Chương 315: Khương kha gặp chuyện
Thôn Quỷ Đích Nữ Hài
14/10/2024
Khương Kha nhìn tôi, tôi không biết làm sao, chỉ có thể liếc mắt. Tôi không thể đuổi anh đi, anh muốn ở lại thì cứ để anh ở lại.
Anh ngồi trên ghế sofa, lạnh mặt nhìn hai chị em chúng tôi vui vẻ trò chuyện, đôi mắt chứa đầy bão tuyết. Chẳng hiểu sao, tôi lại có cảm giác trả thù anh thật thỏa mãn.
Sáng hôm sau, tôi đi học, để lại hai người họ ở nhà. Không lâu sau khi tôi đi, Khương Kha mỉm cười nói: “Chu tiên sinh, muốn uống nước trái cây không?”
Chu Nguyên Hạo nhìn chằm chằm hắn, lạnh lùng hỏi: “Dĩnh Sơ, ngươi định làm gì?”
Thì ra Khương Kha chính là Quỷ Đế từ Địa Ngục - Dĩnh Sơ.
Dĩnh Sơ dừng lại, quay đầu mỉm cười với anh, nụ cười phong hoa tuyệt đại đủ để làm khuynh đảo lòng người.
“Bệ hạ, đã lâu không gặp.” Hắn khẽ cúi đầu nói.
“Ngươi khi nào thăng chức Quỷ Đế?” Chu Nguyên Hạo nhíu mày, “Thế lực của ta hiện tại cũng nằm trong tay ngươi?”
“Vừa mới thăng chức không lâu.” Dĩnh Sơ cười nhẹ, “Bệ hạ, ngài để lại cho ta một thế lực vô cùng mạnh mẽ. Ta gần như không mất chút sức lực nào mà trở thành bá chủ Địa Ngục.”
“Nếu vậy, sao ngươi không ở lại Địa Ngục làm bá chủ, chuyển thế đầu thai lên nhân gian làm gì?” Chu Nguyên Hạo nghiêm nghị hỏi.
“Bệ hạ, ngài trước kia chưa từng đối xử hung ác với ta như thế.” Dĩnh Sơ tiến đến gần, hắn cúi người, bộ quần áo rộng thùng thình khẽ rơi xuống, lộ ra lồng ngực trắng nõn như ngọc.
Vẻ đẹp thiếu niên làm lòng người xao xuyến.
“Bệ hạ.” Dĩnh Sơ đến gần mặt anh, nụ cười thanh nhã vô tội nhưng lại đầy mê hoặc, “Ta đến đây vì nhớ ngài. Ngài quên rồi sao? Kiếp trước, ta là thuộc hạ trung thành nhất của ngài. Để đối phó tướng quân Phi Viêm, ngài giao cho ta nhiệm vụ quan trọng nhất…”
Chưa nói hết câu, Chu Nguyên Hạo đã bóp cổ hắn, đẩy mạnh vào tường, ánh mắt nguy hiểm: “Dĩnh Sơ, ngươi nghĩ ta không dám giết ngươi?”
Dĩnh Sơ cười, đôi mắt mở to xinh đẹp đầy vẻ vô tội: “Bệ hạ, ngài đương nhiên có thể giết ta, nhưng nếu ngài giết ta, chị Lâm sẽ thế nào? Ta hiện là em trai của chị ấy, chị ấy rất khao khát tình thân và tin tưởng ta. Nếu ngài giết ta, chị ấy sẽ mãi mãi không tha thứ cho ngài.”
Chu Nguyên Hạo cười lạnh: “Đừng quên, ngươi là Quỷ Đế ở Địa Ngục. Chỉ cần ta nói cho cô ấy biết thân phận thật của ngươi, ngươi nghĩ cô ấy còn tin ngươi sao?”
“Ngài cứ thử xem, bệ hạ.” Dĩnh Sơ nháy mắt, lông mi dài và dày như hai chiếc quạt nhỏ, “Nhưng nếu chị ấy biết ngài đã làm gì ở kiếp trước, thì sao? Nếu ta không lầm, ngài đã phong ấn ký ức của chị ấy về ngài, đúng không? Chính vì vậy, chị ấy mới không nhớ ra ta.”
Chu Nguyên Hạo cúi đầu, ánh mắt sắc bén như dao cắt vào mặt hắn: “Ngươi dám uy hiếp ta? Ta rời Địa Ngục chỉ mới hai mươi lăm năm, các ngươi đã quên chủ nhân của mình là ai rồi?”
“Chủ nhân của ta, đương nhiên là bệ hạ ngài.” Dĩnh Sơ nói, “Cho đến ngày nay, ta vẫn nguyện ý vì ngài xông pha khói lửa. Chỉ cần ngài ra lệnh, ta sẽ làm bất cứ điều gì.”
Giọng hắn đầy dụ hoặc, bộ quần áo rộng rơi xuống, lộ ra bờ vai trơn bóng.
Chu Nguyên Hạo mặt lạnh, buông hắn ra: “Nếu ngươi muốn ở lại thì hãy đóng vai ‘em trai’ như thật. Nhưng nếu phản bội ta, sẽ có hậu quả không tốt đâu.”
Anh tiến lại đến gần Dĩnh Sơ, thì thầm vào tai hắn: “Còn nhớ rõ ta nuôi con chó ba đầu đó không? Ta có thể đưa ngươi cho nó để thưởng thức.”
Dĩnh Sơ nhìn Chu Nguyên Hạo mắt lạnh, xoay người, bất ngờ bật cười: “Bệ hạ, đừng quên rằng hiện tại ta cũng là Quỷ Đế. Dù thực lực của ta chỉ còn mười phần một, nhưng ít nhất ta vẫn có thân xác, trong khi ngài thì không.”
Chu Nguyên Hạo nhíu mày, ánh mắt lạnh như sương: “Ngươi có thể thử xem.”
Dĩnh Sơ im lặng một lúc, khẽ khom người: “Bệ hạ, ta chỉ đùa thôi, ta không bao giờ muốn đối đầu với ngài.”
Chu Nguyên Hạo hừ lạnh một tiếng, trong đó mang theo vẻ khinh thường, Dĩnh Sơ thu dọn đồ đạc chuẩn bị thức ăn cho Tiểu Hắc, sờ sờ đầu nó rồi đi ra ngoài.
Trong mắt Chu Nguyên Hạo hiện lên vẻ u sầu.
****
Môn chuyên ngành của tôi vừa hoàn thành một bức tranh tĩnh vật, đột nhiên chiếc điện thoại rung lên. Tôi cầm lên, nhận được một tin nhắn từ Dĩnh Sơ.
Mở tin nhắn ra, biểu cảm của tôi lập tức thay đổi, "Chị ơi, mau đến cứu em.”
Tôi lập tức đặt bút vẽ xuống, lấy ba lô và chạy ra ngoài. Giáo sư chuyên ngành vội vàng hỏi: “Học sinh Khương Lâm, em muốn đi đâu?”
"Giáo sư, em cảm thấy trong người không khỏe, có thể là do hoá chất.” Tôi nói với vẻ mặt cầu xin.
Giáo sư ngay lập tức thay đổi thái độ: “Vậy em về nghỉ ngơi đi, đừng cố gắng quá, sức khỏe quan trọng hơn.”
Tôi chân thành cảm ơn giáo sư, rồi lập tức ra khỏi trường, đi đến bãi đỗ xe, lên chiếc xe van chạy đến sân golf Saint Laurent.
Sân golf Saint Laurent được cho là sân golf hàng đầu của thành phố Sơn Thành, nổi tiếng với cơ sở hạ tầng hiện đại và chất lượng dịch vụ cao cấp, cũng như là nơi tập trung của giới thượng lưu và những thanh thiếu niên xuất sắc.
Nhắc đến những điểm này, có chút mơ hồ.
Tôi đỗ xe van ở cổng sân golf, sắp bước vào thì bị mấy nhân viên bảo vệ ngăn lại. Họ nói với tôi một cách lạnh nhạt: “Xin lỗi, nếu cô không có thẻ VIP thì không thể vào được.”
Tôi sầm mặt lại: “Một thẻ VIP giá bao nhiêu?”
Bảo vệ khinh thường liếc tôi một cái: “Mười lăm vạn.”
Tôi lấy ra một túi tiền mặt từ trên xe ném cho bọn họ: “Tránh ra, tôi muốn vào trong tìm người.”
Bảo vệ nhìn thấy tiền mặt, ánh mắt khinh miệt càng thêm lộ liễu, anh ta đoán chừng tôi là một kẻ nhà giàu mới nổi. Nhưng cũng không ai chê tiền nhiều, bảo vệ ôn tồn nói: "Tiểu thư, cần phải làm một vài thủ tục trước..."
Đang lúc tôi nói chuyện, một người đàn ông mặc vest lịch lãm bước tới, nở nụ cười: "Tiểu thư, tôi sẽ giúp cô hoàn tất một vài thủ tục....."
Tôi trực tiếp rút ra một xấp tiền đưa cho người đàn ông: "Hãy lo liệu thủ tục cho tôi."
Người đàn ông nở nụ cười hoàn hảo: "Tôi rất sẵn lòng phục vụ cô, tiểu thư."
"Tôi hỏi anh, ở đây có một người nhân viên nhặt banh tên Khương Kha phải không?", tôi hỏi.
Sắc mặt người quản lí thay đổi, lập tức gật đầu: "Đúng vậy, tiểu thư. Cô quan tâm đến nhân viên nhặt banh đó sao?"
Tôi giữ nguyên nét mặt bình tĩnh, hơi gật đầu. Người phục vụ cúi người nói nhỏ: "Tiểu thư, lẽ ra chúng tôi không nên tiết lộ điều này, nhưng tôi vẫn muốn cảnh báo cô. Khương Kha không có đạo đức tốt, thường xuyên quan hệ bất chính với khách hàng. Cậu ta mới đến đây chưa lâu nhưng đã khiến nhiều khách hàng bị tổn hại."
Tôi cau mày, người quản lí rèn sắt khi còn nóng: "Nếu cô không phiền, tôi có thể giới thiệu cho cô một số người khác, họ hoàn toàn không thua kém Khương Kha."
"Không cần", Tôi lạnh lùng nhìn người quản lí. "Hiện tại Khương Kha đang ở đâu?"
Người quản lí cúi đầu xuống, che giấu đi sự khinh thường trong mắt: "Hôm nay Khương Kha có lẽ đang ở khu số 3."
Tôi vội vã đi đến khu số 3 nhưng không tìm thấy Khương Kha. Tôi tìm đến một nhân viên tạp vụ, nhét cho anh ta một ít tiền mặt. Nhân viên tạp vụ tiết lộ rằng Khương Kha đã bị Nhiễm tổng đưa đến khu hội quán.
Nhiễm tổng, theo lời đồn là một khách quen của CLB, vô cùng giàu có và sẵn sàng tiêu tiền như nước. Ngay từ ngày đầu tiên Khương Kha đến, ông ta đã chú ý đến cậu và có ý định xuống tay với cậu. Nhưng Khương Kha kiên quyết từ chối khiến Nhiễm tổng vô cùng tức giận.
(Về cách gọi dành cho nhân vật Dĩnh Sơ: nếu là giọng văn của nữ chính khi chưa biết thân phận thật của DS thì mình sẽ để là "cậu", còn nếu là giọng văn qua lời kể thứ ba thì mình sẽ để là "hắn" nhé)
Sắc mặt tôi tối sầm, lửa giận bùng lên trong mắt như muốn phun ra ngoài.
Tôi quay người đi về khu hội quán, vung tiền hỏi han, được biết Nhiễm tổng và Khương Kha đang ở trong phòng của nhân viên nhặt banh.
Tôi đi đến trước cửa phòng của nhân viên nhặt banh, cửa đã khóa.
Tôi hít một hơi thật sâu, thầm cầu nguyện tiểu Kha không có chuyện gì. Nếu không, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho những kẻ liên quan.
Tôi dùng lực dẫn dắt rót vào trong ổ khóa, "cạch" một tiếng, cửa mở ra.
Tôi đẩy cửa bước vào, ánh sáng căn phòng có chút âm u. Tôi nghe được tiếng nói từ một góc khuất truyền đến: "Khương Kha, suy nghĩ kỹ về lời đề nghị của tôi chưa?"
"Nhiễm tổng, tôi không phải loại người như vậy, xin hãy buông tha cho tôi", giọng cầu xin của Khương Kha vang lên khiến tôi vô cùng lo lắng.
"Khương Kha, tôi đã đưa ra mức giá rất cao, đủ để bao bốn năm nhân viên nhặt banh giống như cậu. Đừng có mà không biết tốt xấu!", giọng Nhiễm tổng lạnh lùng.
Khương Kha nói: "Tôi đã từ chức rồi, tôi chưa từng làm qua loại việc này, sau này cũng sẽ không làm. Nhiễm tổng, tôi muốn đi, xin ông tôn trọng tôi một chút."
Anh ngồi trên ghế sofa, lạnh mặt nhìn hai chị em chúng tôi vui vẻ trò chuyện, đôi mắt chứa đầy bão tuyết. Chẳng hiểu sao, tôi lại có cảm giác trả thù anh thật thỏa mãn.
Sáng hôm sau, tôi đi học, để lại hai người họ ở nhà. Không lâu sau khi tôi đi, Khương Kha mỉm cười nói: “Chu tiên sinh, muốn uống nước trái cây không?”
Chu Nguyên Hạo nhìn chằm chằm hắn, lạnh lùng hỏi: “Dĩnh Sơ, ngươi định làm gì?”
Thì ra Khương Kha chính là Quỷ Đế từ Địa Ngục - Dĩnh Sơ.
Dĩnh Sơ dừng lại, quay đầu mỉm cười với anh, nụ cười phong hoa tuyệt đại đủ để làm khuynh đảo lòng người.
“Bệ hạ, đã lâu không gặp.” Hắn khẽ cúi đầu nói.
“Ngươi khi nào thăng chức Quỷ Đế?” Chu Nguyên Hạo nhíu mày, “Thế lực của ta hiện tại cũng nằm trong tay ngươi?”
“Vừa mới thăng chức không lâu.” Dĩnh Sơ cười nhẹ, “Bệ hạ, ngài để lại cho ta một thế lực vô cùng mạnh mẽ. Ta gần như không mất chút sức lực nào mà trở thành bá chủ Địa Ngục.”
“Nếu vậy, sao ngươi không ở lại Địa Ngục làm bá chủ, chuyển thế đầu thai lên nhân gian làm gì?” Chu Nguyên Hạo nghiêm nghị hỏi.
“Bệ hạ, ngài trước kia chưa từng đối xử hung ác với ta như thế.” Dĩnh Sơ tiến đến gần, hắn cúi người, bộ quần áo rộng thùng thình khẽ rơi xuống, lộ ra lồng ngực trắng nõn như ngọc.
Vẻ đẹp thiếu niên làm lòng người xao xuyến.
“Bệ hạ.” Dĩnh Sơ đến gần mặt anh, nụ cười thanh nhã vô tội nhưng lại đầy mê hoặc, “Ta đến đây vì nhớ ngài. Ngài quên rồi sao? Kiếp trước, ta là thuộc hạ trung thành nhất của ngài. Để đối phó tướng quân Phi Viêm, ngài giao cho ta nhiệm vụ quan trọng nhất…”
Chưa nói hết câu, Chu Nguyên Hạo đã bóp cổ hắn, đẩy mạnh vào tường, ánh mắt nguy hiểm: “Dĩnh Sơ, ngươi nghĩ ta không dám giết ngươi?”
Dĩnh Sơ cười, đôi mắt mở to xinh đẹp đầy vẻ vô tội: “Bệ hạ, ngài đương nhiên có thể giết ta, nhưng nếu ngài giết ta, chị Lâm sẽ thế nào? Ta hiện là em trai của chị ấy, chị ấy rất khao khát tình thân và tin tưởng ta. Nếu ngài giết ta, chị ấy sẽ mãi mãi không tha thứ cho ngài.”
Chu Nguyên Hạo cười lạnh: “Đừng quên, ngươi là Quỷ Đế ở Địa Ngục. Chỉ cần ta nói cho cô ấy biết thân phận thật của ngươi, ngươi nghĩ cô ấy còn tin ngươi sao?”
“Ngài cứ thử xem, bệ hạ.” Dĩnh Sơ nháy mắt, lông mi dài và dày như hai chiếc quạt nhỏ, “Nhưng nếu chị ấy biết ngài đã làm gì ở kiếp trước, thì sao? Nếu ta không lầm, ngài đã phong ấn ký ức của chị ấy về ngài, đúng không? Chính vì vậy, chị ấy mới không nhớ ra ta.”
Chu Nguyên Hạo cúi đầu, ánh mắt sắc bén như dao cắt vào mặt hắn: “Ngươi dám uy hiếp ta? Ta rời Địa Ngục chỉ mới hai mươi lăm năm, các ngươi đã quên chủ nhân của mình là ai rồi?”
“Chủ nhân của ta, đương nhiên là bệ hạ ngài.” Dĩnh Sơ nói, “Cho đến ngày nay, ta vẫn nguyện ý vì ngài xông pha khói lửa. Chỉ cần ngài ra lệnh, ta sẽ làm bất cứ điều gì.”
Giọng hắn đầy dụ hoặc, bộ quần áo rộng rơi xuống, lộ ra bờ vai trơn bóng.
Chu Nguyên Hạo mặt lạnh, buông hắn ra: “Nếu ngươi muốn ở lại thì hãy đóng vai ‘em trai’ như thật. Nhưng nếu phản bội ta, sẽ có hậu quả không tốt đâu.”
Anh tiến lại đến gần Dĩnh Sơ, thì thầm vào tai hắn: “Còn nhớ rõ ta nuôi con chó ba đầu đó không? Ta có thể đưa ngươi cho nó để thưởng thức.”
Dĩnh Sơ nhìn Chu Nguyên Hạo mắt lạnh, xoay người, bất ngờ bật cười: “Bệ hạ, đừng quên rằng hiện tại ta cũng là Quỷ Đế. Dù thực lực của ta chỉ còn mười phần một, nhưng ít nhất ta vẫn có thân xác, trong khi ngài thì không.”
Chu Nguyên Hạo nhíu mày, ánh mắt lạnh như sương: “Ngươi có thể thử xem.”
Dĩnh Sơ im lặng một lúc, khẽ khom người: “Bệ hạ, ta chỉ đùa thôi, ta không bao giờ muốn đối đầu với ngài.”
Chu Nguyên Hạo hừ lạnh một tiếng, trong đó mang theo vẻ khinh thường, Dĩnh Sơ thu dọn đồ đạc chuẩn bị thức ăn cho Tiểu Hắc, sờ sờ đầu nó rồi đi ra ngoài.
Trong mắt Chu Nguyên Hạo hiện lên vẻ u sầu.
****
Môn chuyên ngành của tôi vừa hoàn thành một bức tranh tĩnh vật, đột nhiên chiếc điện thoại rung lên. Tôi cầm lên, nhận được một tin nhắn từ Dĩnh Sơ.
Mở tin nhắn ra, biểu cảm của tôi lập tức thay đổi, "Chị ơi, mau đến cứu em.”
Tôi lập tức đặt bút vẽ xuống, lấy ba lô và chạy ra ngoài. Giáo sư chuyên ngành vội vàng hỏi: “Học sinh Khương Lâm, em muốn đi đâu?”
"Giáo sư, em cảm thấy trong người không khỏe, có thể là do hoá chất.” Tôi nói với vẻ mặt cầu xin.
Giáo sư ngay lập tức thay đổi thái độ: “Vậy em về nghỉ ngơi đi, đừng cố gắng quá, sức khỏe quan trọng hơn.”
Tôi chân thành cảm ơn giáo sư, rồi lập tức ra khỏi trường, đi đến bãi đỗ xe, lên chiếc xe van chạy đến sân golf Saint Laurent.
Sân golf Saint Laurent được cho là sân golf hàng đầu của thành phố Sơn Thành, nổi tiếng với cơ sở hạ tầng hiện đại và chất lượng dịch vụ cao cấp, cũng như là nơi tập trung của giới thượng lưu và những thanh thiếu niên xuất sắc.
Nhắc đến những điểm này, có chút mơ hồ.
Tôi đỗ xe van ở cổng sân golf, sắp bước vào thì bị mấy nhân viên bảo vệ ngăn lại. Họ nói với tôi một cách lạnh nhạt: “Xin lỗi, nếu cô không có thẻ VIP thì không thể vào được.”
Tôi sầm mặt lại: “Một thẻ VIP giá bao nhiêu?”
Bảo vệ khinh thường liếc tôi một cái: “Mười lăm vạn.”
Tôi lấy ra một túi tiền mặt từ trên xe ném cho bọn họ: “Tránh ra, tôi muốn vào trong tìm người.”
Bảo vệ nhìn thấy tiền mặt, ánh mắt khinh miệt càng thêm lộ liễu, anh ta đoán chừng tôi là một kẻ nhà giàu mới nổi. Nhưng cũng không ai chê tiền nhiều, bảo vệ ôn tồn nói: "Tiểu thư, cần phải làm một vài thủ tục trước..."
Đang lúc tôi nói chuyện, một người đàn ông mặc vest lịch lãm bước tới, nở nụ cười: "Tiểu thư, tôi sẽ giúp cô hoàn tất một vài thủ tục....."
Tôi trực tiếp rút ra một xấp tiền đưa cho người đàn ông: "Hãy lo liệu thủ tục cho tôi."
Người đàn ông nở nụ cười hoàn hảo: "Tôi rất sẵn lòng phục vụ cô, tiểu thư."
"Tôi hỏi anh, ở đây có một người nhân viên nhặt banh tên Khương Kha phải không?", tôi hỏi.
Sắc mặt người quản lí thay đổi, lập tức gật đầu: "Đúng vậy, tiểu thư. Cô quan tâm đến nhân viên nhặt banh đó sao?"
Tôi giữ nguyên nét mặt bình tĩnh, hơi gật đầu. Người phục vụ cúi người nói nhỏ: "Tiểu thư, lẽ ra chúng tôi không nên tiết lộ điều này, nhưng tôi vẫn muốn cảnh báo cô. Khương Kha không có đạo đức tốt, thường xuyên quan hệ bất chính với khách hàng. Cậu ta mới đến đây chưa lâu nhưng đã khiến nhiều khách hàng bị tổn hại."
Tôi cau mày, người quản lí rèn sắt khi còn nóng: "Nếu cô không phiền, tôi có thể giới thiệu cho cô một số người khác, họ hoàn toàn không thua kém Khương Kha."
"Không cần", Tôi lạnh lùng nhìn người quản lí. "Hiện tại Khương Kha đang ở đâu?"
Người quản lí cúi đầu xuống, che giấu đi sự khinh thường trong mắt: "Hôm nay Khương Kha có lẽ đang ở khu số 3."
Tôi vội vã đi đến khu số 3 nhưng không tìm thấy Khương Kha. Tôi tìm đến một nhân viên tạp vụ, nhét cho anh ta một ít tiền mặt. Nhân viên tạp vụ tiết lộ rằng Khương Kha đã bị Nhiễm tổng đưa đến khu hội quán.
Nhiễm tổng, theo lời đồn là một khách quen của CLB, vô cùng giàu có và sẵn sàng tiêu tiền như nước. Ngay từ ngày đầu tiên Khương Kha đến, ông ta đã chú ý đến cậu và có ý định xuống tay với cậu. Nhưng Khương Kha kiên quyết từ chối khiến Nhiễm tổng vô cùng tức giận.
(Về cách gọi dành cho nhân vật Dĩnh Sơ: nếu là giọng văn của nữ chính khi chưa biết thân phận thật của DS thì mình sẽ để là "cậu", còn nếu là giọng văn qua lời kể thứ ba thì mình sẽ để là "hắn" nhé)
Sắc mặt tôi tối sầm, lửa giận bùng lên trong mắt như muốn phun ra ngoài.
Tôi quay người đi về khu hội quán, vung tiền hỏi han, được biết Nhiễm tổng và Khương Kha đang ở trong phòng của nhân viên nhặt banh.
Tôi đi đến trước cửa phòng của nhân viên nhặt banh, cửa đã khóa.
Tôi hít một hơi thật sâu, thầm cầu nguyện tiểu Kha không có chuyện gì. Nếu không, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho những kẻ liên quan.
Tôi dùng lực dẫn dắt rót vào trong ổ khóa, "cạch" một tiếng, cửa mở ra.
Tôi đẩy cửa bước vào, ánh sáng căn phòng có chút âm u. Tôi nghe được tiếng nói từ một góc khuất truyền đến: "Khương Kha, suy nghĩ kỹ về lời đề nghị của tôi chưa?"
"Nhiễm tổng, tôi không phải loại người như vậy, xin hãy buông tha cho tôi", giọng cầu xin của Khương Kha vang lên khiến tôi vô cùng lo lắng.
"Khương Kha, tôi đã đưa ra mức giá rất cao, đủ để bao bốn năm nhân viên nhặt banh giống như cậu. Đừng có mà không biết tốt xấu!", giọng Nhiễm tổng lạnh lùng.
Khương Kha nói: "Tôi đã từ chức rồi, tôi chưa từng làm qua loại việc này, sau này cũng sẽ không làm. Nhiễm tổng, tôi muốn đi, xin ông tôn trọng tôi một chút."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.