Chương 191: Hòa hảo
Thôn Quỷ Đích Nữ Hài
14/10/2024
Edit: Frenalis
Nghe đến đây, Chu Nguyên Hạo rốt cuộc nhịn không được bật cười. Tôi lườm anh: "Em nói đầy căm phẫn như vậy, mà anh còn cười được, có buồn cười vậy sao?"
Anh ẩn ý nhìn tôi: "Em nói đợi anh phục sinh, muốn sinh một đống con, cùng ai sinh?"
Mặt tôi đỏ bừng quay đi: "Em quan tâm anh cùng ai sinh con làm gì, anh muốn sinh với ai thì cứ sinh đi."
Anh tiến đến gần, khẽ khàng nói bên tai tôi: "Anh chỉ muốn cùng em sinh con thôi."
Mặt tôi đỏ như trái cà chua, đẩy anh ra: "Ai muốn cùng anh sinh con, cẩn thận lái xe!"
Chu Nguyên Hạo cười ha ha, gương mặt giãn ra, hoàn toàn khác với vẻ u ám trước đó.
Tôi bất lực xoa xoa thái dương. Cãi cọ với anh một hồi như vậy, tôi cảm thấy mình thật là già mồm.
Tôi thay đổi chủ đề, hỏi anh về chuyện đấu giá. Anh kể cho tôi nghe, tôi đã đoán đúng. Trước đó, những kẻ tu đạo ngoại quốc âm mưu cướp đoạt Quỷ Quan Tài, khiến các đại gia tộc tu đạo tức giận. Họ lợi dụng cơ hội trong buổi đấu giá của Lưu gia để lôi kéo tất cả bọn chúng ra và tiêu diệt gọn.
Chiêu "giết gà dọa khỉ" này cũng khiến những kẻ tu đạo ngoại quốc kia biết rằng người Hoa Hạ không phải dễ trêu chọc. Nếu sau này họ còn muốn quấy rối Hoa Hạ, sẽ phải cân nhắc kỹ lưỡng khả năng của mình.
Nhưng mà sức hấp dẫn của Quỷ Quan Tài quá lớn, những người ngoại quốc kia chắc chắn sẽ không từ bỏ ý định.
Tôi chợt nhớ ra, vội vàng hét lên: "Linh đang của em cùng bốn mươi triệu vẫn còn ở Lưu gia, không thể cứ để vậy được!"
Chu Nguyên Hạo im lặng một lúc, rồi nói: "Đưa thẻ cho anh, anh bảo Trịnh thúc sai người đi lấy. Lưu gia có uy tín tốt, sẽ không tham mấy thứ nhỏ nhặt như vậy."
Lúc này tôi mới yên tâm. Mất trắng tám mươi triệu, tôi nghĩ mình sẽ đau lòng chết.
Trong khi đó, các vị trưởng lão của các gia tộc lớn đang họp bàn kế hoạch tiếp theo. Những người không liên quan lục tục rời khỏi Lưu gia.
Chú Hai Diệp đại diện cho Diệp gia tham gia mật đàm với các gia tộc khác. Sau khi trở lại xe, Diệp Vũ Lăng gọi một cuộc điện thoại bí mật.
"Ông nội." Diệp Vũ Lăng cười nói: "Con đã tiếp cận Khương Lâm theo ý của ông. Người này rất thú vị, rất hợp gu của con."
"Tốt lắm." Giọng nói uy nghiêm của người đàn ông già nua vang lên từ loa. "Hãy tạo mối quan hệ với cô ấy, sẽ có lợi cho con."
Diệp Vũ Lăng nói: "Ông nội, con không hiểu. Cô ấy chỉ là tu luyện nhanh hơn một chút và có chút năng khiếu vẽ bùa. Tại sao ông lại coi trọng cô ấy như vậy?"
Ông nội Diệp cười khẽ: "Chỉ cần làm theo lời ông, con không cần hỏi. Khi đến lúc, con sẽ tự hiểu."
Diệp Vũ Lăng gật đầu: "Vâng, ông nội."
******
Chúng tôi trở lại khách sạn, Trịnh thúc nhanh chóng đến. Ông ấy đưa cho chúng tôi một số tài liệu. Lần này, những người bị tiêu diệt ở Lưu gia là thuộc tổ chức Giáo phái Satan của Pháp và tổ chức Âm Dương sư của Nhật Bản.
Những kẻ này chỉ là quân cờ thí, chúng đã chịu thiệt hại nặng nề ở Hoa Hạ, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý định, đặc biệt là tổ chức Âm Dương sư Nhật Bản. Tổ chức này từ lâu đã có mâu thuẫn sâu sắc với giới tu đạo Hoa Hạ, có thể nói là thù truyền kiếp, chúng nhất định sẽ trả thù.
Ngoài ra, một đội ngũ ngoại quốc khác tham gia tranh đoạt Quỷ Quan Tài tại núi Thanh Tùng trước đây là người Romania, đã mất tích tập thể.
Romania là một quốc gia có lịch sử lâu đời, Bá tước Dracula - ma cà rồng huyền thoại - đến từ quốc gia này. Cho đến ngày nay, Romania vẫn còn nhiều Vu Sư.
Những kẻ đến tranh đoạt Quỷ Quan Tài lần này là thành viên của một tổ chức Vu Sư ở Romania. Nhưng dưới sự truy quét của quân đội Hoa Hạ, hơn một nửa số người đã thiệt mạng, chỉ còn hai người chạy thoát nhưng tung tích vẫn chưa rõ, ngay cả Trịnh thúc cũng không tra được.
Chu Nguyên Hạo đọc xong tài liệu, gật đầu nói: "Trước mắt không cần quan tâm đến Giáo phái Satan. Chúng ở xa tận châu Âu, bàn tay không thể vươn dài được đến đây. Hãy chú ý đến tình hình bên Nhật Bản, nếu có bất kỳ động tĩnh nào, hãy báo cáo cho tôi ngay lập tức."
Trịnh thúc cúi đầu: "Vâng, thiếu gia."
Nói xong, ông ấy cung kính lui ra ngoài. Chu Nguyên Hạo nằm trên ghế sofa, trông có vẻ rất mệt mỏi. Tôi đi đến sờ trán anh, hoảng hốt nói: "Sao trán anh nóng thế?"
Anh ôm eo tôi, nói: "Chuông Kinh Thiên là một trong những bảo vật của phái Lao Sơn, vô cùng lợi hại. Để cứu em ra, anh đã hao phí rất nhiều linh khí. Khi linh khí cạn kiệt, sinh hồn sẽ có chút bất ổn, nhưng không có gì đáng ngại."
Tôi hoảng sợ: "Sinh hồn bất ổn mà không sao ư? Phải hồn phi phách tán mới gọi là vấn đề lớn sao?" Nói xong, tôi liền đặt tay lên ngực anh, truyền linh khí vào cơ thể anh.
Anh nắm lấy tay tôi: "Em làm vậy chỉ là lãng phí công sức. Chúng ta có cách khác hiệu quả hơn."
Nói xong, anh dời tay xuống sờ mông tôi. Mặt tôi đỏ bừng, liếc anh: "Đầu óc anh chỉ toàn nghĩ đến chuyện ấy ư?"
Anh tiến đến bên tai tôi, khẽ khàng thổi hơi: "Thời gian cấp bách, chúng ta phải nghĩ mọi cách để nâng cao thực lực."
Hơi thở lạnh của anh phả vào tai, khiến tôi rùng mình, trong lòng cũng cảm thấy ngứa ngáy.
Đột nhiên tôi nhớ ra điều gì đó, lườm anh nói: "Mấy ngày nay anh luôn lén lút nhìn trộm em. Thành thật khai báo, em tắm rửa thay đồ lúc nào anh cũng nhìn lén à?"
Chu Nguyên Hạo bị nói trúng tim đen, không đợi tôi nói hết đã hôn lên môi tôi, ngăn chặn lời tiếp theo của tôi.
Anh giày vò tôi cả đêm, đến khi tôi kiệt sức và hoàn toàn quên chuyện bị nhìn trộm, anh mới chịu dừng.
Sau khi xong việc, anh nở nụ cười mãn nguyện ôm lấy tôi. Tôi xoay người nằm trong lòng anh, chìm vào giấc ngủ.
Không biết ngủ bao lâu, tôi bỗng thấy mình đang đứng trước một quán trọ. Tôi ngạc nhiên nhìn xung quanh. Mình đến đây lúc nào? Nơi đây là đâu?
Bên ngoài là một khu rừng rậm rạp, những cây tùng cao lớn sừng sững dưới ánh trăng lạnh lẽo, gió thoang thoảng như tiếng quỷ khóc gào.
Tôi nhìn lại quán trọ trước mặt. Nó rất cũ nát, cao năm tầng, có một chiếc đèn lồng đỏ lớn treo phía trên. Trên đèn lồng viết bốn chữ Hán phồn thể: quán trọ Thanh Điền.
Quán trọ Thanh Điền? Tôi chưa từng nghe nói về nơi này.
Tôi đẩy cửa quán trọ, bên trong không một bóng người, ánh đèn cũng ảm đạm. Tôi co chặt vạt áo, trong này sao lạnh thế.
"Có ai không?" Tôi cất tiếng hỏi to.
Không có ai trả lời, bốn bề tĩnh lặng.
Tôi bước đến quầy bar. Trên quầy bày vài quyển sổ tay du lịch và một chồng báo chí. Phía sau quầy là một cái tủ lạnh.
Tôi cầm lấy một quyển sổ tay du lịch, nhìn lướt qua. Toàn bộ là tiếng Nhật, tôi chỉ hiểu được ba chữ "Hokkaido".
Buông quyển sổ tay xuống, tôi cầm tờ báo lên. Báo cũng toàn tiếng Nhật, tiêu đề trang nhất là một vụ án mạng.
Tiếng Nhật bao gồm cả chữ Hán và tiếng Katakana. Tôi không hiểu tiếng Katakana, nhưng có thể hiểu được một số chữ Hán. Tôi lướt mắt đọc và thấy bốn chữ "quán trọ Thanh Điền", tiếp theo là những từ như "thảm sát", "khủng bố", "dã man".
Dưới tiêu đề là bốn bức ảnh chụp, hai nam hai nữ, có vẻ là nạn nhân của vụ án mạng. Khi lướt xuống dưới, tôi cảm thấy sống lưng lạnh buốt.
Bức ảnh chụp "quán trọ Thanh Điền" ở phía dưới, không phải là quán trọ này sao?
Cùm cụp.
Một tiếng động nhỏ vang lên, tay tôi run rẩy, suýt đánh rơi tờ báo. Tôi ngẩng đầu nhìn lên, cánh cửa tủ lạnh phía sau quầy bar hé mở.
Tôi lập tức lùi lại một bước, theo bản năng sờ soạng tìm kiếm vũ khí. Nhưng tôi chỉ mặc một cái áo ngủ bằng lụa mỏng manh, không có gì khác trên người. Tôi cố gắng triệu hồi Kim Giáp Tướng Quân, nhưng nó cũng không xuất hiện.
Sợ hãi trào dâng trong lòng. Tôi không cảm nhận được linh khí trong cơ thể, như thể bỗng chốc trở thành một người bình thường.
Nỗi sợ hãi càng bao trùm lấy tôi. Tôi lảo đảo lùi lại vài bước, va vào một cái ghế và ngã xuống đất.
Một thứ màu đen từ khe tủ lạnh bò ra.
Đầu! Đó là một cái đầu!
Da đầu tôi tê cứng, vội vã lao về phía cửa chính, nhưng nó đã bị khóa từ bên ngoài, bất kể tôi cố gắng đẩy mạnh đến đâu, nó cũng không chịu mở.
Kẹt kẹt ——
Cánh cửa tủ lạnh mở ra với tiếng kêu rợn người. Tôi hoảng sợ nhìn vào bên trong. Một luồng hơi lạnh trắng toát ập ra, sau khi hơi lạnh tan đi, một cái đầu người hiện ra rõ ràng!
Cái đầu đó to lớn, gần như chiếm đầy toàn bộ tủ lạnh.
Cái đầu bắt đầu cử động, nó từ từ xoay lại, đối mặt với tôi.
Nghe đến đây, Chu Nguyên Hạo rốt cuộc nhịn không được bật cười. Tôi lườm anh: "Em nói đầy căm phẫn như vậy, mà anh còn cười được, có buồn cười vậy sao?"
Anh ẩn ý nhìn tôi: "Em nói đợi anh phục sinh, muốn sinh một đống con, cùng ai sinh?"
Mặt tôi đỏ bừng quay đi: "Em quan tâm anh cùng ai sinh con làm gì, anh muốn sinh với ai thì cứ sinh đi."
Anh tiến đến gần, khẽ khàng nói bên tai tôi: "Anh chỉ muốn cùng em sinh con thôi."
Mặt tôi đỏ như trái cà chua, đẩy anh ra: "Ai muốn cùng anh sinh con, cẩn thận lái xe!"
Chu Nguyên Hạo cười ha ha, gương mặt giãn ra, hoàn toàn khác với vẻ u ám trước đó.
Tôi bất lực xoa xoa thái dương. Cãi cọ với anh một hồi như vậy, tôi cảm thấy mình thật là già mồm.
Tôi thay đổi chủ đề, hỏi anh về chuyện đấu giá. Anh kể cho tôi nghe, tôi đã đoán đúng. Trước đó, những kẻ tu đạo ngoại quốc âm mưu cướp đoạt Quỷ Quan Tài, khiến các đại gia tộc tu đạo tức giận. Họ lợi dụng cơ hội trong buổi đấu giá của Lưu gia để lôi kéo tất cả bọn chúng ra và tiêu diệt gọn.
Chiêu "giết gà dọa khỉ" này cũng khiến những kẻ tu đạo ngoại quốc kia biết rằng người Hoa Hạ không phải dễ trêu chọc. Nếu sau này họ còn muốn quấy rối Hoa Hạ, sẽ phải cân nhắc kỹ lưỡng khả năng của mình.
Nhưng mà sức hấp dẫn của Quỷ Quan Tài quá lớn, những người ngoại quốc kia chắc chắn sẽ không từ bỏ ý định.
Tôi chợt nhớ ra, vội vàng hét lên: "Linh đang của em cùng bốn mươi triệu vẫn còn ở Lưu gia, không thể cứ để vậy được!"
Chu Nguyên Hạo im lặng một lúc, rồi nói: "Đưa thẻ cho anh, anh bảo Trịnh thúc sai người đi lấy. Lưu gia có uy tín tốt, sẽ không tham mấy thứ nhỏ nhặt như vậy."
Lúc này tôi mới yên tâm. Mất trắng tám mươi triệu, tôi nghĩ mình sẽ đau lòng chết.
Trong khi đó, các vị trưởng lão của các gia tộc lớn đang họp bàn kế hoạch tiếp theo. Những người không liên quan lục tục rời khỏi Lưu gia.
Chú Hai Diệp đại diện cho Diệp gia tham gia mật đàm với các gia tộc khác. Sau khi trở lại xe, Diệp Vũ Lăng gọi một cuộc điện thoại bí mật.
"Ông nội." Diệp Vũ Lăng cười nói: "Con đã tiếp cận Khương Lâm theo ý của ông. Người này rất thú vị, rất hợp gu của con."
"Tốt lắm." Giọng nói uy nghiêm của người đàn ông già nua vang lên từ loa. "Hãy tạo mối quan hệ với cô ấy, sẽ có lợi cho con."
Diệp Vũ Lăng nói: "Ông nội, con không hiểu. Cô ấy chỉ là tu luyện nhanh hơn một chút và có chút năng khiếu vẽ bùa. Tại sao ông lại coi trọng cô ấy như vậy?"
Ông nội Diệp cười khẽ: "Chỉ cần làm theo lời ông, con không cần hỏi. Khi đến lúc, con sẽ tự hiểu."
Diệp Vũ Lăng gật đầu: "Vâng, ông nội."
******
Chúng tôi trở lại khách sạn, Trịnh thúc nhanh chóng đến. Ông ấy đưa cho chúng tôi một số tài liệu. Lần này, những người bị tiêu diệt ở Lưu gia là thuộc tổ chức Giáo phái Satan của Pháp và tổ chức Âm Dương sư của Nhật Bản.
Những kẻ này chỉ là quân cờ thí, chúng đã chịu thiệt hại nặng nề ở Hoa Hạ, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý định, đặc biệt là tổ chức Âm Dương sư Nhật Bản. Tổ chức này từ lâu đã có mâu thuẫn sâu sắc với giới tu đạo Hoa Hạ, có thể nói là thù truyền kiếp, chúng nhất định sẽ trả thù.
Ngoài ra, một đội ngũ ngoại quốc khác tham gia tranh đoạt Quỷ Quan Tài tại núi Thanh Tùng trước đây là người Romania, đã mất tích tập thể.
Romania là một quốc gia có lịch sử lâu đời, Bá tước Dracula - ma cà rồng huyền thoại - đến từ quốc gia này. Cho đến ngày nay, Romania vẫn còn nhiều Vu Sư.
Những kẻ đến tranh đoạt Quỷ Quan Tài lần này là thành viên của một tổ chức Vu Sư ở Romania. Nhưng dưới sự truy quét của quân đội Hoa Hạ, hơn một nửa số người đã thiệt mạng, chỉ còn hai người chạy thoát nhưng tung tích vẫn chưa rõ, ngay cả Trịnh thúc cũng không tra được.
Chu Nguyên Hạo đọc xong tài liệu, gật đầu nói: "Trước mắt không cần quan tâm đến Giáo phái Satan. Chúng ở xa tận châu Âu, bàn tay không thể vươn dài được đến đây. Hãy chú ý đến tình hình bên Nhật Bản, nếu có bất kỳ động tĩnh nào, hãy báo cáo cho tôi ngay lập tức."
Trịnh thúc cúi đầu: "Vâng, thiếu gia."
Nói xong, ông ấy cung kính lui ra ngoài. Chu Nguyên Hạo nằm trên ghế sofa, trông có vẻ rất mệt mỏi. Tôi đi đến sờ trán anh, hoảng hốt nói: "Sao trán anh nóng thế?"
Anh ôm eo tôi, nói: "Chuông Kinh Thiên là một trong những bảo vật của phái Lao Sơn, vô cùng lợi hại. Để cứu em ra, anh đã hao phí rất nhiều linh khí. Khi linh khí cạn kiệt, sinh hồn sẽ có chút bất ổn, nhưng không có gì đáng ngại."
Tôi hoảng sợ: "Sinh hồn bất ổn mà không sao ư? Phải hồn phi phách tán mới gọi là vấn đề lớn sao?" Nói xong, tôi liền đặt tay lên ngực anh, truyền linh khí vào cơ thể anh.
Anh nắm lấy tay tôi: "Em làm vậy chỉ là lãng phí công sức. Chúng ta có cách khác hiệu quả hơn."
Nói xong, anh dời tay xuống sờ mông tôi. Mặt tôi đỏ bừng, liếc anh: "Đầu óc anh chỉ toàn nghĩ đến chuyện ấy ư?"
Anh tiến đến bên tai tôi, khẽ khàng thổi hơi: "Thời gian cấp bách, chúng ta phải nghĩ mọi cách để nâng cao thực lực."
Hơi thở lạnh của anh phả vào tai, khiến tôi rùng mình, trong lòng cũng cảm thấy ngứa ngáy.
Đột nhiên tôi nhớ ra điều gì đó, lườm anh nói: "Mấy ngày nay anh luôn lén lút nhìn trộm em. Thành thật khai báo, em tắm rửa thay đồ lúc nào anh cũng nhìn lén à?"
Chu Nguyên Hạo bị nói trúng tim đen, không đợi tôi nói hết đã hôn lên môi tôi, ngăn chặn lời tiếp theo của tôi.
Anh giày vò tôi cả đêm, đến khi tôi kiệt sức và hoàn toàn quên chuyện bị nhìn trộm, anh mới chịu dừng.
Sau khi xong việc, anh nở nụ cười mãn nguyện ôm lấy tôi. Tôi xoay người nằm trong lòng anh, chìm vào giấc ngủ.
Không biết ngủ bao lâu, tôi bỗng thấy mình đang đứng trước một quán trọ. Tôi ngạc nhiên nhìn xung quanh. Mình đến đây lúc nào? Nơi đây là đâu?
Bên ngoài là một khu rừng rậm rạp, những cây tùng cao lớn sừng sững dưới ánh trăng lạnh lẽo, gió thoang thoảng như tiếng quỷ khóc gào.
Tôi nhìn lại quán trọ trước mặt. Nó rất cũ nát, cao năm tầng, có một chiếc đèn lồng đỏ lớn treo phía trên. Trên đèn lồng viết bốn chữ Hán phồn thể: quán trọ Thanh Điền.
Quán trọ Thanh Điền? Tôi chưa từng nghe nói về nơi này.
Tôi đẩy cửa quán trọ, bên trong không một bóng người, ánh đèn cũng ảm đạm. Tôi co chặt vạt áo, trong này sao lạnh thế.
"Có ai không?" Tôi cất tiếng hỏi to.
Không có ai trả lời, bốn bề tĩnh lặng.
Tôi bước đến quầy bar. Trên quầy bày vài quyển sổ tay du lịch và một chồng báo chí. Phía sau quầy là một cái tủ lạnh.
Tôi cầm lấy một quyển sổ tay du lịch, nhìn lướt qua. Toàn bộ là tiếng Nhật, tôi chỉ hiểu được ba chữ "Hokkaido".
Buông quyển sổ tay xuống, tôi cầm tờ báo lên. Báo cũng toàn tiếng Nhật, tiêu đề trang nhất là một vụ án mạng.
Tiếng Nhật bao gồm cả chữ Hán và tiếng Katakana. Tôi không hiểu tiếng Katakana, nhưng có thể hiểu được một số chữ Hán. Tôi lướt mắt đọc và thấy bốn chữ "quán trọ Thanh Điền", tiếp theo là những từ như "thảm sát", "khủng bố", "dã man".
Dưới tiêu đề là bốn bức ảnh chụp, hai nam hai nữ, có vẻ là nạn nhân của vụ án mạng. Khi lướt xuống dưới, tôi cảm thấy sống lưng lạnh buốt.
Bức ảnh chụp "quán trọ Thanh Điền" ở phía dưới, không phải là quán trọ này sao?
Cùm cụp.
Một tiếng động nhỏ vang lên, tay tôi run rẩy, suýt đánh rơi tờ báo. Tôi ngẩng đầu nhìn lên, cánh cửa tủ lạnh phía sau quầy bar hé mở.
Tôi lập tức lùi lại một bước, theo bản năng sờ soạng tìm kiếm vũ khí. Nhưng tôi chỉ mặc một cái áo ngủ bằng lụa mỏng manh, không có gì khác trên người. Tôi cố gắng triệu hồi Kim Giáp Tướng Quân, nhưng nó cũng không xuất hiện.
Sợ hãi trào dâng trong lòng. Tôi không cảm nhận được linh khí trong cơ thể, như thể bỗng chốc trở thành một người bình thường.
Nỗi sợ hãi càng bao trùm lấy tôi. Tôi lảo đảo lùi lại vài bước, va vào một cái ghế và ngã xuống đất.
Một thứ màu đen từ khe tủ lạnh bò ra.
Đầu! Đó là một cái đầu!
Da đầu tôi tê cứng, vội vã lao về phía cửa chính, nhưng nó đã bị khóa từ bên ngoài, bất kể tôi cố gắng đẩy mạnh đến đâu, nó cũng không chịu mở.
Kẹt kẹt ——
Cánh cửa tủ lạnh mở ra với tiếng kêu rợn người. Tôi hoảng sợ nhìn vào bên trong. Một luồng hơi lạnh trắng toát ập ra, sau khi hơi lạnh tan đi, một cái đầu người hiện ra rõ ràng!
Cái đầu đó to lớn, gần như chiếm đầy toàn bộ tủ lạnh.
Cái đầu bắt đầu cử động, nó từ từ xoay lại, đối mặt với tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.