Chương 9: Bạn học cũ qua đời
Thôn Quỷ Đích Nữ Hài
10/02/2024
Edit: Frenalis
Tôi hét lên, vội vàng lùi lại bị đập vào giường ngã xuống đất, chợt nhìn thấy khuôn mặt méo mó, có một thi thể phụ nữ khỏa thân nằm dưới gầm giường.
Tim của xác chết được lấy ra nhưng kỳ lạ là không có một giọt máu nào vương vãi ra ngoài
"Giữ cô ta lại." Chung Tường nói.
Con ma nhỏ chui ra từ gầm bàn ăn nhanh chóng trèo lên người tôi, tôi lập tức không thể cử động được, giống như bị bóng đè.
Chung Tường lấy từ trong chiếc túi bẩn thỉu ra một con dao rỉ sét, trên đó có vết máu đỏ tươi, từng bước một đi về phía tôi, khoé miệng mang theo lãnh khốc âm hiểm cười: "Trái tim của thiếu nữ trẻ đối với tôi đều là đại bổ, chỉ có thể trách chính cô không có vận khí tốt."
Hắn vỗ vỗ mặt tôi nói: "Thật đáng tiếc cho khuôn mặt xinh đẹp như vậy, nếu tôi không bị thương, nhất định hưởng thụ cô trước."
"Còn ngây ra đó làm gì?" Chu Nguyên Hạo đột nhiên lên tiếng: "Mau ra tay."
Thân thể tuy không cử động được, nhưng miệng vẫn có thể cử động, ở thời khắc sinh tử mấu chốt, thậm chí có đau hay không đau, tôi cũng không quan tâm, tôi dùng sức cắn đầu lưỡi, phun một ngụm máu lên trên mặt hắn ta.
Hắn không ngờ tôi đột nhiên ra tay, không tránh được, bị máu bắn tung tóe, hắn gầm lên đau đớn, ôm mặt lùi về phía sau, từng làn khói xanh bay ra từ giữa kẽ ngón tay hắn hòa vào không khí, ngay lập tức tràn ngập một mùi hôi thối kinh tởm.
"Máu thuần dương?" hắn hét lên, "Phụ nữ làm sao có được dòng máu thuần dương chí dương chí cương nhất? Cô rốt cuộc là ai?"
Tôi cảm thấy người nhẹ bẫng, đứa bé đang đè tôi đã biến mất, tôi vội đứng dậy hỏi Chu Nguyên Hạo: "Tiếp theo nên làm gì?"
"Xem kịch."
"Cái gì?"
"Cứ xem diễn đi. Vào lúc giữa trưa bị máu thuần dương phun lên mặt, pháp luật hắn tạm thời hoàn toàn biến mất". Chu Nguyên Hạo nói tiếp: "Đối với người nuôi tiểu quỷ, đáng sợ nhất chính là ma lực của hắn bị mất đi, thì sẽ hoàn toàn mất đi khả năng khống chế tiểu quỷ. Tiểu quỷ đối với chủ nhân của mình có một nỗi oán hận rất sâu, một khi thoát khỏi khống chế, nó sẽ lập tức báo thù."
Anh chưa kịp nói xong thì đứa trẻ biến mất đã xuất hiện trên lưng Chung Tường, một đứa khác từ dưới bàn ăn bò ra.
"Bọn bây cút đi, cút khỏi đây!" Chung Tường xua tay, giận dữ chửi: "tao mỗi ngày đều cho bọn bây ăn máu, bọn bây còn dám hại ta."
Hai con quỷ nhỏ không để ý đến tiếng hét của hắn, trườn vào trong cơ thể hắn, hắn đau đớn ôm cái đầu của mình, máu bắt đầu chảy ra từ mắt và mũi.
Chỉ trong vài giây, Chung Tường ngã xuống đất, đôi mắt trắng bệch và liên tục co giật, mắt thấy là sống không nổi.
"Đem đồ vật dưới bàn cơm đập vỡ." Chu Nguyên Hạo lại ra lệnh.
Tôi vén khăn trải bàn lên, nhìn thấy dưới gầm bàn có một chiếc bình gốm, tôi chộp lấy một cái ghế đập xuống, chiếc bình gốm bị đập vỡ tan tành, một thứ chất lỏng hôi hám chảy ra, có hai đứa bé chưa thành hình đang ngâm trong đó. Cùng với rất nhiều rắn, côn trùng, chuột và kiến.
Bên trong cơ thể Chung Tường có tiếng hét lớn, hai con tiểu quỷ chui ra, Chu Nguyên Hạo lại lấy chai thủy tinh ra, thu tất cả chúng vào.
"Được rồi, kẻ đáng chết đã chết rồi, chúng ta đi thôi." Chu Nguyên Hạo ngữ khí rất thoải mái.
Tôi nhìn thoáng qua hai oán linh đã chết kia, nhịn rất lâu mới không có nôn ra, Chung Tường này thật sự là tàn nhẫn ác độc, có hôm nay cũng là báo ứng của hắn.
Sau khi rời khách sạn, phần còn lại đã được Trịnh thúc lo nên tôi không cần quan tâm nữa, ngồi trên xe, trong lòng cảm thấy có chút vi diệu, mấy ngày nay tôi nhìn thấy quá nhiều người chết, đã có chút tê dại trước xác chết, đồng thời cũng có chút hưng phấn. Máu của tôi đối với quỷ có tác dụng khắc chế, vậy sau này tôi chẳng phải có thể làm nghề bắt quỷ, kiếm tiền so với cuộn người giấy nhanh hơn nhiều sao.
Chu Nguyên Hạo tựa hồ nhìn ra được suy nghĩ của tôi, tạt một gáo nước lạnh: "Sau này không cần thiết dùng máu thì đừng dùng."
"Tại sao?" Tôi thấp giọng hỏi, để không ai có thể nghe thấy tôi nói gì, tôi không muốn mọi người nhìn tôi như nhìn một kẻ điên.
"Nếu những hồn ma phát hiện ra thể chất đặc biệt của em, chúng sẽ bắt em lại và hút máu em vào nửa đêm, em sẽ làm sao đây?"
Tôi rùng mình, tại sao tôi lại quên mất việc này nhỉ?
"Vả lại, trừ giữa trưa cùng nửa đêm, máu của em cơ bản không có tác dụng gì. Những con quỷ đó tránh hai thời gian này để giết em, em sẽ làm thế nào?"
Lại một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Chu Nguyên Hạo lại thở dài: "Nhưng em có thể chất thu hút ma quỷ, cho dù em không chủ động khiêu khích bọn chúng, chúng cũng sẽ tìm đến em. Tốt nhất em nên đọc thêm sách bà ngoại để lại, càng nhiều càng tốt, hữu ích hơn cả máu."
Tôi thầm nghĩ, nếu tôi học được cách đuổi ma, con ma đầu tiên tôi đuổi đi nhất định là anh.
Một lúc sau, tôi thấp giọng hỏi: "Chu Nguyên Hạo, nhà anh làm nghề gì?"
"Em hỏi cái này để làm gì?"
"Không có gì, chỉ là tò mò thôi."
"Tò mò hại chết con mèo, việc không nên biết em không cần biết" Anh lạnh lùng nói.
Tôi không nói nên lời, không biết vì sao giọng điệu lạnh lùng của anh khiến tôi cảm thấy khó chịu, một lúc sau anh lại nói: "Yên tâm đi, tôi đã nói qua em là người của tôi, tôi sẽ không làm hại em, em cũng sẽ nhận được rất nhiều chỗ tốt, sau này em sẽ biết".
Tôi tức giận: "Ai muốn là người của anh? Anh cho rằng ngoại hình anh đẹp mắt, trong nhà có quyền thế, ai cũng muốn nịnh bợ anh sao? Rõ ràng là anh bức tôi, hiện tại ngược lại giống như là tôi quấn lấy anh vậy."
"Tôi không ép buộc, ngay từ đầu em đã đồng ý." Hắn nói.
Tôi càng tức giận hơn, không ngờ anh lại mặt dày như vậy, lúc đó tôi tưởng mình đang mơ nên đồng ý, ai biết anh thực sự là ma?
"Nói ra chính là đã tát nước ra ngoài, không thu hồi lại được." Anh tiếp tục không biết xấu hổ nói, "Dù sao thì em cũng đã đồng ý, không thể đổi ý, nếu không em sẽ phải gánh chịu hậu quả."
Bốn chữ "gánh chịu hậu quả " kia lại khiến tôi rùng mình.
Trong lòng tôi mắng Chu Nguyên Hạo ngàn vạn lần, anh là tổng thống bá đạo, anh thật lợi hại, có một ngày tôi sẽ nặng nề giẫm nát cái mặt thiếu đánh của anh dưới chân để xem anh còn kiêu ngạo hay không.
Về đến nhà làm cơm chiên trứng, vừa lấy ra khỏi chảo, Chu Nguyên Hạo liền đi tới hít một ngụm thật sâu.
"Anh đang làm gì thế?" tôi hỏi.
"Ăn cơm."
Đúng vậy, ma ăn bằng cách ngửi mùi, tôi lấy thìa múc một miếng cơm ăn nhưng trong miệng chẳng có mùi vị gì cả. Không còn cách nào khác, tôi lại chiên tiếp: "Anh là người giàu có mà cũng quen ăn cơm rang trứng à?"
Chu Nguyên Hạo nhướng mày nhìn tôi: "Em nghĩ người giàu ăn món ngon từ khắp nơi trên thế giới à?"
Được rồi, tôi thừa nhận rằng tôi thực sự không biết người giàu ăn gì.
Chuyện của anh không muốn nói nhiều, tôi cũng không hỏi, buổi tối tôi hơi căng thẳng, sợ anh lại muốn cái kia, nhưng anh tiến vào trong chăn, chỉ là thuần đi ngủ. Tôi có chút bất an, không biết trong hồ lô của anh bán thuốc gì, nhịn không được hỏi, anh mơ hồ nhìn tôi nói: "em muốn à?"
Tôi chợt đỏ mặt: "Ai, ai muốn chứ? Tôi không tin anh có thể khách khí như vậy."
Anh vòng tay qua eo tôi, dùng ngón tay chải tóc cho tôi, nheo mắt thoải mái: " chịu đựng một chút, ngày mai là ngày thứ bảy, đến lúc đó tôi sẽ thoả mãn em."
Tôi tức giận, bản lĩnh đánh bừa cào của Chu Nguyên Hạo này quả thật không ai bằng, nghe giống như tôi muốn làm chuyện đó vậy.
Tôi phớt lờ anh, quay lưng lại, chợt nhớ ra, tại sao lại là bảy ngày? Anh ở cùng tôi bảy ngày, rời đi bảy ngày, liệu lần này anh có ở bên tôi thêm bảy ngày nữa không?
Nghe giống như một loại nghi thức khủng khiếp nào đó.
Tôi lại thấy lo lắng, anh nói sẽ không làm tổn thương tôi, tôi có tin được không?
Hôm sau tôi muốn đãi mình một bữa thịnh soạn, dù sao mới kiếm được 10 vạn tệ mà Chu Nguyên Hạo lại nói với tôi là muốn ăn lẩu.
Có lầm hay không, đường đường là một phú nhị đại, không ăn bào ngư vi cá mà ăn lẩu? còn nói thích ăn nhất lòng vịt, lòng heo và thịt lợn già, thực sự rất tầm thường.
Tôi yên lặng liếc mắt, đang định ra ngoài mua thức ăn thì chợt nhận được điện thoại của lớp trưởng cao trung Hứa Na gọi tới, vốn tưởng là họp lớp, định từ chối nhưng lại nghe Hứa Na mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Khương Lâm, Hạ Dung chết rồi."
Tôi không thể diễn tả được cảm giác của mình khi nhìn thấy thi thể Hạ Dung.
Vì gia đình tôi mở cửa hàng vòng hoa nên trong trường không có mấy người muốn chơi với tôi. Hạ Dung là người duy nhất thân thiết với tôi, dù chúng tôi không liên lạc sau khi tốt nghiệp cấp 3 nhưng tôi vẫn luôn ghi nhớ phần tình bạn này ở trong lòng.
Thi thể của cô ấy quá khủng khiếp.
Tôi hét lên, vội vàng lùi lại bị đập vào giường ngã xuống đất, chợt nhìn thấy khuôn mặt méo mó, có một thi thể phụ nữ khỏa thân nằm dưới gầm giường.
Tim của xác chết được lấy ra nhưng kỳ lạ là không có một giọt máu nào vương vãi ra ngoài
"Giữ cô ta lại." Chung Tường nói.
Con ma nhỏ chui ra từ gầm bàn ăn nhanh chóng trèo lên người tôi, tôi lập tức không thể cử động được, giống như bị bóng đè.
Chung Tường lấy từ trong chiếc túi bẩn thỉu ra một con dao rỉ sét, trên đó có vết máu đỏ tươi, từng bước một đi về phía tôi, khoé miệng mang theo lãnh khốc âm hiểm cười: "Trái tim của thiếu nữ trẻ đối với tôi đều là đại bổ, chỉ có thể trách chính cô không có vận khí tốt."
Hắn vỗ vỗ mặt tôi nói: "Thật đáng tiếc cho khuôn mặt xinh đẹp như vậy, nếu tôi không bị thương, nhất định hưởng thụ cô trước."
"Còn ngây ra đó làm gì?" Chu Nguyên Hạo đột nhiên lên tiếng: "Mau ra tay."
Thân thể tuy không cử động được, nhưng miệng vẫn có thể cử động, ở thời khắc sinh tử mấu chốt, thậm chí có đau hay không đau, tôi cũng không quan tâm, tôi dùng sức cắn đầu lưỡi, phun một ngụm máu lên trên mặt hắn ta.
Hắn không ngờ tôi đột nhiên ra tay, không tránh được, bị máu bắn tung tóe, hắn gầm lên đau đớn, ôm mặt lùi về phía sau, từng làn khói xanh bay ra từ giữa kẽ ngón tay hắn hòa vào không khí, ngay lập tức tràn ngập một mùi hôi thối kinh tởm.
"Máu thuần dương?" hắn hét lên, "Phụ nữ làm sao có được dòng máu thuần dương chí dương chí cương nhất? Cô rốt cuộc là ai?"
Tôi cảm thấy người nhẹ bẫng, đứa bé đang đè tôi đã biến mất, tôi vội đứng dậy hỏi Chu Nguyên Hạo: "Tiếp theo nên làm gì?"
"Xem kịch."
"Cái gì?"
"Cứ xem diễn đi. Vào lúc giữa trưa bị máu thuần dương phun lên mặt, pháp luật hắn tạm thời hoàn toàn biến mất". Chu Nguyên Hạo nói tiếp: "Đối với người nuôi tiểu quỷ, đáng sợ nhất chính là ma lực của hắn bị mất đi, thì sẽ hoàn toàn mất đi khả năng khống chế tiểu quỷ. Tiểu quỷ đối với chủ nhân của mình có một nỗi oán hận rất sâu, một khi thoát khỏi khống chế, nó sẽ lập tức báo thù."
Anh chưa kịp nói xong thì đứa trẻ biến mất đã xuất hiện trên lưng Chung Tường, một đứa khác từ dưới bàn ăn bò ra.
"Bọn bây cút đi, cút khỏi đây!" Chung Tường xua tay, giận dữ chửi: "tao mỗi ngày đều cho bọn bây ăn máu, bọn bây còn dám hại ta."
Hai con quỷ nhỏ không để ý đến tiếng hét của hắn, trườn vào trong cơ thể hắn, hắn đau đớn ôm cái đầu của mình, máu bắt đầu chảy ra từ mắt và mũi.
Chỉ trong vài giây, Chung Tường ngã xuống đất, đôi mắt trắng bệch và liên tục co giật, mắt thấy là sống không nổi.
"Đem đồ vật dưới bàn cơm đập vỡ." Chu Nguyên Hạo lại ra lệnh.
Tôi vén khăn trải bàn lên, nhìn thấy dưới gầm bàn có một chiếc bình gốm, tôi chộp lấy một cái ghế đập xuống, chiếc bình gốm bị đập vỡ tan tành, một thứ chất lỏng hôi hám chảy ra, có hai đứa bé chưa thành hình đang ngâm trong đó. Cùng với rất nhiều rắn, côn trùng, chuột và kiến.
Bên trong cơ thể Chung Tường có tiếng hét lớn, hai con tiểu quỷ chui ra, Chu Nguyên Hạo lại lấy chai thủy tinh ra, thu tất cả chúng vào.
"Được rồi, kẻ đáng chết đã chết rồi, chúng ta đi thôi." Chu Nguyên Hạo ngữ khí rất thoải mái.
Tôi nhìn thoáng qua hai oán linh đã chết kia, nhịn rất lâu mới không có nôn ra, Chung Tường này thật sự là tàn nhẫn ác độc, có hôm nay cũng là báo ứng của hắn.
Sau khi rời khách sạn, phần còn lại đã được Trịnh thúc lo nên tôi không cần quan tâm nữa, ngồi trên xe, trong lòng cảm thấy có chút vi diệu, mấy ngày nay tôi nhìn thấy quá nhiều người chết, đã có chút tê dại trước xác chết, đồng thời cũng có chút hưng phấn. Máu của tôi đối với quỷ có tác dụng khắc chế, vậy sau này tôi chẳng phải có thể làm nghề bắt quỷ, kiếm tiền so với cuộn người giấy nhanh hơn nhiều sao.
Chu Nguyên Hạo tựa hồ nhìn ra được suy nghĩ của tôi, tạt một gáo nước lạnh: "Sau này không cần thiết dùng máu thì đừng dùng."
"Tại sao?" Tôi thấp giọng hỏi, để không ai có thể nghe thấy tôi nói gì, tôi không muốn mọi người nhìn tôi như nhìn một kẻ điên.
"Nếu những hồn ma phát hiện ra thể chất đặc biệt của em, chúng sẽ bắt em lại và hút máu em vào nửa đêm, em sẽ làm sao đây?"
Tôi rùng mình, tại sao tôi lại quên mất việc này nhỉ?
"Vả lại, trừ giữa trưa cùng nửa đêm, máu của em cơ bản không có tác dụng gì. Những con quỷ đó tránh hai thời gian này để giết em, em sẽ làm thế nào?"
Lại một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Chu Nguyên Hạo lại thở dài: "Nhưng em có thể chất thu hút ma quỷ, cho dù em không chủ động khiêu khích bọn chúng, chúng cũng sẽ tìm đến em. Tốt nhất em nên đọc thêm sách bà ngoại để lại, càng nhiều càng tốt, hữu ích hơn cả máu."
Tôi thầm nghĩ, nếu tôi học được cách đuổi ma, con ma đầu tiên tôi đuổi đi nhất định là anh.
Một lúc sau, tôi thấp giọng hỏi: "Chu Nguyên Hạo, nhà anh làm nghề gì?"
"Em hỏi cái này để làm gì?"
"Không có gì, chỉ là tò mò thôi."
"Tò mò hại chết con mèo, việc không nên biết em không cần biết" Anh lạnh lùng nói.
Tôi không nói nên lời, không biết vì sao giọng điệu lạnh lùng của anh khiến tôi cảm thấy khó chịu, một lúc sau anh lại nói: "Yên tâm đi, tôi đã nói qua em là người của tôi, tôi sẽ không làm hại em, em cũng sẽ nhận được rất nhiều chỗ tốt, sau này em sẽ biết".
Tôi tức giận: "Ai muốn là người của anh? Anh cho rằng ngoại hình anh đẹp mắt, trong nhà có quyền thế, ai cũng muốn nịnh bợ anh sao? Rõ ràng là anh bức tôi, hiện tại ngược lại giống như là tôi quấn lấy anh vậy."
"Tôi không ép buộc, ngay từ đầu em đã đồng ý." Hắn nói.
Tôi càng tức giận hơn, không ngờ anh lại mặt dày như vậy, lúc đó tôi tưởng mình đang mơ nên đồng ý, ai biết anh thực sự là ma?
"Nói ra chính là đã tát nước ra ngoài, không thu hồi lại được." Anh tiếp tục không biết xấu hổ nói, "Dù sao thì em cũng đã đồng ý, không thể đổi ý, nếu không em sẽ phải gánh chịu hậu quả."
Bốn chữ "gánh chịu hậu quả " kia lại khiến tôi rùng mình.
Trong lòng tôi mắng Chu Nguyên Hạo ngàn vạn lần, anh là tổng thống bá đạo, anh thật lợi hại, có một ngày tôi sẽ nặng nề giẫm nát cái mặt thiếu đánh của anh dưới chân để xem anh còn kiêu ngạo hay không.
Về đến nhà làm cơm chiên trứng, vừa lấy ra khỏi chảo, Chu Nguyên Hạo liền đi tới hít một ngụm thật sâu.
"Anh đang làm gì thế?" tôi hỏi.
"Ăn cơm."
Đúng vậy, ma ăn bằng cách ngửi mùi, tôi lấy thìa múc một miếng cơm ăn nhưng trong miệng chẳng có mùi vị gì cả. Không còn cách nào khác, tôi lại chiên tiếp: "Anh là người giàu có mà cũng quen ăn cơm rang trứng à?"
Chu Nguyên Hạo nhướng mày nhìn tôi: "Em nghĩ người giàu ăn món ngon từ khắp nơi trên thế giới à?"
Được rồi, tôi thừa nhận rằng tôi thực sự không biết người giàu ăn gì.
Chuyện của anh không muốn nói nhiều, tôi cũng không hỏi, buổi tối tôi hơi căng thẳng, sợ anh lại muốn cái kia, nhưng anh tiến vào trong chăn, chỉ là thuần đi ngủ. Tôi có chút bất an, không biết trong hồ lô của anh bán thuốc gì, nhịn không được hỏi, anh mơ hồ nhìn tôi nói: "em muốn à?"
Tôi chợt đỏ mặt: "Ai, ai muốn chứ? Tôi không tin anh có thể khách khí như vậy."
Anh vòng tay qua eo tôi, dùng ngón tay chải tóc cho tôi, nheo mắt thoải mái: " chịu đựng một chút, ngày mai là ngày thứ bảy, đến lúc đó tôi sẽ thoả mãn em."
Tôi tức giận, bản lĩnh đánh bừa cào của Chu Nguyên Hạo này quả thật không ai bằng, nghe giống như tôi muốn làm chuyện đó vậy.
Tôi phớt lờ anh, quay lưng lại, chợt nhớ ra, tại sao lại là bảy ngày? Anh ở cùng tôi bảy ngày, rời đi bảy ngày, liệu lần này anh có ở bên tôi thêm bảy ngày nữa không?
Nghe giống như một loại nghi thức khủng khiếp nào đó.
Tôi lại thấy lo lắng, anh nói sẽ không làm tổn thương tôi, tôi có tin được không?
Hôm sau tôi muốn đãi mình một bữa thịnh soạn, dù sao mới kiếm được 10 vạn tệ mà Chu Nguyên Hạo lại nói với tôi là muốn ăn lẩu.
Có lầm hay không, đường đường là một phú nhị đại, không ăn bào ngư vi cá mà ăn lẩu? còn nói thích ăn nhất lòng vịt, lòng heo và thịt lợn già, thực sự rất tầm thường.
Tôi yên lặng liếc mắt, đang định ra ngoài mua thức ăn thì chợt nhận được điện thoại của lớp trưởng cao trung Hứa Na gọi tới, vốn tưởng là họp lớp, định từ chối nhưng lại nghe Hứa Na mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Khương Lâm, Hạ Dung chết rồi."
Tôi không thể diễn tả được cảm giác của mình khi nhìn thấy thi thể Hạ Dung.
Vì gia đình tôi mở cửa hàng vòng hoa nên trong trường không có mấy người muốn chơi với tôi. Hạ Dung là người duy nhất thân thiết với tôi, dù chúng tôi không liên lạc sau khi tốt nghiệp cấp 3 nhưng tôi vẫn luôn ghi nhớ phần tình bạn này ở trong lòng.
Thi thể của cô ấy quá khủng khiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.