Chương 10: “ Cô Bướng Bỉnh, Tôi Cũng Có Cách Trị Được Cô.” – Phần 2
Mun Lương
05/01/2016
Reng…Reng…Reng…
Giờ ra chơi đã đến, cái giờ mà nó yêu thích nhất, cái giờ mà nó mong chờ nhất, cái giờ mà sẽ giải thoát được nó khỏi cái tên mà theo nó nghĩ là toàn xấu: “xấu xa, xấu tính, xấu trai” (có mình nó nghĩ là xấu trai thôi, haizz). Nó hớn hở chạy lên chỗ Uyên, kéo nhỏ xuống căn tin. Nhưng đi được một quãng, cả hai cô nàng đều thấy có cái gì đó kì kì. Cả hai người quay lại nhìn và chút nữa là hét lên…
- Này, sao hai anh cứ đi theo tụi tôi hoài vậy? – Uyên hét lên.
- Này, cô coi lại đi à nha! Chỉ là vô tình thôi, nhiều khi người đi theo tụi tôi là mấy người đó. – Đức cãi lại.
- Vô tình. Hờ hờ, trên đời này có chuyện trùng hợp tới mức này à. – Nhỏ tiếp tục.
- Sao không có được. Đường này là của chung đấy, nó chưa từng là của bất cứ ai cả. Bộ cô bỏ tiền ra xây nó hay mà cấm cản tụi tôi đi hả? – Anh cũng chẳng vừa gì.
- Ủa, vậy nó cũng đâu phải là của anh đâu mà anh cấm cản tụi tôi đi.
- Cô… - Đức cứng miệng.
- Tôi sao… - Uyên hất mặt.
- Đúng chất bà chằn.
- Anh có giỏi thì nói lại lần nữa.
- Đồ bà chằn, đồ bà chằn, đồ bà chằn… Lêu lêu… - Đức nói rồi bỏ chạy.
- Này, tên kia. Đứng lại đó ngay cho tôi. – Uyên cũng vội vã đuổi theo.
- Ngu ha đứng. Đứng lại cho bị đánh à. – Đức vừa chạy vừa nói.
- Đứng lại đó cho tôi. – Uyên hét lên trong tức giận.
Thế là trong sân trường giờ ra chơi có hai con người dù đã lớn nhưng vẫn cứ như là trẻ con. Hai người cứ rượt nhau chạy khắp sân trường. Cứ một người thì liên tục chọc ghẹo còn một người thì tức giận đuổi theo, vừa đuổi vừa hét làm rần rần cả sân trường. Hai con người ấy cứ tiếp tục bỏ lại đấy hai con người đang đứng ôm bụng cười nức nẻ…
Nó vô tình ngóc đầu dậy và thấy vẻ mặt đang cười của hắn. Nó như đứng yên tại chỗ, một nụ cười thật thật, một gương mặt đẹp trai đến hoàn hảo, một mái tóc ngắn óng mượt cứ liên tục theo gió mà lắc lư, tất cả gợi cho nó nhớ đến một ai đó rất đỗi quen thuộc nhưng nó chẳng nhớ ra là ai. Nó cứ đứng nhìn hắn…
- E hèm. – Hắn đột nhiên lên tiếng.
- Hơ. – Nó giật mình.
- Tôi biết tôi đẹp trai nhưng cô đâu cần nhìn đến mức độ đó. – Hắn nở một nụ cười đểu.
- Hờ hờ, anh nghĩ sao vậy? Anh đẹp trai với ai chứ không phải với tôi nhá!
- Ai biết được?
- Không bao giờ.
- Thôi, đi vô căn tin ngồi. – Hắn đổi chủ đề đột ngột.
- Ừm.
Nó cùng hắn bước vào căn tin. Nó chọn một bàn gần cửa sổ và ngồi xuống. Hắn cũng đến ngồi đối diện với nó, nó ngạc nhiên hỏi:
- Sao anh ngồi đây?
- Thích.
- Nhưng đây là bàn của tôi mà.
- Bàn này cô mua hồi nào? Nó có tên của cô từ lúc nào thế?
- Nhưng tôi ngồi ở đây trước mà.
- Nhưng đây cũng là của chung nên tôi có quyền ngồi ở đây.
- Hờ. Vậy cũng được à.
- Tất nhiên, chuyện gì chẳng được.
- Hừ.
- Trời ơi, mệt quá. – Một giọng nói đột nhiên xen vào. Đó là Uyên, nhỏi ngồi xuống cạnh nó thở hổn hển. Nó nhìn bộ dạng của nhỏ, khẽ cười rồi hỏi:
- Sao? Bắt được không?
- Không biết hắn ăn cái gì mà chạy nhanh quá trời. – Uyên nói trong sự mệt mỏi.
- Đó là bởi vì chân ngắn, dĩ nhiên không chạy lại chân dài rồi. Haha… - Một giọng nói nữa vang lên. Đó là Đức. Anh ngồi xuống đối diện với Uyên.
- Anh, giỏi lắm. – Uyên tức giận.
- Cảm ơn đã quá khen. – Đức nói.
- Hừ. – Uyên giận dữ.
- Này, cô đi mua đồ ăn đi. – Hắn nói.
- Tại sao tôi lại phải mua? Sao anh không tự đi đi. – Nó nói.
- Tôi không muốn đi.
- Thế à? Thế thì nhịn.
- Nhưng tôi không muốn nhịn.
- Thế thì đi mua.
- Này, hay cô có muốn chiều nay đi bộ về nhà không?
- Không.
- Thế à? Vậy là cô quên rồi, cô đang ở nhà tôi đấy.
- Được, để tôi đi mua.
- Lẹ lẹ nha. – Hắn ghẹo.
- Hừ. – Nó giận.
- Này, cô cũng đi mua chung với bạn cô đi. Cô mua cho tôi ăn với. – Đức nói.
- Không. Muốn gì thì đi. – Uyên nói.
- À. Chụt… - Đức hôn vào má Uyên một cái.
- Này, anh làm gì vậy hả? – Nhỏ hét lên.
- Vậy cô có muốn tôi hôn thêm một cái nữa không? Rồi tôi sẵn đây tuyên bố với mọi người cô là bạn gái của tôi luôn. – Đức cười đểu.
- Tôi không tin. – Uyên bướng.
- Thế à? – Đức thủ sẵn thế chuẩn bị hôn nhỏ thêm một cái nữa.
- Được, để tôi đi mua. – Uyên nói rồi đứng dậy bước đi.
- Haha. Mày hay lắm. – Hắn nói.
- Haha, mày cũng vậy. – Đức nói.
- Cô bướng bỉnh, tôi cũng có cách trị được cô. Haha. – Cả Đức và hắn cũng nhau đồng thanh.
Cả hai chàng trai đều phá lên cười vui vẻ, còn hai cô gái thì đang tức ành ạch. Đúng là có một sự trái ngược nhè nhẹ.
Giờ ra chơi đã đến, cái giờ mà nó yêu thích nhất, cái giờ mà nó mong chờ nhất, cái giờ mà sẽ giải thoát được nó khỏi cái tên mà theo nó nghĩ là toàn xấu: “xấu xa, xấu tính, xấu trai” (có mình nó nghĩ là xấu trai thôi, haizz). Nó hớn hở chạy lên chỗ Uyên, kéo nhỏ xuống căn tin. Nhưng đi được một quãng, cả hai cô nàng đều thấy có cái gì đó kì kì. Cả hai người quay lại nhìn và chút nữa là hét lên…
- Này, sao hai anh cứ đi theo tụi tôi hoài vậy? – Uyên hét lên.
- Này, cô coi lại đi à nha! Chỉ là vô tình thôi, nhiều khi người đi theo tụi tôi là mấy người đó. – Đức cãi lại.
- Vô tình. Hờ hờ, trên đời này có chuyện trùng hợp tới mức này à. – Nhỏ tiếp tục.
- Sao không có được. Đường này là của chung đấy, nó chưa từng là của bất cứ ai cả. Bộ cô bỏ tiền ra xây nó hay mà cấm cản tụi tôi đi hả? – Anh cũng chẳng vừa gì.
- Ủa, vậy nó cũng đâu phải là của anh đâu mà anh cấm cản tụi tôi đi.
- Cô… - Đức cứng miệng.
- Tôi sao… - Uyên hất mặt.
- Đúng chất bà chằn.
- Anh có giỏi thì nói lại lần nữa.
- Đồ bà chằn, đồ bà chằn, đồ bà chằn… Lêu lêu… - Đức nói rồi bỏ chạy.
- Này, tên kia. Đứng lại đó ngay cho tôi. – Uyên cũng vội vã đuổi theo.
- Ngu ha đứng. Đứng lại cho bị đánh à. – Đức vừa chạy vừa nói.
- Đứng lại đó cho tôi. – Uyên hét lên trong tức giận.
Thế là trong sân trường giờ ra chơi có hai con người dù đã lớn nhưng vẫn cứ như là trẻ con. Hai người cứ rượt nhau chạy khắp sân trường. Cứ một người thì liên tục chọc ghẹo còn một người thì tức giận đuổi theo, vừa đuổi vừa hét làm rần rần cả sân trường. Hai con người ấy cứ tiếp tục bỏ lại đấy hai con người đang đứng ôm bụng cười nức nẻ…
Nó vô tình ngóc đầu dậy và thấy vẻ mặt đang cười của hắn. Nó như đứng yên tại chỗ, một nụ cười thật thật, một gương mặt đẹp trai đến hoàn hảo, một mái tóc ngắn óng mượt cứ liên tục theo gió mà lắc lư, tất cả gợi cho nó nhớ đến một ai đó rất đỗi quen thuộc nhưng nó chẳng nhớ ra là ai. Nó cứ đứng nhìn hắn…
- E hèm. – Hắn đột nhiên lên tiếng.
- Hơ. – Nó giật mình.
- Tôi biết tôi đẹp trai nhưng cô đâu cần nhìn đến mức độ đó. – Hắn nở một nụ cười đểu.
- Hờ hờ, anh nghĩ sao vậy? Anh đẹp trai với ai chứ không phải với tôi nhá!
- Ai biết được?
- Không bao giờ.
- Thôi, đi vô căn tin ngồi. – Hắn đổi chủ đề đột ngột.
- Ừm.
Nó cùng hắn bước vào căn tin. Nó chọn một bàn gần cửa sổ và ngồi xuống. Hắn cũng đến ngồi đối diện với nó, nó ngạc nhiên hỏi:
- Sao anh ngồi đây?
- Thích.
- Nhưng đây là bàn của tôi mà.
- Bàn này cô mua hồi nào? Nó có tên của cô từ lúc nào thế?
- Nhưng tôi ngồi ở đây trước mà.
- Nhưng đây cũng là của chung nên tôi có quyền ngồi ở đây.
- Hờ. Vậy cũng được à.
- Tất nhiên, chuyện gì chẳng được.
- Hừ.
- Trời ơi, mệt quá. – Một giọng nói đột nhiên xen vào. Đó là Uyên, nhỏi ngồi xuống cạnh nó thở hổn hển. Nó nhìn bộ dạng của nhỏ, khẽ cười rồi hỏi:
- Sao? Bắt được không?
- Không biết hắn ăn cái gì mà chạy nhanh quá trời. – Uyên nói trong sự mệt mỏi.
- Đó là bởi vì chân ngắn, dĩ nhiên không chạy lại chân dài rồi. Haha… - Một giọng nói nữa vang lên. Đó là Đức. Anh ngồi xuống đối diện với Uyên.
- Anh, giỏi lắm. – Uyên tức giận.
- Cảm ơn đã quá khen. – Đức nói.
- Hừ. – Uyên giận dữ.
- Này, cô đi mua đồ ăn đi. – Hắn nói.
- Tại sao tôi lại phải mua? Sao anh không tự đi đi. – Nó nói.
- Tôi không muốn đi.
- Thế à? Thế thì nhịn.
- Nhưng tôi không muốn nhịn.
- Thế thì đi mua.
- Này, hay cô có muốn chiều nay đi bộ về nhà không?
- Không.
- Thế à? Vậy là cô quên rồi, cô đang ở nhà tôi đấy.
- Được, để tôi đi mua.
- Lẹ lẹ nha. – Hắn ghẹo.
- Hừ. – Nó giận.
- Này, cô cũng đi mua chung với bạn cô đi. Cô mua cho tôi ăn với. – Đức nói.
- Không. Muốn gì thì đi. – Uyên nói.
- À. Chụt… - Đức hôn vào má Uyên một cái.
- Này, anh làm gì vậy hả? – Nhỏ hét lên.
- Vậy cô có muốn tôi hôn thêm một cái nữa không? Rồi tôi sẵn đây tuyên bố với mọi người cô là bạn gái của tôi luôn. – Đức cười đểu.
- Tôi không tin. – Uyên bướng.
- Thế à? – Đức thủ sẵn thế chuẩn bị hôn nhỏ thêm một cái nữa.
- Được, để tôi đi mua. – Uyên nói rồi đứng dậy bước đi.
- Haha. Mày hay lắm. – Hắn nói.
- Haha, mày cũng vậy. – Đức nói.
- Cô bướng bỉnh, tôi cũng có cách trị được cô. Haha. – Cả Đức và hắn cũng nhau đồng thanh.
Cả hai chàng trai đều phá lên cười vui vẻ, còn hai cô gái thì đang tức ành ạch. Đúng là có một sự trái ngược nhè nhẹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.