Chương 476: Xương khô trong biển
Thôn Quỷ Đích Nữ Hài
14/10/2024
Tôi vội vàng lùi lại, chỉ thấy hai tay Chu Nguyên Hạo kết một pháp ấn, sau đó đột nhiên giơ tay đánh vào bia đá, bia đá ầm ầm vỡ vụn.
Tôi giật mình, bên trong bia đá lại có một tấm bia đá khác.
Tấm bia đá này là di vật quan trọng, người bình thường sẽ không nỡ đập vỡ, sao có thể nghĩ đến bên trong lại có điều huyền bí.
Tôi bước lại gần nhìn nó, trên tấm bia đá không có gì, chỉ có một dòng chữ lớn màu đỏ như máu: “Người vào mộ của Liễu Tướng Quân, dù sống hay chết, một khi đã bước vào sẽ mãi mãi không thể siêu sinh.”
Tôi giật mình kinh hãi.
Thông thường, dòng chữ "Kẻ xâm nhập sẽ chết" trong tiểu thuyết võ hiệp đều chỉ là vật trang trí, nhưng lần này lại khác. Những chữ trên bia đá này được khắc bằng tay, từng nét từng nét đều toát ra một luồng kiếm ý lạnh lẽo.
Tôi nhìn chằm chằm vào những dòng chữ này, không ngờ lại bị mê hoặc. Trong cơn mơ màng, tôi như thấy những chữ đó chuyển động, các nét chữ đều biến thành kiếm bay ra khỏi bia đá, sau đó đâm về phía tôi.
Mà tôi lại không thể né tránh, chỉ cảm thấy mình bị kiếm ý ngập trời áp chế, ngay cả cử động cũng không thể, trong lòng không có chút ý chí chiến đấu nào, chỉ còn lại nỗi sợ hãi vô tận.
"Lâm Lâm!" Một tiếng quát lớn đánh thức tôi khỏi ảo giác, tôi giật mình, vội vàng ổn định tinh thần nhìn lại, nào có kiếm bay đầy trời?
Tôi lập tức sợ đến toàn thân phát lạnh, lưng ướt đẫm mồ hôi.
Trên tấm bia đá này vậy mà cũng có bẫy. Nếu vừa rồi không phải Chu Nguyên Hạo gọi tôi tỉnh lại, có lẽ tôi đã bị sát thương thần thức trong cơn mê, tinh thần lực sẽ không thể sử dụng được nữa.
Liễu tướng quân thật độc ác!
Chu Nguyên Hạo bước đến ôm lấy vai tôi: "Những thứ trong này đều đầy quỷ dị, em cẩn thận một chút, đừng để chưa mở được địa cung đã bị giết."
Tôi liếc anh một cái: "Anh cũng học được cách mỉa mai châm chọc người khác rồi à?"
Chu Nguyên Hạo cười lớn: "Trêu em cũng khá thú vị đấy."
Tôi lại tặng cho anh mấy cái lườm nguýt, có ai làm bạn trai như anh không?
Chu Nguyên Hạo rút ra một con dao găm từ trong chiếc giày quân đội, vung lên giữa không trung, có một vẻ đẹp kinh tâm động phách, kiếm ý lẫm liệt, từng chiêu từng thức đều phù hợp với kiếm ý trên chữ viết, khi anh múa xong chiêu cuối cùng, một đạo kiếm khí bắn ra từ cơ thể anh, đánh vào bia đá.
Đỉnh bia đá kêu lên một tiếng "rắc", xuất hiện một vết nứt, vết nứt ngày càng lớn lan rộng xuống dưới, cho đến khi vết nứt nối liền với đế bia.
Cùng với một tiếng ầm, tấm bia đá bên trong nứt ra làm đôi.
Sau đó, một cơ quan nào đó ẩn giấu trong bóng tối bắt đầu phát ra tiếng "cạch cạch cạch" nhẹ nhàng, hoàn toàn khởi động.
Tôi kinh ngạc thốt lên: "Cơ quan khởi động, chẳng phải những cái bẫy bên trong cũng đều khởi động rồi sao?"
Chu Nguyên Hạo cười: "Liễu tướng quân là người thông minh tuyệt đỉnh như vậy. Chúng ta muốn xông vào mộ thất của ông ta, ông ta sẽ không tha cho chúng ta, đã như vậy, chi bằng sớm đắc tội để tránh sau này càng thêm phiền phức."
Đang nói chuyện, đột nhiên cánh cửa đá của địa cung từ từ mở ra. Phía sau cánh cửa đá là một không gian rộng lớn.
Chúng tôi bước vào, Chu Nguyên Hạo nói: "Trong địa cung này có ba lớp bình phong, lớp thứ nhất chính là tấm bia đá bên ngoài, nếu là người khác, đã sớm chết ở bên ngoài rồi."
"Lớp bình phong thứ hai, chính là Ngân Hải này." Anh chỉ về phía trước, tôi liền nhìn thấy trong không gian rộng lớn có một vùng ánh bạc lấp lánh, giữa những gợn sóng lăn tăn nổi lên một tầng ánh sáng màu bạc nhàn nhạt.
"Đây là thủy ngân sao?" Tôi kinh ngạc hỏi.
Tương truyền, các bậc quan lại giàu có thời xưa rất thích dùng thủy ngân để mô phỏng ngũ hồ tứ hải trong mộ huyệt, thủy ngân có độc tính mạnh, rất nhiều kẻ trộm mộ sau khi xuống mộ huyệt sẽ bị trúng độc ngất đi, chết rất thảm.
Tôi lập tức nín thở, đột nhiên trong thủy ngân thò ra một bàn tay xương khô, chộp về phía bắp chân tôi.
Tôi giật mình, giẫm một chân lên, khúc xương đó phát ra tiếng "rắc" giòn tan, vỡ vụn.
Chu Nguyên Hạo nói: "Trong biển thủy ngân có oán khí cực sâu cực nặng, tên Liễu tướng quân này không biết đã đẩy bao nhiêu người sống vào trong thủy ngân, khiến bọn họ bị độc chết cùng chết đuối."
Lời còn chưa dứt, liền thấy trong biển thủy ngân đó nổi lên một cái đầu lâu trắng hếu, sau đó là cái thứ hai, cái thứ ba, rồi vô số cái.
Trước mắt tôi đột nhiên nhìn thấy một số ảo ảnh mơ hồ, vô số thường dân bị trói tay như tôm bị xâu chuỗi, bị lùa đến bên bờ biển thủy ngân, sau đó, những tên lính hung thần ác sát đá mạnh từ phía sau, đá họ vào biển thủy ngân.
Edit: FB Frenalis
Trong nháy mắt, tiếng kêu cứu và tiếng la hét thảm thiết vang lên khắp nơi như cảnh tượng Địa Ngục.
Những tên lính cầm vũ khí đứng bên cạnh, một khi có người bò lên bờ, bọn chúng lại đánh người đó xuống, dần dần, số người vùng vẫy trong biển thủy ngân ngày càng ít đi, cho đến khi không còn một tiếng động nào.
Trên biển thủy ngân đột nhiên bốc lên một lớp sương mù mỏng màu trắng pha lẫn khí đen, đó đều là oán khí của những người đã chết.
Oán khí, mới là chất độc sâu nhất trên biển thủy ngân.
"Lâm Lâm." Chu Nguyên Hạo ấn vai tôi, tôi hít một hơi thật sâu, tỉnh lại từ trong ảo ảnh, nói: "Tên Liễu tướng quân này, thật là không bằng cầm thú."
Chu Nguyên Hạo cười lạnh: "Thiên Cung Bắc Đẩu trận, nghe tên thì rất chính nghĩa, nhưng thực ra là một trận pháp rất âm độc. Hồi sinh, vốn là đi ngược lại ý trời."
Tôi nhìn biển thủy ngân cùng màn sương mù trước mặt, những bộ xương trắng hếu đều nổi lềnh bềnh trong biển, đôi mắt đen ngòm nhìn chúng tôi, nhưng không lên bờ.
"Chỉ có thể bay qua." Chu Nguyên Hạo đưa tay ôm eo tôi, "Lát nữa những quỷ xương đó sẽ tấn công chúng ta, em cẩn thận một chút."
Dứt lời, anh nhảy lên không trung, xung quanh toàn là sương mù độc cùng oán khí dày đặc, tôi lấy ra một viên giải độc đan nuốt xuống.
Đột nhiên, trong biển đột ngột nhảy lên một bộ xương khô. Trong tay nó cầm một khúc xương đùi nhảy lên đến bảy tám mét, dùng khúc xương đùi đó muốn đánh mạnh vào đầu tôi.
Tôi không động đậy, Chu Nguyên Hạo trực tiếp vung tay lên, khúc xương đó lập tức vỡ thành bốn mảnh, hóa thành từng khúc xương vụn rơi xuống biển.
Từng bộ xương trắng ào ào lao ra khỏi mặt nước, tôi nhìn kỹ, không ít bộ xương trong đó còn cầm vũ khí, trên người còn mặc áo giáp. Ước chừng là những binh lính của quân địch bị bắt trên chiến trường.
Sức chiến đấu của những binh lính này không phải là thứ mà những người dân thường có thể so sánh được, tôi xoay cổ tay, cây búa xuất hiện trong tay, ném về phía đầu lâu của bộ xương cách đó vài bước.
Mũ sắt và đầu lâu cùng vỡ vụn. Bộ xương đó lặng lẽ rơi xuống, tôi lại điều khiển cây búa bay múa xung quanh, đập vỡ từng bộ xương đến gần.
Những bộ xương này hoàn toàn không sợ chết, từng tên một xông lên, không tiếc hy sinh.
"Quá nhiều." Chu Nguyên Hạo nhàn nhạt nói, "Cứ tiếp tục như vậy thì khi nào chúng ta mới bay qua được. Lâm Lâm, ôm chặt anh."
Tôi lập tức triệu hồi cây búa về, anh bất chợt dừng lại, trong mắt lóe lên ánh sáng đỏ, một luồng sức mạnh cường đại bỗng nhiên phóng ra từ cơ thể anh.
Luồng sức mạnh này giống như vũ khí năng lượng trong phim khoa học viễn tưởng, quét qua bốn phương tám hướng, nơi nó đi qua, tất cả đều bị phá hủy.
Vô số bộ xương bị nghiền thành bột mịn, bay tán loạn trong sương mù độc hại, tôi lo lắng nói: "Bây giờ đừng tiêu hao quá nhiều sức lực, lát nữa còn có trận chiến khó khăn phải đánh."
Tên Liễu tướng quân kia khi còn sống hẳn là một tà tu, loại người này có rất nhiều cách khiến sức mạnh của linh hồn trở nên cường đại sau khi chết.
Những linh hồn bị Thiên đạo phạt xuống Địa Ngục, thường sẽ phải chịu những hình phạt cực kỳ khắc nghiệt và đáng sợ. Nhưng một khi bọn họ chịu đựng được, đến ngày mãn hạn hình phạt, nhất định sẽ làm nên chuyện.
Trong Địa Ngục có rất nhiều Quỷ Vương, khi còn sống đều là tà tu.
Liễu tướng quân này tuyệt đối không chỉ là một quỷ tướng bình thường.
"Không sao." Chu Nguyên Hạo thản nhiên nói. "Chỉ là đối phó với một chút sâu kiến mà thôi."
Tôi nhíu mày, không biết tại sao, tôi luôn cảm thấy hôm nay anh có chút khác thường.
Chúng tôi lại bay về phía trước một đoạn, biển thủy ngân rất lớn, bay gần nửa tiếng đồng hồ vẫn chưa nhìn thấy bờ.
Đúng lúc này, tôi cảm nhận được một tia nguy hiểm, vội hét lớn: "Nguyên Hạo, cẩn thận phía dưới."
Lời còn chưa dứt, một con cá quỷ khổng lồ đột nhiên nhảy lên khỏi biển thủy ngân. Con cá quỷ trông rất đáng sợ, thân hình vô cùng to lớn, cái đầu càng to lớn dị thường, chỉ riêng cái đầu này đã to bằng cả một căn phòng. Trong cái miệng rộng như chậu máu mọc đầy răng nhọn chi chít, nếu có thứ gì bị nó nuốt vào, những chiếc răng này có thể xé thức ăn thành từng mảnh.
Điều kỳ lạ nhất là, dưới bụng con cá quỷ mọc bốn cái chân, dưới chân là bốn móng vuốt sắc nhọn vô cùng.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, con cá quỷ há cái miệng khổng lồ nuốt chửng chúng tôi vào bụng.
Tôi giật mình, bên trong bia đá lại có một tấm bia đá khác.
Tấm bia đá này là di vật quan trọng, người bình thường sẽ không nỡ đập vỡ, sao có thể nghĩ đến bên trong lại có điều huyền bí.
Tôi bước lại gần nhìn nó, trên tấm bia đá không có gì, chỉ có một dòng chữ lớn màu đỏ như máu: “Người vào mộ của Liễu Tướng Quân, dù sống hay chết, một khi đã bước vào sẽ mãi mãi không thể siêu sinh.”
Tôi giật mình kinh hãi.
Thông thường, dòng chữ "Kẻ xâm nhập sẽ chết" trong tiểu thuyết võ hiệp đều chỉ là vật trang trí, nhưng lần này lại khác. Những chữ trên bia đá này được khắc bằng tay, từng nét từng nét đều toát ra một luồng kiếm ý lạnh lẽo.
Tôi nhìn chằm chằm vào những dòng chữ này, không ngờ lại bị mê hoặc. Trong cơn mơ màng, tôi như thấy những chữ đó chuyển động, các nét chữ đều biến thành kiếm bay ra khỏi bia đá, sau đó đâm về phía tôi.
Mà tôi lại không thể né tránh, chỉ cảm thấy mình bị kiếm ý ngập trời áp chế, ngay cả cử động cũng không thể, trong lòng không có chút ý chí chiến đấu nào, chỉ còn lại nỗi sợ hãi vô tận.
"Lâm Lâm!" Một tiếng quát lớn đánh thức tôi khỏi ảo giác, tôi giật mình, vội vàng ổn định tinh thần nhìn lại, nào có kiếm bay đầy trời?
Tôi lập tức sợ đến toàn thân phát lạnh, lưng ướt đẫm mồ hôi.
Trên tấm bia đá này vậy mà cũng có bẫy. Nếu vừa rồi không phải Chu Nguyên Hạo gọi tôi tỉnh lại, có lẽ tôi đã bị sát thương thần thức trong cơn mê, tinh thần lực sẽ không thể sử dụng được nữa.
Liễu tướng quân thật độc ác!
Chu Nguyên Hạo bước đến ôm lấy vai tôi: "Những thứ trong này đều đầy quỷ dị, em cẩn thận một chút, đừng để chưa mở được địa cung đã bị giết."
Tôi liếc anh một cái: "Anh cũng học được cách mỉa mai châm chọc người khác rồi à?"
Chu Nguyên Hạo cười lớn: "Trêu em cũng khá thú vị đấy."
Tôi lại tặng cho anh mấy cái lườm nguýt, có ai làm bạn trai như anh không?
Chu Nguyên Hạo rút ra một con dao găm từ trong chiếc giày quân đội, vung lên giữa không trung, có một vẻ đẹp kinh tâm động phách, kiếm ý lẫm liệt, từng chiêu từng thức đều phù hợp với kiếm ý trên chữ viết, khi anh múa xong chiêu cuối cùng, một đạo kiếm khí bắn ra từ cơ thể anh, đánh vào bia đá.
Đỉnh bia đá kêu lên một tiếng "rắc", xuất hiện một vết nứt, vết nứt ngày càng lớn lan rộng xuống dưới, cho đến khi vết nứt nối liền với đế bia.
Cùng với một tiếng ầm, tấm bia đá bên trong nứt ra làm đôi.
Sau đó, một cơ quan nào đó ẩn giấu trong bóng tối bắt đầu phát ra tiếng "cạch cạch cạch" nhẹ nhàng, hoàn toàn khởi động.
Tôi kinh ngạc thốt lên: "Cơ quan khởi động, chẳng phải những cái bẫy bên trong cũng đều khởi động rồi sao?"
Chu Nguyên Hạo cười: "Liễu tướng quân là người thông minh tuyệt đỉnh như vậy. Chúng ta muốn xông vào mộ thất của ông ta, ông ta sẽ không tha cho chúng ta, đã như vậy, chi bằng sớm đắc tội để tránh sau này càng thêm phiền phức."
Đang nói chuyện, đột nhiên cánh cửa đá của địa cung từ từ mở ra. Phía sau cánh cửa đá là một không gian rộng lớn.
Chúng tôi bước vào, Chu Nguyên Hạo nói: "Trong địa cung này có ba lớp bình phong, lớp thứ nhất chính là tấm bia đá bên ngoài, nếu là người khác, đã sớm chết ở bên ngoài rồi."
"Lớp bình phong thứ hai, chính là Ngân Hải này." Anh chỉ về phía trước, tôi liền nhìn thấy trong không gian rộng lớn có một vùng ánh bạc lấp lánh, giữa những gợn sóng lăn tăn nổi lên một tầng ánh sáng màu bạc nhàn nhạt.
"Đây là thủy ngân sao?" Tôi kinh ngạc hỏi.
Tương truyền, các bậc quan lại giàu có thời xưa rất thích dùng thủy ngân để mô phỏng ngũ hồ tứ hải trong mộ huyệt, thủy ngân có độc tính mạnh, rất nhiều kẻ trộm mộ sau khi xuống mộ huyệt sẽ bị trúng độc ngất đi, chết rất thảm.
Tôi lập tức nín thở, đột nhiên trong thủy ngân thò ra một bàn tay xương khô, chộp về phía bắp chân tôi.
Tôi giật mình, giẫm một chân lên, khúc xương đó phát ra tiếng "rắc" giòn tan, vỡ vụn.
Chu Nguyên Hạo nói: "Trong biển thủy ngân có oán khí cực sâu cực nặng, tên Liễu tướng quân này không biết đã đẩy bao nhiêu người sống vào trong thủy ngân, khiến bọn họ bị độc chết cùng chết đuối."
Lời còn chưa dứt, liền thấy trong biển thủy ngân đó nổi lên một cái đầu lâu trắng hếu, sau đó là cái thứ hai, cái thứ ba, rồi vô số cái.
Trước mắt tôi đột nhiên nhìn thấy một số ảo ảnh mơ hồ, vô số thường dân bị trói tay như tôm bị xâu chuỗi, bị lùa đến bên bờ biển thủy ngân, sau đó, những tên lính hung thần ác sát đá mạnh từ phía sau, đá họ vào biển thủy ngân.
Edit: FB Frenalis
Trong nháy mắt, tiếng kêu cứu và tiếng la hét thảm thiết vang lên khắp nơi như cảnh tượng Địa Ngục.
Những tên lính cầm vũ khí đứng bên cạnh, một khi có người bò lên bờ, bọn chúng lại đánh người đó xuống, dần dần, số người vùng vẫy trong biển thủy ngân ngày càng ít đi, cho đến khi không còn một tiếng động nào.
Trên biển thủy ngân đột nhiên bốc lên một lớp sương mù mỏng màu trắng pha lẫn khí đen, đó đều là oán khí của những người đã chết.
Oán khí, mới là chất độc sâu nhất trên biển thủy ngân.
"Lâm Lâm." Chu Nguyên Hạo ấn vai tôi, tôi hít một hơi thật sâu, tỉnh lại từ trong ảo ảnh, nói: "Tên Liễu tướng quân này, thật là không bằng cầm thú."
Chu Nguyên Hạo cười lạnh: "Thiên Cung Bắc Đẩu trận, nghe tên thì rất chính nghĩa, nhưng thực ra là một trận pháp rất âm độc. Hồi sinh, vốn là đi ngược lại ý trời."
Tôi nhìn biển thủy ngân cùng màn sương mù trước mặt, những bộ xương trắng hếu đều nổi lềnh bềnh trong biển, đôi mắt đen ngòm nhìn chúng tôi, nhưng không lên bờ.
"Chỉ có thể bay qua." Chu Nguyên Hạo đưa tay ôm eo tôi, "Lát nữa những quỷ xương đó sẽ tấn công chúng ta, em cẩn thận một chút."
Dứt lời, anh nhảy lên không trung, xung quanh toàn là sương mù độc cùng oán khí dày đặc, tôi lấy ra một viên giải độc đan nuốt xuống.
Đột nhiên, trong biển đột ngột nhảy lên một bộ xương khô. Trong tay nó cầm một khúc xương đùi nhảy lên đến bảy tám mét, dùng khúc xương đùi đó muốn đánh mạnh vào đầu tôi.
Tôi không động đậy, Chu Nguyên Hạo trực tiếp vung tay lên, khúc xương đó lập tức vỡ thành bốn mảnh, hóa thành từng khúc xương vụn rơi xuống biển.
Từng bộ xương trắng ào ào lao ra khỏi mặt nước, tôi nhìn kỹ, không ít bộ xương trong đó còn cầm vũ khí, trên người còn mặc áo giáp. Ước chừng là những binh lính của quân địch bị bắt trên chiến trường.
Sức chiến đấu của những binh lính này không phải là thứ mà những người dân thường có thể so sánh được, tôi xoay cổ tay, cây búa xuất hiện trong tay, ném về phía đầu lâu của bộ xương cách đó vài bước.
Mũ sắt và đầu lâu cùng vỡ vụn. Bộ xương đó lặng lẽ rơi xuống, tôi lại điều khiển cây búa bay múa xung quanh, đập vỡ từng bộ xương đến gần.
Những bộ xương này hoàn toàn không sợ chết, từng tên một xông lên, không tiếc hy sinh.
"Quá nhiều." Chu Nguyên Hạo nhàn nhạt nói, "Cứ tiếp tục như vậy thì khi nào chúng ta mới bay qua được. Lâm Lâm, ôm chặt anh."
Tôi lập tức triệu hồi cây búa về, anh bất chợt dừng lại, trong mắt lóe lên ánh sáng đỏ, một luồng sức mạnh cường đại bỗng nhiên phóng ra từ cơ thể anh.
Luồng sức mạnh này giống như vũ khí năng lượng trong phim khoa học viễn tưởng, quét qua bốn phương tám hướng, nơi nó đi qua, tất cả đều bị phá hủy.
Vô số bộ xương bị nghiền thành bột mịn, bay tán loạn trong sương mù độc hại, tôi lo lắng nói: "Bây giờ đừng tiêu hao quá nhiều sức lực, lát nữa còn có trận chiến khó khăn phải đánh."
Tên Liễu tướng quân kia khi còn sống hẳn là một tà tu, loại người này có rất nhiều cách khiến sức mạnh của linh hồn trở nên cường đại sau khi chết.
Những linh hồn bị Thiên đạo phạt xuống Địa Ngục, thường sẽ phải chịu những hình phạt cực kỳ khắc nghiệt và đáng sợ. Nhưng một khi bọn họ chịu đựng được, đến ngày mãn hạn hình phạt, nhất định sẽ làm nên chuyện.
Trong Địa Ngục có rất nhiều Quỷ Vương, khi còn sống đều là tà tu.
Liễu tướng quân này tuyệt đối không chỉ là một quỷ tướng bình thường.
"Không sao." Chu Nguyên Hạo thản nhiên nói. "Chỉ là đối phó với một chút sâu kiến mà thôi."
Tôi nhíu mày, không biết tại sao, tôi luôn cảm thấy hôm nay anh có chút khác thường.
Chúng tôi lại bay về phía trước một đoạn, biển thủy ngân rất lớn, bay gần nửa tiếng đồng hồ vẫn chưa nhìn thấy bờ.
Đúng lúc này, tôi cảm nhận được một tia nguy hiểm, vội hét lớn: "Nguyên Hạo, cẩn thận phía dưới."
Lời còn chưa dứt, một con cá quỷ khổng lồ đột nhiên nhảy lên khỏi biển thủy ngân. Con cá quỷ trông rất đáng sợ, thân hình vô cùng to lớn, cái đầu càng to lớn dị thường, chỉ riêng cái đầu này đã to bằng cả một căn phòng. Trong cái miệng rộng như chậu máu mọc đầy răng nhọn chi chít, nếu có thứ gì bị nó nuốt vào, những chiếc răng này có thể xé thức ăn thành từng mảnh.
Điều kỳ lạ nhất là, dưới bụng con cá quỷ mọc bốn cái chân, dưới chân là bốn móng vuốt sắc nhọn vô cùng.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, con cá quỷ há cái miệng khổng lồ nuốt chửng chúng tôi vào bụng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.