Cô Gái Địa Ngục

Chương 303: Trần gia âm hiểm

Thôn Quỷ Đích Nữ Hài

14/10/2024

Phản ứng của tôi rất bình thản: “Không cần vội, Trần tiên sinh, ông không thể chỉ dựa vào một khối ngọc bội mà nói tôi và Trần gia của các người là thân thích. Ông còn có bằng chứng gì khác không?”

Trần Lăng cười nói: “Tiểu Lâm à, trước khi tôi đến đây, gia chủ đã nói với tôi. Năm đó, ông ấy từng kết hôn với một cô gái tên là Khương Thất Nương, sinh được một người con tên là Trần Uyên. Về sau, vì gia tộc xảy ra chuyện, gia chủ buộc phải trở về gia tộc, mất liên lạc suốt nhiều năm qua.”

Trần Uyên… Ba tôi tên là Khương Uyên.

Tôi nhàn nhạt cười: “Trần tiên sinh, nếu tôi không nhầm, vị gia chủ của Trần gia các người đã bỏ rơi vợ con, không hề quan tâm đến họ. Hơn nữa, tôi còn nghe nói sau khi trở về nhà, ông ta đã tái hôn và có con cái mới. Lúc trước ông ta đã ly hôn với Khương Thất Nương chưa? Nếu không, ông ta có phạm tội trùng hôn không?”

Trần Lăng vốn nghĩ tôi sẽ kích động nhận bọn họ, không ngờ tôi lại trực tiếp phản ứng như vậy, khiến mặt ông ta đỏ lên.

“Khụ khụ, Tiểu Lâm, năm đó gia chủ cũng là bị buộc bất đắc dĩ…”

“Chờ một chút.” Tôi đưa tay ngăn lại, “Những lời này không cần nói nữa, đều là sáo rỗng, tôi đã nghe nhiều trên phim truyền hình rồi. Ngọc bội các người cũng đã mang tới, mời trở về đi.”

“Cô có thái độ gì vậy?” Người trẻ tuổi đi cùng lập tức nhảy dựng lên, giận dữ nói, “Trần gia chúng tôi nguyện ý nhận cô đó là phúc khí của cô tám đời tu luyện, cô là dân đen mà còn dám được đà lấn tới?”

Chu Nguyên Hạo sầm mặt lại: “Trần tiên sinh, đây chính là gia giáo của Trần gia các người sao? Đến nhà người khác giống như chợ búa ồn ào, nhục mạ chủ nhân. Trần gia, cũng không gì hơn cái này.”

Dứt lời, anh cao giọng nói: “Trịnh thúc, tiễn khách.”

“Vâng.” Trịnh thúc đã sớm thấy ngứa mắt với hai cha con này, mỉm cười khẽ vươn tay: “Hai vị, mời.”

Sắc mặt Trần Lăng rất khó coi, vội la lên: “Tiểu Lâm, ông nội của cô hiện đang trúng độc rất nặng, nhất định phải có máu của cô mới cứu được. Cô hãy nghĩ đến việc ông ấy là ông nội của cô mà mau cứu gia chủ đi.”

Trong nháy mắt đó, tôi không chỉ không tức giận, ngược lại còn muốn cười.

Bà nội, nhìn đi, đây chính là người mà bà đã coi trọng. Bà thông minh một đời, bao nhiêu người si tình không chọn, lại chọn một kẻ cặn bã thế này!

“Làm càn!” Trần Gia Hòa hướng về phía Trịnh thúc đang khách khí mời họ ra ngoài, giận dữ nói, “Cút đi, các người là thứ gì cũng dám đến đuổi chúng tôi?”

Lúc này, áo khoác màu xám của hắn tách ra, tôi nhìn thấy bên hông hắn có treo một cây chủy thủ, ánh mắt tôi thay đổi nói: “Chờ một chút.”

Trịnh thúc nghe vậy lui ra một bên, tôi đi đến trước mặt Trần Gia Hòa, âm thanh lạnh lùng nói: “Cây chủy thủ bên hông anh, cho tôi xem một chút.”

Trần Gia Hòa cả giận: “Dựa vào cái gì?”

Trước mắt bỗng nhiên hoa lên, thanh chủy thủ đã rơi vào tay Chu Nguyên Hạo. Trần Gia Hòa nổi giận: “Khốn kiếp, trả lại chủy thủ cho tôi, đó là do ông nội của tôi tặng!”

Tôi cầm chủy thủ trong tay, mở vỏ dao ra, bỗng nhiên cười: “Tốt, tốt, thật không ngờ, đường đường Trần gia lại là loại người này.”

Trần Lăng không khỏi trầm mặt, hỏi: “Tiểu Lâm, cô có ý gì?”



“Đừng gọi tôi như vậy, tôi và Trần gia của các người không có gần gũi như thế.” Tôi không khách khí chút nào giơ chủy thủ lên, ở chuôi dao có một chữ triện “Khương”.

“Cây chủy thủ này là đồ của gia đình tôi.” Tôi lạnh lùng nhìn hai người họ, “Xem ra năm đó khi gia chủ Trần gia bỏ rơi vợ con, còn lấy đi không ít bảo bối của gia đình vợ.”

Mặt Trần Lăng lập tức không thể nhịn được: “Cô Khương, lời này không thể nói lung tung. Đây là chủy thủ linh năng, có thể do bà nội cô đã đưa cho gia chủ của tôi.”

“Ngay cả vợ cũng không cần mà lại giữ đồ vợ tặng, còn tùy tiện tặng cho người khác, thật là một gia chủ cao khiết chính phái của Trần gia.” Tôi vỗ tay cười nói.

Trần Lăng hít sâu một hơi đè nén phẫn nộ trong lòng, cố gắng hòa ái nói: “Khương Lâm, chỉ cần cô bây giờ nguyện ý trở lại Trần gia, cô chính là cháu gái của gia chủ dòng chính Trần gia, đối với tương lai của cô sẽ rất có lợi. Nếu cô muốn gả vào Chu gia, hai gia tộc thông gia, cô gả tới cũng nở mày nở mặt.”

Chu Nguyên Hạo trầm giọng nói: “Ở Chu gia, cô ấy muốn phong quang tự nhiên có tôi lo, không cần người ngoài nhiều lời.”

Tôi ném chủy thủ xuống chân Trần Gia Hòa, một câu hai ý nói: “Đã ra khỏi nhà tôi, tôi cũng khinh thường lấy trở về. Anh cầm đi, mỗi khi dùng đến, anh sẽ nhớ rằng vũ khí này là của nhà chúng tôi.”

Trần Gia Hòa nổi trận lôi đình: “Khương Lâm, chúng tôi sẽ chống mắt nhìn xem!”

*****

Về đến phòng, nước mắt tôi không tự chủ được mà chảy xuống. Chu Nguyên Hạo lấy một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên má tôi: “Lâm Lâm, nếu như em đồng ý, cho anh một năm, trong vòng một năm anh sẽ khiến Trần gia vĩnh viễn biến mất khỏi Hoa Hạ.”

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, nét mặt của anh hết sức chăm chú và kiên định. Tôi biết, đây không phải là khoác lác, anh thật sự có thể làm được.

“Không cần.” Tôi trầm thấp thở dài, “Tôi chỉ cầu mong cả đời không phải qua lại với Trần gia.”

“Được.” Chu Nguyên Hạo nói, “Anh sẽ bảo vệ em.”

Tôi đưa hai tay ra trước mặt anh: “Trước tiên tháo xiềng xích này ra đi, chính tôi sẽ tự bảo vệ mình.”

Chu Nguyên Hạo im lặng không trả lời, khiến tôi cảm thấy khó chịu. Dù anh thật sự thích tôi, cũng chỉ là lòng ham chiếm hữu mà thôi.

“Tôi muốn yên tĩnh một mình.” Tôi mệt mỏi nói.

Chu Nguyên Hạo ôm lấy vai tôi: “Anh sẽ đưa em về biệt thự riêng, nghỉ ngơi thật tốt.”

Ngồi trong phòng ngủ tại biệt thự riêng của Chu Nguyên Hạo, nhìn quanh bốn phía, tôi đột nhiên cảm thấy nơi này giống như một chiếc lồng chim bằng vàng, Chu Nguyên Hạo muốn nhốt tôi như một con chim hoàng yến.

Anh tưởng rằng làm vậy sẽ khiến tôi hồi tâm chuyển ý, nhưng không nghĩ rằng điều này chỉ khiến tôi càng xa lánh hơn.

*****



Chu gia dưới sự dẫn dắt của anh đã phát triển trở lại, Chu Nguyên Hạo trong thời gian này vô cùng bận rộn.

Anh là quỷ, tự nhiên không tiện ra mặt, vì vậy mọi việc bên ngoài đều do Trịnh thúc và thím Hai xử lý, còn anh thì ở bên nhà chung của Chu gia lập kế hoạch từ phía sau.

Biệt thự riêng xung quanh có cao thủ do anh an bài bảo vệ, tôi một mình ở đây nhàm chán chỉ có thể xem TV để giết thời gian. Hôm nay, trong lúc đang xem bản tin thời sự, tôi chợt nghe tiếng thắng xe rất gấp.

Tôi đứng dậy đẩy rèm cửa ra, nhìn thấy mấy người mặc vest đen bước xuống từ một chiếc xe màu đen không có biển số. Thân hình họ nhanh như chớp, tấn công hai cao thủ ở cổng chính, chỉ trong một chiêu đã bẻ gãy cổ họ.

Trong lòng tôi kinh hãi, những người này rõ ràng đều có tu vi tứ phẩm, trong đó còn có một người đạt ngũ phẩm!

Tôi cắn răng, đây chắc chắn là người của Trần gia. Gia chủ của họ cần máu tôi để cứu mạng, tự nhiên sẽ không tiếc bỏ tiền vốn.

Tôi hung hăng nhìn thoáng qua xiềng xích trên cổ tay mình, nghiến răng nghĩ thầm: Chu Nguyên Hạo, lần này anh hại chết tôi rồi.

Lúc này, cửa mở, hai người đàn ông cao lớn bước vào, họ đều là cao thủ của Chu gia được Chu Nguyên Hạo bố trí để bảo vệ tôi.

“Cô Khương, hiện giờ nơi này không an toàn, xin mời cô đi theo chúng tôi.”

Tôi hơi gật đầu, đi theo họ xuống thư phòng tầng dưới. Họ mở giá sách, lộ ra một đường hầm bí mật.

Hai người một trước một sau hộ tống tôi vào đường hầm. Chỉ đi vài bước, người đi trước bỗng nhiên quay đầu lại, tôi chưa kịp phản ứng thì hắn đã rút súng ra, nhắm vào người bảo vệ phía sau tôi, bắn một phát.

Người bảo vệ phía sau mở to mắt, mặt mũi đầy kinh ngạc, rồi ngã gục xuống.

Tôi cắn chặt răng nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt. Hắn tựa hồ được gọi là A Vũ.

“Anh là nội ứng?”

A Vũ mặt không biểu cảm, giữ chặt cánh tay tôi lôi ra khỏi đường hầm. Bên ngoài đường hầm có một chiếc xe không biển số. Tôi bị nhét vào trong xe, bên trong có Trần Lăng và Trần Gia Hòa.

Trần Lăng mỉm cười, trong mắt lóe lên một tia đắc ý: “Tiểu Lâm, chúng ta lại gặp nhau.”

Chưa dứt lời, Trần Gia Hòa đã vung tay đánh tôi một bạt tai, khiến tôi thấy ngai ngái trong miệng, khóe miệng chảy ra một giọt máu tươi.

“Ông đây đã đến tận nơi gặp cô, cô lại dám vũ nhục tôi trước mặt mọi người. Hiện tại rơi vào tay tôi, chờ chữa khỏi bệnh cho gia chủ, tôi sẽ không để cô yên.”

Không ngờ người xuất thân từ một gia tộc lớn lại nói những lời như một kẻ lưu manh.

Tôi lạnh lùng nhìn hắn: “Cái bạt tai này tôi ghi nhớ, sẽ đòi lại gấp bội lần.”

Trần Gia Hòa giận dữ, lại vung tay đánh tôi một bạt tai nữa. Tôi không chút nào yếu thế, quay đầu hung tợn nhìn chằm chằm hắn. Hắn tức giận liên tiếp đánh tôi mấy cái bạt tai nữa, mặt tôi sưng lên thật cao, nhưng tôi vẫn không sờn lòng, nhìn hắn chằm chằm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Gái Địa Ngục

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook