Cô Gái Địa Ngục

Chương 427: Cầu hôn

Thôn Quỷ Đích Nữ Hài

14/10/2024

Vì thế lực của Chu Nguyên Hạo ngày càng lớn mạnh, tôi bỗng chốc trở thành đối tượng được mọi người ở thủ đô săn đón, hàng ngày đều có người từ các gia tộc tu đạo đến thăm, thậm chí cả những gia tộc không tu đạo cũng tìm mọi cách để có quan hệ tốt với tôi.

Tôi không phải là người giỏi giao tiếp, vì thế chỉ nói một câu: "Tôi muốn bế quan vẽ bùa", rồi để Tống Tống tiếp khách.

Tống Tống quả không hổ danh là người hầu thân cận của tôi ở kiếp trước, kiếp trước những việc này cũng không ít, bây giờ càng tỏ ra khéo léo, vừa giúp tôi đỡ tiếp khách vừa không đắc tội với ai, hòa nhập vào giới thượng lưu như cá gặp nước.

Hôm nay sau khi dỗ con gái ngủ, tôi cũng mơ màng sắp ngủ thì có một bàn tay đưa tới, ôm lấy eo tôi, bế tôi lên.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn, là Chu Nguyên Hạo, liền mỉm cười đẩy đầu anh một cái: "Nửa đêm rồi, làm gì vậy?"

"Đưa em đi xem một thứ." Anh khẽ đặt ngón trỏ lên môi tôi: "Suỵt, nhỏ tiếng thôi, đừng đánh thức Tiểu Hi."

Nói xong, anh đưa tôi ra khỏi phòng, vài bước đã lên đến nóc nhà của dinh thự Chu gia, rồi bảo tôi ngồi trên mái nhà cùng anh.

Đêm nay đúng là đầu tháng, một vầng trăng non treo cao trên bầu trời đêm, anh ôm lấy vai tôi, lẩm bẩm: "Khi còn nhỏ, anh thích nhất là lúc đêm khuya thanh vắng leo lên nóc nhà. Toàn bộ thủ đô, ánh trăng ở đây là đẹp nhất, chỉ cần nhìn thấy cảnh này thì mọi phiền não đều tan biến."

Tôi dựa vào lòng anh, cười nói: "Không ngờ anh cũng khá lãng mạn."

Chu Nguyên Hạo ghé sát tai tôi, thì thầm: "Còn có thứ lãng mạn hơn nữa."

Anh lấy ra một nhạc cụ bằng đất nung cỡ nắm tay, hình bầu dục, có sáu lỗ, trên đó có hoa văn cổ kính, tôi ngạc nhiên hỏi: "Đây là huân sao?"

(Tiếc là facebook không cho chèn hình vào truyện, nên các bạn chịu khó search google nhạc cụ Huân nhé)

Huân là một loại nhạc cụ rất cổ xưa, tương truyền từ thời kỳ đồ đá mới, Huân đã rất phổ biến.

"Khi anh còn sống ở kiếp trước, từ nhỏ đã nghe cha mẹ thổi Huân." Chu Nguyên Hạo nói, "Họ là nô lệ thổi nhạc cụ trong nhà quý tộc."

Trái tim tôi đau nhói, từ con trai của một nô lệ đến vị Quỷ Đế đầu tiên của Địa Ngục, quá khứ mà anh đã trải qua chắc hẳn rất đau khổ.

Anh đặt Huân lên môi, thổi một giai điệu cổ xưa, giai điệu vô cùng buồn bã như oán trách, như khóc than, mỗi âm rung đều giống như tiếng khóc, lòng tôi cũng dần dần thắt lại, một giai điệu vừa thổi xong, tôi sờ lên má, hóa ra lại là nước mắt.

Chu Nguyên Hạo nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt tôi, khẽ cười: "Sao lại khóc?"

"Có sao? Rõ ràng là gió trên mái nhà quá lớn." Tất nhiên tôi sẽ không thừa nhận.

Chu Nguyên Hạo ôm lấy vai tôi, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi tôi. Tôi đỏ mặt: "Có người đang nhìn kìa."

"Ai dám nhìn?" Chu Nguyên Hạo khịt mũi, "Anh móc mắt kẻ đó."

Tôi trừng mắt nhìn anh.

Anh bật cười ha ha, nói: "Muốn xem cảnh đêm của thủ đô không?"

Tôi gật đầu, anh ôm lấy eo tôi nhảy lên không trung.

Bay dưới bầu trời đêm. Trên đầu là ánh trăng sáng và những vì sao, nhìn xuống dưới là cả một đại dương ánh sáng, những ánh đèn trong thành phố như những viên kim cương lấp lánh trôi nổi trên biển.

"Đẹp quá." Tôi ôm cổ anh, trong lòng ấm áp, "Nếu như là kim cương thì vớt một cái là có biết bao nhiêu?"

Chu Nguyên Hạo nói: "Em muốn vớt sao?"

Tôi gật đầu, anh cưng chiều nhìn tôi, khẽ cười nói: "Được."

Anh lấy điện thoại di động ra gọi điện cho chú Trịnh, bảo chú ấy chuẩn bị sẵn sàng, tôi có chút nghi hoặc, lại có chút mong đợi.



Chúng tôi bay qua nửa thành phố, khi một tia nắng ban mai ló dạng trên bầu trời xa xăm, anh đưa tôi từ từ đáp xuống một trang viên ở ngoại ô.

Đằng sau trang viên có một đài phun nước được xây bằng đá cẩm thạch, ở giữa có một bức tượng nữ thần cao lớn, trên vai bức tượng có một chiếc bình, dòng nước trong vắt chảy ra từ chiếc bình đó.

Dòng nước chảy ra từ bình lấp lánh, dường như có thứ gì đó đang phát sáng, tôi cúi đầu nhìn xuống, cả đài phun nước đều lấp lánh ánh sao, đẹp như một giấc mơ.

"Đây là..." Tôi đưa tay ra vớt, múc ra một nắm kim cương vụn.

"Đúng là kim cương thật rồi." Tôi thốt lên.

"Thích không?" Chu Nguyên Hạo dịu dàng hỏi.

Tôi gật đầu: "Cảm ơn anh. Nguyên Hạo, em rất thích."

"Vớt lại lần nữa." Anh lại nói.

Tôi xắn tay áo lên, lại lấy tay vớt mấy cái, bỗng nhiên trong đám kim cương vụn đó, tôi nhìn thấy một viên khác hẳn.

Tôi nhặt nó lên xem, ngay lập tức ngây người.

Đó thực sự là một chiếc nhẫn kim cương, viên kim cương trên đó rất lớn, khoảng chừng 2-3 carar, vô số mặt cắt lấp lánh ánh sáng động lòng người.

Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nụ cười của anh trong veo, đôi mắt sáng như sao, sau đó nắm lấy tay tôi, quỳ một gối xuống, trịnh trọng nói: "Lâm Lâm, em có đồng ý lấy anh không?"

Tôi choáng váng, anh... đang cầu hôn mình?

Anh nhìn tôi đầy mong đợi, đôi mắt như lấp lánh ánh sao, sáng hơn cả kim cương.

"Em..." Đầu óc tôi trống rỗng, hoàn toàn không biết phải phản ứng như thế nào.

"Lâm Lâm, sau khi anh sống lại, chúng ta sẽ kết hôn, được không?" Chu Nguyên Hạo tiếp tục nói, "Trăm năm ở nhân gian, chúng ta sẽ cùng nhau nắm tay, được không?"

"Chỉ là trăm năm ở nhân gian thôi sao?" Tôi không nhịn được hỏi lại.

Chu Nguyên Hạo vui mừng khôn xiết: "Em đồng ý rồi?"

Tôi không thể kiểm soát được nụ cười trên mặt: "Kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa, đời đời kiếp kiếp, được không?"

"Được, tất nhiên là được." Chu Nguyên Hạo đứng dậy, nhào tới ôm lấy eo tôi nhấc bổng lên, vui vẻ xoay một vòng: "Lâm Lâm, cuối cùng em cũng đồng ý lấy anh, anh đã đợi hơn hai mươi năm, cuối cùng cũng đợi được đến ngày này."

Má tôi ửng hồng, chỉ cười, không nói lời nào.

"Lâm Lâm, đến lúc đó chúng ta sẽ không sống ở thủ đô, chúng ta sẽ trở về căn biệt thự nhỏ ở Sơn Thành, được không? Ở đó có hoa đào mà em thích nhất, trong sân còn có linh thực mà chúng ta cùng nhau trồng, chúng ta nuôi Tiểu Hắc, có thể nuôi thêm một con mèo nữa. Sau đó sinh thêm một đứa con, tốt nhất là con trai, một trai một gái, vô cùng hoàn mỹ."

Tôi đã hạnh phúc đến mức không nói nên lời. Chỉ biết không ngừng gật đầu.

"Chúng ta còn có thể đi du lịch khắp nơi, mùa xuân chúng ta sẽ đi ngắm hoa ở phương Nam; mùa hè chúng ta sẽ đi biển; mùa thu chúng ta sẽ đi ngắm lá phong khắp núi; mùa đông chúng ta sẽ đi ngắm tuyết ở phương Bắc. Khi nào em không muốn đi đâu nữa, chúng ta sẽ ở nhà tạo người."

Tôi đẩy đầu anh ra, vờ trách: "Càng nói càng không đứng đắn."

"Còn có những thứ không đứng đắn hơn." Anh bế tôi lên, đi về phía trang viên.

"Đợi đã." Tôi kéo anh lại hỏi, "Những viên kim cương trong hồ nước thì sao?"



Chu Nguyên Hạo cười: "Chú Trịnh sẽ cử người dọn dẹp, bây giờ chúng ta có chuyện quan trọng hơn cần làm."

Việc này làm xong thì đã đến chiều, khi chúng tôi về đến dinh thự Chu gia, Tiểu Hi đang giận dỗi với Mạc Phi Phàm.

"Tiểu Hi, chú đưa con đi dạo phố nhé?" Mạc Phi Phàm tiến lại gần, cười toe toét nói.

"Không cần." Tiểu Hi bĩu môi. "Con muốn cha mẹ."

"Vậy chú cho con chơi với cái đuôi của chú có được không?"

"Không cần, con chỉ muốn cha mẹ."

"Tiểu Hi." Tôi đẩy cửa bước vào, Mạc Phi Phàm lau mồ hôi trên trán, thở phào nhẹ nhõm, "Cuối cùng hai người cũng đã trở lại, nếu không trở lại, tôi cũng không biết làm thế nào để hầu hạ tiểu tổ tông này."

"Tiểu Hi, có chuyện gì vậy?" Tôi ôm cô bé vào lòng, nhẹ nhàng vuốt tóc con.

Miệng nhỏ của Tiểu Hi chu ra có thể treo cả chai nước tương: "Cha mẹ ra ngoài không mang theo Tiểu Hi, cha mẹ không cần Tiểu Hi nữa."

"Sao cha mẹ lại không cần con chứ." Chu Nguyên Hạo nhéo khuôn mặt tròn trịa của cô bé, "Cha mẹ đi tạo em trai cho con."

"Em trai?" Cô bé quay đầu nhìn tôi. "Mẹ sắp sinh em trai sao?"

Khóe miệng tôi giật giật hai cái: "Chuyện này còn chưa có gì đâu."

Tiểu Hi bĩu môi, oa oa khóc lớn: "Mẹ sinh em trai rồi sẽ không cần Tiểu Hi nữa."

Chu Nguyên Hạo vội vàng bế cô bé lên, đặt vào lòng mình: "Tiểu Hi đừng khóc, dù mẹ có sinh em trai cũng sẽ không bỏ con đâu. Con còn có thể chơi với em trai. Thật tốt biết bao."

Tiểu Hi nước mắt lưng tròng nói: "Nhưng dì Tiểu Lệ nói, cha mẹ dì ấy vì sinh em trai nên không cần dì ấy nữa, còn ném dì ấy cho ông bà nội, ông bà nội còn đánh dì ấy nữa."

Tiểu Lệ là người giúp việc mới đến. Nghe nói trong nhà trọng nam khinh nữ, cô ấy mới mười bảy tuổi đã không được đi học, phải ra ngoài làm thuê, em trai cô ấy lại là một tên côn đồ lêu lổng, hàng tháng cô ấy phải gửi hơn một nửa tiền lương về cho cậu em trai.

Chu Nguyên Hạo cau mày, tôi vội nói: "Tiểu Hi, cha mẹ của dì Tiểu Lệ là cha mẹ xấu, con có thấy cha mẹ xấu không?"

Tiểu Hi lắc đầu: "cha mẹ của Tiểu Hi là cha mẹ tốt nhất trên đời."

Nghe vậy, lòng tôi ấm áp vô cùng: "Cha mẹ yêu Tiểu Hi như vậy, sao có thể không cần Tiểu Hi chứ. Sau này nếu mẹ sinh em trai hay em gái, Tiểu Hi và cha mẹ cùng nhau bảo vệ em ấy, được không?"

Tiểu Hi bĩu môi, suy nghĩ hồi lâu mới nói: "Được rồi, nếu em ấy nghe lời con mọi chuyện, con sẽ bảo vệ em ấy."

Tôi xoa đầu cô bé: "Tiểu Hi ngoan quá."

"Mẹ ơi." Tiểu Hi lại kéo tay áo tôi "Tiểu Hi nằm mơ thấy ác mộng."

"Ồ? Tiểu Hi mơ thấy gì?"

"Con nằm mơ thấy một con cá xấu xí, nó bò lên bờ ăn rất nhiều người." Tiểu Hi lộ vẻ sợ hãi, "Thật đáng sợ."

Tôi đang định an ủi cô bé, nói rằng đó chỉ là giấc mơ, thì Chu Nguyên Hạo đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, sắc mặt anh càng ngày càng sa sầm, cúp điện thoại, anh nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Hi hỏi: "Tiểu Hi, con có còn nhớ con cá đó đến từ đâu không?"

Tiểu Hi: "Trong biển có một cái hố đen rất lớn, con cá đó bơi ra từ trong cái hố đó."

Tôi ngạc nhiên hỏi anh: "Sao vậy?"

Chu Nguyên Hạo: "Cuộc gọi vừa rồi là của Uông Lạc, hai ngày trước, một làng chài ở ven biển Đông Nam bị tấn công, không một ai trong làng sống sót."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Gái Địa Ngục

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook