Chương 98: Nhận tổ quy tông
Linhlee
08/11/2021
Diêu Tĩnh Hiên vừa nói xong, cả hội trường lập tức trở nên chấn động.
Đây phải gọi là tin sốt nhất trong những ngày vừa qua. Từ đâu ra lại có
thêm một người phụ nữ và một đứa con trai, còn là con ruột của Lục Cẩm
Hàn. Sự xuất hiện hôm nay của Diêu Tĩnh Hiên không chỉ khiến tất cả mọi
người bất ngờ mà còn phá vỡ cả danh dự và sự kiêu ngạo của gia đình Lục
gia.
Từ trước tới nay Lục Cẩm Hàn và Ngô Lệ chưa bao giờ dính phải một scandal hay một bê bối nào, trong giới luôn luôn được nể trọng không chỉ địa vị tiền tài mà còn là vì sự thành công trong việc chăm sóc gia đình và nuôi dạy con cái. Đàn ông nhiều tiền thường hay có con riêng bên ngoài là chuyện bình thường, nhưng Lục thị có thêm một đứa con ngoài giá thú thì đúng là chuyện kinh thiên động địa. Trước đây Ngô Lệ luôn ngẩng cao đầu vì nhà mình là gia đình mẫu mực, luôn luôn được người khác coi trọng và kính nể, đến hôm nay thì đã bị Diêu Tĩnh Hiên tát cho một cái thật đau.
Kiều Vũ vừa nghe cô ta nói xong liền mất bình tĩnh đứng dậy khỏi xe lăn, thiếu chút nữa là muốn ăn tươi nuốt sống ngay tại chỗ.
"Cô là cái thá gì chứ? Trước mặt bố mẹ tôi dám ở đây cuồng ngôn loạn ngữ."
Phi Dương nhanh chân đến đỡ lấy Kiều Vũ, bây giờ cô đứng còn không vững chứ đừng nói đến chuyện cãi nhau gây sự với Diêu Tĩnh Hiên. Phi Dương đỡ cô ngồi xuống, trấn an:"Cậu bình tĩnh, chuyện này để mẹ tôi xử lí. "
Anh không phải người trong cuộc nên không thể nào đuổi Diêu Tĩnh Hiên và con trai cô ta ra khỏi linh đường, huống hồ đó thực sự là em trai cùng cha khác mẹ của Kiều Vũ. Chuyện này cứ để Chu Nhã giải quyết là tốt nhất, bà ấy là người đứng ra tổ chức lễ tang này, anh tin bà ấy làm gì cũng đều là nghĩ cho Kiều Vũ.
Lục Kiều Vũ nhìn nét mặt dương dương tự đắc của Diêu Tĩnh Hiên, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống ả ta. Phá vỡ hạnh phúc gia đình của người khác mà còn muốn quang minh chính đại thông báo chuyện này ra? Thật không biết loại người này có giữ lại cho mình chút liêm sỉ nào hay không.
"Con trai? Cô lấy cái gì chứng minh đó là con cái của Lục gia?"- Âm thanh lạnh lùng của Sở phu nhân vang lên trong linh đường, nhìn thẳng Diêu Tĩnh Hiên nói.
Diêu Tĩnh Hiên đến đây hôm nay đã sớm có phòng bị, liền từ trong túi xách rút ra một tập hồ sơ, chính là giấy xét nghiệm ADN. Sở phu nhân nét mặt thoáng biến đổi, sự nguy hiểm thể hiện rõ ràng trên gương mặt. Bà nhớ trước đây Ngô Lệ từng nói, đây là một người phụ nữ vẻ bề ngoài thì hiền lành nhưng lại rất có dã tâm. Cuối cùng Chu Nhã vẫn là nhìn lầm Diêu Tĩnh Hiên, Ngô Lệ thực sự đã nói đúng. Đã như vậy thì bà không thể phụ lòng của Ngô Lệ, nhất định phải bảo vệ Kiều Vũ và Lục gia.
Khi giấy xét nghiệm DNA được đưa ra, tất cả đại sảnh lại bắt đầu nhộn nhạo, bọn họ đều đang rất muốn xem tiếp sau đây Kiều Vũ sẽ xử lí chuyện này như thế nào.
Sở phu nhân bước đến trước mặt Diêu Tĩnh Hiên, nghiêm giọng:" Vậy hôm nay cô đến đây là muốn gì?"
Diêu Tĩnh Hiên cười thoả mãn, sự đắc ý ngày càng thể hiện rõ trên gương mặt đoan chính dịu dàng.
"Tôi chỉ muốn con trai mình đường nhận tổ quy tông. "
Diêu Tĩnh Hiên vừa nói xong, sắc mặt Sở phu nhân ánh lên một tia kinh ngạc, giật mình:"Cái gì?"
Ngay cả Lục Kiều Vũ cũng không thể chấp nhận nổi chuyện này, thái độ bình thản của Kiều Vũ cũng bị câu nói của Diêu Tĩnh Hiên khiến cho phẫn nộ đến tột độ.
"Cô dựa vào cái gì mà đòi nhận tổ quy tông. Tôi không chấp nhận, mẹ con các người đừng mong ghi tên mình vào trong gia phả của Lục gia."
Ai cũng có thể hiểu Kiều Vũ vừa mất đi cha mẹ, lại xuất hiện một đứa em trai nên đối với cô có phần đồng cảm. Nhưng Lục gia không thân thích thì nhiều vô kể, chưa gì đã có người đứng ra nói đỡ cho hai mẹ con Diêu Tĩnh Hiên. Một bậc trưởng bối từ trong đám đông bước ra, hẳn là theo dõi sự tình từ nãy nên cũng đã phần nào hiểu được đầu đuôi câu chuyện.
"Nếu như đã là con cháu của Lục thị, thì không được để thất lạc bên ngoài. Huống gì anh chị Lục cũng không có con trai, như vậy có thêm người nối dõi không phải tốt hơn sao."
Kiều Vũ nhìn chằm chằm người đàn ông vừa lên tiếng, ăn mặc vest đen lịch sự, cô còn chẳng biết ông ta là ai. Nhìn qua là một người đàn ông đứng tuổi, thái độ nói chuyện cũng rất lịch sự. Đáng tiếc câu nói vừa rồi của ông ta khiến cho Kiều Vũ không chấp nhận nổi.
Một người khác là chị em với Ngô Lệ, liền đứng ra chỉ trích: "Cái gì mà nối dõi, trước giờ quan niệm này sớm đã không còn quan trọng. Kiều Vũ vừa mới mất đi cha mẹ thì con rơi con rớt ở đâu sớm không đến muộn không đến đúng lúc này lại đến. Nếu như anh rể muốn công nhận đứa con này còn phải chờ nó lớn rồi mới công khai hay sao."
Một người khác lại đứng ra đưa ý kiến:"Đúng vậy, thói đời ở đâu tiểu tam sau khi chính thất đi lại trèo lên đầu chính thất, bái tế thì được, nhận tổ quy tông nằm mơ đi. Có gan sinh ra thì phải nuôi được chứ, giờ dắt cả con đến ăn vạ là sao, đồ đàn bàn không biết xấu hổ."
Những người bênh vực Kiều Vũ đa phần là các vị phu nhân, họ đều cùng căm ghét loại tiểu tam như Diêu Tĩnh Hiên, quá đáng hơn là cô ta còn gây náo loạn ngay đám ma của cha mẹ Kiều Vũ.
Sở phu nhân không muốn làm mọi chuyện trở nên ầm ĩ, liền đi tới trước mặt Kiều Vũ, giống như muốn khuyên nhủ lại giống muốn hỏi ý kiến:"Kiều Vũ, chúng ta cứ để bọn họ thắp nhang trước, sau đó có chuyện gì thì về nhà giải quyết sau có được không."
Kiều Vũ không nói gì, gật đầu đồng ý. Cô nhìn Sở Phi Dương, muốn anh đẩy mình vào bên trong để nghỉ ngơi. Kiều Vũ muốn tránh mặt Diêu Tĩnh Hiên, cô sợ còn nhìn thấy cô ta thêm lần nào bản thân sẽ không nhịn được mà muốn giết cô ta mất.
Tâm trạng của kiều Vũ rất rối bời, cô chỉ muốn tránh khỏi nơi thị phi này thật xa.
...
Đám tang kết thúc, cuối cùng cũng đưa tiễn vợ chồng Lục thị lên đường yên ổn.
Phi Dương lái xe đưa Kiều Vũ về nhà, còn cậu thì ra ngoài có việc. Lúc vừa xuống xe liền phát hiện Diêu Tĩnh Hiên đã ở đó chờ mình. Kiều Vũ không buồn liếc nhìn bà ta, chỉ muốn mau chóng chấm dứt chuyện này càng sớm càng tốt. Cô không muốn gặp lại người phụ nữ này thêm bất cứ một lần nào nữa.
Kiều Vũ kêu người cho Diêu Tĩnh Hiên vào trong, không để bà ta đứng ở ngoài cửa. Tránh cho mấy tên nhà báo không biết gì lại viết nhăng viết cuội. Diêu Tĩnh Hiên chậm rãi ung dung đi vào trong Lục gia, liếc nhìn ngắm nghía mọi thứ xung quanh một cách đầy thoả mãn. Nét mặt cô ta dương dương tự đắc, kiêu ngạo đều thể hiện rõ ra trên mặt. Ai không biết còn tưởng đó mới là nữ chủ nhân ở đây.
Sau khi Kiều Vũ về nhà không bao lâu, trước cổng liền có một lượng lớn xe ô tô đậu. Cô còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì Mộc quản gia đã tiến vào:"Thưa tiểu thư, bên ngoài có rất nhiều người xưng là những người có tiếng nói trong Lục thị, muốn đến gỉai quyết chuyện của...A Tư."
Mộc quản gia liếc mắt về phía Diêu Tĩnh Hiên đang ngồi trước Kiều Vũ, cố ý nhấn mạnh. Kiều Vũ chưa từng gặp qua những ngừơi này, nhưng đây là chuyện trong nhà, không phải chuyện người khác nói muốn thay cô quản là được.
Tài sản bố mẹ cô để lại, đừng ai động vào dù chỉ là một đồng.
Kiều Vũ bình thản nói:"Cho bọn họ vào đi."
Bên ngoài có khoảng mười mấy đến mấy chục người, già trẻ lớn bé đều có đủ. Bọn họ đi vào trong cổng chính của Lục thị, miệng tuy không nói nhưng cũng phải xuýt xoa trước khung cảnh hoa lệ ở đây. Hai bên của lối vào một bên có đài phun nước pha lê, bên còn lại là hàng tùng xanh cùng với rất nhiều cây cảnh quý hiếm. Đi tiếp vào trong sẽ thấy căn biệt thự theo kiểu phương Tây hoa lệ mà không kém phần sang trọng, toát lên một vẻ thượng lưu và cao cấp. Người sống trong căn biệt phủ rộng lớn và hoa lệ này, cũng phải sở hữu khối tàn sản lên đến tỉ đô. Chỉ riêng tiền chi cho người hầu và an ninh ở đây thôi cũng bằng lợi nhuận cả năm của một công ty.
Đi trước là người đàn ông trung niên vừa nãy đứng ra nói đỡ cho Diêu Tĩnh Hiên. Người ở đây đa phần là Lục thị, thân thiết nhất với Kiều Vũ là gia đình của Lục Cảnh Hiên. Nhưng hiện tại bọn họ đang mắc kẹt ở Mỹ chữa trị cho mẹ cậu ta, không thể về dự tang lễ được.
Kiều Vũ ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, vươn tay ám chỉ bọn họ ngồi xuống.
"Mời vào."
Thấy Kiều Vũ không có vẻ gì là muốn tiếp đón, bọn họ tuy không vui nhưng cũng không thể hiện ra mặt. Mọi người tự do đi thăm khắp biệt phủ, những người ở lại nói chuyện với cô cũng chỉ có bốn người đàn ông và ba người phụ nữ.
Người đàn ông ngồi trên ghế sô pha, rất tự nhiên thoải mái vắt chân, trước tiên là an ủi cô:"Kiều Vũ, chúng ta biết con vừa mất đi hai ngừoi thân thương nhất, nhưng hôm nay đến đây cũng là vì chuyện của em trai con."
Kiều Vũ vẻ mặt đang tĩnh lặng đột nhiên bị câu nói này kích động, phẫn nộ trừng mắt nhìn ông ta:"Em trai, tôi làm gì có em trai."
Một người đàn ông khác lên tiếng:"Kiều Vũ, con vẫn là nên chấp nhận sự thật. Ngay cả giám định ADN cũng làm rồi, sao có thể để nó lưu lạc bên ngoài."
"Ít nhiều gì cũng phải để nó nhận tổ quy tông."
Kiều Vũ cười lạnh, dùng ánh mắt lạnh lẽo đối chất với người vừa nói:"Bố mẹ tôi là con một, cũng chỉ có đứa con duy nhất là tôi. Không có tên trong hộ khẩu, không được công nhận, lấy tư cách gì sống trong Lục gia. Đứa con hoang như nó lấy tư cách gì mang họ Lục."
Kiều Vũ vừa dứt lời, một cốc nước lạnh liền tạt thẳng vào mặt cô. Lục Kiều Vũ bị nước tạt cho tỉnh người, đầu tóc ướt sũng. Mà tất cả mọi người xung quanh nhìn thấy một màn này cũng phải đứng hình câm lặng.
Từ trước tới nay Lục Cẩm Hàn và Ngô Lệ chưa bao giờ dính phải một scandal hay một bê bối nào, trong giới luôn luôn được nể trọng không chỉ địa vị tiền tài mà còn là vì sự thành công trong việc chăm sóc gia đình và nuôi dạy con cái. Đàn ông nhiều tiền thường hay có con riêng bên ngoài là chuyện bình thường, nhưng Lục thị có thêm một đứa con ngoài giá thú thì đúng là chuyện kinh thiên động địa. Trước đây Ngô Lệ luôn ngẩng cao đầu vì nhà mình là gia đình mẫu mực, luôn luôn được người khác coi trọng và kính nể, đến hôm nay thì đã bị Diêu Tĩnh Hiên tát cho một cái thật đau.
Kiều Vũ vừa nghe cô ta nói xong liền mất bình tĩnh đứng dậy khỏi xe lăn, thiếu chút nữa là muốn ăn tươi nuốt sống ngay tại chỗ.
"Cô là cái thá gì chứ? Trước mặt bố mẹ tôi dám ở đây cuồng ngôn loạn ngữ."
Phi Dương nhanh chân đến đỡ lấy Kiều Vũ, bây giờ cô đứng còn không vững chứ đừng nói đến chuyện cãi nhau gây sự với Diêu Tĩnh Hiên. Phi Dương đỡ cô ngồi xuống, trấn an:"Cậu bình tĩnh, chuyện này để mẹ tôi xử lí. "
Anh không phải người trong cuộc nên không thể nào đuổi Diêu Tĩnh Hiên và con trai cô ta ra khỏi linh đường, huống hồ đó thực sự là em trai cùng cha khác mẹ của Kiều Vũ. Chuyện này cứ để Chu Nhã giải quyết là tốt nhất, bà ấy là người đứng ra tổ chức lễ tang này, anh tin bà ấy làm gì cũng đều là nghĩ cho Kiều Vũ.
Lục Kiều Vũ nhìn nét mặt dương dương tự đắc của Diêu Tĩnh Hiên, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống ả ta. Phá vỡ hạnh phúc gia đình của người khác mà còn muốn quang minh chính đại thông báo chuyện này ra? Thật không biết loại người này có giữ lại cho mình chút liêm sỉ nào hay không.
"Con trai? Cô lấy cái gì chứng minh đó là con cái của Lục gia?"- Âm thanh lạnh lùng của Sở phu nhân vang lên trong linh đường, nhìn thẳng Diêu Tĩnh Hiên nói.
Diêu Tĩnh Hiên đến đây hôm nay đã sớm có phòng bị, liền từ trong túi xách rút ra một tập hồ sơ, chính là giấy xét nghiệm ADN. Sở phu nhân nét mặt thoáng biến đổi, sự nguy hiểm thể hiện rõ ràng trên gương mặt. Bà nhớ trước đây Ngô Lệ từng nói, đây là một người phụ nữ vẻ bề ngoài thì hiền lành nhưng lại rất có dã tâm. Cuối cùng Chu Nhã vẫn là nhìn lầm Diêu Tĩnh Hiên, Ngô Lệ thực sự đã nói đúng. Đã như vậy thì bà không thể phụ lòng của Ngô Lệ, nhất định phải bảo vệ Kiều Vũ và Lục gia.
Khi giấy xét nghiệm DNA được đưa ra, tất cả đại sảnh lại bắt đầu nhộn nhạo, bọn họ đều đang rất muốn xem tiếp sau đây Kiều Vũ sẽ xử lí chuyện này như thế nào.
Sở phu nhân bước đến trước mặt Diêu Tĩnh Hiên, nghiêm giọng:" Vậy hôm nay cô đến đây là muốn gì?"
Diêu Tĩnh Hiên cười thoả mãn, sự đắc ý ngày càng thể hiện rõ trên gương mặt đoan chính dịu dàng.
"Tôi chỉ muốn con trai mình đường nhận tổ quy tông. "
Diêu Tĩnh Hiên vừa nói xong, sắc mặt Sở phu nhân ánh lên một tia kinh ngạc, giật mình:"Cái gì?"
Ngay cả Lục Kiều Vũ cũng không thể chấp nhận nổi chuyện này, thái độ bình thản của Kiều Vũ cũng bị câu nói của Diêu Tĩnh Hiên khiến cho phẫn nộ đến tột độ.
"Cô dựa vào cái gì mà đòi nhận tổ quy tông. Tôi không chấp nhận, mẹ con các người đừng mong ghi tên mình vào trong gia phả của Lục gia."
Ai cũng có thể hiểu Kiều Vũ vừa mất đi cha mẹ, lại xuất hiện một đứa em trai nên đối với cô có phần đồng cảm. Nhưng Lục gia không thân thích thì nhiều vô kể, chưa gì đã có người đứng ra nói đỡ cho hai mẹ con Diêu Tĩnh Hiên. Một bậc trưởng bối từ trong đám đông bước ra, hẳn là theo dõi sự tình từ nãy nên cũng đã phần nào hiểu được đầu đuôi câu chuyện.
"Nếu như đã là con cháu của Lục thị, thì không được để thất lạc bên ngoài. Huống gì anh chị Lục cũng không có con trai, như vậy có thêm người nối dõi không phải tốt hơn sao."
Kiều Vũ nhìn chằm chằm người đàn ông vừa lên tiếng, ăn mặc vest đen lịch sự, cô còn chẳng biết ông ta là ai. Nhìn qua là một người đàn ông đứng tuổi, thái độ nói chuyện cũng rất lịch sự. Đáng tiếc câu nói vừa rồi của ông ta khiến cho Kiều Vũ không chấp nhận nổi.
Một người khác là chị em với Ngô Lệ, liền đứng ra chỉ trích: "Cái gì mà nối dõi, trước giờ quan niệm này sớm đã không còn quan trọng. Kiều Vũ vừa mới mất đi cha mẹ thì con rơi con rớt ở đâu sớm không đến muộn không đến đúng lúc này lại đến. Nếu như anh rể muốn công nhận đứa con này còn phải chờ nó lớn rồi mới công khai hay sao."
Một người khác lại đứng ra đưa ý kiến:"Đúng vậy, thói đời ở đâu tiểu tam sau khi chính thất đi lại trèo lên đầu chính thất, bái tế thì được, nhận tổ quy tông nằm mơ đi. Có gan sinh ra thì phải nuôi được chứ, giờ dắt cả con đến ăn vạ là sao, đồ đàn bàn không biết xấu hổ."
Những người bênh vực Kiều Vũ đa phần là các vị phu nhân, họ đều cùng căm ghét loại tiểu tam như Diêu Tĩnh Hiên, quá đáng hơn là cô ta còn gây náo loạn ngay đám ma của cha mẹ Kiều Vũ.
Sở phu nhân không muốn làm mọi chuyện trở nên ầm ĩ, liền đi tới trước mặt Kiều Vũ, giống như muốn khuyên nhủ lại giống muốn hỏi ý kiến:"Kiều Vũ, chúng ta cứ để bọn họ thắp nhang trước, sau đó có chuyện gì thì về nhà giải quyết sau có được không."
Kiều Vũ không nói gì, gật đầu đồng ý. Cô nhìn Sở Phi Dương, muốn anh đẩy mình vào bên trong để nghỉ ngơi. Kiều Vũ muốn tránh mặt Diêu Tĩnh Hiên, cô sợ còn nhìn thấy cô ta thêm lần nào bản thân sẽ không nhịn được mà muốn giết cô ta mất.
Tâm trạng của kiều Vũ rất rối bời, cô chỉ muốn tránh khỏi nơi thị phi này thật xa.
...
Đám tang kết thúc, cuối cùng cũng đưa tiễn vợ chồng Lục thị lên đường yên ổn.
Phi Dương lái xe đưa Kiều Vũ về nhà, còn cậu thì ra ngoài có việc. Lúc vừa xuống xe liền phát hiện Diêu Tĩnh Hiên đã ở đó chờ mình. Kiều Vũ không buồn liếc nhìn bà ta, chỉ muốn mau chóng chấm dứt chuyện này càng sớm càng tốt. Cô không muốn gặp lại người phụ nữ này thêm bất cứ một lần nào nữa.
Kiều Vũ kêu người cho Diêu Tĩnh Hiên vào trong, không để bà ta đứng ở ngoài cửa. Tránh cho mấy tên nhà báo không biết gì lại viết nhăng viết cuội. Diêu Tĩnh Hiên chậm rãi ung dung đi vào trong Lục gia, liếc nhìn ngắm nghía mọi thứ xung quanh một cách đầy thoả mãn. Nét mặt cô ta dương dương tự đắc, kiêu ngạo đều thể hiện rõ ra trên mặt. Ai không biết còn tưởng đó mới là nữ chủ nhân ở đây.
Sau khi Kiều Vũ về nhà không bao lâu, trước cổng liền có một lượng lớn xe ô tô đậu. Cô còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì Mộc quản gia đã tiến vào:"Thưa tiểu thư, bên ngoài có rất nhiều người xưng là những người có tiếng nói trong Lục thị, muốn đến gỉai quyết chuyện của...A Tư."
Mộc quản gia liếc mắt về phía Diêu Tĩnh Hiên đang ngồi trước Kiều Vũ, cố ý nhấn mạnh. Kiều Vũ chưa từng gặp qua những ngừơi này, nhưng đây là chuyện trong nhà, không phải chuyện người khác nói muốn thay cô quản là được.
Tài sản bố mẹ cô để lại, đừng ai động vào dù chỉ là một đồng.
Kiều Vũ bình thản nói:"Cho bọn họ vào đi."
Bên ngoài có khoảng mười mấy đến mấy chục người, già trẻ lớn bé đều có đủ. Bọn họ đi vào trong cổng chính của Lục thị, miệng tuy không nói nhưng cũng phải xuýt xoa trước khung cảnh hoa lệ ở đây. Hai bên của lối vào một bên có đài phun nước pha lê, bên còn lại là hàng tùng xanh cùng với rất nhiều cây cảnh quý hiếm. Đi tiếp vào trong sẽ thấy căn biệt thự theo kiểu phương Tây hoa lệ mà không kém phần sang trọng, toát lên một vẻ thượng lưu và cao cấp. Người sống trong căn biệt phủ rộng lớn và hoa lệ này, cũng phải sở hữu khối tàn sản lên đến tỉ đô. Chỉ riêng tiền chi cho người hầu và an ninh ở đây thôi cũng bằng lợi nhuận cả năm của một công ty.
Đi trước là người đàn ông trung niên vừa nãy đứng ra nói đỡ cho Diêu Tĩnh Hiên. Người ở đây đa phần là Lục thị, thân thiết nhất với Kiều Vũ là gia đình của Lục Cảnh Hiên. Nhưng hiện tại bọn họ đang mắc kẹt ở Mỹ chữa trị cho mẹ cậu ta, không thể về dự tang lễ được.
Kiều Vũ ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, vươn tay ám chỉ bọn họ ngồi xuống.
"Mời vào."
Thấy Kiều Vũ không có vẻ gì là muốn tiếp đón, bọn họ tuy không vui nhưng cũng không thể hiện ra mặt. Mọi người tự do đi thăm khắp biệt phủ, những người ở lại nói chuyện với cô cũng chỉ có bốn người đàn ông và ba người phụ nữ.
Người đàn ông ngồi trên ghế sô pha, rất tự nhiên thoải mái vắt chân, trước tiên là an ủi cô:"Kiều Vũ, chúng ta biết con vừa mất đi hai ngừoi thân thương nhất, nhưng hôm nay đến đây cũng là vì chuyện của em trai con."
Kiều Vũ vẻ mặt đang tĩnh lặng đột nhiên bị câu nói này kích động, phẫn nộ trừng mắt nhìn ông ta:"Em trai, tôi làm gì có em trai."
Một người đàn ông khác lên tiếng:"Kiều Vũ, con vẫn là nên chấp nhận sự thật. Ngay cả giám định ADN cũng làm rồi, sao có thể để nó lưu lạc bên ngoài."
"Ít nhiều gì cũng phải để nó nhận tổ quy tông."
Kiều Vũ cười lạnh, dùng ánh mắt lạnh lẽo đối chất với người vừa nói:"Bố mẹ tôi là con một, cũng chỉ có đứa con duy nhất là tôi. Không có tên trong hộ khẩu, không được công nhận, lấy tư cách gì sống trong Lục gia. Đứa con hoang như nó lấy tư cách gì mang họ Lục."
Kiều Vũ vừa dứt lời, một cốc nước lạnh liền tạt thẳng vào mặt cô. Lục Kiều Vũ bị nước tạt cho tỉnh người, đầu tóc ướt sũng. Mà tất cả mọi người xung quanh nhìn thấy một màn này cũng phải đứng hình câm lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.