Cô Gái Địa Ngục

Chương 109: Bí mật của Chu Nguyên Hạo

Thôn Quỷ Đích Nữ Hài

16/03/2024

Xác suất thành công sáu phần!

Tôi nắm chặt tay, trong lòng sinh ra tín niệm kiên định, tôi nhất định phải nghĩ biện pháp đạt được lăng mộ cổ này, đây là cơ hội duy nhất của Chu Nguyên Hạo.

Cũng là cơ hội duy nhất của tôi!

Chu Nguyên Hạo ôm mặt tôi, nhẹ nhàng nói: “Lâm Lâm, với thực lực hiện tại của hai chúng ta, muốn đối phó với một lão quỷ ngàn tuổi như vậy quả thực rất khó khăn, nhưng tôi cũng phải thử một lần. Nếu đổi lại là trước kia, tôi là người hay ma không quan trọng, nhưng bây giờ có em, người và ma khác đường, tôi không nghĩ cả một đời đều như vậy, tôi muốn đường đường chính chính đi ở bên cạnh em, cho dù là mặt trời chói chang cũng không cần bung dù.”

Ngón tay anh nhẹ nhàng xoa lỗ tai tôi, ôm tôi vào lòng: “Mùa xuân tôi muốn đưa em đi ngắm hoa; mùa hè tôi muốn đưa em đi tắm biển; mùa thu chúng ta có thể đi ngắm lá phong; mùa đông chúng ta có thể đi Thuỵ Sĩ trượt tuyết. Lâm Lâm, tôi đã vô số lần tưởng tượng ra cuộc sống tương lai của mình, tôi muốn mang lại hạnh phúc cho em.”

Tôi cười nói: “Không ngờ anh cũng biết làm thơ nha, bài thơ này khá hay“.

“Mỗi lời tôi nói đều là từ tận đáy lòng.” Anh tựa hồ đã hạ quyết tâm, “Lâm Lâm, em có nguyện ý cùng tôi đánh một trận không?”

Tôi nhéo mặt anh nói: “Chỉ bằng dung mạo đẹp trai của anh như vậy nên em đành phải liều thôi, nếu không thì em tìm đâu ra bạn trai đẹp mắt như vậy.”

Anh mỉm cười, cúi đầu hôn tôi thật sâu.

Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis.

Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Đang hôn nhau say sưa, thình lình một tiếng động lớn truyền tới, sau đó là một tiếng hét lớn. Tôi buông Chu Nguyên Hạo ra, lập tức rút kiếm gỗ đào dài bà thước* lao ra ngoài, thì thấy tượng đồng lẽ ra là bị bùa trấn tà áp chế thì đã thoát được ra ngoài, vốn chỉ dài một thước*, nhưng bây giờ đã dài hơn hai mét, nghiễm nhiên là một người khổng lồ bất khả xâm phạm.

(* đơn vị đo lường TQ: một thước ~ 33cm)

Trong tay hắn cầm một cây đao, tay còn lại thì tóm lấy một vệ sĩ, đưa vào miệng và cắn đứt cổ họng anh ta.

Mấy vệ sĩ đều mang theo súng, liên tục bắn vào tượng đồng khổng lồ, nhưng đạn bắn trên người hắn, xuyên qua cơ thể nhưng lại không có tác dụng gì, tượng đồng quét tay, đem mấy vệ sĩ đánh văng ra, xương cốt vỡ vụn.

Đông Phương Lôi cầm một thanh kiếm cổ bằng đồng, cổ tay vặn một cái, thanh kiếm cắt ngang người tượng đồng làm đôi, nửa trên và nửa dưới của tượng đồng đồng loạt ngã xuống đất tạo nên một tiếng ầm vang vọng.

Nơi bị đứt của tượng đồng đột nhiên có một luồng khí đen phun ra, luồng khí đen đó lao thẳng về phía Đông Phương Lôi.

Đông Phương Lôi ánh mắt lạnh lẽo: “Chẳng qua chỉ là Lệ Quỷ, còn dám ở trước mặt tôi làm càn.”

Anh ta cắn đầu lưỡi phun một ngụm máu vào thanh kiếm đồng, thanh kiếm đột nhiên sáng lên, mới phát hiện trên thân kiếm được bao phủ bởi các loại chú ngữ cổ xưa, chú ngữ bắt đầu phát sáng từ trên mũi kiếm cho đến toàn thân.

Ngay khi luồng khí đánh tới trước mặt, Đông Phương Lôi dùng kiếm đâm vào luồng khí đó, thanh kiếm chìm trong luồng khí, ánh sáng của nó lập tức toả ra chung quanh, luồng khí đen lập tức biến vào hư không.

Lúc tôi chạy đến, trận chiến cũng vừa kết thúc, tôi hơi tiếc nuối vì Kim Giáp tướng quân không được hấp thụ quỷ khí đó.

Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis.

Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.



Bỗng nhiên từ trong mắt của tượng đồng bay ra một con bọ lớn bằng ngón tay cái, lao tới trước mặt Đông Phương Lôi đang tra kiếm vào vỏ. Tôi đang định lên tiếng nhờ Kim Giáp tướng quân đến cứu thì bất ngờ có một mũi phi tiêu xuyên qua con bọ ghim chặt vào tường.

Đông Phương Lôi vui mừng, cao giọng nói: “Đội trưởng.”

Tôi quay đầu, nhìn thấy một người phụ nữ đang sải bước tới, người phụ nữ này dáng vẻ bình thường nhưng khí thế rất mạnh mẽ, mặc trang phục đạo sĩ, trên tay còn cầm một cây gai.

“Hồ đội trưởng.” Đông Phương Lôi tiến lên nói: “Cô quả nhiên là đích thân tới đây, xem ra cấp trên rất coi trọng lăng mộ cổ này.”

Hồ đội trưởng nhìn hắn nói: “Đông Phương, thu dọn đồ đạc rồi về.”

Nụ cười trên mặt Đông Phương Lôi chợt cứng lại: “Đội trưởng, sao vậy?”

Hồ đội trưởng nói: “Mộ Liễu tướng quân đã bị tổ thứ nhất tiếp quản, chúng ta không thể can thiệp được nữa“.

Đông Phương Lôi tức giận nói: “Tổ thứ nhất có ý gì? Đây là vụ án của tổ thứ tư chúng ta, bọn họ dựa vào cái gì mà chặn ngang.”

Hồ đội trưởng nói: “Tổ thứ nhất từ trước đến nay đều như vậy, thực lực của bọn họ mạnh nhất trong chín tổ của chúng ta. Để bọn họ đối phó với Liễu Tướng Quân còn hơn để người của tổ chúng ta bị thương.”

Đông Phương Lôi vẫn còn tức giận: “Đội trưởng, đồ vật bên trong mộ...”

Hồ đội trưởng lạnh lùng nói: “Anh cho rằng tôi không tức giận sao? Tổng bộ đã hạ quyết định, chúng ta chỉ có thể tuân thủ, đi thôi.”

Đông Phương Lôi không cam lòng nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, quay sang tôi nói: “Cô Khương, tôi vốn mời cô tới đây là muốn báo đáp ân tình cho cô, đáng tiếc hiện tại lăng mộ đã bị tổ thứ nhất tiếp quản, thực sự xin lỗi.”

Tôi chau mày, loại lăng mộ cổ lớn như thế này, người tu đạo đều chướng mắt với những vàng bạc châu báu và vật phẩm chôn cùng, nhưng bên trong thường thường sẽ có một chút đồ vật cổ có linh khí, có lợi rất lớn cho người tu luyện. Bởi vậy một ngôi mộ cổ lớn xuất thế, sẽ dẫn tới vô số người tranh đoạt.

Hiện tại mộ Liễu Tướng Quân đã bị tổ thứ nhất tiếp quản, chúng tôi muốn vào lại càng khó khăn.

Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis.

Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

“Cô chính là Khương Lâm mà Đông Phương nói?” Hồ đội trưởng đi tới, nhìn tôi từ trên xuống dưới rồi nói: “Tôi là Hồ Gia Linh, quê ở Lao Sơn, hiện đang giữ chức đội trưởng tổ thứ tư. Đông Phương thường hay nhắc về cô, nói cô thiên phú cực cao, thực lực lại cao cường, đặc biệt là vẽ bùa, rất có thiên phú.”

Tôi cười gượng nói: “Đông Phương tiên sinh quá khen rồi.”

Hồ Gia Linh ý tứ sâu xa nhìn tôi nói: “Cô Khương, ngoài tôi ra, tổ thứ tư của chúng tôi không có ai thành thạo trong việc vẽ bùa. Sau này có lẽ chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác.”

Tôi gật đầu nói: “Chỉ cần giá cả phù hợp thì hợp tác sẽ không có vấn đề gì“.

Hồ Gia Linh mỉm cười: “Cô Khương quả là một người sảng khoái. Được rồi, sau này hãy chiếu cố nhiều nhé.” Cô ấy thực hiện nghi thức chào của một đạo sĩ đối với tôi, và tôi cũng đáp lại cử chỉ tương tự.

Đột nhiên tôi cảm thấy mộc bài của Chu Nguyên Hạo trong tay nóng bừng như mỏ hàn.



Tôi lại cau mày, đây là có chuyện gì. Trước kia chưa từng xuất hiện qua tình huống này, Chu Nguyên Hạo cũng không có phản ứng.

Tôi nhanh chóng tạm biệt họ, lấy xe phóng nhanh về nhà, Ôn Noãn và Khúc Gia Kỳ tiến lên hỏi thăm tình hình, tôi lấy mộc bài ra, toàn bộ mộc bài oanh một tiếng bốc cháy.

Tôi kinh hãi, ném mộc bài lên bàn, khẩn trương hỏi: “Nguyên Hạo, anh có ổn không?”

Linh hồn Chu Nguyên Hạo từ mộc bài bay ra, ngã nhào trên đất, sắc mặt tái nhợt, toàn thân suy yếu, hồn thể cũng trở nên trong suốt.

Tôi vội chạy tới đỡ anh hỏi: “Nguyên Hạo, vừa rồi không phải vẫn còn tốt sao? Sao đột nhiên lại thế này?”

Khúc Gia Kỳ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc cực độ: “Tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ, chẳng lẽ...”

Tôi kỳ lạ nhìn cô ấy: “Chẳng lẽ cái gì, em nhanh nói đi, thật sự là gấp chết người.”

Khúc Gia Kỳ nuốt nước miếng một cái, nhìn Chu Nguyên Hạo nói: “Anh có phải còn chưa chết hay không?”

Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis.

Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Tôi bị những lời này làm cho giật mình, nhất thời không kịp phản ứng, Chu Nguyên Hạo chưa chết? Không có khả năng, tôi rõ ràng nhìn thấy mộ của anh.

Khúc Gia Kỳ đột nhiên tỉnh ngộ nói: “Trách không được trên người anh không có bao nhiêu oán khí, thì ra anh là linh hồn sống! Thân xác của anh còn sống phải không? Bây giờ thân xác của anh có vấn đề, linh hồn sống cũng sẽ như vậy.”

Tôi khó tin nhìn Chu Nguyên Hạo, Chu Nguyên Hạo nắm lấy tay tôi, cười khổ: “Tôi cũng không biết mình đã chết chưa. Theo quan điểm y học hiện đại thì tôi đã chết rồi. Theo quan điểm truyền thống thì tôi chưa chết“.

Tôi lo lắng: “Đến cùng là xảy ra chuyện gì, đừng có lại giấu giếm em nữa!”

Chu Nguyên Hạo thở dài: “Tôi bị chết não, nhưng là có dụng cụ duy trì hô hấp cùng nhịp tim, đã ròng rã một năm rồi.”

Anh yếu ớt nhìn tôi: “Lâm Lâm, tôi không lừa em, tôi đang tìm cách phục sinh.”

Trong lòng tôi rối bời, Khúc Gia Kỳ sờ cằm nói: “Người chết căn bản không có khả năng hoàn dương, nhưng người còn có hơi thở và nhịp tim, không tính là chết nên vẫn còn cơ hội. Nhưng cơ hội rất mong manh.”

Tôi cắn môi, cố gắng để cho mình bình tĩnh lại: “Thân xác của anh xảy ra vấn đề gì?”

Ôn Noãn sắc mặt nghiêm trọng nói: “Chẳng lẽ có ai tháo máy thở của thiếu gia?”

Lời còn chưa dứt, cửa liền bị mở ra, một đạo sĩ vọt vào, trong tay ông ta mang theo một thanh kiếm gỗ đào toàn thân màu đen, ánh mắt như đao, nhìn chằm chằm Chu Nguyên Hạo nói: “Nghiệt chướng, cậu thân là ma quỷ, lại dám quấn lấy người sống, còn không mau đi đầu thai, nếu không kiếm của Đạo gia tôi không phải ăn chay, giết cậu hồn phi phách tán.”

(Truyện bắt đầu gây cấn vô mạch truyện chính rồi, sắp tới sẽ có nhiều nhân vật lợi hại lên sàn, cùng với bí mật thân thế của hai nhân vật chính của chúng ta)

Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis.

Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Gái Địa Ngục

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook