Chương 19
phạm trần kim ngân
18/01/2018
Tiếng bước chân nhẹ của cô, từ từ lại gần , lại gần và gần gần hơn nữa ...
"HÙ Ù..Ù..Ù..Ù "
" ỐI CHA MẸ ƠI ! cái con nhỏ này mày bị sao đấy mẹ mày còn chưa đủ bệnh tật hay sao mà mày lại dọa tao đến nỗi còn nửa cái mạng thế" Miệng nói tay thì cốc vào trán của thiên Di lực có hơi mạnh nhưng với cô thì nó chẳng nhằm nhò gì đối với 1 sát thủ khép tiếng không ai trong gia đình biết về thân phận này.
Thế nhưng cô nàng lại vờ như đau mè nheo với mẹ suốt cả ngày .
" Mẹ ơi ! "
" Cái gì ?"
"Con đau"
" Kệ mày! cho chừa"
Đấy câu đối thoại siêu bá đạo của hai mẹ con mẹ anh và cả anh đều không nhịn được phải phì cười với độ bá đạo của hai người này , căn biệt thự tràn ngập tiếng cười và cùng trải qua bữa sáng vui vẻ nhộn nhịp.
----@ đường phân cách @-----
Kết thúc bữa sáng xong thì ai về với công việc của người nấy , Hai vị chủ nhà thì cung tiễn 2 vị mấy thân về nhà rồi lên phòng.
Căn phòng hôm nay ngập ngạt hơn bào giờ hết, không ai nói với ai tiếng nào.
Anh thì đang mặc comple để đến công ty làm việc cô nhìn ngang qua thấy anh loay hoay mại mà không vừa ý với cavat cứ tháo ra tháo vào mãi, thì cô bước đến gần anh đưa bàn tay thon nhỏ của mình cầm cavat và nhẹ nhàng thắt cho anh miệng nói không lớn của không nhỏ đủ nghe" Đưa tôi làm cho, anh cứ tháo mãi như vậy thì biết khi nào mới vừa ý đây" âm thanh yêu mị này bốc giác làm cho hai trái tim lại cùng chung nhịp đập.
Đôi má của anh bỗng hơi ủng hồng xấu hổ khi cúi xuồng nhìn vào con mắt xanh tím to tròn ấy cùng đôi môi nhỏ màu hồng chúm lại mắng anh, đầu anh liên tưởng đến dòng suy nghĩ ' Đúng là vó vợ tốt thật hihi'
" Cảm ơn! tôi đi làm đây "
" Ừm được rồi anh đi đi tạm biệt "
Một lời chào đối với mọi người thì nó rất bình thường nhưng đối với cô và anh nó lại là một điều gì đó rất khó tả . Cứ thế lại trôi qua một ngày.
Tối đến cô đang từ phòng tắm đi ra thì .......1..2..3..
" Á Á Á Á ................."
(CÒN TIẾP)
"HÙ Ù..Ù..Ù..Ù "
" ỐI CHA MẸ ƠI ! cái con nhỏ này mày bị sao đấy mẹ mày còn chưa đủ bệnh tật hay sao mà mày lại dọa tao đến nỗi còn nửa cái mạng thế" Miệng nói tay thì cốc vào trán của thiên Di lực có hơi mạnh nhưng với cô thì nó chẳng nhằm nhò gì đối với 1 sát thủ khép tiếng không ai trong gia đình biết về thân phận này.
Thế nhưng cô nàng lại vờ như đau mè nheo với mẹ suốt cả ngày .
" Mẹ ơi ! "
" Cái gì ?"
"Con đau"
" Kệ mày! cho chừa"
Đấy câu đối thoại siêu bá đạo của hai mẹ con mẹ anh và cả anh đều không nhịn được phải phì cười với độ bá đạo của hai người này , căn biệt thự tràn ngập tiếng cười và cùng trải qua bữa sáng vui vẻ nhộn nhịp.
----@ đường phân cách @-----
Kết thúc bữa sáng xong thì ai về với công việc của người nấy , Hai vị chủ nhà thì cung tiễn 2 vị mấy thân về nhà rồi lên phòng.
Căn phòng hôm nay ngập ngạt hơn bào giờ hết, không ai nói với ai tiếng nào.
Anh thì đang mặc comple để đến công ty làm việc cô nhìn ngang qua thấy anh loay hoay mại mà không vừa ý với cavat cứ tháo ra tháo vào mãi, thì cô bước đến gần anh đưa bàn tay thon nhỏ của mình cầm cavat và nhẹ nhàng thắt cho anh miệng nói không lớn của không nhỏ đủ nghe" Đưa tôi làm cho, anh cứ tháo mãi như vậy thì biết khi nào mới vừa ý đây" âm thanh yêu mị này bốc giác làm cho hai trái tim lại cùng chung nhịp đập.
Đôi má của anh bỗng hơi ủng hồng xấu hổ khi cúi xuồng nhìn vào con mắt xanh tím to tròn ấy cùng đôi môi nhỏ màu hồng chúm lại mắng anh, đầu anh liên tưởng đến dòng suy nghĩ ' Đúng là vó vợ tốt thật hihi'
" Cảm ơn! tôi đi làm đây "
" Ừm được rồi anh đi đi tạm biệt "
Một lời chào đối với mọi người thì nó rất bình thường nhưng đối với cô và anh nó lại là một điều gì đó rất khó tả . Cứ thế lại trôi qua một ngày.
Tối đến cô đang từ phòng tắm đi ra thì .......1..2..3..
" Á Á Á Á ................."
(CÒN TIẾP)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.