Cô Gái Bé Nhỏ Của Đội Trưởng Đội Cảnh Sát
Chương 17:
Dung Tấn
18/09/2024
Hai ngày tuyết lớn liên tiếp tạo nên cảnh giao thông của toàn thành phố gần như tê liệt, từ ồn ào náo nhiệt trả lại sự yên tĩnh.
May mà tuyết vào ngày thứ hai đúng lúc dừng lại, tuyết cũng theo đó mà dần tan ra khiến cho thời tiết còn rét buốt hơn so với mấy ngày trước.
Lần này Vu Tường đi đến Hải Nam, bà đã gửi mấy tấm ảnh du tự chụp của mình qua, xem ra công tác tránh rét có vẻ cũng không tệ lắm.
Cuối cùng bữa sáng cũng có thể thoát khỏi sự sợ hãi từ phương pháp xử lý hắc ám rồi, cô gái nhỏ như ý nguyện mà đến cửa hàng tiện lợi cạnh trường mua cơm nắm, dọc đường đi cơm nắm ấm áp áp vào lòng bàn tay.
“Bạn học sinh này, cháu có từng gặp qua một cô bé cao chừng này, khoảng tám chín tuổi không?” Một người phụ nữ khoa chân múa tay chỉ chiều cao vừa đưa một tấm ảnh chụp được in ra, hai má người phụ nữ hõm xuống, giọng nói cũng run run.
Cô bé gái trong thông báo tìm người cột tóc đuôi ngựa hai bên, khoé miệng có hai lúm đồng tiền.
Vân Chiêu nhanh chóng đảo qua hàng chữ “thời gian rời khỏi trường là khoảng bốn giờ 40 phút chiều, mặc áo lông màu đỏ…”
Vùng xung quanh đây rất nhiều trường tiểu học, nhiều người nhiều xe hỗn tạp, hỏi hoài cũng không biết đến khi nào mới đến người cuối cùng, nhưng rất nhiều chuyện, hy vọng dù xa vời cũng tốt hơn là tin dữ trực tiếp truyền đến.
“Cô à ngại quá… Cháu chưa từng nhìn thấy.” Cô nói xong mới nhớ tới vào bữa tiệc ở nhà hàng chủ đề hải dương hai ngày trước, hình như Chử Lan Xuyên lúc gần rời khỏi có nói sắp phải mở họp về vụ án mất tích.
Chẳng lẽ người trước mắt này cũng là người nhà nạn nhân của một trong những vụ mất tích sao? Lúc ấy cô vẫn chưa nghĩ nhiều, chỉ vòng qua người phụ nữ, nhìn cô ta tiếp tục tìm người hỏi thăm tin tức.
Sau khi vào lớp, Vân Chiêu trực tiếp bỏ cặp xuống, ngồi trên ghế lật xem đề thi toán hôm qua không làm kịp.
Phần lớn các đề với cô mà nói không có gì khó khăn, khi viết đến “điều kiện xảy ra dấu bằng của bất đẳng thức Cosi”, Tưởng Xảo mới ngáp liên tục mà kéo ghế ra ngồi xuống.
Vân Chiêu đẩy cánh tay cô bé, nhắc nhở nói: “Tưởng Xảo, hôm nay buổi đọc bài sáng có nghe viết.”
“A?!” Một chữ đã đánh thức người đang trong mơ, Tưởng Xảo nhanh chóng thoát khỏi trạng thái buồn ngủ như gà mổ thóc, rút sách giáo khoa tiếng Anh ra bắt đầu nghe viết các từ đơn.
Cô nhẩm từ đơn xong lẩm bẩm nói: “Nếu có thể ngưng tiết tự học buổi tối một tuần thì tốt rồi.”
Buổi chiều thông báo đã tới, trường suy xét đến vào thời kỳ này trời tối sớm, buổi tối còn có thể có mưa kèm tuyết, cho nên tiết tự học tối trong một tuần cũng huỷ.
Vân Chiêu: “….”
“Tưởng Xảo, cậu nói thật ra đi, trường này có phải do nhà cậu mở hay không?”
Tưởng Xảo làm mặt quỷ với cô: “Buổi tối có sắp xếp gì không? Có muốn cùng tớ đi đến sân trượt băng chơi không?”
“Sân trượt băng sao?” Vân Chiêu rất nghiêm túc mà suy nghĩ một lúc: “Nhưng tớ không biết trượt băng.”
“Đến rồi từ từ luyện, không có ai trời sinh đã biết trượt.” Tưởng Xảo dụ dỗ nói, ba hoa chích choè một lúc, cuối cùng cô cũng không đánh lại đợt tấn công ngôn ngữ mà bại trận.
Sân trượt băng rất yên tĩnh, có thể là đang trong thời gian làm việc, người đến cũng không nhiều. Hai người bỏ tiền thuê giày trượt băng, Tưởng Xảo hăng hái nói muốn đến khúc quanh phía trước trượt thử xem.
Vân Chiêu còn đang ngồi trên ghế dài đi giày trượt băng, nút giày còn chưa thắt chặt, đã có một đôi tay cầm lấy cổ chân không chịu nổi khi bị nắm chặt, nhẹ nhàng cột cho cô.
Cô ngước mắt, đối diện chỉ có một cái mũ thú bông.
Là ngài thỏ trắng trong Alice lạc vào xứ sở thần tiên.
Khó hiểu ghê, là nhân viên của sân trượt băng sao? Cô thử thăm dò mà mở miệng: “Ngài thỏ trắng…?”
Người dưới lớp thú bông làm một động tác tay “suỵt”.
Vì sao cảm giác quen thuộc như vậy lại ùa vào lòng? Vân Chiêu lắc đầu, chỉ có thể xác định đây là ảo giác của mình.
“Cảm ơn anh giúp em, nhưng mà không có chuyện gì nữa, em phải đi trước tìm bạn em.” Cô thiếu nữ mỉm cười, con ngươi như có sóng thu bập bềnh.
Với sự vật tốt đẹp quá mức, sẽ dễ khiến cho người ta sinh ra ý muốn phá huỷ.
Người dưới lớp áo thú bông không nhúc nhích, giữ nguyên tư thế ngồi xổm, giống như kỵ sĩ tận lực bảo vệ.
Cô thở ra một hơi, miễn cưỡng đứng trên giày trượt băng: “Gặp lại sau.”
Người nọ kẹp chặt tay cô, lòng Vân Chiêu trầm xuống, muốn đưa tay lấy mũ của bộ đồ thú bông xuống, lại bị khéo léo né tránh, vồ hụt.
Anh dường như cố gắng hết sức để né tránh, nhưng cảm giác kiên định lại chân thật đáng tin.
“Là anh.” Giọng nói của đàn ông trong sự cuốn hút lộ ra cái trong trẻo, chậm rãi trùng với giọng nói trong biển hoa tường vi mấy năm trước đã từng hỏi cô là ai.
Đàm Yếm? Sai lại là Đàm Yếm?!
Vân Chiêu kinh ngạc nhìn hắn, tiếng nói như mắc lại ở cổ họng, nửa cong miệng, nhưng cái gì cũng chưa nói.
Đàm Yếm cũng không giải thích cho sự xuất hiện và hành động của mình, hắn nắm chặt cổ tay của cô bé mà ngày đêm mình nhớ tới, cảm giác da thịt trơn bóng quyến luyến nơi ngón tay, giống như chạm vào một đoá hoa hồng đang trong quá trình nở rộ.
Ha, hoa hồng nhỏ của anh, đã lâu không gặp.
Mỗi một ngày mỗi một đêm trong ba năm qua, Đàm Yếm đều đang làm phục hồi chức năng nhàm chán, khi hắn ghét bỏ mình sẽ tức giận mà ném đồ, mỗi khi đến đó, bác sĩ tâm lý Tim của hắn đều đến khuyên bảo: “Tan, đừng giận giữ, cậu như vậy sẽ khiến cô ấy cảm thấy sợ hãi.”
Sẽ khiến cô sợ sao?
Nghĩ đến đây, Đàm Yếm mới có thể thu lại mặt u ám để nó ngủ đông, nếu nói hắn là kẻ điên, mười mấy năm trước đều đã dạo chơi trong địa ngục của đời người, như vậy sau khi gặp cô gái nhỏ, hắn mới gặt hái được một góc thiên đường, ở nơi nào đó, hắn mới có thể gặt hái được một chút tự do.
Không thể nghi ngờ, hắn tự nguyện làm bất kỳ chuyện gì vì hoa hồng nhỏ của hắn, cho dù lưng gánh mạng người, cho dù muôn đời không thể quay đầu cũng không chối từ.
Cảm giác được sự tê dại trong lòng bàn tay, cô mới cúi đầu nhìn, thì ra Đàm Yếm đang viết chữ trên lòng bàn tay cô, dù sao những nét phẩy này, cũng là trò chơi cô đã từng dạy hắn.
“Cẩn… thận.” Cô không tiếng động mà thốt ra hai chữ, tâm trạng hoảng loạn càng bùng lên mạnh mẽ hơn.
Nhìn chung quanh mình, trừ những người bình thường đang trượt băng, làm gì có chỗ nào cần cần thận?
Vân Chiêu không rõ lý do, như đặt mình vào trong sương mù, chỉ có cô là hoàn toàn bị bịt mắt.
Qua mấy giờ, cuộc thảo luận về vụ án mất tích tạm thời kết thúc, từ những manh mối để lại, Chử Lan Xuyết phát hiện tất cả mũi nhọn đều nhắm vào một quán bar.
Nơi này anh không hề xa lạ, là nơi mẹ nuôi Trương Trình Linh của Vân Chiêu đã từng làm việc, hồ sơ năm đó còn lưu giữ lại quá trình hành nghề của Trương Trình Linh.
Những cảnh sát khác không biết, nhưng trong lòng Chử Lan Xuyên hiểu rõ, bên trong hai vụ án này nhất định có sự liên quan với nhau.
Không để ý đã tối rất nhanh, anh gọi điện thoại cho Vân Chiêu, định hỏi cô có muốn anh đưa cô về nhà hay không, kết quả điện thoại của cô gái nhỏ vẫn luôn hiển thị trạng thái không có người nhận.
Giống như thuyền đụng vào đá ngầm, lập tức sóng to gió lớn trào dâng.
Nghĩ đến vụ án gần đây, rất lâu anh cũng không thể bình tĩnh lại được, nhanh chóng chạy xe đến trường học lấy video giám sát, toàn bộ hình ảnh đều hiển thị bình thường, chỉ có thể xác nhận, Vân Chiêu đi theo Tưởng Xảo.
Nhiều lần trắc trở, cuối cùng anh cũng gọi tới điện thoại của Tưởng Xảo.
Tưởng Xảo ở lại trượt băng một lát, sau khi trở về phát hiện không thấy tung tích của Vân Chiêu, đồ còn ở chỗ cũ, tuy nói cảm thấy kỳ lạ một chút, nhưng cô nghĩ cũng có thể là tạm thời đi mua đồ hoặc đi toilet.
Di động trong túi vang lên, cô ấn nhận cuộc gọi, giọng nói đàn ông bên kia cuối cùng cũng không kiềm được sóng dữ: “Tưởng Xảo, hiện tại Vân Chiêu đang ở bên cạnh em sao?”
Tưởng Xảo nhìn một vòng nói: “Chúng em tới sân trượt băng, Vân Chiêu bạn ấy… Hiện tại không có bên cạnh em.”
Chử Lan Xuyên bảo Tưởng Xảo ngồi chờ tại chỗ, nếu Vân Chiêu trở về lập tức gửi tin nhắn cho anh.
Sân trượt băng ở lầu 3, anh đỗ xe chừa lối đi xong thì chạy thẳng thật nhanh đến địa điểm.
Vân Chiêu bị Đàm Yếm đưa tới tầng cao nhất, chỗ này đã bị bỏ hoang lâu rồi, thiết bị cũ chồng chất tích tụ không ít bụi.
“Đàm Yếm, anh…”
Lời còn chưa nói xong, hắn đã tháo mũ thú bông xuống, lộ ra khuôn mặt dù nhìn bao nhiêu lần cũng khiến người ta cảm thấy kinh ngạc.
Vẫn là trạng thái xanh xao bệnh tật, đồng tử đen nhánh, ngọn lửa đã đốt lên bị ra sức kiềm chế, hắn cúi người lại gần, đôi môi mềm mại như muốn dán lên vành tai cô.
Cô co rúm người lại về phía sau, cơ thể giật mình một cái, bài xích theo bản năng.
“Từ giờ trở đi, anh sẽ ở cạnh em không rời được không?”
Nhiệt tình lại còn mờ ám, gần như để lộ ra sự cố chấp bệnh hoạn.
Vân Chiêu bị hắn xiềng xích trói buộc, ánh mắt mơ hồ, muốn nhân cơ hội thoát khỏi không gian nhỏ hẹp, cho nên chỉ có thể dùng cách nói chuyện để phân tán sự chú ý của hắn: “Đàm Yếm, anh đừng như vậy, em không thích.”
Ánh sáng trong đôi đồng tử của người đàn ông lập tức phai nhạt, hắn sẽ không ép buộc cô gái nhỏ làm bất cứ chuyện gì mà cô không thích, đây chắc chắn là sự thật.
Thoáng chốc, Chử Lan Xuyên một chân đá văng cánh cửa rỉ sắt trên lầu, trong đám bụi nhỏ lững lờ anh thấy được hai người đang giằng co.
Đội trưởng cảnh sát hình sự dùng ánh mắt bễ nghễ, ngồi tít trên cao mà nhìn, chỉ có lòng bàn tay đầy mồ hôi sớm bán đứng tâm trạng trong lòng anh căng thẳng bao nhiêu.
Sau khi Vân Chiêu nghe thấy động tĩnh vang lên phía sau lập tức đi thẳng về hướng ánh sáng, cô chui đầu vào trong cái ôm ấm áp của người đàn ông, lúc ấy khe rãnh trong lòng mới được lấp đầy: “Anh…”
Giọng nói dịu dàng mềm mại, trong nháy mắt Chử Lan Xuyên như trút được gánh nặng.
Cho dù cố gắng đè nén, nhưng những suy nghĩ đen tối đó như cỏ dại, nhắc nhở Chử Lan Xuyên một sự thật, anh hận không thể nhét người vào tận cốt tuỷ.
May mà tuyết vào ngày thứ hai đúng lúc dừng lại, tuyết cũng theo đó mà dần tan ra khiến cho thời tiết còn rét buốt hơn so với mấy ngày trước.
Lần này Vu Tường đi đến Hải Nam, bà đã gửi mấy tấm ảnh du tự chụp của mình qua, xem ra công tác tránh rét có vẻ cũng không tệ lắm.
Cuối cùng bữa sáng cũng có thể thoát khỏi sự sợ hãi từ phương pháp xử lý hắc ám rồi, cô gái nhỏ như ý nguyện mà đến cửa hàng tiện lợi cạnh trường mua cơm nắm, dọc đường đi cơm nắm ấm áp áp vào lòng bàn tay.
“Bạn học sinh này, cháu có từng gặp qua một cô bé cao chừng này, khoảng tám chín tuổi không?” Một người phụ nữ khoa chân múa tay chỉ chiều cao vừa đưa một tấm ảnh chụp được in ra, hai má người phụ nữ hõm xuống, giọng nói cũng run run.
Cô bé gái trong thông báo tìm người cột tóc đuôi ngựa hai bên, khoé miệng có hai lúm đồng tiền.
Vân Chiêu nhanh chóng đảo qua hàng chữ “thời gian rời khỏi trường là khoảng bốn giờ 40 phút chiều, mặc áo lông màu đỏ…”
Vùng xung quanh đây rất nhiều trường tiểu học, nhiều người nhiều xe hỗn tạp, hỏi hoài cũng không biết đến khi nào mới đến người cuối cùng, nhưng rất nhiều chuyện, hy vọng dù xa vời cũng tốt hơn là tin dữ trực tiếp truyền đến.
“Cô à ngại quá… Cháu chưa từng nhìn thấy.” Cô nói xong mới nhớ tới vào bữa tiệc ở nhà hàng chủ đề hải dương hai ngày trước, hình như Chử Lan Xuyên lúc gần rời khỏi có nói sắp phải mở họp về vụ án mất tích.
Chẳng lẽ người trước mắt này cũng là người nhà nạn nhân của một trong những vụ mất tích sao? Lúc ấy cô vẫn chưa nghĩ nhiều, chỉ vòng qua người phụ nữ, nhìn cô ta tiếp tục tìm người hỏi thăm tin tức.
Sau khi vào lớp, Vân Chiêu trực tiếp bỏ cặp xuống, ngồi trên ghế lật xem đề thi toán hôm qua không làm kịp.
Phần lớn các đề với cô mà nói không có gì khó khăn, khi viết đến “điều kiện xảy ra dấu bằng của bất đẳng thức Cosi”, Tưởng Xảo mới ngáp liên tục mà kéo ghế ra ngồi xuống.
Vân Chiêu đẩy cánh tay cô bé, nhắc nhở nói: “Tưởng Xảo, hôm nay buổi đọc bài sáng có nghe viết.”
“A?!” Một chữ đã đánh thức người đang trong mơ, Tưởng Xảo nhanh chóng thoát khỏi trạng thái buồn ngủ như gà mổ thóc, rút sách giáo khoa tiếng Anh ra bắt đầu nghe viết các từ đơn.
Cô nhẩm từ đơn xong lẩm bẩm nói: “Nếu có thể ngưng tiết tự học buổi tối một tuần thì tốt rồi.”
Buổi chiều thông báo đã tới, trường suy xét đến vào thời kỳ này trời tối sớm, buổi tối còn có thể có mưa kèm tuyết, cho nên tiết tự học tối trong một tuần cũng huỷ.
Vân Chiêu: “….”
“Tưởng Xảo, cậu nói thật ra đi, trường này có phải do nhà cậu mở hay không?”
Tưởng Xảo làm mặt quỷ với cô: “Buổi tối có sắp xếp gì không? Có muốn cùng tớ đi đến sân trượt băng chơi không?”
“Sân trượt băng sao?” Vân Chiêu rất nghiêm túc mà suy nghĩ một lúc: “Nhưng tớ không biết trượt băng.”
“Đến rồi từ từ luyện, không có ai trời sinh đã biết trượt.” Tưởng Xảo dụ dỗ nói, ba hoa chích choè một lúc, cuối cùng cô cũng không đánh lại đợt tấn công ngôn ngữ mà bại trận.
Sân trượt băng rất yên tĩnh, có thể là đang trong thời gian làm việc, người đến cũng không nhiều. Hai người bỏ tiền thuê giày trượt băng, Tưởng Xảo hăng hái nói muốn đến khúc quanh phía trước trượt thử xem.
Vân Chiêu còn đang ngồi trên ghế dài đi giày trượt băng, nút giày còn chưa thắt chặt, đã có một đôi tay cầm lấy cổ chân không chịu nổi khi bị nắm chặt, nhẹ nhàng cột cho cô.
Cô ngước mắt, đối diện chỉ có một cái mũ thú bông.
Là ngài thỏ trắng trong Alice lạc vào xứ sở thần tiên.
Khó hiểu ghê, là nhân viên của sân trượt băng sao? Cô thử thăm dò mà mở miệng: “Ngài thỏ trắng…?”
Người dưới lớp thú bông làm một động tác tay “suỵt”.
Vì sao cảm giác quen thuộc như vậy lại ùa vào lòng? Vân Chiêu lắc đầu, chỉ có thể xác định đây là ảo giác của mình.
“Cảm ơn anh giúp em, nhưng mà không có chuyện gì nữa, em phải đi trước tìm bạn em.” Cô thiếu nữ mỉm cười, con ngươi như có sóng thu bập bềnh.
Với sự vật tốt đẹp quá mức, sẽ dễ khiến cho người ta sinh ra ý muốn phá huỷ.
Người dưới lớp áo thú bông không nhúc nhích, giữ nguyên tư thế ngồi xổm, giống như kỵ sĩ tận lực bảo vệ.
Cô thở ra một hơi, miễn cưỡng đứng trên giày trượt băng: “Gặp lại sau.”
Người nọ kẹp chặt tay cô, lòng Vân Chiêu trầm xuống, muốn đưa tay lấy mũ của bộ đồ thú bông xuống, lại bị khéo léo né tránh, vồ hụt.
Anh dường như cố gắng hết sức để né tránh, nhưng cảm giác kiên định lại chân thật đáng tin.
“Là anh.” Giọng nói của đàn ông trong sự cuốn hút lộ ra cái trong trẻo, chậm rãi trùng với giọng nói trong biển hoa tường vi mấy năm trước đã từng hỏi cô là ai.
Đàm Yếm? Sai lại là Đàm Yếm?!
Vân Chiêu kinh ngạc nhìn hắn, tiếng nói như mắc lại ở cổ họng, nửa cong miệng, nhưng cái gì cũng chưa nói.
Đàm Yếm cũng không giải thích cho sự xuất hiện và hành động của mình, hắn nắm chặt cổ tay của cô bé mà ngày đêm mình nhớ tới, cảm giác da thịt trơn bóng quyến luyến nơi ngón tay, giống như chạm vào một đoá hoa hồng đang trong quá trình nở rộ.
Ha, hoa hồng nhỏ của anh, đã lâu không gặp.
Mỗi một ngày mỗi một đêm trong ba năm qua, Đàm Yếm đều đang làm phục hồi chức năng nhàm chán, khi hắn ghét bỏ mình sẽ tức giận mà ném đồ, mỗi khi đến đó, bác sĩ tâm lý Tim của hắn đều đến khuyên bảo: “Tan, đừng giận giữ, cậu như vậy sẽ khiến cô ấy cảm thấy sợ hãi.”
Sẽ khiến cô sợ sao?
Nghĩ đến đây, Đàm Yếm mới có thể thu lại mặt u ám để nó ngủ đông, nếu nói hắn là kẻ điên, mười mấy năm trước đều đã dạo chơi trong địa ngục của đời người, như vậy sau khi gặp cô gái nhỏ, hắn mới gặt hái được một góc thiên đường, ở nơi nào đó, hắn mới có thể gặt hái được một chút tự do.
Không thể nghi ngờ, hắn tự nguyện làm bất kỳ chuyện gì vì hoa hồng nhỏ của hắn, cho dù lưng gánh mạng người, cho dù muôn đời không thể quay đầu cũng không chối từ.
Cảm giác được sự tê dại trong lòng bàn tay, cô mới cúi đầu nhìn, thì ra Đàm Yếm đang viết chữ trên lòng bàn tay cô, dù sao những nét phẩy này, cũng là trò chơi cô đã từng dạy hắn.
“Cẩn… thận.” Cô không tiếng động mà thốt ra hai chữ, tâm trạng hoảng loạn càng bùng lên mạnh mẽ hơn.
Nhìn chung quanh mình, trừ những người bình thường đang trượt băng, làm gì có chỗ nào cần cần thận?
Vân Chiêu không rõ lý do, như đặt mình vào trong sương mù, chỉ có cô là hoàn toàn bị bịt mắt.
Qua mấy giờ, cuộc thảo luận về vụ án mất tích tạm thời kết thúc, từ những manh mối để lại, Chử Lan Xuyết phát hiện tất cả mũi nhọn đều nhắm vào một quán bar.
Nơi này anh không hề xa lạ, là nơi mẹ nuôi Trương Trình Linh của Vân Chiêu đã từng làm việc, hồ sơ năm đó còn lưu giữ lại quá trình hành nghề của Trương Trình Linh.
Những cảnh sát khác không biết, nhưng trong lòng Chử Lan Xuyên hiểu rõ, bên trong hai vụ án này nhất định có sự liên quan với nhau.
Không để ý đã tối rất nhanh, anh gọi điện thoại cho Vân Chiêu, định hỏi cô có muốn anh đưa cô về nhà hay không, kết quả điện thoại của cô gái nhỏ vẫn luôn hiển thị trạng thái không có người nhận.
Giống như thuyền đụng vào đá ngầm, lập tức sóng to gió lớn trào dâng.
Nghĩ đến vụ án gần đây, rất lâu anh cũng không thể bình tĩnh lại được, nhanh chóng chạy xe đến trường học lấy video giám sát, toàn bộ hình ảnh đều hiển thị bình thường, chỉ có thể xác nhận, Vân Chiêu đi theo Tưởng Xảo.
Nhiều lần trắc trở, cuối cùng anh cũng gọi tới điện thoại của Tưởng Xảo.
Tưởng Xảo ở lại trượt băng một lát, sau khi trở về phát hiện không thấy tung tích của Vân Chiêu, đồ còn ở chỗ cũ, tuy nói cảm thấy kỳ lạ một chút, nhưng cô nghĩ cũng có thể là tạm thời đi mua đồ hoặc đi toilet.
Di động trong túi vang lên, cô ấn nhận cuộc gọi, giọng nói đàn ông bên kia cuối cùng cũng không kiềm được sóng dữ: “Tưởng Xảo, hiện tại Vân Chiêu đang ở bên cạnh em sao?”
Tưởng Xảo nhìn một vòng nói: “Chúng em tới sân trượt băng, Vân Chiêu bạn ấy… Hiện tại không có bên cạnh em.”
Chử Lan Xuyên bảo Tưởng Xảo ngồi chờ tại chỗ, nếu Vân Chiêu trở về lập tức gửi tin nhắn cho anh.
Sân trượt băng ở lầu 3, anh đỗ xe chừa lối đi xong thì chạy thẳng thật nhanh đến địa điểm.
Vân Chiêu bị Đàm Yếm đưa tới tầng cao nhất, chỗ này đã bị bỏ hoang lâu rồi, thiết bị cũ chồng chất tích tụ không ít bụi.
“Đàm Yếm, anh…”
Lời còn chưa nói xong, hắn đã tháo mũ thú bông xuống, lộ ra khuôn mặt dù nhìn bao nhiêu lần cũng khiến người ta cảm thấy kinh ngạc.
Vẫn là trạng thái xanh xao bệnh tật, đồng tử đen nhánh, ngọn lửa đã đốt lên bị ra sức kiềm chế, hắn cúi người lại gần, đôi môi mềm mại như muốn dán lên vành tai cô.
Cô co rúm người lại về phía sau, cơ thể giật mình một cái, bài xích theo bản năng.
“Từ giờ trở đi, anh sẽ ở cạnh em không rời được không?”
Nhiệt tình lại còn mờ ám, gần như để lộ ra sự cố chấp bệnh hoạn.
Vân Chiêu bị hắn xiềng xích trói buộc, ánh mắt mơ hồ, muốn nhân cơ hội thoát khỏi không gian nhỏ hẹp, cho nên chỉ có thể dùng cách nói chuyện để phân tán sự chú ý của hắn: “Đàm Yếm, anh đừng như vậy, em không thích.”
Ánh sáng trong đôi đồng tử của người đàn ông lập tức phai nhạt, hắn sẽ không ép buộc cô gái nhỏ làm bất cứ chuyện gì mà cô không thích, đây chắc chắn là sự thật.
Thoáng chốc, Chử Lan Xuyên một chân đá văng cánh cửa rỉ sắt trên lầu, trong đám bụi nhỏ lững lờ anh thấy được hai người đang giằng co.
Đội trưởng cảnh sát hình sự dùng ánh mắt bễ nghễ, ngồi tít trên cao mà nhìn, chỉ có lòng bàn tay đầy mồ hôi sớm bán đứng tâm trạng trong lòng anh căng thẳng bao nhiêu.
Sau khi Vân Chiêu nghe thấy động tĩnh vang lên phía sau lập tức đi thẳng về hướng ánh sáng, cô chui đầu vào trong cái ôm ấm áp của người đàn ông, lúc ấy khe rãnh trong lòng mới được lấp đầy: “Anh…”
Giọng nói dịu dàng mềm mại, trong nháy mắt Chử Lan Xuyên như trút được gánh nặng.
Cho dù cố gắng đè nén, nhưng những suy nghĩ đen tối đó như cỏ dại, nhắc nhở Chử Lan Xuyên một sự thật, anh hận không thể nhét người vào tận cốt tuỷ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.