Chương 60: Bùa Yêu
Thôn Quỷ Đích Nữ Hài
22/02/2024
Edit: Frenalis
Người bình thường có thể không biết, nhưng người giàu trân quý mạng sống của mình nhất. Giới thượng lưu thường tin vào sự việc siêu nhiên, bùa chú cầu tài, nuôi quỷ, hạ chú, hạ cổ...., mà phong thuỷ là phổ biến nhất. Dựa vào địa vị của Hồng gia, chắc chắn có quen biết với nhiều thầy phong thuỷ.
Nói về chồng mình, Vạn Hiểu tức giận đến tái mặt: "Tôi đã gọi điện cho anh ta, nhưng tên khốn này không hề lo lắng khi nghe tin con gái mình mất tích. Anh ta nói anh ta bận nhiều việc, kêu tôi gọi cảnh sát rồi cúp điện thoại. Cô xem anh ta có xứng làm cha hay không?"
Nói đến đây, trên mặt cô ta có chút đau khổ: "Hơn nữa, con gấu Teddy đó là anh ta tặng cho Điền Điền. Chồng tôi bị mấy con hồ ly tinh đó mê hoặc đến mất hết tính người rồi. Chuyện này có liên quan đến anh ta hay không tôi không biết, nhưng anh ta có quen biết với mấy đại sư, nhưng tôi làm sao dám đi tìm họ?"
Tôi càng ngạc nhiên hơn: "Chúng ta chỉ gặp nhau có một lần mà cô lại tin tưởng tôi đến thế?"
Vạn Hiểu lấy tay lau mặt nói: "Cô Khương, cô là Kha Chấn giới thiệu cho tôi."
Tôi lại cau mày, Kha Chấn? Ông chủ tập đoàn Vạn Kha?
Lần trước Chu Nguyên Hạo và tôi đã giúp ông ấy thoát khỏi con quỷ đói nhập vào người, nhưng người đàn ông này vô tình vô nghĩa, tôi đối với ông ta không có hảo cảm gì.
Cô ta vội vàng nói: "Cô đừng hiểu lầm, Kha Chấn là họ hàng xa của tôi. Tôi gọi điện cho ông ấy để nhờ giúp đỡ, ông ấy đã giới thiệu cô với tôi, nói rằng nhân phẩm và thực lực của cô đều tốt. Tôi biết cô ở Sơn Thành giúp người ta giải quyết vấn đề một lần mười vạn, lần này tôi sẵn sàng trả 100 vạn, chỉ cần cứu được con gái của tôi".
Tôi trên mặt không chút biến sắc, nhưng trong lòng lại bắt đầu bồn chồn, người phụ nữ này có thể ổn thỏa ngồi ở vì trí vợ cả của Hồng Bồi Ân, quả nhiên không đơn giản, tôi phải cẩn thận một chút, miễn cho bị cô ta bày bố.
Tôi nghĩ nghĩ rồi nói: "Chồng cô ngay từ đầu đã không thích con gái cô phải không?"
"Dĩ nhiên không phải", Vạn Hiểu nói: "Hồng Bồi Ân vốn rất yêu thương con gái, còn nói sau này sẽ đào tạo nó thành người thừa kế, để lại toàn bộ tài sản cho nó. Nhưng từ khi gặp Giang San San tất cả đều đã thay đổi, trong mắt trong lòng anh ta chỉ có con khốn đó và đứa con hoang mà cô ta sinh."
Nhắc đến con trai Giang San Sản, trong mắt cô ta hiện lên sát ý hung hãn. Tôi hơi nheo mắt, người phụ nữ này thật sự không phải người hiền lành.
Tôi không chút biến sắc hỏi: "Giang San San này là ai?"
"Giang San San là tình nhân của chồng tôi. Chồng tôi thay đổi tình nhân thường xuyên, mỗi năm có 4-5 người, tôi cũng không quan tâm. Chỉ có Giang San San này đã cặp với chồng tôi hơn một năm trước, chồng tôi bị cô ta mê hoặc, cứ suốt ngày chạy đến chỗ cô ta, thậm chí còn sinh được một đứa con trai ".
Vạn Hiểu vẻ mặt tức giận: "Trước kia chồng tôi rất chú ý, chơi thì chơi, không bao giờ lưu lại giống bên ngoài. Nhưng lần này lại để cô ta sinh con trai, liền con gái cũng không muốn."
Tôi khẽ gật đầu nói: "Sau khi ở với Giang San San, chồng cô có gì lạ không?"
Vạn Hiểu suy nghĩ một lúc rồi nói: "Anh ta có đôi khi tinh thần hoảng hốt, có một lần tôi nhìn thấy anh ta đứng ở trên ban công ngây ngốc, tôi gọi anh ta, anh ta giật mình tưởng là vẫn còn đang ở công ty, nghĩ không ra mình trở về nhà lúc nào. Tôi dẫn anh ta đi bệnh viện khám, bác sĩ nói thân thể của anh ta rất khỏe mạnh, nhưng gần đây tình trạng này xảy ra càng ngày càng nhiều."
Tôi nói: "Tôi đoán có lẽ chồng cô đã bị trúng bùa yêu".
"Bùa yêu?" Cô ta không thể tin được.
Tôi giải thích: "Phụ nữ muốn mê hoặc đàn ông thì thủ đoạn rất nhiều, cho dù là hạ cổ, hàng đầu, nuôi quỷ hay hạ chú, đều có loại bùa yêu này. Nhưng giả rốt cuộc vẫn là giả, trúng loại chú thuật này, đàn ông sẽ có tinh thần hoảng hốt, thậm chí dần dần mất đi ý thức, sau đó hoàn toàn biến thành con rối của người phụ nữ đó.
Vạn Hiểu kinh hãi nắm lấy tay tôi nói: "Cô Khương, xin cô nhất định phải cứu chồng tôi."
Tôi khoát tay áo nói: "Trường hợp của chồng cô, tôi lấy giá một trăm vạn."
Vẻ mặt cô ta lộ rõ nét vui mừng: "Cảm ơn cô Khương, cô quả thực là ân nhân lớn của gia đình chúng tôi".
"Đừng cảm ơn tôi vội." Tôi nói: "Chúng ta cứu được người rồi lại nói"
Vạn Hiểu gật đầu: "Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?
"Con gái của cô hiện tại trong tay bọn họ, tốt nhất không nên rút dây động rừng." Tôi nói: "Trước tiên nghĩ biện pháp gọi cho chồng cô trở về, tìm cách phá giải bùa yêu."
Vạn Hiểu đồng ý, lại gọi điện thoại cho Hồng Bồi Ân, ở trong điện thoại khóc lóc than thở, nói mình cảm thấy sụp đổ, gọi hắn trở về chủ trì đại cục. Vừa mới bắt đầu Hồng Bồi Ân rất không kiên nhẫn cúp máy, cô ta chịu khó gọi đi gọi lại, cuối cùng bị cô ta làm phiền chịu không nổi, đồng ý trở về nhà thăm một chút.
Chờ hơn bốn tiếng đồng hồ, Hồng Bồi Ân chậm rãi trở về, vừa bước vào cửa đã thấy trong biệt thự có nhiều vệ sĩ như vậy, vẻ mặt không hài lòng: "Vạn Hiểu, tôi đã nói với cô nhiều lần rồi, tôi không muốn trong nhà có nhiều người như vậy, nhỡ có gián điệp thương mại lẻn vào thì sao?
Vạn Hiểu giận không chỗ phát tiết: "Con gái mất tích, anh không lo mà lại lo chuyện này?"
"Không phải tôi đã bảo cô gọi cảnh sát sao?" Hồng Bồi Ân tức giận nói: "Người mất tích nhất định phải báo cho cảnh sát. Nếu cô tự mình quyết định, tin đồn lan truyền ra ngoài, cổ phiếu của công ty chúng ta sẽ bị ảnh hưởng, cô hiểu không?"
Vạn Hiểu lạnh tâm, Hồng Bồi Ân mở miệng ngậm miệng đều là lợi ích, hoàn toàn không quan tâm đến Hồng Điền Điền. Nhưng cô ta rất nhanh điều chỉnh tốt tâm tình, cười theo nói: "Bồi Ân, đừng tức giận nữa. Nhìn anh kìa, đầu đầy mồ hôi, mau đi rửa mặt trước đi."
Nói xong, cô ta kéo hắn vào phòng tắm, đi tới trước gương, ở góc trên bên trái của gương có một lá bùa vẽ bằng chu sa. Hồng Bồi Ân nhìn vào gương như bị thôi miên, Vạn Hiểu nhìn thấy sắc mặt đột nhiên biến sắc sợ hãi. Hồng Bồi Ân trong gương gầy gò, khuôn mặt đen tối, đáng sợ hơn là trên trán có hoa văn đơn giản mà quỷ dị, trông giống như bệnh nhân lao sắp chết.
Tôi bước vào, Vạn Hiểu kinh hãi hỏi: "Cô Khương, tôi, chồng tôi sao vậy?"
Tôi chỉ vào hình vẽ trên trán Hồng Bồi Ân: "Đây là bùa yêu, được vẽ bằng máu từ trái tim của người làm bùa."
Vạn Hiểu gắt gao nắm lấy cánh tay chồng: "Cô Khương, xin hãy cứu anh ấy."
Tôi khẽ nhíu mày, kỳ thật dùng máu từ đầu quả tim làm bùa yêu, Giang San San này cũng tốn không ít công sức, phải biết là nếu muốn lấy máu từ đầu quả tim thì cần phải dùng một cây kim dài ba tấc đâm vào ngực lấy máu, sơ ý một chút là sẽ mất mạng ngay.
Cũng tốt.
Khóe miệng tôi hơi nhếch lên, sau khi phá bỏ bùa yêu thì người hạ chú sẽ bị phản phệ nặng nề hơn. Giang San San, đây là cô tự tạo nghiệt, cũng đừng trách tôi.
"Cô Vạn, cô có yêu chồng mình không?" Tôi đột nhiên hỏi.
Vạn Hiểu ngay lập tức bối rối trước câu hỏi của tôi, tôi nói: "Phải có máu của người phụ nữ yêu anh ta mới phá được lời nguyền. Nói thật cho tôi biết, cô có yêu anh ta không?"
Vạn Hiểu trong mắt lộ ra vẻ ngơ ngác, khi kết hôn với Hồng Bồi Ân, hắn vẫn là một thanh niên có học thức thấp kém không đáng một xu, mà cô ta, xuất thân từ một gia đình giàu có, cha mẹ đều là quan chức, mọi người đều nghĩ Hồng Bồi Ân không xứng với cô ta, nhưng cô ta vừa gặp đã yêu, không phải hắn thì không gả, thậm chí vì chuyện này mà còn cãi nhau lớn với gia đình.
Lúc vừa mới kết hôn, hai người chui rúc trong một căn phòng trọ ẩm thấp, ăn bữa trước không có bữa sau, nếu như cô ta không yêu hắn, căn bản không có khả năng đi theo hắn chịu khổ nhiều như vậy. Nhưng về sau, khi càng ngày càng có tiền, hai người lại ngày càng xa cách, Hồng Bồi Ân cũng bắt đầu có tình nhân bên ngoài, tình cảm giữa hai người không còn nữa, chỉ còn lại oán hận lẫn nhau. Trước đây cô ta đã từng yêu hắn nhưng không biết bây giờ tình yêu đó có còn không?
Tôi thở dài, vợ chồng là vậy, hoạn nạn có thể chia sẻ nhưng không thể cùng chung phú quý.
Tôi nói: "Cô Vạn, thử tưởng tượng nếu Hồng tiên sinh chết đi, cô có buồn không? Nhìn lại người trong gương, cô có thấy buồn không?"
Vạn Hiểu ngẩng đầu nhìn người gầy gò trong gương, nước mắt chợt chảy xuống: "cô Khương, xin hãy lấy máu từ đầu quả tim tôi đi." Cô ta lau nước mắt: "Chỉ cần nghĩ tới anh ấy sắp chết, tim tôi như bị bóp chặt đến mức không thể thở được. Tôi không biết mình còn yêu anh ấy không, nhưng tôi không thể sống thiếu anh ấy.
Nói đến đây, giọng cô ta nghẹn ngào. Đây chính là phụ nữ, dù đàn ông có làm tổn thương họ đến đâu, họ cũng sẵn sàng nguyện ý vì hắn mà xông pha khói lửa.
Tôi gật đầu, nhưng tôi không biết lấy máu bằng cách nào, tôi không có chút kinh nghiệm nào, sao dám đâm kim vào cơ thể người ta? May mà ở Hồng gia có bác sĩ gia đình. Bác sĩ đã thực hiện lấy một chút máu từ đầu quả tim của Vạn Hiểu. Sau đó tôi để Vạn Hiểu vịn đỡ Hồng Bồi Ân đứng trước gương.
Người bình thường có thể không biết, nhưng người giàu trân quý mạng sống của mình nhất. Giới thượng lưu thường tin vào sự việc siêu nhiên, bùa chú cầu tài, nuôi quỷ, hạ chú, hạ cổ...., mà phong thuỷ là phổ biến nhất. Dựa vào địa vị của Hồng gia, chắc chắn có quen biết với nhiều thầy phong thuỷ.
Nói về chồng mình, Vạn Hiểu tức giận đến tái mặt: "Tôi đã gọi điện cho anh ta, nhưng tên khốn này không hề lo lắng khi nghe tin con gái mình mất tích. Anh ta nói anh ta bận nhiều việc, kêu tôi gọi cảnh sát rồi cúp điện thoại. Cô xem anh ta có xứng làm cha hay không?"
Nói đến đây, trên mặt cô ta có chút đau khổ: "Hơn nữa, con gấu Teddy đó là anh ta tặng cho Điền Điền. Chồng tôi bị mấy con hồ ly tinh đó mê hoặc đến mất hết tính người rồi. Chuyện này có liên quan đến anh ta hay không tôi không biết, nhưng anh ta có quen biết với mấy đại sư, nhưng tôi làm sao dám đi tìm họ?"
Tôi càng ngạc nhiên hơn: "Chúng ta chỉ gặp nhau có một lần mà cô lại tin tưởng tôi đến thế?"
Vạn Hiểu lấy tay lau mặt nói: "Cô Khương, cô là Kha Chấn giới thiệu cho tôi."
Tôi lại cau mày, Kha Chấn? Ông chủ tập đoàn Vạn Kha?
Lần trước Chu Nguyên Hạo và tôi đã giúp ông ấy thoát khỏi con quỷ đói nhập vào người, nhưng người đàn ông này vô tình vô nghĩa, tôi đối với ông ta không có hảo cảm gì.
Cô ta vội vàng nói: "Cô đừng hiểu lầm, Kha Chấn là họ hàng xa của tôi. Tôi gọi điện cho ông ấy để nhờ giúp đỡ, ông ấy đã giới thiệu cô với tôi, nói rằng nhân phẩm và thực lực của cô đều tốt. Tôi biết cô ở Sơn Thành giúp người ta giải quyết vấn đề một lần mười vạn, lần này tôi sẵn sàng trả 100 vạn, chỉ cần cứu được con gái của tôi".
Tôi trên mặt không chút biến sắc, nhưng trong lòng lại bắt đầu bồn chồn, người phụ nữ này có thể ổn thỏa ngồi ở vì trí vợ cả của Hồng Bồi Ân, quả nhiên không đơn giản, tôi phải cẩn thận một chút, miễn cho bị cô ta bày bố.
Tôi nghĩ nghĩ rồi nói: "Chồng cô ngay từ đầu đã không thích con gái cô phải không?"
"Dĩ nhiên không phải", Vạn Hiểu nói: "Hồng Bồi Ân vốn rất yêu thương con gái, còn nói sau này sẽ đào tạo nó thành người thừa kế, để lại toàn bộ tài sản cho nó. Nhưng từ khi gặp Giang San San tất cả đều đã thay đổi, trong mắt trong lòng anh ta chỉ có con khốn đó và đứa con hoang mà cô ta sinh."
Nhắc đến con trai Giang San Sản, trong mắt cô ta hiện lên sát ý hung hãn. Tôi hơi nheo mắt, người phụ nữ này thật sự không phải người hiền lành.
Tôi không chút biến sắc hỏi: "Giang San San này là ai?"
"Giang San San là tình nhân của chồng tôi. Chồng tôi thay đổi tình nhân thường xuyên, mỗi năm có 4-5 người, tôi cũng không quan tâm. Chỉ có Giang San San này đã cặp với chồng tôi hơn một năm trước, chồng tôi bị cô ta mê hoặc, cứ suốt ngày chạy đến chỗ cô ta, thậm chí còn sinh được một đứa con trai ".
Vạn Hiểu vẻ mặt tức giận: "Trước kia chồng tôi rất chú ý, chơi thì chơi, không bao giờ lưu lại giống bên ngoài. Nhưng lần này lại để cô ta sinh con trai, liền con gái cũng không muốn."
Tôi khẽ gật đầu nói: "Sau khi ở với Giang San San, chồng cô có gì lạ không?"
Vạn Hiểu suy nghĩ một lúc rồi nói: "Anh ta có đôi khi tinh thần hoảng hốt, có một lần tôi nhìn thấy anh ta đứng ở trên ban công ngây ngốc, tôi gọi anh ta, anh ta giật mình tưởng là vẫn còn đang ở công ty, nghĩ không ra mình trở về nhà lúc nào. Tôi dẫn anh ta đi bệnh viện khám, bác sĩ nói thân thể của anh ta rất khỏe mạnh, nhưng gần đây tình trạng này xảy ra càng ngày càng nhiều."
Tôi nói: "Tôi đoán có lẽ chồng cô đã bị trúng bùa yêu".
"Bùa yêu?" Cô ta không thể tin được.
Tôi giải thích: "Phụ nữ muốn mê hoặc đàn ông thì thủ đoạn rất nhiều, cho dù là hạ cổ, hàng đầu, nuôi quỷ hay hạ chú, đều có loại bùa yêu này. Nhưng giả rốt cuộc vẫn là giả, trúng loại chú thuật này, đàn ông sẽ có tinh thần hoảng hốt, thậm chí dần dần mất đi ý thức, sau đó hoàn toàn biến thành con rối của người phụ nữ đó.
Vạn Hiểu kinh hãi nắm lấy tay tôi nói: "Cô Khương, xin cô nhất định phải cứu chồng tôi."
Tôi khoát tay áo nói: "Trường hợp của chồng cô, tôi lấy giá một trăm vạn."
Vẻ mặt cô ta lộ rõ nét vui mừng: "Cảm ơn cô Khương, cô quả thực là ân nhân lớn của gia đình chúng tôi".
"Đừng cảm ơn tôi vội." Tôi nói: "Chúng ta cứu được người rồi lại nói"
Vạn Hiểu gật đầu: "Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?
"Con gái của cô hiện tại trong tay bọn họ, tốt nhất không nên rút dây động rừng." Tôi nói: "Trước tiên nghĩ biện pháp gọi cho chồng cô trở về, tìm cách phá giải bùa yêu."
Vạn Hiểu đồng ý, lại gọi điện thoại cho Hồng Bồi Ân, ở trong điện thoại khóc lóc than thở, nói mình cảm thấy sụp đổ, gọi hắn trở về chủ trì đại cục. Vừa mới bắt đầu Hồng Bồi Ân rất không kiên nhẫn cúp máy, cô ta chịu khó gọi đi gọi lại, cuối cùng bị cô ta làm phiền chịu không nổi, đồng ý trở về nhà thăm một chút.
Chờ hơn bốn tiếng đồng hồ, Hồng Bồi Ân chậm rãi trở về, vừa bước vào cửa đã thấy trong biệt thự có nhiều vệ sĩ như vậy, vẻ mặt không hài lòng: "Vạn Hiểu, tôi đã nói với cô nhiều lần rồi, tôi không muốn trong nhà có nhiều người như vậy, nhỡ có gián điệp thương mại lẻn vào thì sao?
Vạn Hiểu giận không chỗ phát tiết: "Con gái mất tích, anh không lo mà lại lo chuyện này?"
"Không phải tôi đã bảo cô gọi cảnh sát sao?" Hồng Bồi Ân tức giận nói: "Người mất tích nhất định phải báo cho cảnh sát. Nếu cô tự mình quyết định, tin đồn lan truyền ra ngoài, cổ phiếu của công ty chúng ta sẽ bị ảnh hưởng, cô hiểu không?"
Vạn Hiểu lạnh tâm, Hồng Bồi Ân mở miệng ngậm miệng đều là lợi ích, hoàn toàn không quan tâm đến Hồng Điền Điền. Nhưng cô ta rất nhanh điều chỉnh tốt tâm tình, cười theo nói: "Bồi Ân, đừng tức giận nữa. Nhìn anh kìa, đầu đầy mồ hôi, mau đi rửa mặt trước đi."
Nói xong, cô ta kéo hắn vào phòng tắm, đi tới trước gương, ở góc trên bên trái của gương có một lá bùa vẽ bằng chu sa. Hồng Bồi Ân nhìn vào gương như bị thôi miên, Vạn Hiểu nhìn thấy sắc mặt đột nhiên biến sắc sợ hãi. Hồng Bồi Ân trong gương gầy gò, khuôn mặt đen tối, đáng sợ hơn là trên trán có hoa văn đơn giản mà quỷ dị, trông giống như bệnh nhân lao sắp chết.
Tôi bước vào, Vạn Hiểu kinh hãi hỏi: "Cô Khương, tôi, chồng tôi sao vậy?"
Tôi chỉ vào hình vẽ trên trán Hồng Bồi Ân: "Đây là bùa yêu, được vẽ bằng máu từ trái tim của người làm bùa."
Vạn Hiểu gắt gao nắm lấy cánh tay chồng: "Cô Khương, xin hãy cứu anh ấy."
Tôi khẽ nhíu mày, kỳ thật dùng máu từ đầu quả tim làm bùa yêu, Giang San San này cũng tốn không ít công sức, phải biết là nếu muốn lấy máu từ đầu quả tim thì cần phải dùng một cây kim dài ba tấc đâm vào ngực lấy máu, sơ ý một chút là sẽ mất mạng ngay.
Cũng tốt.
Khóe miệng tôi hơi nhếch lên, sau khi phá bỏ bùa yêu thì người hạ chú sẽ bị phản phệ nặng nề hơn. Giang San San, đây là cô tự tạo nghiệt, cũng đừng trách tôi.
"Cô Vạn, cô có yêu chồng mình không?" Tôi đột nhiên hỏi.
Vạn Hiểu ngay lập tức bối rối trước câu hỏi của tôi, tôi nói: "Phải có máu của người phụ nữ yêu anh ta mới phá được lời nguyền. Nói thật cho tôi biết, cô có yêu anh ta không?"
Vạn Hiểu trong mắt lộ ra vẻ ngơ ngác, khi kết hôn với Hồng Bồi Ân, hắn vẫn là một thanh niên có học thức thấp kém không đáng một xu, mà cô ta, xuất thân từ một gia đình giàu có, cha mẹ đều là quan chức, mọi người đều nghĩ Hồng Bồi Ân không xứng với cô ta, nhưng cô ta vừa gặp đã yêu, không phải hắn thì không gả, thậm chí vì chuyện này mà còn cãi nhau lớn với gia đình.
Lúc vừa mới kết hôn, hai người chui rúc trong một căn phòng trọ ẩm thấp, ăn bữa trước không có bữa sau, nếu như cô ta không yêu hắn, căn bản không có khả năng đi theo hắn chịu khổ nhiều như vậy. Nhưng về sau, khi càng ngày càng có tiền, hai người lại ngày càng xa cách, Hồng Bồi Ân cũng bắt đầu có tình nhân bên ngoài, tình cảm giữa hai người không còn nữa, chỉ còn lại oán hận lẫn nhau. Trước đây cô ta đã từng yêu hắn nhưng không biết bây giờ tình yêu đó có còn không?
Tôi thở dài, vợ chồng là vậy, hoạn nạn có thể chia sẻ nhưng không thể cùng chung phú quý.
Tôi nói: "Cô Vạn, thử tưởng tượng nếu Hồng tiên sinh chết đi, cô có buồn không? Nhìn lại người trong gương, cô có thấy buồn không?"
Vạn Hiểu ngẩng đầu nhìn người gầy gò trong gương, nước mắt chợt chảy xuống: "cô Khương, xin hãy lấy máu từ đầu quả tim tôi đi." Cô ta lau nước mắt: "Chỉ cần nghĩ tới anh ấy sắp chết, tim tôi như bị bóp chặt đến mức không thể thở được. Tôi không biết mình còn yêu anh ấy không, nhưng tôi không thể sống thiếu anh ấy.
Nói đến đây, giọng cô ta nghẹn ngào. Đây chính là phụ nữ, dù đàn ông có làm tổn thương họ đến đâu, họ cũng sẵn sàng nguyện ý vì hắn mà xông pha khói lửa.
Tôi gật đầu, nhưng tôi không biết lấy máu bằng cách nào, tôi không có chút kinh nghiệm nào, sao dám đâm kim vào cơ thể người ta? May mà ở Hồng gia có bác sĩ gia đình. Bác sĩ đã thực hiện lấy một chút máu từ đầu quả tim của Vạn Hiểu. Sau đó tôi để Vạn Hiểu vịn đỡ Hồng Bồi Ân đứng trước gương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.