Cô Gái Của Thanh Xuân

Chương 10: Nụ hôn phớt qua

Linhlee

05/05/2020

Có lẽ nếu nói đến điểm yếu của Lục Kiều Vũ thì chắc chắn, thể lực chính là điểm yếu của cô. Vì vậy nên những tiết học thể lực ở trường Lục Kiều Vũ thường xuyên bị điểm kém.

Bởi vậy, cô rất ghét mấy môn học như thế này. Thay vì ngồi trong nhà sách, hay thư viện, một vài phòng nghệ thuật nào đó mà là đứng nắng, vào phòng bơi, người nồng nặc mùi mồ hôi thật khó chịu.. Thậm chí dưới cái thời tiết oi bức khó chịu thế này, bọn họ vẫn phải ngồi ngoài trời để học thể dục. Hơn hết, hình như mấy thầy cô dạy các bộ môn ngoại khóa không thích Lục Kiều Vũ cho lắm. Đặc biệt là thầy giáo dạy thể dục của lớp. Thầy giáo thể dục họ Đỗ, bình thường vừa hay cáu gắt lại rất khắt khe, chính vì vậy nên đối với Lục Kiều Vũ đặc biệt rất không vừa mắt.

Tiếng ồn ào trong phòng thay đồ khiến cho Kiều Vũ cảm thấy hơi ngột ngạt, đông người quá. Bình thường Lục Kiều Vũ nhất định sẽ là người cuối cùng đi ra khỏi phòng thay đồ, cô cảm thấy đông người quá thì sẽ không thoải mái, nói đúng hơn là không thích.

Các bạn xếp hàng vào sân, sân của trường rộng, rất rất rộng, chạy hết một vòng cũng phải hơn năm trăm mét. Lớp Kiều Vũ có một bạn nữ mới chuyển đến, tên là Tố Như. Bạn nữ này vừa đến đã được yêu mến, không chỉ bởi vẻ ngoài xinh xắn đáng yêu, thân thiện dễ gần mà còn hòa đồng vui tính. Các môn học trong lớp có thể không tốt nhưng mà, ngoại khóa hay thể thao lại rất tích cực. Đây được coi là học sinh cưng của thầy thể dục, nghe nói liên tiếp giành giải Olympic trong cuộc thi thể thao khiến cho thầy giáo vô cùng yêu quý, nói trắng ra chính là gà cưng của thầy thể dục. Kiều Vũ ngồi trên ghế đá dưới bóng cây, trời gắt quá, cô đưa tay lên che cho đỡ chói mắt. Ánh mắt của Lục Kiều Vũ hướng ra bên ngoài sân thể dục, là một bạn nữ hoạt bát xinh đẹp, mái tóc ngắn ngang vai khiến người ta cảm giác có một chút đáng yêu, lại có một chút trẻ con. Lục Kiều Vũ nheo mắt lại một chút vì nắng chói chang, tiếp tục nhìn ra bạn nữ đáng yêu hồn nhiên kia, cô ấy nổi bật giữa một đám con trai của lớp tự nhiên, mái tóc ngắn bay bay ôm lấy khuôn mặt có chút bầu bĩnh, đôi mắt tròn xoe đúng là khiến người ta cảm thấy vô cùng thân thiện.

"Ai vậy, hình như mình chưa gặp bao giờ." - Kiều Vũ vẫn một tay che nắng, hỏi Lăng Hỷ.

Lăng Hỷ ngồi bên cạnh, theo tầm mắt của Kiều Vũ nhìn ra sân thể dục, đây không phải lần đầu tiên Lục Kiều Vũ hỏi tên người khác, nhưng là lần đầu tiên Lục Kiều Vũ chịu mở miệng hỏi cô về tên của một bạn học. Lăng Hỷ không phải thay đổi sắc mặt nữa, vì cô biết, đến cả Sở Phi Dương mà Lục Kiều Vũ còn không biết thì làm sao cậu ấy biết được Tố Như là ai chứ, Lăng Hỷ nhìn Tố Như đang chạy trên sân kia uống một ngụm nước suối, thở một hơi sau đó từ từ nói với Kiều Vũ:

"Cậu ấy là Tố Như, học sinh mới chuyển về lớp chúng ta, học lực cũng ổn, thể thao rất giỏi, nhìn xem, ai cũng yêu mến cậu ấy, chỉ có cậu là không biết cậu ấy." - Vẻ mặt Lăng Hỷ quay sang nhìn Kiều Vũ có chút oán trách, người ta đáng yêu như vậy cơ mà.

Kết thúc cuộc chạy bền, Tố Như chạy vào trong bóng râm nghỉ ngơi, bao nhiêu bạn bè bên cạnh đưa nước, lau mồ hôi cho cô ấy, cười cười nói nói. Nhìn phản ứng của Tố Như, rất hồn nhiên, rất vui vẻ, trên mặt còn đọng lại không biết bao nhiêu là mồ hôi. Duy chỉ có Kiều Vũ không để ý cậu ấy, nhìn cô gái bé nhỏ hoạt bát ấy, cô cảm thấy khó chịu trong lòng, một cảm giác khó ưa, Tố Như này, hình như cô từng gặp cậu ta ở đâu đó rồi thì phải. Cũng không nhớ rõ lắm, nhưng chắc chắn là gặp rồi. Không biết tại sao, Kiều Vũ nhìn người con gái đang vui vẻ hoạt bát cười kia, lại có chút giả tạo. Giống như che giấu đi bản thân thật sự ở bên trong. Có phải là vì chính cô cũng như vậy nên khi nhìn đồng nghiệp một phát cũng nhận ra luôn?

Sự hồn nhiên trong ánh mắt ấy, lại giống như đang giả vờ.

"Bụp"

Quả bóng bay ngay vào trán Lục Kiều Vũ, cô choáng váng liền lấy hai tay ôm trán, cố gắng đứng lên.

Nhưng đứng không nổi. Sở Phi Dương bị thần kinh à, hết năm lần bảy lượt cứ như vậy mà chọc tức Kiều Vũ, không đi tìm cậu ta thì thôi, lần nào cũng là cậu ta chủ động gây chuyện. Lăng Hỷ ngồi bên cạnh gỡ gỡ tay Kiều Vũ ra, xem xét vết thương cho cô một cách cẩn trọng.

" Kiều Vũ, đỏ lên rồi, mình đi lấy đá cho cậu, ở đây đợi mình." - Lăng Hỷ nói một cách lưu loát, thoáng cái đã chạy về hướng phòng y tế rồi. Trán của Kiều Vũ quả thực đã đỏ lên không ít, nhưng khuôn mặt xinh đẹp không vì thế mà xuống sắc chút nào hết. Lục Kiều Vũ vẫn chưa thèm ngẩng mặt lên, miệng lẩm bẩm câu: " Phải bình tĩnh, phải bình tĩnh ", đã gần mấy chục lần. Kiều Vũ thở phào một hơi, nét mặt tức giận thoáng qua liền trở lại trạng thái lạnh nhạt giống như ban đầu.

Lạnh.

Lạnh như một miếng băng.

Lục Kiều Vũ lúc này mới có đủ dũng khí ngước mặt lên trên. Nhưng sự lạnh lùng vừa được ngụy tạo ra cùng khuôn mặt bình tĩnh đến lạ thường bị ánh mắt đắm đuối của Sở Phi Dương đập cho tan tác.

Lục Kiều Vũ vừa ngước mặt lên, liền bắt gặp ánh mắt đắm đuối chết người của Sở Phi Dương đang nhìn mình.

Sở Phi Dương, cậu lại đây từ khi nào thế?

" Cậu không sao chứ?"

Trời hôm nay hơi gắt, Sở Phi Dương đứng trước mặt Kiều Vũ, đưa lưng về phía mặt trời, hơi khom người cúi xuống nhìn cô. Ánh mắt mê hoặc người khác của cậu ta từ từ quét khắp mặt của Kiều Vũ, sau đó dừng lại ở vị trị đỏ ửng trên trán của cô, giọng nói chứa đầy sự quan tâm và ấm áp, thanh âm trầm xuống lộ rõ vẻ quan tâm. Quả thực Sở Phi Dương ngoài khuôn mặt đẹp trai tuấn tú ra lại được trời phú cho cái giọng nói mị hoặc đến chết người.

Lục Kiều Vũ nhìn đến ngây người. Sự lạnh lùng trong đáy mắt từ từ biến mất, đôi mắt long lanh tựa sương sớm, trong suốt đến kì lạ. Sở Phi Dương cúi xuống sát trán của cô, ánh mắt vẫn dán trên vầng trán xinh đẹp. Tầm mắt của Sở Phi Dương hạ xuống một chút.



" Sở Phi Dương.."

Một lực lớn truyền đến từ phía sau của Sở Phi Dương, khiến cho cậu ta đang đứng vững đột nhiên mất kiểm soát, không giữ được thăng bằng cả cơ thể to lớn đổ xuống, may mà cậu ta dùng tay chống chế được, hai tay Sở Phi Dương chống lên thành của ghế đá, vừa vặn vây Lục Kiều Vũ ở trong.

Một nụ hôn như gió thoảng qua lướt trên vầng trán xinh đẹp của cô.

Lục Kiều Vũ đỏ bừng mặt lên, lúng túng đẩy cậu ta ra.

Sở Phi Dương gượng gạo cố gắng đứng thẳng người dậy, điều chỉnh lại tư thế của mình, nét mặt có chút cứng ngắc, cũng có chút bối rối, cố gắng làm ra vẻ như chưa có gì xảy ra cả. Cậu ta nhìn chằm chằm quả bóng dưới chân Kiều Vũ, mặt hình như có chút đỏ lên, gãi đầu:

"Bạn học Lục, tại trời nắng nên mắt hơi hoa, cho tớ xin.. xin lại quả bóng được không?"

Kiều Vũ ngoảnh mặt đi chỗ khác không nhìn cậu ta, cô cũng thực sự bối rối, cũng là lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi với một bạn học nam, Kiều Vũ mơ hồ còn ngửi thấy được mùi hương nam tính được tỏa ra từ áo của Sở Phi Dương. Lục Kiều Vũ quay mặt lại, Sở Phi Dương đã nhặt bóng chạy đi từ lúc nào. Nhưng hình như nét mặt của các bạn nữ trong lớp chính là đang đánh về phía của Kiều Vũ. Kiều Vũ quay sang nhìn họ, bọn họ lại vui vẻ tươi cười với cô, giống như sự chán ghét vừa rồi chưa từng tồn tại, chỉ là vô ý mà thôi.

"Lục Cảnh Hiên, đứng lại đó, hôm nay không cho cậu nhừ tử thì tôi liền theo họ cậu?"- Sở Phi Dương chạy quanh sân thể dục đuổi theo Lục Cảnh Hiên. Chính cậu ta là người vừa nãy đẩy Sở Phi Dương vào người của Lục Kiều Vũ.

" Phi Dương, à không bây giờ phải gọi là anh rể mới đúng...haha... hahahaha..." - Lục Cảnh Hiên chạy trốn Sở Phi Dương, còn không quên hét to lên ghẹo cậu ta, nét mặt này, giọng nói này của Lục Cảnh Hiên chính là muốn cho toàn trường nghe thấy hay sao? Lục Cảnh Hiên hất tóc, tiếp tục chạy vào trong phòng tập thể dục, mặc kệ cho Sở Phi Dương ở phía sau.

Lục Kiều Vũ ngồi ngây ra ghế đá, Lăng Hỷ phải gọi mấy lần mới chịu lên tiếng.

"Mình mang đá cho cậu đây, để mình giúp cậu trườm."

"Ờ, được."- Lục Kiều Vũ có chút bối rối, nói chuyện cũng vì vậy mà trở nên cứng ngắc hơn.

" Lăng Hỷ, mình mệt rồi, xuống dưới canteen mua cho mình chai nước."

Giọng nói khó nghe này..

Kiều Vũ ngước mặt lên nhìn người vừa nói câu ấy.

Là bí thư? Hình như họ Quách, bất quá cô cũng quên mất tên rồi.

Lăng Hỷ quay đầu lại, hình như cùng một bọn với cả Tố Như, rõ ràng là bọn họ ban nãy đứng ở bên kia? Sao bây giờ đã tràn sang đến đây rồi? Lăng Hỷ nét mặt có chút khó chịu, hơi nhăn mặt lại, khẽ cắn môi dưới, ánh mắt liền cụp xuống hai tay cũng bất giác vò vò vào nhau.

Kiều Vũ bỏ túi trườm lạnh xuống, ánh mắt dừng lại ở Quách Lệ Y đang đặt tầm mắt trên trời nhìn xuống Lăng Hỷ một cách coi thường.

Cậu ta như vậy là có gì đây?

" Chân tay cậu cũng đâu có chỗ nào khiếm khuyết?" - Kiều Vũ nhìn từ trên xuống dưới sau đó lại nhìn từ dưới lên trên Quách Lệ Y. Bình thường cô sẽ không vô duyên vô cớ đi gây chuyện với người khác, hơn nữa, từ trước đến giờ cũng chẳng có ai gây sự với Kiều Vũ, đối với người khác cô có thể là một người ít nói, nhưng không phải là một người đáng ghét. Kiều Vũ cảm thấy hóa ra, vẫn còn nhiều loại thị phi tồn tại giống như vậy.



Cô bí thư này ánh mắt ngang ngược nhìn Lục Kiều Vũ, Quách Lệ Y cảm thấy rất chối mắt bộ dáng không xem người khác ra gì này của Lục Kiều Vũ, có chút tức giận, nét mặt cũng trở nên sắc bén một chút, dùng ánh mắt căm phẫn nhìn Lục Kiều Vũ.

" Mình cũng đâu có bảo cậu đi cậu nói như vậy là có ý gì?", Quách Lệ Y quay lại nhìn mấy bạn học nữ phía sau, bọn họ cũng rục rịch theo, cô tiếp tục liếc mắt nhìn Lăng Hỷ một lượt, khẽ nhếch môi cười khi bỉ, hai tay khoanh trước ngực bày ra dộ dạng chị đại sai bảo người khác vô cùng chối mắt. Lục Kiều Vũ cảm thấy Quách Lệ Y bây giờ còn khiến cho cô cảm thấy chán ghét hơn cả Triệu Hồng Lam. Ít nhất thì Triệu Hồng Lam ngoại trừ Lục Kiều Vũ ra trước giờ cũng không tùy tiện kiếm chuyện với người khác.

Quách Lệ Y tiếp tục: "Hơn nữa đâu phải ai không biết cậu ấy là con gái người giúp việc, bọn tôi đóng học phí, bố mẹ chúng tôi cung cấp phúc lợi cho trường học cậu ấy cũng hưởng một phần, không lẽ sai bảo chút việc không làm thì sẽ chết sao, cậu ta xuống phòng y tế lấy đá được thì cũng xuống nhùa ăn được vậy. Các cậu nói đúng không?"

Quách Lệ Y quay người lại phía sau, tiếp tục cùng đám bạn học phía sau tạo hiệu ứng nói cười gây áp lực cho Lăng Hỷ.

" Mình đi mua cho cậu." -Lăng Hỷ đứng dậy nói với bọn họ.

Lục Kiều Vũ đang ngồi trên ghế kéo lấy tay của Lăng Hỷ, ánh mắt bình thản xen lẫn chút sắc bén nhìn Quách Lệ Y.

" Cậu nói xong chưa? Cậu muốn uống nước thôi mà, có cần phải nói khó khăn vậy không."- Lục Kiều Vũ nhìn bọn họ bằng nửa con mắt, giọng nói cũng vì vậy mà trở nên khác biệt, không bình thản lạnh nhạt nữa. Với những con người thích gây chuyện thế này, không cần phải tôn trọng với bọn họ.

Kiều Vũ dịu giọng nói với Lăng Hỷ."Lục Cảnh Hiên đang ngoài sân bóng, cậu giúp mình gọi cậu ta vào đây."

Không phải chỉ muốn uống nước thôi sao.

Đơn giản.

Lăng Hỷ nhìn Kiều Vũ một chút, sau cùng cũng vẫn chạy qua sân bóng gọi Lục Cảnh Hiên.

Đợi đến khi Lăng Hỷ đi rồi, Kiều Vũ mới xoay xoay chiếc đồng hồ trên tay, ngắm nghía mấy viên đá tinh xảo được khảm trên đó, mắt không nhìn bọn Quách Lệ Y đang đắc ý kia, chậm rãi thốt ra từng câu từng chữ.

" Nghe nói nhà cậu kinh doanh đồng hồ, dạo này làm ăn có tốt không vậy? ""- Lục Kiều Vũ nói xong câu này, mới dùng ánh mắt sắc bén có chút ý cười nhìn Quách Lệ Y.

Lục Kiều Vũ khóe môi khẽ nhếch lên một chút, Quách Lệ Y và những bạn học khác nghe vậy cũng chợt bớt ồn ào, không nói nữa. Quách Lệ Y nét mặt cứng lại, nghiêm túc nhìn Lục Kiều Vũ, hai tay bất giác nắm chặt lại, hơi nhíu mày: "Cậu hỏi vậy là có ý gì?"

"Không có. Quan tâm bạn bè chút thôi."

Giọng nói của Lục Kiều Vũ mang theo âm điệu mờ ám, ánh mắt có ý cười của cô ấy lại khiến cho Quách Lệ Y lạnh hết cả tay.

" Kiều Vũ, có việc gì không?"

Lục Cảnh Hiên chạy từ bên ngoài trời nắng vào, cậu ta vừa nghe Lăng Hỷ nói, liền ba chân bốn cẳn chạy đến ngay. Quan hệ của Lục Cảnh Hiên và Lục Kiều Vũ cũng không tồi, khá tốt, dù gì bọn họ cũng là người thân. Lục Kiều Vũ trước nay trầm tính ít nói cho dù cậu ta có làm bao nhiêu trò cũng không thèm để ý, vậy mà lần này lại chủ động đi tìm. Lục Cảnh Hiên vì chạy mệt quá nên vẫn còn đang thở. Mấy bạn học nữ vừa rồi cũng lén nhìn Lục Cảnh Hiên một cái, sau đó má đều bất giác đỏ lên, nhìn nhau cười gượng gạo.

" Cậu đi mua nước cho cả lớp uống, muốn lấy bao nhiêu cũng được, hôm nay, tôi mời."

Hai chữ cuối cùng được Kiều Vũ nhấn mạnh, cô vẫn đang nhìn chằm chằm Quách Lệ Y, ai cũng có thể nhìn ra Lục Kiều Vũ tuy không cười nhưng tâm trạng cũng đang rất tốt, chỉ riêng Quách Lệ Y là gương mặt có chút tối lại. Lục Kiều Vũ nhìn Cảnh Hiên bằng vẻ mặt "giúp tôi đi, tôi sẽ nói tốt vài cậu giúp cậu ".

Lục Cảnh Hiên cười ha hả một trận, vốn còn tưởng rằng chuyện gì quan trọng lắm, liền xua xua tay, nói dăm ba câu sau đó liền chạy đi. Chỉ cần cậu ta gọi một cuộc điện thoại, đừng nói là nước cho cả lớp, nước cho cả trường cũng chỉ trong vòng năm phút. Lục Kiều Vũ cảm thấy Lục Cảnh Hiên đối với những loại phục vụ tận tình này rất là có hứng thú tham gia. Hơn nữa còn vô cùng nhiệt tình. Lục Cảnh Hiên, được việc lắm chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Gái Của Thanh Xuân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook