Chương 255: Chu Nguyên Chính dụ hoặc
Thôn Quỷ Đích Nữ Hài
14/10/2024
Edit: Frenalis
"Chờ một chút." Giọng nói già nua mười phần uy nghiêm của ông nội Chu vang lên, Chu Vân Lam vội thu lại vẻ kiêu ngạo, gọi: "Ba."
Ông nội Chu bước tới, liếc nhìn con gái, nói: "Ba đã nghe thấy cuộc trò chuyện của các con. Tiểu Lâm, con nói hoa này không thể phơi nắng?"
Tôi gật đầu: "Vâng, loài hoa này ưa bóng râm, chỉ nở đẹp khi được đặt ở nơi mát mẻ."
"Ba, đừng nghe nó nói bừa, con đã hỏi chuyên gia làm vườn nước ngoài, loại hoa này..." Chu Vân Lam vội vàng ngắt lời.
Ông nội Chu giơ tay ngăn cản bà ta nói tiếp, nhìn kỹ chậu hoa rồi quay sang tôi, hỏi: "Con có biết đây là hoa gì không?"
Tôi bước tới, nhìn thấy chậu hoa đang nở rộ: "Dạ, đây là hoa sơn trà."
Chu Vân Lam khịt mũi một tiếng: "Ai chẳng biết đây là hoa sơn trà, ba tôi hỏi là loại hoa trà gì."
Tôi lắc đầu: "Con không biết."
Ánh mắt ông nội Chu thoáng vẻ thất vọng, Chu Vân Lam cười đắc ý: "Ba thấy chưa, nó chẳng biết gì cả, chỉ là đứa quê mùa thôi."
Tôi tiến lại gần, chạm vào lá hoa trà, nói tiếp: "Ông nội, con tuy không biết đây là loại hoa trà gì, nhưng con biết, hoa trà không nên tưới quá nhiều nước, mà chậu này đã bị tưới quá nhiều, e là không quá hai ngày nữa hoa sẽ tàn."
"Nói linh tinh," Chu Vân Lam khoanh tay, nhìn tôi như thể một tên hề.
Trong mắt ông nội Chu ánh lên tia thích thú, ông tiếp tục hỏi tôi về vài chậu hoa khác, đều là những giống hoa quý hiếm và được chăm sóc kỹ lưỡng. Sau màn hỏi đáp, ông nhìn tôi với ánh mắt hoàn toàn khác.
"Nha đầu, con thật sự khiến ông bất ngờ," ông nội Chu nói, "Vậy đi, mấy ngày Tết này, phiền con giúp ông chăm sóc vườn hoa này nhé. Đặc biệt là chậu hoa sơn trà kia, nó tên là Thập Bát Học Sĩ, là giống hoa trà quý, ông phải rất vất vả mới có được một gốc, Tết này ông còn định mang nó đi thi đấu với mấy ông bạn già."
Tôi gật đầu: "Ông cứ yên tâm, con sẽ chăm sóc chúng thật tốt."
Chu Vân Lam vội vàng lên tiếng: "Ba, không phải ba bảo con chăm sóc vườn hoa sao?"
Ông nội Chu nói: "Mấy ngày nay ba đã quan sát cách con chăm sóc hoa, thấy con cũng có lòng, nhưng mỗi loài hoa mỗi khác, không thể cứ tin vào chuyên gia. Hoa cỏ cũng có linh tính, phải dùng tâm cảm nhận mới chăm sóc được chúng."
Nói đến đây, ông thở dài: "Dù sao con cũng có sự nghiệp riêng, ngày thường bận rộn, Tết đến rồi, cứ nghỉ ngơi cho thoải mái đi."
Chu Vân Lam không cam lòng. Bà ta biết những chậu hoa này là bảo bối của ông nội, ban đầu định nhân cơ hội chăm sóc hoa để lấy lòng ba mình, nào ngờ lại bị tôi cướp mất. Không những không lấy lòng được ông nội, bà ta còn bị mất mặt.
Bà ta biết ba đã quyết, nếu tiếp tục làm ầm ĩ sẽ chỉ khiến ông thêm phiền lòng, đành phải miễn cưỡng đồng ý. Sau đó bà ta kéo tay ông, nói: "Ba, con đang rảnh, hay là con đi nấu cho ba món cháo trứng muối thịt bằm mà ba thích nhé."
Ông nội Chu gật đầu: "Tốt lắm, ba thích món đó."
Chu Vân Lam kéo ông nội ra khỏi nhà kính, quay đầu lại lạnh lùng liếc mắt nhìn tôi. Tôi biết bà ta sẽ không bỏ cuộc.
Nhưng ma nào thèm sợ bà ta chứ.
Tôi nói: "Nguyên Hạo, lại đây giúp em một tay, chúng ta chuyển mấy chậu hoa này về chỗ cũ nào."
Chu Nguyên Hạo nắm tay tôi, cảm kích nói: "Lâm Lâm, cảm ơn em."
Tôi cười với anh: "Em đến đây vốn là để giúp anh mà, cảm ơn gì chứ?"
Dù sao Chu Nguyên Hạo cũng là đàn ông, để anh đôi co với Chu Vân Lam thì mất mặt lắm. Tôi thì khác, dù sao trong mắt họ tôi cũng chỉ là con bé nhà quê vô học, vậy thì để họ được mở mang tầm mắt một chút đi.
Chúng tôi chuyển các chậu hoa về chỗ cũ, rồi vào kho chọn những chậu mới phù hợp hơn để thay.
Chu Nguyên Hạo hỏi tôi: "Em có thể giao tiếp với hoa cỏ sao?"
"Chắc là do đã bước vào con đường tu đạo, lên tới Tam Phẩm nên lục thức (sáu giác quan) của em rất nhạy bén. Em chỉ cần kiểm tra là có thể cảm nhận được niềm vui nỗi buồn của chúng."
Ánh mắt Chu Nguyên Hạo có chút thất thần, như đang nghĩ tới điều gì đó, nhưng tôi không để ý.
Bận rộn cả ngày trong nhà kính, tối đến chúng tôi ăn cơm ở sảnh lớn. Còn vài ngày nữa mới đến Tết, mọi người chưa tới đông đủ, chỉ có gia đình Chu Vân Mộc và vợ chồng Chu Vân Lam.
Chu Vân Lam có một cô con gái đang du học nước ngoài, cũng phải vài ngày nữa mới về.
Chúng tôi ngồi quanh bàn bát tiên ăn cơm. Ông nội Chu bảo tôi ngồi cạnh ông, xem như thừa nhận thân phận của tôi.
Nhưng trên mặt những người nhà họ Chu, tôi chỉ thấy sự khinh thường và lạnh nhạt.
Trước mặt ông nội, họ không dám quá đáng, nhưng sự khinh miệt thì không giấu được. Họ nói chuyện rôm rả, nhưng hễ tôi vừa lên tiếng là họ lại im bặt, tóm lại là muốn cho tôi câm nín.
Da mặt tôi đã dày như tường đồng vách sắt từ lâu, các người không nói chuyện với tôi thì tôi cũng chẳng thèm nói chuyện với các người. Dù sao cơm canh cũng ngon, tôi cứ cắm cúi ăn quên trời đất.
Chu Nguyên Hạo thỉnh thoảng lại gắp thức ăn cho tôi, còn dịu dàng lau hạt cơm trên môi tôi: "Xem em kìa, lớn tướng rồi mà còn như con nít."
Tôi nổi hết cả da gà.
Chúng tôi cứ tình tứ như vậy không coi ai ra gì, đối diện có tên cẩu độc thân bị ngược đến tức.
Tôi phát hiện ánh mắt lạnh lẽo rơi trên người tôi, ngẩng đầu nhìn lên, bắt gặp Chu Nguyên Chính đang nhìn mình với ánh mắt đầy phẫn nộ cùng ghen tị, xen lẫn một thứ cảm xúc khó hiểu.
Tôi vờ như không thấy, cố gắng ăn bữa tối trong bầu không khí hoà thuận giả tạo nhưng sóng ngầm cuộn trào.
Ông nội Chu mê cờ, ăn tối xong thì lôi Chu Nguyên Hạo vào thư phòng đánh cờ, tôi buồn chán nên ra nhà kính chăm sóc hoa.
Đang tưới cho chậu lan, bỗng nhiên nó rung lên dữ dội, nước bắn tung tóe vào người tôi. Tôi quay lại, nhìn Chu Nguyên Chính với vẻ mặt giận dữ: "Anh làm vậy chẳng thấy trẻ con quá sao?"
Chu Nguyên Chính tiến lại gần lẳng lặng nhìn tôi: "Cô quên tôi có khả năng điều khiển thực vật rồi à? Nhà kính này là sân nhà của tôi đấy."
Tôi cảnh giác lùi lại một bước: "Anh định đánh nhau à?"
Hắn bước thêm hai bước về phía tôi, tôi cầm cây cuốc gần đó, lạnh lùng nói: "Tôi không ngại đánh nhau với anh đâu, nhưng làm hư hoa cỏ ở đây thì không hay. Ông nội Chu mà biết thì cả hai chúng ta đều không yên đâu."
Chu Nguyên Chính dừng lại bước chân, vẫn chăm chú nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi bị hắn nhìn sợ đến nỗi cả da gà, một lúc sau mới nghe hắn lên tiếng: "Tôi nghe nói, khả năng hồi sinh của Chu Nguyên Hạo không cao."
Tôi cảnh giác hỏi: "Anh muốn gì?"
"Nếu anh ta không thể sống lại, cô sẽ chẳng còn gì cả. Cô thực sự muốn đặt cược tất cả vào anh ta sao?"
Tôi cười khẩy: "Đặt cược? Anh nghĩ tôi là loại con gái hám giàu à?"
Hắn đáp: "Cô có phải loại con gái đó hay không, tôi không quan tâm. Tôi chỉ muốn cho cô một lựa chọn tốt hơn thôi."
Tôi nhíu mày: "Lựa chọn tốt hơn?"
Hắn tiến lại gần hơn, hơi cúi người xuống, nói: "Cô có thể chọn làm người phụ nữ của tôi. Tôi là người thừa kế của Chu gia. Làm người phụ nữ của tôi tốt hơn nhiều so với việc đặt cược vào một hồn ma."
Nghe lời này, tôi nhịn không được bật cười: "Chu Nguyên Chính, anh tự cao quá rồi đấy. Đừng quên, người thừa kế Chu gia là Chu Nguyên Hạo, không phải anh."
Chu Nguyên Chính nói: "Anh ta đã chết rồi. Một khi anh ta chưa hồi sinh, tôi vẫn là người thừa kế. Còn cô, nếu chọn tôi, sẽ dễ dàng trở thành nữ chủ nhân của Chu gia."
Tôi cười lạnh: "Anh nghĩ tôi quan tâm đến cái danh nữ chủ nhân đó sao? Tôi ở bên Chu Nguyên Hạo vì tôi yêu con người anh ấy, chứ không phải vì thân phận của anh ấy."
"Lời nói hay lắm." Chu Nguyên Chính cười nhạo, "Tôi đã gặp vô số phụ nữ, đủ mọi loại người. Không ai là không yêu tiền bạc và quyền lực cả. Những kẻ nói tiền bạc như rác rưởi chẳng qua là dụ hoặc chưa đủ cám dỗ mà thôi."
"Chờ một chút." Giọng nói già nua mười phần uy nghiêm của ông nội Chu vang lên, Chu Vân Lam vội thu lại vẻ kiêu ngạo, gọi: "Ba."
Ông nội Chu bước tới, liếc nhìn con gái, nói: "Ba đã nghe thấy cuộc trò chuyện của các con. Tiểu Lâm, con nói hoa này không thể phơi nắng?"
Tôi gật đầu: "Vâng, loài hoa này ưa bóng râm, chỉ nở đẹp khi được đặt ở nơi mát mẻ."
"Ba, đừng nghe nó nói bừa, con đã hỏi chuyên gia làm vườn nước ngoài, loại hoa này..." Chu Vân Lam vội vàng ngắt lời.
Ông nội Chu giơ tay ngăn cản bà ta nói tiếp, nhìn kỹ chậu hoa rồi quay sang tôi, hỏi: "Con có biết đây là hoa gì không?"
Tôi bước tới, nhìn thấy chậu hoa đang nở rộ: "Dạ, đây là hoa sơn trà."
Chu Vân Lam khịt mũi một tiếng: "Ai chẳng biết đây là hoa sơn trà, ba tôi hỏi là loại hoa trà gì."
Tôi lắc đầu: "Con không biết."
Ánh mắt ông nội Chu thoáng vẻ thất vọng, Chu Vân Lam cười đắc ý: "Ba thấy chưa, nó chẳng biết gì cả, chỉ là đứa quê mùa thôi."
Tôi tiến lại gần, chạm vào lá hoa trà, nói tiếp: "Ông nội, con tuy không biết đây là loại hoa trà gì, nhưng con biết, hoa trà không nên tưới quá nhiều nước, mà chậu này đã bị tưới quá nhiều, e là không quá hai ngày nữa hoa sẽ tàn."
"Nói linh tinh," Chu Vân Lam khoanh tay, nhìn tôi như thể một tên hề.
Trong mắt ông nội Chu ánh lên tia thích thú, ông tiếp tục hỏi tôi về vài chậu hoa khác, đều là những giống hoa quý hiếm và được chăm sóc kỹ lưỡng. Sau màn hỏi đáp, ông nhìn tôi với ánh mắt hoàn toàn khác.
"Nha đầu, con thật sự khiến ông bất ngờ," ông nội Chu nói, "Vậy đi, mấy ngày Tết này, phiền con giúp ông chăm sóc vườn hoa này nhé. Đặc biệt là chậu hoa sơn trà kia, nó tên là Thập Bát Học Sĩ, là giống hoa trà quý, ông phải rất vất vả mới có được một gốc, Tết này ông còn định mang nó đi thi đấu với mấy ông bạn già."
Tôi gật đầu: "Ông cứ yên tâm, con sẽ chăm sóc chúng thật tốt."
Chu Vân Lam vội vàng lên tiếng: "Ba, không phải ba bảo con chăm sóc vườn hoa sao?"
Ông nội Chu nói: "Mấy ngày nay ba đã quan sát cách con chăm sóc hoa, thấy con cũng có lòng, nhưng mỗi loài hoa mỗi khác, không thể cứ tin vào chuyên gia. Hoa cỏ cũng có linh tính, phải dùng tâm cảm nhận mới chăm sóc được chúng."
Nói đến đây, ông thở dài: "Dù sao con cũng có sự nghiệp riêng, ngày thường bận rộn, Tết đến rồi, cứ nghỉ ngơi cho thoải mái đi."
Chu Vân Lam không cam lòng. Bà ta biết những chậu hoa này là bảo bối của ông nội, ban đầu định nhân cơ hội chăm sóc hoa để lấy lòng ba mình, nào ngờ lại bị tôi cướp mất. Không những không lấy lòng được ông nội, bà ta còn bị mất mặt.
Bà ta biết ba đã quyết, nếu tiếp tục làm ầm ĩ sẽ chỉ khiến ông thêm phiền lòng, đành phải miễn cưỡng đồng ý. Sau đó bà ta kéo tay ông, nói: "Ba, con đang rảnh, hay là con đi nấu cho ba món cháo trứng muối thịt bằm mà ba thích nhé."
Ông nội Chu gật đầu: "Tốt lắm, ba thích món đó."
Chu Vân Lam kéo ông nội ra khỏi nhà kính, quay đầu lại lạnh lùng liếc mắt nhìn tôi. Tôi biết bà ta sẽ không bỏ cuộc.
Nhưng ma nào thèm sợ bà ta chứ.
Tôi nói: "Nguyên Hạo, lại đây giúp em một tay, chúng ta chuyển mấy chậu hoa này về chỗ cũ nào."
Chu Nguyên Hạo nắm tay tôi, cảm kích nói: "Lâm Lâm, cảm ơn em."
Tôi cười với anh: "Em đến đây vốn là để giúp anh mà, cảm ơn gì chứ?"
Dù sao Chu Nguyên Hạo cũng là đàn ông, để anh đôi co với Chu Vân Lam thì mất mặt lắm. Tôi thì khác, dù sao trong mắt họ tôi cũng chỉ là con bé nhà quê vô học, vậy thì để họ được mở mang tầm mắt một chút đi.
Chúng tôi chuyển các chậu hoa về chỗ cũ, rồi vào kho chọn những chậu mới phù hợp hơn để thay.
Chu Nguyên Hạo hỏi tôi: "Em có thể giao tiếp với hoa cỏ sao?"
"Chắc là do đã bước vào con đường tu đạo, lên tới Tam Phẩm nên lục thức (sáu giác quan) của em rất nhạy bén. Em chỉ cần kiểm tra là có thể cảm nhận được niềm vui nỗi buồn của chúng."
Ánh mắt Chu Nguyên Hạo có chút thất thần, như đang nghĩ tới điều gì đó, nhưng tôi không để ý.
Bận rộn cả ngày trong nhà kính, tối đến chúng tôi ăn cơm ở sảnh lớn. Còn vài ngày nữa mới đến Tết, mọi người chưa tới đông đủ, chỉ có gia đình Chu Vân Mộc và vợ chồng Chu Vân Lam.
Chu Vân Lam có một cô con gái đang du học nước ngoài, cũng phải vài ngày nữa mới về.
Chúng tôi ngồi quanh bàn bát tiên ăn cơm. Ông nội Chu bảo tôi ngồi cạnh ông, xem như thừa nhận thân phận của tôi.
Nhưng trên mặt những người nhà họ Chu, tôi chỉ thấy sự khinh thường và lạnh nhạt.
Trước mặt ông nội, họ không dám quá đáng, nhưng sự khinh miệt thì không giấu được. Họ nói chuyện rôm rả, nhưng hễ tôi vừa lên tiếng là họ lại im bặt, tóm lại là muốn cho tôi câm nín.
Da mặt tôi đã dày như tường đồng vách sắt từ lâu, các người không nói chuyện với tôi thì tôi cũng chẳng thèm nói chuyện với các người. Dù sao cơm canh cũng ngon, tôi cứ cắm cúi ăn quên trời đất.
Chu Nguyên Hạo thỉnh thoảng lại gắp thức ăn cho tôi, còn dịu dàng lau hạt cơm trên môi tôi: "Xem em kìa, lớn tướng rồi mà còn như con nít."
Tôi nổi hết cả da gà.
Chúng tôi cứ tình tứ như vậy không coi ai ra gì, đối diện có tên cẩu độc thân bị ngược đến tức.
Tôi phát hiện ánh mắt lạnh lẽo rơi trên người tôi, ngẩng đầu nhìn lên, bắt gặp Chu Nguyên Chính đang nhìn mình với ánh mắt đầy phẫn nộ cùng ghen tị, xen lẫn một thứ cảm xúc khó hiểu.
Tôi vờ như không thấy, cố gắng ăn bữa tối trong bầu không khí hoà thuận giả tạo nhưng sóng ngầm cuộn trào.
Ông nội Chu mê cờ, ăn tối xong thì lôi Chu Nguyên Hạo vào thư phòng đánh cờ, tôi buồn chán nên ra nhà kính chăm sóc hoa.
Đang tưới cho chậu lan, bỗng nhiên nó rung lên dữ dội, nước bắn tung tóe vào người tôi. Tôi quay lại, nhìn Chu Nguyên Chính với vẻ mặt giận dữ: "Anh làm vậy chẳng thấy trẻ con quá sao?"
Chu Nguyên Chính tiến lại gần lẳng lặng nhìn tôi: "Cô quên tôi có khả năng điều khiển thực vật rồi à? Nhà kính này là sân nhà của tôi đấy."
Tôi cảnh giác lùi lại một bước: "Anh định đánh nhau à?"
Hắn bước thêm hai bước về phía tôi, tôi cầm cây cuốc gần đó, lạnh lùng nói: "Tôi không ngại đánh nhau với anh đâu, nhưng làm hư hoa cỏ ở đây thì không hay. Ông nội Chu mà biết thì cả hai chúng ta đều không yên đâu."
Chu Nguyên Chính dừng lại bước chân, vẫn chăm chú nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi bị hắn nhìn sợ đến nỗi cả da gà, một lúc sau mới nghe hắn lên tiếng: "Tôi nghe nói, khả năng hồi sinh của Chu Nguyên Hạo không cao."
Tôi cảnh giác hỏi: "Anh muốn gì?"
"Nếu anh ta không thể sống lại, cô sẽ chẳng còn gì cả. Cô thực sự muốn đặt cược tất cả vào anh ta sao?"
Tôi cười khẩy: "Đặt cược? Anh nghĩ tôi là loại con gái hám giàu à?"
Hắn đáp: "Cô có phải loại con gái đó hay không, tôi không quan tâm. Tôi chỉ muốn cho cô một lựa chọn tốt hơn thôi."
Tôi nhíu mày: "Lựa chọn tốt hơn?"
Hắn tiến lại gần hơn, hơi cúi người xuống, nói: "Cô có thể chọn làm người phụ nữ của tôi. Tôi là người thừa kế của Chu gia. Làm người phụ nữ của tôi tốt hơn nhiều so với việc đặt cược vào một hồn ma."
Nghe lời này, tôi nhịn không được bật cười: "Chu Nguyên Chính, anh tự cao quá rồi đấy. Đừng quên, người thừa kế Chu gia là Chu Nguyên Hạo, không phải anh."
Chu Nguyên Chính nói: "Anh ta đã chết rồi. Một khi anh ta chưa hồi sinh, tôi vẫn là người thừa kế. Còn cô, nếu chọn tôi, sẽ dễ dàng trở thành nữ chủ nhân của Chu gia."
Tôi cười lạnh: "Anh nghĩ tôi quan tâm đến cái danh nữ chủ nhân đó sao? Tôi ở bên Chu Nguyên Hạo vì tôi yêu con người anh ấy, chứ không phải vì thân phận của anh ấy."
"Lời nói hay lắm." Chu Nguyên Chính cười nhạo, "Tôi đã gặp vô số phụ nữ, đủ mọi loại người. Không ai là không yêu tiền bạc và quyền lực cả. Những kẻ nói tiền bạc như rác rưởi chẳng qua là dụ hoặc chưa đủ cám dỗ mà thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.