Chương 32
Xuân Vị Lục
22/12/2022
bởi vì mẹ Trần không biết nấu cơm, đồ ăn chỉ còn mấy cây cải thảo bị tuyết bao phủ, bên ngoài héo rũ.
Cô thở dài một hơi rồi nói với Trần Kiến Hoa: “Không có đồ ăn gì, vậy tôi tùy tiện nấu chút đi, anh tuyệt đối không được ghét bỏ nó đâu đó.”
Trần Kiến Hoa không kiên nhẫn xua tay: “Lẹ lên đi, tôi bắt đầu đói bụng rồi.”
Ngô Mai làm rất đơn giản, chính là món trứng gà cuốn bánh, cũng may nhà họ Trần có một chai tương, đầu tiên cô trộn mì vào bột rồi để sang một bên, sau đó bắt đầu đánh trứng, làm cho bánh có màu vàng nâu rồi lấy ra khỏi nồi, quét lên mặt bánh một lớp sốt mỏng, cuối cùng cho bắp cải giấm vào xào.
“Thấy thế nào?” Cô có chút lo sợ bất an nhìn Trần Kiến Hoa ăn miếng bánh cuốn, cô sợ anh nói khó ăn, bởi vì con người Trần Kiến Hoa thật sự quá thẳng thắn rồi.
...
“Cũng được.” Ánh mắt Trần Kiến Hoa chứa ý cười mà nhìn cô.
Nói là cũng được nhưng mà một mình anh đã ăn năm miếng bánh, cải trắng cũng ăn sắp hết, trong lòng Ngô Mai rất vui vẻ, xem ra mình làm hẳn là không tệ lắm.
Mẹ Trần ăn bánh cuốn trong tay còn lau nước mắt, Ngô Mai cảm thấy bà cũng hơi khoa trương quá rồi, cô buông đũa xuống nói với mẹ Trần: “Mẹ, mẹ làm sao vậy? Có phải con làm không tốt ở đâu không?”
Sau đó nhìn thấy mẹ Trần vội vàng xua tay: “Không, không phải, chỉ là mẹ cảm thấy sau này con có khả năng thay mẹ chăm sóc Kiến Hoa nhà chúng ta rồi.”
Ngô Mai nhìn bà như vậy thầm nghĩ sợ rằng mẹ chồng thủ tiết nhiều năm như vậy mà đưa theo Trần Kiến Hoa cũng rất không dễ dàng gì, cô cười: “Mẹ yên tâm đi, sau này con không chỉ muốn chăm sóc Kiến Hoa cho tốt mà cũng muốn hiếu thuận thật tốt với mẹ nữa.”
Trần Kiến Hoa nhìn hai người mẹ chồng nàng dâu trước mắt, trong lòng không biết bị cái gì vây lấy, giống như có hơi nóng, loại cảm giác này trước nay anh chưa từng có.
Bên kia đích tôn nhà họ Trần vẫn đang chờ bọn họ đến cửa, bác cả Trần, con trai cả, nàng dâu La Thục Anh quay đầu dòm ngó mấy lần vẫn không thấy người như cũ, ngược lại cảm thấy kỳ quái: “Cha, đám người Kiến Hoa hình như không có đến.”
“Không đến thì không đến thôi, cũng chả có gì ghê gớm, chúng ta cứ ăn đi. Nếu không phải vì thằng hai....”
“Này ông nói cái gì đó?” Lý Thanh vợ của bác cả Trần lườm chồng mình một cái, bác cả Trần liền không dám nói nữa: “Được rồi, tôi không nói.”
Cô thở dài một hơi rồi nói với Trần Kiến Hoa: “Không có đồ ăn gì, vậy tôi tùy tiện nấu chút đi, anh tuyệt đối không được ghét bỏ nó đâu đó.”
Trần Kiến Hoa không kiên nhẫn xua tay: “Lẹ lên đi, tôi bắt đầu đói bụng rồi.”
Ngô Mai làm rất đơn giản, chính là món trứng gà cuốn bánh, cũng may nhà họ Trần có một chai tương, đầu tiên cô trộn mì vào bột rồi để sang một bên, sau đó bắt đầu đánh trứng, làm cho bánh có màu vàng nâu rồi lấy ra khỏi nồi, quét lên mặt bánh một lớp sốt mỏng, cuối cùng cho bắp cải giấm vào xào.
“Thấy thế nào?” Cô có chút lo sợ bất an nhìn Trần Kiến Hoa ăn miếng bánh cuốn, cô sợ anh nói khó ăn, bởi vì con người Trần Kiến Hoa thật sự quá thẳng thắn rồi.
...
“Cũng được.” Ánh mắt Trần Kiến Hoa chứa ý cười mà nhìn cô.
Nói là cũng được nhưng mà một mình anh đã ăn năm miếng bánh, cải trắng cũng ăn sắp hết, trong lòng Ngô Mai rất vui vẻ, xem ra mình làm hẳn là không tệ lắm.
Mẹ Trần ăn bánh cuốn trong tay còn lau nước mắt, Ngô Mai cảm thấy bà cũng hơi khoa trương quá rồi, cô buông đũa xuống nói với mẹ Trần: “Mẹ, mẹ làm sao vậy? Có phải con làm không tốt ở đâu không?”
Sau đó nhìn thấy mẹ Trần vội vàng xua tay: “Không, không phải, chỉ là mẹ cảm thấy sau này con có khả năng thay mẹ chăm sóc Kiến Hoa nhà chúng ta rồi.”
Ngô Mai nhìn bà như vậy thầm nghĩ sợ rằng mẹ chồng thủ tiết nhiều năm như vậy mà đưa theo Trần Kiến Hoa cũng rất không dễ dàng gì, cô cười: “Mẹ yên tâm đi, sau này con không chỉ muốn chăm sóc Kiến Hoa cho tốt mà cũng muốn hiếu thuận thật tốt với mẹ nữa.”
Trần Kiến Hoa nhìn hai người mẹ chồng nàng dâu trước mắt, trong lòng không biết bị cái gì vây lấy, giống như có hơi nóng, loại cảm giác này trước nay anh chưa từng có.
Bên kia đích tôn nhà họ Trần vẫn đang chờ bọn họ đến cửa, bác cả Trần, con trai cả, nàng dâu La Thục Anh quay đầu dòm ngó mấy lần vẫn không thấy người như cũ, ngược lại cảm thấy kỳ quái: “Cha, đám người Kiến Hoa hình như không có đến.”
“Không đến thì không đến thôi, cũng chả có gì ghê gớm, chúng ta cứ ăn đi. Nếu không phải vì thằng hai....”
“Này ông nói cái gì đó?” Lý Thanh vợ của bác cả Trần lườm chồng mình một cái, bác cả Trần liền không dám nói nữa: “Được rồi, tôi không nói.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.