Chương 39: Tạm Biệt Bảo
Mun Lương
02/09/2016
Hắn đang đứng trước cổng nhà nó, từ ngày
ba mẹ nó chấp nhận cho nó yêu hắn thì sáng nào hắn cũng đảm nhận việc
đưa đón nó. Chính hắn đã yêu cầu như vậy chỉ vì hắn muốn có hắn và nó có thêm thời gian ở bên nhau mà thôi. Nó chạy lon ton từ trong nhà ra,
chạy đến bên hắn:
- Mình đi thôi.
- Sao em lúc nào cũng lề mề thế hả? – Hắn hỏi.
- Kệ em.– Nó tề môi với hắn.
- Đi thôi.
Hắn nói rồi nắm lấy tay nó bước lên xe. Chiếc xe nhanh chóng rời đi. Trên xe nó và hắn cứ cãi nhau ầm ĩ khiến bác tài xế cũng phải lắc đầu chịu thua. Mà lý do cãi nhau của hai đứa phải chi có lý cũng ổn mà lý do của hai lại có mức độ tào lao quá cao. Điển hình như xe chạy ngang qua một con mèo chẳng hạn là cả hai đứa lại cãi nhau để biết được đó là mèo đực hay mèo cái. Ấy vậy mà hai đứa lại yêu nhau…
….
Tùng…Tùng…Tùng…
Ba tiếng trống vang lên báo hiệu giờ học đã đến. Tất cả mọi người nhanh chóng vào lớp. Cô Thủy bước vào khiến cả lớp bất ngờ, tiết đầu đâu phải là tiết của cô cơ chứ? Sao cô lại đến đây? Cô Thủy đứng trước lớp với vẻ mặt buồn rười rượi:
- Hôm nay cô đến đây để thông báo với các em một tin buồn. – Cô nói.
Cả lớp im lặng để nghe cô nói:
- Từ ngày hôm nay, bạn Bảo sẽ không đến lớp nữa. Bạn ấy đã chuyển đi rồi.
Cả lớp bắt đầu bàn tán về Bảo. Uyên, Đức, nó và hắn bất ngờ vô cùng trước thông báo của cô. Sao Bảo đi mà không báo cho ai biết thế? Bảo đi trong im lặng thế à? Nó đứng phắt dậy hỏi cô:
- Thưa cô, Bảo chuyển đi đâu vậy cô?
- À, cô nghe nói là bạn quay về nước thì phải. – Cô Thủy nói.
- Chuyến bay lúc mấy giờ vậy cô? – Nó hỏi.
- Theo cô biết thì là 10h hôm nay đó em. – Cô Thủy nói.
- Em cảm ơn cô.
Nó nói xong rồi cũng nhanh chóng đứng dậy rời khỏi lớp. Hắn, Uyên và Đức cũng nhanh chóng chạy theo nó. Lúc đó, điện thoại hắn nhận được một tin nhắn. Sau khi đọc xong tin nhắn, hắn quay qua nói với nó:
- Em cùng với Uyên đi đến sân bay đi, anh có chuyện đột xuất rồi. Đức, mày đưa Vũ và Uyên tới sân bay đi. Tao bận xíu việc.
- Xong việc anh đến sân bay kịp không? – Nó hỏi.
- Chắc không đâu, em nói với Bảo là anh xin lỗi, anh không đến tiễn cậu ta được. – Hắn nói.
- Ừm. – Nó nói rồi nhanh chóng rời khỏi đó.
Hắn cầm điện thoại đi ra vườn sau của trường…
….
Tại sân bay
“Chuyến bay từ Việt sang Mỹ sẽ bắt đầu trong 5 phút nữa.” Bảo nhìn quanh rồi đứng dậy kéo vali chuẩn bị bước vào trong. Đột nhiên một giọng nói khiến Bảo dừng chân lại, cậu quay người lại:
- Bảo, đứng lại đó. – Nó kêu lớn.
- Vũ, sao cậu lại đến đây? Có cả Uyên và Đức nữa. – Bảo hỏi.
- Tụi tôi không đến đây để cậu chơi trò đi không trừ biệt à? – Đức nói.
- Đúng rồi đó, sao anh đi mà không nói với ai thế hả? – Uyên hỏi.
- Tại tôi có chuyện gấp nên mới chưa kịp thông báo với mọi người thôi. – Bảo nói.
- Chuyện gì mà gấp đến độ cậu không thể gọi cho mình một cuộc để thông báo vậy? – Nó hỏi.
- À, chẳng có chuyện gì quan trọng đâu. Chỉ là mình phải quay về bên đó một thời gian thôi. – Bảo nói.
- Thế thì bao giờ cậu mới quay về đây? – Nó hỏi.
- Chắc có thể là vài năm nữa. Cũng không lâu đâu. – Bảo cười nói.
- Ừm, vậy là mình yên tâm rồi. Mình cứ tưởng cậu sẽ không trở về nữa chứ. – Nó thở phào nói.
- À, Vũ này. Mình muốn nói với cậu là dù sao đi nữa thì chúng ta vẫn là bạn thân. Mình sẵn sàng cho cậu mượn bờ vai mỗi khi buồn đây. – Bảo chỉ vào vai mình nói.
- Bảo… Cậu nhất định phải quay về sớm đấy. – Nó òa khóc ôm chầm lấy Bảo.
- Này, đừng khóc nữa. Mình sẽ quay về sớm mà. – Bảo nói. – Thôi, máy bay sắp cất cánh rồi, mình phải đi đây.
Bảo nói rồi tạm biệt mọi người quay lưng rời đi. Nó, Uyên và Đức đợi đến khi bóng Bảo khuất đi rồi mới rời đi. Trên xe, nó nhận được một tin nhắn từ Bảo:
“ Vũ, chúng ta sẽ mãi là bạn thân của nhau nhé! Mặc dù cậu không thể dành cho mình tình yêu nhưng tình bạn của cậu cũng đã đủ cho mình rồi. Mình biết từ nhỏ đến lớn mình luôn thua anh ta nhưng dù sao thì mình cũng thắng được anh ta ở tình bạn. Chắc có lẽ cậu không biết “anh ta” mà mình đang nhắc đến là ai vì cậu quên rồi. Đó là Bá Long đấy, chắc vì sự việc đó mà cậu đã quên đi. Thực ra lúc nhỏ, cả mình, cậu và Long là những người bạn thân của nhau nhưng cậu luôn thích anh ta, dành cho anh ta một tình cảm lớn hơn tình bạn. Rồi vì sự việc năm đó của gia đình cậu mà cả ba đứa bị tách ra, đến khi mình gặp lại cậu thì mình mới biết là cậu đã quên đi chuyện của ba đứa. Lúc đó, mình nghĩ đấy là ông trời đã cho mình cơ hội, để mình có thể giành được tình cảm của cậu nhưng có lẽ mình vẫn thua như lúc nhỏ, cậu vẫn thích Long. Có lẽ mình đã quá ích kỉ rồi nhưng xin cậu hãy tha lỗi cho mình nhé! Chúng ta vẫn là bạn thân của nhau nhé!
- Bạn thân của cậu – ”
Một dòng ký ức quay về trong nó. Từ những sự việc xảy ra lúc nhỏ đến những chuyện xảy ra năm đó và rồi kết thúc ở giấc mơ ấy, cơn ác mộng đã dày vò nó những hơn 10 năm qua. Người con trai trong giấc mơ ấy là hắn, người con trai làm cơn ác mộng của dịu đi phần nào, là người con trai nó đã yêu những hơn 10 năm qua. Nước mắt nó đã lưng tròng. Nó hét lên:
- Đức, anh đưa tôi qua nhà Long đi. Nhanh lên!
Đức và Uyên bất ngờ trước thái độ đột ngột này của nó nhưng rồi cũng nhanh chóng làm theo lời nó, đảo tay lái, tăng tốc để chạy về hướng nhà hắn một cách nhanh nhất. Chiếc xe của Đức dừng lại trước nhà hắn cũng là lúc hắn vừa mới về nhà. Nó mở cửa xe chạy như bay đến ôm chầm lấy hắn:
- Long, thì ra anh là người mà em yêu từ lâu. Thì ra anh chính là người trong giấc mơ ấy, là người mà em vẫn chờ đợi.
Hắn bất ngờ trước lời nói của nó. Hắn gỡ tay nó ra, xoay người lại đứng đối diện với nó, khó hiểu hỏi:
- Em sao vậy? Sao lại khóc như vậy? Anh là người em vẫn chờ đợi là sao?
- Anh là anh ấy, là người bạn thuở nhỏ cùng em và Bảo, là người mà em thích nhất. – Nó nói.
- Bạn thân của em và Bảo? Em là bé con sao? – Hắn như nhớ ra điều gì đó hỏi.
- Đúng vậy, em là bé con. Là bé con đây. – Nó nói.
Hắn ôm chầm lấy nó, nói:
- Không ngờ Trái Đất lại tròn như vậy, người mà anh chờ đợi, người mà anh yêu bấy lâu nay lại chính là em, lại chính là người khiến anh rung động một lần nữa. Thì ra là em.
Hắn cứ thế ôm lấy nó, để nó khóc ướt hết cả áo mình. Cả hai đều vỡ òa trong hạnh phúc, thì ra người mà mình đợi suốt bấy lâu nay lại chính là người đang đứng trước mặt mình. Uyên và Đức cũng dẫn hiểu ra được vấn đề, cả hai người đều thầm chúc mừng cho cả hai người. Trên bầu trời xanh, một chiếc máy bay bay ngang qua…
....
* Chào các bạn! Mình là Mun, đây là trang blog của mình: munluong.blogspot.com (Mun Lương Blog). Trong trang blog của mình có đầy đủ các truyện ngắn, truyện dài và cả những truyện mà mình sưu tầm được nữa. Mời các bạn ghé đọc!
- Mình đi thôi.
- Sao em lúc nào cũng lề mề thế hả? – Hắn hỏi.
- Kệ em.– Nó tề môi với hắn.
- Đi thôi.
Hắn nói rồi nắm lấy tay nó bước lên xe. Chiếc xe nhanh chóng rời đi. Trên xe nó và hắn cứ cãi nhau ầm ĩ khiến bác tài xế cũng phải lắc đầu chịu thua. Mà lý do cãi nhau của hai đứa phải chi có lý cũng ổn mà lý do của hai lại có mức độ tào lao quá cao. Điển hình như xe chạy ngang qua một con mèo chẳng hạn là cả hai đứa lại cãi nhau để biết được đó là mèo đực hay mèo cái. Ấy vậy mà hai đứa lại yêu nhau…
….
Tùng…Tùng…Tùng…
Ba tiếng trống vang lên báo hiệu giờ học đã đến. Tất cả mọi người nhanh chóng vào lớp. Cô Thủy bước vào khiến cả lớp bất ngờ, tiết đầu đâu phải là tiết của cô cơ chứ? Sao cô lại đến đây? Cô Thủy đứng trước lớp với vẻ mặt buồn rười rượi:
- Hôm nay cô đến đây để thông báo với các em một tin buồn. – Cô nói.
Cả lớp im lặng để nghe cô nói:
- Từ ngày hôm nay, bạn Bảo sẽ không đến lớp nữa. Bạn ấy đã chuyển đi rồi.
Cả lớp bắt đầu bàn tán về Bảo. Uyên, Đức, nó và hắn bất ngờ vô cùng trước thông báo của cô. Sao Bảo đi mà không báo cho ai biết thế? Bảo đi trong im lặng thế à? Nó đứng phắt dậy hỏi cô:
- Thưa cô, Bảo chuyển đi đâu vậy cô?
- À, cô nghe nói là bạn quay về nước thì phải. – Cô Thủy nói.
- Chuyến bay lúc mấy giờ vậy cô? – Nó hỏi.
- Theo cô biết thì là 10h hôm nay đó em. – Cô Thủy nói.
- Em cảm ơn cô.
Nó nói xong rồi cũng nhanh chóng đứng dậy rời khỏi lớp. Hắn, Uyên và Đức cũng nhanh chóng chạy theo nó. Lúc đó, điện thoại hắn nhận được một tin nhắn. Sau khi đọc xong tin nhắn, hắn quay qua nói với nó:
- Em cùng với Uyên đi đến sân bay đi, anh có chuyện đột xuất rồi. Đức, mày đưa Vũ và Uyên tới sân bay đi. Tao bận xíu việc.
- Xong việc anh đến sân bay kịp không? – Nó hỏi.
- Chắc không đâu, em nói với Bảo là anh xin lỗi, anh không đến tiễn cậu ta được. – Hắn nói.
- Ừm. – Nó nói rồi nhanh chóng rời khỏi đó.
Hắn cầm điện thoại đi ra vườn sau của trường…
….
Tại sân bay
“Chuyến bay từ Việt sang Mỹ sẽ bắt đầu trong 5 phút nữa.” Bảo nhìn quanh rồi đứng dậy kéo vali chuẩn bị bước vào trong. Đột nhiên một giọng nói khiến Bảo dừng chân lại, cậu quay người lại:
- Bảo, đứng lại đó. – Nó kêu lớn.
- Vũ, sao cậu lại đến đây? Có cả Uyên và Đức nữa. – Bảo hỏi.
- Tụi tôi không đến đây để cậu chơi trò đi không trừ biệt à? – Đức nói.
- Đúng rồi đó, sao anh đi mà không nói với ai thế hả? – Uyên hỏi.
- Tại tôi có chuyện gấp nên mới chưa kịp thông báo với mọi người thôi. – Bảo nói.
- Chuyện gì mà gấp đến độ cậu không thể gọi cho mình một cuộc để thông báo vậy? – Nó hỏi.
- À, chẳng có chuyện gì quan trọng đâu. Chỉ là mình phải quay về bên đó một thời gian thôi. – Bảo nói.
- Thế thì bao giờ cậu mới quay về đây? – Nó hỏi.
- Chắc có thể là vài năm nữa. Cũng không lâu đâu. – Bảo cười nói.
- Ừm, vậy là mình yên tâm rồi. Mình cứ tưởng cậu sẽ không trở về nữa chứ. – Nó thở phào nói.
- À, Vũ này. Mình muốn nói với cậu là dù sao đi nữa thì chúng ta vẫn là bạn thân. Mình sẵn sàng cho cậu mượn bờ vai mỗi khi buồn đây. – Bảo chỉ vào vai mình nói.
- Bảo… Cậu nhất định phải quay về sớm đấy. – Nó òa khóc ôm chầm lấy Bảo.
- Này, đừng khóc nữa. Mình sẽ quay về sớm mà. – Bảo nói. – Thôi, máy bay sắp cất cánh rồi, mình phải đi đây.
Bảo nói rồi tạm biệt mọi người quay lưng rời đi. Nó, Uyên và Đức đợi đến khi bóng Bảo khuất đi rồi mới rời đi. Trên xe, nó nhận được một tin nhắn từ Bảo:
“ Vũ, chúng ta sẽ mãi là bạn thân của nhau nhé! Mặc dù cậu không thể dành cho mình tình yêu nhưng tình bạn của cậu cũng đã đủ cho mình rồi. Mình biết từ nhỏ đến lớn mình luôn thua anh ta nhưng dù sao thì mình cũng thắng được anh ta ở tình bạn. Chắc có lẽ cậu không biết “anh ta” mà mình đang nhắc đến là ai vì cậu quên rồi. Đó là Bá Long đấy, chắc vì sự việc đó mà cậu đã quên đi. Thực ra lúc nhỏ, cả mình, cậu và Long là những người bạn thân của nhau nhưng cậu luôn thích anh ta, dành cho anh ta một tình cảm lớn hơn tình bạn. Rồi vì sự việc năm đó của gia đình cậu mà cả ba đứa bị tách ra, đến khi mình gặp lại cậu thì mình mới biết là cậu đã quên đi chuyện của ba đứa. Lúc đó, mình nghĩ đấy là ông trời đã cho mình cơ hội, để mình có thể giành được tình cảm của cậu nhưng có lẽ mình vẫn thua như lúc nhỏ, cậu vẫn thích Long. Có lẽ mình đã quá ích kỉ rồi nhưng xin cậu hãy tha lỗi cho mình nhé! Chúng ta vẫn là bạn thân của nhau nhé!
- Bạn thân của cậu – ”
Một dòng ký ức quay về trong nó. Từ những sự việc xảy ra lúc nhỏ đến những chuyện xảy ra năm đó và rồi kết thúc ở giấc mơ ấy, cơn ác mộng đã dày vò nó những hơn 10 năm qua. Người con trai trong giấc mơ ấy là hắn, người con trai làm cơn ác mộng của dịu đi phần nào, là người con trai nó đã yêu những hơn 10 năm qua. Nước mắt nó đã lưng tròng. Nó hét lên:
- Đức, anh đưa tôi qua nhà Long đi. Nhanh lên!
Đức và Uyên bất ngờ trước thái độ đột ngột này của nó nhưng rồi cũng nhanh chóng làm theo lời nó, đảo tay lái, tăng tốc để chạy về hướng nhà hắn một cách nhanh nhất. Chiếc xe của Đức dừng lại trước nhà hắn cũng là lúc hắn vừa mới về nhà. Nó mở cửa xe chạy như bay đến ôm chầm lấy hắn:
- Long, thì ra anh là người mà em yêu từ lâu. Thì ra anh chính là người trong giấc mơ ấy, là người mà em vẫn chờ đợi.
Hắn bất ngờ trước lời nói của nó. Hắn gỡ tay nó ra, xoay người lại đứng đối diện với nó, khó hiểu hỏi:
- Em sao vậy? Sao lại khóc như vậy? Anh là người em vẫn chờ đợi là sao?
- Anh là anh ấy, là người bạn thuở nhỏ cùng em và Bảo, là người mà em thích nhất. – Nó nói.
- Bạn thân của em và Bảo? Em là bé con sao? – Hắn như nhớ ra điều gì đó hỏi.
- Đúng vậy, em là bé con. Là bé con đây. – Nó nói.
Hắn ôm chầm lấy nó, nói:
- Không ngờ Trái Đất lại tròn như vậy, người mà anh chờ đợi, người mà anh yêu bấy lâu nay lại chính là em, lại chính là người khiến anh rung động một lần nữa. Thì ra là em.
Hắn cứ thế ôm lấy nó, để nó khóc ướt hết cả áo mình. Cả hai đều vỡ òa trong hạnh phúc, thì ra người mà mình đợi suốt bấy lâu nay lại chính là người đang đứng trước mặt mình. Uyên và Đức cũng dẫn hiểu ra được vấn đề, cả hai người đều thầm chúc mừng cho cả hai người. Trên bầu trời xanh, một chiếc máy bay bay ngang qua…
....
* Chào các bạn! Mình là Mun, đây là trang blog của mình: munluong.blogspot.com (Mun Lương Blog). Trong trang blog của mình có đầy đủ các truyện ngắn, truyện dài và cả những truyện mà mình sưu tầm được nữa. Mời các bạn ghé đọc!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.