Chương 19
Mun Lương
02/03/2016
Nhỏ vén lều để bước ra suối. Nhỏ
biết lần này đi có thể nguy hiểm nhưng nhỏ vẫn đi vì nhỏ cũng biết rằng
chỉ có lần này mới có thể kết thúc hết tất cả. Nhỏ bước vội ra suối mà
không biết được sau lưng đang có những ánh mắt đang nhìn theo rồi cũng
di chuyển theo từng bước chân của nhỏ…
Uyên bước đến suối thì đã thấy Ánh Ngọc đứng đấy. Nhỏ hít một hơi thật sâu rồi bước đến chỗ Ánh Ngọc. Nhỏ đứng đối diện với Ánh Ngọc, cất giọng hỏi:
- Bạn kêu mình ra đây có chuyện gì?
- Bạn thật sự không biết. – Ánh Ngọc hỏi.
- Mình nghĩ có gì thì bạn cứ nói thẳng. – Nhỏ nói.
- Bạn nghĩ mình còn gì để nói. – Ánh Ngọc nói.
-… - Uyên im lặng không trả lời.
- Mình biết Đức đã tỏ tình với bạn. – Ánh Ngọc nói.
- … - Uyên vẫn im lặng.
- Bạn vẫn chưa trả lời.
- …
- Mình xin bạn đừng nhận lời của anh ấy, được không?
- …
- Mình rất yêu Đức, mình chỉ muốn anh ấy được ở bên mình. Mình xin bạn đấy, đừng cướp anh ấy khỏi mình. – Ánh Ngọc cầu xin.
- Bạn thật sự yêu anh ấy đến vậy sao? – Uyên nói.
- Mình yêu anh ấy nhiều lắm. Mình xin bạn đó, đừng cướp anh ấy khỏi mình. – Ánh Ngọc nắm lấy cánh tay nhỏ khóc nức nở.
- Ánh Ngọc…
- Mình xin bạn đó, được không?
- Không, tình yêu không thể gượng ép được. – Một giọng nói cất lên từ phía sau, không phải nhỏ mà là Đức. Chính Đức đã trả lời cho câu hỏi của Ánh Ngọc dành cho nhỏ.
- Đức… - Ánh Ngọc bất ngờ trước sự xuất hiện của tụi nó ở đây. Cô tức giận quay qua nhìn Uyên, lắc đầu chầm chậm nói – Ra vậy, đây chỉ là một cái bẫy. Tôi lầm cô rồi, tôi cứ ngỡ cô là một người tốt. Tôi lầm cô rồi.
- Ánh Ngọc, cô nghe tôi nói đi. – Nhỏ nói.
- Tại sao tôi phải nghe cô nói? Cô là một thứ lừa đảo, tôi hận cô. – Ánh Ngọc hét lên rồi chạy đến bóp lấy cổ của Uyên.
Tất cả mọi người đều hốt hoảng trước hành động của Ánh Ngọc. Nó muốn chạy đến để đẩy Ánh Ngọc ra nhìn hắn lại ngăn nó lại, hắn không để nó đến chỗ Ánh Ngọc. Nó nhìn hắn, hắn khẽ lắc đầu khiến nó cũng đành bình tĩnh đứng đó nhìn. Duy Bảo nhìn theo hướng của Ánh Ngọc và Uyên đang đứng, Bảo cố gắng nhẹ nhàng lùi lại đằng sau lưng Ánh Ngọc. Khi tất cả mọi người đang cố gắng bình tĩnh để có thể cứu được cả Uyên và Ánh Ngọc thì Đức lại chẳng bình tĩnh được, anh hét lên:
- Ánh Ngọc, cô làm gì vậy?
- Em làm gì, anh không biết sao? – Ánh Ngọc nói trong nước mắt.
- Cô buông ra ngay. Từ đầu tôi đã nói với cô rồi tôi không yêu cô, người tôi yêu là Uyên. – Đức nói.
- Đúng, anh không yêu em nhưng nếu không có cô ta thì anh sẽ yêu em. – Ánh Ngọc nói.
- Không, tôi vẫn sẽ không yêu cô. – Đức kiên quyết.
- Em không tin. – Ánh Ngọc gào lên. Cô quay qua nhìn nhỏ đang khó thở trong tay mình – Tất cả là tại cô.
- Ưm…Ưm… Ánh Ngọc…hãy…bình tĩnh…lại đi. – Giọng nói của nhỏ rời rạc ra vì đang thiếu khí.
- Đức là của tôi, tại sao cô lại có thể cướp anh ấy chứ? – Ánh Ngọc hét lên.
- Ánh Ngọc…
- Hôm nay, tôi bắt cô phải chết. – Ánh Ngọc hét lên rồi xiết chặt tay hơn.
Duy Bảo nhanh chóng nhảy tới và đẩy được Uyên ra khỏi Ánh Ngọc. Duy Bảo ôm chặt lấy Ánh Ngọc đang gần như mất hết lý trí trong lòng mình và cứ ngỡ Uyên đã được an toàn nhưng… nhỏ lại đang ngã xuống thác. Nhỏ như đang thấy mình rơi trong không trung, tâm trí nhỏ trống rỗng, nhỏ biết chỉ cần nhỏ chết thì Ánh Ngọc sẽ hạnh phúc, vậy cứ để nhỏ chết đi là được, nhỏ cũng chẳng bận tâm gì. Nhỏ khẽ nở một nụ cười thỏa mãn rồi nhắm đôi mắt lại nhưng… một bàn tay đã nắm lấy cánh tay nhỏ. Đức hét lên:
- Uyên, nắm chặt lấy tay anh.
- Đức… - Mắt nhỏ nghèn nghẹn nước mắt.
- Nhanh lên, nắm chặt lấy tay anh. – Đức hét lên lần nữa.
- Đức, anh đừng yêu em nữa. Anh hãy mở lòng với Ánh Ngọc đi.
- Không, anh không yêu cô ta. Anh chỉ yêu em và yêu một mình em thôi, vì thế anh không thể để cho em chết.
- Đức…
Nhỏ khẽ mỉm cười rồi nắm chặt lấy tay Đức để anh kéo lên. Hắn và nó cũng nhanh chóng chạy đến để giúp Đức. Chỉ trong chốc lát, nhỏ đã được cứu thoát khỏi vòng tay của tử thần. Đức nhanh chóng ôm lấy nhỏ vào lòng. Đức im lặng, chẳng nói gì cả. Nhỏ cũng im lặng, chỉ biết rằng đang có những giọt nước mắt đang chảy rồi nhỏ ngất đi trong vòng tay yêu thương của anh…
Còn Ánh Ngọc đang nằm trong vòng tay của Duy Bảo chứng kiến tất cả, cô biết mình đã sai. Cô khóc, khóc thật nhiều rồi ngất đi trong vòng tay của Duy Bảo…
....
* Chào các bạn! Mình là Mun, đây là trang blog của mình (Mun Lương Blog): munluong.blogspot.com. Trang blog của mình có đầy đủ các truyện ngắn, truyện dài và các truyện mình sưu tầm được. Mời các bạn ghé đọc.
Uyên bước đến suối thì đã thấy Ánh Ngọc đứng đấy. Nhỏ hít một hơi thật sâu rồi bước đến chỗ Ánh Ngọc. Nhỏ đứng đối diện với Ánh Ngọc, cất giọng hỏi:
- Bạn kêu mình ra đây có chuyện gì?
- Bạn thật sự không biết. – Ánh Ngọc hỏi.
- Mình nghĩ có gì thì bạn cứ nói thẳng. – Nhỏ nói.
- Bạn nghĩ mình còn gì để nói. – Ánh Ngọc nói.
-… - Uyên im lặng không trả lời.
- Mình biết Đức đã tỏ tình với bạn. – Ánh Ngọc nói.
- … - Uyên vẫn im lặng.
- Bạn vẫn chưa trả lời.
- …
- Mình xin bạn đừng nhận lời của anh ấy, được không?
- …
- Mình rất yêu Đức, mình chỉ muốn anh ấy được ở bên mình. Mình xin bạn đấy, đừng cướp anh ấy khỏi mình. – Ánh Ngọc cầu xin.
- Bạn thật sự yêu anh ấy đến vậy sao? – Uyên nói.
- Mình yêu anh ấy nhiều lắm. Mình xin bạn đó, đừng cướp anh ấy khỏi mình. – Ánh Ngọc nắm lấy cánh tay nhỏ khóc nức nở.
- Ánh Ngọc…
- Mình xin bạn đó, được không?
- Không, tình yêu không thể gượng ép được. – Một giọng nói cất lên từ phía sau, không phải nhỏ mà là Đức. Chính Đức đã trả lời cho câu hỏi của Ánh Ngọc dành cho nhỏ.
- Đức… - Ánh Ngọc bất ngờ trước sự xuất hiện của tụi nó ở đây. Cô tức giận quay qua nhìn Uyên, lắc đầu chầm chậm nói – Ra vậy, đây chỉ là một cái bẫy. Tôi lầm cô rồi, tôi cứ ngỡ cô là một người tốt. Tôi lầm cô rồi.
- Ánh Ngọc, cô nghe tôi nói đi. – Nhỏ nói.
- Tại sao tôi phải nghe cô nói? Cô là một thứ lừa đảo, tôi hận cô. – Ánh Ngọc hét lên rồi chạy đến bóp lấy cổ của Uyên.
Tất cả mọi người đều hốt hoảng trước hành động của Ánh Ngọc. Nó muốn chạy đến để đẩy Ánh Ngọc ra nhìn hắn lại ngăn nó lại, hắn không để nó đến chỗ Ánh Ngọc. Nó nhìn hắn, hắn khẽ lắc đầu khiến nó cũng đành bình tĩnh đứng đó nhìn. Duy Bảo nhìn theo hướng của Ánh Ngọc và Uyên đang đứng, Bảo cố gắng nhẹ nhàng lùi lại đằng sau lưng Ánh Ngọc. Khi tất cả mọi người đang cố gắng bình tĩnh để có thể cứu được cả Uyên và Ánh Ngọc thì Đức lại chẳng bình tĩnh được, anh hét lên:
- Ánh Ngọc, cô làm gì vậy?
- Em làm gì, anh không biết sao? – Ánh Ngọc nói trong nước mắt.
- Cô buông ra ngay. Từ đầu tôi đã nói với cô rồi tôi không yêu cô, người tôi yêu là Uyên. – Đức nói.
- Đúng, anh không yêu em nhưng nếu không có cô ta thì anh sẽ yêu em. – Ánh Ngọc nói.
- Không, tôi vẫn sẽ không yêu cô. – Đức kiên quyết.
- Em không tin. – Ánh Ngọc gào lên. Cô quay qua nhìn nhỏ đang khó thở trong tay mình – Tất cả là tại cô.
- Ưm…Ưm… Ánh Ngọc…hãy…bình tĩnh…lại đi. – Giọng nói của nhỏ rời rạc ra vì đang thiếu khí.
- Đức là của tôi, tại sao cô lại có thể cướp anh ấy chứ? – Ánh Ngọc hét lên.
- Ánh Ngọc…
- Hôm nay, tôi bắt cô phải chết. – Ánh Ngọc hét lên rồi xiết chặt tay hơn.
Duy Bảo nhanh chóng nhảy tới và đẩy được Uyên ra khỏi Ánh Ngọc. Duy Bảo ôm chặt lấy Ánh Ngọc đang gần như mất hết lý trí trong lòng mình và cứ ngỡ Uyên đã được an toàn nhưng… nhỏ lại đang ngã xuống thác. Nhỏ như đang thấy mình rơi trong không trung, tâm trí nhỏ trống rỗng, nhỏ biết chỉ cần nhỏ chết thì Ánh Ngọc sẽ hạnh phúc, vậy cứ để nhỏ chết đi là được, nhỏ cũng chẳng bận tâm gì. Nhỏ khẽ nở một nụ cười thỏa mãn rồi nhắm đôi mắt lại nhưng… một bàn tay đã nắm lấy cánh tay nhỏ. Đức hét lên:
- Uyên, nắm chặt lấy tay anh.
- Đức… - Mắt nhỏ nghèn nghẹn nước mắt.
- Nhanh lên, nắm chặt lấy tay anh. – Đức hét lên lần nữa.
- Đức, anh đừng yêu em nữa. Anh hãy mở lòng với Ánh Ngọc đi.
- Không, anh không yêu cô ta. Anh chỉ yêu em và yêu một mình em thôi, vì thế anh không thể để cho em chết.
- Đức…
Nhỏ khẽ mỉm cười rồi nắm chặt lấy tay Đức để anh kéo lên. Hắn và nó cũng nhanh chóng chạy đến để giúp Đức. Chỉ trong chốc lát, nhỏ đã được cứu thoát khỏi vòng tay của tử thần. Đức nhanh chóng ôm lấy nhỏ vào lòng. Đức im lặng, chẳng nói gì cả. Nhỏ cũng im lặng, chỉ biết rằng đang có những giọt nước mắt đang chảy rồi nhỏ ngất đi trong vòng tay yêu thương của anh…
Còn Ánh Ngọc đang nằm trong vòng tay của Duy Bảo chứng kiến tất cả, cô biết mình đã sai. Cô khóc, khóc thật nhiều rồi ngất đi trong vòng tay của Duy Bảo…
....
* Chào các bạn! Mình là Mun, đây là trang blog của mình (Mun Lương Blog): munluong.blogspot.com. Trang blog của mình có đầy đủ các truyện ngắn, truyện dài và các truyện mình sưu tầm được. Mời các bạn ghé đọc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.