Chương 1: Cuộc Gặp Gỡ Đáng Ghét
Mun Lương
05/01/2016
Trên một đồng cỏ xanh mát hiện đang có hai đứa trẻ đang vui dùa cùng
nhau. Bé trai đang chạy để lại đằng sau một bé gái vô cùng xinh xắn đuổi theo gọi í ới: - Anh Bi ơi, chờ em với.
- Em chạy nhanh lên, đến bắt anh đây này.
Đứa bé gái chạy lên vấp phải một cục đá nhỏ và ngã. Đứa bé trai chạy đến hỏi:
- Em có làm sao không?
- Huhu, đau quá, anh Bi ơi.
- Đâu, để anh coi.
- Tại anh Bi hết đấy.
- Sao tại anh?
- Tại anh chọc em không hà.
- Thôi, để anh cõng em, chịu không?
- Hihi, anh Bi cõng em.
Bé trai nhéo mũi bé gái, nói:
- Em giỏi lắm.
- Em đau thiệt mà.
Bé trai cõng bé gái đi trên cánh đồng cỏ lọng gió, vừa đi cả hai vừa nói chuyện rôm rả.
- Em còn đau không?
- Em hết đau rồi.
- Vậy xuống đi bộ cùng anh nha!
- Không, em không chịu đâu, em muốn được anh Bi cõng cơ.
- Được, vậy anh sẽ cõng em đi hết cả cuộc đời này.
- Hihi, vui quá đi. Em yêu anh Bi nhất, sau này lớn lên nhất định em sẽ lấy anh Bi làm chồng.
- Em nói đấy nhé, anh sẽ đợi.
...
Bé gái đang tung tăng trên đường về nhà. Đột nhiên, bé thấy có rất nhiều người đang quay quanh nhà mình. Bé chạy đến và hiện ra trước mắt bé giờ đây là ngôi nhà đang chìm ngập trong biển lửa, bé nghe đâu loáng thoáng tất cả mọi người đều chưa được đưa ra ngoài. Nước mắt bắt đầu rơi trên khuôn mặt non nớt, bé muốn chạy vào đám lửa ấy để cứu ba mẹ, bé muốn cứu những người thân thương nhất. Bé bị những người xung quanh ngăn lại, bé cố vùng vẫy nhưng chẳng thể thoát ra được. Bé quỳ xuống đất và khóc nấc lên:
- Ba mẹ ơi. Huhu, ba mẹ ơi.
Trời đột nhiên đổ một cơn mưa xuống và rồi bé ngất đi, tất cả mọi người xung quanh đều biến mất chỉ còn lại bé ở đấy trong nỗi sợ hãi và cô đơn. Bé chìm trong bóng tối, bé khóc thật nhiều, thật nhiều nhưng chẳng có ai đến an ủi bé, bé cứ thế ngồi khóc thật nhiều và thật lâu...
- Áaaaaaa.
Nó ngồi bật dậy, mồ hôi đầm đìa trên khuôn mặt. Nó dựa lưng vào thành giường và cố trấn an bản thân mình, giấc mơ ấy đã theo nó 10 năm rồi. Nó nằm xuống nhưng chẳng thể nào ngủ được, nó lại ngồi dậy và dựa lưng vào thành giường. Kết quả lại có thêm một đêm không ngủ.
...
6.00 a.m
Nhỏ bước xuống cầu thang với đầu tóc bù xù, khuôn mặt bơ phờ. Nhỏ nhìn vào nhà bếp thấy nó đang loay hoay trong đấy thì hỏi:
- Mày làm gì sáng sớm thế?
- Nấu đồ ăn sáng. - Nó quay lại và suýt nữa đánh rơi luôn cả cái dĩa đang cầm trên tay. - Mày làm gì mà sáng sớm nhìn thấy ghê vậy?
- Haizz, có gì đâu. - Nhỏ ngồi vào bàn ăn.
- Ừm, thôi ăn sáng đi rồi đến trường. Hôm nay là ngày đầu tiên ấy.
- Ừm, tao biết rồi.
Nói rồi cả hai cô nàng cùng ngồi vào bàn và ăn sáng. Ăn xong cả hai lại cùng nhau lên thay quần áo và chuẩn bị đi học. Nó làm xong trước nên ngồi dưới phòng khách lấy một cuốn tiểu thuyết ra đọc. Khoảng 15' sau, Uyên mới bước xuống. Nó hỏi:
- Mày làm gì mà lâu thế?
- Tao phải làm cho mình thật đẹp trong ngày đầu tiên đến trường chứ.
- Ok, tao biết rồi. Tao biết chị Uyên nhà ta rất chú ý đến ấn tượng đầu tiên. - Nó quay ra sau đặt hai tay lên vai Uyên cười nói. - Còn bây giờ thì chúng ta đi học nếu không sẽ trễ đấy.
- Ừm. - Nhỏ cũng cười rồi bước đi.
Nó cùng Uyên đi ra xe, khi cả hai đã yên vị thì chiếc xe bắt đầu lăn bánh. Vừa đi cả hai vừa cười đùa, nói chuyện rôm rả nhưng xe chạy được một khoảng thì...
- RẦM.
- Ơ, có chuyện gì vậy. - Nhỏ ngơ ngác.
- Ừm, xuống xe xem thử.
- Ừm.
Cả hai cô nàng cùng bước xuống xe và...chiếc xe của hai cô và một chiếc xe khác đã đâm vào nhau. Hai chàng trai bước đến chỗ hai cô gái đang đứng, một trong hai người nở một nụ cười vô cùng đẹp rồi nói:
- Hai cô em có bị gì không?
- Xin lỗi, có thể chúng ta bằng tuổi nhau đấy nên đừng nói " cô em ", có khi chúng tôi còn lớn hơn các anh nữa đấy. - Uyên cực kỳ ghét những tên con trai như thế này.
- À, cô em đây cũng mạnh miệng dữ. - Tên đó nói.
- Tôi nói bỏ chữ " cô em " - Uyên gằn từng chữ.
- À, bỏ thì bỏ, cô em à quên cô làm gì àm dữ thế? - Anh nói.
- Không phải làm dữ mà là anh sai. - Nhỏ lại tiếp tục.
- À, thế à. Còn bây giờ cô tính bồi thường làm sao với xe của tụi tui.
- Không đền, anh phải đền xe cho tôi thì đúng. Các anh đã đâm vào xe của tụi tui còn gì.
- Cô xem lại coi anh đâm vào ai à nha.
- Rõ ràng là các người.
- Thôi, Uyên. Chúng ta bỏ đi. - Nó nói.
- Không thể bỏ qua được. Rõ ràng là những người này sai mà.
- Cô ăn nói cho đàng hoàng nha. - Anh nói.
- Thôi, Đức. - Người từ nãy đến giờ im lặng đột nhiên lên tiếng.
- Uyên, chúng ta đi. Sắp trễ học rồi. - Nó nói rồi quay qua chỗ tụi hắn - Tôi xin lỗi nhưng hiện tại chúng tôi đang rất gấp.
- Không sao, tôi sẽ đòi nợ cô sau. - Hắn nói.
- Tôi cũng rất mong xem anh sẽ đòi nợ bằng cách nào nhưng bây giờ thì không phải lúc.
Nó nói rồi kéo Uyên lên xe. Chiếc xe bắt đầu lăn bánh rồi khuất dạng. Anh quay sang hắn hỏi:
- Này Long, bọn họ sai mà.
- Kệ, tư từ sẽ đòi nợ sau.
- Ý mày là gì?
- Lên xe, đi học.
- Ê, thằng kia. Mày chưa trả lời câu hỏi của tao mà.
- Lên xe.
- Ừm.
- Em chạy nhanh lên, đến bắt anh đây này.
Đứa bé gái chạy lên vấp phải một cục đá nhỏ và ngã. Đứa bé trai chạy đến hỏi:
- Em có làm sao không?
- Huhu, đau quá, anh Bi ơi.
- Đâu, để anh coi.
- Tại anh Bi hết đấy.
- Sao tại anh?
- Tại anh chọc em không hà.
- Thôi, để anh cõng em, chịu không?
- Hihi, anh Bi cõng em.
Bé trai nhéo mũi bé gái, nói:
- Em giỏi lắm.
- Em đau thiệt mà.
Bé trai cõng bé gái đi trên cánh đồng cỏ lọng gió, vừa đi cả hai vừa nói chuyện rôm rả.
- Em còn đau không?
- Em hết đau rồi.
- Vậy xuống đi bộ cùng anh nha!
- Không, em không chịu đâu, em muốn được anh Bi cõng cơ.
- Được, vậy anh sẽ cõng em đi hết cả cuộc đời này.
- Hihi, vui quá đi. Em yêu anh Bi nhất, sau này lớn lên nhất định em sẽ lấy anh Bi làm chồng.
- Em nói đấy nhé, anh sẽ đợi.
...
Bé gái đang tung tăng trên đường về nhà. Đột nhiên, bé thấy có rất nhiều người đang quay quanh nhà mình. Bé chạy đến và hiện ra trước mắt bé giờ đây là ngôi nhà đang chìm ngập trong biển lửa, bé nghe đâu loáng thoáng tất cả mọi người đều chưa được đưa ra ngoài. Nước mắt bắt đầu rơi trên khuôn mặt non nớt, bé muốn chạy vào đám lửa ấy để cứu ba mẹ, bé muốn cứu những người thân thương nhất. Bé bị những người xung quanh ngăn lại, bé cố vùng vẫy nhưng chẳng thể thoát ra được. Bé quỳ xuống đất và khóc nấc lên:
- Ba mẹ ơi. Huhu, ba mẹ ơi.
Trời đột nhiên đổ một cơn mưa xuống và rồi bé ngất đi, tất cả mọi người xung quanh đều biến mất chỉ còn lại bé ở đấy trong nỗi sợ hãi và cô đơn. Bé chìm trong bóng tối, bé khóc thật nhiều, thật nhiều nhưng chẳng có ai đến an ủi bé, bé cứ thế ngồi khóc thật nhiều và thật lâu...
- Áaaaaaa.
Nó ngồi bật dậy, mồ hôi đầm đìa trên khuôn mặt. Nó dựa lưng vào thành giường và cố trấn an bản thân mình, giấc mơ ấy đã theo nó 10 năm rồi. Nó nằm xuống nhưng chẳng thể nào ngủ được, nó lại ngồi dậy và dựa lưng vào thành giường. Kết quả lại có thêm một đêm không ngủ.
...
6.00 a.m
Nhỏ bước xuống cầu thang với đầu tóc bù xù, khuôn mặt bơ phờ. Nhỏ nhìn vào nhà bếp thấy nó đang loay hoay trong đấy thì hỏi:
- Mày làm gì sáng sớm thế?
- Nấu đồ ăn sáng. - Nó quay lại và suýt nữa đánh rơi luôn cả cái dĩa đang cầm trên tay. - Mày làm gì mà sáng sớm nhìn thấy ghê vậy?
- Haizz, có gì đâu. - Nhỏ ngồi vào bàn ăn.
- Ừm, thôi ăn sáng đi rồi đến trường. Hôm nay là ngày đầu tiên ấy.
- Ừm, tao biết rồi.
Nói rồi cả hai cô nàng cùng ngồi vào bàn và ăn sáng. Ăn xong cả hai lại cùng nhau lên thay quần áo và chuẩn bị đi học. Nó làm xong trước nên ngồi dưới phòng khách lấy một cuốn tiểu thuyết ra đọc. Khoảng 15' sau, Uyên mới bước xuống. Nó hỏi:
- Mày làm gì mà lâu thế?
- Tao phải làm cho mình thật đẹp trong ngày đầu tiên đến trường chứ.
- Ok, tao biết rồi. Tao biết chị Uyên nhà ta rất chú ý đến ấn tượng đầu tiên. - Nó quay ra sau đặt hai tay lên vai Uyên cười nói. - Còn bây giờ thì chúng ta đi học nếu không sẽ trễ đấy.
- Ừm. - Nhỏ cũng cười rồi bước đi.
Nó cùng Uyên đi ra xe, khi cả hai đã yên vị thì chiếc xe bắt đầu lăn bánh. Vừa đi cả hai vừa cười đùa, nói chuyện rôm rả nhưng xe chạy được một khoảng thì...
- RẦM.
- Ơ, có chuyện gì vậy. - Nhỏ ngơ ngác.
- Ừm, xuống xe xem thử.
- Ừm.
Cả hai cô nàng cùng bước xuống xe và...chiếc xe của hai cô và một chiếc xe khác đã đâm vào nhau. Hai chàng trai bước đến chỗ hai cô gái đang đứng, một trong hai người nở một nụ cười vô cùng đẹp rồi nói:
- Hai cô em có bị gì không?
- Xin lỗi, có thể chúng ta bằng tuổi nhau đấy nên đừng nói " cô em ", có khi chúng tôi còn lớn hơn các anh nữa đấy. - Uyên cực kỳ ghét những tên con trai như thế này.
- À, cô em đây cũng mạnh miệng dữ. - Tên đó nói.
- Tôi nói bỏ chữ " cô em " - Uyên gằn từng chữ.
- À, bỏ thì bỏ, cô em à quên cô làm gì àm dữ thế? - Anh nói.
- Không phải làm dữ mà là anh sai. - Nhỏ lại tiếp tục.
- À, thế à. Còn bây giờ cô tính bồi thường làm sao với xe của tụi tui.
- Không đền, anh phải đền xe cho tôi thì đúng. Các anh đã đâm vào xe của tụi tui còn gì.
- Cô xem lại coi anh đâm vào ai à nha.
- Rõ ràng là các người.
- Thôi, Uyên. Chúng ta bỏ đi. - Nó nói.
- Không thể bỏ qua được. Rõ ràng là những người này sai mà.
- Cô ăn nói cho đàng hoàng nha. - Anh nói.
- Thôi, Đức. - Người từ nãy đến giờ im lặng đột nhiên lên tiếng.
- Uyên, chúng ta đi. Sắp trễ học rồi. - Nó nói rồi quay qua chỗ tụi hắn - Tôi xin lỗi nhưng hiện tại chúng tôi đang rất gấp.
- Không sao, tôi sẽ đòi nợ cô sau. - Hắn nói.
- Tôi cũng rất mong xem anh sẽ đòi nợ bằng cách nào nhưng bây giờ thì không phải lúc.
Nó nói rồi kéo Uyên lên xe. Chiếc xe bắt đầu lăn bánh rồi khuất dạng. Anh quay sang hắn hỏi:
- Này Long, bọn họ sai mà.
- Kệ, tư từ sẽ đòi nợ sau.
- Ý mày là gì?
- Lên xe, đi học.
- Ê, thằng kia. Mày chưa trả lời câu hỏi của tao mà.
- Lên xe.
- Ừm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.