Chương 36
Xuân Vị Lục
24/12/2022
Mẹ Trần hâm mộ nói: “Thằng nhóc Kiến Trung này thật có tương lai, trước kia đối xử với thím rất tốt, bây giờ đọc sách lại càng ngày càng hiểu chuyện, nếu mà Kiến Hoa nhà thím giống như là Kiến Trung vậy thì không cần phải sầu muộn gì nữa.”
Thím cả hỏi mẹ Trần: “Kiến Hoa lại đi đâu vậy?”
Mẹ Trần thuận miệng nói: “Đi đánh bài, nó chẳng phải yêu thích điểm ấy sao?”
Thím cả Lý Thanh lại hơi tự đắc nói: “Không phải chứ chị nói em này, trước kia Kiến Hoa còn ở nơi này của chị, tốt xấu gì chị cũng có thể giúp em trông coi nó, nhưng bây giờ nó còn chơi bời lêu lỏng như vậy, nó là đàn ông, bây giờ đã kết hôn rồi, em cũng chỉ có một thằng con trai vậy thôi, không thể để nó làm bậy.”
Mẹ Trần vâng vâng dạ dạ, thái độ nói chuyện với Lý Thanh bà giống như thấp đi một nửa.
Sau khi đến đại phòng một hồi, mẹ Trần cười khổ rồi lặng lẽ bước vào trong phòng.
Ngô Mai nhìn dáng vẻ của bà ấy, vậy mà có chút tập tễnh, cô khẽ thở dài một hơi rồi đi đến nhà bếp, một mình chẻ củi rồi lại đổ dầu vào chảo, lấy miếng cá đã ướt đẫm gia vị trộn vào trong bột mì thật dày, lúc này mới bỏ vào trong chảo, về cơ bản cả năm con cá đều được chiên trong một nồi.
Mặc dù hao chút dầu nhưng mà sau khi nấu xong có thể ăn thật lâu, không cần mỗi ngày dùng dầu xào rau nữa, thế thì có thể tiết kiệm được một chút.
Sau khi chiên miếng cá xong lại nấu cơm, lúc này cô mới đi kêu mẹ Trần, mẹ Trần lập tức nói: “Mai Tử, con đi đưa cơm cho Kiến Hoa ăn đi, lát nữa mẹ ăn một mình được rồi, đứa bé này không cần đợi đâu.”
“Nhưng mà con cũng không biết ở đâu hết?” Ngô Mai mới đến có một hai ngày làm sao có thể biết được chỗ Trần Kiến Hoa đang ở.
Mẹ Trần thuận miệng nói: “Ở sau nhà chúng ta, chính là cái cổng dán câu đối, không xa đâu.”
Bà đã nói vậy rồi thì Ngô Mai cũng không thể không đưa, hơn nữa, cô phải tìm cơ hội quen biết nhiều người xung quanh hơn, cô nhất định phải quản thúc Trần Kiến Hoa, nhưng tùy tiện quát to hay ngăn cản mấy cái này đều không phải cách hay.
Cơm khoai lang bên trên che kín cá rán và thịt kho tàu, cô cầm một đôi đũa, trong túi bỏ một cái kẹo mừng, lúc này mới dám đi ra ngoài.
Như mẹ Trần nói cái nhà đó rất là dễ tìm, cô ở bên ngoài gõ cửa hồi lâu mới có người mở cửa, người bên trong hình như còn quen biết cô, vẻ mặt xem kịch vui nói với bên trong: “Kiến Hoa, vợ mày tới tìm mày kìa.”
Thím cả hỏi mẹ Trần: “Kiến Hoa lại đi đâu vậy?”
Mẹ Trần thuận miệng nói: “Đi đánh bài, nó chẳng phải yêu thích điểm ấy sao?”
Thím cả Lý Thanh lại hơi tự đắc nói: “Không phải chứ chị nói em này, trước kia Kiến Hoa còn ở nơi này của chị, tốt xấu gì chị cũng có thể giúp em trông coi nó, nhưng bây giờ nó còn chơi bời lêu lỏng như vậy, nó là đàn ông, bây giờ đã kết hôn rồi, em cũng chỉ có một thằng con trai vậy thôi, không thể để nó làm bậy.”
Mẹ Trần vâng vâng dạ dạ, thái độ nói chuyện với Lý Thanh bà giống như thấp đi một nửa.
Sau khi đến đại phòng một hồi, mẹ Trần cười khổ rồi lặng lẽ bước vào trong phòng.
Ngô Mai nhìn dáng vẻ của bà ấy, vậy mà có chút tập tễnh, cô khẽ thở dài một hơi rồi đi đến nhà bếp, một mình chẻ củi rồi lại đổ dầu vào chảo, lấy miếng cá đã ướt đẫm gia vị trộn vào trong bột mì thật dày, lúc này mới bỏ vào trong chảo, về cơ bản cả năm con cá đều được chiên trong một nồi.
Mặc dù hao chút dầu nhưng mà sau khi nấu xong có thể ăn thật lâu, không cần mỗi ngày dùng dầu xào rau nữa, thế thì có thể tiết kiệm được một chút.
Sau khi chiên miếng cá xong lại nấu cơm, lúc này cô mới đi kêu mẹ Trần, mẹ Trần lập tức nói: “Mai Tử, con đi đưa cơm cho Kiến Hoa ăn đi, lát nữa mẹ ăn một mình được rồi, đứa bé này không cần đợi đâu.”
“Nhưng mà con cũng không biết ở đâu hết?” Ngô Mai mới đến có một hai ngày làm sao có thể biết được chỗ Trần Kiến Hoa đang ở.
Mẹ Trần thuận miệng nói: “Ở sau nhà chúng ta, chính là cái cổng dán câu đối, không xa đâu.”
Bà đã nói vậy rồi thì Ngô Mai cũng không thể không đưa, hơn nữa, cô phải tìm cơ hội quen biết nhiều người xung quanh hơn, cô nhất định phải quản thúc Trần Kiến Hoa, nhưng tùy tiện quát to hay ngăn cản mấy cái này đều không phải cách hay.
Cơm khoai lang bên trên che kín cá rán và thịt kho tàu, cô cầm một đôi đũa, trong túi bỏ một cái kẹo mừng, lúc này mới dám đi ra ngoài.
Như mẹ Trần nói cái nhà đó rất là dễ tìm, cô ở bên ngoài gõ cửa hồi lâu mới có người mở cửa, người bên trong hình như còn quen biết cô, vẻ mặt xem kịch vui nói với bên trong: “Kiến Hoa, vợ mày tới tìm mày kìa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.