Cô Gái Bé Nhỏ Của Đội Trưởng Đội Cảnh Sát
Chương 21:
Dung Tấn
18/09/2024
Liên tưởng đến đủ loại liên hệ mấy ngày gần đây, Thẩm Tương bất giác nín thở tập trung, chỉ chờ người bán đấu giá công bố “hàng đấu giá” là đã có thể quyết định có hành động hay không.
Khi Chử Lan Xuyên cũng cho rằng mấy bé gái bị mất tích sẽ nhốt trong lồng sắt này, mảnh vải màu đỏ rực rơi xuống theo tiếng, lồng sắt được mạ vàng toàn thân, cửa được lắp một cái khoá chắc chắn.
Mà vật thể dưới lồng sắt, chỉ là một con chim.
Người chủ hội đấu giá còn đang lải nhải giải thích: “Hàng đấu giá hôm nay chính là con vẹt mào cọ, nó sẽ theo cảm xúc mà tự thay đồi màu cả người, có thể nói là cực kỳ thần kỳ…”
Chử Lan Xuyên không có tâm trạng nghe tiếp, anh một mình đi ra ngoài từ đại sảnh tổ chức hội đấu giá, đốt một điếu thuốc lá, nhưng một miếng cũng không hút.
Lần đầu tiên anh hút thuốc là vào mười bốn tuổi.
Khi đó đúng vào thời kỳ thanh xuân xao động của nam sinh, Chử Hằng nhận nhiệm vụ, hơn nửa năm không liên lạc với người trong nhà, bất luận mẹ khóc lóc gọi điện thoại như thế nào, cấp trên đều chỉ nói tất cả hành động đều phải bảo mật, không thể tiết lộ nhiều hơn.
Vì thế đương nhiên khi học xong anh sẽ phân cao thấp với nam sinh trong đại viện quân khu, kiểu như đánh cược kiểu ai không dám hút thuốc, đương nhiên, bây giờ nhìn lại chỉ cảm thấy trẻ con đến buồn cười.
Ngọn lửa nhỏ trên đầu ngón tay chớp tắt, điếu thuốc cháy đứt hơn nửa, khi tàn thuốc nhỏ giọt sắp cháy đến khớp xương cân xứng của người đàn ông, cuối cùng anh cũng ấn tàn thuốc vào trong gạt tàn cách đó không xa, sau đó dụi tắt.
Trước mắt chỉ có hai khả năng: hoặc là họ phán đoán nhầm, Triều Mộ không liên can đến án bé gái mất tích, hoặc là vũ hội đêm nay chỉ là một thứ nguỵ trang, là màn che trước mắt mọi người, khiến cho những cuộc giao dịch khác có thể thuận theo tự nhiên ám độ trần thương*.
*Chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới.
Cần phải thật sự lặng yên không một tiếng gió đánh vào trong Triều Mộ, nói dễ hơn làm?
Thấy Chử Lan Xuyên đã biến mất, Thẩm Tương cũng chỉ thở dài, cho rằng hành động đêm nay đến đây đã tuyên bố kết thúc.
Cô ta vào toilet thay quần áo, khi đang đối mặt với gương rửa tay thì nhìn thấy một cô gái trẻ mặc váy xiết eo màu đen đi ra ngoài, lúc ấy cô ta vẫn chưa để ý, nhưng nghĩ lại thì cứ cảm thấy tấm lưng kia rất quen thuộc.
Rất giống như cô em gái không cùng huyết thống của Chử Lan Xuyên.
Nhưng dù sao cũng chỉ mới gặp mặt một lần, hơn nữa Thẩm Tương rất tự tin với bề ngoài của mình, ở chỗ cô ta, kiểu mặt mũi của Vân Chiêu chỉ có thể nói là xinh đẹp trong sáng thì nhiều, nhưng lại thiếu vẻ rực rỡ, dù sao cũng không quá phù hợp với những bộ đồ quá táo bạo.
Lúc này trên hội trường đấu giá vẫn náo nhiệt như cũ, giới thượng lưu nuôi một con thú cưng hiếm lạ kì quặc cũng không phải việc lạ gì, có hứng thú với con vẹt này cũng có ối người.
“Phiên đấu giá đầu tiên bắt đầu, lên giá từ năm vạn ––––-”
“Lần hai…”
Cô thiếu nữ co cụm ngồi trong hội trường đấu giá, mắt mất tiêu cự, không hề hợp với thế giới hào nhoáng này.
Cô đang đợi Đàm Yếm về, bức thư mời trong tay gần như bị siết quăn.
Di động lỗi thời trong tay vang lên, Vân Chiêu nhanh chóng thiết lập chuông sang im lặng, nhưng vẫn rung trong lòng bàn tay đến tê dại.
Cô gái khom lưng rời khỏi chỗ ngồi phía trước, một tiếng trống làm hăng hái tinh thần để cô đến một nơi yên tĩnh hơn xem hiển thị cuộc gọi đến.
Điện thoại là Chử Lan Xuyên gọi tới.
Vu Tường không biết còn muốn ở Hải Nam bao lâu, hai ngày nay luôn điên cuồng spam trong vòng bạn bè, “phụ huynh lớn” không ở nhà, tất cả mọi việc vặt vãnh vụn vặt đều phải để anh trai trên danh danh nghĩa là Chử Lan Xuyên đến quan tâm.
Vừa nghĩ tới ánh mắt của cậu trai hôm đó, sắc mặt của người đàn ông lạnh xuống, như đám sương nơi núi xa, khiến người ta không nhìn thấy được suy nghĩ thật sự.
“A, anh…” Cô vẫn không quen mang giày cao gót, dây cột màu đen quấn quanh chỗ da mắt cá chân, cảm giác cấm kỵ miêu tả sống động, nhưng cũng làm cho một mảng da bị ma sát đỏ lên.
Vân Chiêu chỉ có thể dựa vào bờ tường giảm bớt cơn đau đớn ở gan bàn chân, một sợi tóc rũ xuống xương quai xanh, ngưa ngứa, khiến suy nghĩ của cô bay xa.
“Về đến nhà chưa?” Đầu bên kia cũng rất yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng thở lên xuống của anh.
“Dạ, về rồi ạ, em đang làm bài tập.” Có lẽ cả đời này cô cũng sẽ không học được cách nói dối, lời vừa ra khỏi miệng, nhịp tim lập tức tăng tốc.
Cảm xúc của Chử Lan Xuyên thu vào trong hỏi: “Lát nữa anh sẽ lái xe về nhà, ăn cơm tối chưa?”
Một câu “lát nữa lái xe về” này nổ “đoàng” một tiếng trong đầu, chuông cảnh báo trong lòng cô kêu mãnh liệt, đoán rằng lỡ như Chử Lan Xuyên về nhà mà không thấy cô, lời nói dối lập tức uổng công.
Cô thầm nuốt nước miếng cái “ực”: “Ăn, ăn.”
Anh tự nhiên nói tiếp: “Vậy thì tốt rồi, nghỉ ngơi sớm một chút, đừng học muộn quá.”
Trước sau như một, không vượt rào, gần như chỉ là dịu dàng quan tâm.
Có đôi khi Vân Chiêu cảm thấy giữa mình và Chử Lan Xuyên cách nhau một tấm kính, mờ mờ ảo ảo, khiến người ta nhìn không rõ.
Nhưng đó gần như chỉ có cô cảm nhận được, Chử Lan Xuyên không bày tỏ, anh đã sớm qua cái tuổi trẻ trâu gào thét vì tình yêu rồi, cũng khó trách Hà Nguy Nhiên luôn nói cả người anh lộ ra khí chất ảm đạm.
“Không có chuyện gì nói…” Câu cúp máy còn chưa nói xong, Đàm Yếm đã từ chỗ ngoặt đi tới, trong không gian ngập tràn ánh sáng, khoé môi cậu thiếu niên từ tốn nở một nụ cười, không đến đáy mắt, thái độ tuỳ ý lại thả lỏng.
Chử Lan Xuyên không chờ được nửa câu sau, vội vàng “a lô” một tiếng, tưởng tín hiệu không tốt.
Giọng nói của anh lập tức căng thẳng: “Chiêu Chiêu, em có đang nghe không?”
Vân Chiêu đưa điện thoại di động ra xa một chút, ngơ ngẩn nhìn Đàm Yếm bình tĩnh đi đến trước mặt mình.
Rất hiển nhiên, nếu hiện tại Đàm Yếm mở miệng, lời nói dối của cô sẽ bị xuyên thủng ngay tại chỗ.
Cô gái nhỏ làm một dấu tay “suỵt” với hắn, con ngươi trong trẻo không còn là một dòng suối sâu rộng nữa, mà lại lộ ra sự cầu xin yếu đuối đáng thương.
Đàm Yếm đã thay trang phục vũ hội, áo sơ mi trắng sát người, nút thắt cũng không hề cẩu thả mà gài đến nút cao nhất.
Vốn thân hình hắn cao, phối với quần dài màu kaki lại khá thích hợp, giờ phút này hắn càng giống như đàn anh đại học trong truyền thuyết, không có sự thù hận thấu xương, không có dấu hiệu bệnh tật, khí chất tinh khiết sạch sẽ.
Sao Đàm Yếm khiến cô khó chịu được? Cho dù đầu điện thoại bên kia là người đàn ông cô gái nhỏ thầm yêu đã lâu, hắn cũng tự nguyện im lặng.
Cuộc đấu giữa đàn ông, kéo cô gái nhỏ dính vào dù nói thế nào cũng không hợp lý.
Thấy cô gái nhỏ bị lạnh đến run run, hắn kéo áo khoác âu phục trên cánh tay dũ ra, cúi người, khoác lên đầu vai nhỏ bé của cô.
Lúc này cô mới giơ điện thoại ra nghe một lần nữa: “Em vừa mới tìm quần áo chuẩn bị tắm, trên đường về anh lái xe cẩn thận nhé.”
“Ừ.” Chử Lan Xuyên bật ra một âm trầm thấp, giọng điệu mang theo sự dịu dàng cả anh cũng không biết.
Cô thiếu nữ điềm đạm dặn dò như một cơn mưa nhỏ, rơi xuống trái tim không một ngọn cỏ của Đàm Yếm.
Chỉ là lời này không phải nói cho hắn nghe.
Nhưng mà hắn đã từng ảo tưởng trong đầu, giả sử có thời gian lật đổ phe cánh Caeser, toàn thân lui khỏi gia tộc, đi làm rồi về nhà như người bình thường, trong căn phòng trống vắng chỉ có thể nghe thấy âm thanh bận rộn của người phụ nữ bé nhỏ, sẽ ôn tồn mềm giọng làm nũng với hắn, dáng vẻ ngây thơ lại tươi sáng.
Đầu điện thoại bên kia truyền đến tiếng “tút tút” mới khiến Vân Chiêu thả lỏng hoàn toàn, cô gập áo khoác âu phục ấm áp lại, vẻ mặt xin lỗi: “Đàm Yếm, em có thể phải về nhà trước. Về manh mối của ba mẹ ruột em, nếu anh có manh mối gì, nói cho em lúc nào cũng được.”
“Còn bộ đồ này…” Cô đi qua bên cạnh một phân, cố ý kéo khoảng cách của hai người ra: “Váy và áo khoác em sẽ giặt sạch trả lại cho anh, mang thêm phiền phức cho anh rồi.”
Thái độ của cô quá xa cách, Đàm Yếm không khỏi mất hồn một lát.
Bao nhiêu lần đêm khuya mơ lại, đôi tay hắn dính đầy máu tươi, nhưng trước nay hắn chưa từng hối hận vì lựa chọn của bản thân. Từ nhỏ đã lớn lên trong hoàn cảnh mà những cuộc tranh đấu không ngừng leo thang, lòng người thối nát, chính nghĩa và luật pháp với hắn mà nói cũng chỉ là cánh cửa mục rỗng có thể tuỳ tiện giẫm đạp.
Khi Chử Lan Xuyên cũng cho rằng mấy bé gái bị mất tích sẽ nhốt trong lồng sắt này, mảnh vải màu đỏ rực rơi xuống theo tiếng, lồng sắt được mạ vàng toàn thân, cửa được lắp một cái khoá chắc chắn.
Mà vật thể dưới lồng sắt, chỉ là một con chim.
Người chủ hội đấu giá còn đang lải nhải giải thích: “Hàng đấu giá hôm nay chính là con vẹt mào cọ, nó sẽ theo cảm xúc mà tự thay đồi màu cả người, có thể nói là cực kỳ thần kỳ…”
Chử Lan Xuyên không có tâm trạng nghe tiếp, anh một mình đi ra ngoài từ đại sảnh tổ chức hội đấu giá, đốt một điếu thuốc lá, nhưng một miếng cũng không hút.
Lần đầu tiên anh hút thuốc là vào mười bốn tuổi.
Khi đó đúng vào thời kỳ thanh xuân xao động của nam sinh, Chử Hằng nhận nhiệm vụ, hơn nửa năm không liên lạc với người trong nhà, bất luận mẹ khóc lóc gọi điện thoại như thế nào, cấp trên đều chỉ nói tất cả hành động đều phải bảo mật, không thể tiết lộ nhiều hơn.
Vì thế đương nhiên khi học xong anh sẽ phân cao thấp với nam sinh trong đại viện quân khu, kiểu như đánh cược kiểu ai không dám hút thuốc, đương nhiên, bây giờ nhìn lại chỉ cảm thấy trẻ con đến buồn cười.
Ngọn lửa nhỏ trên đầu ngón tay chớp tắt, điếu thuốc cháy đứt hơn nửa, khi tàn thuốc nhỏ giọt sắp cháy đến khớp xương cân xứng của người đàn ông, cuối cùng anh cũng ấn tàn thuốc vào trong gạt tàn cách đó không xa, sau đó dụi tắt.
Trước mắt chỉ có hai khả năng: hoặc là họ phán đoán nhầm, Triều Mộ không liên can đến án bé gái mất tích, hoặc là vũ hội đêm nay chỉ là một thứ nguỵ trang, là màn che trước mắt mọi người, khiến cho những cuộc giao dịch khác có thể thuận theo tự nhiên ám độ trần thương*.
*Chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới.
Cần phải thật sự lặng yên không một tiếng gió đánh vào trong Triều Mộ, nói dễ hơn làm?
Thấy Chử Lan Xuyên đã biến mất, Thẩm Tương cũng chỉ thở dài, cho rằng hành động đêm nay đến đây đã tuyên bố kết thúc.
Cô ta vào toilet thay quần áo, khi đang đối mặt với gương rửa tay thì nhìn thấy một cô gái trẻ mặc váy xiết eo màu đen đi ra ngoài, lúc ấy cô ta vẫn chưa để ý, nhưng nghĩ lại thì cứ cảm thấy tấm lưng kia rất quen thuộc.
Rất giống như cô em gái không cùng huyết thống của Chử Lan Xuyên.
Nhưng dù sao cũng chỉ mới gặp mặt một lần, hơn nữa Thẩm Tương rất tự tin với bề ngoài của mình, ở chỗ cô ta, kiểu mặt mũi của Vân Chiêu chỉ có thể nói là xinh đẹp trong sáng thì nhiều, nhưng lại thiếu vẻ rực rỡ, dù sao cũng không quá phù hợp với những bộ đồ quá táo bạo.
Lúc này trên hội trường đấu giá vẫn náo nhiệt như cũ, giới thượng lưu nuôi một con thú cưng hiếm lạ kì quặc cũng không phải việc lạ gì, có hứng thú với con vẹt này cũng có ối người.
“Phiên đấu giá đầu tiên bắt đầu, lên giá từ năm vạn ––––-”
“Lần hai…”
Cô thiếu nữ co cụm ngồi trong hội trường đấu giá, mắt mất tiêu cự, không hề hợp với thế giới hào nhoáng này.
Cô đang đợi Đàm Yếm về, bức thư mời trong tay gần như bị siết quăn.
Di động lỗi thời trong tay vang lên, Vân Chiêu nhanh chóng thiết lập chuông sang im lặng, nhưng vẫn rung trong lòng bàn tay đến tê dại.
Cô gái khom lưng rời khỏi chỗ ngồi phía trước, một tiếng trống làm hăng hái tinh thần để cô đến một nơi yên tĩnh hơn xem hiển thị cuộc gọi đến.
Điện thoại là Chử Lan Xuyên gọi tới.
Vu Tường không biết còn muốn ở Hải Nam bao lâu, hai ngày nay luôn điên cuồng spam trong vòng bạn bè, “phụ huynh lớn” không ở nhà, tất cả mọi việc vặt vãnh vụn vặt đều phải để anh trai trên danh danh nghĩa là Chử Lan Xuyên đến quan tâm.
Vừa nghĩ tới ánh mắt của cậu trai hôm đó, sắc mặt của người đàn ông lạnh xuống, như đám sương nơi núi xa, khiến người ta không nhìn thấy được suy nghĩ thật sự.
“A, anh…” Cô vẫn không quen mang giày cao gót, dây cột màu đen quấn quanh chỗ da mắt cá chân, cảm giác cấm kỵ miêu tả sống động, nhưng cũng làm cho một mảng da bị ma sát đỏ lên.
Vân Chiêu chỉ có thể dựa vào bờ tường giảm bớt cơn đau đớn ở gan bàn chân, một sợi tóc rũ xuống xương quai xanh, ngưa ngứa, khiến suy nghĩ của cô bay xa.
“Về đến nhà chưa?” Đầu bên kia cũng rất yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng thở lên xuống của anh.
“Dạ, về rồi ạ, em đang làm bài tập.” Có lẽ cả đời này cô cũng sẽ không học được cách nói dối, lời vừa ra khỏi miệng, nhịp tim lập tức tăng tốc.
Cảm xúc của Chử Lan Xuyên thu vào trong hỏi: “Lát nữa anh sẽ lái xe về nhà, ăn cơm tối chưa?”
Một câu “lát nữa lái xe về” này nổ “đoàng” một tiếng trong đầu, chuông cảnh báo trong lòng cô kêu mãnh liệt, đoán rằng lỡ như Chử Lan Xuyên về nhà mà không thấy cô, lời nói dối lập tức uổng công.
Cô thầm nuốt nước miếng cái “ực”: “Ăn, ăn.”
Anh tự nhiên nói tiếp: “Vậy thì tốt rồi, nghỉ ngơi sớm một chút, đừng học muộn quá.”
Trước sau như một, không vượt rào, gần như chỉ là dịu dàng quan tâm.
Có đôi khi Vân Chiêu cảm thấy giữa mình và Chử Lan Xuyên cách nhau một tấm kính, mờ mờ ảo ảo, khiến người ta nhìn không rõ.
Nhưng đó gần như chỉ có cô cảm nhận được, Chử Lan Xuyên không bày tỏ, anh đã sớm qua cái tuổi trẻ trâu gào thét vì tình yêu rồi, cũng khó trách Hà Nguy Nhiên luôn nói cả người anh lộ ra khí chất ảm đạm.
“Không có chuyện gì nói…” Câu cúp máy còn chưa nói xong, Đàm Yếm đã từ chỗ ngoặt đi tới, trong không gian ngập tràn ánh sáng, khoé môi cậu thiếu niên từ tốn nở một nụ cười, không đến đáy mắt, thái độ tuỳ ý lại thả lỏng.
Chử Lan Xuyên không chờ được nửa câu sau, vội vàng “a lô” một tiếng, tưởng tín hiệu không tốt.
Giọng nói của anh lập tức căng thẳng: “Chiêu Chiêu, em có đang nghe không?”
Vân Chiêu đưa điện thoại di động ra xa một chút, ngơ ngẩn nhìn Đàm Yếm bình tĩnh đi đến trước mặt mình.
Rất hiển nhiên, nếu hiện tại Đàm Yếm mở miệng, lời nói dối của cô sẽ bị xuyên thủng ngay tại chỗ.
Cô gái nhỏ làm một dấu tay “suỵt” với hắn, con ngươi trong trẻo không còn là một dòng suối sâu rộng nữa, mà lại lộ ra sự cầu xin yếu đuối đáng thương.
Đàm Yếm đã thay trang phục vũ hội, áo sơ mi trắng sát người, nút thắt cũng không hề cẩu thả mà gài đến nút cao nhất.
Vốn thân hình hắn cao, phối với quần dài màu kaki lại khá thích hợp, giờ phút này hắn càng giống như đàn anh đại học trong truyền thuyết, không có sự thù hận thấu xương, không có dấu hiệu bệnh tật, khí chất tinh khiết sạch sẽ.
Sao Đàm Yếm khiến cô khó chịu được? Cho dù đầu điện thoại bên kia là người đàn ông cô gái nhỏ thầm yêu đã lâu, hắn cũng tự nguyện im lặng.
Cuộc đấu giữa đàn ông, kéo cô gái nhỏ dính vào dù nói thế nào cũng không hợp lý.
Thấy cô gái nhỏ bị lạnh đến run run, hắn kéo áo khoác âu phục trên cánh tay dũ ra, cúi người, khoác lên đầu vai nhỏ bé của cô.
Lúc này cô mới giơ điện thoại ra nghe một lần nữa: “Em vừa mới tìm quần áo chuẩn bị tắm, trên đường về anh lái xe cẩn thận nhé.”
“Ừ.” Chử Lan Xuyên bật ra một âm trầm thấp, giọng điệu mang theo sự dịu dàng cả anh cũng không biết.
Cô thiếu nữ điềm đạm dặn dò như một cơn mưa nhỏ, rơi xuống trái tim không một ngọn cỏ của Đàm Yếm.
Chỉ là lời này không phải nói cho hắn nghe.
Nhưng mà hắn đã từng ảo tưởng trong đầu, giả sử có thời gian lật đổ phe cánh Caeser, toàn thân lui khỏi gia tộc, đi làm rồi về nhà như người bình thường, trong căn phòng trống vắng chỉ có thể nghe thấy âm thanh bận rộn của người phụ nữ bé nhỏ, sẽ ôn tồn mềm giọng làm nũng với hắn, dáng vẻ ngây thơ lại tươi sáng.
Đầu điện thoại bên kia truyền đến tiếng “tút tút” mới khiến Vân Chiêu thả lỏng hoàn toàn, cô gập áo khoác âu phục ấm áp lại, vẻ mặt xin lỗi: “Đàm Yếm, em có thể phải về nhà trước. Về manh mối của ba mẹ ruột em, nếu anh có manh mối gì, nói cho em lúc nào cũng được.”
“Còn bộ đồ này…” Cô đi qua bên cạnh một phân, cố ý kéo khoảng cách của hai người ra: “Váy và áo khoác em sẽ giặt sạch trả lại cho anh, mang thêm phiền phức cho anh rồi.”
Thái độ của cô quá xa cách, Đàm Yếm không khỏi mất hồn một lát.
Bao nhiêu lần đêm khuya mơ lại, đôi tay hắn dính đầy máu tươi, nhưng trước nay hắn chưa từng hối hận vì lựa chọn của bản thân. Từ nhỏ đã lớn lên trong hoàn cảnh mà những cuộc tranh đấu không ngừng leo thang, lòng người thối nát, chính nghĩa và luật pháp với hắn mà nói cũng chỉ là cánh cửa mục rỗng có thể tuỳ tiện giẫm đạp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.