Chương 172: Tội phạm
Thôn Quỷ Đích Nữ Hài
14/10/2024
Edit: Frenalis
Nhưng tôi cũng không nhàn rỗi, tôi thả Kim Giáp tướng quân ra phân thân thành nhiều con côn trùng len lỏi khắp thung lũng thám thính, có bất kỳ động tĩnh gì sẽ báo cho tôi biết.
Thời gian trôi qua từng giờ, mặt trời dần ngả về Tây. Tôi lấy ra vài chiếc bánh quy khô từ ba lô, chuẩn bị cho bữa tối. Bỗng nhiên Kim Giáp Tướng Quân báo cho tôi biết có người xâm nhập vào hang động đá vôi.
Tôi giật mình, hay là người của Diệp Gia phái tới? Chu Nguyên Hạo lúc này đang trong giai đoạn tu luyện quan trọng, không thể để họ phá hỏng.
Kim Giáp Tướng Quân nói cho tôi biết đó chính là nhóm tội phạm ở nhà nghỉ lúc trước.
Tôi ngạc nhiên, không thể tin được sự trùng hợp này. Bọn chúng tìm kiếm kho báu, liệu có thể ở ngay trong thung lũng này?
Vì Kim Giáp Tướng Quân đang ở trạng thái phân thân, nên tôi không thể trực tiếp quan sát qua mắt nó. Tôi đành lặng lẽ đi vào hang động đá vôi, âm thầm theo dõi bọn chúng từ xa.
Trên tay bọn chúng đều có súng!
Có nhầm lẫn gì không? Đây là Hoa Hạ chứ không phải nước ngoài, sao ai cũng dễ dàng mang theo súng vậy?
Tôi nhíu mày, suy nghĩ nghiêm túc liệu có nên ra lệnh cho Kim Giáp Tướng Quân tiêu diệt bọn chúng hay không. Bọn chúng đang ở trong hang động đá vôi, nếu chết ở đây, máu thịt tan nát, có lẽ sẽ chẳng ai phát hiện.
Khi tôi chuẩn bị ra lệnh cho Kim Giáp Tướng Quân hành động, có một tên tội phạm dừng bước: "Chính là chỗ này."
Bọn chúng giơ đuốc lên, cũng giúp tôi nhìn rõ hơn. Người ra lệnh chính là gã đàn ông gầy gò nhất trong nhóm, mặc áo sơ mi trắng, đeo kính gọng vàng, trông như một học giả. Nhưng hắn lại là thủ lĩnh của nhóm này.
Bốn chữ "nhã nhặn bại hoại" hiện lên trong đầu tôi.
Kính gọng vàng nhìn xuống đất và ra lệnh: "Lấy nó ra."
Tôi nhìn thấy tên Chuột Hôi vạm vỡ lấy ra một thứ gì đó từ ba lô du lịch, trông giống như mấy cây cột tròn được buộc chung lại với nhau.
Tôi ở trong lòng mắng một câu thô tục, sau đó vội vàng lộn nhào ra xa. Một tiếng nổ vang dội khiến toàn bộ hang động đá vôi rung chuyển, vô số thạch nhũ nhọn hoắt rơi xuống như mưa.Tôi vội vàng né tránh, may mắn thoát khỏi kiếp nạn. Thực ra tôi nên dứt khoát hơn, sớm cho Kim Giáp Tướng Quân tiêu diệt hết bọn chúng.
Nhờ có nhiều phân thân của Kim Giáp Tướng Quân rải rác khắp thung lũng, nên tôi biết được Chu Nguyên Hạo vẫn an toàn. Nếu không tôi sẽ không tha thứ cho sự thiếu quyết đoán của bản thân.
Bụi đất mịt mù trong hang động đá vôi. Bọn tội phạm bị dính đầy tro bụi, bọn chúng vừa ho khan vừa vây quanh đi tới, kích động nói: "Lão đại, bên dưới thực sự có một cái hang!"
Tên mắt kính ném bó đuốc xuống dưới, sau đó mang theo một cái lồng chứa chuột bạch. Bọn chúng thả lồng xuống để kiểm tra khí độc. Khi xác nhận an toàn, tên mắt kính ra lệnh: "Chuột Hôi, mày xuống trước. Phần thưởng sẽ được chia đôi."
Chuột Hôi do dự, nhưng tên mắt kính nhắc nhở: "Quy tắc cũ, người xuống trước được chia hai phần."
Tên Chuột Hôi nghe vậy, nuốt nước miếng nhảy xuống. Những tên tội phạm khác cũng lần lượt nhảy theo, chỉ còn lại một tên cao to đầu trọc canh gác bên ngoài.
Tôi đang định giải quyết tên này, chợt nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ, người bình thường gần như không thể nghe được, nhưng thính lực của tôi rất tốt. Tôi nhận ra kẻ đó đang âm thầm tiếp cận tên đầu trọc mà hắn không hề hay biết.
Tên đầu trọc từ trong ngực móc ra điếu thuốc, châm lửa, hít một hơi thật sâu, đang định nhả khói thì bóng người phía sau bất ngờ lao tới, che miệng và bẻ gãy xương cổ hắn một cách nhanh gọn.
Tôi kinh hãi. Đây rõ ràng là một cao thủ ám sát, có lẽ đã từng đi lính.
Người đó lấy ra một cái đèn pin, rọi về phía sau mấy lần như một tín hiệu. Ngay lập tức, một nhóm người lặng lẽ xuất hiện.
Nhóm người này tuy không đông đảo nhưng ai cũng cao to vạm vỡ, đều cầm súng. Chuyện này khiến tôi hoang mang. Theo luật pháp Hoa Hạ, việc sở hữu súng là bất hợp pháp, tại sao ai ai cũng dễ dàng có súng như có đồ chơi vậy?
Người đàn ông vừa ám sát tên đầu trọc ra hiệu lệnh bằng vài cử chỉ về phía hang động dưới lòng đất, sau đó dẫn đầu nhảy xuống, lần lượt từng người trong nhóm cũng nhảy theo. Chỉ còn lại một người ở lại canh gác.
Tôi chờ một lúc, xác định không còn ai xuất hiện, tôi ra lệnh cho Kim Giáp Tướng Quân hành động. Kim Giáp Tướng Quân âm thầm bay lên tên canh gác, hắn run rẩy một hồi rồi ngã gục xuống.
Vì không rõ lai lịch của tên canh gác nên tôi không giết hắn mà chỉ cho Kim Giáp Tướng Quân tiêm thuốc mê vào người hắn, khiến hắn tạm thời mất đi ý thức.Việc tiêm thuốc mê vào cơ thể con mồi là kỹ năng bẩm sinh của nhiều loài côn trùng. Sau khi khiến con mồi tê liệt, chúng sẽ đẻ trứng lên cơ thể con mồi. Ấu trùng nở ra trong cơ thể con mồi, ăn máu thịt con mồi để trưởng thành. Con mồi sẽ bị ăn sống mà chết, rất tàn nhẫn.
Đây chính là quy luật khắc nghiệt của tự nhiên. Để sinh tồn, những loài côn trùng này đã biến thành những sát thủ đáng sợ.
Tôi kiểm tra tên canh gác, sờ thấy một chiếc thẻ bài trên cổ hắn. Nhìn kỹ hơn, tôi thấy trên đó có in logo quân đội. Tôi bị doạ đến đổ mồ hôi ướt sủng cả người. May là tôi không ra lệnh giết hắn, tên này thế mà lại là quân nhân!
Có thể bọn họ đến đây để truy bắt những kẻ tội phạm?
Tôi kéo hắn sang một chỗ khuất để tránh thu hút sự chú ý và ngăn chặn nguy cơ từ những kẻ tội phạm khác đến cướp đoạt "kho báu" bí ẩn. Nhớ lại lời nói của nhóm tội phạm trước đó, tôi khẳng định bí mật về kho báu đã bị lộ.
Sau khi giấu kỹ tên canh gác, tôi nhảy xuống hố sâu và sờ dọc theo vách động. Hẻm núi này rõ ràng là do con người tạo ra. Liệu đây có thực sự là nơi cất giấu kho báu của một vị quan thời cổ đại nào đó?
Tôi thả nhẹ bước chân tiến vào bên trong, hang động rất sâu. Tôi đột nhiên cảm nhận được một luồng quỷ khí mãnh liệt.
Trước đó không hề có quỷ khí, sự xuất hiện đột ngột này cho thấy rõ ràng họ đã thả ra thứ gì đó!
Tôi đã cho một phân thân của Kim Giáp Tướng Quân đi theo nhóm tội phạm. Phân thân báo lại rằng khi bọn chúng tiến vào sâu trong hang động, chúng phát hiện một không gian khác rộng lớn. Bên trong không gian trống rỗng, chỉ có một chiếc tủ bằng đồng đặt ở chính giữa căn phòng.
Chiếc tủ đồng được chạm khắc hoa văn cổ xưa tinh xảo. Ngay cả những người không am hiểu đồ cổ cũng có thể nhận ra giá trị của nó.
Tên mắt kính khẳng định chiếc tủ này ít nhất cũng thuộc niên đại Xuân Thu Chiến Quốc, có giá trị vô cùng đắt.
Tuy nhiên, chiếc tủ lại bị khóa chặt bằng dây xích sắt có khắc hoa văn cổ. Tên mắt kính cũng không thể giải mã những ký tự trên đó.
Bất chấp điều đó, bọn tội phạm có mang theo thiết bị hàn điện được chuẩn bị sẵn và cắt đứt sợi dây xích.
Chỉ vẻ ngoài của chiếc tủ thôi cũng đủ cho thấy giá trị to lớn của nó, hứa hẹn những món đồ quý giá bên trong.
Ánh mắt của tất cả bọn chúng đều rực sáng bởi lòng tham.
Ngay khi dây xích đầu tiên bị cắt đứt, trong hang động nổi lên một trận âm phong. Bọn tội phạm nghe thấy có tiếng động từ một góc tối phía sau.
Tên mắt kính cau mày, những tên tội phạm khác rút súng và cẩn thận tiến về phía góc khuất đó.
Tại góc khuất đó có một đống đá vụn, con người có thể ẩn náu dễ dàng ở nơi đó. Một tên tội phạm nhảy lên đống đá, túm lấy một người đang trốn sau đó và ném ra trước mặt mọi người.
Đó là một cô gái trẻ tuổi, mặc quần áo rách rưới, trông giống như dân làng ở địa phương gần đây.
Bọn tội phạm ngạc nhiên. Hang động này vừa mới cho nổ tung, làm sao có thể có phụ nữ ở đây?
Cô gái kia dường như bị doạ sợ, co người lại và run rẩy.
Tên mắt kính tiến đến, nắm lấy cổ họng cô gái, ép cô ngẩng đầu lên. Mặc dù khuôn mặt có chút bẩn thỉu, nhưng lại cực kỳ xinh đẹp.
"Nói! Làm thế nào mà cô đến đây?" Tên mắt kính lạnh lùng hỏi.
Cô gái run rẩy, lắp bắp: "Tôi....tôi lên núi hái thuốc... rồi rơi vào một cái hang... không biết làm thế nào lại đến đây."
Tên mắt kính liếc nhìn đàn em ra hiệu, Chuột Hôi đi qua quan sát một chút rồi nói: "Lão đại, có một cái hố ở đây."
Cái hố rất nhỏ, vừa đủ cho cô gái mảnh mai chui qua, nhưng những tên đàn ông to lớn thì không thể.
Tên mắt kính nheo mắt, còn bọn tội phạm đã không thể kiềm nén được mà nhìn chằm chằm vào cô gái xinh đẹp.
"Lão đại, anh em chúng ta đã gần một tháng không đụng đến phụ nữ rồi, anh thấy sao?" Chuột Hôi nuốt nước miếng, nhịn không được lên tiếng.
--------------------o-------------------
Nhưng tôi cũng không nhàn rỗi, tôi thả Kim Giáp tướng quân ra phân thân thành nhiều con côn trùng len lỏi khắp thung lũng thám thính, có bất kỳ động tĩnh gì sẽ báo cho tôi biết.
Thời gian trôi qua từng giờ, mặt trời dần ngả về Tây. Tôi lấy ra vài chiếc bánh quy khô từ ba lô, chuẩn bị cho bữa tối. Bỗng nhiên Kim Giáp Tướng Quân báo cho tôi biết có người xâm nhập vào hang động đá vôi.
Tôi giật mình, hay là người của Diệp Gia phái tới? Chu Nguyên Hạo lúc này đang trong giai đoạn tu luyện quan trọng, không thể để họ phá hỏng.
Kim Giáp Tướng Quân nói cho tôi biết đó chính là nhóm tội phạm ở nhà nghỉ lúc trước.
Tôi ngạc nhiên, không thể tin được sự trùng hợp này. Bọn chúng tìm kiếm kho báu, liệu có thể ở ngay trong thung lũng này?
Vì Kim Giáp Tướng Quân đang ở trạng thái phân thân, nên tôi không thể trực tiếp quan sát qua mắt nó. Tôi đành lặng lẽ đi vào hang động đá vôi, âm thầm theo dõi bọn chúng từ xa.
Trên tay bọn chúng đều có súng!
Có nhầm lẫn gì không? Đây là Hoa Hạ chứ không phải nước ngoài, sao ai cũng dễ dàng mang theo súng vậy?
Tôi nhíu mày, suy nghĩ nghiêm túc liệu có nên ra lệnh cho Kim Giáp Tướng Quân tiêu diệt bọn chúng hay không. Bọn chúng đang ở trong hang động đá vôi, nếu chết ở đây, máu thịt tan nát, có lẽ sẽ chẳng ai phát hiện.
Khi tôi chuẩn bị ra lệnh cho Kim Giáp Tướng Quân hành động, có một tên tội phạm dừng bước: "Chính là chỗ này."
Bọn chúng giơ đuốc lên, cũng giúp tôi nhìn rõ hơn. Người ra lệnh chính là gã đàn ông gầy gò nhất trong nhóm, mặc áo sơ mi trắng, đeo kính gọng vàng, trông như một học giả. Nhưng hắn lại là thủ lĩnh của nhóm này.
Bốn chữ "nhã nhặn bại hoại" hiện lên trong đầu tôi.
Kính gọng vàng nhìn xuống đất và ra lệnh: "Lấy nó ra."
Tôi nhìn thấy tên Chuột Hôi vạm vỡ lấy ra một thứ gì đó từ ba lô du lịch, trông giống như mấy cây cột tròn được buộc chung lại với nhau.
Tôi ở trong lòng mắng một câu thô tục, sau đó vội vàng lộn nhào ra xa. Một tiếng nổ vang dội khiến toàn bộ hang động đá vôi rung chuyển, vô số thạch nhũ nhọn hoắt rơi xuống như mưa.Tôi vội vàng né tránh, may mắn thoát khỏi kiếp nạn. Thực ra tôi nên dứt khoát hơn, sớm cho Kim Giáp Tướng Quân tiêu diệt hết bọn chúng.
Nhờ có nhiều phân thân của Kim Giáp Tướng Quân rải rác khắp thung lũng, nên tôi biết được Chu Nguyên Hạo vẫn an toàn. Nếu không tôi sẽ không tha thứ cho sự thiếu quyết đoán của bản thân.
Bụi đất mịt mù trong hang động đá vôi. Bọn tội phạm bị dính đầy tro bụi, bọn chúng vừa ho khan vừa vây quanh đi tới, kích động nói: "Lão đại, bên dưới thực sự có một cái hang!"
Tên mắt kính ném bó đuốc xuống dưới, sau đó mang theo một cái lồng chứa chuột bạch. Bọn chúng thả lồng xuống để kiểm tra khí độc. Khi xác nhận an toàn, tên mắt kính ra lệnh: "Chuột Hôi, mày xuống trước. Phần thưởng sẽ được chia đôi."
Chuột Hôi do dự, nhưng tên mắt kính nhắc nhở: "Quy tắc cũ, người xuống trước được chia hai phần."
Tên Chuột Hôi nghe vậy, nuốt nước miếng nhảy xuống. Những tên tội phạm khác cũng lần lượt nhảy theo, chỉ còn lại một tên cao to đầu trọc canh gác bên ngoài.
Tôi đang định giải quyết tên này, chợt nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ, người bình thường gần như không thể nghe được, nhưng thính lực của tôi rất tốt. Tôi nhận ra kẻ đó đang âm thầm tiếp cận tên đầu trọc mà hắn không hề hay biết.
Tên đầu trọc từ trong ngực móc ra điếu thuốc, châm lửa, hít một hơi thật sâu, đang định nhả khói thì bóng người phía sau bất ngờ lao tới, che miệng và bẻ gãy xương cổ hắn một cách nhanh gọn.
Tôi kinh hãi. Đây rõ ràng là một cao thủ ám sát, có lẽ đã từng đi lính.
Người đó lấy ra một cái đèn pin, rọi về phía sau mấy lần như một tín hiệu. Ngay lập tức, một nhóm người lặng lẽ xuất hiện.
Nhóm người này tuy không đông đảo nhưng ai cũng cao to vạm vỡ, đều cầm súng. Chuyện này khiến tôi hoang mang. Theo luật pháp Hoa Hạ, việc sở hữu súng là bất hợp pháp, tại sao ai ai cũng dễ dàng có súng như có đồ chơi vậy?
Người đàn ông vừa ám sát tên đầu trọc ra hiệu lệnh bằng vài cử chỉ về phía hang động dưới lòng đất, sau đó dẫn đầu nhảy xuống, lần lượt từng người trong nhóm cũng nhảy theo. Chỉ còn lại một người ở lại canh gác.
Tôi chờ một lúc, xác định không còn ai xuất hiện, tôi ra lệnh cho Kim Giáp Tướng Quân hành động. Kim Giáp Tướng Quân âm thầm bay lên tên canh gác, hắn run rẩy một hồi rồi ngã gục xuống.
Vì không rõ lai lịch của tên canh gác nên tôi không giết hắn mà chỉ cho Kim Giáp Tướng Quân tiêm thuốc mê vào người hắn, khiến hắn tạm thời mất đi ý thức.Việc tiêm thuốc mê vào cơ thể con mồi là kỹ năng bẩm sinh của nhiều loài côn trùng. Sau khi khiến con mồi tê liệt, chúng sẽ đẻ trứng lên cơ thể con mồi. Ấu trùng nở ra trong cơ thể con mồi, ăn máu thịt con mồi để trưởng thành. Con mồi sẽ bị ăn sống mà chết, rất tàn nhẫn.
Đây chính là quy luật khắc nghiệt của tự nhiên. Để sinh tồn, những loài côn trùng này đã biến thành những sát thủ đáng sợ.
Tôi kiểm tra tên canh gác, sờ thấy một chiếc thẻ bài trên cổ hắn. Nhìn kỹ hơn, tôi thấy trên đó có in logo quân đội. Tôi bị doạ đến đổ mồ hôi ướt sủng cả người. May là tôi không ra lệnh giết hắn, tên này thế mà lại là quân nhân!
Có thể bọn họ đến đây để truy bắt những kẻ tội phạm?
Tôi kéo hắn sang một chỗ khuất để tránh thu hút sự chú ý và ngăn chặn nguy cơ từ những kẻ tội phạm khác đến cướp đoạt "kho báu" bí ẩn. Nhớ lại lời nói của nhóm tội phạm trước đó, tôi khẳng định bí mật về kho báu đã bị lộ.
Sau khi giấu kỹ tên canh gác, tôi nhảy xuống hố sâu và sờ dọc theo vách động. Hẻm núi này rõ ràng là do con người tạo ra. Liệu đây có thực sự là nơi cất giấu kho báu của một vị quan thời cổ đại nào đó?
Tôi thả nhẹ bước chân tiến vào bên trong, hang động rất sâu. Tôi đột nhiên cảm nhận được một luồng quỷ khí mãnh liệt.
Trước đó không hề có quỷ khí, sự xuất hiện đột ngột này cho thấy rõ ràng họ đã thả ra thứ gì đó!
Tôi đã cho một phân thân của Kim Giáp Tướng Quân đi theo nhóm tội phạm. Phân thân báo lại rằng khi bọn chúng tiến vào sâu trong hang động, chúng phát hiện một không gian khác rộng lớn. Bên trong không gian trống rỗng, chỉ có một chiếc tủ bằng đồng đặt ở chính giữa căn phòng.
Chiếc tủ đồng được chạm khắc hoa văn cổ xưa tinh xảo. Ngay cả những người không am hiểu đồ cổ cũng có thể nhận ra giá trị của nó.
Tên mắt kính khẳng định chiếc tủ này ít nhất cũng thuộc niên đại Xuân Thu Chiến Quốc, có giá trị vô cùng đắt.
Tuy nhiên, chiếc tủ lại bị khóa chặt bằng dây xích sắt có khắc hoa văn cổ. Tên mắt kính cũng không thể giải mã những ký tự trên đó.
Bất chấp điều đó, bọn tội phạm có mang theo thiết bị hàn điện được chuẩn bị sẵn và cắt đứt sợi dây xích.
Chỉ vẻ ngoài của chiếc tủ thôi cũng đủ cho thấy giá trị to lớn của nó, hứa hẹn những món đồ quý giá bên trong.
Ánh mắt của tất cả bọn chúng đều rực sáng bởi lòng tham.
Ngay khi dây xích đầu tiên bị cắt đứt, trong hang động nổi lên một trận âm phong. Bọn tội phạm nghe thấy có tiếng động từ một góc tối phía sau.
Tên mắt kính cau mày, những tên tội phạm khác rút súng và cẩn thận tiến về phía góc khuất đó.
Tại góc khuất đó có một đống đá vụn, con người có thể ẩn náu dễ dàng ở nơi đó. Một tên tội phạm nhảy lên đống đá, túm lấy một người đang trốn sau đó và ném ra trước mặt mọi người.
Đó là một cô gái trẻ tuổi, mặc quần áo rách rưới, trông giống như dân làng ở địa phương gần đây.
Bọn tội phạm ngạc nhiên. Hang động này vừa mới cho nổ tung, làm sao có thể có phụ nữ ở đây?
Cô gái kia dường như bị doạ sợ, co người lại và run rẩy.
Tên mắt kính tiến đến, nắm lấy cổ họng cô gái, ép cô ngẩng đầu lên. Mặc dù khuôn mặt có chút bẩn thỉu, nhưng lại cực kỳ xinh đẹp.
"Nói! Làm thế nào mà cô đến đây?" Tên mắt kính lạnh lùng hỏi.
Cô gái run rẩy, lắp bắp: "Tôi....tôi lên núi hái thuốc... rồi rơi vào một cái hang... không biết làm thế nào lại đến đây."
Tên mắt kính liếc nhìn đàn em ra hiệu, Chuột Hôi đi qua quan sát một chút rồi nói: "Lão đại, có một cái hố ở đây."
Cái hố rất nhỏ, vừa đủ cho cô gái mảnh mai chui qua, nhưng những tên đàn ông to lớn thì không thể.
Tên mắt kính nheo mắt, còn bọn tội phạm đã không thể kiềm nén được mà nhìn chằm chằm vào cô gái xinh đẹp.
"Lão đại, anh em chúng ta đã gần một tháng không đụng đến phụ nữ rồi, anh thấy sao?" Chuột Hôi nuốt nước miếng, nhịn không được lên tiếng.
--------------------o-------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.