Chương 272: Cô say rồi
Thôn Quỷ Đích Nữ Hài
14/10/2024
Edit: Frenalis
Vân Kỳ bật đèn ở dưới tầng hầm lên, Ánh đèn tầng hầm hắt lên, anh ta mở ra một căn hầm bí mật. Mắt tôi lập tức sáng rực.
Căn hầm không lớn nhưng chất đầy đồ cổ. Dù không nhận ra hết, tôi vẫn cảm nhận được linh khí nồng đậm tỏa ra từ chúng. Bất cứ món nào cũng có giá trị liên thành.
Tôi thích thú sờ mó, ngắm nghía. Vân Kỳ mỉm cười nhìn tôi, rồi lấy ra một chiếc hộp gỗ dài từ tủ. Bên trong là một quyển trục cuộn.
Anh ta nhẹ nhàng mở bức hoạ. Tôi lập tức bị cuốn hút.
Đó là một bức hoạ sĩ tử tiêu chuẩn. Đường Bá Hổ nổi tiếng với tranh mỹ nữ, nhưng bức hoạ này cũng tuyệt đẹp không kém. Nét bút mảnh mai, bố cục phóng khoáng, phong cách tao nhã, màu sắc tươi tắn, dáng hình thanh tú khiến tôi say mê.
Chỉ có điều người trong bức hoạ có chút quen mắt.
Tôi nhìn tranh rồi nhìn Vân Kỳ: "Đây là vẽ anh sao?"
Anh ta mỉm cười gật đầu. Trong tranh, anh ta ngồi dưới đất, trước mặt là bộ trà cụ tinh xảo, đang chuyên tâm thưởng trà, phong thái ung dung như Ngụy Tấn khiến người ta không thể rời mắt.
Tôi đang mải mê ngắm, anh ta nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi hỏi: "Đẹp không?"
Không suy nghĩ, tôi gật đầu: "Đẹp."
"Ý tôi là... người, đẹp không?" Anh ta thì thầm bên tai tôi, hơi thở phả vào khiến tôi choáng váng. Tôi gật đầu: "Cũng đẹp."
"Cảm ơn." Anh ta cười, nụ cười rạng rỡ như trước nay chưa từng vui vẻ như vậy, "Lời khen của cô là vinh dự lớn nhất của tôi."
Tôi giật giật khoé miệng: "Không đến mức thế chứ. Anh đẹp thật mà, tôi chỉ nói thật thôi."
"Vô số người từng nói câu đó với tôi." Vân Kỳ ôn nhu nhìn tôi nói, "nhưng từ miệng cô mới có ý nghĩa."
Mặt tôi đỏ bừng, đầu óc quay cuồng. Một lúc sau, tôi mới hỏi: "Anh, đây là ý gì...?"
Vân Kỳ chỉ cười, không nói gì thêm. Anh ta cất tranh, dẫn tôi rời khỏi tầng hầm, sau đó từ trong tủ rượu lấy ra một chai rượu vang đỏ: "Thử không?"
Tôi gật đầu, rồi hỏi thêm: "Không phải máu chứ?"
"Không, rượu vang thật." Vân Kỳ rót một ly đưa cho tôi. Rượu rất dễ uống, hương vị cũng rất thuần hậu.
"Mặc dù cô đang bị thương, nhưng rượu vang đối với thân thể cũng có chỗ tốt, cô có thể uống hai ly." Vân Kỳ ngồi xuống cạnh tôi. Không có Kim Giáp tướng quân giúp, tôi mới uống hai ly đã hơi say, nằm nghiêng ra ghế sofa trò chuyện, cười ngây ngô.
Vân Kỳ đến gần, vuốt nhẹ trán tôi: "Cô say rồi."
"Mới nửa chai, chưa say đâu." Tôi xua tay.
"Say rồi. Tôi đưa cô về phòng." Anh ta dịu dàng bế tôi lên. Tôi cảm giác thân thể mình lơ lửng, nép vào ngực anh ta. Trên người anh ta có một loại mùi thơm kỳ lạ, vô cùng dễ ngửi, tôi nhịn không được hít hà thêm vài hơi, đầu óc càng choáng váng hơn.
"Anh thơm quá." Tôi cười khúc khích.
Khoé miệng anh ta nhẹ cong, cũng không nói lời nào, bế tôi vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt lên giường, đắp chăn cho tôi rồi nói: "Cô nghỉ ngơi trước đi, tôi ra ngoài."
Tôi đã hoàn toàn say, trước mắt mông lung, vội nắm lấy cổ tay anh ta, kéo mạnh lại.
"Đừng đi! Nguyên Hạo..." Tôi lẩm bẩm.
Cơ thể anh ta khựng lại, nắm chặt tay tôi, nói: "Cô say rồi."
"Em không say!" Tôi hét lên, "Chu Nguyên Hạo, anh phản bội em, em không cần anh nữa, mãi mãi không cần! Đừng bao giờ đến tìm em nữa, đừng dây dưa với em nữa."
Vân Kỳ có chút bất đắc dĩ, ngồi xuống cạnh giường nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng nói: "Anh ta phụ em, trong lòng em còn nghĩ đến anh ta làm gì? Cả đời anh ta chỉ là đến đòi nợ em thôi."
Tôi nghe không rõ lắm, lập tức túm lấy cổ áo Vân Kỳ kéo sát lại: "Anh còn nhớ em giúp anh hồi sinh không? Em nói cho anh biết, nằm mơ đi, đến hạn một năm anh có quỳ xuống cầu xin em cũng vô ích."
Vân Kỳ lộ ra một mạt cười bất đắc dĩ: "Vốn nên như vậy."
Tôi cứ thế nói nói mà cũng không biết mình nói gì, sau đó tôi òa khóc, đấm thùm thụp vào ngực anh ta: "Nguyên Hạo, tại sao lại đối xử với em như vậy, tại sao!"
Vân Kỳ để mặc tôi muốn làm gì thì làm với y phục của mình, muốn đánh thế nào tùy ý. Trầm mặc một hồi, anh ta bỗng nhiên ôm tôi vào lòng. Vừa rồi áo anh ta bị tôi xé rách, anh ta ôm tôi như vậy, mặt tôi liền dán chặt vào lồng ngực ấm áp của anh ta.
Anh ta là Võng Lượng, khác biệt với những hồn ma thông thường, thân thể anh ta lại ấm áp. Mùi hương cơ thể kỳ lạ kia tràn vào mũi tôi, thấm vào lồng ngực, khiến tôi thoải mái than nhẹ một tiếng. Thân thể anh ta lập tức cứng đờ.
"Tiểu Lâm." Anh ta cúi đầu xuống, ôn nhu nói, "Cố quên anh ta đi, nếu không em sẽ càng đau khổ hơn nữa."
Tiếng anh ta như vọng lại từ nơi xa xôi. Tôi chẳng còn nghe thấy gì, đầu óc quay cuồng, tay vô thức lần mò trên người anh ta. Hơi thở anh ta trở nên gấp gáp, ánh mắt nhìn tôi chằm chằm, gương mặt ửng đỏ vì hơi men, đáy mắt ánh lên dục vọng như sắp mất kiểm soát.
Anh ta nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu, hơi thở dần dần bình ổn lại, than nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng đặt tôi xuống giường, đắp chăn cẩn thận.
"Ngủ ngon." Giọng anh ta thì thầm bên tai tôi, "Nếu em tỉnh dậy mà vẫn còn cần tôi, tôi sẽ thoả mãn em."
Tôi chìm vào giấc ngủ rất dài, rất dài. Khi tỉnh dậy đầu vẫn còn hơi đau. Tôi xoa xoa thái dương, tự hỏi có phải mình vẫn còn say hay không.
Vân Kỳ gõ cửa bước vào, mang theo một bát thuốc đến trước mặt tôi, ân cần nói: "Hôm qua em uống hơi nhiều, tôi có cho thêm thuốc giải rượu vào đây, uống đi."
Sau khi uống thuốc, tôi cảm thấy khá hơn nhiều, nhìn bóng lưng anh ta, như muốn nói lại thôi. Anh ta mỉm cười: "Sao vậy, có gì muốn nói với tôi à?"
Mặt tôi đỏ bừng, lí nhí hỏi: "Tối qua... tôi uống say... có làm gì không?"
Vân Kỳ tiến lại gần, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn tôi: "Tối qua tôi đưa em về phòng, em cứ níu tay tôi không cho đi, còn nói em cần tôi."
"Hả?" Tôi sững sờ, "Tôi thật sự đã nói vậy sao?"
"Đúng vậy." Vân Kỳ cười, "Lúc đó tôi có nói với em, nếu em tỉnh dậy mà vẫn còn cần, tôi có thể thoả mãn em. Em vẫn còn cần không?"
"Không!" Mặt tôi đỏ như gấc, vội vàng đáp, "Tuyệt đối không."
Vân Kỳ cười phá lên: "Tôi biết mà, yên tâm đi, tôi chỉ đùa thôi."
Tôi vội quay mặt đi, hai má nóng bừng.
******
Mấy ngày tiếp theo, tôi dành thời gian nghỉ ngơi dưỡng thương. Biệt thự có TV và cả tín hiệu, thật không ngờ ở nơi hẻo lánh như này lại có thể bắt được sóng. Tôi xem qua một lượt, thấy mấy kênh đều đang đưa tin về tôi, cả nước đang truy nã, tiền thưởng đã lên tới năm triệu.
Tôi đoán nếu cứ thế này, chẳng mấy chốc tôi sẽ trở thành tội phạm truy nã có tiền thưởng cao nhất Trung Quốc.
Hai cô gái xinh đẹp Võng Lượng đã chuẩn bị xong bữa ăn, đang định đi gọi Vân Kỳ, tôi đưa tay ngăn họ lại: "Để tôi gọi anh ấy."
Họ lập tức nghe lời lùi sang một bên.
Tôi lên tầng hai, đến phòng Vân Kỳ, thấy cửa phòng khép hờ. Tôi không nhịn được lén nhìn vào trong, thấy anh đang bôi một loại thuốc màu xanh lên bụng.
Trên bụng anh có một vết thương dài, trông giống vết kiếm, đã bắt đầu hoại tử, phần thịt bên trong cũng thâm đen.
Tôi giật mình, đẩy cửa bước vào hỏi: "Anh bị sao vậy?"
Vân Kỳ vội vàng kéo áo che lại, cười nhẹ: "Không sao đâu, chỉ là vết thương nhỏ thôi."
Tôi áy náy, hỏi: "Có phải anh bị Vương xử trưởng và Trương Xương Thuận làm bị thương khi cứu tôi không?"
Vân Kỳ bất đắc dĩ cười: "Chỉ là vết thương nhỏ thôi, trước đây tôi từng bị thương nặng hơn nhiều. Võng Lượng chúng tôi muốn tồn tại trên thế giới này không dễ dàng gì, không chỉ có con người, mà cả những loài quỷ quái khác cũng nhăm nhe chúng tôi. Rất nhiều Võng Lượng mới sinh, vì dung mạo xinh đẹp thường bị những quỷ vật mạnh hơn bắt đi làm nô lệ, sống cuộc sống không bằng chết."
Tôi kinh hãi hỏi: "Chẳng lẽ hai người bọn họ..."
Vân Kỳ gật đầu: "Họ bị một yêu tinh bắt giữ, là tôi đã cứu họ."
Tôi thở dài, nói: "Để tôi xem vết thương của anh."
Dứt lời, tôi bước tới vén áo anh ta lên, để lộ ra một vết thương sâu hoắm, trông khá đáng sợ. Tôi hỏi: "Vương xử trưởng gây ra sao?"
"Vân Chiến Ảnh Đao của hắn là một bảo vật, yêu ma quỷ quái bị thương bởi thanh đao đó rất khó lành."
"Không còn cách nào khác sao?" Tôi lo lắng hỏi.
"Yên tâm." Anh ta nhìn lọ thuốc màu xanh lục trong tay, "Đây là thuốc do tôi tự điều chế, bôi khoảng mười ngày là khỏi hẳn."
Tôi thở phào nhẹ nhõm: "Để tôi thoa thuốc cho anh."
Anh ta không từ chối, nằm nghiêng trên giường. Tôi lấy một ít thuốc, kiên nhẫn thoa lên vết thương. Động tác của tôi rất nhẹ nhàng, tỉ mỉ. Tôi cảm giác hơi thở của anh ta có chút bất ổn, mặt anh ta hơi đỏ lên. Tôi nhanh chóng thoa xong thuốc, rồi băng bó lại: "Xong rồi."
Anh ta bất ngờ nắm lấy tay tôi, tôi sững sờ trong giây lát, ánh mắt chúng tôi chạm nhau, tôi thấy trong mắt anh ta hiện lên sự khao khát.
Không hiểu sao, dục vọng ẩn sâu trong tôi cũng trỗi dậy, khiến cả người tôi nóng ran.
"Tiểu Lâm." Anh ta khẽ nói, "Ở lại với tôi, được không?"
Trong lúc nhất thời tôi có chút luống cuống: "Cái này. . ."
Anh ta dùng lực, tôi té nhào vào trong lòng anh ta, mùi hương lạ lại xộc thẳng vào mũi khiến toàn thân tôi mềm nhũn, đầu óc choáng váng.
Vân Kỳ bật đèn ở dưới tầng hầm lên, Ánh đèn tầng hầm hắt lên, anh ta mở ra một căn hầm bí mật. Mắt tôi lập tức sáng rực.
Căn hầm không lớn nhưng chất đầy đồ cổ. Dù không nhận ra hết, tôi vẫn cảm nhận được linh khí nồng đậm tỏa ra từ chúng. Bất cứ món nào cũng có giá trị liên thành.
Tôi thích thú sờ mó, ngắm nghía. Vân Kỳ mỉm cười nhìn tôi, rồi lấy ra một chiếc hộp gỗ dài từ tủ. Bên trong là một quyển trục cuộn.
Anh ta nhẹ nhàng mở bức hoạ. Tôi lập tức bị cuốn hút.
Đó là một bức hoạ sĩ tử tiêu chuẩn. Đường Bá Hổ nổi tiếng với tranh mỹ nữ, nhưng bức hoạ này cũng tuyệt đẹp không kém. Nét bút mảnh mai, bố cục phóng khoáng, phong cách tao nhã, màu sắc tươi tắn, dáng hình thanh tú khiến tôi say mê.
Chỉ có điều người trong bức hoạ có chút quen mắt.
Tôi nhìn tranh rồi nhìn Vân Kỳ: "Đây là vẽ anh sao?"
Anh ta mỉm cười gật đầu. Trong tranh, anh ta ngồi dưới đất, trước mặt là bộ trà cụ tinh xảo, đang chuyên tâm thưởng trà, phong thái ung dung như Ngụy Tấn khiến người ta không thể rời mắt.
Tôi đang mải mê ngắm, anh ta nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi hỏi: "Đẹp không?"
Không suy nghĩ, tôi gật đầu: "Đẹp."
"Ý tôi là... người, đẹp không?" Anh ta thì thầm bên tai tôi, hơi thở phả vào khiến tôi choáng váng. Tôi gật đầu: "Cũng đẹp."
"Cảm ơn." Anh ta cười, nụ cười rạng rỡ như trước nay chưa từng vui vẻ như vậy, "Lời khen của cô là vinh dự lớn nhất của tôi."
Tôi giật giật khoé miệng: "Không đến mức thế chứ. Anh đẹp thật mà, tôi chỉ nói thật thôi."
"Vô số người từng nói câu đó với tôi." Vân Kỳ ôn nhu nhìn tôi nói, "nhưng từ miệng cô mới có ý nghĩa."
Mặt tôi đỏ bừng, đầu óc quay cuồng. Một lúc sau, tôi mới hỏi: "Anh, đây là ý gì...?"
Vân Kỳ chỉ cười, không nói gì thêm. Anh ta cất tranh, dẫn tôi rời khỏi tầng hầm, sau đó từ trong tủ rượu lấy ra một chai rượu vang đỏ: "Thử không?"
Tôi gật đầu, rồi hỏi thêm: "Không phải máu chứ?"
"Không, rượu vang thật." Vân Kỳ rót một ly đưa cho tôi. Rượu rất dễ uống, hương vị cũng rất thuần hậu.
"Mặc dù cô đang bị thương, nhưng rượu vang đối với thân thể cũng có chỗ tốt, cô có thể uống hai ly." Vân Kỳ ngồi xuống cạnh tôi. Không có Kim Giáp tướng quân giúp, tôi mới uống hai ly đã hơi say, nằm nghiêng ra ghế sofa trò chuyện, cười ngây ngô.
Vân Kỳ đến gần, vuốt nhẹ trán tôi: "Cô say rồi."
"Mới nửa chai, chưa say đâu." Tôi xua tay.
"Say rồi. Tôi đưa cô về phòng." Anh ta dịu dàng bế tôi lên. Tôi cảm giác thân thể mình lơ lửng, nép vào ngực anh ta. Trên người anh ta có một loại mùi thơm kỳ lạ, vô cùng dễ ngửi, tôi nhịn không được hít hà thêm vài hơi, đầu óc càng choáng váng hơn.
"Anh thơm quá." Tôi cười khúc khích.
Khoé miệng anh ta nhẹ cong, cũng không nói lời nào, bế tôi vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt lên giường, đắp chăn cho tôi rồi nói: "Cô nghỉ ngơi trước đi, tôi ra ngoài."
Tôi đã hoàn toàn say, trước mắt mông lung, vội nắm lấy cổ tay anh ta, kéo mạnh lại.
"Đừng đi! Nguyên Hạo..." Tôi lẩm bẩm.
Cơ thể anh ta khựng lại, nắm chặt tay tôi, nói: "Cô say rồi."
"Em không say!" Tôi hét lên, "Chu Nguyên Hạo, anh phản bội em, em không cần anh nữa, mãi mãi không cần! Đừng bao giờ đến tìm em nữa, đừng dây dưa với em nữa."
Vân Kỳ có chút bất đắc dĩ, ngồi xuống cạnh giường nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng nói: "Anh ta phụ em, trong lòng em còn nghĩ đến anh ta làm gì? Cả đời anh ta chỉ là đến đòi nợ em thôi."
Tôi nghe không rõ lắm, lập tức túm lấy cổ áo Vân Kỳ kéo sát lại: "Anh còn nhớ em giúp anh hồi sinh không? Em nói cho anh biết, nằm mơ đi, đến hạn một năm anh có quỳ xuống cầu xin em cũng vô ích."
Vân Kỳ lộ ra một mạt cười bất đắc dĩ: "Vốn nên như vậy."
Tôi cứ thế nói nói mà cũng không biết mình nói gì, sau đó tôi òa khóc, đấm thùm thụp vào ngực anh ta: "Nguyên Hạo, tại sao lại đối xử với em như vậy, tại sao!"
Vân Kỳ để mặc tôi muốn làm gì thì làm với y phục của mình, muốn đánh thế nào tùy ý. Trầm mặc một hồi, anh ta bỗng nhiên ôm tôi vào lòng. Vừa rồi áo anh ta bị tôi xé rách, anh ta ôm tôi như vậy, mặt tôi liền dán chặt vào lồng ngực ấm áp của anh ta.
Anh ta là Võng Lượng, khác biệt với những hồn ma thông thường, thân thể anh ta lại ấm áp. Mùi hương cơ thể kỳ lạ kia tràn vào mũi tôi, thấm vào lồng ngực, khiến tôi thoải mái than nhẹ một tiếng. Thân thể anh ta lập tức cứng đờ.
"Tiểu Lâm." Anh ta cúi đầu xuống, ôn nhu nói, "Cố quên anh ta đi, nếu không em sẽ càng đau khổ hơn nữa."
Tiếng anh ta như vọng lại từ nơi xa xôi. Tôi chẳng còn nghe thấy gì, đầu óc quay cuồng, tay vô thức lần mò trên người anh ta. Hơi thở anh ta trở nên gấp gáp, ánh mắt nhìn tôi chằm chằm, gương mặt ửng đỏ vì hơi men, đáy mắt ánh lên dục vọng như sắp mất kiểm soát.
Anh ta nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu, hơi thở dần dần bình ổn lại, than nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng đặt tôi xuống giường, đắp chăn cẩn thận.
"Ngủ ngon." Giọng anh ta thì thầm bên tai tôi, "Nếu em tỉnh dậy mà vẫn còn cần tôi, tôi sẽ thoả mãn em."
Tôi chìm vào giấc ngủ rất dài, rất dài. Khi tỉnh dậy đầu vẫn còn hơi đau. Tôi xoa xoa thái dương, tự hỏi có phải mình vẫn còn say hay không.
Vân Kỳ gõ cửa bước vào, mang theo một bát thuốc đến trước mặt tôi, ân cần nói: "Hôm qua em uống hơi nhiều, tôi có cho thêm thuốc giải rượu vào đây, uống đi."
Sau khi uống thuốc, tôi cảm thấy khá hơn nhiều, nhìn bóng lưng anh ta, như muốn nói lại thôi. Anh ta mỉm cười: "Sao vậy, có gì muốn nói với tôi à?"
Mặt tôi đỏ bừng, lí nhí hỏi: "Tối qua... tôi uống say... có làm gì không?"
Vân Kỳ tiến lại gần, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn tôi: "Tối qua tôi đưa em về phòng, em cứ níu tay tôi không cho đi, còn nói em cần tôi."
"Hả?" Tôi sững sờ, "Tôi thật sự đã nói vậy sao?"
"Đúng vậy." Vân Kỳ cười, "Lúc đó tôi có nói với em, nếu em tỉnh dậy mà vẫn còn cần, tôi có thể thoả mãn em. Em vẫn còn cần không?"
"Không!" Mặt tôi đỏ như gấc, vội vàng đáp, "Tuyệt đối không."
Vân Kỳ cười phá lên: "Tôi biết mà, yên tâm đi, tôi chỉ đùa thôi."
Tôi vội quay mặt đi, hai má nóng bừng.
******
Mấy ngày tiếp theo, tôi dành thời gian nghỉ ngơi dưỡng thương. Biệt thự có TV và cả tín hiệu, thật không ngờ ở nơi hẻo lánh như này lại có thể bắt được sóng. Tôi xem qua một lượt, thấy mấy kênh đều đang đưa tin về tôi, cả nước đang truy nã, tiền thưởng đã lên tới năm triệu.
Tôi đoán nếu cứ thế này, chẳng mấy chốc tôi sẽ trở thành tội phạm truy nã có tiền thưởng cao nhất Trung Quốc.
Hai cô gái xinh đẹp Võng Lượng đã chuẩn bị xong bữa ăn, đang định đi gọi Vân Kỳ, tôi đưa tay ngăn họ lại: "Để tôi gọi anh ấy."
Họ lập tức nghe lời lùi sang một bên.
Tôi lên tầng hai, đến phòng Vân Kỳ, thấy cửa phòng khép hờ. Tôi không nhịn được lén nhìn vào trong, thấy anh đang bôi một loại thuốc màu xanh lên bụng.
Trên bụng anh có một vết thương dài, trông giống vết kiếm, đã bắt đầu hoại tử, phần thịt bên trong cũng thâm đen.
Tôi giật mình, đẩy cửa bước vào hỏi: "Anh bị sao vậy?"
Vân Kỳ vội vàng kéo áo che lại, cười nhẹ: "Không sao đâu, chỉ là vết thương nhỏ thôi."
Tôi áy náy, hỏi: "Có phải anh bị Vương xử trưởng và Trương Xương Thuận làm bị thương khi cứu tôi không?"
Vân Kỳ bất đắc dĩ cười: "Chỉ là vết thương nhỏ thôi, trước đây tôi từng bị thương nặng hơn nhiều. Võng Lượng chúng tôi muốn tồn tại trên thế giới này không dễ dàng gì, không chỉ có con người, mà cả những loài quỷ quái khác cũng nhăm nhe chúng tôi. Rất nhiều Võng Lượng mới sinh, vì dung mạo xinh đẹp thường bị những quỷ vật mạnh hơn bắt đi làm nô lệ, sống cuộc sống không bằng chết."
Tôi kinh hãi hỏi: "Chẳng lẽ hai người bọn họ..."
Vân Kỳ gật đầu: "Họ bị một yêu tinh bắt giữ, là tôi đã cứu họ."
Tôi thở dài, nói: "Để tôi xem vết thương của anh."
Dứt lời, tôi bước tới vén áo anh ta lên, để lộ ra một vết thương sâu hoắm, trông khá đáng sợ. Tôi hỏi: "Vương xử trưởng gây ra sao?"
"Vân Chiến Ảnh Đao của hắn là một bảo vật, yêu ma quỷ quái bị thương bởi thanh đao đó rất khó lành."
"Không còn cách nào khác sao?" Tôi lo lắng hỏi.
"Yên tâm." Anh ta nhìn lọ thuốc màu xanh lục trong tay, "Đây là thuốc do tôi tự điều chế, bôi khoảng mười ngày là khỏi hẳn."
Tôi thở phào nhẹ nhõm: "Để tôi thoa thuốc cho anh."
Anh ta không từ chối, nằm nghiêng trên giường. Tôi lấy một ít thuốc, kiên nhẫn thoa lên vết thương. Động tác của tôi rất nhẹ nhàng, tỉ mỉ. Tôi cảm giác hơi thở của anh ta có chút bất ổn, mặt anh ta hơi đỏ lên. Tôi nhanh chóng thoa xong thuốc, rồi băng bó lại: "Xong rồi."
Anh ta bất ngờ nắm lấy tay tôi, tôi sững sờ trong giây lát, ánh mắt chúng tôi chạm nhau, tôi thấy trong mắt anh ta hiện lên sự khao khát.
Không hiểu sao, dục vọng ẩn sâu trong tôi cũng trỗi dậy, khiến cả người tôi nóng ran.
"Tiểu Lâm." Anh ta khẽ nói, "Ở lại với tôi, được không?"
Trong lúc nhất thời tôi có chút luống cuống: "Cái này. . ."
Anh ta dùng lực, tôi té nhào vào trong lòng anh ta, mùi hương lạ lại xộc thẳng vào mũi khiến toàn thân tôi mềm nhũn, đầu óc choáng váng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.