Chương 13
Xuân Vị Lục
21/11/2022
Nhưng kỳ tích thay, mặc dù bà nội Ngô tức giận nhưng mà lại có chút sợ hãi, bà ta lại nhớ đến mẹ chồng của mình, người mà bà ta sợ nhất trên đời này.
Bà ta là dân chạy nạn đến, lúc còn trẻ dáng dấp lại đẹp mắt vì vậy chủ động tới cửa muốn làm con dâu, mà người mẹ chồng kia của bà ta cũng không quan tâm, dù sao con dâu miễn phí không cần thì uổng.
Bà lão kia sau khi chết chồng thì một mình đưa Ngô Lão Quan theo mà sinh sống, còn có thể tự tay lấy vài mẫu ruộng tốt thượng hạng nữa.
Dựa vào thần lực, có một lần bà ta trộm một đôi trứng gà muốn đưa về nhà mẹ đẻ lại bị mẹ chồng bà ta xách theo ném đi, từ đó về sau bà ta cũng không dám làm bậy nữa.
Cũng may cái bà lão kia không sống được lâu, lúc bà lão sinh thằng hai bị thiếu chút sữa, bà lão kia lên núi chăn dê bị người Nhật Bản đánh chết, mặc dù trên mặt bà ta đau khổ nhưng trong lòng cực kỳ vui vẻ.
Không có cái bà lão kia thì chồng bà ta là người mặc kệ mọi chuyện, bà ta ở nhà tự khắc biến thành người nói một không hai.
Nhưng mà dáng vẻ mẹ chồng của bà ta mấy năm trước, mỗi lần bà ta nhớ đến vẫn cảm thấy có chút sợ hãi.
Bà nội Ngô có hơi bay bổng, Ngô Thắng và Triệu Tiểu Nga câu văn dài dòng hỏi Ngô Mai một đống lớn, Triệu Tiểu Nga hỏi nhiều lần nhất là: “Sao con có thể săn được lợn rừng vậy? Sao hôm nay con dám nói với bà mình như vậy?” Đại khái là những lời như thế này.
Ngô Mai cười lạnh: “Người hiền bị bắt nạt, ngựa thiện lành bị người cưỡi, con còn không phải bị ép thành như vậy hay sao, nếu mẹ giúp con nhiều một chút thì con có thể biến thành cái dạng này sao?”
Bình thường Triệu Tiểu Nga coi trọng con trai, để con gái làm trâu làm ngựa, Ngô Mai béo nhưng đều là mập giả, Triệu Tiểu Nga lại để cô suốt ngày phải nhổ cỏ như một người đàn ông.
Điều này thì Ngô Thắng cũng mắng vài câu không khách khí với Triệu Tiểu Nga, sau đó lại thấy Ngô Mai nói với hắn: “Cha cũng đừng nhân cơ hội này mắng mẹ con."
Bà ta là dân chạy nạn đến, lúc còn trẻ dáng dấp lại đẹp mắt vì vậy chủ động tới cửa muốn làm con dâu, mà người mẹ chồng kia của bà ta cũng không quan tâm, dù sao con dâu miễn phí không cần thì uổng.
Bà lão kia sau khi chết chồng thì một mình đưa Ngô Lão Quan theo mà sinh sống, còn có thể tự tay lấy vài mẫu ruộng tốt thượng hạng nữa.
Dựa vào thần lực, có một lần bà ta trộm một đôi trứng gà muốn đưa về nhà mẹ đẻ lại bị mẹ chồng bà ta xách theo ném đi, từ đó về sau bà ta cũng không dám làm bậy nữa.
Cũng may cái bà lão kia không sống được lâu, lúc bà lão sinh thằng hai bị thiếu chút sữa, bà lão kia lên núi chăn dê bị người Nhật Bản đánh chết, mặc dù trên mặt bà ta đau khổ nhưng trong lòng cực kỳ vui vẻ.
Không có cái bà lão kia thì chồng bà ta là người mặc kệ mọi chuyện, bà ta ở nhà tự khắc biến thành người nói một không hai.
Nhưng mà dáng vẻ mẹ chồng của bà ta mấy năm trước, mỗi lần bà ta nhớ đến vẫn cảm thấy có chút sợ hãi.
Bà nội Ngô có hơi bay bổng, Ngô Thắng và Triệu Tiểu Nga câu văn dài dòng hỏi Ngô Mai một đống lớn, Triệu Tiểu Nga hỏi nhiều lần nhất là: “Sao con có thể săn được lợn rừng vậy? Sao hôm nay con dám nói với bà mình như vậy?” Đại khái là những lời như thế này.
Ngô Mai cười lạnh: “Người hiền bị bắt nạt, ngựa thiện lành bị người cưỡi, con còn không phải bị ép thành như vậy hay sao, nếu mẹ giúp con nhiều một chút thì con có thể biến thành cái dạng này sao?”
Bình thường Triệu Tiểu Nga coi trọng con trai, để con gái làm trâu làm ngựa, Ngô Mai béo nhưng đều là mập giả, Triệu Tiểu Nga lại để cô suốt ngày phải nhổ cỏ như một người đàn ông.
Điều này thì Ngô Thắng cũng mắng vài câu không khách khí với Triệu Tiểu Nga, sau đó lại thấy Ngô Mai nói với hắn: “Cha cũng đừng nhân cơ hội này mắng mẹ con."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.