Cô Gái Bé Nhỏ Của Đội Trưởng Đội Cảnh Sát
Chương 4:
Dung Tấn
17/09/2024
“Sư huynh.” Chử Lan Xuyên lên tiếng gọi anh ta, ý bảo mình đã tới rồi.
Hà Nguy Nhiên xoay người, trong miệng còn ngậm nắp bút marker, anh ta nói một tiếng mơ hồ: “Ngồi xuống trước đã.”
Chử Lan Xuyên cất bước đi đến trước bàn của phòng hội nghị, anh đeo chiếc kính gọng vàng lên, lấy một cấy bút máy hơi nặng từ ống đựng bút.
Hàn Lĩnh giơ tay gõ cửa, hai người cùng ngừng việc trong tay, kêu: “Chào Hàn cục.”
“Thời gian eo hẹp, nhiệm vụ quan trọng, tôi sẽ nói rõ, tới đây chủ yếu là muốn nghe phân tích vụ án của các cậu.” Người đàn ông 50 tuổi trừ mái có hơi trắng, tinh thần vẫn còn quắc thước.
Ông rất có thâm ý mà nhìn người trẻ tuổi cứng rắn nhưng lại biết chịu đựng: “Bắt đầu từ Lan Xuyên đi.”
Những người khác trong cục có thể không biết rõ tình hình gia đình Chử Lan Xuyên.
Nhưng Hàn Lĩnh là một người phụ trách nắm giữ cửa ải cảnh sát thực tập, khi lật xem tài liệu cá nhân của anh, thứ nhất cha là Chử Hằng cũng đủ để Chử Lan Xuyên nhận được sự chú ý của bên ông.
Cho dù năm đó ở thành phố Lê, Hàn Lĩnh cũng nghe nói bi kịch của vụ án truy bắt ma tuý đặc biệt 4.30.
Nghe nói phân đội được phái đi không ai sống sót, mà trong chứng cứ không nhiều mà Sở Cảnh sát nắm được, tất cả mũi nhọn đều chỉ về hướng Chử Hằng. Vị kia thân ở tiền tuyến, là đội trưởng truy bắt ma tuý mạnh mẽ vang dội, lại lừa dối trước mũi mọi người, trông coi tự trộm, cấu kết với tập thể buôn ma tuý bán đứng lực lượng cảnh sát, lúc này mới khiến cho vị trí bị bại lộ, kế hoạch hoàn toàn thất bại.
Trong ngành Công an phong toả tin tức này, cũng có nghĩa Chử Hằng cũng trở thành một từ cấm, không cho phép lan truyền thảo luận một lần nữa.
Cách bảy năm, cậu thiếu niên mới mười bốn đã mất cha, hơn nữa trên lưng beo bốn chữ “bán đứng cảnh sát”, nay lại một lần nữa dấn thân vào công việc cảnh sát, không thể không khiến người ta thổn thức.
Hàn Lĩnh thu lại suy nghĩ, uống mấy miếng nước ấm trong bình giữ nhiệt: “Vậy bắt đầu đi.”
“Phạm tội, tất cả động cơ đều phải ngược dòng đến người bị hại thứ nhất. Là thứ gì làm hung thủ thành lập động cơ giết người, lại là thứ gì làm hắn (cô ta) liên tiếp phạm tội.”
Chử Lan Xuyên mở màn hình chiếu lớn ra, thứ đầu tiên hiện lên trên chính là ảnh chụp và sơ yếu lý lịch của người bị hại đầu tiên.
[Nam Âm, nữ, 22 tuổi, đang học khoa nghệ thuật chính quy năm tư của đại học A. Bình thường ở trường có biểu hiện nổi trội, nhiều lần giành được học bổng. Ba say rượu khi lái xe gây nên 1 người trọng thương một người tử vong, trong nhà nợ nần chồng chất, vì đẻ giảm bớt áp lực kinh tế cho người mẹ đơn thân, theo sự miêu tả của bạn học, lúc rảnh cô sẽ đi làm thêm.]
Chử Lan Xuyên mở đầu: “Nam Âm đi làm thêm nơi chủ yếu đều là triển lãm nhiếp ảnh, làm người mẫu cho người ta.”
“Trên tình cảm từng trải qua thì có một người bạn trai cũ, nhưng theo miêu tả, ngày phát hiện vụ án người đó cũng không ở thành phố Giang.”
“Vòng tròn giao tiếp của người bị hại không rộng, nhưng có thể khiến cô không hề thiết lập phòng vệ mà bị người ta siết chết từ sau lưng, ít nhất người này cô ta nhất định có quen. Bắt tay từ quan hệ xã giao, người tiếp xúc khi làm thêm sẽ thành đối tượng tình nghi quan trọng.”
Người bị hại thứ hai là một bà nội trợ toàn thời gian, đêm lúc chuyện xảy ra, chồng của cô đang đi xe tới Thượng Hải bàn chuyện mua bán, trên đường cũng có camera chứng minh. Bình thường đều toàn tâm toàn ý chăm sóc chồng và con, người tiếp xúc càng là ít ỏi đến không có.
Về phần người được phát hiện trong thùng đồ ăn cặn kia, là một nữ hầu rượu ở quán bar, từ quê lên thành phố Giang làm việc, vàng thau lẫn lộn, kiểu người nào cũng tiếp xúc.
So sánh với nhau, Chử Lan Xuyên vẫn cảm thấy điểm đột phá trên người Nam Âm.
Hàn Lĩnh gật đầu, ánh mắt trở nên sắc bén: “Nguy Nhiên, về quan hệ tiếp xúc trong công việc làm thêm của Nam Âm cậu có điều tra chưa?”
“Cô ta tiếp xúc với các loại triển lãm, là kiểu chụp xong trả tiền luôn trong ngày, chủ thuê thì người nào cũng có, nếu sắp xếp điều tra thì cường độ công việc cũng không nhỏ.”
Hà Nguy Nhiên nhớ rõ Nam Âm có một quyển sổ, cô ta thích viết sổ tay, cho nên mỗi một thu nhập làm thêm đều sẽ viết lên tên họ chủ thuê và số điện thoại, những người này phía trước phía sau thêm vào lên tới mấy chục người, loại bỏ tình nghi từ một đám người là khó chồng thêm khó.
Chử Lan Xuyên ngắt lời: “Bên trong sẽ có thứ đặc biệt.”
Đối với Nam Âm gia cảnh khốn cùng lại tự lập tự cường mà nói, dạng người gì sẽ hấp dẫn cô ta, khiến cô ta bỏ đi sự đề phòng chứ?
Có lẽ là người quân tử ôn tồn lịch sự, có được một cái nghề danh giá, vẻ vang hào nhoáng, khiến cô xua như xua vịt nhưng đồng thời lại cảm nhận được sự tự ti sâu sắc.
Mà cô, cùng lắm chỉ là một trong nhiều con mồi, tự nguyện cắn câu.
Khi Chử Lan Xuyên nói chuyện luôn có một loại ma lực đặc biệt, người nghe sẽ bất giác bị anh đưa vào trong cảnh tượng đó, khi anh làm việc, khí chất kiêu căng như con chim ưng lập tức hiện ra không thể nghi ngờ, không giấu kín chút nào.
“Hàn cục, tôi cần gặp mẹ của Nam Âm một lần.”
Hàn Lĩnh giữ sự im lặng trong chốc lát, đầu ngón tay ông gõ nhẹ lên bàn một cái, đang suy xét có nên cho Chử Lan Xuyên một cơ hội hay không.
Hà Nguy Nhiên như mưa đúng lúc mà giảm bớt cục diện giằng co này: “Tôi và sư đệ cùng đi gặp. Hàn cục ông thấy thế nào?
“Vậy giao cho hai người các cậu, tôi đi tìm lão Cao tìm hiểu một chút tình hình khám nghiệm thi thể.” Hàn Lĩnh đứng dậy định đi, khi đang nhìn lại thì thấy bóng dáng cao thẳng của Chữ Lan Xuyên, như cây tùng rắn rỏi, cắm rễ mạnh mẽ.
Lưng gánh nhiều thứ còn có thể dứt khoát kiên quyết ghi danh vào trường cảnh sát, mục đích không thể nói là “đơn giản” được.
Nhưng chuyện Chử Hằng đã đậy nắp hòm kết luận hơn bảy năm, chứng cứ phải sớm có rồi, muốn lật nắp nói dễ hơn làm?
Hà Nguy Nhiên nắm bờ vai anh, khuyên nhủ: “Hàn cục dự là còn đang khảo sát cậu, không phải là nghi ngờ năng lực của cậu, đừng để ý.”
Chử Lan Xuyên đưa cho anh ta một ánh mắt hiểu rõ, thu dọn mọi thứ xong dang chuẩn bị về nhà, bên tai lại vang lên tiếng cầu xin yếu đuối của thiếu nữ.
“Anh, em ngoan ngoãn chờ anh.”
Tựa như có sức hấp dẫn trí mạng, hút lấy đầu mút dây thần kinh của anh.
Khi ra khỏi Cục Cảnh sát, bác gái gọi cho anh một cuộc điện thoại.
“Lan Xuyên, chú ý nghỉ ngơi, bác trai con nói gần đây con rất bận, bác cũng không muốn quấy rầy con, vẫn luôn chịu đựng không gọi điện thoại.” Bác gái cười mỉm hỏi anh: “Thế nào? Nội dung thực tập ở Cục Cảnh sát rất nhiều đúng không?”
“Đều rất tốt, bác đừng lo.” Sau khi Chử Hằng chết, bác trai bác gái đối xử với anh như con mình đẻ ra, chi phí ăn mặc đều không thiếu gì.
Chử Lan Xuyên cởi bỏ sự sắc bén, ấm áp nói: “Bác đừng làm mệt mỏi, qua mấy ngày nữa còn phải tảo mộ cho chị Tiểu Nhã.”
Bác trai bác gái đã từng có một cô con gái, nhưng ngày vui ngắn chẳng tày găng, khi mười sáu tuổi bị chẩn đoán chính xác là ung thư dạ dày, 18 tuổi đã buông tay thế gian rời khỏi nhân thế, để lại trần gian chỉ còn người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Khoé mắt bác gái trở nên ướt át, cố gắng ổn định giọng nói: “Nếu chị Tiểu Nhã của con còn sống, trước mắt cũng đã 30 rồi.”
Nói đến sống chết, khuyên bảo cũng vô ích.
“Được rồi, bác không quấy rầy con nữa, nhớ chú ý giữ gìn sức khoẻ.” Bác gái vẫn luôn giữ lại gian phòng cho khách kia, mỗi tuần đều sẽ lau khung ảnh một lần, không có chút nào khác biệt so với người còn sống trên đời.
Đứa bé này vẫn luôn là khúc mắc của bác gái, bà có từng nghĩ sẽ sinh thêm một đứa bé gái nữa để đền bù sự nuối tiếc, nhưng vì tình trạng cơ thể nên vẫn luôn không có con.
Ban đêm yên tĩnh, gió đêm hè phẩy bay áo sơ mi của anh, Chử Lan Xuyên đóng cửa sổ xe lại, chuẩn bị đi về phía bệnh viện.
Bên cạnh bệnh viện có một cửa hàng tiện lợi 24h, anh không biết Vân Chiêu thích ăn gì, chỉ là nhớ đồ ăn mình thích hồi 13-14 tuổi, tiện thì mua một ít bánh mì có thể để cô lót dạ.
Đèn phòng bệnh còn sáng, anh gõ cửa, bên trong không có lời đáp lại.
Không thể không thừa nhận, có một cái chớp mắt, Chử Lan Xuyên tâm loạn như ma, đặc biệt là khi đẩy cửa vào mà không nhìn thấy người trên giường, trong đầu toả ra hàng vạn khả năng, cuối cùng giữ lạ trong đầu cũng chỉ có viền váy của chiếc váy liền trắng.
“Anh.” Vân Chiêu nhỏ giọng gọi anh.
Thiếu nữ mới ra từ toilet, cô đi gội đầu tắm rửa, tóc còn chưa kịp làm khô, một hàng nước nhỏ giọt xuống, tròng mắt cũng bị phủ lên mờ mịt như sương mù trong phòng tắm, có vẻ như màu trắng đen không rõ ràng.
Chử Lan Xuyên gỡ mắt kính giọng vàng xuống, đặt bên đầu giường bệnh.
Cô chú ý tới cái túi tiện lợi trong tay người đàn ông, biết nghe lời mà hỏi anh: “Là cho em sao?”
“Đúng vậy.” Chử Lan Xuyên duỗi tay đưa qua, Vân Chiêu không nhận, cô chỉ cụp mi xuống, nhìn chằm chằm mũi chân, hỏi anh một câu mà mình vướng mắc cực kỳ: “Anh, vì sao anh đối xử với em tốt như vậy chứ?”
Lúc Vân Chiêu thiếu đi cảm giác an toàn sẽ bất giác mà gẩy lòng bàn tay.
Giống như hiện tại, móng tay đâm vào thịt, chỉ có cơn đau mới có thể khiến cô tạm thời tỉnh táo.
Anh không trả lời, nói đúng hơn là, không biết trả lời như thế nào.
Thấy dáng điệu cúi đầu của cô, như thấy lại cậu thiếu niên mười bốn tuổi, sau khi mất đi chỗ dựa phải rất cẩn thận, như đi trên băng mỏng, suy nghĩ không ra là nên lấy cách thức gì để đối đầu với vận mệnh và thế tục.
“Anh?” Vân Chiêu cuối cùng cũng chịu ngước mắt nhìn anh.
“Ừm, anh đây.” Mặc kệ Vân Chiêu có nhận lấy hay không, Chử Lan Xuyên vẫn cứ sắp xếp thức ăn mua về giúp cô.
Kim đồng hồ của phòng bệnh chỉ hướng 12 giờ, môi anh hơi mím, lời nói thốt ra lại trở nên chịu đựng mà xa cách: “Không còn sớm nữa, sớm nghỉ ngơi đi.”
Anh đi rất gấp gáp, sau khi đặt đồ xuống, gần như quên mất đã tiện tay đặt kính lên đầu giường.
Vân Chiêu như có được vật quý giá nhất mà nâng lên, cô nắm kính đeo thử lên, kết qua đeo trên mặt mình có vẻ như lớn hơn rất nhiều.
Ý thức mơ mơ màng màng, cô sợ ngủ rồi sẽ làm đè vỡ kính, chỉ có thể đặt bên cạnh gối, nghĩ anh sẽ đến lấy mắt kính, nên sẽ đến bệnh viện thêm một chuyến.
Nghĩ như vậy, cả khoé miệng cũng bất giác cong lên.
Chử Lan Xuyên ngồi trong xe, sau khi anh nhìn chằm chằm con đường thẳng tắp phía trước một lúc lâu, tin tức đã soạn rồi xoá đi lại giữ lại trong hộp thư nháp.
Hà Nguy Nhiên xoay người, trong miệng còn ngậm nắp bút marker, anh ta nói một tiếng mơ hồ: “Ngồi xuống trước đã.”
Chử Lan Xuyên cất bước đi đến trước bàn của phòng hội nghị, anh đeo chiếc kính gọng vàng lên, lấy một cấy bút máy hơi nặng từ ống đựng bút.
Hàn Lĩnh giơ tay gõ cửa, hai người cùng ngừng việc trong tay, kêu: “Chào Hàn cục.”
“Thời gian eo hẹp, nhiệm vụ quan trọng, tôi sẽ nói rõ, tới đây chủ yếu là muốn nghe phân tích vụ án của các cậu.” Người đàn ông 50 tuổi trừ mái có hơi trắng, tinh thần vẫn còn quắc thước.
Ông rất có thâm ý mà nhìn người trẻ tuổi cứng rắn nhưng lại biết chịu đựng: “Bắt đầu từ Lan Xuyên đi.”
Những người khác trong cục có thể không biết rõ tình hình gia đình Chử Lan Xuyên.
Nhưng Hàn Lĩnh là một người phụ trách nắm giữ cửa ải cảnh sát thực tập, khi lật xem tài liệu cá nhân của anh, thứ nhất cha là Chử Hằng cũng đủ để Chử Lan Xuyên nhận được sự chú ý của bên ông.
Cho dù năm đó ở thành phố Lê, Hàn Lĩnh cũng nghe nói bi kịch của vụ án truy bắt ma tuý đặc biệt 4.30.
Nghe nói phân đội được phái đi không ai sống sót, mà trong chứng cứ không nhiều mà Sở Cảnh sát nắm được, tất cả mũi nhọn đều chỉ về hướng Chử Hằng. Vị kia thân ở tiền tuyến, là đội trưởng truy bắt ma tuý mạnh mẽ vang dội, lại lừa dối trước mũi mọi người, trông coi tự trộm, cấu kết với tập thể buôn ma tuý bán đứng lực lượng cảnh sát, lúc này mới khiến cho vị trí bị bại lộ, kế hoạch hoàn toàn thất bại.
Trong ngành Công an phong toả tin tức này, cũng có nghĩa Chử Hằng cũng trở thành một từ cấm, không cho phép lan truyền thảo luận một lần nữa.
Cách bảy năm, cậu thiếu niên mới mười bốn đã mất cha, hơn nữa trên lưng beo bốn chữ “bán đứng cảnh sát”, nay lại một lần nữa dấn thân vào công việc cảnh sát, không thể không khiến người ta thổn thức.
Hàn Lĩnh thu lại suy nghĩ, uống mấy miếng nước ấm trong bình giữ nhiệt: “Vậy bắt đầu đi.”
“Phạm tội, tất cả động cơ đều phải ngược dòng đến người bị hại thứ nhất. Là thứ gì làm hung thủ thành lập động cơ giết người, lại là thứ gì làm hắn (cô ta) liên tiếp phạm tội.”
Chử Lan Xuyên mở màn hình chiếu lớn ra, thứ đầu tiên hiện lên trên chính là ảnh chụp và sơ yếu lý lịch của người bị hại đầu tiên.
[Nam Âm, nữ, 22 tuổi, đang học khoa nghệ thuật chính quy năm tư của đại học A. Bình thường ở trường có biểu hiện nổi trội, nhiều lần giành được học bổng. Ba say rượu khi lái xe gây nên 1 người trọng thương một người tử vong, trong nhà nợ nần chồng chất, vì đẻ giảm bớt áp lực kinh tế cho người mẹ đơn thân, theo sự miêu tả của bạn học, lúc rảnh cô sẽ đi làm thêm.]
Chử Lan Xuyên mở đầu: “Nam Âm đi làm thêm nơi chủ yếu đều là triển lãm nhiếp ảnh, làm người mẫu cho người ta.”
“Trên tình cảm từng trải qua thì có một người bạn trai cũ, nhưng theo miêu tả, ngày phát hiện vụ án người đó cũng không ở thành phố Giang.”
“Vòng tròn giao tiếp của người bị hại không rộng, nhưng có thể khiến cô không hề thiết lập phòng vệ mà bị người ta siết chết từ sau lưng, ít nhất người này cô ta nhất định có quen. Bắt tay từ quan hệ xã giao, người tiếp xúc khi làm thêm sẽ thành đối tượng tình nghi quan trọng.”
Người bị hại thứ hai là một bà nội trợ toàn thời gian, đêm lúc chuyện xảy ra, chồng của cô đang đi xe tới Thượng Hải bàn chuyện mua bán, trên đường cũng có camera chứng minh. Bình thường đều toàn tâm toàn ý chăm sóc chồng và con, người tiếp xúc càng là ít ỏi đến không có.
Về phần người được phát hiện trong thùng đồ ăn cặn kia, là một nữ hầu rượu ở quán bar, từ quê lên thành phố Giang làm việc, vàng thau lẫn lộn, kiểu người nào cũng tiếp xúc.
So sánh với nhau, Chử Lan Xuyên vẫn cảm thấy điểm đột phá trên người Nam Âm.
Hàn Lĩnh gật đầu, ánh mắt trở nên sắc bén: “Nguy Nhiên, về quan hệ tiếp xúc trong công việc làm thêm của Nam Âm cậu có điều tra chưa?”
“Cô ta tiếp xúc với các loại triển lãm, là kiểu chụp xong trả tiền luôn trong ngày, chủ thuê thì người nào cũng có, nếu sắp xếp điều tra thì cường độ công việc cũng không nhỏ.”
Hà Nguy Nhiên nhớ rõ Nam Âm có một quyển sổ, cô ta thích viết sổ tay, cho nên mỗi một thu nhập làm thêm đều sẽ viết lên tên họ chủ thuê và số điện thoại, những người này phía trước phía sau thêm vào lên tới mấy chục người, loại bỏ tình nghi từ một đám người là khó chồng thêm khó.
Chử Lan Xuyên ngắt lời: “Bên trong sẽ có thứ đặc biệt.”
Đối với Nam Âm gia cảnh khốn cùng lại tự lập tự cường mà nói, dạng người gì sẽ hấp dẫn cô ta, khiến cô ta bỏ đi sự đề phòng chứ?
Có lẽ là người quân tử ôn tồn lịch sự, có được một cái nghề danh giá, vẻ vang hào nhoáng, khiến cô xua như xua vịt nhưng đồng thời lại cảm nhận được sự tự ti sâu sắc.
Mà cô, cùng lắm chỉ là một trong nhiều con mồi, tự nguyện cắn câu.
Khi Chử Lan Xuyên nói chuyện luôn có một loại ma lực đặc biệt, người nghe sẽ bất giác bị anh đưa vào trong cảnh tượng đó, khi anh làm việc, khí chất kiêu căng như con chim ưng lập tức hiện ra không thể nghi ngờ, không giấu kín chút nào.
“Hàn cục, tôi cần gặp mẹ của Nam Âm một lần.”
Hàn Lĩnh giữ sự im lặng trong chốc lát, đầu ngón tay ông gõ nhẹ lên bàn một cái, đang suy xét có nên cho Chử Lan Xuyên một cơ hội hay không.
Hà Nguy Nhiên như mưa đúng lúc mà giảm bớt cục diện giằng co này: “Tôi và sư đệ cùng đi gặp. Hàn cục ông thấy thế nào?
“Vậy giao cho hai người các cậu, tôi đi tìm lão Cao tìm hiểu một chút tình hình khám nghiệm thi thể.” Hàn Lĩnh đứng dậy định đi, khi đang nhìn lại thì thấy bóng dáng cao thẳng của Chữ Lan Xuyên, như cây tùng rắn rỏi, cắm rễ mạnh mẽ.
Lưng gánh nhiều thứ còn có thể dứt khoát kiên quyết ghi danh vào trường cảnh sát, mục đích không thể nói là “đơn giản” được.
Nhưng chuyện Chử Hằng đã đậy nắp hòm kết luận hơn bảy năm, chứng cứ phải sớm có rồi, muốn lật nắp nói dễ hơn làm?
Hà Nguy Nhiên nắm bờ vai anh, khuyên nhủ: “Hàn cục dự là còn đang khảo sát cậu, không phải là nghi ngờ năng lực của cậu, đừng để ý.”
Chử Lan Xuyên đưa cho anh ta một ánh mắt hiểu rõ, thu dọn mọi thứ xong dang chuẩn bị về nhà, bên tai lại vang lên tiếng cầu xin yếu đuối của thiếu nữ.
“Anh, em ngoan ngoãn chờ anh.”
Tựa như có sức hấp dẫn trí mạng, hút lấy đầu mút dây thần kinh của anh.
Khi ra khỏi Cục Cảnh sát, bác gái gọi cho anh một cuộc điện thoại.
“Lan Xuyên, chú ý nghỉ ngơi, bác trai con nói gần đây con rất bận, bác cũng không muốn quấy rầy con, vẫn luôn chịu đựng không gọi điện thoại.” Bác gái cười mỉm hỏi anh: “Thế nào? Nội dung thực tập ở Cục Cảnh sát rất nhiều đúng không?”
“Đều rất tốt, bác đừng lo.” Sau khi Chử Hằng chết, bác trai bác gái đối xử với anh như con mình đẻ ra, chi phí ăn mặc đều không thiếu gì.
Chử Lan Xuyên cởi bỏ sự sắc bén, ấm áp nói: “Bác đừng làm mệt mỏi, qua mấy ngày nữa còn phải tảo mộ cho chị Tiểu Nhã.”
Bác trai bác gái đã từng có một cô con gái, nhưng ngày vui ngắn chẳng tày găng, khi mười sáu tuổi bị chẩn đoán chính xác là ung thư dạ dày, 18 tuổi đã buông tay thế gian rời khỏi nhân thế, để lại trần gian chỉ còn người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Khoé mắt bác gái trở nên ướt át, cố gắng ổn định giọng nói: “Nếu chị Tiểu Nhã của con còn sống, trước mắt cũng đã 30 rồi.”
Nói đến sống chết, khuyên bảo cũng vô ích.
“Được rồi, bác không quấy rầy con nữa, nhớ chú ý giữ gìn sức khoẻ.” Bác gái vẫn luôn giữ lại gian phòng cho khách kia, mỗi tuần đều sẽ lau khung ảnh một lần, không có chút nào khác biệt so với người còn sống trên đời.
Đứa bé này vẫn luôn là khúc mắc của bác gái, bà có từng nghĩ sẽ sinh thêm một đứa bé gái nữa để đền bù sự nuối tiếc, nhưng vì tình trạng cơ thể nên vẫn luôn không có con.
Ban đêm yên tĩnh, gió đêm hè phẩy bay áo sơ mi của anh, Chử Lan Xuyên đóng cửa sổ xe lại, chuẩn bị đi về phía bệnh viện.
Bên cạnh bệnh viện có một cửa hàng tiện lợi 24h, anh không biết Vân Chiêu thích ăn gì, chỉ là nhớ đồ ăn mình thích hồi 13-14 tuổi, tiện thì mua một ít bánh mì có thể để cô lót dạ.
Đèn phòng bệnh còn sáng, anh gõ cửa, bên trong không có lời đáp lại.
Không thể không thừa nhận, có một cái chớp mắt, Chử Lan Xuyên tâm loạn như ma, đặc biệt là khi đẩy cửa vào mà không nhìn thấy người trên giường, trong đầu toả ra hàng vạn khả năng, cuối cùng giữ lạ trong đầu cũng chỉ có viền váy của chiếc váy liền trắng.
“Anh.” Vân Chiêu nhỏ giọng gọi anh.
Thiếu nữ mới ra từ toilet, cô đi gội đầu tắm rửa, tóc còn chưa kịp làm khô, một hàng nước nhỏ giọt xuống, tròng mắt cũng bị phủ lên mờ mịt như sương mù trong phòng tắm, có vẻ như màu trắng đen không rõ ràng.
Chử Lan Xuyên gỡ mắt kính giọng vàng xuống, đặt bên đầu giường bệnh.
Cô chú ý tới cái túi tiện lợi trong tay người đàn ông, biết nghe lời mà hỏi anh: “Là cho em sao?”
“Đúng vậy.” Chử Lan Xuyên duỗi tay đưa qua, Vân Chiêu không nhận, cô chỉ cụp mi xuống, nhìn chằm chằm mũi chân, hỏi anh một câu mà mình vướng mắc cực kỳ: “Anh, vì sao anh đối xử với em tốt như vậy chứ?”
Lúc Vân Chiêu thiếu đi cảm giác an toàn sẽ bất giác mà gẩy lòng bàn tay.
Giống như hiện tại, móng tay đâm vào thịt, chỉ có cơn đau mới có thể khiến cô tạm thời tỉnh táo.
Anh không trả lời, nói đúng hơn là, không biết trả lời như thế nào.
Thấy dáng điệu cúi đầu của cô, như thấy lại cậu thiếu niên mười bốn tuổi, sau khi mất đi chỗ dựa phải rất cẩn thận, như đi trên băng mỏng, suy nghĩ không ra là nên lấy cách thức gì để đối đầu với vận mệnh và thế tục.
“Anh?” Vân Chiêu cuối cùng cũng chịu ngước mắt nhìn anh.
“Ừm, anh đây.” Mặc kệ Vân Chiêu có nhận lấy hay không, Chử Lan Xuyên vẫn cứ sắp xếp thức ăn mua về giúp cô.
Kim đồng hồ của phòng bệnh chỉ hướng 12 giờ, môi anh hơi mím, lời nói thốt ra lại trở nên chịu đựng mà xa cách: “Không còn sớm nữa, sớm nghỉ ngơi đi.”
Anh đi rất gấp gáp, sau khi đặt đồ xuống, gần như quên mất đã tiện tay đặt kính lên đầu giường.
Vân Chiêu như có được vật quý giá nhất mà nâng lên, cô nắm kính đeo thử lên, kết qua đeo trên mặt mình có vẻ như lớn hơn rất nhiều.
Ý thức mơ mơ màng màng, cô sợ ngủ rồi sẽ làm đè vỡ kính, chỉ có thể đặt bên cạnh gối, nghĩ anh sẽ đến lấy mắt kính, nên sẽ đến bệnh viện thêm một chuyến.
Nghĩ như vậy, cả khoé miệng cũng bất giác cong lên.
Chử Lan Xuyên ngồi trong xe, sau khi anh nhìn chằm chằm con đường thẳng tắp phía trước một lúc lâu, tin tức đã soạn rồi xoá đi lại giữ lại trong hộp thư nháp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.