Chương 29: Đi Chơi
Mun Lương
25/06/2016
Nó bước vào phòng, quăng chiếc cặp
lên giường rồi nhanh chóng bước vào nhà tắm. Nó mệt mỏi lắm rồi, mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần. Mệt mỏi về thể xác là vì phải trải qua năm tiết học một cách nhàm chán còn về tinh thần thì là do hắn. Nó mệt mỏi
khi phải đối diện với hắn, nó sợ hãi, nó không muốn đối mặt với tình cảm của mình. Hắn đã có bạn gái rồi, nó có là gì của hắn đâu, Lan Khánh mới là bạn gái của hắn, nó chẳng là gì cả, chỉ là một con người bước qua
trong cuộc đời của hắn mà thôi. Nó đứng dưới vòi sen để những giọt nước
lạnh lẽo chảy dài trên mặt nó để một cảm giác lạnh lẽo ập đến làm nó
quên đi những chuyện đang xảy ra…
Nó bước ra khỏi nhà tắm, trên tay cầm một chiếc khăn lông lau khô tóc. Nó ngồi xuống chiếc giường mềm mại của mình, lấy chiếc máy xấy xấy khô mái tóc dài, mềm mượt của mình. Đột nhiên, chiếc điện thoại reo lên bài nhạc yêu thích nhất của nó “Dream High”. Nó cầm lên, là Bảo, nó mỉm cười bắt máy rồi đưa lên tai nghe:
- Alo, Bảo. – Nó nói.
- Vũ, muốn đi chơi không? – Đầu dây bên kia cất lên một giọng nam vui vẻ.
- Có người chở thì sẽ có người đi hà! – Nó cười.
- Hay quá ha! – Bảo nói.
- Tất nhiên. – Nó nói với giọng hí hửng.
- Ừm, vậy chuẩn bị đi. 15’ nữa, mình qua đón. – Bảo nói rồi cúp máy.
Nó bỏ chiếc điện thoại xuống rồi tiếp tục công việc xấy tóc của mình. Sau khi máy tóc ướt nhẹp đã không còn giọt nước nào nữa, nó đứng dậy bước đến tủ quần áo chọn cho mình một chiếc quần jean cùng với một chiếc áo phông rộng thùng thình. Mái tóc dài được nó cột lệch sang một bên gọn gàng. Nó bước đến kệ giày chọn cho mình một đôi giày bata sọc trắng đen rồi nhanh chân mang đôi giày vào rồi chạy xuống lầu.
Bước xuống lầu, mẹ Uyên thấy nó đã quần áo chỉnh tề liền hỏi:
- Con định đi đâu thế? Không ở nhà ăn cơm với mẹ ạ? – Mẹ Uyên hỏi.
- Dạ, không. Con đi chơi với Bảo ạ. – Nó cười hí hửng.
- Ừm, vậy đi đi. Đi chơi cho nó vui vẻ, dạo này mẹ thấy con buồn buồn sao ớ? – Mẹ Uyên nói tiếp.
- Dạ không có gì đâu mẹ. Thôi con đi đây, Bảo tới rồi. – Nó ôm hôn chụp lấy má mẹ Uyên rồi nhanh chóng chuồn đi ra cổng.
Hôm nay, Bảo không đi chiếc xe ôtô hằng ngày nữa mà Bảo đi…bộ. Nó bước ra, ngó nghiêng xung quanh mà chẳng thấy lấy có bất kì một phương tiện di chuyển nào, khó hiểu quay qua hỏi Bảo:
- Mình đi bằng cách nào?
- Mình đi xe buýt cho nó vui ha! – Bảo cười.
- OK, mình tán thành. – Nó cười hí hửng.
- Ừm, vậy xuất phát nào. - Bảo nói rồi kéo tay nó chạy đến trạm xe buýt.
….
Điểm dừng chân của nó và Bảo là một khu vui chơi mới mở ở trung tâm thành phố. Bảo cười tươi kéo nó đến cổng mua vé. Cậu cầm tờ bản đồ đi lòng vòng khu vui chơi mà chẳng có lấy một trò nào chơi được. Nó thấy Bảo do dự mãi mà chẳng chọn được liền nhanh tay giựt lấy tờ bản đồ trong tay cậu xem qua. Nó nhìn tờ bản đồ và điểm thu hút tầm mắt của nó trước tiên chính là…nhà ma. Nó cười tươi quay qua nói với Bảo:
- Mình đi nhà ma đi.
- Nhà…ma. Nhà ma hả? – Bảo lấp bấp nói.
- Ừm, nhà ma. – Nó nói rồi kéo Bảo đi theo tấm bản đồ.
Hiện giờ trước mặt nó và Bảo là căn nhà ma của khu vui chơi. Tiếng hú cùng tiếng nhạc và có cả tiếng hét của những người bên trong khiến Bảo bất chợt rùng mình, cậu quay qua nói với nó:
- Mình có thể đổi trò khác không?
- Mình thích trò này. – Nó nói rồi kéo tay Bảo vào bên trong.
15’ sau
Nó và Bảo bước ra khỏi căn nhà ma, có một sự khác nhau nhè nhẹ giữa hai khuôn mặt của nó và Bảo. Đó là mặt nó thì tươi tỉnh, cười toét cả miệng còn mặt Bảo thì tái mét, xanh lè vì sợ. Nó quay qua nhìn Bảo, cười nói:
- Điểm đến tiếp theo là tàu lượn siêu tốc.
Không để Bảo phản ứng, nó đã nhanh chóng kéo cậu đi. Và một viễn cảnh mới lại xảy ra sau khi hai người chơi xong, đó là Bảo mặt mày tái mét, nôn thóc nôn tháo, gương mặt cậu không còn lấy một tý sức lực nào. Cậu ngồi phịch xuống ghế đá sau một màn nôn, yếu ớt nói:
- Mình không đi chơi với cậu nữa, nguy hiểm quá.
- Hừ, cậu là con trai gì mà dở thế. Thôi, này uống chút nước đi cho đỡ. – Nó đưa ra trước mặt Bảo một chai nước.
- Cậu mua hồi nào vậy? – Bảo ngạc nhiên hỏi nhưng vẫn đưa tay cầm lấy chai nước của nó.
- Ba năm trước. – Nó nói.
Ngụm nước trong miệng Bảo lập tức phun ra. Nó thấy vậy bật cười ha hả:
- Mình giỡn thôi, mới mua đó. Lúc cậu đi vào nhà vệ sinh để nôn ấy.
- Làm mình hết cả hồn.
- Xía….
Bảo sau một hồi nghỉ ngơi, cũng đã cảm thấy khỏe hơn rồi. Lúc này, trời cũng đã sụp tối, cậu quay qua hỏi nó:
- Cậu đói chưa?
- Đói rồi. – Nó bỉu môi nói.
- Vậy đi ăn. – Bảo nói rồi kéo tay nó đi.
….
Sau khi đã lấp đầy cái bụng của mình, nó và Bảo đi lòng vòng khu vui chơi. Đến vòng xoay, Bảo quay qua hỏi nó:
- Mình đi cái này nha!
- Ừm.
Bảo và nó sau khi đã yên tĩnh trong một chiếc “lồng” tròn vòng xoay. Chiếc “lồng” nhanh chóng được đưa lên cao, nó và Bảo ngắm cảnh phía bên dưới. Từ đây nhìn xuống có thấy được cả một thành phố về đêm và cả một bầu trời đầy sao. Nó lo mãi mê ngắm cảnh trước mặt mà không để ý đến biểu cảm của Bảo, đột nhiên Bảo nắm lấy tay nó rồi nói nhỏ:
- Vũ, mình muốn nói với cậu chuyện này.
- …. – Nó nhìn Bảo không lên tiếng.
- Mình thích cậu! Thích cậu từ lâu lắm rồi. – Bảo nói nhỏ nhưng vẫn đủ để cho nó nghe thấy. Giọng Bảo êm đềm khiến người nghe lập tức ngây người.
Nó ngây người, không biết trả lời Bảo như thế nào thì Bảo lại lên tiếng:
- Mình không ép cậu phải trả lời mình liền, cậu cứ từ từ suy nghĩ.
-….
Nó không lên tiếng. Bảo cũng không lên tiếng. Không gian bắt đầu im ắng đi, không một ai mở miệng, chỉ nghe thấy tiếng thở của hai người. Cả hai đang chạy theo những suy nghĩ khác nhau….
.....
* Chào các bạn! Mình là Mun, đây là trang blog của mình: munluong.blogspot.com (Mun Lương Blog). Trong trang blog của mình có đầy đủ truyện ngắn, truyện dài của mình và cả những truyện mà mình sưu tầm được. Mời các bạn ghé đọc!
Nó bước ra khỏi nhà tắm, trên tay cầm một chiếc khăn lông lau khô tóc. Nó ngồi xuống chiếc giường mềm mại của mình, lấy chiếc máy xấy xấy khô mái tóc dài, mềm mượt của mình. Đột nhiên, chiếc điện thoại reo lên bài nhạc yêu thích nhất của nó “Dream High”. Nó cầm lên, là Bảo, nó mỉm cười bắt máy rồi đưa lên tai nghe:
- Alo, Bảo. – Nó nói.
- Vũ, muốn đi chơi không? – Đầu dây bên kia cất lên một giọng nam vui vẻ.
- Có người chở thì sẽ có người đi hà! – Nó cười.
- Hay quá ha! – Bảo nói.
- Tất nhiên. – Nó nói với giọng hí hửng.
- Ừm, vậy chuẩn bị đi. 15’ nữa, mình qua đón. – Bảo nói rồi cúp máy.
Nó bỏ chiếc điện thoại xuống rồi tiếp tục công việc xấy tóc của mình. Sau khi máy tóc ướt nhẹp đã không còn giọt nước nào nữa, nó đứng dậy bước đến tủ quần áo chọn cho mình một chiếc quần jean cùng với một chiếc áo phông rộng thùng thình. Mái tóc dài được nó cột lệch sang một bên gọn gàng. Nó bước đến kệ giày chọn cho mình một đôi giày bata sọc trắng đen rồi nhanh chân mang đôi giày vào rồi chạy xuống lầu.
Bước xuống lầu, mẹ Uyên thấy nó đã quần áo chỉnh tề liền hỏi:
- Con định đi đâu thế? Không ở nhà ăn cơm với mẹ ạ? – Mẹ Uyên hỏi.
- Dạ, không. Con đi chơi với Bảo ạ. – Nó cười hí hửng.
- Ừm, vậy đi đi. Đi chơi cho nó vui vẻ, dạo này mẹ thấy con buồn buồn sao ớ? – Mẹ Uyên nói tiếp.
- Dạ không có gì đâu mẹ. Thôi con đi đây, Bảo tới rồi. – Nó ôm hôn chụp lấy má mẹ Uyên rồi nhanh chóng chuồn đi ra cổng.
Hôm nay, Bảo không đi chiếc xe ôtô hằng ngày nữa mà Bảo đi…bộ. Nó bước ra, ngó nghiêng xung quanh mà chẳng thấy lấy có bất kì một phương tiện di chuyển nào, khó hiểu quay qua hỏi Bảo:
- Mình đi bằng cách nào?
- Mình đi xe buýt cho nó vui ha! – Bảo cười.
- OK, mình tán thành. – Nó cười hí hửng.
- Ừm, vậy xuất phát nào. - Bảo nói rồi kéo tay nó chạy đến trạm xe buýt.
….
Điểm dừng chân của nó và Bảo là một khu vui chơi mới mở ở trung tâm thành phố. Bảo cười tươi kéo nó đến cổng mua vé. Cậu cầm tờ bản đồ đi lòng vòng khu vui chơi mà chẳng có lấy một trò nào chơi được. Nó thấy Bảo do dự mãi mà chẳng chọn được liền nhanh tay giựt lấy tờ bản đồ trong tay cậu xem qua. Nó nhìn tờ bản đồ và điểm thu hút tầm mắt của nó trước tiên chính là…nhà ma. Nó cười tươi quay qua nói với Bảo:
- Mình đi nhà ma đi.
- Nhà…ma. Nhà ma hả? – Bảo lấp bấp nói.
- Ừm, nhà ma. – Nó nói rồi kéo Bảo đi theo tấm bản đồ.
Hiện giờ trước mặt nó và Bảo là căn nhà ma của khu vui chơi. Tiếng hú cùng tiếng nhạc và có cả tiếng hét của những người bên trong khiến Bảo bất chợt rùng mình, cậu quay qua nói với nó:
- Mình có thể đổi trò khác không?
- Mình thích trò này. – Nó nói rồi kéo tay Bảo vào bên trong.
15’ sau
Nó và Bảo bước ra khỏi căn nhà ma, có một sự khác nhau nhè nhẹ giữa hai khuôn mặt của nó và Bảo. Đó là mặt nó thì tươi tỉnh, cười toét cả miệng còn mặt Bảo thì tái mét, xanh lè vì sợ. Nó quay qua nhìn Bảo, cười nói:
- Điểm đến tiếp theo là tàu lượn siêu tốc.
Không để Bảo phản ứng, nó đã nhanh chóng kéo cậu đi. Và một viễn cảnh mới lại xảy ra sau khi hai người chơi xong, đó là Bảo mặt mày tái mét, nôn thóc nôn tháo, gương mặt cậu không còn lấy một tý sức lực nào. Cậu ngồi phịch xuống ghế đá sau một màn nôn, yếu ớt nói:
- Mình không đi chơi với cậu nữa, nguy hiểm quá.
- Hừ, cậu là con trai gì mà dở thế. Thôi, này uống chút nước đi cho đỡ. – Nó đưa ra trước mặt Bảo một chai nước.
- Cậu mua hồi nào vậy? – Bảo ngạc nhiên hỏi nhưng vẫn đưa tay cầm lấy chai nước của nó.
- Ba năm trước. – Nó nói.
Ngụm nước trong miệng Bảo lập tức phun ra. Nó thấy vậy bật cười ha hả:
- Mình giỡn thôi, mới mua đó. Lúc cậu đi vào nhà vệ sinh để nôn ấy.
- Làm mình hết cả hồn.
- Xía….
Bảo sau một hồi nghỉ ngơi, cũng đã cảm thấy khỏe hơn rồi. Lúc này, trời cũng đã sụp tối, cậu quay qua hỏi nó:
- Cậu đói chưa?
- Đói rồi. – Nó bỉu môi nói.
- Vậy đi ăn. – Bảo nói rồi kéo tay nó đi.
….
Sau khi đã lấp đầy cái bụng của mình, nó và Bảo đi lòng vòng khu vui chơi. Đến vòng xoay, Bảo quay qua hỏi nó:
- Mình đi cái này nha!
- Ừm.
Bảo và nó sau khi đã yên tĩnh trong một chiếc “lồng” tròn vòng xoay. Chiếc “lồng” nhanh chóng được đưa lên cao, nó và Bảo ngắm cảnh phía bên dưới. Từ đây nhìn xuống có thấy được cả một thành phố về đêm và cả một bầu trời đầy sao. Nó lo mãi mê ngắm cảnh trước mặt mà không để ý đến biểu cảm của Bảo, đột nhiên Bảo nắm lấy tay nó rồi nói nhỏ:
- Vũ, mình muốn nói với cậu chuyện này.
- …. – Nó nhìn Bảo không lên tiếng.
- Mình thích cậu! Thích cậu từ lâu lắm rồi. – Bảo nói nhỏ nhưng vẫn đủ để cho nó nghe thấy. Giọng Bảo êm đềm khiến người nghe lập tức ngây người.
Nó ngây người, không biết trả lời Bảo như thế nào thì Bảo lại lên tiếng:
- Mình không ép cậu phải trả lời mình liền, cậu cứ từ từ suy nghĩ.
-….
Nó không lên tiếng. Bảo cũng không lên tiếng. Không gian bắt đầu im ắng đi, không một ai mở miệng, chỉ nghe thấy tiếng thở của hai người. Cả hai đang chạy theo những suy nghĩ khác nhau….
.....
* Chào các bạn! Mình là Mun, đây là trang blog của mình: munluong.blogspot.com (Mun Lương Blog). Trong trang blog của mình có đầy đủ truyện ngắn, truyện dài của mình và cả những truyện mà mình sưu tầm được. Mời các bạn ghé đọc!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.