nói một chút cụ thể hiện trường có tình hình như thế nào không?”
Người mập sợ tới mức run lập cập: “Tôi… Tôi đang xuống lầu vứt rác, ai biết lại gặp phải chuyện này.”
Hà Nguy Nhiên xách hắn tới trước mặt thi thể, chỉ vào hỏi: “Anh đừng sợ, lại đây nhận dạng một chút, người phụ nữ nhảy lầu chết này anh có quen không?”
Người mập trả lời chắc như đinh đóng cột: “Không quen tôi không quen.”
Hà Nguy Nhiên: “…”
“Mặt người ta còn chưa thấy anh đã nói không quen?”
Người mập muốn khóc ra tới nơi: “Anh cảnh sát ơi, bình thường tôi thích ru rú ở nhà, người nào ở căn nhà bên cạnh tôi cũng không biết, huống chi là cùng toà nhà.”
Trác Đình an ủi cảm xúc của người nọ một lát sau đó lập tức đưa về nhà, xuống lầu bất đắc dĩ mà nói: “Tên mập này đúng là kẻ ở nhà đến béo chết, ngoài cửa đều là một đống cơm hộp chuyển phát nhanh.”
Không thu hoạch được bất cứ tin tức có ích nào từ nhân chứng tận mắt thấy, Chử Lan Xuyên chỉ có thể tìm nhân viên bất động sản của tiểu khu để lấy băng giám sát.
Trên video giám sát hiện rõ, Lý Hiểu Chi đứng trên đỉnh tầng 20, đây vốn là nơi thuận tiện cho dân cư phơi chăn, phía sau cô ta không có một bóng người, nhưng mà biểu cảm trên mặt…
Một tay của Chử Lan Xuyên chống trên mặt bàn, “Tạm dừng một chút, ở 5 giờ 45 phút chiều rồi phóng lớn chỗ này lên.”
Đúng vậy, trên mặt cô ta mang theo nụ cười.
Kiểu nhân tài gì mà trước khi chịu chết còn mang theo nụ cười? Chỉ có hai kiểu, một kiểu là phạm nhân vô cùng hung ác, bọn họ đã không còn sợ hãi cái chết; thứ hai là kiểu đã quyết tâm chết từ suy nghĩ của mình hoặc từ người khác.
Chử Lan Xuyên cho rằng, Lý Hiểu Chi rành rành là thuộc về loại thứ hai.
Lúc này, quân chia làm hai đường, một đường khác Hà Nguy Nhiên và Trác Đình đã chạy tới nhà Lý Hiểu Chi.
Trong nhà quét dọn sạch sẽ, ngăn nắp như mới, đồ dùng của trẻ sơ sinh trong phòng khách đã chuẩn bị đầy đủ hết, trên sô pha còn để lại cái vớ nhỏ chính tay cô ta may, còn là đồ bán thành phẩm.
Ở trong phòng ngủ còn phát hiện rất nhiều bức tranh và hình Ngô Bái Hải chụp ở trong tủ để đồ, bởi vậy có thể nhìn ra được, mặc dù Ngô Bái Hải không chung thuỷ trong hôn nhân, trước đó Lý Hiểu Chi vẫn chờ hắn có thể hồi tâm chuyển ý.
Trác Đình mắng một câu thô tục, thầm nghĩ chờ Ngô Bái Hải ung dung tự tại trở về, một gia đình êm đẹp như vậy đã tan thành mây khói.
Chử Lan Xuyên ấn thang máy đi lên, ở trong căn nhà ngăn nắp có trật tự, ánh nhìn đầu tiên của anh đã chú ý tới cái vớ nhỏ trong phòng khác, quả nhiên, bên trong có để một tờ giấy.
Nhìn bên ngoài có vẻ là di thư của Lý Hiểu Chi.
[Tôi chọn cách thức này để kết thúc mạng sống của tôi là chuyện tôi chưa từng nghĩ tới trong vài chục năm cuộc đời. Quen biết ở đại học, tôi cùng anh vượt qua những năm tháng khó khăn nhất trong cuộc đời, nhưng sự thật lại là trong mấy năm kế tiếp, anh thường xuyên đi đêm không về ngủ, nói công việc quá bận, tôi có thể hiểu, bởi vì tự gầy dựng sự nghiệp hiển nhiên không thuận buồm xuôi gió như nhậm chức giáo viên ở trường. Nhưng kết quả thì sao, tôi liên tiếp phát hiện ra đối tượng mờ ám của anh, một người hai người ba người, tôi đã mất đi năng lực phán đoán, chỉ là muốn gắn bó với gia đình hiện tại.]
Tiếp đó trong bức thư của cô ta đưa ra sự thật và động cơ gây án, đoạn cuối cùng là [Con à, mẹ rất xin lỗi con, mong con đầu thai đến một gia đình hạnh phúc.]
Đến tận đây, án giết người liên hoàn của thành phố Giang lấy sự kiện Lý Hiểu Chi “sợ tội tự sát” mà kết thúc.
Nhưng trong lòng của Chử Lan Xuyên biết rõ, cái chết của Trương Trình Linh và Dương Khánh, là có người cố tình bắt chước thủ pháp phạm tội của Lý Hiểu Chi, số vết dao trên toàn thân của hai người, đủ để thấy hung thủ có sự thù hận to lớn với hai người họ.
Vả lại trong lúc phá án, Lý Hiểu Chi nhảy lầu bỏ mình, chết không đối chứng.
Vì thế, sau khi trở lại cục Cảnh sát thành phố Giang vào rạng sáng, anh quyết đoán xin đưa vụ án thứ tư trở thành vụ án độc lập.
Hàn Lĩnh tuy biết vụ án thứ tư còn có điểm nghi vấn, nhưng vì danh dự của công an thành phố Giang, chỉ có thể gọi riêng Chử Lan Xuyên vào văn phòng.
Lão già ông bình thường không có sở thích gì, thích nhất chỉ có thể nói là loại đồ chơi văn hoá tranh chữ, ngay cả văn phòng cũng dán bốn chữ “liêm khiết vì công” bằng chữ thư pháp, còn có một bộ bức tranh nghìn ngựa phi nhanh.
“Đây là trà tốt nhất tôi mang về từ thành phố Lê, cậu phẩm trà đi.” Hàn Lĩnh lấy bộ đồ trà tốt nhất ra, đưa cho hai người mỗi người một ly nhỏ.
Ông trầm giọng khuyên: “Lan Xuyên, tôi hiểu tâm trạng cấp bách muốn theo đuổi tra ra chân tướng của cậu. Nhưng mà trên thế giới này rất nhiều chuyện giống như vụ án năm đó của ba cậu vậy, cái chúng ta cần chỉ là một kết quả.”
Cái cần chỉ là một kết quả.
Cho nên chỉ có thể dưới tình huống chỉ có vật chứng không có nhân chứng mà kết luận rằng Chử Hằng bán đứng cảnh sát.
Cho nên trong khoảng thời gian bảy năm, mẹ uất ức mà ra đi, anh bị bắt phải ăn nhờ ở đậu, trên lưng gánh ánh mắt khác thường của bạn học.
Anh nỗ lực khống chế cảm xúc cho tốt, nhưng ở chỗ cổ đã sớm nổi lên một mảng gân xanh: “Hàn cục, ngài dùng vụ án của ba tôi để so sánh, thật sự phù hợp à?”
“Nếu cậu còn muốn tiếp tục làm cảnh sát, vụ án này bao gồm cả vụ án của ba cậu về sau đều đừng nhắc lại.”
Bắt đầu từ ngày sinh nhật hôm đó của cô, Vân Chiêu đã vài ngày không được gặp Chử Lan Xuyên, cô đi học tan học bình thường, cũng đã thấy được tin phá án liên hoàn trên TV.
Cục diện đáng buồn, như chưa bao giờ thay đổi.
Ánh chiều in đỏ đầy trời, chim bay cao mà lướt qua.
Vân Chiêu ngồi trên lan can bảo vệ của sân thượng, lầu sáu, không cao lắm, nhưng quan sát từ nơi này, muôn nghìn chúng sinh, đều vô cùng nhỏ bé.
Gió mùa hè nóng đến như muốn hun người, tóc bên thái dương của cô dán trên gương mặt trắng nõn.
Từ xa, cây hồng ở trường sẽ chín vào mùa thu, kết ra từng đống quả lớn.
Chử Lan Xuyên nhận được điện thoại của Vu Tường, nói tối nay cô gái nhỏ không về nhà đúng giờ, bảo anh đến trường xem tình hình thế nào.
Anh đã được huấn luyện ở trường cảnh sát, nói về thể chất, một đường chạy đến phòng học trên lầu không tìm thấy người, đã đi thẳng lên sân thượng.
Anh đi tới phía trước vài bước, thấy bóng dáng gầy yếu của cô bé, cảm xúc khác lạ trong lòng càng bốc lên.
Buổi tối mấy hôm nay anh đều không được ngủ ngon giấc, cho nên trong đồng tử có chút tơ máu đỏ, là sự mệt mỏi mà trước đây Vân Chiêu chưa bao giờ thấy qua.
“Anh, sao anh lại tới đây?” Cô thiếu nữ đong đưa hai chân như cây bút đang viết thẳng, giọng nói trầm tĩnh khác thường.
Chử Lan Xuyên mới vừa đi qua hiện trường nhảy lầu của Lý Hiểu Chỉ, giờ phút này thật sự có chút hậu chấn tâm lý, anh nghẹn giọng, trong đầu anh có những suy đoán lệch ra khỏi quỹ đạo mong muốn.
Đó chính là, tâm lý của Vân Chiêu vẫn luôn có vấn đề, chẳng qua cô chưa bao giờ thể hiện ra trước mặt anh và bác gái.
Vẻ mặt hơi sắc bén của anh đổi thành dịu dàng, gió nóng thổi lộng như xao động vô hình khiến người ta tỉnh táo từ trong cơn mê hoặc.
“Tới đây, đến chỗ của anh.”
Cô vò làn váy của chiếc váy mới, cố gắng thể hiện ra trạng thái không có chuyện gì xảy ra: “Bác gái, cảm ơn bác cho con được ăn sinh nhật, con rất vui.”
Vu Tường vui mừng cười, chỉ nhìn trạng thái tinh thần hiện tại của đứa bé này, bà tin rằng không bao lâu nữa Vân Chiêu sẽ hoà nhập với gia đình mới này.
Bà tháo cái hộp được gói đẹp đẽ, là bánh kem mousse hai tầng, bên trên còn có hai cây nến.
“Tới thổi nến, ước điều ước nào.”
“Không cần chờ anh sao ạ?”
Nỗi thất vọng trong thoáng chốc đã chuyển động nơi đáy mắt, cô gái nhỏ vẫn hỏi rất cẩn thận, sợ Vu Tường nhìn lén được bất cứ manh mối dư thừa nào.
Vu Tường lộ ra biểu cảm khó xử: “Có thể Lan Xuyên có việc phải nán lại cục Cảnh sát… Chiêu Chiêu nhanh ước đi.”
Sự kỳ vọng này đã liên tục duy trì từ buổi sáng đi học đến khi chập tối về nhà, giống như đang nấu một nồi cháo.
Nhưng gian khổ chờ đợi nấu nồi cháo này đến mức siêu nóng.
Cuối cùng chỉ còn lại mười phần cay đắng.
“Dạ, con bắt đầu ước đây.”
Vân Chiêu chắp hai tay thành hình chữ thập, rất giống thiếu nữ đang cầu nguyện, cực kỳ thánh khiết.
Trong nháy mắt đó, trong đầu cô hiện lên rất nhiều người, Trương Trình Linh Dương Khánh, Tần Bách, Đàm Yếm… Nhưng tia sớm tinh mơ chiếu rọi, lại là Chử Lan Xuyên mặc cảnh phục nghiêm chỉnh, quay đầu cười với cô: “Bé con, sao còn chưa nhanh lên một chút mà đuổi kịp?”
Dưới đáy lòng cô thầm đọc: “Hi vọng cơ thể bác gái được khoẻ mạnh, cả đời bình an, anh…”
Nếu may mắn của một đời người là ngang nhau, vậy thì cô vẫn sẵn lòng đưa hết may mắn cô sẽ sở hữu cho Chử Lan Xuyên.
Hiện trường nhảy lầu của Lý Hiểu Chi nhanh chóng được phong toả.
Hà Nguy Nhiên và Trác Đình đến tiểu khu Dung Viên trước tiên, dọc theo đường đi cả một câu Trác Đình cũng không nói, người mới gặp hôm qua, còn chưa bắt về kết án, trong chớp mắt đã kết thúc sinh mạng của chính cô ta.
Hà Nguy Nhiên ngồi ở ghế phụ của xe cảnh sát, đột nhiên nhận một điếu thuốc lá mà Trác Đình đưa: “Cô ta là thai phụ, bản thân mình không muốn sống nữa, vừa nhảy đã thành một xác hai mạng.”
Trác Đình cũng chỉ mới theo nghề cảnh sát một năm, biết làm nghề này không cần công danh rực rỡ, chỉ cần cả đời bình an, nhưng vẫn chỉ mới lần đầu đối diện với loại chủ đề sống chết này nên cảm thấy kinh sợ.
“Em nhớ rõ hôm qua khi em và Lan Xuyên đi gặp cô ta, trạng thái tinh thần của cô ta rất ổn định, nhìn thế nào cũng không phải là người muốn nhảy lầu…” Trác Đình lại hồi tưởng tình hình hôm qua một lúc, phân biệt rõ ràng nói: “Theo lý, cô ta đồng ý ký tên lên bảo hiểm của chúng ta, mục đích của chúng ta chắc chắn là không bị bại lộ, cho nên sợ tội tự sát không khỏi quá mức gượng ép. Nói tiếp, nếu cô ta là hung thủ, không suy nghĩ cho mình, cũng sẽ nghĩ lại vì đứa con chứ.”
Đứa trẻ còn chưa được sinh ra mới là người vô tội nhất.
Cùng thời gian, Chử Lan Xuyên sau khi biết tình hình cũng chạy về phía tiểu khu Dung Viên, quần chúng đang vây xem hiện trường đã được Trác Đình giải tán rồi, tiểu khu to như vậy, lại trống rỗng cả một khoảng.
Pháp y lão Cao quan sát vị trí thi thể một chút, phán đoán nói: “Tứ chi của thi thể xuất hiện uốn cong vô thức, chỗ khớp xương bị tách rời nghiêm trọng, phán đoán cơ bản là vết thương trí mạng do nhảy lầu mà chết, cụ thể còn phải chờ tôi về khám nghiệm tử thi để chứng minh lại.”
Chử Lan Xuyên đặt hộp nhạc ở ghế phụ, nhìn quanh hiện trường chốc lát. Tầng trệt và độ dày tầng trệt cũng không dày, vị trí của thi thể Lý Hiểu Chi cũng phù hợp với sự thật nhảy chết từ toà nhà số 2.
“Sư huynh, người chứng kiến khi vụ án xảy ra là ai?”
Hà Nguy Nhiên xách một tên mập mạp đang run rẩy ra từ sau lưng: “Chính là anh ta, cũng là hộ gia đình ở toà nhà số 2.”
Chử Lan Xuyên lấy bút ghi âm ra bắt đầu lấy bằng chứng: “Anh là người chứng kiến hiện trường vụ án, có thể nói một chút cụ thể hiện trường có tình hình như thế nào không?”
Người mập sợ tới mức run lập cập: “Tôi… Tôi đang xuống lầu vứt rác, ai biết lại gặp phải chuyện này.”
Hà Nguy Nhiên xách hắn tới trước mặt thi thể, chỉ vào hỏi: “Anh đừng sợ, lại đây nhận dạng một chút, người phụ nữ nhảy lầu chết này anh có quen không?”
Người mập trả lời chắc như đinh đóng cột: “Không quen tôi không quen.”
Hà Nguy Nhiên: “…”
“Mặt người ta còn chưa thấy anh đã nói không quen?”
Người mập muốn khóc ra tới nơi: “Anh cảnh sát ơi, bình thường tôi thích ru rú ở nhà, người nào ở căn nhà bên cạnh tôi cũng không biết, huống chi là cùng toà nhà.”
Trác Đình an ủi cảm xúc của người nọ một lát sau đó lập tức đưa về nhà, xuống lầu bất đắc dĩ mà nói: “Tên mập này đúng là kẻ ở nhà đến béo chết, ngoài cửa đều là một đống cơm hộp chuyển phát nhanh.”
Không thu hoạch được bất cứ tin tức có ích nào từ nhân chứng tận mắt thấy, Chử Lan Xuyên chỉ có thể tìm nhân viên bất động sản của tiểu khu để lấy băng giám sát.
Trên video giám sát hiện rõ, Lý Hiểu Chi đứng trên đỉnh tầng 20, đây vốn là nơi thuận tiện cho dân cư phơi chăn, phía sau cô ta không có một bóng người, nhưng mà biểu cảm trên mặt…
Một tay của Chử Lan Xuyên chống trên mặt bàn, “Tạm dừng một chút, ở 5 giờ 45 phút chiều rồi phóng lớn chỗ này lên.”
Đúng vậy, trên mặt cô ta mang theo nụ cười.
Kiểu nhân tài gì mà trước khi chịu chết còn mang theo nụ cười? Chỉ có hai kiểu, một kiểu là phạm nhân vô cùng hung ác, bọn họ đã không còn sợ hãi cái chết; thứ hai là kiểu đã quyết tâm chết từ suy nghĩ của mình hoặc từ người khác.
Chử Lan Xuyên cho rằng, Lý Hiểu Chi rành rành là thuộc về loại thứ hai.
Lúc này, quân chia làm hai đường, một đường khác Hà Nguy Nhiên và Trác Đình đã chạy tới nhà Lý Hiểu Chi.
Trong nhà quét dọn sạch sẽ, ngăn nắp như mới, đồ dùng của trẻ sơ sinh trong phòng khách đã chuẩn bị đầy đủ hết, trên sô pha còn để lại cái vớ nhỏ chính tay cô ta may, còn là đồ bán thành phẩm.
Ở trong phòng ngủ còn phát hiện rất nhiều bức tranh và hình Ngô Bái Hải chụp ở trong tủ để đồ, bởi vậy có thể nhìn ra được, mặc dù Ngô Bái Hải không chung thuỷ trong hôn nhân, trước đó Lý Hiểu Chi vẫn chờ hắn có thể hồi tâm chuyển ý.
Trác Đình mắng một câu thô tục, thầm nghĩ chờ Ngô Bái Hải ung dung tự tại trở về, một gia đình êm đẹp như vậy đã tan thành mây khói.
Chử Lan Xuyên ấn thang máy đi lên, ở trong căn nhà ngăn nắp có trật tự, ánh nhìn đầu tiên của anh đã chú ý tới cái vớ nhỏ trong phòng khác, quả nhiên, bên trong có để một tờ giấy.
Nhìn bên ngoài có vẻ là di thư của Lý Hiểu Chi.
[Tôi chọn cách thức này để kết thúc mạng sống của tôi là chuyện tôi chưa từng nghĩ tới trong vài chục năm cuộc đời. Quen biết ở đại học, tôi cùng anh vượt qua những năm tháng khó khăn nhất trong cuộc đời, nhưng sự thật lại là trong mấy năm kế tiếp, anh thường xuyên đi đêm không về ngủ, nói công việc quá bận, tôi có thể hiểu, bởi vì tự gầy dựng sự nghiệp hiển nhiên không thuận buồm xuôi gió như nhậm chức giáo viên ở trường. Nhưng kết quả thì sao, tôi liên tiếp phát hiện ra đối tượng mờ ám của anh, một người hai người ba người, tôi đã mất đi năng lực phán đoán, chỉ là muốn gắn bó với gia đình hiện tại.]
Tiếp đó trong bức thư của cô ta đưa ra sự thật và động cơ gây án, đoạn cuối cùng là [Con à, mẹ rất xin lỗi con, mong con đầu thai đến một gia đình hạnh phúc.]
Đến tận đây, án giết người liên hoàn của thành phố Giang lấy sự kiện Lý Hiểu Chi “sợ tội tự sát” mà kết thúc.
Nhưng trong lòng của Chử Lan Xuyên biết rõ, cái chết của Trương Trình Linh và Dương Khánh, là có người cố tình bắt chước thủ pháp phạm tội của Lý Hiểu Chi, số vết dao trên toàn thân của hai người, đủ để thấy hung thủ có sự thù hận to lớn với hai người họ.
Vả lại trong lúc phá án, Lý Hiểu Chi nhảy lầu bỏ mình, chết không đối chứng.
Vì thế, sau khi trở lại cục Cảnh sát thành phố Giang vào rạng sáng, anh quyết đoán xin đưa vụ án thứ tư trở thành vụ án độc lập.
Hàn Lĩnh tuy biết vụ án thứ tư còn có điểm nghi vấn, nhưng vì danh dự của công an thành phố Giang, chỉ có thể gọi riêng Chử Lan Xuyên vào văn phòng.
Lão già ông bình thường không có sở thích gì, thích nhất chỉ có thể nói là loại đồ chơi văn hoá tranh chữ, ngay cả văn phòng cũng dán bốn chữ “liêm khiết vì công” bằng chữ thư pháp, còn có một bộ bức tranh nghìn ngựa phi nhanh.
“Đây là trà tốt nhất tôi mang về từ thành phố Lê, cậu phẩm trà đi.” Hàn Lĩnh lấy bộ đồ trà tốt nhất ra, đưa cho hai người mỗi người một ly nhỏ.
Ông trầm giọng khuyên: “Lan Xuyên, tôi hiểu tâm trạng cấp bách muốn theo đuổi tra ra chân tướng của cậu. Nhưng mà trên thế giới này rất nhiều chuyện giống như vụ án năm đó của ba cậu vậy, cái chúng ta cần chỉ là một kết quả.”
Cái cần chỉ là một kết quả.
Cho nên chỉ có thể dưới tình huống chỉ có vật chứng không có nhân chứng mà kết luận rằng Chử Hằng bán đứng cảnh sát.
Cho nên trong khoảng thời gian bảy năm, mẹ uất ức mà ra đi, anh bị bắt phải ăn nhờ ở đậu, trên lưng gánh ánh mắt khác thường của bạn học.
Anh nỗ lực khống chế cảm xúc cho tốt, nhưng ở chỗ cổ đã sớm nổi lên một mảng gân xanh: “Hàn cục, ngài dùng vụ án của ba tôi để so sánh, thật sự phù hợp à?”
“Nếu cậu còn muốn tiếp tục làm cảnh sát, vụ án này bao gồm cả vụ án của ba cậu về sau đều đừng nhắc lại.”
Bắt đầu từ ngày sinh nhật hôm đó của cô, Vân Chiêu đã vài ngày không được gặp Chử Lan Xuyên, cô đi học tan học bình thường, cũng đã thấy được tin phá án liên hoàn trên TV.
Cục diện đáng buồn, như chưa bao giờ thay đổi.
Ánh chiều in đỏ đầy trời, chim bay cao mà lướt qua.
Vân Chiêu ngồi trên lan can bảo vệ của sân thượng, lầu sáu, không cao lắm, nhưng quan sát từ nơi này, muôn nghìn chúng sinh, đều vô cùng nhỏ bé.
Gió mùa hè nóng đến như muốn hun người, tóc bên thái dương của cô dán trên gương mặt trắng nõn.
Từ xa, cây hồng ở trường sẽ chín vào mùa thu, kết ra từng đống quả lớn.
Chử Lan Xuyên nhận được điện thoại của Vu Tường, nói tối nay cô gái nhỏ không về nhà đúng giờ, bảo anh đến trường xem tình hình thế nào.
Anh đã được huấn luyện ở trường cảnh sát, nói về thể chất, một đường chạy đến phòng học trên lầu không tìm thấy người, đã đi thẳng lên sân thượng.
Anh đi tới phía trước vài bước, thấy bóng dáng gầy yếu của cô bé, cảm xúc khác lạ trong lòng càng bốc lên.
Buổi tối mấy hôm nay anh đều không được ngủ ngon giấc, cho nên trong đồng tử có chút tơ máu đỏ, là sự mệt mỏi mà trước đây Vân Chiêu chưa bao giờ thấy qua.
“Anh, sao anh lại tới đây?” Cô thiếu nữ đong đưa hai chân như cây bút đang viết thẳng, giọng nói trầm tĩnh khác thường.
Chử Lan Xuyên mới vừa đi qua hiện trường nhảy lầu của Lý Hiểu Chỉ, giờ phút này thật sự có chút hậu chấn tâm lý, anh nghẹn giọng, trong đầu anh có những suy đoán lệch ra khỏi quỹ đạo mong muốn.
Đó chính là, tâm lý của Vân Chiêu vẫn luôn có vấn đề, chẳng qua cô chưa bao giờ thể hiện ra trước mặt anh và bác gái.
Vẻ mặt hơi sắc bén của anh đổi thành dịu dàng, gió nóng thổi lộng như xao động vô hình khiến người ta tỉnh táo từ trong cơn mê hoặc.
“Tới đây, đến chỗ của anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.