Chương 325: Tư nam bị bắt cóc
Thôn Quỷ Đích Nữ Hài
14/10/2024
Tôi giật mình: “Cô đã giết người đàn ông của cô sao?”
Sắc mặt Phó Xuân trắng bệch như tờ giấy, Tư Không Thiếu Trạch lạnh lùng nói: “Nói, cô dẫn tôi ra ngoài có mục đích gì?”
Phó Xuân run rẩy, cô ta nghĩ rằng sau khi giết người đã cẩn thận tắm rửa, lại không ngờ một thân đầy vết máu, Tư Không Thiếu Trạch lại phát hiện ngay lập tức.
“Đại nhân, tha mạng, tôi cũng bị buộc bất đắc dĩ.” Phó Xuân hoảng sợ nói, “Bọn họ nói sẽ xuống tay với em gái của ngài…”
Ánh mắt Tư Không Thiếu Trạch lóe lên sát khí, tôi nghe thấy tiếng xương gãy, chưa kịp phản ứng lại thì thấy đầu Phó Xuân đã bị anh ta bẻ gãy.
Anh ta ném Phó Xuân xuống đất như ném rác rưởi, sau đó nhanh chóng bước ra ngoài.
Tôi nói với Chu Nguyên Hạo: “Chúng ta cũng đi hỗ trợ.”
Khương Kha vội vàng nói: “Em cũng đi.”
“Không được, em ở nhà.” Tôi nói.
“Để cậu ta đi thôi.” Chu Nguyên Hạo ý tứ sâu xa nhìn hắn một cái, “Nhốt trong lồng chim nhỏ, vĩnh viễn không thành mãnh cầm, chiến trường là sân huấn luyện tốt nhất.”
Tôi cắn răng: “Em đi cùng chị, tuyệt đối không được tự tiện hành động.”
Khương Kha liền vội vàng gật đầu.
Khi tôi nhanh chóng ra ngoài, hai người bọn họ lại ánh mắt giao phong.
Tư Không Thiếu Trạch đi rất nhanh, Khương Kha mới tu luyện có hai ngày đương nhiên không theo kịp, tôi định kéo cậu lại, Chu Nguyên Hạo bình tĩnh nói: “Giao cho anh.”
Nói xong, anh cõng Khương Kha trên vai.
Khương Kha nói rất nhỏ bên tai Chu Nguyên Hạo: “Bệ hạ, ta thích ngài ôm ta.”
Chu Nguyên Hạo lạnh lùng nói: “Nằm mơ.”
Tôi dường như nghe thấy gì đó, quay đầu hỏi: “Các người đang nói gì vậy?”
Chu Nguyên Hạo mặt không đổi sắc: “cậu ta nói muốn tự mình đi, anh nói ‘Nằm mơ’.”
Chẳng biết tại sao, tôi luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng
****
Tư Không Thiếu Trạch trở về nhà, anh ta vẫn ở trong căn nhà mà tôi thuê cho anh ta lần trước, trong phòng sách vẫn sáng đèn, một cuốn “Ba năm thi đại học năm năm mô phỏng” nằm lăn lốc trên mặt đất, anh ta trầm mặc một lúc rồi cúi người nhặt lên.
Tôi có chút áy náy, nếu không vì tôi tin vào Phó Xuân, kêu anh ta ra ngoài gặp mặt thì có lẽ Tư Nam đã không gặp chuyện.
“Tôi có cách tìm bọn họ.” Chu Nguyên Hạo bỗng nhiên lên tiếng.
Tư Không Thiếu Trạch nhìn anh, anh nói: “Tiểu Hắc có thể dựa vào mùi tìm được Tư Nam.”
Tôi nhíu mày: “Tuy chó có khứu giác nhạy bén nhưng đây là thành phố lớn, hơn nữa tiểu Hắc chưa được huấn luyện.”
Chu Nguyên Hạo cười nhạt: “Tiểu Hắc không phải chó bình thường.”
Không lâu sau, anh đem tiểu Hắc tới, rồi cầm cuốn sách bài tập đưa tiểu Hắc ngửi, tiểu Hắc sủa hai tiếng rồi quay người chạy ra ngoài.
“Đuổi theo.” Chu Nguyên Hạo nói.
Chúng tôi đuổi theo con chó đen chạy đến khu vực náo nhiệt, vào một tòa nhà đang xây dựng dở.
Những năm gần đây bất động sản được xây dựng rầm rộ, khắp nơi có nhà lầu bỏ hoang vì chủ phá sản, tiểu Hắc dừng lại cách tòa nhà một trăm mét, nằm rạp trên đất nghẹn ngào sủa hai tiếng.
Tư Nam ở ngay trong tòa nhà này.
Đúng lúc này, chúng tôi nghe được một âm thanh vang lên bên tai: "Hoan nghênh vào cung điện tạm thời của ta.” Giọng nói kia như đang đùa cợt, “Mời vào nói chuyện.”
Chúng tôi đưa mắt nhìn nhau, Tư Không Thiếu Trạch dẫn đầu đi thẳng vào tòa nhà, theo sau là một vài người trong chúng tôi.
Chúng tôi đi hết tầng cao nhất của tòa nhà đang xây dở. Trên đỉnh tòa nhà có gió hơi thổi mạnh, vừa bước vào, chúng tôi phát hiện ở đây có ít nhất hai mươi Phi Cương, bọn chúng đứng vị trí tùy ý nhưng kỳ thực là tỉ mỉ an bài, chặn hết đường tiến và lùi, chỉ cần chúng tôi dị động, bọn chúng sẽ hợp nhau tấn công.
Một bóng người cao lớn đứng quay lưng về phía chúng tôi, nhìn ngắm thành phố phồn hoa dưới chân. Trong bóng tối, những ánh đèn như ngọc quý lấp lánh, như sao trời trong Ngân Hà mê hoặc lòng người.
“Ngươi là Lục Uy Quyền?” Tư Không Thiếu Trạch mở miệng.
“Ngươi là Tư Không Thiếu Trạch?” Lục Uy Quyền vẫn quay lưng, “Ta nghe nói về ngươi. Là Hạn Bạt lại đi làm an ninh trong trường học, thật là mất mặt Hạn Bạt.”
Dứt lời, hắn từ từ quay lại, lộ ra khuôn mặt đoan chính, khoảng ba mươi sáu ba mươi bảy tuổi, mặc quần dài và áo khoác xám bạc.
Người này, rất nguy hiểm.
Khương Kha nhích lại gần tôi, tôi che chắn cậu sau lưng.
“Em gái ta đâu?” Tư Không Thiếu Trạch lạnh lùng hỏi.
Ánh mắt Lục Uy Quyền quét qua chúng tôi, chợt dừng trên người tôi, hắn nhếch khoé miệng, nói: “Hương vị thật thơm ngọt, huyết dịch của cô gái này là cực phẩm, ngươi nhịn được không hút máu, ăn thịt cô ta sao?”
Mặt tôi đỏ lên, những ngày này tôi đến kỳ kinh nguyệt, đoán chừng hắn ngửi thấy mùi máu, còn nói thơm ngọt khiến tôi cảm thấy xấu hổ.
Cơ thể Tư Không Thiếu Trạch đột nhiên phóng ra năng lượng cực mạnh, một luồng khí nóng như thiêu đốt lan ra xung quanh. Một số cỏ dại mọc trên các vết nứt trên mái nhà nhanh chóng khô héo ngay khi tiếp xúc với luồng khí nóng.
Tất cả Phi Cương xung quanh đều lùi lại một bước, không dám ngẩng đầu lên.
Lục Uy Quyền cảm nhận được nguy hiểm nên nheo mắt lại, trong người tràn ngập khí nóng. Hai hơi thở va vào nhau, khiến nhiệt độ xung quanh tăng lên nhanh chóng như đang giữa mùa hè, mồ hôi đầm đìa.
Lúc này, tôi biết chúng tôi không nên đến, hai Hạn Bạt đấu nhau, không phải chuyện chúng tôi có thể tham dự.
Đột nhiên, hai người cùng nhau bay lên trời, tôi thở phào nhẹ nhõm. Tư Không Thiếu Trạch không muốn gây ra quá nhiều tiếng động trên mặt đất, tránh hậu quả không tốt.
"Oanh!" Trên bầu trời xuất hiện một cỗ năng lượng dao động mạnh mẽ, sau đó pháo hoa nổ tung, một đợt nhiệt lượng quét qua, nhiệt độ có thể tăng mạnh trong bán kính vài trăm mét.
Lúc này đám Phi Cương đã bao vây ba người chúng tôi, nói chính xác thì mục tiêu của chúng đương nhiên là tôi, bởi vì trên người tôi tràn ngập mùi thơm ngọt ngào của máu.
Tôi nheo mắt lại, lấy ra một cái gương đồng từ trong túi đeo vai.
Bát Quái Trấn Thi Kính!
Đám Phi Cương không nhận ra cái gương này, nhưng cũng cảm thấy uy hiếp nghiêm trọng.
Tôi cười lạnh, các người còn cho rằng Khương Lâm vẫn là người như trước kia sao?
Tôi cắn ngón trỏ, vẽ quỷ phù sau lưng Bát Quái Trấn Thi Kính, rồi ném lên trời, Bát Quái Trấn Thi Kính lập tức phát ra tia sáng vạn trượng, lơ lửng giữa không trung, bao phủ tất cả Phi Cương vào trong ánh sáng đó.
Phi Cương số lượng nhiều nên không thể trấn áp hết, nhưng khiến tốc độ chúng trở nên chậm chạp.
Tôi và Chu Nguyên Hạo lướt mắt nhìn nhau, trong tay bừng lên một chùm ánh lửa.
Lửa Địa Ngục!
Nhìn thấy ngọn lửa, sắc mặt đám cương thi đột nhiên trở nên tái nhợt.
“Các vị.” Tôi cao giọng nói, “Hoan nghênh đến với Địa Ngục.”
Trận đấu bắt đầu, hai đối hai mươi, tôi và Chu Nguyên Hạo kề vai chiến đấu trong đám Phi Cương trái phải chém giết, phối hợp ăn ý.
Nhưng tôi không chú ý đến Khương Kha chậm rãi lùi đến phía sau tháp nước, hắn dừng lại, quay người, thấy hai Phi Cương đang đứng đó, dùng ánh mắt âm tà dò xét hắn.
“Anh, anh nói hắn là nam hay nữ?” Một cương thi hỏi.
“Là nam hay nữ, chỉ cần cởi đồ ra là biết ngay thôi mà?” Một tên khác liếm môi nói.
Khương Kha nghiêng đầu nhìn về phía chiến trường, khóe miệng khẽ cong, nở một nụ cười bí hiểm: “Vị trí này là góc khuất, không ai nhìn thấy, thật quá hoàn hảo.”
“Mày nói gì vậy?” Hai tên cương thi cười độc ác, “Bị dọa đến hoảng loạn rồi à? Không sao, bọn tao sẽ an ủi mày.”
Khương Kha nhìn bọn chúng, ánh mắt như đang nhìn vào những xác chết. Hắn bỗng nhiên cười, dưới ánh trăng nụ cười ấy trở nên ma mị, hấp dẫn đến mức khiến hai tên cương thi ngây dại.
“Mẹ nó, thằng này thật sự đẹp quá, em không nhịn được.”
“Vậy còn chờ gì nữa, cùng tiến lên.”
Hai tên như mãnh hổ lao vào Khương Kha, trên gương mặt hắn, nụ cười quỷ quyệt dần hiện rõ.
Tôi dường như cảm nhận được điều gì, trong lúc thiêu chết một tên cương thi, quay đầu nhìn thoáng qua, nhưng không thấy gì cả.
Cảm giác của tôi sai rồi sao?
“Lâm Lâm, cẩn thận!” Chu Nguyên Hạo nhắc nhở, một roi đánh tới cuốn lấy tên cương thi đánh lén phía sau tôi.
Sắc mặt Phó Xuân trắng bệch như tờ giấy, Tư Không Thiếu Trạch lạnh lùng nói: “Nói, cô dẫn tôi ra ngoài có mục đích gì?”
Phó Xuân run rẩy, cô ta nghĩ rằng sau khi giết người đã cẩn thận tắm rửa, lại không ngờ một thân đầy vết máu, Tư Không Thiếu Trạch lại phát hiện ngay lập tức.
“Đại nhân, tha mạng, tôi cũng bị buộc bất đắc dĩ.” Phó Xuân hoảng sợ nói, “Bọn họ nói sẽ xuống tay với em gái của ngài…”
Ánh mắt Tư Không Thiếu Trạch lóe lên sát khí, tôi nghe thấy tiếng xương gãy, chưa kịp phản ứng lại thì thấy đầu Phó Xuân đã bị anh ta bẻ gãy.
Anh ta ném Phó Xuân xuống đất như ném rác rưởi, sau đó nhanh chóng bước ra ngoài.
Tôi nói với Chu Nguyên Hạo: “Chúng ta cũng đi hỗ trợ.”
Khương Kha vội vàng nói: “Em cũng đi.”
“Không được, em ở nhà.” Tôi nói.
“Để cậu ta đi thôi.” Chu Nguyên Hạo ý tứ sâu xa nhìn hắn một cái, “Nhốt trong lồng chim nhỏ, vĩnh viễn không thành mãnh cầm, chiến trường là sân huấn luyện tốt nhất.”
Tôi cắn răng: “Em đi cùng chị, tuyệt đối không được tự tiện hành động.”
Khương Kha liền vội vàng gật đầu.
Khi tôi nhanh chóng ra ngoài, hai người bọn họ lại ánh mắt giao phong.
Tư Không Thiếu Trạch đi rất nhanh, Khương Kha mới tu luyện có hai ngày đương nhiên không theo kịp, tôi định kéo cậu lại, Chu Nguyên Hạo bình tĩnh nói: “Giao cho anh.”
Nói xong, anh cõng Khương Kha trên vai.
Khương Kha nói rất nhỏ bên tai Chu Nguyên Hạo: “Bệ hạ, ta thích ngài ôm ta.”
Chu Nguyên Hạo lạnh lùng nói: “Nằm mơ.”
Tôi dường như nghe thấy gì đó, quay đầu hỏi: “Các người đang nói gì vậy?”
Chu Nguyên Hạo mặt không đổi sắc: “cậu ta nói muốn tự mình đi, anh nói ‘Nằm mơ’.”
Chẳng biết tại sao, tôi luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng
****
Tư Không Thiếu Trạch trở về nhà, anh ta vẫn ở trong căn nhà mà tôi thuê cho anh ta lần trước, trong phòng sách vẫn sáng đèn, một cuốn “Ba năm thi đại học năm năm mô phỏng” nằm lăn lốc trên mặt đất, anh ta trầm mặc một lúc rồi cúi người nhặt lên.
Tôi có chút áy náy, nếu không vì tôi tin vào Phó Xuân, kêu anh ta ra ngoài gặp mặt thì có lẽ Tư Nam đã không gặp chuyện.
“Tôi có cách tìm bọn họ.” Chu Nguyên Hạo bỗng nhiên lên tiếng.
Tư Không Thiếu Trạch nhìn anh, anh nói: “Tiểu Hắc có thể dựa vào mùi tìm được Tư Nam.”
Tôi nhíu mày: “Tuy chó có khứu giác nhạy bén nhưng đây là thành phố lớn, hơn nữa tiểu Hắc chưa được huấn luyện.”
Chu Nguyên Hạo cười nhạt: “Tiểu Hắc không phải chó bình thường.”
Không lâu sau, anh đem tiểu Hắc tới, rồi cầm cuốn sách bài tập đưa tiểu Hắc ngửi, tiểu Hắc sủa hai tiếng rồi quay người chạy ra ngoài.
“Đuổi theo.” Chu Nguyên Hạo nói.
Chúng tôi đuổi theo con chó đen chạy đến khu vực náo nhiệt, vào một tòa nhà đang xây dựng dở.
Những năm gần đây bất động sản được xây dựng rầm rộ, khắp nơi có nhà lầu bỏ hoang vì chủ phá sản, tiểu Hắc dừng lại cách tòa nhà một trăm mét, nằm rạp trên đất nghẹn ngào sủa hai tiếng.
Tư Nam ở ngay trong tòa nhà này.
Đúng lúc này, chúng tôi nghe được một âm thanh vang lên bên tai: "Hoan nghênh vào cung điện tạm thời của ta.” Giọng nói kia như đang đùa cợt, “Mời vào nói chuyện.”
Chúng tôi đưa mắt nhìn nhau, Tư Không Thiếu Trạch dẫn đầu đi thẳng vào tòa nhà, theo sau là một vài người trong chúng tôi.
Chúng tôi đi hết tầng cao nhất của tòa nhà đang xây dở. Trên đỉnh tòa nhà có gió hơi thổi mạnh, vừa bước vào, chúng tôi phát hiện ở đây có ít nhất hai mươi Phi Cương, bọn chúng đứng vị trí tùy ý nhưng kỳ thực là tỉ mỉ an bài, chặn hết đường tiến và lùi, chỉ cần chúng tôi dị động, bọn chúng sẽ hợp nhau tấn công.
Một bóng người cao lớn đứng quay lưng về phía chúng tôi, nhìn ngắm thành phố phồn hoa dưới chân. Trong bóng tối, những ánh đèn như ngọc quý lấp lánh, như sao trời trong Ngân Hà mê hoặc lòng người.
“Ngươi là Lục Uy Quyền?” Tư Không Thiếu Trạch mở miệng.
“Ngươi là Tư Không Thiếu Trạch?” Lục Uy Quyền vẫn quay lưng, “Ta nghe nói về ngươi. Là Hạn Bạt lại đi làm an ninh trong trường học, thật là mất mặt Hạn Bạt.”
Dứt lời, hắn từ từ quay lại, lộ ra khuôn mặt đoan chính, khoảng ba mươi sáu ba mươi bảy tuổi, mặc quần dài và áo khoác xám bạc.
Người này, rất nguy hiểm.
Khương Kha nhích lại gần tôi, tôi che chắn cậu sau lưng.
“Em gái ta đâu?” Tư Không Thiếu Trạch lạnh lùng hỏi.
Ánh mắt Lục Uy Quyền quét qua chúng tôi, chợt dừng trên người tôi, hắn nhếch khoé miệng, nói: “Hương vị thật thơm ngọt, huyết dịch của cô gái này là cực phẩm, ngươi nhịn được không hút máu, ăn thịt cô ta sao?”
Mặt tôi đỏ lên, những ngày này tôi đến kỳ kinh nguyệt, đoán chừng hắn ngửi thấy mùi máu, còn nói thơm ngọt khiến tôi cảm thấy xấu hổ.
Cơ thể Tư Không Thiếu Trạch đột nhiên phóng ra năng lượng cực mạnh, một luồng khí nóng như thiêu đốt lan ra xung quanh. Một số cỏ dại mọc trên các vết nứt trên mái nhà nhanh chóng khô héo ngay khi tiếp xúc với luồng khí nóng.
Tất cả Phi Cương xung quanh đều lùi lại một bước, không dám ngẩng đầu lên.
Lục Uy Quyền cảm nhận được nguy hiểm nên nheo mắt lại, trong người tràn ngập khí nóng. Hai hơi thở va vào nhau, khiến nhiệt độ xung quanh tăng lên nhanh chóng như đang giữa mùa hè, mồ hôi đầm đìa.
Lúc này, tôi biết chúng tôi không nên đến, hai Hạn Bạt đấu nhau, không phải chuyện chúng tôi có thể tham dự.
Đột nhiên, hai người cùng nhau bay lên trời, tôi thở phào nhẹ nhõm. Tư Không Thiếu Trạch không muốn gây ra quá nhiều tiếng động trên mặt đất, tránh hậu quả không tốt.
"Oanh!" Trên bầu trời xuất hiện một cỗ năng lượng dao động mạnh mẽ, sau đó pháo hoa nổ tung, một đợt nhiệt lượng quét qua, nhiệt độ có thể tăng mạnh trong bán kính vài trăm mét.
Lúc này đám Phi Cương đã bao vây ba người chúng tôi, nói chính xác thì mục tiêu của chúng đương nhiên là tôi, bởi vì trên người tôi tràn ngập mùi thơm ngọt ngào của máu.
Tôi nheo mắt lại, lấy ra một cái gương đồng từ trong túi đeo vai.
Bát Quái Trấn Thi Kính!
Đám Phi Cương không nhận ra cái gương này, nhưng cũng cảm thấy uy hiếp nghiêm trọng.
Tôi cười lạnh, các người còn cho rằng Khương Lâm vẫn là người như trước kia sao?
Tôi cắn ngón trỏ, vẽ quỷ phù sau lưng Bát Quái Trấn Thi Kính, rồi ném lên trời, Bát Quái Trấn Thi Kính lập tức phát ra tia sáng vạn trượng, lơ lửng giữa không trung, bao phủ tất cả Phi Cương vào trong ánh sáng đó.
Phi Cương số lượng nhiều nên không thể trấn áp hết, nhưng khiến tốc độ chúng trở nên chậm chạp.
Tôi và Chu Nguyên Hạo lướt mắt nhìn nhau, trong tay bừng lên một chùm ánh lửa.
Lửa Địa Ngục!
Nhìn thấy ngọn lửa, sắc mặt đám cương thi đột nhiên trở nên tái nhợt.
“Các vị.” Tôi cao giọng nói, “Hoan nghênh đến với Địa Ngục.”
Trận đấu bắt đầu, hai đối hai mươi, tôi và Chu Nguyên Hạo kề vai chiến đấu trong đám Phi Cương trái phải chém giết, phối hợp ăn ý.
Nhưng tôi không chú ý đến Khương Kha chậm rãi lùi đến phía sau tháp nước, hắn dừng lại, quay người, thấy hai Phi Cương đang đứng đó, dùng ánh mắt âm tà dò xét hắn.
“Anh, anh nói hắn là nam hay nữ?” Một cương thi hỏi.
“Là nam hay nữ, chỉ cần cởi đồ ra là biết ngay thôi mà?” Một tên khác liếm môi nói.
Khương Kha nghiêng đầu nhìn về phía chiến trường, khóe miệng khẽ cong, nở một nụ cười bí hiểm: “Vị trí này là góc khuất, không ai nhìn thấy, thật quá hoàn hảo.”
“Mày nói gì vậy?” Hai tên cương thi cười độc ác, “Bị dọa đến hoảng loạn rồi à? Không sao, bọn tao sẽ an ủi mày.”
Khương Kha nhìn bọn chúng, ánh mắt như đang nhìn vào những xác chết. Hắn bỗng nhiên cười, dưới ánh trăng nụ cười ấy trở nên ma mị, hấp dẫn đến mức khiến hai tên cương thi ngây dại.
“Mẹ nó, thằng này thật sự đẹp quá, em không nhịn được.”
“Vậy còn chờ gì nữa, cùng tiến lên.”
Hai tên như mãnh hổ lao vào Khương Kha, trên gương mặt hắn, nụ cười quỷ quyệt dần hiện rõ.
Tôi dường như cảm nhận được điều gì, trong lúc thiêu chết một tên cương thi, quay đầu nhìn thoáng qua, nhưng không thấy gì cả.
Cảm giác của tôi sai rồi sao?
“Lâm Lâm, cẩn thận!” Chu Nguyên Hạo nhắc nhở, một roi đánh tới cuốn lấy tên cương thi đánh lén phía sau tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.