Chương 5
phạm trần kim ngân
03/09/2017
/Thực tại/
-"Thiên Di cũng trễ rồi con về nhà đi mẹ ở đây chăm sóc cho ba con kẻo anh gì gì đó của con gái mẹ lại lo lắng" Bà Lâm dặn dò cô lại còn pha chút trêu ghẹo. Cô nghe mẹ mình nói vậy không hiểu tại sao tim lại cứ nhói nhưng vẫn cố chấp chịu đựng, vâng lời sau đó tạm biệt ba mẹ ra về.
"Kít" .
Cô đưa tiền cho tài xế sau đó mở cửa bước vào nhà. Nhấc bàn chân nhỏ bé của mình cô đi nhẹ nhàng để không gây ra động tĩnh, căn nhà giờ đây tối om không biết đi tới đâu bỗng:
-" Anh đã làm cho cổ phiếu công ty XXX xuống một nữa chưa quản lý Du" không sai đó là tiếng của tên Tân phàm cất lên trong không gian tĩnh lặng. Cô im lặng và tiếp tục theo dõi, không biết từ khi nào cô lấy lại được vẻ mặt điềm tĩnh ấy nữa, như hồi trước chắc có lẽ cô đã không thể giữ bình tĩnh được rồi.
-" Ha Ha! Tốt. Được, anh cứ từ từ làm cho cổ phiếu giảm nhưng chậm lại có biết chưa tôi cần thời gian để lấy tất cả tài sản trong tay đứa con gái đó làm cho công ty ông ấy còn chỗ nào mà ngóc đầu lên được".Dứt câu hắn ta ngắt máy, còn Thiên Di giờ đây chỉ chết lặng khi nghe những lời trong miệng hắn văng ra, cô hối hận chính mình vì đã tin tưởng dựa dẫm yêu thương hắn,hối hận vì từ trước đến nay cô sống cùng với'CON QUỶ ĐỘI LỐT NGƯỜI'. Cứ tưởng những điều hắn nói trong phòng kia chỉ để an ủi Ngọc lan thôi thật không ngờ... tất cả những gì hắn nói đều là sự thật.
Cô lặng lẽ nhẹ nhàng bước đến bậc thang tiếng lên phong ngủ của mình để tránh bị hắn phát hiện đã nghe cuộc nói chuyện đó.
" CỘC..CỘC"
-" Cô chủ , mời cô xuống dùng bữa sáng" Tiếng cô hầu gái ở bên người nói vô." Được... được rội chị cứ xuống trước đi 8 phút sau tôi sẽ xuống".cô thều thào còn ngái ngủ đáp lại người hầu, có vẻ cô đã mệt mỏi quá nhiều mất cả đêm để suy nghĩ chuyện vẩn vơ và rút ra được câu trả lời của mình...
Qua 8 phút Di từ trên lầu bước xuống, đập vào mắt cô là hình ảnh hai người bọn họ ( Tân Phàm, Ngọc Lan)đang vui vẻ cười đùa , Ngọc Lan thì gắp đồ ăn đút cho Tân phàm đang cặm cụi đọc báo , bây giờ cô đã không còn đâu lòng nữa, mất cả đêm suy nghĩ cô đã thông suốt cả rồi 'Muốn chơi thì tao CHIỀU'.Không quan tâm cô tiến lại bàn ăn vươn tay chuẩn bị kéo ghế thì cái cái giọng giả tạo của ả ta" Hai yo ! Thiên Di sao giờ mới xuống vậy em, bọn chị đã ăn sắp hết rồi hihi hay là... em thích ăn đồ thừa." ả ta mỉa mai nhưng cô không mấy bận tâm cô biết tỏng hết ý của ả nên không thèm đoái hoài đến nữa, cô vào nhà bếp phụ mấy người hầu bưng đồ ăn lên.Ngọc Lan tức tối khi cô chẳng hề hấn gì đành chờ cơ hội tới.
- " cô chủ đừng làm vậy để chúng tôi bưng ra được rồi cô cứ ra bàn ăn ngòi xuống đi ạ" cô hầu hốt hoảng thốt không thể để cô chủ lại đi bưng đồ ăn như thế được đành ngăn cản.
- " Không sao đâu mà chị, tôi bưng lên được, làm nhanh lên rồi đi ăn sáng đi nha " cô vui vẻ nháy mắt với họ rồi đi lên bàn ăn đặt tô súp xuống bàn gần mình chuẩn bị đặt xuống thì..." Á .. ÁI "
Không hẹn mà gặp, cơ hội đã đến ánh mắt của Ngọc Lan sáng lên giả vờ đưa bàn tay xương xẩu của mình với lấy cái chén cạnh Thiên Di đồng thời đẩy tô súp nóng lên tay mình rồi la oai oái.
" CHÁT "
Tân Phàm đang cắm cuối đọc báo bỗng nghe tiếng la của ả ta, chưa hiểu đầu đuôi sự việc bèn vung tay lên tát vào mặt cô. Đây là cái tát thứ 3 cô đã nhận từ cái tên vô lại này rồi nhếch mép khinh bỉ nhìn cặp đôi Vô liêm sỉ này .
Ngọc Lan thấy thế liền khóc thảm thương bàn tay trái ôm bàn tay phải lại :" Chị thấy em không ăn gì lo lắng nên định lấy bát của em múc súp nhưng sao em lại phụ ý tốt của chị, sao em lại ... hức em ... hức..."cô ta đọc đoạn văn bản thoại từ trong não của mình ra diễn thành một vở kịch bi thương , thật đúng là con cáo mà.
Lúc này Tân Phàm đã bị Ngọc Lan kích hơn nữa hắn ta không giữ được bình tĩnh chữi bới cô không ra gì:" Này! Thiên Di cô có bị làm sao không hã, Lan Lan có ý tốt lo lắng cho cô vậy mà cô lại hại cổ khiên tay cổ bị thương cô mới vừa lòng à. Cô có não không đấy , hay não cô bị nước tràn vào ngập úng rồi hã, hèn gì không có chút tư duy tí nào."
-" Thật sai làm khi trước đây tôi vẫn yêu thương cô " hắn bực tức không kiềm được không màng nghĩ đến việc lợi dụng cô nữa. Hiện tại gia đình hắn cũng trở thành một trong 3 vị trí tài phiệt ở Đông Nam Á nên hắn cũng chẳng cần lợi dụng cô nữa, gia đình của cô hắn xử lúc nào chẳng được nhưng chẳng cần hắn ra tay Ông già đó( Ông Lâm) cũng chẳng sống được bao lâu hắn nghĩ cho ông ta sống để ông ta biết công ty của ông ta sau 3 năm nữa sẽ chính thức bị đào thải ra khỏi xã hội này.
-"Thiên Di cũng trễ rồi con về nhà đi mẹ ở đây chăm sóc cho ba con kẻo anh gì gì đó của con gái mẹ lại lo lắng" Bà Lâm dặn dò cô lại còn pha chút trêu ghẹo. Cô nghe mẹ mình nói vậy không hiểu tại sao tim lại cứ nhói nhưng vẫn cố chấp chịu đựng, vâng lời sau đó tạm biệt ba mẹ ra về.
"Kít" .
Cô đưa tiền cho tài xế sau đó mở cửa bước vào nhà. Nhấc bàn chân nhỏ bé của mình cô đi nhẹ nhàng để không gây ra động tĩnh, căn nhà giờ đây tối om không biết đi tới đâu bỗng:
-" Anh đã làm cho cổ phiếu công ty XXX xuống một nữa chưa quản lý Du" không sai đó là tiếng của tên Tân phàm cất lên trong không gian tĩnh lặng. Cô im lặng và tiếp tục theo dõi, không biết từ khi nào cô lấy lại được vẻ mặt điềm tĩnh ấy nữa, như hồi trước chắc có lẽ cô đã không thể giữ bình tĩnh được rồi.
-" Ha Ha! Tốt. Được, anh cứ từ từ làm cho cổ phiếu giảm nhưng chậm lại có biết chưa tôi cần thời gian để lấy tất cả tài sản trong tay đứa con gái đó làm cho công ty ông ấy còn chỗ nào mà ngóc đầu lên được".Dứt câu hắn ta ngắt máy, còn Thiên Di giờ đây chỉ chết lặng khi nghe những lời trong miệng hắn văng ra, cô hối hận chính mình vì đã tin tưởng dựa dẫm yêu thương hắn,hối hận vì từ trước đến nay cô sống cùng với'CON QUỶ ĐỘI LỐT NGƯỜI'. Cứ tưởng những điều hắn nói trong phòng kia chỉ để an ủi Ngọc lan thôi thật không ngờ... tất cả những gì hắn nói đều là sự thật.
Cô lặng lẽ nhẹ nhàng bước đến bậc thang tiếng lên phong ngủ của mình để tránh bị hắn phát hiện đã nghe cuộc nói chuyện đó.
" CỘC..CỘC"
-" Cô chủ , mời cô xuống dùng bữa sáng" Tiếng cô hầu gái ở bên người nói vô." Được... được rội chị cứ xuống trước đi 8 phút sau tôi sẽ xuống".cô thều thào còn ngái ngủ đáp lại người hầu, có vẻ cô đã mệt mỏi quá nhiều mất cả đêm để suy nghĩ chuyện vẩn vơ và rút ra được câu trả lời của mình...
Qua 8 phút Di từ trên lầu bước xuống, đập vào mắt cô là hình ảnh hai người bọn họ ( Tân Phàm, Ngọc Lan)đang vui vẻ cười đùa , Ngọc Lan thì gắp đồ ăn đút cho Tân phàm đang cặm cụi đọc báo , bây giờ cô đã không còn đâu lòng nữa, mất cả đêm suy nghĩ cô đã thông suốt cả rồi 'Muốn chơi thì tao CHIỀU'.Không quan tâm cô tiến lại bàn ăn vươn tay chuẩn bị kéo ghế thì cái cái giọng giả tạo của ả ta" Hai yo ! Thiên Di sao giờ mới xuống vậy em, bọn chị đã ăn sắp hết rồi hihi hay là... em thích ăn đồ thừa." ả ta mỉa mai nhưng cô không mấy bận tâm cô biết tỏng hết ý của ả nên không thèm đoái hoài đến nữa, cô vào nhà bếp phụ mấy người hầu bưng đồ ăn lên.Ngọc Lan tức tối khi cô chẳng hề hấn gì đành chờ cơ hội tới.
- " cô chủ đừng làm vậy để chúng tôi bưng ra được rồi cô cứ ra bàn ăn ngòi xuống đi ạ" cô hầu hốt hoảng thốt không thể để cô chủ lại đi bưng đồ ăn như thế được đành ngăn cản.
- " Không sao đâu mà chị, tôi bưng lên được, làm nhanh lên rồi đi ăn sáng đi nha " cô vui vẻ nháy mắt với họ rồi đi lên bàn ăn đặt tô súp xuống bàn gần mình chuẩn bị đặt xuống thì..." Á .. ÁI "
Không hẹn mà gặp, cơ hội đã đến ánh mắt của Ngọc Lan sáng lên giả vờ đưa bàn tay xương xẩu của mình với lấy cái chén cạnh Thiên Di đồng thời đẩy tô súp nóng lên tay mình rồi la oai oái.
" CHÁT "
Tân Phàm đang cắm cuối đọc báo bỗng nghe tiếng la của ả ta, chưa hiểu đầu đuôi sự việc bèn vung tay lên tát vào mặt cô. Đây là cái tát thứ 3 cô đã nhận từ cái tên vô lại này rồi nhếch mép khinh bỉ nhìn cặp đôi Vô liêm sỉ này .
Ngọc Lan thấy thế liền khóc thảm thương bàn tay trái ôm bàn tay phải lại :" Chị thấy em không ăn gì lo lắng nên định lấy bát của em múc súp nhưng sao em lại phụ ý tốt của chị, sao em lại ... hức em ... hức..."cô ta đọc đoạn văn bản thoại từ trong não của mình ra diễn thành một vở kịch bi thương , thật đúng là con cáo mà.
Lúc này Tân Phàm đã bị Ngọc Lan kích hơn nữa hắn ta không giữ được bình tĩnh chữi bới cô không ra gì:" Này! Thiên Di cô có bị làm sao không hã, Lan Lan có ý tốt lo lắng cho cô vậy mà cô lại hại cổ khiên tay cổ bị thương cô mới vừa lòng à. Cô có não không đấy , hay não cô bị nước tràn vào ngập úng rồi hã, hèn gì không có chút tư duy tí nào."
-" Thật sai làm khi trước đây tôi vẫn yêu thương cô " hắn bực tức không kiềm được không màng nghĩ đến việc lợi dụng cô nữa. Hiện tại gia đình hắn cũng trở thành một trong 3 vị trí tài phiệt ở Đông Nam Á nên hắn cũng chẳng cần lợi dụng cô nữa, gia đình của cô hắn xử lúc nào chẳng được nhưng chẳng cần hắn ra tay Ông già đó( Ông Lâm) cũng chẳng sống được bao lâu hắn nghĩ cho ông ta sống để ông ta biết công ty của ông ta sau 3 năm nữa sẽ chính thức bị đào thải ra khỏi xã hội này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.