Chương 433: Quỷ Đế Bàn Nhược
Thôn Quỷ Đích Nữ Hài
14/10/2024
Bên cạnh là một nhóm nhạc công mặc áo bào cổ tròn, họ đang biểu diễn những nhạc cụ cổ như đàn cổ tranh, đàn cổ cầm, đàn tỳ bà, và đàn sinh.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, ở phía Bắc đại điện là những bậc thang lát đá cẩm thạch, trên bậc thang là một chiếc ghế giống ngai vàng của vua bằng ngọc trắng. Trên ngai có một người đàn ông đang nằm nghiêng, mái tóc dài buông xuống theo ngai, cổ áo mở rộng để lộ ra cơ bắp săn chắc.
Anh ta đang cầm một bình rượu, ngửa đầu đổ rượu vào miệng.
Lông mày tôi càng nhíu chặt hơn.
“Đã đến rồi, sao không vào?” Người trên ngai cười nói.
“Ồn quá.” Tôi đáp.
Người đàn ông trên ngai cười lớn, phất tay một cái, những mỹ nhân đang múa và nhạc công đều biến thành những con rối gỗ, rơi xuống đất tạo thành tiếng lộp bộp.
“Lại đây nào.” Anh ta vẫy tay, “Phi Viêm tướng quân, lâu rồi không gặp, sao không đến uống với tôi một ly?”
Tôi lạnh lùng đáp: “Giờ tôi không đụng đến rượu nữa.”
“Thật lạnh lùng.” Người đàn ông cười, “Trước kia cô thích nhất là rượu do tôi ủ, còn dùng cả đan dược do cô luyện để đổi rượu với tôi.”
“Chuyện đó đã là quá khứ rồi.” Tôi thở dài, “Tôi đáng lẽ nên nghĩ đến, tầng thứ sáu Địa Ngục mở ra một thông đạo, lại xâm lấn đảo này. Anh nhất định sẽ lên nhân gian để khuấy động chút náo nhiệt.”
Tôi dừng lại, ánh mắt trở nên sắc bén: “Quỷ Đế Bàn Nhược.”
Địa Ngục tổng cộng có ba Quỷ Đế: Thành Hạo, Bàn Nhược và Dĩnh Sơ.
Trong đó, Quỷ Đế Bàn Nhược là bí ẩn nhất, anh ta sống ở tầng thứ sáu Địa Ngục, nghe nói thường ngày chỉ ru rú trong động phủ của mình, suốt ngày không phải tu luyện thì là uống rượu hưởng lạc, mê mẩn trong sự hưởng thụ, không hề có hứng thú với việc tranh giành quyền lực ở Địa Ngục.
Kiếp trước, sau khi Bàn Nhược thăng chức làm Quỷ Đế, để thử anh ta, tôi đã từng đến gặp, nhưng lại thấy anh ta đang chăm chú tạc một bức tượng gỗ, khắc khúc gỗ mục thành hình mỹ nhân, rồi thổi một ngụm quỷ khí vào bức tượng, ngay lập tức bức tượng hóa thành người, anh ta liền ôm mỹ nhân ấy tìm vui, khiến tôi không khỏi cảm thấy khó xử.
Tuy nhiên, tôi cũng an tâm, Bàn Nhược khi còn sống là một quý tộc thời Ngụy Tấn, nghe nói mang họ Vương, chỉ là sau khi chết, anh ta đã bỏ đi họ của mình.
Khi còn sống, anh ta là một người có tính cách phóng khoáng, chỉ thích hưởng thụ suốt ngày, khi trở thành quỷ cũng không ngoại lệ.
Tính cách của người này rất hợp với tôi, kiếp trước tôi đã vài lần uống rượu cùng anh ta, cũng xem như có chút giao tình.
“Bàn Nhược.” Tôi nghiêm mặt nói, “Anh đến gặp tôi rốt cuộc có mưu đồ gì, chúng ta nói thẳng ra đi, đừng vòng vo.”
Bàn Nhược vỗ tay nói: “Được, thật thẳng thắn, không hổ là Phi Viêm. Tôi nói thẳng đây, tôi có chút hứng thú với cả hai mẹ con cô.”
Ánh mắt tôi trở nên lạnh băng: “Chẳng lẽ anh cũng đã quy phục Hồng Đế? Muốn ra tay với mẹ con tôi?”
Bàn Nhược khinh bỉ cười nhạt: “Cái gọi là Hồng Đế ấy, chỉ là một tên quỷ vật thượng cổ bẩn thỉu bị giam cầm ở tầng thứ mười tám của Địa Ngục. Suốt bao nhiêu năm, còn muốn chui ra để làm loạn, tôi sao có thể coi hắn ra gì.”
Tôi nhíu mày: “Vậy rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Bàn Nhược nở nụ cười bí hiểm: “Chẳng lẽ cô không muốn biết, đứa trẻ mà cô đang cõng trên lưng thực sự là cái gì sao?”
Tôi cảnh giác lùi lại một bước. Anh ta nghiêng bình rượu, chất lỏng màu hổ phách tràn ra, hương rượu mê hoặc lan tỏa trong không khí. Anh ta mỉm cười nói: “Có lẽ, tôi biết cô bé đó thực sự là gì đấy.”
Trong lòng tôi chấn động, nhưng ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh: “Tôi là mẹ của nó, ngay cả tôi còn không biết, anh sẽ biết?”
Bàn Nhược cười ha ha: “Trước khi biết cô bé đó là gì, cô cần phải biết rõ cô là gì trước đã.”
“Vớ vẩn.” Tôi lạnh lùng nói, “Bàn Nhược, mới mấy chục năm không gặp, anh đã điên càng thêm điên rồi.”
Bàn Nhược không hề tức giận, anh ta nhúng một ngón tay vào ly rượu, rồi đưa vào miệng mút một cái: “Rượu tôi ủ, ở cả hai cõi, nếu nói là hạng hai, không ai dám nhận hạng nhất. Phi Viêm, cô còn nhớ đã uống với tôi bao nhiêu lần không? Và đã say bao nhiêu lần?”
Tôi im lặng không trả lời, anh ta tiếp tục: “Cô đã cùng tôi uống rượu nhiều lần, và đã năm lần uống đến say khướt.”
Anh ta nhìn tôi với ánh mắt đầy ý tứ: “Chính nhờ những lần say đó, tôi mới biết được một bí mật về cô.”
“Bí mật gì?” Tôi buột miệng hỏi.
Anh ta cong khoé môi cười bí hiểm, rót đầy rượu vào ly dạ quang, chất lỏng màu hổ phách trong ly lấp lánh ánh sáng, tạo nên những gợn sóng lung linh, đẹp đến mê hồn.
“Uống ly rượu này, tôi sẽ nói cho cô biết bí mật đó.” Anh ta mỉm cười nói.
Tôi thản nhiên đáp lại: “Tôi đã nói rồi, không đụng đến một giọt rượu nào.”
“Chẳng lẽ cô không có chút hứng thú nào với thân thế của mình sao?” Anh ta đẩy ly rượu về phía tôi, dụ dỗ, “Chỉ là một ly rượu thôi mà, trước đây cô phải uống đến cả ngàn ly mới say cơ đấy.”
Tôi lạnh lùng nói: “Xin lỗi, tôi không có hứng thú.”
“Tôi biết cô nhất định sẽ có hứng thú… Chờ đã, cô nói gì?” Anh ta mở to mắt nhìn tôi.
Tôi nói: “Tôi không có hứng thú. Tôi đến đây vì những binh sĩ đó. Anh có thả hay không? Dù thả hay không, tôi cũng sẽ rời đi.”
Nói xong, tôi quay người nhanh chóng bước ra khỏi động phủ. Anh ta vội vàng lên tiếng: “Chờ đã, đừng đi chứ. Ai da, tôi chỉ muốn tìm một người có thể uống rượu và nói chuyện mà thôi, sao lại khó đến vậy. Thôi được, cô quay lại đi, tôi sẽ nói cho cô biết.”
Tôi lại bước trở vào đại điện, anh ta phất tay, một chiếc giường ngọc hiện ra bên cạnh ngai vàng. Trên giường có tấm nệm nhung mềm mại: “Ngồi xuống đi, để cô bé đó nằm trên giường, cứ nằm trên lưng cô mãi không thoải mái chút nào.”
Tôi đặt Tiểu Hi vào trong chăn, sau đó nói: “Bớt nhiều lời đi, rốt cuộc là bí mật gì?”
Bàn Nhược nói: “Còn nhớ lần đầu tiên cô đến tìm tôi uống rượu không? Đó là một buổi sáng mùa hè…”
“Trong Địa Ngục không có xuân hạ thu đông.” Tôi ngắt lời anh ta. “Nói vào trọng điểm.”
Bàn Nhược không hài lòng uống một ngụm rượu: “Lần đó cô đưa cho tôi một viên đan dược đổi lấy một bữa rượu. Không ngờ tửu lượng của cô thật không tồi, uống đến hơn một trăm bầu mới say ngất. Lúc đó cô ngã vào lòng tôi, tôi cũng hơi say, liền bế cô vào phòng ngủ.”
“Khoan đã.” Tôi lại ngắt lời anh ta, “Anh đã làm gì?”
Bàn Nhược bình thản nói: "Nam nữ độc thân, lại đều say rượu, cô hẳn là có thể nghĩ đến tôi muốn làm gì chứ?"
Tôi nổi giận: "Tôi coi anh là bạn. Anh lại muốn ngủ với tôi?"
Bàn Nhược tiếp tục thản nhiên nói: "Đây không phải là chuyện đương nhiên sao? Tình đến chỗ sâu đậm, tất cả đều nước chảy thành sông."
"Ai có tình với anh!" Tôi phẫn nộ trừng mắt nhìn anh ta, "Sau đó làm không thành chứ? Nếu tôi bị phá nguyên âm thì sẽ tự mình cảm nhận được."
Nụ cười của Bàn Nhược trở nên thần bí: "Chính là bởi vì cái này. Tôi mới phát hiện ra bí mật trên người cô."
Tôi nhíu mày: "Có thể đừng câu giờ được không? Nói thẳng đi, rốt cuộc là chuyện gì?"
Bàn Nhược chậm rãi uống một ngụm rượu: "Lúc đó, tôi cởi quần áo của cô, đang muốn tiến vào thì thân thể của cô lại đột nhiên có biến hóa."
Tôi giật mình: "Biến hóa? Biến hóa gì?"
Bàn Nhược đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt tôi, ở bên tai tôi thấp giọng nói: "Tôi nhìn thấy, trên đỉnh đầu của cô mọc ra một cái sừng."
Tôi kinh ngạc nhìn anh ta: "Cái gì? Sừng?"
Bàn Nhược cười: "Giống như con kỳ lân phương Tây vậy. Cô mở mắt ra, hai mắt đỏ ngầu, sau đó bóp cổ tôi."
Tôi nhíu chặt mày thành hình chữ xuyên.
Bàn Nhược: "Lúc đó trên người cô tràn ngập quỷ khí rất nặng, thậm chí còn nồng đậm hơn cả quỷ khí của tôi - một Quỷ Đế."
Tôi đứng bật dậy, cao giọng nói: "Anh rốt cuộc muốn nói gì?"
Bàn Nhược sờ sờ cằm, thờ ơ trả lời: "lúc cô tỉnh lại, chuyện xảy ra sau khi say rượu đều quên hết, cho nên sau đó tôi lại thử thêm vài lần, cuối cùng tôi cũng xác định được, cô là....."
"Im miệng!" Tôi lớn tiếng nói, "Đừng nói nữa!"
Bàn Nhược nở nụ cười rạng rỡ, nhàn nhã bưng ly rượu lên: "Phi Viêm, thân thế của cô thật là kinh người, bất quá, tôi thích."
Tôi bế Tiểu Hi lên, nói với anh ta: "Tôi phải đi rồi."
Tôi đi đến cửa, Bàn Nhược đột nhiên lên tiếng: "Hồng Đế đã đặt bẫy trên hòn đảo này, cô cẩn thận một chút."
"Không cần anh quan tâm." Tôi tâm phiền ý loạn, xoay người nhanh chóng bước ra ngoài.
Bàn Nhược thở dài một tiếng, tự lẩm bẩm với bản thân: "Thật là đáng tiếc, khó khăn lắm mới tìm được một người cùng chí hướng có thể cùng nhau uống rượu, lại bị cái tên Thành Hạo vô vị kia giành trước."
Anh ta xoay cổ tay, trong tay hiện ra một chiếc gương, nhìn mình trong gương tự hào nói: "Mình rõ ràng đẹp trai hơn tên đó nhiều, Phi Viêm này mắt mũi gì kỳ vậy, không nhìn trúng mình mà lại nhìn trúng cái tên cuồng tu luyện kia."
Nghĩ đến đây, trong mắt anh ta có chút cô đơn: "Lại phải trở về Địa Ngục rồi, thật là cô đơn mà, thời gian dài đằng đẵng ngay cả một người cùng uống rượu cũng không có, phải làm sao để vượt qua đây?"
(Ông Quỷ Đế này cute ghê)
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, ở phía Bắc đại điện là những bậc thang lát đá cẩm thạch, trên bậc thang là một chiếc ghế giống ngai vàng của vua bằng ngọc trắng. Trên ngai có một người đàn ông đang nằm nghiêng, mái tóc dài buông xuống theo ngai, cổ áo mở rộng để lộ ra cơ bắp săn chắc.
Anh ta đang cầm một bình rượu, ngửa đầu đổ rượu vào miệng.
Lông mày tôi càng nhíu chặt hơn.
“Đã đến rồi, sao không vào?” Người trên ngai cười nói.
“Ồn quá.” Tôi đáp.
Người đàn ông trên ngai cười lớn, phất tay một cái, những mỹ nhân đang múa và nhạc công đều biến thành những con rối gỗ, rơi xuống đất tạo thành tiếng lộp bộp.
“Lại đây nào.” Anh ta vẫy tay, “Phi Viêm tướng quân, lâu rồi không gặp, sao không đến uống với tôi một ly?”
Tôi lạnh lùng đáp: “Giờ tôi không đụng đến rượu nữa.”
“Thật lạnh lùng.” Người đàn ông cười, “Trước kia cô thích nhất là rượu do tôi ủ, còn dùng cả đan dược do cô luyện để đổi rượu với tôi.”
“Chuyện đó đã là quá khứ rồi.” Tôi thở dài, “Tôi đáng lẽ nên nghĩ đến, tầng thứ sáu Địa Ngục mở ra một thông đạo, lại xâm lấn đảo này. Anh nhất định sẽ lên nhân gian để khuấy động chút náo nhiệt.”
Tôi dừng lại, ánh mắt trở nên sắc bén: “Quỷ Đế Bàn Nhược.”
Địa Ngục tổng cộng có ba Quỷ Đế: Thành Hạo, Bàn Nhược và Dĩnh Sơ.
Trong đó, Quỷ Đế Bàn Nhược là bí ẩn nhất, anh ta sống ở tầng thứ sáu Địa Ngục, nghe nói thường ngày chỉ ru rú trong động phủ của mình, suốt ngày không phải tu luyện thì là uống rượu hưởng lạc, mê mẩn trong sự hưởng thụ, không hề có hứng thú với việc tranh giành quyền lực ở Địa Ngục.
Kiếp trước, sau khi Bàn Nhược thăng chức làm Quỷ Đế, để thử anh ta, tôi đã từng đến gặp, nhưng lại thấy anh ta đang chăm chú tạc một bức tượng gỗ, khắc khúc gỗ mục thành hình mỹ nhân, rồi thổi một ngụm quỷ khí vào bức tượng, ngay lập tức bức tượng hóa thành người, anh ta liền ôm mỹ nhân ấy tìm vui, khiến tôi không khỏi cảm thấy khó xử.
Tuy nhiên, tôi cũng an tâm, Bàn Nhược khi còn sống là một quý tộc thời Ngụy Tấn, nghe nói mang họ Vương, chỉ là sau khi chết, anh ta đã bỏ đi họ của mình.
Khi còn sống, anh ta là một người có tính cách phóng khoáng, chỉ thích hưởng thụ suốt ngày, khi trở thành quỷ cũng không ngoại lệ.
Tính cách của người này rất hợp với tôi, kiếp trước tôi đã vài lần uống rượu cùng anh ta, cũng xem như có chút giao tình.
“Bàn Nhược.” Tôi nghiêm mặt nói, “Anh đến gặp tôi rốt cuộc có mưu đồ gì, chúng ta nói thẳng ra đi, đừng vòng vo.”
Bàn Nhược vỗ tay nói: “Được, thật thẳng thắn, không hổ là Phi Viêm. Tôi nói thẳng đây, tôi có chút hứng thú với cả hai mẹ con cô.”
Ánh mắt tôi trở nên lạnh băng: “Chẳng lẽ anh cũng đã quy phục Hồng Đế? Muốn ra tay với mẹ con tôi?”
Bàn Nhược khinh bỉ cười nhạt: “Cái gọi là Hồng Đế ấy, chỉ là một tên quỷ vật thượng cổ bẩn thỉu bị giam cầm ở tầng thứ mười tám của Địa Ngục. Suốt bao nhiêu năm, còn muốn chui ra để làm loạn, tôi sao có thể coi hắn ra gì.”
Tôi nhíu mày: “Vậy rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Bàn Nhược nở nụ cười bí hiểm: “Chẳng lẽ cô không muốn biết, đứa trẻ mà cô đang cõng trên lưng thực sự là cái gì sao?”
Tôi cảnh giác lùi lại một bước. Anh ta nghiêng bình rượu, chất lỏng màu hổ phách tràn ra, hương rượu mê hoặc lan tỏa trong không khí. Anh ta mỉm cười nói: “Có lẽ, tôi biết cô bé đó thực sự là gì đấy.”
Trong lòng tôi chấn động, nhưng ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh: “Tôi là mẹ của nó, ngay cả tôi còn không biết, anh sẽ biết?”
Bàn Nhược cười ha ha: “Trước khi biết cô bé đó là gì, cô cần phải biết rõ cô là gì trước đã.”
“Vớ vẩn.” Tôi lạnh lùng nói, “Bàn Nhược, mới mấy chục năm không gặp, anh đã điên càng thêm điên rồi.”
Bàn Nhược không hề tức giận, anh ta nhúng một ngón tay vào ly rượu, rồi đưa vào miệng mút một cái: “Rượu tôi ủ, ở cả hai cõi, nếu nói là hạng hai, không ai dám nhận hạng nhất. Phi Viêm, cô còn nhớ đã uống với tôi bao nhiêu lần không? Và đã say bao nhiêu lần?”
Tôi im lặng không trả lời, anh ta tiếp tục: “Cô đã cùng tôi uống rượu nhiều lần, và đã năm lần uống đến say khướt.”
Anh ta nhìn tôi với ánh mắt đầy ý tứ: “Chính nhờ những lần say đó, tôi mới biết được một bí mật về cô.”
“Bí mật gì?” Tôi buột miệng hỏi.
Anh ta cong khoé môi cười bí hiểm, rót đầy rượu vào ly dạ quang, chất lỏng màu hổ phách trong ly lấp lánh ánh sáng, tạo nên những gợn sóng lung linh, đẹp đến mê hồn.
“Uống ly rượu này, tôi sẽ nói cho cô biết bí mật đó.” Anh ta mỉm cười nói.
Tôi thản nhiên đáp lại: “Tôi đã nói rồi, không đụng đến một giọt rượu nào.”
“Chẳng lẽ cô không có chút hứng thú nào với thân thế của mình sao?” Anh ta đẩy ly rượu về phía tôi, dụ dỗ, “Chỉ là một ly rượu thôi mà, trước đây cô phải uống đến cả ngàn ly mới say cơ đấy.”
Tôi lạnh lùng nói: “Xin lỗi, tôi không có hứng thú.”
“Tôi biết cô nhất định sẽ có hứng thú… Chờ đã, cô nói gì?” Anh ta mở to mắt nhìn tôi.
Tôi nói: “Tôi không có hứng thú. Tôi đến đây vì những binh sĩ đó. Anh có thả hay không? Dù thả hay không, tôi cũng sẽ rời đi.”
Nói xong, tôi quay người nhanh chóng bước ra khỏi động phủ. Anh ta vội vàng lên tiếng: “Chờ đã, đừng đi chứ. Ai da, tôi chỉ muốn tìm một người có thể uống rượu và nói chuyện mà thôi, sao lại khó đến vậy. Thôi được, cô quay lại đi, tôi sẽ nói cho cô biết.”
Tôi lại bước trở vào đại điện, anh ta phất tay, một chiếc giường ngọc hiện ra bên cạnh ngai vàng. Trên giường có tấm nệm nhung mềm mại: “Ngồi xuống đi, để cô bé đó nằm trên giường, cứ nằm trên lưng cô mãi không thoải mái chút nào.”
Tôi đặt Tiểu Hi vào trong chăn, sau đó nói: “Bớt nhiều lời đi, rốt cuộc là bí mật gì?”
Bàn Nhược nói: “Còn nhớ lần đầu tiên cô đến tìm tôi uống rượu không? Đó là một buổi sáng mùa hè…”
“Trong Địa Ngục không có xuân hạ thu đông.” Tôi ngắt lời anh ta. “Nói vào trọng điểm.”
Bàn Nhược không hài lòng uống một ngụm rượu: “Lần đó cô đưa cho tôi một viên đan dược đổi lấy một bữa rượu. Không ngờ tửu lượng của cô thật không tồi, uống đến hơn một trăm bầu mới say ngất. Lúc đó cô ngã vào lòng tôi, tôi cũng hơi say, liền bế cô vào phòng ngủ.”
“Khoan đã.” Tôi lại ngắt lời anh ta, “Anh đã làm gì?”
Bàn Nhược bình thản nói: "Nam nữ độc thân, lại đều say rượu, cô hẳn là có thể nghĩ đến tôi muốn làm gì chứ?"
Tôi nổi giận: "Tôi coi anh là bạn. Anh lại muốn ngủ với tôi?"
Bàn Nhược tiếp tục thản nhiên nói: "Đây không phải là chuyện đương nhiên sao? Tình đến chỗ sâu đậm, tất cả đều nước chảy thành sông."
"Ai có tình với anh!" Tôi phẫn nộ trừng mắt nhìn anh ta, "Sau đó làm không thành chứ? Nếu tôi bị phá nguyên âm thì sẽ tự mình cảm nhận được."
Nụ cười của Bàn Nhược trở nên thần bí: "Chính là bởi vì cái này. Tôi mới phát hiện ra bí mật trên người cô."
Tôi nhíu mày: "Có thể đừng câu giờ được không? Nói thẳng đi, rốt cuộc là chuyện gì?"
Bàn Nhược chậm rãi uống một ngụm rượu: "Lúc đó, tôi cởi quần áo của cô, đang muốn tiến vào thì thân thể của cô lại đột nhiên có biến hóa."
Tôi giật mình: "Biến hóa? Biến hóa gì?"
Bàn Nhược đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt tôi, ở bên tai tôi thấp giọng nói: "Tôi nhìn thấy, trên đỉnh đầu của cô mọc ra một cái sừng."
Tôi kinh ngạc nhìn anh ta: "Cái gì? Sừng?"
Bàn Nhược cười: "Giống như con kỳ lân phương Tây vậy. Cô mở mắt ra, hai mắt đỏ ngầu, sau đó bóp cổ tôi."
Tôi nhíu chặt mày thành hình chữ xuyên.
Bàn Nhược: "Lúc đó trên người cô tràn ngập quỷ khí rất nặng, thậm chí còn nồng đậm hơn cả quỷ khí của tôi - một Quỷ Đế."
Tôi đứng bật dậy, cao giọng nói: "Anh rốt cuộc muốn nói gì?"
Bàn Nhược sờ sờ cằm, thờ ơ trả lời: "lúc cô tỉnh lại, chuyện xảy ra sau khi say rượu đều quên hết, cho nên sau đó tôi lại thử thêm vài lần, cuối cùng tôi cũng xác định được, cô là....."
"Im miệng!" Tôi lớn tiếng nói, "Đừng nói nữa!"
Bàn Nhược nở nụ cười rạng rỡ, nhàn nhã bưng ly rượu lên: "Phi Viêm, thân thế của cô thật là kinh người, bất quá, tôi thích."
Tôi bế Tiểu Hi lên, nói với anh ta: "Tôi phải đi rồi."
Tôi đi đến cửa, Bàn Nhược đột nhiên lên tiếng: "Hồng Đế đã đặt bẫy trên hòn đảo này, cô cẩn thận một chút."
"Không cần anh quan tâm." Tôi tâm phiền ý loạn, xoay người nhanh chóng bước ra ngoài.
Bàn Nhược thở dài một tiếng, tự lẩm bẩm với bản thân: "Thật là đáng tiếc, khó khăn lắm mới tìm được một người cùng chí hướng có thể cùng nhau uống rượu, lại bị cái tên Thành Hạo vô vị kia giành trước."
Anh ta xoay cổ tay, trong tay hiện ra một chiếc gương, nhìn mình trong gương tự hào nói: "Mình rõ ràng đẹp trai hơn tên đó nhiều, Phi Viêm này mắt mũi gì kỳ vậy, không nhìn trúng mình mà lại nhìn trúng cái tên cuồng tu luyện kia."
Nghĩ đến đây, trong mắt anh ta có chút cô đơn: "Lại phải trở về Địa Ngục rồi, thật là cô đơn mà, thời gian dài đằng đẵng ngay cả một người cùng uống rượu cũng không có, phải làm sao để vượt qua đây?"
(Ông Quỷ Đế này cute ghê)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.