Chương 23: Bệnh Tim
Mun Lương
30/03/2016
Quay lại với nó
Nó đón xe buýt đến bệnh viện. Nó ngồi ở bến xe buýt mà tâm trạng lo lắng vô cùng, không biết mình bị gì nhưng nó lại có linh cảm rất xấu. Xe buýt đã đến, nó leo lên xe, chọn một góc cuối xe gần cửa sổ, lấy trong túi ra một chiếc tai nghe và quyển sách. Nó ngồi đọc nhâm nhi…
Xe lại đón khách, lần này là một chàng trai. Chàng trai bước đến gần nó, khẽ đưa tay giựt lấy quyển sách đang cầm che gần hết gương mặt xinh. Ngay lập tức, nó ngước mặt lên xem tên nào lại cả gan thế và người đang đứng trước mặt nó bây giờ lại chính là Bảo. Nó nhìn Bảo, thu lại khuôn mặt giận dữ vừa rồi, nói:
- Cậu ngồi đi. Xém chút là mình chửi cậu rồi đó.
- Cậu hung dữ quá cơ mà. – Bảo ngồi xuống cạnh nó nói.
- Cậu không đi học à? Cúp học hả? – Nó hỏi.
- Không, mình có một số việc bận. Còn cậu, sao không đi học? – Bảo nói.
- À, mình…mình… cũng có việc bận. Mình phải đến....à, mình phải đến trung tâm văn hóa có việc. Nhà trường mới thông báo với mình hôm qua. – Nó nói với vẻ ấp úng khiến Bảo nghi hoặc.
- Sao hôm qua mình lại không nghe thế?
- À, thầy mới điện mình lúc tối ấy mà.
- À, ra vậy. – Bảo à lên.
Bảo thấy nó rất kì lạ. Trung tâm văn hóa? Nó chưa từng đến đó, vả lại đường xe buýt đang chạy chính là con đường ngược lại với trung tâm văn hóa, nếu nó muốn đến trung tâm thì phải bắt chuyến xe khác, chứ không phải xe này. Vậy thực ra nó đang muốn đi đâu, tại sao lại phải nói dối? Bảo vẫn nói chuyện với nó một cách vui vẻ. Nó cũng vậy nhưng tâm trạng của nó lại vô cùng không tốt, nó đang vô cùng lo lắng….
Chiếc xe dừng lại tại trạm xe buýt cách bệnh viện khoảng 5’ đi đường. Nó đứng dậy chuẩn bị xuống xe, quay lại nhìn Bảo, cười nói:
- Tạm biệt cậu, mình xuống ở đây rồi.
- Ừm, tạm biệt. – Bảo cũng cười nói.
Nó nói rồi bước xuống xe. Bảo nhìn nó đã đi được một quãng đường xa, xe buýt cũng đã gần chạy. Bảo nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi và bước xuống xe theo nó. Bảo bước chậm theo nó, cố gắng không để nó phát hiện. Quả thật nó đã nói dối, nơi nó đến không phải là trung tâm văn hóa mà là bệnh viện. Bảo khó hiểu, nó đến bệnh viện để làm gì? Nó bị bệnh à? Không thể, nó cũng không có người thân ở đây, ba mẹ Uyên thì vẫn khỏe mạnh đàng hoàng. Thế nó đến đây để làm gì?
Bảo bước theo nó, thấy nó đến nơi đăng kí khám bệnh. Vừa nhận được giấy đăng kí khám bệnh, quay lưng lại nó đã thấy Bảo đang đứng nhìn nó. Nó giật thót mình, run rẩy hỏi Bảo:
- Bảo, sao cậu lại ở đây?
- Câu đó nên để mình hỏi cậu mới đúng đó? Tại sao cậu lại ở đay? – Bảo bước đến gần nó hỏi.
- Mình….mình… - Nó ấp a ấp úng trước câu hỏi của Bảo, quả thật, nó không biết phải trả lời Bảo như thế nào.
- Nói mình biết, thật ra cậu làm sao? Không khỏe ở đâu à? – Bảo hỏi.
- Không có gì đâu. – Nó chối.
- Còn không nói, thật ra cậu bị gì? – Bảo tức giận quát lên.
Nó giật mình, đứng nhìn Bảo. Bảo luôn là một người bình tĩnh, nó chưa từng thấy Bảo tức giận đến mức đó. Bảo luôn bình tĩnh, bình tĩnh đến mức tuyệt đối nhưng hôm nay Bảo lại có thể tức giận đến mực độ này chứng tỏ Bảo đã rất lo lắng cho nó. Thấy nó chỉ đứng nhìn không nói gì, Bảo lấy lại vẻ bình tĩnh hằng ngày nói với nó một cách nhẹ nhàng:
- Mình xin lỗi, mình không nên quát cậu.
- Không sao, là mình không nói với cậu. Mình xin lỗi. – Nó nói.
- Ừm, mình xin lỗi. Nếu cậu đã không muốn nói, mình cũng không ép cậu nữa. – Bảo nói.
- Không sao, cậu đã lo lắng cho mình…. Mình để đây để khám về tim. – Nó cố gắng bình tĩnh để nói với Bảo.
- Tim? – Bảo hỏi.
- Ừm, mình thấy không được khỏe thôi. – Nó nói.
- Tim không hề nhẹ đâu, thật sự cậu bị làm gì? – Bảo nói.
- Trương Lệ Vũ.
Tiếng cô y tá gọi tên cắt đứt đi câu chuyện của Bảo và nó. Nó bước vào phòng khám, Bảo cũng theo sau. Sau khi khám xong, nó cùng Bảo ngồi đợi kết quả. Nó lo lắng vô cùng, không biết mình bị gì. Bảo ngồi kế bên, khẽ đưa tay đặt lên tay nó để trấn an…
Tiếng cô y tá lại một lần nữa vang lên. Nó và Bảo cùng nhau bước vào phòng. Ngồi trước mặt nó và Bảo giờ đây là một ông bác sĩ già. Ông bác sĩ cầm lấy hồ sơ của nó nhìn qua rồi nhìn nó ôn hậu nói:
- Cháu bị bệnh tim ở giai đoạn B.
- Giai đoạn B? – Bảo khó hiểu hỏi.
- Bệnh tim có 4 giai đoạn – A, B, C và D. Hiện tại cháu đang ở giai đoạn B, vẫn được nói là không có gì đáng lo ngại nhưng nếu không điều trị ngay từ bây giờ thì khả năng khỏi là không có. Bệnh tim có mực độ tăng rất nhanh, do đó chuyện cháu từ giai đoạn B lên giai đoạn C là vô cùng nhanh chóng. – Ông bác sĩ nói.
- Dạ, được rồi. Cháu cảm ơn. Tạm biệt bác sĩ, cháu sẽ quay lại sớm.
Nó nói rồi đứng dậy bước đi. Bảo bước theo nó. Bảo biết nó đang buồn, đang lo lắng vô cùng. Dù vẻ mặt nó lạnh lùng và bình tĩnh như không như Bảo biết nó không tài nào không lo lắng. Nó bước đi, đi thật nhanh ra khỏi bệnh viện. Ngoài trời, những hạt mưa đang rơi, rơi thật nặng, mưa thật lớn, nó vẫn bước đi nhanh ra khỏi bệnh viện. Bảo nắm lấy tay nó lại, nói:
- Trời đang mưa lớn lắm. Cậu đừng đi nữa.
- Không sao, mưa cũng tốt. Mình thích mưa, lâu lâu được tắm mưa cũng tốt mà. – Nó quay lại cười với Bảo.
- Để mình đi với cậu. – Bảo nói.
- Ừm. – Nó khẽ đáp.
Nó và Bảo cùng đi dưới mưa. Những hạt mưa tạt vào mặt nó đau rát nhưng cũng có thể làm cho nó cảm thấy tốt hơn….
....
* Chào các bạn! Mình là Mun, đây là trang blog của mình: munluong.blogspot.com (Mun Lương Blog). Trang blog của mình có đầy đủ truyện ngắn, truyện dài của mình và cả những truyện mà mình sưu tầm được.
Nó đón xe buýt đến bệnh viện. Nó ngồi ở bến xe buýt mà tâm trạng lo lắng vô cùng, không biết mình bị gì nhưng nó lại có linh cảm rất xấu. Xe buýt đã đến, nó leo lên xe, chọn một góc cuối xe gần cửa sổ, lấy trong túi ra một chiếc tai nghe và quyển sách. Nó ngồi đọc nhâm nhi…
Xe lại đón khách, lần này là một chàng trai. Chàng trai bước đến gần nó, khẽ đưa tay giựt lấy quyển sách đang cầm che gần hết gương mặt xinh. Ngay lập tức, nó ngước mặt lên xem tên nào lại cả gan thế và người đang đứng trước mặt nó bây giờ lại chính là Bảo. Nó nhìn Bảo, thu lại khuôn mặt giận dữ vừa rồi, nói:
- Cậu ngồi đi. Xém chút là mình chửi cậu rồi đó.
- Cậu hung dữ quá cơ mà. – Bảo ngồi xuống cạnh nó nói.
- Cậu không đi học à? Cúp học hả? – Nó hỏi.
- Không, mình có một số việc bận. Còn cậu, sao không đi học? – Bảo nói.
- À, mình…mình… cũng có việc bận. Mình phải đến....à, mình phải đến trung tâm văn hóa có việc. Nhà trường mới thông báo với mình hôm qua. – Nó nói với vẻ ấp úng khiến Bảo nghi hoặc.
- Sao hôm qua mình lại không nghe thế?
- À, thầy mới điện mình lúc tối ấy mà.
- À, ra vậy. – Bảo à lên.
Bảo thấy nó rất kì lạ. Trung tâm văn hóa? Nó chưa từng đến đó, vả lại đường xe buýt đang chạy chính là con đường ngược lại với trung tâm văn hóa, nếu nó muốn đến trung tâm thì phải bắt chuyến xe khác, chứ không phải xe này. Vậy thực ra nó đang muốn đi đâu, tại sao lại phải nói dối? Bảo vẫn nói chuyện với nó một cách vui vẻ. Nó cũng vậy nhưng tâm trạng của nó lại vô cùng không tốt, nó đang vô cùng lo lắng….
Chiếc xe dừng lại tại trạm xe buýt cách bệnh viện khoảng 5’ đi đường. Nó đứng dậy chuẩn bị xuống xe, quay lại nhìn Bảo, cười nói:
- Tạm biệt cậu, mình xuống ở đây rồi.
- Ừm, tạm biệt. – Bảo cũng cười nói.
Nó nói rồi bước xuống xe. Bảo nhìn nó đã đi được một quãng đường xa, xe buýt cũng đã gần chạy. Bảo nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi và bước xuống xe theo nó. Bảo bước chậm theo nó, cố gắng không để nó phát hiện. Quả thật nó đã nói dối, nơi nó đến không phải là trung tâm văn hóa mà là bệnh viện. Bảo khó hiểu, nó đến bệnh viện để làm gì? Nó bị bệnh à? Không thể, nó cũng không có người thân ở đây, ba mẹ Uyên thì vẫn khỏe mạnh đàng hoàng. Thế nó đến đây để làm gì?
Bảo bước theo nó, thấy nó đến nơi đăng kí khám bệnh. Vừa nhận được giấy đăng kí khám bệnh, quay lưng lại nó đã thấy Bảo đang đứng nhìn nó. Nó giật thót mình, run rẩy hỏi Bảo:
- Bảo, sao cậu lại ở đây?
- Câu đó nên để mình hỏi cậu mới đúng đó? Tại sao cậu lại ở đay? – Bảo bước đến gần nó hỏi.
- Mình….mình… - Nó ấp a ấp úng trước câu hỏi của Bảo, quả thật, nó không biết phải trả lời Bảo như thế nào.
- Nói mình biết, thật ra cậu làm sao? Không khỏe ở đâu à? – Bảo hỏi.
- Không có gì đâu. – Nó chối.
- Còn không nói, thật ra cậu bị gì? – Bảo tức giận quát lên.
Nó giật mình, đứng nhìn Bảo. Bảo luôn là một người bình tĩnh, nó chưa từng thấy Bảo tức giận đến mức đó. Bảo luôn bình tĩnh, bình tĩnh đến mức tuyệt đối nhưng hôm nay Bảo lại có thể tức giận đến mực độ này chứng tỏ Bảo đã rất lo lắng cho nó. Thấy nó chỉ đứng nhìn không nói gì, Bảo lấy lại vẻ bình tĩnh hằng ngày nói với nó một cách nhẹ nhàng:
- Mình xin lỗi, mình không nên quát cậu.
- Không sao, là mình không nói với cậu. Mình xin lỗi. – Nó nói.
- Ừm, mình xin lỗi. Nếu cậu đã không muốn nói, mình cũng không ép cậu nữa. – Bảo nói.
- Không sao, cậu đã lo lắng cho mình…. Mình để đây để khám về tim. – Nó cố gắng bình tĩnh để nói với Bảo.
- Tim? – Bảo hỏi.
- Ừm, mình thấy không được khỏe thôi. – Nó nói.
- Tim không hề nhẹ đâu, thật sự cậu bị làm gì? – Bảo nói.
- Trương Lệ Vũ.
Tiếng cô y tá gọi tên cắt đứt đi câu chuyện của Bảo và nó. Nó bước vào phòng khám, Bảo cũng theo sau. Sau khi khám xong, nó cùng Bảo ngồi đợi kết quả. Nó lo lắng vô cùng, không biết mình bị gì. Bảo ngồi kế bên, khẽ đưa tay đặt lên tay nó để trấn an…
Tiếng cô y tá lại một lần nữa vang lên. Nó và Bảo cùng nhau bước vào phòng. Ngồi trước mặt nó và Bảo giờ đây là một ông bác sĩ già. Ông bác sĩ cầm lấy hồ sơ của nó nhìn qua rồi nhìn nó ôn hậu nói:
- Cháu bị bệnh tim ở giai đoạn B.
- Giai đoạn B? – Bảo khó hiểu hỏi.
- Bệnh tim có 4 giai đoạn – A, B, C và D. Hiện tại cháu đang ở giai đoạn B, vẫn được nói là không có gì đáng lo ngại nhưng nếu không điều trị ngay từ bây giờ thì khả năng khỏi là không có. Bệnh tim có mực độ tăng rất nhanh, do đó chuyện cháu từ giai đoạn B lên giai đoạn C là vô cùng nhanh chóng. – Ông bác sĩ nói.
- Dạ, được rồi. Cháu cảm ơn. Tạm biệt bác sĩ, cháu sẽ quay lại sớm.
Nó nói rồi đứng dậy bước đi. Bảo bước theo nó. Bảo biết nó đang buồn, đang lo lắng vô cùng. Dù vẻ mặt nó lạnh lùng và bình tĩnh như không như Bảo biết nó không tài nào không lo lắng. Nó bước đi, đi thật nhanh ra khỏi bệnh viện. Ngoài trời, những hạt mưa đang rơi, rơi thật nặng, mưa thật lớn, nó vẫn bước đi nhanh ra khỏi bệnh viện. Bảo nắm lấy tay nó lại, nói:
- Trời đang mưa lớn lắm. Cậu đừng đi nữa.
- Không sao, mưa cũng tốt. Mình thích mưa, lâu lâu được tắm mưa cũng tốt mà. – Nó quay lại cười với Bảo.
- Để mình đi với cậu. – Bảo nói.
- Ừm. – Nó khẽ đáp.
Nó và Bảo cùng đi dưới mưa. Những hạt mưa tạt vào mặt nó đau rát nhưng cũng có thể làm cho nó cảm thấy tốt hơn….
....
* Chào các bạn! Mình là Mun, đây là trang blog của mình: munluong.blogspot.com (Mun Lương Blog). Trang blog của mình có đầy đủ truyện ngắn, truyện dài của mình và cả những truyện mà mình sưu tầm được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.