Cô Gái Địa Ngục

Chương 247: Chủ nhiệm mới

Thôn Quỷ Đích Nữ Hài

14/10/2024

Edit: Frenalis

Tôi bỗng thấy đầu óc choáng váng, trong lòng dấy lên nỗi bất an. Tại sao tôi lại thấy huyễn cảnh này? Chẳng lẽ đây là báo trước Chu Nguyên Hạo sẽ gặp chuyện chẳng lành?

Lúc này, Chu Nguyên Hạo đã xông tới chỗ người rối, roi Hắc Long Quang trên tay không ngừng quất tới tấp. Cùng lúc đó, đám người giấy cũng lao về phía tôi. Tôi vội vàng lấy Hấp Hồn Linh từ trong ba lô ra.

Chiếc chuông Hấp Hồn Linh này là một món đồ tôi mua được tại buổi đấu giá của Lưu gia, nhưng chỉ là một món đồ hư. Vân Kỳ đã giúp tôi sửa lại. Nó có uy lực rất lớn, có thể hút hồn phách vào trong. Nếu tôi điều khiển được nó thành thạo, có thể khiến những hồn phách bị hút vào tan biến thành vũng máu.

Tiếc là tôi chưa đủ mạnh để sử dụng hết uy lực của nó, chỉ có thể hút được những hồn phách yếu ớt. Nhưng như vậy cũng đủ để ngăn cản bước tiến của đám người giấy kia.

Tôi vận linh lực vào Hấp Hồn Linh, chiếc chuông lập tức to ra gấp đôi. Một luồng khí lạnh tỏa ra, tôi lắc mạnh chiếc chuông. Tiếng chuông đinh đang vang lên, đám người giấy đang lao đến bỗng chậm lại, loạng choạng bước tiếp.

Bất chợt, tôi nhìn thấy chiếc đèn lồng đỏ treo dưới mái hiên Hỷ Đường, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh. Tôi vung tay, dùng lực dẫn dắt hai chiếc đèn lồng xuống, ném vào đám người giấy, lửa bùng lên thiêu rụi chúng.

Tôi lao tới xé nát một người giấy, những mảnh vụn bốc cháy rơi xuống những người giấy khác. Trong chớp mắt, cả khoảng sân chìm trong biển lửa.

Tôi thoát khỏi vòng vây chạy tới chỗ Chu Nguyên Hạo. Không ngờ trận chiến đã kết thúc, con rối bị chia thành hai mảnh, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Chu Nguyên Hạo.

"Không ngờ ngươi lại mạnh đến vậy, ta đã đánh giá thấp ngươi. Nhưng thân thể thật của ta không ở đây, ngươi tiêu diệt con rối này cũng vô dụng thôi." Giọng nói của Triệu Vân - chủ nhân con rối, vang lên. "Ngươi không giết được ta, ta cũng không giết được ngươi, chi bằng chúng ta giảng hòa? Có thêm một bằng hữu là ngẫu nhân sư còn hơn có thêm kẻ thù."

Chu Nguyên Hạo lạnh lùng nhìn hắn: "Ngươi dám dùng hình ảnh của mẹ ta làm mồi nhử, sỉ nhục bà, ép bà phải cưới một con rối xấu xí, thì giữa chúng ta vĩnh viễn không thể nào giảng hòa."

Triệu Vân vừa kinh ngạc vừa tức giận: "Ngươi nên suy nghĩ cho kỹ, phía sau ta là cả Triệu gia, ngươi thật sự muốn đối đầu với chúng ta sao?"

Âm thanh Chu Nguyên Hạo băng lãnh lẫn sát ý: "Ta thề sẽ giết ngươi, diệt cả Triệu gia của ngươi."

Nói xong, anh bóp nát đầu con rối, một quả cầu lửa màu xanh lam xuất hiện trên tay, ném thẳng vào vị trí trái tim con rối. Tiếng kêu thét thảm thiết vang lên.

"Đây là gì?" Tôi tò mò hỏi.

"Những hình nhân giấy kia là hồn phách bị ngẫu nhân sư bắt giữ. Trong tim con rối có một lá bùa liên kết với bản thể thật của hắn. Lửa Địa Ngục thiêu đốt lá bùa, Triệu Vân cũng sẽ phải chịu nỗi đau tương tự." Chu Nguyên Hạo cười lạnh. "Hy vọng hắn chưa chết, anh còn nhiều cách để chơi với hắn."

Tôi không khỏi rùng mình, không nghĩ tới Chu Nguyên Hạo lại hung ác đến đáng sợ như vậy.

Anh ném thêm mấy quả cầu lửa Địa Ngục ra xung quanh, cả trạch viện bốc cháy dữ dội. Đây là không gian quỷ do tên ngẫu nhân sư tạo ra bằng hồn phách, bên cạnh chắc chắn có Lệ Quỷ thực lực cường đại bảo vệ, nhưng Chu Nguyên Hạo dùng lửa Địa Ngục đốt cháy không gian quỷ, tên bố trí ra quỷ không gian chắc chắn cũng bị thương nặng.

"Đi thôi." Chu Nguyên Hạo nắm tay tôi rời khỏi trạch viện. Quay đầu nhìn lại, tôi thấy phía trên khoảng sân lửa bốc lên ngùn ngụt, biến thành hình đầu lâu gào thét trong đau đớn, rồi tan biến giữa không trung.

Chúng tôi lái xe dọc theo đường cũ trở về. Lúc trước đi mất gần hai ba tiếng, giờ chỉ lái xe nửa tiếng đã ra đến đường lớn. Ngã ba lúc nãy cũng đã biến mất.



Thị trấn lúc nãy cũng xuất hiện trở lại, cảm giác nguy hiểm cũng tan biến.

Tôi biết Triệu Vân không phải kẻ duy nhất theo dõi chúng tôi. Hắn chỉ là kẻ ra mặt, còn những kẻ đứng sau vẫn âm thầm quan sát. Nếu chúng tôi yếu thế, chúng sẽ như lũ kền kền lao vào xâu xé.

Nhưng sau khi chứng kiến thực lực của Chu Nguyên Hạo, bọn chúng sợ hãi rút lui, có lẽ vẫn chưa từ bỏ ý định, đang tìm cơ hội ra tay.

Chờ chúng tôi trở lại Sơn Thành, những người này đã giải tán.

Vừa về đến nơi, tôi nhận được tin nhắn của Tống Tống nhắc tôi mau chóng trở về thi, nếu không cả học kỳ này coi như bỏ. Tôi giật mình nhớ ra ngày mai là thi cuối kỳ, suýt nữa thì quên mất.

Tôi nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau trở lại trường trong tình trạng mệt mỏi sau một chặng đường dài. Vừa bước vào phòng thi, giám thị đã ân cần hỏi thăm sức khỏe của tôi, còn nói nếu tôi không ổn thì có thể đăng ký thi lại vào học kỳ sau.

Tôi cười gượng cảm ơn lòng tốt của cô ấy.

Mặc dù học kỳ này tôi không đến lớp nhiều, nhưng may mắn là nhờ tu vi đã đạt đến Tam Phẩm, trí nhớ tăng tiến vượt bậc, những kiến thức trong sách trước đây đều nhớ rõ ràng. Bài thi cuối kỳ không làm khó được tôi, chưa đầy nửa tiếng đã làm xong.

Giám thị nhìn tôi thở dài, rồi nói: "Không sao, học kỳ sau thi lại cũng được."

Tôi xạm mặt lại, đoán chừng là cô ấy nghĩ tôi làm bài nhanh như vậy là do làm bừa.

Thi xong, nhiều bạn học tới an ủi, nhưng trong mắt không giấu được vẻ hả hê.

Ngay cả Tống Tống và Lâm Bích Quân cũng nhìn tôi với ánh mắt thương hại, tình nguyện giúp tôi học bù trong kỳ nghỉ đông.

Ba ngày sau có kết quả, tôi cùng Tống Tống và Lâm Bích Quân đến phòng giáo vụ lấy bảng điểm. Giáo viên chủ nhiệm mới của chúng tôi là Lý Quý Hoa, một phụ nữ trung niên khá mập mạp, quanh năm diện vest đen và đeo kính gọng đen dày cộp.

"Tiểu Lâm, hôm nay cô không nên ăn mặc như vậy." Tống Tống khẽ nói.

"Sao thế?" Tôi cúi xuống nhìn bộ đồ đang mặc, chỉ là một chiếc áo khoác đỏ bình thường, không có gì đặc biệt.

Tống Tống giải thích: "Lý Quý Hoa không giống thầy Bành trước đây đâu. Bà ta mới ly hôn, nghe nói là bị một nữ sinh viên đại học cướp chồng nên rất ghét những cô gái xinh đẹp. Lần đầu tiên bà ta đến đây, trong một cuộc họp lớp, bà ta đã mắng xối xả những đứa con gái xinh đẹp trong lớp. Cô may mắn thoát nạn vì hôm đó nghỉ học."

Lâm Bích Quân cũng gật đầu: "Quách Na lớp mình trước đây cũng từng đi làm tình nguyện viên, không đến lớp nên bị bà ta ghi là trốn học, không chỉ bị hạ hạnh kiểm mà còn bị trừ điểm. Cô ấy khóc muốn chết."

Quách Na là hoa khôi của lớp, tính tình rất tốt bụng và nhiệt tình. Lâm Bích Quân chơi thân với Quách Na nên không khỏi bênh vực cô ấy.

"Dù sao Quách Na cũng không đến lớp thật, chúng ta không thể bắt bẻ Lý Quý Hoa được." Tôi nói.



"Hừ." Tống Tống bĩu môi. "Nếu bà ta đối xử công bằng với mọi người thì không sao, đằng này đám con trai trong lớp trốn học còn nhiều hơn, bà ta chẳng làm gì bọn hắn."

Đang nói chuyện thì đã đến trước cửa phòng giáo vụ, Tống Tống vội vàng nói nhỏ vào tai tôi: "Tiểu Lâm, cô về thay đồ đi, chọn bộ nào xấu xí cũ kỹ vào, tốt nhất là làm mặt xấu xí một chút, kẻo bị bà ta mắng cho."

Tôi trầm mặc suy nghĩ, nếu gặp phải kiểu giáo viên như thế, chắc tôi phải biến thành ninja mới sống yên ổn được.

"Ai ở ngoài đó?" Một giọng nữ the thé vang lên từ trong phòng. "Vào đi."

Tống Tống trừng mắt ra hiệu cho tôi. Cả ba cùng bước vào. Ánh mắt Lý Quý Hoa lướt qua chúng tôi, dừng lại trên người tôi.

Tôi cảm nhận rõ sự ghê tởm trong ánh mắt ấy.

"Thưa cô," Tống Tống lên tiếng, "chúng em đến lấy bảng điểm ạ."

"Tên." Giọng bà ta lạnh lùng.

Chúng tôi lần lượt báo tên. Nghe đến tên tôi, sắc mặt Lý Quý Hoa thay đổi, ngước lên nhìn tôi, nghiêm giọng nói: "Em là Khương Lâm?"

Tôi gật đầu: "Phải."

Lý Quý Hoa hừ lạnh một tiếng: "Thành thật khai báo đi."

Tôi ngơ ngác: "Khai báo gì?"

Lý Quý Hoa trừng mắt: "Chuyện chính em làm, mình không biết sao?"

Tôi mờ mịt lắc đầu, bà ta tỏ vẻ thất vọng: "Khương Lâm à Khương Lâm, tôi thật sự thất vọng về em. Nghỉ học lâu như vậy, bây giờ mới chịu đến lớp, đáng lẽ em phải biết trân trọng cơ hội này chứ. Không ngờ em lại không chịu khó học hành, còn gian lận trong kỳ thi!"

Khóe miệng tôi giật giật hai lần: "Cô không thể nói bừa như vậy được. Em gian lận chỗ nào?"

"Còn dám cãi?" Lý Quý Hoa giận dữ nói. "Chính em xem lại mình học được mấy buổi trong học kỳ này đi! Em nói em đi chữa bệnh, được, tôi tin. Nhưng em xem điểm số của em đi, toàn điểm tối đa! Em có biết bao nhiêu năm rồi khoa chúng ta không có ai đạt điểm tuyệt đối không? Em gian lận quá trắng trợn."

Tống Tống và Lâm Bích Quân ngạc nhiên nhìn tôi, dường như không thể tin tôi lại được điểm tối đa ở mấy môn.

Tôi bình tĩnh nói: "Lời nói phải có căn cứ. Cô không thể chỉ vì em được điểm cao mà kết luận em gian lận. Mặc dù em nghỉ học nhưng vẫn luôn tự học ở nhà."

"Cho dù em tự học, cũng không thể được điểm tối đa." Lý Quý Hoa nghiêm nghị nói, " những sinh viên Học Viện Mỹ Thuật chúng ta không phải không biết, chỉ có thành tích không tốt mới đến học nghệ thuật. Nếu là thiên tài thật thì đã vào Thanh Hoa, Bắc Đại hết rồi, còn ở đây làm gì?"

Câu nói này thật quá đáng. Tống Tống và Lâm Bích Quân biến sắc. Tống Tống vốn tính tình nóng nảy, không nhịn được nữa cao giọng nói: "Cô Lý, lời này của cô không đúng. Học Viện Mỹ Thuật của chúng ta cũng rất coi trọng điểm số văn hóa, thành tích của em cũng không tệ. Lúc thi đầu vào em có số điểm rất cao."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Gái Địa Ngục

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook