Chương 86: Quá khứ đen tối
Thôn Quỷ Đích Nữ Hài
05/03/2024
Vừa nói, anh vừa cầm đôi đũa gắp thức ăn đưa đến miệng tôi, tôi há miệng ăn, ngon đến mức suýt chút nữa tôi đã nuốt phải đầu lưỡi của mình.
"Thử món súp cải trắng này nhé." Món súp cải trắng này là một món ăn nổi tiếng, nhìn qua tưởng là chỉ có cải trắng với nước lã, nhưng thực chất nó được hầm từ gà vịt, giăm bông, sò điệp, giò thủ và các nguyên liệu khác, rất tươi ngon. Tôi uống một ngụm súp, quả thật là mỹ vị nhân gian.
"Đưa đũa cho tôi, tôi không bị liệt." Tôi nói, anh cười cười: "Tôi muốn đút cho em ăn."
Vừa nói, anh vừa gắp một miếng thịt viên bỏ vào miệng mình, sau đó ấn vai tôi rồi đút vào miệng tôi, mặt tôi lập tức đỏ bừng, vậy mà anh cũng có thể nghĩ ra.
Thế là tôi được anh đút ăn cả bữa bằng một cách "trực tiếp " như vậy, đút tới muỗng cuối cùng, anh trực tiếp quét rớt thức ăn thừa trên bàn xuống đất, đem tôi đặt trên bàn làm chuyện đó một lần.
Mặc dù bề ngoài tôi không vui nhưng kỳ thật trong lòng vẫn cảm thấy rất hưng phấn.
Cuối cùng tôi cũng được mặc quần áo vào, nhìn lại thì bát đĩa đồ ăn trong phòng khách đều đã được dọn sạch, Chu Nguyên Hạo đã mặc sẵn bộ âu phục thường ngày, nói: "Bảy ngày này tôi sẽ dẫn em đi chơi, em muốn đi đâu?"
Tôi vò đầu bứt tai, thật sự không biết là phải đi đâu, trước đây không có tiền, không có thời gian, suốt ngày bận rộn cuộn giấy, làm sao có thời gian để nghĩ đến chuyện này?
"Đi đâu cũng được." Tôi thản nhiên đồng ý.
Anh chưa kịp lên tiếng, tôi chợt nhớ ra cái gì đó, vội tìm một cuốn sổ trong ngăn kéo, bên trong chứa đầy những cái tên dày đặc.
"Đây là cái gì?" anh hỏi.
"Đây là lúc bố tôi bị bệnh, những người cho tôi vay tiền tôi đều viết vào đây." Tôi cẩn thận tìm tìm rồi chỉ vào một cái tên nói: "Người này đã cho tôi vay một ngàn tệ, nhưng tôi lại quên mất người đó."
Chu Nguyên Hạo trong mắt có chút khinh thường, đối với anh, một ngàn tệ giống như một đồng xu, dù có rơi xuống đất anh cũng không thèm cúi xuống nhặt lên.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis.
Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
"Tiền tuy nhỏ, nhưng lại là tiền cứu mạng." Tôi nhớ tới chuyện đó lại có chút không chịu nổi, có lẽ chính là vì không muốn nhớ tới những chuyện không vui nên tôi mới quên mất món nợ một ngàn tệ này.
Năm đó bố tôi bệnh nặng, bác sĩ yêu cầu tôi phải đóng viện phí càng sớm càng tốt, nếu không thì bố tôi sẽ phải bị ngừng thuốc. Lúc đó những gì có thể bán được trong nhà đều đã bán hết từ lâu, chỉ còn lại cửa tiệm vàng mã dùng để làm kế sinh nhai, mà mặt bằng cửa tiệm cũng là thuê. Còn căn hộ nhỏ phía trên cửa tiệm đã cũ nát, có bán cũng chưa chắc có người muốn mua.
Lúc đó tôi thực sự cùng đường mạt lộ, những người có thể vay đều đã vay hết, người thân bạn bè khi nhìn thấy tôi đều trốn tránh vì sợ tôi hỏi vay tiền nữa.
Không còn cách nào khác tôi đành ngồi trên bậc thềm trước cửa bệnh viện mà khóc, tôi khóc đến thương tâm, đột nhiên có một chiếc ô tô dừng lại trước mặt tôi, một người đàn ông mặc âu phục mang giày da bước xuống xe. Người đàn ông đó khoảng ba mươi tuổi, dáng vẻ hiền lành, cúi đầu hỏi tôi có gặp khó khăn gì không, tôi kể cho hắn nghe chuyện của bố tôi, hắn cười cười nói với tôi, trẻ tuổi chính là tiền vốn, còn sợ không kiếm được tiền sao?
Tôi không phải kẻ ngốc nên nghe hiểu ý hắn, tôi cảm thấy rất tủi nhục, nhưng khi nghĩ đến cảnh bố nằm trên giường đau đớn, tôi nghiến răng nghiến lợi leo lên xe của hắn.
Hắn lái xe đưa tôi đến một nơi vắng vẻ, đưa tay chạm vào đùi tôi, tôi cố kìm nén cảm giác buồn nôn, toàn thân run rẩy. Sau đó, cả người hắn chồm về phía tôi và muốn hôn lên mặt tôi, tôi đẩy hắn ra, nói phải trả tiền trước. Hắn không quan tâm đến tiền bạc chút nào, từ trong ví rút ra một xấp tiền đỏ đưa cho tôi, sau đó đưa tay muốn cởi quần áo tôi ra.
Tôi hung hãn, chộp lấy một vật cứng trên xe, đánh mạnh vào đầu hắn rồi mở cửa xe nhảy ra ngoài, hét vào trong xe: "Tiền này của anh tôi mượn trước, sau này tôi sẽ trả lại cho anh!".
Nói xong tôi chạy thật nhanh.
Sau này tôi rất sợ, nếu hắn gọi cảnh sát tố cáo tôi tội cướp cửa, có lẽ tôi sẽ phải ngồi tù. Nhưng không hiểu sao, hắn lại không báo cảnh sát, có lẽ hắn sợ việc dùng tiền mua bán thân xác sẽ bị vạch trần, danh tiếng sẽ bị hủy hoại.
Lúc chúng tôi ở trên xe, hắn vẫn luôn trò chuyện với tôi, thậm chí còn cho tôi biết tên và địa chỉ của hắn. Hắn tên Lương Gia Ninh, sống trong một căn biệt thự ở ngoại ô. Một ngàn tệ này, tôi nhất định phải trả lại cho hắn.
Tôi không giấu giếm điều gì với Chu Nguyên Hạo, với năng lực của mình, sớm muộn gì anh cũng sẽ điều tra ra được.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis.
Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Đây là quá khứ đen tối của tôi, chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian đen tối nhất của cuộc đời tôi, nếu vì điều này mà anh coi thường tôi, tôi cũng chịu.
Anh trầm mặc một hồi, lạnh giọng nói: "Tôi đi giết hắn."
Tôi lắc đầu nói: "Anh ta không ép buộc tôi, một người muốn mua và một người sẵn sàng bán, anh ta cũng không quá sai, ngược lại cuối cùng tôi đã cướp tiền của anh ta. Tóm lại, chỉ cần đem tiền trả lại cho anh ta, liền xem như thanh toán xong rồi."
Sắc mặt anh âm trầm, nói: "Tôi đi cùng với em."
Tôi không từ chối, lập tức lái chiếc xe van của tôi đi ra ngoài.
Biệt thự của Lương Gia Ninh nằm trên núi ở ngoại ô, khác hẳn với những khu biệt thự trong thành phố, mỗi căn biệt thự cách nhau khá xa, cảnh đẹp và không gian yên tĩnh.
Xem ra Lương Gia Ninh rất giàu có, khó trách một ngàn tệ cũng không quan tâm.
Lương Gia Ninh nói qua, trước cổng biệt thự của hắn có một bức tượng đá, điêu khắc thần thú thượng cổ Thao Thiết, là tác phẩm đỉnh cao của một nghệ nhân điêu khắc nào đó.
Bởi vậy chúng tôi cũng không mất quá nhiều công sức đã tìm ra được căn biệt thự đó, quả thực nó rất sang trọng, có chút giống biệt thự nước ngoài, khi nhìn thấy tôi ghen tị, Chu Nguyên Hạo cầm một chiếc ô màu đen che nắng, phát ra âm thanh có vẻ khinh thường ngôi nhà.
Những người có tiền này thật sự là chán ghét!
Cồng lớn bị khóa nên tôi bước tới bấm chuông, trên bức tường ngoài cổng có hệ thống kiểm soát ra vào có màn hình, nếu Lương Gia Ninh không cho vào, tôi sẽ để tiền lên tảng đá trước cửa nhà hắn.
"Ai?" Giọng nói trầm trầm của một người đàn ông phát ra từ hệ thống kiểm soát.
"Đây là anh Lương Gia Ninh phải không?" Tôi hỏi.
"Sao cô biết tên tôi?" Giọng hắn lạnh nhạt.
"Tôi tới đây để trả lại tiền." Tôi vung vẩy tờ nghìn tệ trong tay, đột nhiên bên trong không có tiếng động nào, chắc là họ đã nhận ra tôi, tôi đang định đặt tiền xuống thì lại nghe thấy tiếng xoạt xoạt, cửa sắt mở ra.
"Mời vào." Lương Gia Ninh nói.
Khi bước vào cổng sắt, tôi thấy bãi cỏ rộng lớn, càng đến gần tôi càng cảm thấy ngôi nhà này có cái gì đó không ổn, nhưng lại không nhìn ra được là có vấn đề gì, không có âm khí, cũng không có quỷ khí, hoàn toàn chỉ là một ngôi nhà bình thường.
Là tinh thần tôi mẫn cảm quá sao?
"Cẩn thận." Chu Nguyên Hạo nói vào tai tôi, anh là ma, đối với chuyện này càng nhạy cảm hơn.
Tôi gật đầu gõ cửa, cửa mở ra, lộ ra khuôn mặt có chút tái nhợt.
"Là Lương tiên sinh à?" Tôi có chút bất an, "Không biết anh còn nhớ tôi không, hồi đó anh cho tôi mượn một ngàn tệ, bây giờ tôi đến để trả lại anh."
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis.
Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Nói xong, tôi đưa tiền.
Lương Gia Ninh không trả lời, liếc nhìn Chu Nguyên Hạo bên cạnh rồi bước sang một bên: "Vào trước ngồi đi."
Chu Nguyên Hạo và tôi nhìn nhau, anh nhẹ gật đầu, chúng tôi bước vào. Trong nhà rất lạnh, nhiệt độ thấp hơn so với bên ngoài 5-6 độ.
Trong nhà trang trí rất xa hoa, xem ra chính là người giàu có, thảm được làm theo phong cách Rococo của Ý, mềm mại đến mức cả người như có thể chìm vào trong đó.
"Trà hay cà phê?" Lương Gia Ninh hỏi.
"Không cần đâu." Tôi nói nhanh.
Lương Gia Ninh vẫn pha cho chúng tôi hai tách trà, tôi đưa tiền: "Lương tiên sinh, năm đó tôi là cùng đường mạt lộ, mới có thể làm loại chuyện đó, tôi rất cảm ơn anh năm đó không báo cảnh sát, nơi này có 1500 tệ, xem như là tiền lời của mấy năm này."
Ánh mắt Lương Gia Ninh có chút kỳ quái: "Không ngờ tới mấy năm đã trôi qua mà cô vẫn có thể tìm đến đây trả tiền. Ngày nay người thành thật như cô không nhiều."
Hắn cầm tiền đứng dậy nói: "Chờ một chút, tôi sẽ viết biên lai cho cô."
Hắn lên lầu tìm giấy bút, Chu Nguyên Hạo nhìn quanh, ánh mắt rơi vào lò sưởi giữa phòng khách.
Biệt thự ở phương Nam của Hoa Hạ, lò sưởi là dùng để trang trí, thường không đốt lửa vì thời tiết phương Nam không lạnh lắm, anh nhìn kỹ bên trong lò sưởi, gõ gõ vào vách tường có ốp đá phía ngoài, sau đó ấn mạnh vào, dưới đáy lò sưởi lặng lẽ mở ra, lộ ra một lối đi dẫn xuống mặt đất.
Mùi máu tươi nồng nặc xông tới, Chu Nguyên Hạo sắc mặt thay đổi, quay người kéo tôi đứng dậy: "Lương Gia Ninh này có vấn đề, mau rời đi."
Chúng tôi vừa tới đến cạnh cửa, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh của cơ quan nào đó khởi động, một tấm thép lớn rơi xuống ngay cửa, phong kín lối ra vào.
Lại nhìn cửa sổ chung quanh, tất cả cũng đều bị mấy tấm thép lớn phong kín.
"Thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại vào". Giọng Lương Gia Ninh từ trên lầu vang lên, chúng tôi quay lại thì thấy hắn đang đeo tạp dề bằng nhựa bẩn thỉu, trên tay cầm một cái búa, dọc theo cầu thang chậm rãi đi xuống.
"Thử món súp cải trắng này nhé." Món súp cải trắng này là một món ăn nổi tiếng, nhìn qua tưởng là chỉ có cải trắng với nước lã, nhưng thực chất nó được hầm từ gà vịt, giăm bông, sò điệp, giò thủ và các nguyên liệu khác, rất tươi ngon. Tôi uống một ngụm súp, quả thật là mỹ vị nhân gian.
"Đưa đũa cho tôi, tôi không bị liệt." Tôi nói, anh cười cười: "Tôi muốn đút cho em ăn."
Vừa nói, anh vừa gắp một miếng thịt viên bỏ vào miệng mình, sau đó ấn vai tôi rồi đút vào miệng tôi, mặt tôi lập tức đỏ bừng, vậy mà anh cũng có thể nghĩ ra.
Thế là tôi được anh đút ăn cả bữa bằng một cách "trực tiếp " như vậy, đút tới muỗng cuối cùng, anh trực tiếp quét rớt thức ăn thừa trên bàn xuống đất, đem tôi đặt trên bàn làm chuyện đó một lần.
Mặc dù bề ngoài tôi không vui nhưng kỳ thật trong lòng vẫn cảm thấy rất hưng phấn.
Cuối cùng tôi cũng được mặc quần áo vào, nhìn lại thì bát đĩa đồ ăn trong phòng khách đều đã được dọn sạch, Chu Nguyên Hạo đã mặc sẵn bộ âu phục thường ngày, nói: "Bảy ngày này tôi sẽ dẫn em đi chơi, em muốn đi đâu?"
Tôi vò đầu bứt tai, thật sự không biết là phải đi đâu, trước đây không có tiền, không có thời gian, suốt ngày bận rộn cuộn giấy, làm sao có thời gian để nghĩ đến chuyện này?
"Đi đâu cũng được." Tôi thản nhiên đồng ý.
Anh chưa kịp lên tiếng, tôi chợt nhớ ra cái gì đó, vội tìm một cuốn sổ trong ngăn kéo, bên trong chứa đầy những cái tên dày đặc.
"Đây là cái gì?" anh hỏi.
"Đây là lúc bố tôi bị bệnh, những người cho tôi vay tiền tôi đều viết vào đây." Tôi cẩn thận tìm tìm rồi chỉ vào một cái tên nói: "Người này đã cho tôi vay một ngàn tệ, nhưng tôi lại quên mất người đó."
Chu Nguyên Hạo trong mắt có chút khinh thường, đối với anh, một ngàn tệ giống như một đồng xu, dù có rơi xuống đất anh cũng không thèm cúi xuống nhặt lên.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis.
Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
"Tiền tuy nhỏ, nhưng lại là tiền cứu mạng." Tôi nhớ tới chuyện đó lại có chút không chịu nổi, có lẽ chính là vì không muốn nhớ tới những chuyện không vui nên tôi mới quên mất món nợ một ngàn tệ này.
Năm đó bố tôi bệnh nặng, bác sĩ yêu cầu tôi phải đóng viện phí càng sớm càng tốt, nếu không thì bố tôi sẽ phải bị ngừng thuốc. Lúc đó những gì có thể bán được trong nhà đều đã bán hết từ lâu, chỉ còn lại cửa tiệm vàng mã dùng để làm kế sinh nhai, mà mặt bằng cửa tiệm cũng là thuê. Còn căn hộ nhỏ phía trên cửa tiệm đã cũ nát, có bán cũng chưa chắc có người muốn mua.
Lúc đó tôi thực sự cùng đường mạt lộ, những người có thể vay đều đã vay hết, người thân bạn bè khi nhìn thấy tôi đều trốn tránh vì sợ tôi hỏi vay tiền nữa.
Không còn cách nào khác tôi đành ngồi trên bậc thềm trước cửa bệnh viện mà khóc, tôi khóc đến thương tâm, đột nhiên có một chiếc ô tô dừng lại trước mặt tôi, một người đàn ông mặc âu phục mang giày da bước xuống xe. Người đàn ông đó khoảng ba mươi tuổi, dáng vẻ hiền lành, cúi đầu hỏi tôi có gặp khó khăn gì không, tôi kể cho hắn nghe chuyện của bố tôi, hắn cười cười nói với tôi, trẻ tuổi chính là tiền vốn, còn sợ không kiếm được tiền sao?
Tôi không phải kẻ ngốc nên nghe hiểu ý hắn, tôi cảm thấy rất tủi nhục, nhưng khi nghĩ đến cảnh bố nằm trên giường đau đớn, tôi nghiến răng nghiến lợi leo lên xe của hắn.
Hắn lái xe đưa tôi đến một nơi vắng vẻ, đưa tay chạm vào đùi tôi, tôi cố kìm nén cảm giác buồn nôn, toàn thân run rẩy. Sau đó, cả người hắn chồm về phía tôi và muốn hôn lên mặt tôi, tôi đẩy hắn ra, nói phải trả tiền trước. Hắn không quan tâm đến tiền bạc chút nào, từ trong ví rút ra một xấp tiền đỏ đưa cho tôi, sau đó đưa tay muốn cởi quần áo tôi ra.
Tôi hung hãn, chộp lấy một vật cứng trên xe, đánh mạnh vào đầu hắn rồi mở cửa xe nhảy ra ngoài, hét vào trong xe: "Tiền này của anh tôi mượn trước, sau này tôi sẽ trả lại cho anh!".
Nói xong tôi chạy thật nhanh.
Sau này tôi rất sợ, nếu hắn gọi cảnh sát tố cáo tôi tội cướp cửa, có lẽ tôi sẽ phải ngồi tù. Nhưng không hiểu sao, hắn lại không báo cảnh sát, có lẽ hắn sợ việc dùng tiền mua bán thân xác sẽ bị vạch trần, danh tiếng sẽ bị hủy hoại.
Lúc chúng tôi ở trên xe, hắn vẫn luôn trò chuyện với tôi, thậm chí còn cho tôi biết tên và địa chỉ của hắn. Hắn tên Lương Gia Ninh, sống trong một căn biệt thự ở ngoại ô. Một ngàn tệ này, tôi nhất định phải trả lại cho hắn.
Tôi không giấu giếm điều gì với Chu Nguyên Hạo, với năng lực của mình, sớm muộn gì anh cũng sẽ điều tra ra được.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis.
Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Đây là quá khứ đen tối của tôi, chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian đen tối nhất của cuộc đời tôi, nếu vì điều này mà anh coi thường tôi, tôi cũng chịu.
Anh trầm mặc một hồi, lạnh giọng nói: "Tôi đi giết hắn."
Tôi lắc đầu nói: "Anh ta không ép buộc tôi, một người muốn mua và một người sẵn sàng bán, anh ta cũng không quá sai, ngược lại cuối cùng tôi đã cướp tiền của anh ta. Tóm lại, chỉ cần đem tiền trả lại cho anh ta, liền xem như thanh toán xong rồi."
Sắc mặt anh âm trầm, nói: "Tôi đi cùng với em."
Tôi không từ chối, lập tức lái chiếc xe van của tôi đi ra ngoài.
Biệt thự của Lương Gia Ninh nằm trên núi ở ngoại ô, khác hẳn với những khu biệt thự trong thành phố, mỗi căn biệt thự cách nhau khá xa, cảnh đẹp và không gian yên tĩnh.
Xem ra Lương Gia Ninh rất giàu có, khó trách một ngàn tệ cũng không quan tâm.
Lương Gia Ninh nói qua, trước cổng biệt thự của hắn có một bức tượng đá, điêu khắc thần thú thượng cổ Thao Thiết, là tác phẩm đỉnh cao của một nghệ nhân điêu khắc nào đó.
Bởi vậy chúng tôi cũng không mất quá nhiều công sức đã tìm ra được căn biệt thự đó, quả thực nó rất sang trọng, có chút giống biệt thự nước ngoài, khi nhìn thấy tôi ghen tị, Chu Nguyên Hạo cầm một chiếc ô màu đen che nắng, phát ra âm thanh có vẻ khinh thường ngôi nhà.
Những người có tiền này thật sự là chán ghét!
Cồng lớn bị khóa nên tôi bước tới bấm chuông, trên bức tường ngoài cổng có hệ thống kiểm soát ra vào có màn hình, nếu Lương Gia Ninh không cho vào, tôi sẽ để tiền lên tảng đá trước cửa nhà hắn.
"Ai?" Giọng nói trầm trầm của một người đàn ông phát ra từ hệ thống kiểm soát.
"Đây là anh Lương Gia Ninh phải không?" Tôi hỏi.
"Sao cô biết tên tôi?" Giọng hắn lạnh nhạt.
"Tôi tới đây để trả lại tiền." Tôi vung vẩy tờ nghìn tệ trong tay, đột nhiên bên trong không có tiếng động nào, chắc là họ đã nhận ra tôi, tôi đang định đặt tiền xuống thì lại nghe thấy tiếng xoạt xoạt, cửa sắt mở ra.
"Mời vào." Lương Gia Ninh nói.
Khi bước vào cổng sắt, tôi thấy bãi cỏ rộng lớn, càng đến gần tôi càng cảm thấy ngôi nhà này có cái gì đó không ổn, nhưng lại không nhìn ra được là có vấn đề gì, không có âm khí, cũng không có quỷ khí, hoàn toàn chỉ là một ngôi nhà bình thường.
Là tinh thần tôi mẫn cảm quá sao?
"Cẩn thận." Chu Nguyên Hạo nói vào tai tôi, anh là ma, đối với chuyện này càng nhạy cảm hơn.
Tôi gật đầu gõ cửa, cửa mở ra, lộ ra khuôn mặt có chút tái nhợt.
"Là Lương tiên sinh à?" Tôi có chút bất an, "Không biết anh còn nhớ tôi không, hồi đó anh cho tôi mượn một ngàn tệ, bây giờ tôi đến để trả lại anh."
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis.
Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Nói xong, tôi đưa tiền.
Lương Gia Ninh không trả lời, liếc nhìn Chu Nguyên Hạo bên cạnh rồi bước sang một bên: "Vào trước ngồi đi."
Chu Nguyên Hạo và tôi nhìn nhau, anh nhẹ gật đầu, chúng tôi bước vào. Trong nhà rất lạnh, nhiệt độ thấp hơn so với bên ngoài 5-6 độ.
Trong nhà trang trí rất xa hoa, xem ra chính là người giàu có, thảm được làm theo phong cách Rococo của Ý, mềm mại đến mức cả người như có thể chìm vào trong đó.
"Trà hay cà phê?" Lương Gia Ninh hỏi.
"Không cần đâu." Tôi nói nhanh.
Lương Gia Ninh vẫn pha cho chúng tôi hai tách trà, tôi đưa tiền: "Lương tiên sinh, năm đó tôi là cùng đường mạt lộ, mới có thể làm loại chuyện đó, tôi rất cảm ơn anh năm đó không báo cảnh sát, nơi này có 1500 tệ, xem như là tiền lời của mấy năm này."
Ánh mắt Lương Gia Ninh có chút kỳ quái: "Không ngờ tới mấy năm đã trôi qua mà cô vẫn có thể tìm đến đây trả tiền. Ngày nay người thành thật như cô không nhiều."
Hắn cầm tiền đứng dậy nói: "Chờ một chút, tôi sẽ viết biên lai cho cô."
Hắn lên lầu tìm giấy bút, Chu Nguyên Hạo nhìn quanh, ánh mắt rơi vào lò sưởi giữa phòng khách.
Biệt thự ở phương Nam của Hoa Hạ, lò sưởi là dùng để trang trí, thường không đốt lửa vì thời tiết phương Nam không lạnh lắm, anh nhìn kỹ bên trong lò sưởi, gõ gõ vào vách tường có ốp đá phía ngoài, sau đó ấn mạnh vào, dưới đáy lò sưởi lặng lẽ mở ra, lộ ra một lối đi dẫn xuống mặt đất.
Mùi máu tươi nồng nặc xông tới, Chu Nguyên Hạo sắc mặt thay đổi, quay người kéo tôi đứng dậy: "Lương Gia Ninh này có vấn đề, mau rời đi."
Chúng tôi vừa tới đến cạnh cửa, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh của cơ quan nào đó khởi động, một tấm thép lớn rơi xuống ngay cửa, phong kín lối ra vào.
Lại nhìn cửa sổ chung quanh, tất cả cũng đều bị mấy tấm thép lớn phong kín.
"Thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại vào". Giọng Lương Gia Ninh từ trên lầu vang lên, chúng tôi quay lại thì thấy hắn đang đeo tạp dề bằng nhựa bẩn thỉu, trên tay cầm một cái búa, dọc theo cầu thang chậm rãi đi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.