Cô Gái Bé Nhỏ Của Đội Trưởng Đội Cảnh Sát
Chương 24:
Dung Tấn
18/09/2024
Câu hỏi lúc nào thì xấu hơn Vân Chiêu quyết định không hỏi ra miệng, cô bại trận, tội nghiệp nhận thua.
Gió lạnh rét thấu xương, quản gia phủ thêm áo khoác cho Đàm Yếm, thôi không đắn đo khuyên nhủ: “Đàm thiếu, bên ngoài gió lớn, không bằng về nhà thôi.”
Đàm Yếm không phản ứng lại, hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh xắn của thiếu nữ, cô gái cười rực rỡ như hoa, chẳng qua nụ cười đấy lại chưa từng lộ ra trước mặt hắn.
Quản gia nhìn trái nhìn phải, đúng lúc không biết phải làm thế nào mới tốt thì thấy Đàm Yếm chủ động mở miệng nói: “Với tình trạng sức khỏe hiện giờ của tôi có thể chơi mấy trò chơi giải trí ở đây không?”
Nếu không phải ở công viên trò chơi nhiều người, quản gia muốn quỳ xuống luôn, tuy nói hầu hạ Đàm Yếm không phải chuyện dễ, nhưng nếu thân thể hắn mà xảy ra sự cố gì, phía Đàm thị chắc chắn sẽ truy hỏi ông.
“Bác sĩ đã căn dặn, thiếu gia không nên chơi loại hình giải trí nguy hiểm lại mang tính kích thích này thì tốt hơn…”
Đàm Yếm mỉa mai nhếch khóe môi: “Vậy sao? Ngồi vòng quay ngựa gỗ chắc không xảy ra chuyện được, đi xếp hàng.”
Ở nước ngoài cũng có carnival, nhưng sau khi bệnh nặng ngay cả quyền lợi đến khu vui chơi giải trí hắn cũng bị tước đoạt.
*Carnival: Lễ hội công cộng ngoài trời, thường được tổ chức hàng năm tại một địa điểm đặc biệt nào đó.
Lúc trường học tổ chức đi dã ngoại, cậu bạn cùng tuổi hỏi hắn: “Tan, sao cậu không đi chơi cùng lớp?”
Giọng nói chế giễu vang lên quanh tai: “He is a sicko.” (Nó là thằng bệnh hoạn.)
Từ đó về sau hắn liền mất đi hứng thú với những hoạt động mang tính tập thể, lúc nào cũng cô độc một mình.
Quản gia không lay chuyển được quyết định của cậu chủ đành phải hòa vào dòng người đứng xếp hàng.
Khó mà tưởng tượng nổi một người coi khu vui chơi giải trí là cấm địa như Đàm Yếm cũng có ngày đích thân đến đây chơi, giống như mở ra chiếc hộp Pandora, người xung quanh có khuyên thế nào cũng không ngăn cản nổi.
*Chiếc hộp Pandora là để ám chỉ một hành động nhỏ bé nhưng có thể gây ra tác hại rất lớn, hay chỉ những thứ hấp dẫn con người ta nhưng ẩn chứa những điều không tốt lành bên trong.
Mấy ngày trước cuộc điện thoại của bà nội đã khiến hắn suýt nữa đập tan chiếc điện thoại Vertu trị giá hơn trăm nghìn đô trong tay.
Bà nội vừa thực hiện phẫu thuật xong, không nói lớn tiếng được nhưng trong lời nói của bà vẫn nghe được sự kiên quyết: “Việc mở rộng kinh doanh của Caesar ở Trung Quốc cần trợ thủ, con khá rõ tình hình trong nước, đợi đến khi anh con đến giúp được gì thì giúp, chuyện cũ đã qua thì để cho nó qua đi.”
Lúc đó người con trai gần như nghiến nát cả hàm răng của mình mới có thể nói ra một chữ “Vâng.”
Hắn muốn hỏi lại bà nội, bà muốn hắn quên đi chuyện gì? Là chuyện Caesar nhốt hắn trong phòng kín rồi vờ như không biết hay là chuyện bà tiếp tay hại chết mẹ hắn?
Ngại quá.
Những chuyện này hắn không thể quên được, không chỉ không thể quên mà còn phải đáp trả lại bội phần.
Đôi mắt của thiếu niên tràn đầy vẻ thù hận, một mình hắn đứng trước vòng quay ngựa gỗ, nhìn đám đông đi qua đi lại, nghe đủ loại câu chuyện.
Vòng quay của cuộc sống liệu có giống quỹ đạo của vòng quay ngựa gỗ? Một vòng lại một vòng lặp đi lặp lại, khiến con người sống trong cảnh tượng mở mắt nhắm mắt đều là sự chán nản vô bờ.
Mà Vân Chiêu lại là một đường thẳng đột nhiên xen ngang vào trong vòng quay cuộc sống của hắn, làm đảo lộn mọi lộ trình vốn có, mang đến ánh sáng cho thế giới của hắn.
Dòng người nhộn nhịp, Vân Chiêu nhận ra người đến hoạt động tất niên tối nay toàn là gia đình, bé gái kết tóc hai bên tay trái nắm tay bố, tay phải lại nắm tay mẹ, cả khuôn mặt ngập tràn trong hạnh phúc.
Đó cũng là cảnh tượng trong mơ một thời của cô.
Lúc này cách thời điểm đón chào năm mới chỉ còn năm phút.
Đu quay khổng lồ chậm rãi lên cao, Vân Chiêu tò mò nhìn thế giới bên ngoài, phía bên kia sông pháo hoa bùng cháy, màn nước nghệ thuật rủ xuống tạo thành cảm giác kích thích nước lửa đan xen cho thị giác.
Thế giới vốn nên như vậy, thịnh vượng lại bất diệt.
Dáng người Chử Lan Xuyên cao chân lại dài, ở trong không gian nhỏ hẹp của đu quay anh phải co chân lại, dần dần điều chỉnh tư thế ngồi.
Theo ánh mắt của thiếu nữ nhìn qua anh thấy tháp chuông ở đối diện, năm nào thành phố Giang cũng cử hành nghi thức gõ chuông giao thừa. Quả chuông to lớn đó mang khí thế hoành tráng, được trang trí vô cùng đẹp mắt.
Trước thời khắc giao thừa, cả đoàn người không ngừng đếm to: “Mười, chín, tám, bảy…”
Âm thanh đó như xa như gần, từng tiếng đếm sau lại to hơn tiếng đếm trước, như thể khiến trái tim của người xem cũng kích động hòa nhập vào thời khắc bước sang năm mới.
“Anh trai…” Trong ánh mắt của thiếu nữ chỉ có anh, cô và Chử Lan Xuyên từng sớm tối có nhau, ở chung dưới một mái nhà, tất cả những lần động lòng của cô, ngay cả ánh sáng trong đời cô đều do anh mang đến.
Cô mấp máy môi, giọng nói lại bị tiếng chuông vang vọng che đi, biến mất trong những âm thanh huyên náo.
Bên ngoài đu quay pháo hoa nổ tưng bừng, phong cảnh có đẹp đến mấy đi chăng nữa thì đến cuối cùng cũng rơi xuống tan biến mất.
Chử Lan Xuyên bỗng sáp lại gần, ngón tay hơi thô ráp chạm vào vành tai mềm mại của cô, động tác đó khiến tâm trạng người ta lên xuống thất thường.
Vân Chiêu lại tưởng anh nghe thấy câu nói trong lúc kích động vừa rồi của mình, cô giống như tín đồ đang đợi tuyên án, tâm trạng phức tạp khó tả.
Khóe mắt nét mày của Chử Lan Xuyên vẫn bình tĩnh như thường, anh như là chủ nhân của nhà ấm trồng hoa, dành hết sức nhẫn nại cho đóa hồng mình dốc lòng chăm sóc.
Anh giúp thiếu nữ cài lại đóa hồng chực rơi xuống vào sau tai, giọng nói từ tính có phần đè nén: “Chúc mừng năm mới, Chiêu Chiêu.”
Hóa ra không nghe thấy.
Cô không nghĩ kĩ mà buột miệng đáp: “Chúc mừng năm mới.”
Sau khi thất vọng liền thấy bình tĩnh, dù sao câu “chúc mừng năm mới” này là hai người đối mặt chúc nhau, hy vọng năm nào cũng có ngày này thì càng tốt.
Điện thoại bỏ trong túi quần rung lên, vừa mở ra xem liền có tin nhắn đập vào mắt.
[Chúc mừng năm mới, Chiêu Chiêu của anh. --- Từ Tan]
Lớn lên trong hoàn cảnh tranh đấu vì lợi ích, Đàm Yếu không hiểu thế nào là khiêm cung hữu ái, chỉ cần là thứ hắn muốn có được hắn có thể bất chấp đạo lý mà đoạt lấy, chỉ cần hắn muốn hủy diệt, hắn sẽ dùng hết sức sống chết một phen thì có sao?
*Khiêm cung: Nhún mình trước người khác và tỏ ra kính trọng người khác, đó là đức độ của bậc quân tử. Hữu ái: Thân yêu nhau, hỗ tương thân ái; như: “hữu ái huynh đệ”.
Nhưng chỉ có trước mặt Vân Chiêu hắn mới dần dần học được cách yêu, những mặt đen tối xấu xí kia bị hắn tận lực áp chế, cũng coi như là trải nghiệm trước kia chưa từng có.
Tim Chử Lan Xuyên như chùng xuống, anh thử đoán: “Tin nhắn bác gái gửi à?”
“Không phải.” Vân Chiêu túm những sợi tua rua ở đuôi khăn, “Bạn học gửi tin nhắn hàng loạt chúc mừng năm mới.”
Chử Lan Xuyên phụ họa một tiếng: “Nghĩ cũng phải, giờ này chắc bác đang ngủ trên xe rồi.”
Tin nhắn đang soạn dở lại xóa đi, không để ý đến thái độ không bình thường của Đàm Yếm, giờ này bạn bè bình thường cũng sẽ gửi tin nhắn chúc mừng năm mới cho nhau, nhưng nếu gửi tin nhắn này đi, câu cô nói phía trước dường như trở nên vô nghĩa.
Không gian thời gian như dừng lại, chỉ có bộ não là không ngừng xoay chuyển đủ loại suy nghĩ.
Đợi đã… Vân Chiêu bỗng cảm thấy có gì đó không đúng, đáng lẽ quay được hai vòng rồi đu quay sẽ đi xuống, nhưng dường như trong thoáng chốc toàn bộ trò chơi trong công viên đều dừng lại, du khách ai nấy đều tái mặt, bên ngoài đu quay các em nhỏ đang ngồi trên các thiết bị trò chơi hét toáng lên.
Trái tim cô bỗng trở nên nặng nề, đôi tay bất tri bất giác được người khác nắm chặt.
Đôi tay ấy không giống tay Đàm Yếm vì bệnh tật mà trắng bệch, là kiểu sức sống tràn trề chỉ có ở Chử Lan Xuyên, từng đường gân hiển hiện rõ nét trên mu bàn tay, móng tay của người đàn ông được cắt tỉa gọn gàng, có thể thấy rõ cả phần bán nguyệt* màu trắng trên móng tay.
*Phần hình bán nguyệt trên móng tay có thể giúp nhận biết được tình trạng sức khỏe, màu trắng là cơ thể hoàn toàn khỏe mạnh.
“Yên tâm, có anh ở đây.”
Như từ trong mây tìm lại được đất liền, trong nguy hiểm cảm giác chân thực lại càng dễ khiến người ta sinh ra cảm giác tín nhiệm hơn. Huống chi kể từ khi Chử Lan Xuyên cứu cô, đối với cô anh là sự tín nhiệm tuyệt đối.
Dưới chân đu quay khổng lồ, bầu không khí náo nhiệt chào đón năm mới chẳng còn, mọi người hỗn loạn một mảnh, có người vội chụp lại hiện trường đăng lên vòng bạn bè.*
*Giống trang cá nhân trên Facebook, nhưng vòng bạn bè trên Wechat chỉ có bạn bè mới nhìn thấy bài đăng.
Người phụ trách vội vã đến phòng điều hành tra hỏi: “Có chuyện gì vậy? Mạch điện bị ngắt giữa chừng hả?”
Nhân viên điều khiển máy móc đã đỏ bừng mắt, cô gái đưa giao diện màn hình cho người phụ trách xem, trên đó có một tin tức ngắn gọn.
[Mười phút sau, cho nổ sập công viên trò chơi.]
Công ty phụ trách công viên trò chơi này khá nổi tiếng ở trong nước, lần này khởi nghiệp ở thành phố Giang, vốn định nhân dịp mấy ngày đầu khai trương vào dịp năm mới để lấy vận may, ai dè lại gặp phải loại chuyện chết người có xác suất thấp như thế này?!
Người phụ trách ngồi trước máy tính để cô gái đi báo cảnh sát, sau đó vội điều động nhân viên công tác trong công viên giải trí lục soát kĩ từng khu vực trong công viên, xem liệu có vật dễ gây cháy nổ hay không.
Trong khung cảnh đèn đuốc như sao, ánh đèn neon vẫn chớp nháy.
Hiếm lắm Hà Nguy Nhiên mới được dịp về nhà bố mẹ đẻ ăn sủi cảo.
Bố mẹ anh đã có tuổi, tai váng mắt hoa, lần nào anh nói chuyện cũng phải tăng âm điệu lên mấy lần.
Mẹ thương anh nhất, chỉ có một đứa con này, nếu không phải ban đầu bà nghe lời chồng cho anh học ở trường cảnh sát bây giờ bà cũng không cần thấp thỏm lo lắng mỗi ngày.
“Lại đây nào Nguy Nhiên, ăn nhiều bồi bổ cơ thể.” Mẹ bê một đĩa giấm ra, hàn huyên cùng anh: “Mấy ngày trước mẹ xem tin tức trên tivi, thấy nhiều người đăng tin tìm người mất tích quá, mấy đứa trẻ kia còn nhỏ vậy mà bỗng không còn ở bên bố mẹ nữa, không biết bao nhiêu gia đình đau buồn chết mất.”
Hà Nguy Nhiên cụng chén cùng bố đáp: “Đúng vậy, dạo này chúng con cũng vì vụ án này mà điều tra sứt đầu mẻ trán, đến Lan Xuyên cũng phải đi nằm vùng rồi nhưng không thu được kết quả gì.”
Bầu không khí ấm áp của một nhà ba người bị tiếng chuông điện thoại phá vỡ.
Sắc mặt Hà Nguy Nhiên nghiêm trọng, mẹ anh vẫn chưa thấy anh có gì khác, giọng nói qua loa như thường: “Chắc là điện thoại chúc Tết hả, cứ ngồi đây nhận luôn đi, không sao đâu.”
Anh im lặng một lát, nhạc chuông này là anh đặt riêng cho bên cục cảnh sát. Đêm giao thừa mới qua không bao lâu đã có chuyện không hay xảy ra, thật là không yên bình nổi một lúc.
Hà Nguy Nhiên chỉ mất một giây suy nghĩ đến lợi hại trong chuyện này, anh là cảnh sát nhân dân, trước hạnh phúc của gia đình nhỏ bé của mình, sự yên bình của bao người dân đáng để anh xông pha.
Anh gác đũa, dùng tư thế chuẩn quân đội chào bố mẹ: “Thưa bố mẹ, con phải đi chấp hành nhiệm vụ, bố mẹ đợi con bình an trở về.”
Khuôn mặt đầy nếp nhăn của mẹ thoáng chốc đã thổn thức, bà im lặng lau nước mắt: “Nguy Nhiên, mẹ và bố ở nhà chờ con.”
Tình huống cực kỳ khẩn cấp, nếu phát nổ trong vòng mười phút, từ cục cảnh sát đuổi tới công viên trò chơi, cho dù tranh thủ từng giây từng phút chỉ sợ cũng không đủ thời gian. May mà nhà Hà Nguy Nhiên ở gần bờ sông, anh phóng xe máy năm phút là đến nơi.
Cảm xúc hoảng loạn tăng thêm theo thời gian, người phụ trách đến phòng dự trữ điện năng mở máy phát điện, công viên giải trí lớn như vậy bỗng bừng sáng lại, sau đó tất cả máy móc chầm chậm chuyển động, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, cho rằng mình đã được cứu rồi.
Không nghĩ tới bây giờ cách thời điểm phát nổ mà người kia quy định chỉ còn bảy phút.
Tiếng chuông báo động vang dọc hai bờ sông, tiếng loa phát thanh nhắc nhở: “Tất cả du khách chú ý sơ tán! Chú ý sơ tán! Chú ý sơ tán!”
Vân Chiêu bị dòng người chen chúc không thể cử động được, may mà Chử Lan Xuyên vẫn luôn bảo vệ phía sau cô, không cho đám người đang kích động làm cô bị thương.
Hà Nguy Nhiên dựng xe máy ở cổng công viên trò chơi, khi mọi du khách đều đổ xô ra ngoài thì anh chạy ngược lại, nhân viên công tác ngăn anh lại: “Thưa anh, bây giờ bên trong rất nguy hiểm, anh đừng vào trong, mau rời đi!”
Anh lấy thẻ cảnh sát ra, trong mắt dấy lên ánh lửa kiên định: “Tôi là người của Cục Công an thành phố Giang, nhận được tin báo cảnh sát, tham gia loại bỏ nguy cơ phát nổ.”
Mà ở bên khác, quản gia run rẩy đến trước mặt Đàm Yếm: “Đàm thiếu, đừng tìm nữa, chắc chắn cô ấy đã đi cùng người khác rồi, an toàn của cậu phải đặt lên hàng đầu, chúng ta mau về Hoa Đình đi.”
Không cần biết chỉ là đe dọa hay là có nguy cơ phát nổ thật, ngày đầu năm mới này trải qua một trận hỗn loạn khẳng định không bình thường.
Gió lạnh rét thấu xương, quản gia phủ thêm áo khoác cho Đàm Yếm, thôi không đắn đo khuyên nhủ: “Đàm thiếu, bên ngoài gió lớn, không bằng về nhà thôi.”
Đàm Yếm không phản ứng lại, hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh xắn của thiếu nữ, cô gái cười rực rỡ như hoa, chẳng qua nụ cười đấy lại chưa từng lộ ra trước mặt hắn.
Quản gia nhìn trái nhìn phải, đúng lúc không biết phải làm thế nào mới tốt thì thấy Đàm Yếm chủ động mở miệng nói: “Với tình trạng sức khỏe hiện giờ của tôi có thể chơi mấy trò chơi giải trí ở đây không?”
Nếu không phải ở công viên trò chơi nhiều người, quản gia muốn quỳ xuống luôn, tuy nói hầu hạ Đàm Yếm không phải chuyện dễ, nhưng nếu thân thể hắn mà xảy ra sự cố gì, phía Đàm thị chắc chắn sẽ truy hỏi ông.
“Bác sĩ đã căn dặn, thiếu gia không nên chơi loại hình giải trí nguy hiểm lại mang tính kích thích này thì tốt hơn…”
Đàm Yếm mỉa mai nhếch khóe môi: “Vậy sao? Ngồi vòng quay ngựa gỗ chắc không xảy ra chuyện được, đi xếp hàng.”
Ở nước ngoài cũng có carnival, nhưng sau khi bệnh nặng ngay cả quyền lợi đến khu vui chơi giải trí hắn cũng bị tước đoạt.
*Carnival: Lễ hội công cộng ngoài trời, thường được tổ chức hàng năm tại một địa điểm đặc biệt nào đó.
Lúc trường học tổ chức đi dã ngoại, cậu bạn cùng tuổi hỏi hắn: “Tan, sao cậu không đi chơi cùng lớp?”
Giọng nói chế giễu vang lên quanh tai: “He is a sicko.” (Nó là thằng bệnh hoạn.)
Từ đó về sau hắn liền mất đi hứng thú với những hoạt động mang tính tập thể, lúc nào cũng cô độc một mình.
Quản gia không lay chuyển được quyết định của cậu chủ đành phải hòa vào dòng người đứng xếp hàng.
Khó mà tưởng tượng nổi một người coi khu vui chơi giải trí là cấm địa như Đàm Yếm cũng có ngày đích thân đến đây chơi, giống như mở ra chiếc hộp Pandora, người xung quanh có khuyên thế nào cũng không ngăn cản nổi.
*Chiếc hộp Pandora là để ám chỉ một hành động nhỏ bé nhưng có thể gây ra tác hại rất lớn, hay chỉ những thứ hấp dẫn con người ta nhưng ẩn chứa những điều không tốt lành bên trong.
Mấy ngày trước cuộc điện thoại của bà nội đã khiến hắn suýt nữa đập tan chiếc điện thoại Vertu trị giá hơn trăm nghìn đô trong tay.
Bà nội vừa thực hiện phẫu thuật xong, không nói lớn tiếng được nhưng trong lời nói của bà vẫn nghe được sự kiên quyết: “Việc mở rộng kinh doanh của Caesar ở Trung Quốc cần trợ thủ, con khá rõ tình hình trong nước, đợi đến khi anh con đến giúp được gì thì giúp, chuyện cũ đã qua thì để cho nó qua đi.”
Lúc đó người con trai gần như nghiến nát cả hàm răng của mình mới có thể nói ra một chữ “Vâng.”
Hắn muốn hỏi lại bà nội, bà muốn hắn quên đi chuyện gì? Là chuyện Caesar nhốt hắn trong phòng kín rồi vờ như không biết hay là chuyện bà tiếp tay hại chết mẹ hắn?
Ngại quá.
Những chuyện này hắn không thể quên được, không chỉ không thể quên mà còn phải đáp trả lại bội phần.
Đôi mắt của thiếu niên tràn đầy vẻ thù hận, một mình hắn đứng trước vòng quay ngựa gỗ, nhìn đám đông đi qua đi lại, nghe đủ loại câu chuyện.
Vòng quay của cuộc sống liệu có giống quỹ đạo của vòng quay ngựa gỗ? Một vòng lại một vòng lặp đi lặp lại, khiến con người sống trong cảnh tượng mở mắt nhắm mắt đều là sự chán nản vô bờ.
Mà Vân Chiêu lại là một đường thẳng đột nhiên xen ngang vào trong vòng quay cuộc sống của hắn, làm đảo lộn mọi lộ trình vốn có, mang đến ánh sáng cho thế giới của hắn.
Dòng người nhộn nhịp, Vân Chiêu nhận ra người đến hoạt động tất niên tối nay toàn là gia đình, bé gái kết tóc hai bên tay trái nắm tay bố, tay phải lại nắm tay mẹ, cả khuôn mặt ngập tràn trong hạnh phúc.
Đó cũng là cảnh tượng trong mơ một thời của cô.
Lúc này cách thời điểm đón chào năm mới chỉ còn năm phút.
Đu quay khổng lồ chậm rãi lên cao, Vân Chiêu tò mò nhìn thế giới bên ngoài, phía bên kia sông pháo hoa bùng cháy, màn nước nghệ thuật rủ xuống tạo thành cảm giác kích thích nước lửa đan xen cho thị giác.
Thế giới vốn nên như vậy, thịnh vượng lại bất diệt.
Dáng người Chử Lan Xuyên cao chân lại dài, ở trong không gian nhỏ hẹp của đu quay anh phải co chân lại, dần dần điều chỉnh tư thế ngồi.
Theo ánh mắt của thiếu nữ nhìn qua anh thấy tháp chuông ở đối diện, năm nào thành phố Giang cũng cử hành nghi thức gõ chuông giao thừa. Quả chuông to lớn đó mang khí thế hoành tráng, được trang trí vô cùng đẹp mắt.
Trước thời khắc giao thừa, cả đoàn người không ngừng đếm to: “Mười, chín, tám, bảy…”
Âm thanh đó như xa như gần, từng tiếng đếm sau lại to hơn tiếng đếm trước, như thể khiến trái tim của người xem cũng kích động hòa nhập vào thời khắc bước sang năm mới.
“Anh trai…” Trong ánh mắt của thiếu nữ chỉ có anh, cô và Chử Lan Xuyên từng sớm tối có nhau, ở chung dưới một mái nhà, tất cả những lần động lòng của cô, ngay cả ánh sáng trong đời cô đều do anh mang đến.
Cô mấp máy môi, giọng nói lại bị tiếng chuông vang vọng che đi, biến mất trong những âm thanh huyên náo.
Bên ngoài đu quay pháo hoa nổ tưng bừng, phong cảnh có đẹp đến mấy đi chăng nữa thì đến cuối cùng cũng rơi xuống tan biến mất.
Chử Lan Xuyên bỗng sáp lại gần, ngón tay hơi thô ráp chạm vào vành tai mềm mại của cô, động tác đó khiến tâm trạng người ta lên xuống thất thường.
Vân Chiêu lại tưởng anh nghe thấy câu nói trong lúc kích động vừa rồi của mình, cô giống như tín đồ đang đợi tuyên án, tâm trạng phức tạp khó tả.
Khóe mắt nét mày của Chử Lan Xuyên vẫn bình tĩnh như thường, anh như là chủ nhân của nhà ấm trồng hoa, dành hết sức nhẫn nại cho đóa hồng mình dốc lòng chăm sóc.
Anh giúp thiếu nữ cài lại đóa hồng chực rơi xuống vào sau tai, giọng nói từ tính có phần đè nén: “Chúc mừng năm mới, Chiêu Chiêu.”
Hóa ra không nghe thấy.
Cô không nghĩ kĩ mà buột miệng đáp: “Chúc mừng năm mới.”
Sau khi thất vọng liền thấy bình tĩnh, dù sao câu “chúc mừng năm mới” này là hai người đối mặt chúc nhau, hy vọng năm nào cũng có ngày này thì càng tốt.
Điện thoại bỏ trong túi quần rung lên, vừa mở ra xem liền có tin nhắn đập vào mắt.
[Chúc mừng năm mới, Chiêu Chiêu của anh. --- Từ Tan]
Lớn lên trong hoàn cảnh tranh đấu vì lợi ích, Đàm Yếu không hiểu thế nào là khiêm cung hữu ái, chỉ cần là thứ hắn muốn có được hắn có thể bất chấp đạo lý mà đoạt lấy, chỉ cần hắn muốn hủy diệt, hắn sẽ dùng hết sức sống chết một phen thì có sao?
*Khiêm cung: Nhún mình trước người khác và tỏ ra kính trọng người khác, đó là đức độ của bậc quân tử. Hữu ái: Thân yêu nhau, hỗ tương thân ái; như: “hữu ái huynh đệ”.
Nhưng chỉ có trước mặt Vân Chiêu hắn mới dần dần học được cách yêu, những mặt đen tối xấu xí kia bị hắn tận lực áp chế, cũng coi như là trải nghiệm trước kia chưa từng có.
Tim Chử Lan Xuyên như chùng xuống, anh thử đoán: “Tin nhắn bác gái gửi à?”
“Không phải.” Vân Chiêu túm những sợi tua rua ở đuôi khăn, “Bạn học gửi tin nhắn hàng loạt chúc mừng năm mới.”
Chử Lan Xuyên phụ họa một tiếng: “Nghĩ cũng phải, giờ này chắc bác đang ngủ trên xe rồi.”
Tin nhắn đang soạn dở lại xóa đi, không để ý đến thái độ không bình thường của Đàm Yếm, giờ này bạn bè bình thường cũng sẽ gửi tin nhắn chúc mừng năm mới cho nhau, nhưng nếu gửi tin nhắn này đi, câu cô nói phía trước dường như trở nên vô nghĩa.
Không gian thời gian như dừng lại, chỉ có bộ não là không ngừng xoay chuyển đủ loại suy nghĩ.
Đợi đã… Vân Chiêu bỗng cảm thấy có gì đó không đúng, đáng lẽ quay được hai vòng rồi đu quay sẽ đi xuống, nhưng dường như trong thoáng chốc toàn bộ trò chơi trong công viên đều dừng lại, du khách ai nấy đều tái mặt, bên ngoài đu quay các em nhỏ đang ngồi trên các thiết bị trò chơi hét toáng lên.
Trái tim cô bỗng trở nên nặng nề, đôi tay bất tri bất giác được người khác nắm chặt.
Đôi tay ấy không giống tay Đàm Yếm vì bệnh tật mà trắng bệch, là kiểu sức sống tràn trề chỉ có ở Chử Lan Xuyên, từng đường gân hiển hiện rõ nét trên mu bàn tay, móng tay của người đàn ông được cắt tỉa gọn gàng, có thể thấy rõ cả phần bán nguyệt* màu trắng trên móng tay.
*Phần hình bán nguyệt trên móng tay có thể giúp nhận biết được tình trạng sức khỏe, màu trắng là cơ thể hoàn toàn khỏe mạnh.
“Yên tâm, có anh ở đây.”
Như từ trong mây tìm lại được đất liền, trong nguy hiểm cảm giác chân thực lại càng dễ khiến người ta sinh ra cảm giác tín nhiệm hơn. Huống chi kể từ khi Chử Lan Xuyên cứu cô, đối với cô anh là sự tín nhiệm tuyệt đối.
Dưới chân đu quay khổng lồ, bầu không khí náo nhiệt chào đón năm mới chẳng còn, mọi người hỗn loạn một mảnh, có người vội chụp lại hiện trường đăng lên vòng bạn bè.*
*Giống trang cá nhân trên Facebook, nhưng vòng bạn bè trên Wechat chỉ có bạn bè mới nhìn thấy bài đăng.
Người phụ trách vội vã đến phòng điều hành tra hỏi: “Có chuyện gì vậy? Mạch điện bị ngắt giữa chừng hả?”
Nhân viên điều khiển máy móc đã đỏ bừng mắt, cô gái đưa giao diện màn hình cho người phụ trách xem, trên đó có một tin tức ngắn gọn.
[Mười phút sau, cho nổ sập công viên trò chơi.]
Công ty phụ trách công viên trò chơi này khá nổi tiếng ở trong nước, lần này khởi nghiệp ở thành phố Giang, vốn định nhân dịp mấy ngày đầu khai trương vào dịp năm mới để lấy vận may, ai dè lại gặp phải loại chuyện chết người có xác suất thấp như thế này?!
Người phụ trách ngồi trước máy tính để cô gái đi báo cảnh sát, sau đó vội điều động nhân viên công tác trong công viên giải trí lục soát kĩ từng khu vực trong công viên, xem liệu có vật dễ gây cháy nổ hay không.
Trong khung cảnh đèn đuốc như sao, ánh đèn neon vẫn chớp nháy.
Hiếm lắm Hà Nguy Nhiên mới được dịp về nhà bố mẹ đẻ ăn sủi cảo.
Bố mẹ anh đã có tuổi, tai váng mắt hoa, lần nào anh nói chuyện cũng phải tăng âm điệu lên mấy lần.
Mẹ thương anh nhất, chỉ có một đứa con này, nếu không phải ban đầu bà nghe lời chồng cho anh học ở trường cảnh sát bây giờ bà cũng không cần thấp thỏm lo lắng mỗi ngày.
“Lại đây nào Nguy Nhiên, ăn nhiều bồi bổ cơ thể.” Mẹ bê một đĩa giấm ra, hàn huyên cùng anh: “Mấy ngày trước mẹ xem tin tức trên tivi, thấy nhiều người đăng tin tìm người mất tích quá, mấy đứa trẻ kia còn nhỏ vậy mà bỗng không còn ở bên bố mẹ nữa, không biết bao nhiêu gia đình đau buồn chết mất.”
Hà Nguy Nhiên cụng chén cùng bố đáp: “Đúng vậy, dạo này chúng con cũng vì vụ án này mà điều tra sứt đầu mẻ trán, đến Lan Xuyên cũng phải đi nằm vùng rồi nhưng không thu được kết quả gì.”
Bầu không khí ấm áp của một nhà ba người bị tiếng chuông điện thoại phá vỡ.
Sắc mặt Hà Nguy Nhiên nghiêm trọng, mẹ anh vẫn chưa thấy anh có gì khác, giọng nói qua loa như thường: “Chắc là điện thoại chúc Tết hả, cứ ngồi đây nhận luôn đi, không sao đâu.”
Anh im lặng một lát, nhạc chuông này là anh đặt riêng cho bên cục cảnh sát. Đêm giao thừa mới qua không bao lâu đã có chuyện không hay xảy ra, thật là không yên bình nổi một lúc.
Hà Nguy Nhiên chỉ mất một giây suy nghĩ đến lợi hại trong chuyện này, anh là cảnh sát nhân dân, trước hạnh phúc của gia đình nhỏ bé của mình, sự yên bình của bao người dân đáng để anh xông pha.
Anh gác đũa, dùng tư thế chuẩn quân đội chào bố mẹ: “Thưa bố mẹ, con phải đi chấp hành nhiệm vụ, bố mẹ đợi con bình an trở về.”
Khuôn mặt đầy nếp nhăn của mẹ thoáng chốc đã thổn thức, bà im lặng lau nước mắt: “Nguy Nhiên, mẹ và bố ở nhà chờ con.”
Tình huống cực kỳ khẩn cấp, nếu phát nổ trong vòng mười phút, từ cục cảnh sát đuổi tới công viên trò chơi, cho dù tranh thủ từng giây từng phút chỉ sợ cũng không đủ thời gian. May mà nhà Hà Nguy Nhiên ở gần bờ sông, anh phóng xe máy năm phút là đến nơi.
Cảm xúc hoảng loạn tăng thêm theo thời gian, người phụ trách đến phòng dự trữ điện năng mở máy phát điện, công viên giải trí lớn như vậy bỗng bừng sáng lại, sau đó tất cả máy móc chầm chậm chuyển động, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, cho rằng mình đã được cứu rồi.
Không nghĩ tới bây giờ cách thời điểm phát nổ mà người kia quy định chỉ còn bảy phút.
Tiếng chuông báo động vang dọc hai bờ sông, tiếng loa phát thanh nhắc nhở: “Tất cả du khách chú ý sơ tán! Chú ý sơ tán! Chú ý sơ tán!”
Vân Chiêu bị dòng người chen chúc không thể cử động được, may mà Chử Lan Xuyên vẫn luôn bảo vệ phía sau cô, không cho đám người đang kích động làm cô bị thương.
Hà Nguy Nhiên dựng xe máy ở cổng công viên trò chơi, khi mọi du khách đều đổ xô ra ngoài thì anh chạy ngược lại, nhân viên công tác ngăn anh lại: “Thưa anh, bây giờ bên trong rất nguy hiểm, anh đừng vào trong, mau rời đi!”
Anh lấy thẻ cảnh sát ra, trong mắt dấy lên ánh lửa kiên định: “Tôi là người của Cục Công an thành phố Giang, nhận được tin báo cảnh sát, tham gia loại bỏ nguy cơ phát nổ.”
Mà ở bên khác, quản gia run rẩy đến trước mặt Đàm Yếm: “Đàm thiếu, đừng tìm nữa, chắc chắn cô ấy đã đi cùng người khác rồi, an toàn của cậu phải đặt lên hàng đầu, chúng ta mau về Hoa Đình đi.”
Không cần biết chỉ là đe dọa hay là có nguy cơ phát nổ thật, ngày đầu năm mới này trải qua một trận hỗn loạn khẳng định không bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.