Cô Gái Có Hình Xăm Rồng (The Girl With The Dragon Tattoo)
Quyển 4 - Chương 7: Khóa Sổ
Stieg Larsson
06/11/2013
Thứ Ba, 30 tháng Mười hai
Tuần cuối cùng của tháng Mười một, bài tường
thuật về Hans-Erik Wennerstrom chiếm hết bốn mươi sáu trang của
Millennium nổ như một quả bom hẹn giờ. Bài báo chính xuất hiện dưới tên
của Mikael Blomkvist và Erila Berger. Trong những giờ đầu tiên, giới
truyền thông đại chúng không biết xoay xở ra sao với cái tin sốt dẻo
giật gân này. Đúng một năm trước đây, một chuyện tương tự đã đưa
Blomkvist đến chỗ bị khép án vu cáo và xem vẻ nó cũng đưa anh đến chỗ từ chức ở Millennium. Vì lẽ đó uy tín của anh coi như đã tụt xuống khá
thấp. Nay lại tạp chí này trở lại với một bài báo cũng của nhà báo đó
nhưng đưa ra nhiều điều vạch tội nghiêm trọng hơn so với bài báo nó từng khiến phải lâm vào cảnh quá ư rối ren. Một số chỗ trong bài báo còn quá phi lý đến độ như thách đố luôn cả lẽ phải thông thường. Giới thông tin đại chúng Thụy Điển ngồi chờ, bụng đầy ngờ vực.
Nhưng tối ấy, She trên TV4 cho ra một tóm lược
dài mười mộ phút những nét chính trong các lời buộc tội của Blomkvist.
Berger đã ăn trưa với phát thanh viên truyền hình vài ngày trước đó và
cho cô ta được đặc quyền lên tiếng sớm nhất.
Miêu tả sơ sài nhưng mạnh bạo của TV4 đã vượt
trước các kênh truyền hình của nhà nước, mãi tới buổi tin 9 giờ chúng
mới leo lên cổ xe chiêng trống cổ động. Lúc đó hãng tin TT cũng phát đi
bài báo đầu tiên của nó với đầu đề thận trọng: NHÀ BÁO BỊ ÁN TÙ ĐANG LÊN ÁN NHÀ TÀI CHÍNH VỀ NHIỀU TỘI ÁC NGHIÊM TRỌNG. Bài này là viết theo lại bài trên tivi nhưng sự thật thì đề tài này đã được TT nhắm gửi cho mọi
hành động xổng xiềng sôi sục ở tờ báo buổi sáng của đảng Bảo thủ cũng
như ở hàng chục báo địa phương lớn hơn khi họ xếp đặt các trang nhất
trước lúc cho máy in chạy. Cho tới lúc đó, các báo vẫn ít nhiều quyết
định lờ đi các lý lẽ lên án của Millennium.
Tờ báo buổi sáng của đảng Tự do bình luận tờ báo giật gân của Millennium dưới dạng một bài xã luận, do Tổng biên tập
viết vào đầu buổi chiều. Rồi Tổng biên tập đi ăn tiệc tối khi TV4 bắt
đầu phát chương trình tin tức. Lời kêu gọi bộc trực của viên thư ký “có
thể có một cái gì đó” trong những điều Blomkvist viết đã bị ông bỏ ngoài tai bằng những câu chuyện về sau nổi tiếng là: “Vô lý – nếu có thì các
phóng viên tài chính của chúng ta phải phát hiện ra từ lâu rồi chứ”. Kết quả là bài xã luận của ông Tổng biên tập báo đảng Tự do trở thành tiếng nói truyền thông duy nhất mạt sát các tuyên bố của Millennium. Bài xã
luận có những câu như rửa hận cá nhân, nghề báo lăng nhăng đến mức tội
lỗi rồi yêu cầu áp dụng những biện pháp chống lại những ám chỉ phạm pháp liên quan đến những công nhân tử tế. Nhưng trong toàn bộ cuộc tranh
luận thì đó là đóng góp duy nhất mà vị Tổng biên tập đưa ra.
Đêm ấy tòa soạn Millennium đầy đủ nhân sự. Theo
kế hoạch thì chỉ Berger và giám đốc trị sự mới, Malin Eriksson mới cần
trực ở tòa báo để nhận các cuộc gọi. Nhưng vào lúc 10 giờ thì tất cả anh chị em đều có mặt, cả không dưới bốn nguyên ủy viên biên tập và năm sáu cây bút tự do thường xuyên hợp tác cũng đến với họ. Nửa đêm, Malm mở
một chai champagne. Ngay lúc ấy, một chốn quen biết cũ gửi đến một bản
sao in thử của một trong những tờ báo chiều, nó dành mười sáu trang cho
vụ Wennertrom với đầu đề MAFIA TÀI CHÍNH. Hôm sau khi tờ báo ra mắt,
liền nổ ra một trận đại náo trong giới truyền thông.Trước đây hiếm thấy
chuyện tương tự thế này. Malin Eriksson kết luận là làm việc ở
Millennium thì sẽ thú vị đây.
Trong tuần tiếp theo, Thị trường Chứng khoán
Thụy Điển lắc lư rung chuyển khi cảnh sát chống gian lận chứng khoán bắt đầu điều tra, các công tố viên được triệu tập và người ta hốt hoảng
nhào đi bán chứng khoán. Hai hôm sau, Bộ Thương mại cho đăng lên tuyên
bố về “vụ Wennerstrom”.
Nhưng cơn hoảng loạn không có nghĩa là giới
truyền thông nuốt không phê phán những tuyên bố của Millennium – những
điều bị phanh phui ra đều quá nghiêm trọng để cho người ta có thể dễ
dàng mà nhận lấy chúng. Nhưng không giống với vụ Wennerstrom đầu tiên,
lần này Millennium có thể trình làng một loạt những bằng chứng: các
email của chính Wernnerstrom, bản sao các nội dung trong máy tính của
lão, chúng gồm các giấy tờ thanh toán về các tài sản ngân hàng bí mật ở
quần đảo Cayman cùng ở hơn hai chục nước khác nữa, những thỏa ước bí
mật, và những sai lầm ú ớ mà một tay làm tiền thận trọng hơn sẽ chẳng
bao giờ trong đời lại đem để vào đĩa cứng. Nhanh chóng thấy được rằng
nếu các tuyên bố của Millennium đứng vững ở tòa phúc thẩm – mà ai cũng
đồng tình rằng sớm muộn vụ này cũng đi đến đó – thì đây sẽ là vụ bong
bóng bục vỡ lớn nhất trong thế giới tài chính Thụy Điển kể từ vụ phá sản năm 1932 của Kreuger. So với vụ Wernerstrom, tất cả các vụ lôi thôi rắc rối của Gotabank và các trò gian lận của Trustor đều là nhợt nhạt xanh
xao hết. Đây là chuyện gian lận ở một quy mô lớn mà không ai dám suy
luận xem bao nhiêu pháp luận đã bị nó phá vỡ.
Lần đầu tiên trong giới báo chí tài chính Thụy
Điển người ta bắt đầu dùng đến các thuật ngữ “tội ác có tổ chức”,
“mafia”, “đế chế găngxtơ”. Wernnerstrom và đám trai trẻ buôn bán chứng
khoán của lão, đám đối tác của lão, đám luật sư ăn mặc rặt hàng hiệu
Armani của hắn hiện ra là một bầy lưu manh đầu gấu.
Trong những ngày truyền thông đại náo đầu tiên,
người ta không thấy tăm dạng Blomkvist đâu. Anh không trả lời email,
cũng không thể liên hệ được bằng điện thoại. Mọi bình luận của ban biên
tập nhân danh Millennium đều do Berger đưa ra, cô rên cò cứ như một con
mèo khi được hãng truyền thông quốc gia Thụy Điển và những tờ báo địa
phương quan trọng phỏng vấn, cuối cùng thì gồm cả giới truyền thông nước ngoài mà số lượng thì cứ tăng dần lên. Mỗi khi được hỏi làm sao
Millennium lại nắm được tất cả những tài liệu riêng tư và nội bộ kia, cô chỉ đơn giản đáp lại là cô không thể tiết lộ nguồn tin của tạp chí.
Khi được hỏi tại sao năm trước bài báo viết về
Wernnerstrom lại thảm bại đến thế, cô lại càng bí ẩn. Cô không nói dối
bao giờ nhưng không phải lúc nào cũng nói hết ra sự thật. Khi không có
một micro ở dưới mũi thì cô xin miễn ghi chép, cô có thể lầm rầm vài ba
câu khó hiểu mà nếu đem chắp vá chúng lại thì sẽ dẫn tới những kết luận
chẳng ra đâu vào đâu.
Bởi thế đã đẻ ra một tin đồn sớm mang tầm vóc dã sử cho rằng Mikael Blomkvist không hề cãi tí nào ở phiên tòa xét xử anh và chịu thụ án tù cùng tiền phạt nặng nề bởi vì nếu không thì việc anh
lấy tài liệu nhất định sẽ dẫn đến chỗ lộ ra nguồn tin của anh. Anh đã
được ví với những mẫu nhân vật ở trong giới truyền thông Mỹ thà bị tù
chứ không tiết lộ các nguồn tin của họ. Anh đã được miêu tả như một anh
hùng với những từ ngữ tâng bốc đến lô bịch khiến anh cũng thấy khá là
bối rối. Nhưng đây không phải là lúc phủ nhận sự hiểu lầm.
Có một điều ai cũng tán thành: người cung cấp
tài liệu phải là một người trong đám thân tín của Wernnerstrom. Điều này dẫn đến cuộc bàn bạc vậy ai là “cái lưỡi phản thùng”: các đồng sự bất
mãn, các luật sư, thậm chí cô con gái nghiện cocain của chính
Wennerstrom và các thành viên khác trong gia đình. Blomkvist và Erika
không bình luận gì về đề tài này.
Erika mỉm cười sung sướng, biết rằng họ đã thắng thì ngày thứ ba của cơn đại náo truyền thông, một tờ báo chiều chạy một tít lớn: Millennium phục hận. Bài báo phác họa một diện mạo về tạp chí
cùng bộ sậu của nó, gồm những minh họa với một chân dung đặc biệt thuận
lợi cho Berger. Cô đã được gọi là “nữ hoàng của nghề báo điều tra”.
Những thứ này đã giành được điểm trong việc xếp thứ hạng của các tranh
giải trí và đã có lời bàn tán đến Giải Báo Lớn.
Năm ngày sau khi Millennium nã loạt pháo đầu
tiên, quyển sách của Blomkvist Ông chủ Ngân hàng Mafia xuất hiện trong
các hiệu sách. Quyển này viết ra trong những ngày sôi bỏng của tháng
Chín, tháng Mười ở Sandhamn, rất khẩn cấp và trong sự bí mật tuyệt đối,
nó đã được nhà xuất bản Hallvigs Reklam ở Morgongava in. Đây là quyển
sách đầu tiên phát hành với logo chính ngay Millennium với dòng đề tặng
kỳ lạ: Tặng Sally, người đã cho tôi thấy cái lợi của môn chơi golf.
Đây là một quyển sách dễ thương, 608 trang, bìa
giấy thường. Lần xuất bản đầu tiên là 2.000 cuốn cuối cùng đã bị cầm
chắc sai về số lượng nhưng đã bán hết veo trong hai ngày và Berger đã
đặt in 10.000 cuốn nữa.
Các nhà điểm sách kết luận rằng phen này muốn gì thì Blomkvist cũng không có ý định giữ bí mật bởi lẽ đây là chuyện phát hành ra những tham phiếu rộng khắp về nguồn tin. Ở mặt này họ đúng. Hai phần ba quyển sách gồm các phụ lục là những bản sao đích thực về tài
liệu lấy ở máy tính của Wennerstrom ra. Cùng lúc phát hành quyển sách,
Millennium chuyển các văn bản trong máy tính Wernnerstrom thành file PDF và đưa lên trang mạng của tờ tạp chí để dùng làm tư liệu nguồn.
Việc Blomvist vắng mặt khác thường là một phần
của chiến lược truyền thông mà anh và Erika đã đặt ra. Tất cả báo chí
trong nước đang tìm anh. Mãi đến khi tung quyển sách ra rồi anh mới cho
She trên TV4 được phỏng vấn đặc biệt anh, lại một lần nữa có một tin
giật gân trước các đài truyền hình nhà nước. Nhưng vấn đề chỉ là chuyện
tâng bốc.
Blomkvist đặc biệt thích một cuộc tranh luận khi anh xem một video về sự ra mắt của anh. Cuộc phỏng vấn được truyền đi
trực tiếp vào đúng lúc Thị trường Chứng khoáng Thụy Điển đang tự thấy nó lao dốc không phanh và một dúm các cốt cán trẻ của ngành tài chính thì
đang dọa quăng mình ra ngoài cửa sổ. Người ta hỏi anh việc nền kinh tế
Thụy Điển đang hướng đến chỗ sụp đổ thì trách nhiệm của Millennium là
gì.
- Nghĩ nền kinh tế Thụy Điển đang đi đến sụp đổ là vớ vẩn. – anh nói.
Nhà đài She trên Tv4 nom lúng túng. Theo dự
kiến, cô không chờ đợi anh trả lời như thế nên cô buộc phải ứng tác. Thế là Blomkvist nhận được một câu hỏi mà anh mong muốn.
- Chúng ta đang trải qua một cuộc rơi rớt đầu
tiên và lớn nhất trong lịch sử của Thị trường Chứng khoán mà ông lại nói là vớ vẩn ư?
- Cô nên phân biệt giữa hai cái – nền kinh tế
Thụy Điển và Thị trường Chứng khoán Thụy Điển. Kinh tế Thụy Điển là tổng của mọi hàng hóa và dịch vụ mà đất nước này đang hàng ngày sản xuất ra. Có điện thoại của Ericsson, xe hơi của Volvo, gà quay của Scan,và tàu
biển của Kiruna ở Skovde. Đó là nền kinh tế Thụy Điển, hôm này nó cũng
mạnh hay yếu y như nó ở trong tuần trước mà thôi.
Ngừng lại cho có hiệu quả, anh nhấm một ngụm nước.
- Thị trường Chứng khoán là một cái rất khác.
Không có kinh tế, không có sản xuất hàng hóa và dịch vụ. Chỉ có những sự mê ảo mà ở trong đó từng giờ người ta quyết định công ty nào đáng giá
ít nhiều bao nhiêu tỉ. Nó không dính dáng gì với hiện thực hay với nền
kinh tế Thụy Điển sất.
- Cho nên ông nói Thị trường Chứng khoán có rơi như cục đất thì cũng chả hề hấn gì?
- Vâng, chả hề hấn gì.
Blomkvist nói, giọng quá yếu ớt và nhẫn nhịn đến nỗi nghe nó giống như một kiểu sấm truyền. Người ta sẽ còn dẫn những
lời này của anh trong nhiều năm sau. Rồi anh nói tiếp.
- Nó chỉ có nghĩa là một bọng những kẻ đầu cơ
kếch xù đang chuyển cổ phần của chúng từ các công ty Thụy Điển sang các
công ty Đức. Cho nên một số phóng viên có bản lĩnh hãy nên nhận diện và
phơi bày các ông trùm tài chính là những kẻ phản bội. Họ chính là những
người làm thiệt hại có hệ thống và có thể là cố ý nền kinh tế Thụy Điển
nhằm thỏa mãn những thích thú kiếm lợi của các thân chủ của họ.
Lúc ấy She trên TV4 bèn phạm sai lầm bằng việc hỏi một câu đúng như Blomkvist chờ đợi.
- Vậy nên ông nghĩ giới truyền thông là không có một trách nhiệm gì hết?
- À không. Truyền thông có trách nhiệm lớn. Ít
nhất trong hai chục năm, nhiều phóng viên đã nhịn không theo dõi kỹ
Hans-Erik Wennerstrom. Ngược lại, họ đã thật sự giúp xây dựng uy tín của ông ấy bằng cách phát hành những chân dung giống như thần tượng, không
trí não. Nếu họ làm đúng đắn công việc của họ thì chúng ra sẽ không bị
rơi vào trong tình thế như thế này.
Việc Blomkvist ra mắt đánh dấu một bước ngoặt.
Nghĩ lại Erika đã chịu rằng chỉ khi Blomkvist lên tivi bình tĩnh bảo vệ
những điều anh tuyên bố thì, tuy sự thất là Millennium chiếm mất hết các tít lớn suốt tuần, giới truyền thông Thụy Điển mới thừa nhận bài báo là đã trụ vững. Thái độ của anh đã đặt ra hướng tiến triển của bài báo.
Sau cuộc phỏng vấn, vụ Wennerstrom trượt kín đáo từ khu vực tài chính sang bàn làm việc của các phóng viên chuyên viết
về tội phạm hình sự. Trước kia, các phóng viên về tội ác thông thường ít hay không bao giờ viết về tội phạm hành chính trừ phi nó liên quan đến
đám lưu manh Nga hay bọn người Nam Tư buôn lậu thuốc lá. Các phóng viên
tội phạm không chờ đợi điều tra những vụ án rắc rối trên Thị trường
Chứng khoán. Một tờ báo chiều còn theo lời Blomkvist cho đầy hai trang
báo liền nhau chân dung của mấy tay chơi quan trọng nhất của các nhà cò
đang mua chứng khoán Đức. Tít của hai trang báo này là HỌ ĐANG BÁN ĐỨNG
ĐẤT NƯỚC. Tất cả các dân cò đều được phỏng vấn về ám chỉ này. Cò nào
cũng thoái thác. Nhưng hôm ấy việc buôn bán cổ phiếu giảm đi đáng kể,
một vài cò muốn ra vẻ yêu nước tiến bộ đã bắt đầu bơi ngược dòng,
Blomkvist phá ra cười.
Sức ép lớn đến độ một số người âm thầm ở trong
những bộ quần áo tối màu đã trình ra một vẻ quan ngại và phá vỡ quy tắc
quan trọng nhất của cái câu lạc bộ riêng biệt tạo nên các nhóm nhỏ ở
trong gan ruột nền tài chính Thụy Điển là đi bình luận về một đồng
nghiệp. Thình lình tất cả các nhà lãnh đạo công nghiệp đã về hưu, tất cả các chủ tịch ngân hàng đều xuất hiện trên tivi, trả lời với ý đồ kiểm
soát sự tổn thất. Vấn đề bây giờ là giữ cho mình ở xa Tập đoàn
Wennerstrom cành nhanh càng tốt và tống tháo đi bất cứ cổ phần nào họ có thể nắm. Dẫu sao, Wennerstrom – họ kết luận – cũng không phải là một
nhà công nghiệp thứ thiệt, lão chưa hề được thật sự chấp nhận vào trong
“câu lạc bộ” bao giờ. Vài người còn chỉ ra lão chính là một cậu nhỏ
thuộc giai cấp lao động xuềnh xoàng ở Norland mà rồi có lẽ thành công đã làm cho đầu óc tớn bốc lên như thế. Vài người tả hành động của lão như
một bi kịch cá nhân. Một số người khác phát hiện ra là mình đã nghĩ
Wennerstrom đến cả hàng năm nay rồi – lão quá huênh hoang phét lác, lên
mặt ta đây
Trong các tuần tiếp theo, khi công việc thu thập tài liệu của Millennium đã được soi dõi, tách rời riêng rẽ rồi lại gá
lắp lại thì ra đế chế Wennerstrom của các công ty tăm tối đã kết nối với mafia quốc tế, bao gồm mọi thứ, từ buôn lậu vũ khí và rửa tiền cho các
cácten ma túy Nam Mỹ đến ngành đĩ điếm ở New York và thậm chí cả buôn
bán tình dục trẻ em ở Mexico. Một công ty Wennerstrom đăng ký mua
uranium đã làm giàu ở chợ đen tại Ukraine. Wennerstrom xem ra đã cung
cấp không thể cạn cho các công ty mờ ám gắn nối với mọi doanh nghiệp bí
ẩn và việc cung cấp này hình như đang nảy nở ra ở mọi nơi.
Berger nghĩ quyển sách là những trang viết hay
nhất mà Blomkvist từng có xưa này. Về văn phong nó không nhất quán, còn
có những chỗ viết khá nghèo nàn – không có thì giờ nào để cho mà trau
chuốt – nhưng môt lòng cuồng nộ đã làm cho quyển sách sống động và điều
này thì độc giả nào cũng có thể để ý thấy.
Tình cờ Blomkvist bắt gặp kẻ kình địch cũ, tay
cựu phóng viên tài chính William Borg, ở trước Kvarnen khi Blomkvist,
Erika và Malm nghỉ tối để ăn mừng lễ Santa Lucia cùng với anh chị em
trong tạp chí bằng cách ra ngoài uống vô hồi bằng tiền của Millennium,
bạn đi cùng của Borg là một cô gái say bí tỉ, trạc tuổi Salander.
Sự căm ghét của Blomkvist với Borg lù lù hiện
lên mặt. Erika nắm lấy cánh tay Blomkvist dẫn anh tới quầy bar đẻ chặn
cái tư thế kiêu hùng lại.
Blomkvist quyết định khi có cơ hội anh sẽ nhờ Salander điều tra Borg một trận. Chỉ vì nghi thức mà thôi
Trong suốt trận bão truyền thông, nhân vật chính của tấn kịch, nhà tài chính Wennerstrom gần như không thấy xuất hiện.
Hôm Millennium đăng bài báo kia, nhà tài chính buộc phải bình luận về nó ở một cuộc họp báo vốn được triệu tập cho mục đích khác. Ông tuyên bố
các ám chỉ không có cơ sở, các tài liệu tham chiếu đều là ngụy tạo. Ông
nhắc mọi người nhớ lại rằng chỉ một năm trước thôi, cũng phóng viên này
từng bị tòa án kết tội vu cáo.
Sau đó các luật sư của Wennerstrom trả lời giới
truyền thông. Hai hôm sau quyển sách của Blomkvist ra mắt, một tin đồn
dai dẳng bắt đầu lan truyền rằng Wennerstrom đã rời Thụy Điển. Tờ báo
chiều dùng chữ “chạy trốn”. Trong tuần thứ hai, khi cảnh sát chống gian
lận chứng khoán cố tiếp xúc Wennerstrom thì không tìm ra lão ở đâu nữa.
Giữa tháng Mười hai, cảnh sát xác nhận Wennerstrom đã bị truy nã chính
thức và vào ngày hôm trước Năm Mới, một bản thông báo truy nã đã được
gửi qua các tổ chức cảnh sát quốc tế. Cũng ngày hôm đó, một trong những
cố vấn của Wennerstrom bị bắt ở sân bay Arianda khi ông ta lên máy bay
đi London.
Mấy tuần sau nữa, một người du lịch Thụy Điển
báo cáo đã trông thấy Wennerstrom vào một xe hơi ở Bridetown, thủ đô của Barbados. Coi là bằng chứng, ông nộp một bức ảnh, chụp từ khá xa, cho
thấy một người đàn ông da trắng đeo kính râm, mặc sơ mi trắng hở ngực
với cái quần loàng xoàng sáng màu. Không nhận diện chắc chắn được ra lão nhưng tờ báo chiều đã tiếp xúc với các nhà báo ngoài luồng để cố dò
tung tích nhà tỉ phú bỏ trốn song không có kết quả.
Sáu tháng sau, cuộc truy lung đình lại. Lúc ấy
người ta tìm thấy Wennerstrom chết trong một căn nhà tại Marbella, Tây
Ban Nha, lão sống ở đây dưới cái tên Victor Fleming. Lão bị bắn ba phát
sát sạt vào đầu. Cảnh sát Tây Ban Nha cho ra một lập luận, rồi họ tuyên
bố lão đã bất chợt gặp phải một tên trộm đột nhập vào nhà.
Với Salander cái chết của Wennerstrom chả có gì
đáng ngạc nhiên. Với lý do xác đáng, cô ngờ rằng cái chết này liên quan
đến việc lão không còn tiếp cận được nữa với tiền của hắn ở một số ngân
hàng tại quần đảo Cayman, tiền hắn cần có để thanh toán một số nợ ở
Colombia.
Nếu ai đó nhờ Salander dò lõng Wennerstrom, cô
có thể từng ngày bảo họ chỗ hắn đang ở. Qua Internet cô đã theo dõi
chuyến bay của lão qua cả hàng chục nước và nhận thấy thất vọng cứ lớn
dần lên ở trong các email của lão. Ngay cả Blomkvist cũng không ngờ lão
tỉ phú trốn chạy lại đủ ngu đến độ ẵm theo cả chiếc máy tính đã bị đột
nhập tanh bành của lão.
Sau sáu tháng theo dõi Wennerstrom, Salander mỏi mệt. Câu hỏi còn lại cần được trả lời là cô nên để cho mình dính líu xa tới đâu. Wennerstrom rõ ràng là một loại đê tiện cỡ Thế vận hội nhưng
lão không phải kẻ thì của cá nhân cô và cô chả có lợi gì trong việc đem
thân đi chống lại hắn. Cô có thể mách nước cho Blomkvist nhưng anh chẳng qua cũng chỉ đăng lên một bài báo thế thôi. Cô có thể mách nước cảnh
sát nhưng hoàn toàn lại có cơ Wennerstrom sẽ được báo trước rồi lại
biến. Ngoài ra theo nguyên tắc, cô không nói chuyện với cảnh sát.
Nhưng có những món nợ khác cần phải trả. Cô nghĩ đến người hầu gái mang bầu bị dìm đầu xuống nước trong bồn tắm của
chính nhà mình.
Trước khi Wennerstrom chết bốn ngày, cô quyết
định. Cô mở di động gọi một luật sư ở Miami, người có vẻ là một trong số những người mà Wennerstrom đang hết sức cố giấu tung tích của lão. Cô
nói chuyên với một thư ký và yêu cầu cô chuyển cho một tin nhắn cụt lủn. Tên Wennerstrom và địa chỉ Marbella. Cần có thế thôi.
Cô tắt buổi tin tivi đang phát dở một tường
thuật li kì về cái chết của Wennerstrom. Cô pha ít cà phê và dọn bữa lót dạ cho mình – một miếng sandwich patê gan với dưa chuột.
Erika và Malm trông coi việc sửa soạn lễ Giáng
sinh hàng năm trong khi Blomkvist ngồi trên ghế của Erika, uống rượu
glogg và coi hai người. Tất cả nhân viên tòa soạn và các cây bút tự do
cộng tác thường xuyên đều có quà Noel – năm nay là một túi xách có in
logo của nhà xuất bản Millenium mới. Sau khi gói ghém quà xong họ ngồi
viết và dán tem 200 thiếp để gửi đi cho các công ty in ấn, nhiếp ảnh gia cùng các đồng nghiệp trong ngành truyền thông đại chúng.
Một lúc quá lâu Blomkvist đã cố nén đi cái ý
muốn này nhưng cuối cùng anh không thể cưỡng lại. Anh nhặt lấy tấm thiệp sót lại cuối cùng rồi viết: Chúc Giáng sinh vui vẻ và Năm mới tốt đẹp.
Cảm ơn những cố gắng tuyệt vời của anh trong năm qua.
Anh ký tên và gửi tấm thiệp cho Janne Dahlman, nhờ tòa soạn của tạp chí Monopoly Financial chuyển hộ.
Tối ấy, khi Blomkvist về nhà, có một tin nhắn
báo anh có một gói bưu phẩm. Sáng hôm sau anh đi nhận và mở nó ra trên
đường đến tòa soạn. Trong bưu phẩm có một que hương đốt muỗi và một chai rượu aquavit Reimersholms. Tấm thiệp viết: Nếu anh không có kế hoạch
khác, tôi sẽ cập cầu tàu Arholma vào lễ Giữa Mùa hè. Ký tên Robert
Lindberg.
Theo lệ, tòa báo Millennium nghỉ suốt từ trước
lễ Giáng sinh một tuần cho đến hết lễ Năm Mới. Năm nay không thế. Cái
tòa soạn nhỏ bé đã gồng hết sức lên mà các nhà báo từ khắp nơi trên thế
giới vẫn cứ hàng ngày gọi đến. Trước đêm Noel, gần như tình cờ Blomkvist đọc được bài báo trên tờ Financial Times tóm tắt lại các phát hiện của
hội đồng ngân hàng quốc tế vừa được vội vã lập ra để xem xét việc đế chế Wennerstrom sụp đổ. Bài báo nói hội đồng đã nghiên cứu trên giả định
cho rằng đến phút cuối cùng chắc đã có người mách cho Wennerstrom biết
bí mật sắp bị tiết lộ đến nơi.
Tài khoản của lão ở Ngân hàng Kroenenfeld tại
quần đảo Cayman gồm 260 triệu đô la Mỹ - xấp xỉ 2 tỉ rưỡi curon Thụy
Điển – đã bị vét sách một ngày trước khi Millennium đăng bài báo.
Số tiền này đã được rải ra ở một số tài khoản mà chỉ Wennerstrom mới rút ra được. Lão không cần phải có mặt ở ngân hàng; lão chỉ đưa ra một loạt mã khóa thanh toán ra lệnh chuyển tiền đó đến
bất cứ ngân hàng nào trên thế giới. Tiền đã được chuyển đến Thụy Sĩ, ở
đây một nữ trợ lý đã biến nó thành những khoản vốn gửi đến các ngân hàng tư nhân vô danh. Tất cả các mã khóa thanh toán đều hợp quy cách.
Europol, cảnh sát châu Âu, đã phát động cuộc tìm kiếm một phụ nữ dùng hộ chiếu Anh đánh cắp mang tên Monica Sholes,
người này nghe nói đã sống vương giả ở một trong những khách sạn sang
trọng nhất Zurich. Một bức hình tương đối rõ do một camera theo dõi
chụp, cho thấy một phụ nữ thấp lùn với mái tóc tiểu đồng màu vàng, môi
loe, ngực đồ sộ mặc quần áo hàng hiệu đúng mốt đắt tiền và đồ nữ trang
bằng vàng.
Blomkvist nghiên cứu bức hình, thoạt đầu chỉ
liếc thoáng qua nhưng rồi săm soi nó mỗi lúc một hồ nghi hơn. Sau vài
giây anh lục lọi trong bàn làm việc ra một kính lúp phóng to rồi cố làm
nổi rõ lên các chi tiết khuôn mặt trên bức ảnh lấy từ màn hình của tờ
báo.
Cuối cùng anh buông tờ báo, ngồi đấy, câm lặng
trong vài phút. Rồi phá lên cười như hóa rồ dại đến nỗi Maml phải thò
đầu vào qua cửa xem có chuyện gì.
Sáng hôm 24, trước Noel, Blomkvist ra khỏi nhà
đi tới Arsta để thăm và mang quà tới cho vợ cũ và cô con gái Pernilla.
Pernilla được chiếc máy tính mà nó thích, quà này là Blomkvist và Monica cùng mua. Blomkvist được Monica tặng cho chiếc cà vạt và con gái tặng
anh một cuốn tiểu thuyết trinh thám của Ake Edwardson. Không giống Giáng sinh trước, năm nay họ rất hào hứng và phấn chấn vì tấn kịch truyền
thông đang diễn ra vì Millennium.
Họ cùng ăn trưa với nhau. Blomkvist liếc trộm
con gái một cái dài. Anh chưa gặp con gái từ ngày nó lên Hedestad thăm
anh. Anh nhận thấy anh đã thua trong cuộc tranh luận về sự mê mẩn của nó và mẹ nó với giáo phái Skelleftea. Anh không thể bảo họ rằng chính là
sự thông thạo Kinh thánh không thể chối của con gái đã giúp anh đi đúng
hướng để tìn Harriet Vanger mất tích. Từ hồi đấy anh không nói chuyện
với con gái.
Anh không phải là một ông bố tốt.
Sau bữa ăn trưa, anh hôn chào từ biệt con gái
rồi gặp Salander ở Slussen. Họ đi đến Sanhamn. Họ không gặp nhau kể từ
khi quả bom Millennium phát nổ. Họ đến muộn đêm Noel và nghỉ hết lễ ở
đó.
Như vốn dĩ, Blomkvist đồng hành vui vẻ nhưng
Salander có một cảm giác khó chịu là khi cô trả nợ anh bằng tấm séc
120.000 curon thì anh nhìn cô với một cái vẻ đặc biệt lạ.
Họ đi bộ đến Trovill rồi quay về (và Salander
cho là phí toi thì giờ), ăn bữa tối Noel ở một nhà hàng rồi quay về căn
nhà gỗ nhỏ, đốt củi lò sưởi lên, đặt một đĩa CD Elvils rồi làm tình theo lối truyền thống cổ lão. Khi thỉnh thoảng nhoi lên để thở, cô đã cố
phân tích các cảm xúc của mình.
Như môt người tình thì Blomkvist chả có vấn đề
gì. Rõ ràng là có một sức hút sinh lý. Và anh không thử làm người đỡ đầu dạy bảo cô.
Vấn đề của cô là cô không thể diễn giải cảm xúc
của chính mình. Từ trước tuổi dậy thì, cô đã không hạ hàng rào bảo vệ để cho một ai khác được gần gũi như cô bây giờ đối với anh. Nói cho thật
thà thì anh có cái bản lĩnh đáng ghét xuyên thủng được phòng tuyến của
cô và khiến cho cô phải nói đến các chuyện cá nhân riêng tư cùng những
cảm xúc riêng tư của cô. Tuy cô vẫn đủ khôn để lờ đi phần lớn các câu
hỏi của anh nhưng cô đã nói về mình bằng một cái kiểu mà cô không bao
giờ, ngay dù có bị dọa giết, lại tưởng tượng ra là cô có thể nói như thế với bất kỳ một ai khác. Điều này làm cho cô sợ, làm cho cô cảm thấy bị
lột truồng và dễ vụn vỡ trước ý chí của anh.
Đồng thời – khi nhìn anh ngủ và nghe anh ngáy –
cô lại cảm thấy trước đây trong đời mình cô chưa từng tin một con người
nào khác như tin anh. Cô tuyệt đố chắc chắn rằng anh sẽ không bao giờ
lấy những điều anh biết về cô ra làm hại cô. Đó không phải bản chất của
anh. Điều duy nhất họ không bàn là mối quan hệ của họ đối với nhau. Cô
không dám còn anh thì không bao giờ đề cập chuyện này.
Một lúc nào đó trong buổi sáng thứ hai, cô nhận
ra một điều khiếp đảm. Cô không hiểu làm sao nó lại đã xảy ra và cô sẽ
chống chọi lại nó như thế nào nếu giả định phải chống. Lần đầu tiên
trong đời cô đã yêu.
Việc anh già gấp đôi không làm cô lo phiền. Cà
việc hiện lúc này anh đang là một trong những người đáng mặt lên đài ở
Thụy Điển, và ảnh của anh còn lên cả trang bìa tờ Newsweek cũng không
làm cho cô ngại – tất cả chỉ là chuyện láo nháo ầm ĩ nhất thời. Nhưng
Blomkvist không phải một dân nghiền tính dục hay mơ mộng lăng nhăng.
Chuyện rồi sẽ đến lúc chấm dứt. Muốn thế không dễ. Anh cần cô vì cái gì? Có thể cô chỉ là một cách tiêu thời gian trong khi anh chờ một ai đó,
một người không sống cuộc đời chuột bọ như cô.
Sáng đó anh dậy muộn, cô đã pha cà phê và ra
ngoài mua bánh. Anh đến bàn ăn với cô và lập tức nhận ra một cái gì đó
thay đổi trong thái độ của cô – cô giữ gìn ý tứ hơn một chút. Khi anh
hỏi cô có sao không thì cô nhìn anh, cái nhìn không biểu lộ cảm xúc và
khó đoán.
Ngày đầu tiên giữa Giáng sinh và Năm mới,
Blomkvist đi tàu lên Hedestad. Anh mặc quần áo ấm nhất và đôi giầy đích
đáng cho mùa đông. Frode chờ anh ở ga, bình thản chúc mừng thành công
truyền thông của anh. Từ tháng Tám, đây là lần đầu tiên anh thăm
Hedestad, còn từ ngày đầu tiên anh đến đây thì gần như đã tròn một năm.
Hai người chuyện trò lịch sự nhưng cũng có nhiều điều hai bên không nói
ra và Blomkvist cảm thấy không thoải mái.
Mọi việc đã được chuẩn bị, việc làm với Frode
chỉ mất có vài ba phút. Frode chuyển tiền vào tài khoản ở một ngân hàng
nước ngoài thích hợp nhưng Blomkvist khăng khăng phải trả nó cho tờ tạp
chí của anh như một khoản tiền công bình thường hợp pháp.
- Tôi không cho phép trả bằng một kiểu khác. – Anh nói cụt lủn khi Frode nài nỉ.
Mục đích lần đi này không chỉ là tài chính.
Blomkvist đã để lại quần áo, sách và một số đồ vật của anh ở căn nhà gỗ
nhỏ khi anh và Salander rất vội vã rời Hedestad.
Henrik Vanger vẫn còn hom hem sau trận ốm nhưng
ông ở nhà. Một nữ y tá trông nom ông, không cho ông đi bộ dài, lên gác
hay bàn luận cái gì đó có thể làm ông quỵ đổ. Kỳ nghỉ lễ vừa rồi, ông bị cảm lạnh nhẹ và được lệnh phải nằm liệt giường.
- Ngoài cái đó ra, cô ta đắt. – Ông phàn nàn.
Blomkvist biết ông già có thể cho phép tiêu pha
như thế - xét đến việc ông đã xóa đi bao nhiêu thuế má trong cả đời ông. Vanger ủ rũ nhìn anh cho đến khi anh bật cười.
- Con khỉ gì, anh đáng được nhận lấy từng curon mà. Tôi biết anh đáng được thế.
- Nói thật thà chả bao giờ tôi lại nghĩ là giải quyết được chuyện kia.
- Tôi không định cảm ơn anh đâu. – Henrik nói.
- Tôi không chờ đợi ông cảm ơn. Tôi lên đây chỉ để nói với ông rằng tôi đã làm xong việc.
Henrick dẩu môi ra.
- Anh chưa xong việc.
- Tôi biết.
- Anh chưa viết biên niên gia đình Vanger, anh đã bằng lòng viết rồi mà.
- Tôi biết thế. Tôi sẽ không viết cái đó. Thật
tình tôi không viết được. Tôi không thể viết gia đình Vanger mà lại bỏ
đi cái sự kiện trung tâm nhất của mấy chục năm qua. Tôi viết sao được
một chương về thời kỳ Martin làm CEO tập đoàn mà lại bảo rằng không biết chuyện gì ở dưới tầng hầm của anh ta? Tôi cũng không thể viết mà lại
không tàn phá một lần nữa cuộc đời của Harriet.
- Tôi biết anh khó xử và tôi biết ơn anh đã quyết định như anh vừa nói.
- Chúc mừng. Ông đã làm được cho tôi hư hỏng.
Tôi sẽ hủy hết các ghi chép và băng ghi âm về các lần chuyện trò giữa
hai chúng ta mà tôi có.
- Tôi không nghĩ là anh hư hỏng. – Henrik nói.
- Thì tôi thấy là thế mà. Và tôi nghĩ nó là hư hỏng đấy.
- Anh phải chọn giữa vai trò là một nhà báo và
vai trò là một con người. Tôi không bao giờ có thể mua nổi được sự im
lặng của anh. Và tôi tin khá chắc chắn rằng anh sẽ vạch vòi chúng tôi
nếu như sự thật quay ra là Hariet đã dính líu như thế nào đó vào tất cả
hay nếu như anh coi tôi là một lão ngu đần.
Blomkvist không đáp lại.
- Chúng tôi đã kể hết với Cecilia. Chả còn lâu
la gì Frode và tôi sẽ tịch thôi mà Harriet thì sẽ cần đến mọi người
trong gia đình ủng hộ đỡ đần. Cecilia sẽ có vai trò tích cực trong ban
giám đốc tập đoàn. Từ nay trở đi Cecilia sẽ phải gánh vác lấy công việc.
- Chị ấy phản ứng như thế nào?
- Rất xúc động. Cecilia ra nước ngoài một thời gian. Tôi sợ nó lại không trở về nữa cơ đấy.
- Nhưng chị ấy đã trở về.
- Trong một số ít thành viên gia đình hợp với
Cecilia thì luôn có Martin. Biết sự thật về Martin là gay go với nó lắm. Cecilia nay cũng đã biết anh làm gì cho gia đình.
Blomkvist nhún vai.
- Vậy cảm ơn anh, Mikael. – Henrik Vanger nói.
- Ngoài ra tôi không thể viết câu chuyện vì nhờ
có nó tôi đã lên tới đây vì gia đình Vanger. Nhưng ông bảo tôi xem, ông
thấy sao khi trở lại làm CEO?
- Chỉ là tạm thời thôi, nhưng… giá mà tôi được
trẻ hơn. Tôi chỉ làm việc ba giờ một ngày. Họp hành các thứ đều ở trong
gian phòng này và Frode đã phải bước vào làm viện binh cho tôi nếu như
có ai đó gây rắc rối.
- Các ủy viên trẻ chắc phải run rẩy trong đôi
bốt của họ. Phải một thời gian tôi mới nhận ra Frode không phải chỉ là
cục cưng già của một cố vấn tài chính mà còn là người giải quyết các vấn đề cho ông.
- Đúng. Nhưng mọi quyết định đều là làm với Harriet và nó là người làm cái chân đầu chày ở trong văn phòng.
- Tình hình chị ấy ra sao?
- Harriet thừa kế cả cổ phần của anh lẫn mẹ. Nó kiểm soát khoảng 33 phần trăm của tập đoàn.
- Thế có đủ không?
- Tôi không biết. Birger đang cố ngáng Harriet.
Alexander nhìn thấy mình có cơ hội tạo ảnh hưởng đã liên mình với
Birger. Anh tôi, ông Harald bị ung thư chả còn sống được chả mấy. Ông ấy là người còn lại duy nhất có cổ phần lớn nhất là 7 phần trăm, các con
ông sẽ thừa kế chỗ này. Cecilia và Anita sẽ đứng về cánh Harriet.
- Vậy cùng nhau, ông sẽ kiểm soát, xem nào, 45 phần trăm.
- Trước đây trong gia đình không có kiểu cácten
bỏ phiếu biểu quyết này. Nhiều cổ đông với một hai phần trăm sẽ bỏ phiếu chống chúng tôi. Đến thang Hai này Harriet sẽ làm CEO tiếp theo tôi.
- Chuyện ấy sẽ không làm cho chị ấy vui.
- Đúng, nhưng cần phải thế. Chúng tôi phải lấy
vào một số đối tác mới và mẫu mới. Chúng tôi cũng có cơ hội cộng tác với công ty của Harriet ở Australia. Có những khả năng.
- Harriet hôm nay ở đâu?
- Anh không may rồi. Đang ở London. Nhưng Harriet rất thích gặp anh.
- Tôi sẽ gặp chị ấy ở cuộc họp ban biên tập tháng Giêng nếu chị ấy thế chỗ của ông.
- Tôi biết.
- Tôi nghĩ chắc chị ấy hiểu là tôi sẽ không bàn
chuyện xảy ra hồi những năm 60 với bất cứ ai trừ Erika Berger và tôi
không thấy tại sao Erika lại cần biết cơ chứ.
- Cần đấy. Anh là người có đạo đức, Mikael.
- Nhưng cũng bảo chị ấy rằng mọi chuyện chị ấy
làm từ này đều có thể lên trên mặt tạp chí. Tập đoàn Vanger sẽ không có
quyền tha hồ bỏ qua sự theo dõi xem xét.
- Tôi sẽ bảo nó thế.
Blomkvist rời đi khi Vanger bắt đầu gật gà gật
gù. Anh gói ghém đồi đạc vào hai va li. Khi đóng lần cuối cùng cửa căn
nhà gỗ nhỏ, anh dừng lại một thoáng rồi đi đến nhà Cecilia gõ cửa. Chị
không có ở nhà. Anh lấy quyển lịch bỏ túi ra, xé một trang, viết: Tôi
chúc chị mọi sự tốt đẹp nhất, Hãy cố tha thứ cho tôi, Mikael. Anh bỏ tờ
giấy vào trong hòm thư. Một cây nến Giáng sinh cháy bên cửa sổ bếp ngôi
nhà hoang vắng của Martin Vanger.
Anh đáp chuyến tàu cuối cùng về Stockholms.
Trong kỳ nghỉ lễ, Salander phớt hết phần còn lại của thế giới. Cô không trả lời điện thoại và không mở máy tính. Cô bỏ
ra hai ngày giặt giũ, kì cọ, vệ sinh căn hộ của mình. Các hộp đựng pizza cũ được bó lại và hai chục túi giấy nhét đầy báo cũ. Cô cảm thấy như
thể cô đã quyết định bắt đầu một cuộc đời mới vậy. Cô nghĩ mua một căn
nhà mới – khi cô tìm ra cái nào hợp ý – nhưng hiện tại thì chỗ cũ này
của cô sẽ sạch láng sáng choang hơn hẳn lên như cô chưa từng thấy thế.
Rồi cô ngồi như bị tê liệt, suy nghĩ. Trong đời
cô chưa bao giờ có một ham muốn mãnh liệt như thế này. Cô muốn Mikael
Blomkvist bấm chuông… rồi sao chứ? Nhấc bổng cô lên, ôm lấy cô ư? Say
đắm đưa cô vào buồng ngủ rồi xé toang quần áo của cô ra nhỉ? Không, cô
thật tình muốn có anh ở bên. Cô muốn nghe anh nói rằng anh thích cô vì
cô là cô, như thế này. Rằng cô là một người đặc biệt ở trong thế giới
của anh, trong cuộc đời của anh. Cô muốn anh có vài cử chỉ yêu thương
với cô, không phải của bạn tình hay của kẻ đồng hành. Mình đang vi vu
mây gió đây, cô nghĩ…
Cô không tin ở mình. Blomkvist sống trong một
thế giới của những con người làm những việc đáng kính trọng, những con
người với cuộc đời ngay ngắn và những suy nghĩ chín chắn. Các bạn của
anh làm việc, lên tivi, đặt tít các bài báo. Anh cần tôi vì cái gì? Nỗi
sợ lớn nhất của Salander, nó quá đồ sộ, quá đen ngòm đến mức biến ra
thành những chuyện khiếp đảm, là ngươi ta cười chế nhạo tình cảm của cô. Rồi thình lình tất cả lòng tự tin mà cô xây đắp công phu thận trọng đã
vụt đổ sụp.
Đó là lúc cô tĩnh trí lại để quyết định. Cô phải mất rất nhiều giờ để huy động lòng dũng cảm cần thiết, nhưng cô phải
gặp anh, nói với anh cảm xúc của mình.
Không thế thì không chịu được.
Cô cần vài lý do để gõ cửa nhà anh. Cô không
tặng anh quà Noel nhưng cô biết cô sẽ mua thứ gì. Trong một cửa hàng đồ
cũ, cô thấy một số huy hiệu quảng cáo bằng kim loại với những chạm nổi
từ những năm 50. Một trong những huy hiệu có hình ảnh Elvis Presley với
cây ghita ở hông và một quả bóng các tông với chữ KHÁCH SẠN NÁT LÒNG 1.
Cô không hiểu về thiết kết nội thất nhưng cô vẫn có thể nói cái huy hiệu này sẽ là hoàn hảo cho căn nhà gỗ nhỏ ở Sand-hamn. Nó giá 780 curon,
theo nguyên tắc cô cù cưa mặc cả và nó tụt xuống còn 700. Cô bảo gói nó
lại, kẹp nó vào nách rồi đi thẳng đến chỗ của anh ở Bellmansgatan.
Ở Hornsgatan tình cờ cô liếc vào quán cà phê
Kaffebar, thì thấy Blomkvist đi với Erika. Anh nói cái gì đó, cô ấy
cười, quàng tay ôm eo rồi hôn vào má anh. Họ quay xuống cuối phố
Brannkyrkagatan về hướng Bellmansgatan. Ngôn ngữ hình thể của họ không
để cho ai còn có thể hiểu lầm được gì cả - thấy rõ là họ đang có cái gì
đó ở trong đầu. Cái đau đó rất tức thì, rất hung hãn đến nỗi Salander
phải dừng bước lưng chừng, không thể cử động. Một phần trong cô muốn
nhào xô theo họ. Cô muốn lấy cái cạnh nhọn của chiếc huy hiệu kim loại
bửa đôi đầu Erika ra. Cô không làm gì hết trong khi các ý nghĩ quẩn lên
trong đầu cô. Phân tích hậu quả. Cuối cùng cô bình tâm lại.
- Mày là một con ngu lâm li thống thiết quá thể đấy, Salander ạ. – Cô nói to lên.
Cô quay gót trở về với căn nhà mới được sạch như lau như li của mình. Khi cô qua Zinkensdamm, tuyết bắt đầu rơi. Cô
quẳng Elvis vào trong một thùng rác.
Chú thích
1. Nguyên văn: Heartbreak Hotel, tên một ca khúc của Elvis Presley
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.