Chương 94: Thắng thua không quan trọng.
Linhlee
23/10/2021
Phút giây trao giải cận kề, Kiều Vũ ngồi cạnh Sở Phi Dương nghe đọc bài
phát biểu. Kiều Vũ không quá lo lắng, mặc dù môn toán trong lúc làm bài
tập có hơi cẩu thả nhưng vẫn ra kết quả chính xác.
Đột nhiên từ đâu một mùi nước hoa nồng đậm xộc tới, khiến một người nhạy cảm với mùi hương như Kiều Vũ ho sặc sụa. Phi Dương vỗ nhẹ lưng cô, ngẩng đầu lên xem chủ nhân mùi hương này là ai. Nào ngờ Triệu Anh Tử ngang nhiên đi qua trước mặt bọn họ, trên môi còn nở một nụ cười đầy chế giễu.
Theo sau cô ấy là Phùng Bá Thanh, nét mặt nhe nhởn muốn chọc tức người khác. Đến khi Triệu Anh Tử đi xuống tới cuối dãy Kiều Vũ mới thôi cơn ho, cô ta cứ làm như người khác không biết mình dùng nước hoa xịn không bằng. Xịt cho thật nhiều.
“ Tiếp sau đây, chúng tôi xin công bố và trao thưởng các giải cho những em đã đạt thành tích suất sắc trong kì thi vừa qua.”- Giọng MC trầm ấm mà đều đều vang lên, khoảnh khắc này chính là giây phút nhiều người mong chờ nhất, tất cả các học sinh ngồi dưới đều có rất nhiều cảm xúc, thậm chí có người còn rơm rớm nước mắt. Cả khán đài ồn ào không hẹn mà gặp cùng im bặt.
Công bố lần này sẽ ảnh hưởng tới tương lai của rất nhiều người, có người nhờ loạt giải này mà vào được trường đại học mong muốn, có ngừơi nhờ giải này được tuyển đi du học ở những ngôi trường top đầu thế giới.
“Sở Phi Dương, huy chương vàng môn Toán học.
Phùng Bá Thanh, huy chương bạc môn Toán học.
…
Lãnh Tư Thuần huy chương đồng môn Tiếng Anh.
...Trương Phương, giải vàng môn Vật lí.
…"
Sở Phi Dương bước lên bục nhận giải trước sự trầm trồ của tất cả mọi người, năm nay điểm toán của cậu ta và Phùng Bá Thanh ngang nhau, nhưng Phi Dương có một bài cách giải lại ngắn và hay hơn, nên giải vàng lần này vẫn là của cậu ta.
Phùng Bá Thanh đứng bên cạnh mặt lạnh không khác gì tảng băng ngàn năm, cậu ta tưởng chừng như bản thân đã nắm chắc trong tay chiến thắng khi cầm bài thi với số điểm tuyệt đối, nhưng không ngờ lần này vẫn về sau. Đứng bên cạnh Sở Phi Dương, gương mặt đầy đắc thắng vừa nãy dường như biến mất. Hai tay cầm giải thưởng siết chặt tới độ nổi gân xanh.
Loáng thoáng phía sau nghe đâu đó có người bàn tán.
‘’Lần này Phùng Bá Thanh như vậy mà vẫn thua Sở Phi Dương. ‘’
‘’ Do số thôi, điểm của hai người họ chênh nhau đến từng dấu phẩy.’’
Tiếp đến chính là cups vàng Quán quân giành cho người đạt được số điểm cao nhất trong tất cả các bài thi ngày hôm nay. Không khí cả hội trường bỗng chốc nóng bừng khi trên màn hình lớn nhấp nháy hai hình ảnh và số điểm của hai người có điểm cao nhất. Lục Kiều Vũ với năm trăm chín mươi điểm và Triệu Anh Tử năm trăm chín mươi điểm.
Khi có hai thí sinh với số điểm bằng nhau, phải mất một thời gian để giám khảo xem qua về bài thi và quyết định cho ai là người thắng cuộc. Sở Phi Dương nắm chặt tay Kiều Vũ, bàn tay cô đã lạnh nhắt từ khi nào. Kiều Vũ không hồi hộp, cũng không biểu lộ bất cứ một cảm xúc gì trên mặt. Cô rất bình thản, bình thản đến nỗi đã đoán trước được kết quả.
Trên màn hình lớn của hội trường, chỉ cần đèn nháy dừng lại ở ô của ai, thì người đó sẽ là quán quân. Mọi người đều cho rằng quán quân năm nay sẽ là Lục Kiều Vũ, nhưng khi đèn sáng ở ô của Triệu Anh Tử thì ất cả đều như vỡ lẽ, học sinh của Đông Phương tung hoa vỗ tay hoan hô ầm ĩ, nhìn sang đám người của Âu Hoa nét mặt như ngậm hạt thị, không nói nên lời.
‘’...Số điểm bằng nhau nhưng phần thi môn Toán cách giải của Triệu Anh Tử hay hơn của Kiều Vũ, lần này cúp vàng của Kỳ thi Olympic quốc tế này thuộc về Triệu Anh Tử của Đông Phương. ‘’
Kiều Vũ vẫn ngồi đó, nét mặt không buồn cũng chẳng vui, lạnh tanh như thường ngày. Với cô cuộc thi lần này không quan trọng, được giải gì cũng không thành vấn đề. Hơn nữa giải này Kiều Vũ nhận cũng năm năm, thêm một cái hay mất một cái cũng không ảnh hưởng gì cả. Kết quả hôm nay cô cũng đã sớm đoán trước được, mà có ra sao thì cũng là do cô tự lựa chọn lấy.
Phi Dương ngồi cạnh Kiều Vũ, không muốn hỏi nhiều. Anh chàng lặng im nhìn cô hướng mắt lên bục nhận giải, sau đó lại nhìn vào bài thi môn Toán mà Kiều Vũ đang cầm trên tay. Phi Dương vốn cho rằng số điểm bằng nhau thì là do hên xui thôi, cho đến khi nhìn vào bài thi của Kiều Vũ.
Lướt xuống phía dưới, Sở Phi Dương đột nhiên kinh ngạc thốt lên:’’Cậu…’’
‘’Cậu cố ý giải theo cách khác sao?’’
Phi Dương khó hiểu nhìn Kiều Vũ, nhưng cô vẫn im lặng không trả lời. Câu số bốn quyết định người thắng thua này có rất nhiều cách giải, Lục Kiều Vũ lại chọn đi đường vòng giải bằng cách ngu ngốc nhất.
Câu nào cũng có thể không biết làm, riêng câu này thì không.
Đây là bài toán mà trước đây hai người bọn họ đã cùng nhau tìm ra một cách giải thông minh nhất, cũng chính nhờ nó mà huy chương vàng mới thuộc về Sở Phi Dương. Nhưng sao Kiều Vũ…Sao cô ấy lại không giải bằng cách ban đầu đã cùng nhau nghĩ ra.
Cảm xúc của mọi người bây giờ rất lẫn lộn, vừa ra khỏi hội trường đã có một đám phóng viên nhà báo lao tới bao vây Kiều Vũ, muốn nghe thử cảm nhận của cô sau khi không giành được giải quán quân.
Tất cả ồ ạt xông vào, ánh đèn flash càng khiến cô thêm chói mắt. Kiều Vũ đưa tay che mặt, mặc dù phía trước có rào chắn của vệ sĩ nhưng vẫn không ngăn cản được đám nhà báo đông như quân Nguyên đó.
‘’ Kiều Vũ, em hãy nêu một chút suy nghĩ về việc không được giải quán quân trong kì thi lần này.’’
‘’Là do quá chủ quan hay do quá xem thường đối thủ?’’
‘’Kiều Vũ, có phải học lực của em giảm sút không? Nghe nói em bị chuyển sang lớp F vì gian lận thi cử?’’
Cố Tân Vinh đứng phía sau đang cố gắng chen chúc lên trước, nhìn Kiều Vũ bị đám phóng viên hỏi dồn dập không biết phải trả lời thế nào trong lòng cậu lại cảm thấy xót xa. Đột nhiên phía trước lại xuất hiện bóng dáng một nam sinh từ đâu đến ôm Kiều Vũ bằng áo khoác của mình, sau đó đưa cô ra xe thể thao trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người rồi phóng vụt đi mất.
Cố Tân Vinh nhìn theo bóng chiếc xe biến mất, lòng hụt hẫng lần hai. Ánh mắt Cố Tân Vinh đầy phức tạp, cậu nghĩ chắc giờ Kiều Vũ phải đang buồn và thất vọng lắm.
Nhưng cậu ta hoàn toàn không biết, như thế này là do cô tự lựa chọn. Hơn nữa Kiều Vũ cũng đã chấp nhận kết quả này một cách vui vẻ. Với cô cuộc thi lần này không quan trọng, mà giải bài toán đó theo cách khác cũng là do cô cố tình.
Ngồi trong xe của Sở Phi Dương, cô dường như đã thông suốt rất nhiều thứ. Cô lại có thêm một kẻ thù, Ngô Diệu Chân. Kiều Vũ cuối cùng cũng hiểu ra, kẻ đứng sau tất cả mọi chuyện chính là hắn. Người thao túng Lăng Hỷ, người mà trước đây Cố Hạo Nhiên cảnh cáo cô cũng chính là hắn. Không biết thì thôi, chứ nếu đã biết kẻ thù thực sự của mình là ai thì dù có chết cũng nhất định phải kéo hắn xuống cùng.
…
Ngô Lệ xem tin tức trên ti vi, đến khúc trao giải cho Kiều Vũ thì tức đến máu huyết sôi trào. Bàn tay đang cầm li cà phê đặt mạnh xuống bàn, tức không nuốt nổi. Thua ai không thua lại thua con của ‘’nhà hàng xóm’’.
Gọi Triệu Anh Tử là con ‘’nhà hàng xóm’’ vì Triệu gia và Lục thị gần đây đang cạnh tranh rất lớn về thị trường bất động sản. Đa phần những mảnh đất màu mỡ liên tiếp bị thất thế, đến hơn một nửa là bị Triệu thị hớt tay trên. Ngô Lệ lập tức mở điện thoại gọi cho Kiều Vũ nhưng đáng tiếc là cô không trả lời.
Phi Dương lái xe nhanh như gió, thoáng chốc đã ra khỏi thành phố một đoạn dài. Bây giờ hai bên đường chỉ còn là bãi biển toàn cát, mà Kiều Vũ lúc này cũng mặc cho cậu ta muốn đưa cô tới đâu thì đưa. Nhìn điện thoại hơn mười cuộc gọi nhỡ của mẹ, cô còn chẳng buồn xem đã tắt phăng điện thoại đi.
‘’Tại sao cậu lại giải cách đó?’’- Phi Dương nhìn thẳng về phía trước, mở miệng hỏi.
Kiều Vũ hơi cúi mặt, không trả lời cậu ta. Một lát sau cô mới lên tiếng, giọng nói ảm đạm và buồn bã.
‘’Nếu thắng, tôi sẽ phải đi du học.’’
Phi Dương dường như hiểu ra, cô ấy là không muốn đi nước ngoài. Cuộc sống của Kiều Vũ trước giờ vẫn luôn bị điều khiển, cô cuối cùng cũng có thể dũng cảm làm theo ý mình rồi.
Ra nước ngoài có lẽ sẽ tốt hơn ở đây, nhưng nếu cứ một lần lại một lần làm theo Ngô Lệ thì không biết đến bao giờ cô mới có thể thoát khỏi bàn tay của bà ấy. Kiều Vũ bây giờ không còn phải cần dùng thuốc để ôn định tâm lí nữa, cô cũng chỉ là một người bình thường muốn đoạt lại tự do.
Lục thị đã giam cầm cô quá lâu, thực sự cô không thể nào tiếp tục bị nó cầm tù được nữa.
Xe dừng lại trước một bãi biển lớn. Bàn tay cầm vô lăng của Sở Phi Dương khẽ run lên, ánh mắt cậu ta cũng có phần xao động. Không biết trong vô thức, Sở Phi Dương lại phóng xe tới đây.
Sở Phi Dương sợ biển, điều này không phải ai cũng biết. Mà Kiều Vũ cũng không biết. Nhìn đến vẻ mặt trắng bệch của Sở Phi Dương, cô bắt đầu có chút lo lắng nhìn xung quanh.
‘’Cậu có chuyện gì vậy?’’
Phi Dương hít một hơi thật sâu, cảm giác trong người khí huyết như đang chạy ngược, khẽ cúi đầu nói:’’ Thực ra tôi rất sợ tới đây.’’
Kiều Vũ nghe vậy có chút khó hiểu, cậu ta lại tiếp tục khó khăn nói:’’Bạch Tuyết Sương…cô ấy đã tự sát ở đây.’’
Kiều Vũ nghe xong hai mắt trợn tròn, Bạch Nhược Lan mà mọi người đồn nhau mất tích không ngờ lại chết rồi.
Trước đây trong trường cô ấn tượng với cô ta nhất. Đó là hoa khôi của trường mà mười Triệu Hồng Lam cũng không bì nổi. Nếu như nói Kiều Vũ có đối thủ, thì cũng chỉ có mình cô ta.
Một lần hai người bọn họ vì chuyện của phòng tranh mà cãi nhau tới nỗi cạch mặt, đến bây giờ Kiều Vũ vẫn không thể quên.
Đột nhiên từ đâu một mùi nước hoa nồng đậm xộc tới, khiến một người nhạy cảm với mùi hương như Kiều Vũ ho sặc sụa. Phi Dương vỗ nhẹ lưng cô, ngẩng đầu lên xem chủ nhân mùi hương này là ai. Nào ngờ Triệu Anh Tử ngang nhiên đi qua trước mặt bọn họ, trên môi còn nở một nụ cười đầy chế giễu.
Theo sau cô ấy là Phùng Bá Thanh, nét mặt nhe nhởn muốn chọc tức người khác. Đến khi Triệu Anh Tử đi xuống tới cuối dãy Kiều Vũ mới thôi cơn ho, cô ta cứ làm như người khác không biết mình dùng nước hoa xịn không bằng. Xịt cho thật nhiều.
“ Tiếp sau đây, chúng tôi xin công bố và trao thưởng các giải cho những em đã đạt thành tích suất sắc trong kì thi vừa qua.”- Giọng MC trầm ấm mà đều đều vang lên, khoảnh khắc này chính là giây phút nhiều người mong chờ nhất, tất cả các học sinh ngồi dưới đều có rất nhiều cảm xúc, thậm chí có người còn rơm rớm nước mắt. Cả khán đài ồn ào không hẹn mà gặp cùng im bặt.
Công bố lần này sẽ ảnh hưởng tới tương lai của rất nhiều người, có người nhờ loạt giải này mà vào được trường đại học mong muốn, có ngừơi nhờ giải này được tuyển đi du học ở những ngôi trường top đầu thế giới.
“Sở Phi Dương, huy chương vàng môn Toán học.
Phùng Bá Thanh, huy chương bạc môn Toán học.
…
Lãnh Tư Thuần huy chương đồng môn Tiếng Anh.
...Trương Phương, giải vàng môn Vật lí.
…"
Sở Phi Dương bước lên bục nhận giải trước sự trầm trồ của tất cả mọi người, năm nay điểm toán của cậu ta và Phùng Bá Thanh ngang nhau, nhưng Phi Dương có một bài cách giải lại ngắn và hay hơn, nên giải vàng lần này vẫn là của cậu ta.
Phùng Bá Thanh đứng bên cạnh mặt lạnh không khác gì tảng băng ngàn năm, cậu ta tưởng chừng như bản thân đã nắm chắc trong tay chiến thắng khi cầm bài thi với số điểm tuyệt đối, nhưng không ngờ lần này vẫn về sau. Đứng bên cạnh Sở Phi Dương, gương mặt đầy đắc thắng vừa nãy dường như biến mất. Hai tay cầm giải thưởng siết chặt tới độ nổi gân xanh.
Loáng thoáng phía sau nghe đâu đó có người bàn tán.
‘’Lần này Phùng Bá Thanh như vậy mà vẫn thua Sở Phi Dương. ‘’
‘’ Do số thôi, điểm của hai người họ chênh nhau đến từng dấu phẩy.’’
Tiếp đến chính là cups vàng Quán quân giành cho người đạt được số điểm cao nhất trong tất cả các bài thi ngày hôm nay. Không khí cả hội trường bỗng chốc nóng bừng khi trên màn hình lớn nhấp nháy hai hình ảnh và số điểm của hai người có điểm cao nhất. Lục Kiều Vũ với năm trăm chín mươi điểm và Triệu Anh Tử năm trăm chín mươi điểm.
Khi có hai thí sinh với số điểm bằng nhau, phải mất một thời gian để giám khảo xem qua về bài thi và quyết định cho ai là người thắng cuộc. Sở Phi Dương nắm chặt tay Kiều Vũ, bàn tay cô đã lạnh nhắt từ khi nào. Kiều Vũ không hồi hộp, cũng không biểu lộ bất cứ một cảm xúc gì trên mặt. Cô rất bình thản, bình thản đến nỗi đã đoán trước được kết quả.
Trên màn hình lớn của hội trường, chỉ cần đèn nháy dừng lại ở ô của ai, thì người đó sẽ là quán quân. Mọi người đều cho rằng quán quân năm nay sẽ là Lục Kiều Vũ, nhưng khi đèn sáng ở ô của Triệu Anh Tử thì ất cả đều như vỡ lẽ, học sinh của Đông Phương tung hoa vỗ tay hoan hô ầm ĩ, nhìn sang đám người của Âu Hoa nét mặt như ngậm hạt thị, không nói nên lời.
‘’...Số điểm bằng nhau nhưng phần thi môn Toán cách giải của Triệu Anh Tử hay hơn của Kiều Vũ, lần này cúp vàng của Kỳ thi Olympic quốc tế này thuộc về Triệu Anh Tử của Đông Phương. ‘’
Kiều Vũ vẫn ngồi đó, nét mặt không buồn cũng chẳng vui, lạnh tanh như thường ngày. Với cô cuộc thi lần này không quan trọng, được giải gì cũng không thành vấn đề. Hơn nữa giải này Kiều Vũ nhận cũng năm năm, thêm một cái hay mất một cái cũng không ảnh hưởng gì cả. Kết quả hôm nay cô cũng đã sớm đoán trước được, mà có ra sao thì cũng là do cô tự lựa chọn lấy.
Phi Dương ngồi cạnh Kiều Vũ, không muốn hỏi nhiều. Anh chàng lặng im nhìn cô hướng mắt lên bục nhận giải, sau đó lại nhìn vào bài thi môn Toán mà Kiều Vũ đang cầm trên tay. Phi Dương vốn cho rằng số điểm bằng nhau thì là do hên xui thôi, cho đến khi nhìn vào bài thi của Kiều Vũ.
Lướt xuống phía dưới, Sở Phi Dương đột nhiên kinh ngạc thốt lên:’’Cậu…’’
‘’Cậu cố ý giải theo cách khác sao?’’
Phi Dương khó hiểu nhìn Kiều Vũ, nhưng cô vẫn im lặng không trả lời. Câu số bốn quyết định người thắng thua này có rất nhiều cách giải, Lục Kiều Vũ lại chọn đi đường vòng giải bằng cách ngu ngốc nhất.
Câu nào cũng có thể không biết làm, riêng câu này thì không.
Đây là bài toán mà trước đây hai người bọn họ đã cùng nhau tìm ra một cách giải thông minh nhất, cũng chính nhờ nó mà huy chương vàng mới thuộc về Sở Phi Dương. Nhưng sao Kiều Vũ…Sao cô ấy lại không giải bằng cách ban đầu đã cùng nhau nghĩ ra.
Cảm xúc của mọi người bây giờ rất lẫn lộn, vừa ra khỏi hội trường đã có một đám phóng viên nhà báo lao tới bao vây Kiều Vũ, muốn nghe thử cảm nhận của cô sau khi không giành được giải quán quân.
Tất cả ồ ạt xông vào, ánh đèn flash càng khiến cô thêm chói mắt. Kiều Vũ đưa tay che mặt, mặc dù phía trước có rào chắn của vệ sĩ nhưng vẫn không ngăn cản được đám nhà báo đông như quân Nguyên đó.
‘’ Kiều Vũ, em hãy nêu một chút suy nghĩ về việc không được giải quán quân trong kì thi lần này.’’
‘’Là do quá chủ quan hay do quá xem thường đối thủ?’’
‘’Kiều Vũ, có phải học lực của em giảm sút không? Nghe nói em bị chuyển sang lớp F vì gian lận thi cử?’’
Cố Tân Vinh đứng phía sau đang cố gắng chen chúc lên trước, nhìn Kiều Vũ bị đám phóng viên hỏi dồn dập không biết phải trả lời thế nào trong lòng cậu lại cảm thấy xót xa. Đột nhiên phía trước lại xuất hiện bóng dáng một nam sinh từ đâu đến ôm Kiều Vũ bằng áo khoác của mình, sau đó đưa cô ra xe thể thao trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người rồi phóng vụt đi mất.
Cố Tân Vinh nhìn theo bóng chiếc xe biến mất, lòng hụt hẫng lần hai. Ánh mắt Cố Tân Vinh đầy phức tạp, cậu nghĩ chắc giờ Kiều Vũ phải đang buồn và thất vọng lắm.
Nhưng cậu ta hoàn toàn không biết, như thế này là do cô tự lựa chọn. Hơn nữa Kiều Vũ cũng đã chấp nhận kết quả này một cách vui vẻ. Với cô cuộc thi lần này không quan trọng, mà giải bài toán đó theo cách khác cũng là do cô cố tình.
Ngồi trong xe của Sở Phi Dương, cô dường như đã thông suốt rất nhiều thứ. Cô lại có thêm một kẻ thù, Ngô Diệu Chân. Kiều Vũ cuối cùng cũng hiểu ra, kẻ đứng sau tất cả mọi chuyện chính là hắn. Người thao túng Lăng Hỷ, người mà trước đây Cố Hạo Nhiên cảnh cáo cô cũng chính là hắn. Không biết thì thôi, chứ nếu đã biết kẻ thù thực sự của mình là ai thì dù có chết cũng nhất định phải kéo hắn xuống cùng.
…
Ngô Lệ xem tin tức trên ti vi, đến khúc trao giải cho Kiều Vũ thì tức đến máu huyết sôi trào. Bàn tay đang cầm li cà phê đặt mạnh xuống bàn, tức không nuốt nổi. Thua ai không thua lại thua con của ‘’nhà hàng xóm’’.
Gọi Triệu Anh Tử là con ‘’nhà hàng xóm’’ vì Triệu gia và Lục thị gần đây đang cạnh tranh rất lớn về thị trường bất động sản. Đa phần những mảnh đất màu mỡ liên tiếp bị thất thế, đến hơn một nửa là bị Triệu thị hớt tay trên. Ngô Lệ lập tức mở điện thoại gọi cho Kiều Vũ nhưng đáng tiếc là cô không trả lời.
Phi Dương lái xe nhanh như gió, thoáng chốc đã ra khỏi thành phố một đoạn dài. Bây giờ hai bên đường chỉ còn là bãi biển toàn cát, mà Kiều Vũ lúc này cũng mặc cho cậu ta muốn đưa cô tới đâu thì đưa. Nhìn điện thoại hơn mười cuộc gọi nhỡ của mẹ, cô còn chẳng buồn xem đã tắt phăng điện thoại đi.
‘’Tại sao cậu lại giải cách đó?’’- Phi Dương nhìn thẳng về phía trước, mở miệng hỏi.
Kiều Vũ hơi cúi mặt, không trả lời cậu ta. Một lát sau cô mới lên tiếng, giọng nói ảm đạm và buồn bã.
‘’Nếu thắng, tôi sẽ phải đi du học.’’
Phi Dương dường như hiểu ra, cô ấy là không muốn đi nước ngoài. Cuộc sống của Kiều Vũ trước giờ vẫn luôn bị điều khiển, cô cuối cùng cũng có thể dũng cảm làm theo ý mình rồi.
Ra nước ngoài có lẽ sẽ tốt hơn ở đây, nhưng nếu cứ một lần lại một lần làm theo Ngô Lệ thì không biết đến bao giờ cô mới có thể thoát khỏi bàn tay của bà ấy. Kiều Vũ bây giờ không còn phải cần dùng thuốc để ôn định tâm lí nữa, cô cũng chỉ là một người bình thường muốn đoạt lại tự do.
Lục thị đã giam cầm cô quá lâu, thực sự cô không thể nào tiếp tục bị nó cầm tù được nữa.
Xe dừng lại trước một bãi biển lớn. Bàn tay cầm vô lăng của Sở Phi Dương khẽ run lên, ánh mắt cậu ta cũng có phần xao động. Không biết trong vô thức, Sở Phi Dương lại phóng xe tới đây.
Sở Phi Dương sợ biển, điều này không phải ai cũng biết. Mà Kiều Vũ cũng không biết. Nhìn đến vẻ mặt trắng bệch của Sở Phi Dương, cô bắt đầu có chút lo lắng nhìn xung quanh.
‘’Cậu có chuyện gì vậy?’’
Phi Dương hít một hơi thật sâu, cảm giác trong người khí huyết như đang chạy ngược, khẽ cúi đầu nói:’’ Thực ra tôi rất sợ tới đây.’’
Kiều Vũ nghe vậy có chút khó hiểu, cậu ta lại tiếp tục khó khăn nói:’’Bạch Tuyết Sương…cô ấy đã tự sát ở đây.’’
Kiều Vũ nghe xong hai mắt trợn tròn, Bạch Nhược Lan mà mọi người đồn nhau mất tích không ngờ lại chết rồi.
Trước đây trong trường cô ấn tượng với cô ta nhất. Đó là hoa khôi của trường mà mười Triệu Hồng Lam cũng không bì nổi. Nếu như nói Kiều Vũ có đối thủ, thì cũng chỉ có mình cô ta.
Một lần hai người bọn họ vì chuyện của phòng tranh mà cãi nhau tới nỗi cạch mặt, đến bây giờ Kiều Vũ vẫn không thể quên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.