Chương 89: HÒA THƯỢNG GIẢ TRANG
Kim Dung
21/05/2013
Triệu Minh chưa kịp ngỏ ý thì đã nghe thấy tiếng cửa kêu "kèn kẹt" rồi mở ra liền. Chỉ nghe tiếng cửa kêu cũng biết cánh cửa này ít khi mở ra đóng vào. Phía sau cánh cửa xuất hiện một bóng người.
Lúc ấy trời đã chập choạng tối mà người đó lại đứng sau cánh cửa sấp bóng nên không sao trông thấy rõ mặt chỉ thấy đầu y bóng loáng thì biết là một hòa thượng thôi.
Vô Kỵ liền lên tiếng hỏi:
- Anh em tại hạ giữa đường gặp cường đạo, thân mang thương tích định xin ngủ nhờ một đêm. Xin đại sư rủ lòng từ bi cho phép chúng tôi được ngủ nhờ một đêm.
Người nọ kêu lên một tiếng, với giọng nham hiểm trả lời:
- Người ta đi tu xưa nay không giúp ai hết, không thể cho hai người ở trọ được.
Nói xong, y định đóng cửa lại Triệu Minh vội kêu gọi:
- Giúp người, người lại giúp mình, biết đâu chẳng có cái hay!
Hòa thượng nọ vội hỏi:
- Hay ở chỗ nào?
Triệu Minh giơ tay lên cởi chiếc bông tai có nạm hạt châu xuống. Hạt châu ở trên bông tai nàng to bằng đốt ngón tay út, vừa lấy xuống đã thấy có ánh sáng lấp lánh liền. Triệu Minh vội đưa chiếc hoa tai đó cho hòa thượng nọ.
Hòa thượng ngắm chiếc bông tai một hồi rồi lại nhìn hai người một lúc nữa mới lên tiếng nói:
- Thôi được, giúp người, người giúp mình!
Nói xong, y né người sang bên.
Triệu Minh liền đỡ Vô Kỵ bước vào.
Hòa thượng ấy liền dẫn hai người xuyên qua đại điện rồi tới dãy nhà ngang ở phía Ðông và nói:
- Hai người ở trong phòng này!
Phòng đó không có đèn lửa, tối om như mực.
Ði tới cạnh giường Triệu Minh giơ tay ra lần mò thấy trên giường chỉ có một cái chiếu ngoài ra không có một cái gì khác cả.
Ðang lúc ấy bên ngoài bỗng có tiếng nói rất lớn:
- Xích tứ đệ dẫn ai vào đấy?
Hòa thượng trả lời:
- Có hai người khách đến xin ngủ trọ.
Y vừa nói vừa bước chân ra khỏi cửa phòng liền.
Triệu Minh gọi với theo:
- Sư phụ làm ơn bố thí cho hai bát cơm một đĩa rau dưa gì đó...
Hòa thượng nọ lại đáp:
- Người đi tu ăn của thập phương không bố thí.
Nói xong y đi luôn.
Triệu Minh giận dữ nói tiếp:
- Hòa thượng này thực, chắc đại ca đói lắm phải không? Dù sao chúng ta cũng phải kiếm cái gì ăn mới được.
Ðột nhiên ngoài sân có tiếng chân người đi lại.
Hai người thấy có chừng bảy tám người tất cả.
Tiếp theo đó có ánh sáng thấp thoáng, cửa phỏng đã bị người đẩy ra.
Hai hòa thượng cầm hai ngọn nến đi trước bước vào chiếu thẳng vào mặt Vô Kỵ và Triệu Minh.
Vô Kỵ đưa mắt nhìn lại thấy tám hòa thượng tất cả, cao có, thấp có nhưng mặt người nào cũng đều hung ác vô cùng.
Một lão hòa thượng lên tiếng hỏi Triệu Minh:
- Trên người của các người còn bao nhiêu vàng bạc châu báu nữa hãy mau đưa ra đây!
Triệu Minh lại hỏi:
- Ðưa ra để làm chi?
Hai thí chủ có cả duyên tới đây, vừa đúng lúc miếu chúng tôi sắp sửa cúng lớn để trùng tu lại cửa miếu và tô lại tượng. Hai vị có bao nhiêu vàng bạc cứ đem ra đây bố thí đi. Nếu hai vị tiếc của mà không đem ra thất lễ với Bồ Tát thì phiền lắm đó!
Triệu Minh nổi giận hỏi lại:
- Quý vị cưỡng bách như thế có khác gì cường đạo không?
Lão hòa thượng lại trả lời:
- Xin lỗi! Xin lỗi! Tám anh em chúng tôi chuyên nghề cường khấu giết người phóng hỏa cướp của là lẽ thường. Gần đâu bị Ma Giáo dồn ép làm cho chúng tôi không có chỗ nương thân đành phải ci trang làm hòa thượng vào đây lánh nạn. Hai vị thí chủ có duyên mới đem thân vào đây. Thực là may mắn cho anh em chúng tôi lắm, lắm!
Vô Kỵ với Triệu Minh nghe thấy hòa thượng ấy nói như vậy đều giật mình kinh hãi. Không ngờ tám tên hòa thượng này lại là đạo tặc cải trang.
Lão hòa thượng ấy dám nói trắng trợn như vậy tất nhiên là đã định tâm giết hại hai người rồi.
Lại một hòa thượng lên tiếng cười hô hô nói:
- Nữ thí chủ khỏi phải lo sợ, tám hòa thượng cường đạo chúng tôi đang thiếu một phu nhân áp miếu. Cô nương xinh đẹp như thế này thật không khác gì Phật Bà Quan Âm hạ phàm. Hay lắm! Hay lắm!
Triệu Minh móc túi lấy bảy tám thoi vàng và một chuỗi hạt châu để lên trên bàn và nói:
- Tài vật của anh em chúng tôi ở cả trên đây rồi. Anh em chúng tôi cũng là người trong võ lâm, quý vị nên nghĩa khí của giang hồ.
Lão hòa thượng vừa cười vừa nói tiếp:
- Hai quý vị đều là người trong võ lâm! Cang hay thêm, chẳng hay hai vị ở trong môn phái nào thế?
Triệu Minh đáp:
- Chúng tôi là đệ tử của phái Thiếu Lâm.
Lúc ấy phái Thiếu Lâm là một môn phái to lớn nhất trong võ lâm, Triệu Minh chỉ mong tám tên hòa thượng đó dù không phải là đệ tử ngoại hệ của Thiếu Lâm thì trong thân hượu của chúng thế nào mà ch có người liên quan đến phái Thiếu Lâm. Không ngờ nàng vừa nói xong tám tên cường đạo đó liền ha hả cười đáp:
- Là đệ tử phái Thiếu Lâm càng hay thêm. Chúng ta địch không nổi lão hòa thượng của Thiếu Lâm Tự thì vừa vặn hai đứa nhãi này tới đây để cho chúng ta đánh đập cho hả giận.
Nói xong, chúng cùng giơ tay lên định kéo cổ tay Triệu Minh.
Nàng vội rụt tay lại, hòa thượng đó liền kéo hụt ngay.
Vô Kỵ thấy tình thế nguy cấp, mình với Triệu Minh lại đang bị thương nặng khó mà đối địch nổi, chợt nghĩ mấy năm nay đã gặp bao nhiêu cao thủ có tên tuổi trong võ lâm chẳng lẽ ngày hôm nay lại bị toi mạng trong tay mấy tên giặc cỏ hay sao? Nhưng dù sao cũng không thể để yên cho bọn chúng làm nhục Triệu Minh như vậy nên chàng khẽ bảo Triệu Minh:
- Minh muội hãy núp ở phía sau tôi! Ðể tôi đối phó với tám tên giặc cỏ này cho.
Triệu Minh có rất nhiều mưu kế nhưng trong hoàn cảnh này cũng đành thúc thủ.
Nàng lại lên tiếng hỏi bọn chúng:
- Các người là ai?
Lão hòa thượng đáp:
- Chúng ta là phản đồ của Thiếu Lâm Tự bị đuổi ra ngoài chùa. Gặp người môn phái khác chúng ta còn nương tay nể nang chứ gặp đệ tử phái Thiếu Lâm chúng ta thế nào cũng phải giết mới được.
Cô bé kia, đáng lẽ chú em của lão định lấy cô em làm phu nhân áp miếu nhưng bây giờ biết cô là thuộc hạ Thiếu Lâm bắt buộc chúng ta phải hãm hiếp trước rồi sẽ giết sau. Không thể để cho người nào sống sót cả.
Vô Kỵ trầm giọng nói:
- Ðược lắm, các người là môn hạ của ác tăng Viên Chân phải không?
Lão hòa thượng kêu "ủa" một tiếng rồi hỏi lại:
- Lạ thực, sao người này lại biết rõ như vậy?
Triệu Minh vội đỡ lời:
- Chúng tôi đang định đi lên chùa Thiếu Lâm để gặp Hữu Lượng đại ca và bầu cử Viên Chân đại sư làm phương trượng của chùa.
- Thiện tai, Thiện tai, ngã phật Như Lai, độ ách đại thiên...
Triệu Minh lại nói tiếp:
- Phải, chúng ta nên để tâm hợp sức cùng nhau hoàn thành thiện cử này.
Nàng vừa nói xong mấy lời đó tám hòa thượng kia liền ha hả cười. Thì ra chúng quả thực là người của Viên Chân và Hữu Lượng do Hữu Lượng giới thiệu vào chùa làm môn hạ của Viên Chân. Tám người này đều xuất thân là lục lâm tho khấu, mỗi người có một tài riêng. Võ công của chúng cũng đã khá lại được Viên Chân chỉ bảo thêm nên càng lợi hại hơn trước. Mấy năm gần đây, Viên Chân muốn cướp ngôi phương trượng của chùa nên đi tứ xứ thâu nhân tài, nhưng vì giới luật của Thiếu Lâm Tự rất nghiêm, mỗi khi thâu nhận đệ tử đều bị giám chùa tra hỏi kỹ lừng, biết rõ lai lịch rồi mới cho gia nhập nên Viên Chân không sao toại nguyện được. Về sau Hữu Lượng hiến cho y một kế, chỉ nhận đệ tử bái sư thôi chứ không vào chùa để chờ dịp may tới cùng nổi loạn cướp ngôi. Võ công của Viên Chân rất cao thâm thì chỉ ra tay một cái thì bọn giang hồ hào sĩ đều kính phục liền.
Nhượng nhân vật võ lâm xưa nay vẫn ngừng mộ oai danh của phái Thiếu Lâm và lại thấy võ công của Viên Chân cao siêu như vậy nên ai ai cũng muốn được làm đồ đệ của y. Trong số đó cũng có vài người không muốn làm phản bổn môn, định tiết lộ âm mưu thì đều bị y diệt trừ ngay nên việc làm của y lâu nay không bị bại lộ là thế. Vừa rồi tên hòa thượng nói: "Thiện tai, Thiện tai, ngã phật Như Lai, độ ách đại thiên" là nói một câu ám hiệu của chúng khi gặp nhau. Người trong hội thì phải đáp: "Hoa khai kiến Phật tâm tức Bồng".
Triệu Minh là người rất khôn ngoan nghe thấy lão hòa thượng đó đã tự nhận là đệ tử của Viên Chân, nàng liền đoán biết Viên Chân có ý muốn cướp ngôi Phương Trượng rồi. Nhưng họ định ám hiệu với nhau như vậy thì nàng làm sao biết được, cho nên nàng đã trả lời lầm như thế.
Một hòa thượng béo lùn liền nói với hòa thượng lớn tuổi kia:
- Phú đại ca, con nhỏ này vừa nói tới việc bầu sư phụ chúng ta làm Thiếu Lâm Phưng Trượng, không hiểu tại sao chúng lại biết được rõ tin này. Việc này quan trọng lắm, chúng ta phải hỏi cho ra lẽ mới được!
Tám người ấy tuy đã cắt tóc đi tu làm hòa thượng nhưng chúng vẫn gọi nhau là đại ca và nhở ca, không thoát được thói quen trong võ lâm.
Vô Kỵ nghe thấy chúng cùng cười biết ngay Triệu Minh đã lỡ lời rồi nhưng khốn nỗi mình bị thương nặng không sao hoạt động được, như vậy đối địch thế nào được chúng. Trong lúc nguy cấp chàng vội định thần và gượng tụ khí nhưng chỉ thấy trong người nóng hổi, chân khí không theo ý muốn của mình mà vận hành các kinh mạch.
Ðúng lúc ấy lão hòa thượng đã giơ năm ngón tay như năm cái vuốt của con chim ương chằm Triệu Minh vồ luôn. Triệu Minh không có hơi sức chống đỡ đành phải lui về phía sau giường tránh né.
Còn Vô Kỵ thì ngồi xếp tròn, vận công luyện khí chỉ mong khôi phục được hai ba thành công lực, như vậy cũng đủ đối phó với tám tên ác tặc này rồi.
Hòa thượng béo lùn thấy Vô Kỵ trước mặt bọn chúng mà vẫn còn ngồi vận khí, làm bộ làm tịch như vậy cho nên y tức giận vô cùng liền quát mắng:
- Tiểu tử không biết sợ chết gì cả! Ðể lão gia cho mi lên trên trời tây trước cho khỏi vướng chân vướng tay chúng ta.
Nói xong, y giơ cánh tay phải lên, khớp xưng của y kêu "lắc cắc" và trong tay áo của y hình như có hơi phồng lên. Rồi y múa quyền chằm giữa ngực Vô Kỵ đấm luôn. Triệu Minh thấy vậy lo âu vô cùng thất thanh kêu la.
Ngờ đâu hòa thượng béo lùn đó vừa đấm xong một quyền cánh tay phải của y đã mềm nhũn buông xuôi xuống. Y trợn tròn xoe đôi mắt nhìn Vô Kỵ đang ngồi yên một chỗ không cử động chút nào.
Lão hòa thượng giật mình kinh hãi, giơ tay lên kéo một cái ngờ đâu lão hòa thượng béo lùn liền té lăn ra đất. Hóa ra y đã chết tốt rồi.
Bảy hòa thượng kia thấy vậy vừa kinh hãi vừa tức giận cùng đồng thanh la lớn:
- Tiểu tử này có yêu tà pháp thuật chăng?
Thì ra Vô Kỵ không thể tụ chân khí để đả thương được nhưng Cửu Dương Thần Công ở trong người chàng vẫn không hề mất mát. Cho nên hòa thượng béo lùn vừa đánh trúng vào yếu huyệt của chàng thì Cửu Dương Thần Công tuy không đủ sức tấn công địch nhưng dư sức bảo vệ thân thể chàng. Vì vậy quyền lực của đối phương đánh tới đều bị phản hồi lại hết. Hơn nữa sức mạnh của đối phương đánh vào người chàng còn kích động Cửu Dương Thần Công ở bên trong phát ngược trở ra làm cho sức phản hồi tăng gấp đôi sức đánh tới. Như vậy tên hòa thượng béo đó làm sao chịu đựng nổi nên mới chết tốt như thế. Hòa thượng già rộng kiến thức hơn biết ngay đó là mượn sức địch đánh địch nên y không đánh vào ngực chàng mà cứ đánh vào hai tay chàng. Y định đánh gãy hai tay của chàng trước rồi mới đánh vào nội tạng sau. Ngờ đâu hai tay y vừa đánh trúng hai tay Vô Kỵ thì Cửu Dương Thần Công ở trong người chàng lại đã phản chấn ngay. Tên hòa thượng già liền bị đẩy bắn về phía sau nhanh như một mũi tên. Chỉ nghe thấy kêu "lách cách" một tiếng thật lớn. Cửa sổ đã bị người của y đập phải vỡ tan tành. Người của y bắn ra ngoài, đâm vào cây hòe trong sân vỡ sọ chết tốt.
Khi lão hòa thượng bị bắn ra ngoài sân, mấy tên hòa thượng kia vẫn chưa biết y sống chết ra sao lập tức có ba hòa thượng khác sông lại tấn công Vô Kỵ luôn.
Một tên tấn công vào thái dương huyệt, một tên giơ tay móc mắt chàng còn tên thứ ba thì phải thân đá vào đơn điền chàng. Chỉ thấy chàng cúi đầu tránh cho hai mắt để cho tay của đối phương đâm vào trên lông mày của mình thôi còn mặc cho chúng tha hảồ đánh đập vào mọi nơi. Chỉ nghe thấy mấy tiếng kêu "lộp bộp, lách cách, ối chà" mấy hòa thượng đã bị Cửu Dương Thần Công phản hồi chết liền. Tên hòa thượng sau vì sức đá quá mạnh nên chân phải của y bị gãy làm đôi. Cũng nhờ cú đá đó trúng ngay vào đơn điền chàng mà chân khí của chàng mới đả thông được các kinh mạch bị thương.
Vô Kỵ mừng rỡ nghĩ thầm:
- Tiếc thay ác tăng chết sớm quá, bằng không để y đã thêm mấy cái vào đơn điền ta nữa thì công lực của ta đã sớm khôi phục. Chỉ cần điều dừng mươi ngày hay nửa tháng là lành mạnh liền.
Tám hòa thượng đã chết năm còn lại ba tên hoảng sợ đến kinh hồn bạt vía. Chúng tranh nhau chạy ra ngoài cửa. Tới bên ngoài chúng mới hay lão hòa thượng già cũng đã chết cạnh gốc cây chúng lại càng thêm sợ hãi. Chúng bèn chạy ra ngoài miếu không thấy Vô Kỵ đuổi theo chúng mới ngừng chân lại bàn tán.
Một tên nói:
- Chắc tên tiểu tử này thế nào cũng có tà pháp!
Tên thứ hai nói:
- Tôi xem không phải là tà pháp. Chắc có nội công cao siêu, phản lại đả thương địch nhân đấy thôi.
Tên thứ ba vội đáp:
- Nhưng dù sao bây giờ chúng ta cũng phải nghĩ cách trả thù cho mấy người anh em kia mới được.
Tuy ba tên này ngày thường tác oai tác quái luôn nhưng chúng cũng có đôi chút nghĩa khí giang hồ. Vì tám tên đã thề đồng sanh đồng tử quyết không phụ lòng nhau. Tuy chúng có lòng quyết tử nhưng biết địch không nổi Vô Kỵ nên sau khi thương lượng một hồi một tên bỗng nói:
- Có lẽ tên tiểu tử đó bị thương rất nặng bằng không tại sao y không đuổi theo chúng ta?
Tên thứ hai mừng rỡ nói:
- Phải đấy, có lẽ y không đi lại được, nên anh em chúng ta đánh đập y, y chỉ dùng nội lực phản kích thôi. Chúng ta dùng khí giới đâm y, chẳng lẽ y là xưng đồng da sắt mà chịu nổi ư?
Ba tên bàn bạc xong, một tên liền kiếm cây trường mâu, một tên cầm dao còn tên thứ ba cầm kiếm, quay lại trong miếu.
Chúng vào tới phòng Vô Kỵ thấy Vô Kỵ vẫn ngồi yên chỗ cũ, trông có vẻ rất mệt nhọc, người cứ lắc lư hoài hình như muốn té ngã vậy.
Triệu Minh ngồi cạnh, tay cầm khăn cứ lau hoài mồ hôi trán cho Vô Kỵ.
Ba tên ác tăng đó đưa mắt ra hiệu cho nhau, nhưng rốt cuộc không có tên nào dám xông vào hết.
Sau cùng một tên lớn tiếng gọi:
- Tiểu tử hôi hám kia, có gan thì ra đây đấu với lão gia ba trăm hiệp nào!
Tên thứ hai cũng lên tiếng mắng chửi:
- Tiểu tử có tài ba gì, chỉ biết dùng yêu thuật giết hại người thôi. Ðó là những trò hạ lưu của giang hồ, thủ đoạn đê tiện không xứng đáng.
Ba tên ác tăng, mỗi tên mắng chửi một câu mà cũng không thấy Vô Kỵ trả lời và bước xuống giường gì cả nên chúng càng táo bạo hơn.
Lời lẽ chửi rủa của chúng càng thậm tệ hơn. Chúng lôi cả mười tám đời tổ tiên của Vô Kỵ ra mà chửi. Chúng còn chửi Triệu Minh là một nữ đại ma đầu dâm loạn nhất thiên hạ.
Vô Kỵ với Triệu Minh không tức giận tí nào vì lúc này hai người không sợ ba tên ấy quay trở lại tầm thù mà là sợ chúng hoảng sợ bỏ đi báo cho Thành Khôn hay thì hai người sẽ chết liền.
Vô Kỵ biết vết thương của mình phải điều dừng trên mười ngày mới khỏi được.
Lúc này khỏi cần Thành Khôn chỉ những tay cao thủ tùy tùng hạng nhì của y như Hữu Lượng chẳng hạn cũng giết nổi Vô Kỵ với Triệu Minh rồi.
Hai người sau khi bị thương nặng phải trốn tránh để khỏi bị Vương Bảo Bảo đuổi bắt, bây giờ lại phải phòng bị bè đảng của Thành Khôn đánh đập.
Trước sau đều có người tập kích như thế thì hai người sống sót sao nổi.
Vì vậy hai người thấy ba tên ác tăng quay trở lại không hề lo sợ mà còn mừng thầm là khác.
Vô Kỵ liên tiếp bị năm ác tăng tấn công làm cho Cửu Dương Thần Công chân khí trong người chàng dần dần ngưng tụ lại.
Dù lúc trước chàng tự vận hành mãi mà vẫn không có thể vận sức được. Tuy bây giờ chàng vẫn chưa có thể vận sức đánh địch được nhưng trong lòng không còn kinh hãi như trước nữa.
Ðột nhiên "bùng" một tiếng đã có một tên ác tăng cầm trường mâu chân đa túng cửa phòng nhảy vào bên trong.
Triệu Minh thấy vậy la lớn:
- Ối chà!
Nàng vội cầm dao găm đưa cho Vô Kỵ.
Vô Kỵ lắc đầu không đỡ lấy con dao mà chỉ nghĩ thầm:
- Tay ta không có hơi sức nào nữa, dù có khí giới cũng không địch nổi, mà thân ta là xương thịt thì làm sao chống đỡ nổi khí giới của chúng .
Chàng chưa nghĩ xong thì tên nọ đã múa trường mâu đâm tới trước ngực chàng rồi. Thế mâu của hắn đâm nhanh lắm nhưng ý nghĩ của Triệu Minh còn nhanh hơn. Nàng vội thò tay vào trong lòng Vô Kỵ lấy ra một thanh Thánh Hỏa Lệnh để luôn lên ngực Vô Kỵ để đỡ mũi trường mâu bén nhọn kia. Tất nhiên như vậy Vô Kỵ không bị thương chút nào, trái lại Cửu Dương Thần Công ở trong người chàng lại có thể nhờ đó mà phản công lại. Chỉ nghe thấy một tiếng "ôi". Tiếng kêu chưa kịp dứt lời thì tên thứ hai đã múa đơn đao bổ xuống đầu Vô Kỵ rồi.
Triệu Minh sợ một chiếc Thánh Hỏa Lệnh không đủ sức chống đỡ thanh đao đó liền để luôn hai chiếc lên trên đầu Vô Kỵ, che chở cho chàng.
Lại nghe thấy "coong" một tiếng thanh đao đó đã bắn ngược trở lại đập chết tên nọ liền. Tuy nhiên ngón tay út của Triệu Minh cũng bị lưỡi đao của y chặt đứt một đốt.
Trong lúc nguy cấp nàng không thấy đau đớn gì cả.
Tên hòa thượng thứ ba tay cầm kiếm vừa vào tới của, thấy hai tên đồng bọn cùng toi mạng một lúc. Tuy y tức giận vô cùng nhưng không còn can đảm xông lên tấn công nữa nên y chỉ thết lớn một tiếng rồi quay người chạy luôn.
Triệu Minh vội nói:
- Không thể để cho y đào tẩu được!
Nàng liền cầm luôn một thanh Thánh Hỏa Lệnh nhằm người y. Tuy nàng nhắm rất trúng nhưng vì tay không có sức nên Thánh Hỏa Lệnh đó chưa tới đích đã rớt xuống đất liền. Vô Kỵ liền ôm lấy người Triệu Minh khẽ nói:
- Minh muội, ném thêm cái nữa đi!
Chàng vừa nói vừa vận chân khí ở trước ngực truyền dồn sang người nàng.
Triệu Minh liền giơ hai tay lên ném nốt thanh Thánh Hỏa Lệnh thứ hai.
Lúc ấy ác tăng đã chạy thêm được hai bước nữa và đang định núp vào sau một bức bình phoảng bằng gạch.
Nhưng chiếc Thánh Hỏa Lệnh thứ hai này tốc độ nhanh vô cùng đã xuyên luôn người y từ sau lưng sang trước ngực mà vẫn chưa hết đã cắm luôn vào bức bình phong đó.
Sau khi ném xong Thánh Hỏa Lệnh đó Vô Kỵ và Triệu Minh cũng chết giấc luôn.
Trong ngôi miếu hoang chỉ có trăng thanh gió lạnh ngó người chứ không có một tiếng động nào khác.
Một lát sau Triệu Minh thức tỉnh trước, đưa tay sờ mũi Vô Kỵ.
Hô hấp của chàng tuy rất yếu nhưng được cái là đều đặn và khá dài.
Nàng gượng đứng lên đỡ Vô Kỵ lên trên sập để chàng gối lên một cái xác chết rồi nàng cũng ngồi ở ngay cạnh đống xác đó nghỉ ngơi.
Một lát sau Vô Kỵ tỉnh, mở mắt ra gọi ngay:
- Minh muội đâu rồi?
Triệu Minh tủm tỉm cười rồi hai người ôm lấy nhau.
Lần này trước sau giết chết bảy ác tăng không tốn chút sức nào nhưng khi ném chiếc Thánh Hỏa Lệnh để giết tên thứ tám cả hai người đều bị tổn thương nguyên khí rất nặng. Vì vậy đêm hôm đó cả hai đều nằm yên trên đống xác để chờ sức lực hồi lại.
Vô Kỵ xé một vạt áo ra băng bó cho ngón tay bị đứt của Triệu Minh rồi cả hai ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Ðến trưa ngày hôm sau hai người mới tỉnh giấc.
Cả hai ngồi vận khí điều dừng một hồi đã thấy tinh thần phấn chấn hơn trước nhiều liền gượng đứng dậy nhưng thấy bụng đói vô cùng.
Vô Kỵ liền lần mò xuống bếp, thấy trên bếp lò có một nồi cơm một nửa đã cháy thành than, chỗ còn lại cũng đã khê nồng.
Chàng bốc vài miếng ăn thử rồi xới một chén đem ra ngoài phòng cho Triệu Minh.
Triệu Minh vừa cười vừa nói:
- Tình cảnh ngày hôm nay so với trong tửu điếm tại kinh đô thế nào?. Tôi thấy ở đây sung sướng hơn nhiều!
Triệu Minh lại tiếp:
- Tình cảnh bi đát của chúng ta lúc này thật chỉ có trời đất biết, đại ca biết chứ không thể kể cho một ai nghe được.
Hai người cả cười rồi bốc bát cơm khê ăn, lại thấy ngon hơn cả sơn hào hải vị là khác. Một bát chưa ăn xong thì bỗng nghe thấy phía đằng xa ở trên núi đã có tiếng vó ngựa phải trên đá "lộp cộp".
Triệu Minh va Vô Kỵ đều ngẩn người ra nhìn nhau, hai trái tim cùng đập mạnh. Tai của hai người đã nghe rõ có hai con ngựa đang phải tới.
Hai con ngựa đến tới cửa miếu thì dừng lại.
Tiếp theo hai người lại thấy có tiếng vòng cửa kêu bốn tiếng.
Một lát sau nữa Vô Kỵ khẽ hỏi Triệu Minh rằng:
- Biết làm sao bây giờ?
Chàng vừa nói dứt lời đã thấy ngoài cửa có tiếng người gọi:
- Thượng Quan tam ca! Tôi Tần Ngũ Lão đây.
Triệu Minh liền nói:
- Nếu chúng phá cửa vào chúng ta cứ giả bộ làm người chết rồi tùy cơ ứng biến.
Hai người liền nằm phục xuống, cạnh mấy cái xác, mặt úp xuống đất.
Hai người vừa nằm xong thì đã nghe thấy có tiếng phá cửa.
Chỉ nghe tiếng cửa vỡ cũng đủ biết sức lực người phá không phải tầm thường.
Triệu Minh sực nghĩ ra được một kế liền khẽ bảo Vô Kỵ:
- Ðại ca mau nằm phục ở cửa để cản lối của chúng!
Vô Kỵ gật đầu liền bò đến ngay cạnh cửa.
Tiếp theo đó hai người đã nghe tiếng thất thanh của hai người nọ và còn nghe thấy cả tiếng rút khí giới của chúng nữa.
Hai người đoán chúng đã vào tới sân, trông thấy mấy cái xác nên đều kinh hãi và rút khí giới ra để phòng bị.
Tiếp theo đó có tiếng một người khẽ nói:
- Cẩn thận! Hãy coi chừng địch nhân ám toán!
Người thứ hai liền quát lớn:
- Bọn nào tài giỏi thì cứ việc ra đây quyết chiến với lão một phen, hà tất phải lén lén lút lút trong đó làm chi! Như thế mà đòi làm anh hùng sao?
Tiếng nói của người đó rất mạnh, trung khí rất sung sức.
Y quát hỏi mấy tiếng, không thấy ai trả lời vội nói tiếp:
- Có lẽ bọn giặc đã đi xa rồi cũng nên.
Người có giọng khàn khàn vội nói với người ấy rằng:
- Ði khám xét mọi nơi xem sao! Cẩn thận trúng kế của địch đấy!
Tần Ngủ Lão nói tiếp:
- Thọ lão đệ đi sang khám bên phía đông đi, để ngu huynh khám phía Tây cho.
Người họ Thọ thấy hai người chết ở trong sân rất rùng rợn nên hoảng sợ trả lời:
- Có lẽ kẻ địch nhiều lắm, chúng ta nên đi cùng nhau thì hơn.
Tần Ngũ Lão chưa kịp trả lời thì người họ Thọ đã kêu "ủa" một tiếng và giơ tay lên chỉ về phòng phía Ðông lắp bắp:
- Trong... bên trong có người chết...
Hai người liền đi về phía đó, tới cạnh cửa, thấy trong căn phòng nhỏ có tới bảy tám xác người chết, nằm ngổn ngang.
Tần Ngũ Lão táo gan hơn tên họ Thọ nhưng cũng phải hoảng sợ nên lên tiếng hỏi:
- Tám anh em ở trong Trung Mục Thần Miếu này đều bị giết chết hết. Không biết ai đã ra tay hạ độc thủ thế?
Người họ Thọ đáp:
- Tần Ngũ ca, chúng ta mau trở về chùa báo tin cho sư phụ biết đi!
Tần Ngũ Lão ngẫm nghĩ giây lát rồi nói tiếp:
- Sư phụ bảo chúng ta cần phải mau mau đem những thiếp này đi ngay để kịp mời họ đến dự Ðồ Sư Anh Hùng hội vào ngày tiến Ðoan Ngọ. Nếu để lỡ việc này thì tội của chúng ta lớn lắm đấy.
Vô Kỵ nghe thấy "Ðồ Sư Anh Hùng hội" năm chữ hơi suy nghĩ giây lát đã hiểu ra liền, vừa kinh hãi vừa mừng rỡ vừa tức giận. Nhượng ý niệm đó làm chàng rối trí.
Chàng nghĩ thầm:
- Sư phụ chúng phát thiếp đi mời người tới dự Ðồ Sư Anh Hùng hội, chắc là họ triệu tập thiên hạ anh hùng đến xem chúng chém giết nghĩa phụ mình. Như vậy trước tết Ðoan Ngọ này tính mạng của sư phụ ta không hề hấn gì. Nhưng ta thân làm Giáo Chủ của Minh Giáo mà không bảo vệ nổi cho nghĩa phụ để cho nghĩa phụ lọt vào tay kẻ gian, chịu khổ, chịu nhục. Ta thật bất hiếu bất nghĩa vô cùng .
Chàng càng nghĩ ngợi càng tức giận, chỉ muốn lập tức chém chết hai tên ác tăng này ngay nhưng lại sợ chúng tẩu thoát mà mình lại không đủ hơi sức đuổi theo. Nên chàng đành phải đợi chờ cho chúng vào phòng rồi chặn đường không cho chúng rút rồi lại dùng sức phản hồi của Cửu Dương Thần Công để diệt chúng. Không ngờ hai tên ác tăng đó thấy trong phòng ngổn ngang xác chết, mùi tanh hôi xông lên tận mũi, không dám bước vào trong phòng mà cứ đứng ngoài bàn tán.
Tên họ Thọ nói:
- Việc này không phải việc nhỏ, dù sao anh em chúng ta cũng cứ phải báo cho sư phụ biết thì hơn!
Tần Ngũ Lão nói:
- Hay là thế này vậy, chúng ta chia nhau hành sư. Ngu huynh đi phát thiếp còn lão đệ thì quay về Thiếu Lâm Tự thưa cùng sư phụ.
Người họ Thọ chỉ sợ lúc đi đường gặp phải cường địch nên trù trừ chưa lên tiếng trả lời. Tần Ngũ Lão liền nổi giận nói tiếp:
- Tùy lão đệ lựa chọn đấy, lão đệ muốn đi đưa thiếp cũng được.
Tùy Ngũ ca dặn bảo, thôi tiểu đệ đi về núi thưa cùng sư phụ vậy.
Hai người quyết định xong, định đi ra ngoài thì Triệu Minh cựa mình và rên rỉ mấy tiếng. Tần, Thọ hai người giật mình kinh hãi liền quay đầu lại nhìn.
Chúng thấy Triệu Minh cử động từ từ xoay người lại mới hay nàng là một thiếu nữ.
Tần Ngũ Lão ngạc nhiên hỏi:
- Thiếu nữ này là ai thế?
Y vừa nói vừa bước chân vào trong phòng.
Tên họ Thọ rất nhát gan, nhưng vì thấy Triệu Minh là một thiếu nữ lại bị thương rất nặng dường như sắp chết nên y mới không hoảng sợ gì nữa mà theo Tần Ngũ Lão đi vào.
Y giơ tay ra định sờ vào vai Triệu Minh liền nghe thấy tiếng Vô Kỵ ho một tiếng. Hai tên nọ đột nhiên nghe thấy tiếng ho quay lại nhìn thấy Vô Kỵ ngồi dậy, hai mắt lim dim, xếp chân bằng tròn vận khí chữa thương, mặt dính đầy máu trông rất kinh khủng.
Chúng kinh hãi vô cùng, người họ Thọ liền la lớn:
- Nguy tai! Ðây là quỷ nhập tràng cũng nên. Tần Ngũ ca phải cẩn thận mới được!
Nói xong, y liền nhảy lên giường trước.
Tần Ngũ Lão cũng la lớn:
- Quỷ nhập tràng kia, đừng có tác oai tác quái làm chi, họ Tần này không sợ mi đâu!
Nói xong, y liền múa ngay đơn đao, chằm đầu Vô Kỵ bổ xuống.
Vô Kỵ đã cầm sẳn hai chiếc Thánh Hỏa Lệnh, thấy đối phương vừa múa đao chém xuống liền để luôn chiếc Thánh Hỏa Lệnh đó lên đầu.
Chỉ nghe "coong" một tiếng lưỡi đao chém trúng Thánh Hỏa Lệnh bị bắn ngược trở lại nện đúng đầu Tần Ngũ Lão.
Ðầu y vỡ tan, óc phọt ra tung tóe, chết tốt.
Tên họ Thọ tay cầm thanh quỷ đầu đao cứ run lẩy bẩy, muốn chém Vô Kỵ nhưng lại không dám.
Vô Kỵ chỉ đợi y chém tới là dùng sức Cửu Dương Thần Công chân khí phản trấn lại. Nhưng thấy y hoảng sợ không dám ra tay lại có y định nhảy qua cửa sổ hoặc xông ra lối cửa lớn để tháo chạy. Nếu y không đụng đến người Vô Kỵ thì không sao đả thương y được.
Triệu Minh thấy tên đó mãi không ra tay, trong lòng cũng hơi lo âu nghĩ thầm: "Không ngờ tên tiểu quỷ này lại nhát gan đến thế, không dám ra tay tấn công Vô Kỵ đại ca. Nếu bây giờ y vứt đao đào tẩu có lẽ chúng ta không làm gì nổi y".
Nàng lại thấy tên ấy run sợ đến hai hàm răng run lập cập rồi đột nhiên có tiếng "coong" thì ra đao của y đã rơi xuống đất.
Vô Kỵ liền lên tiếng:
- Mi có gan thì lại đây chém ta một đao hay đánh ta một quyền đi.
Người nọ đáp:
- Tiểu ...tiểu nhân không dám... không dám đánh đại nhân đâu!
Vô Kỵ lại hỏi tiếp:
- Vậy mi thử đá ta một cái xem sao!
Người nọ lại đáp:
- Tiểu nhân...càng không dám...
Vô Kỵ nổi giận:
- Sao mi lại tầm thường đến thế. lát nữa mi còn chết thảm khốc hơn thế này nhiều. Mau lại đây chém ta hai nhát đao đi., nếu ta thấy sức của ngươi, chưa biết chừng ta tha chết cho cũng nên.
Người họ Thọ lắp bắp:
- Dạ... dạ...
Y nhặt thanh quỷ đầu đao lên nhưng thấy Tần Ngũ Lão chết thảm khốc như thế liền nghĩ thầm:
- Kẻ địch thần thông quảng đại, đã luyện tới mức không cần nghĩ ngợi cũng có thể giết người được rồi, chi bằng ta van xin y tha chết cho thì hơn .
Nghĩ đoạn, y liền quỳ xuống vái lạy Trương Vô Kỵ và nói:
- Xin lão gia tha chết cho! Xin lão gia tha chết cho!
Triệu Minh tức giận vô cùng kêu "hừ" một tiếng rồi nói:
- Không ngờ trong võ lâm lại có người hèn mạt như mi!
Người nọ đáp:
- Dạ ...dạ...tiểu nhân hèn hạ thực!
Y không dám ra tay, Vô Kỵ thực vô kế khả thi.
Sau cùng chàng nghĩ ra được một cách liền quát lớn:
- Lại đây!
Người nọ vâng lời, bò ngay lại trước mặt chàng nhưng vẫn quỳ như trước.
Vô Kỵ liền giơ tay ra để hai ngón tay lên hai mắt của y và quát bảo:
- Bây giờ ta hãy khoét hai mắt của mi trước!
Tuy tay chàng không có sức lực nhưng dù sao đôi mắt là chỗ mềm nhất trên cả thể, chỉ dùng sức khẽ ấn vào một cái cũng móc được liền.
Trong lúc nguy cấp, người nọ không kịp nghĩ ngợi đã vội giơ tay lên dùng sức đẩy mạnh một cái.
Vô Kỵ liền dùng luôn sức của đối phương đưa tay xuống bên dưới điểm luôn hai nơi yếu huyệt ở dưới vú tên họ Thọ rồi khẽ đẩy một cái.
Tên nọ thấy mình mẩy tê tái ngã lăn ra đất liền.
Y liền lớn tiếng van lơn:
- Lão gia tha chết cho tiểu nhân! Lão gia tha chết cho tiểu nhân! Triệu Minh biết Vô Kỵ điểm huyệt đối phương có thể tạm thời kiềm chế được địch rồi. Nhưng chỉ nửa tiếng đồng hồ sau người nọ không cần có người giải huyệt cho cũng tự khỏi, lúc ấy sẽ phiền phức lắm. Tuy vậy nàng nghĩ còn nhiều việc phải tra hỏi tên đó không tiện giết đối phương ngay nên hỏi:
- Mi đã bị đại gia kia điểm trúng tử huyệt, biết chưa! Mi thử hít một hơi xem có phải ở bên trái hông bị đau nhức vô cùng không?
Người nọ nghe theo lời nàng liền hít hơi thử xem, quả nhiên thấy chỗ xưng hông trái bị đau đớn thật. Sự thật ra lúc ấy yếu huyệt của y bế tắc , nhưng y không biết được điều đó nên cứ van lơn.
Triệu Minh lại hỏi tiếp:
- Muốn tha chết cho mi không khó, nhưng phải liên tục dùng kim châm. Châm vào các yếu huyệt cho mi trong vòng nửa tháng mi mới khỏi chết được.
Người nọ vái lại đáp:
- Quý hồ cô nương cứu tiểu nhân thoát chết thì dù làm trâu ngựa, tiểu nhân cũng xin để cho cô nương tự tiện sai bảo. Cô nương đã ra lệnh tiểu nhân không dám trái lệnh chút nào.
Triệu Minh cười khúc khích và nói tiếp:
- Thật là lần đầu tiên ta mới thấy một nhân vật giang hồ như ngươi. Thôi cũng được ngươi đi nhặt một viên gạch lại đây!
Người nọ vâng lời ngay, lết người ra ngoài nhặt gạch.
Vô Kỵ khẽ hỏi:
- Minh muội sai y đi lấy gạch để làm chi?
Triệu Minh vừa cười vừa nói:
- Sơn nhân đây đã có diệu kế!
Người nọ bưng viên gạch cung kính đem tới trước mặt Triệu Minh.
Triệu Minh liền lấy chiếc kim thoa ở trên đầu xuống châm vào một yếu huyệt ở trên vai của y và nói:
- Trước hết ta phải dùng kim châm giải các đường kinh hoảng mạch của ngươi ra để tử khí của tử huyệt khỏi xông lên ócả, bằng không thì không còn cách gì cứu chữa nữa. Nhưng không biết vị đại gia kia có chịu tha chết cho ngươi không?
Người nọ đưa mắt nhìn Vô Kỵ tỏ vẻ van lơn.
Y thấy Vô Kỵ gật đầu thì mừng rỡ vô cùng vội nói:
- Thưa cô nương, vị đại gia này đã nhận lời rồi, cô nương mau mau ra tay châm giải huyệt cho tiểu nhân đi!
Triệu Minh hỏi tiếp:
- Thế mi có sợ đau không?
- Tiểu nhân chỉ sợ chết chứ không sợ đau.
- Ðược lắm! Mi hãy dùng viên gạch này gõ mạnh một cái vào đầu kim thoa này!
Người nọ nghĩ thầm:
- Kim thoa cắm vào vai chỉ da thịt là bị thương thôi chứ có nguy hiểm gì đâu ?
Thế rồi y không hề cau mày gì hết, giơ hòn gạch lên gõ luôn một cái và đầu kim.
Mũi kim ấy cắm sâu luôn vào huyết bàn huyệt. Y không thấy đau đớn gì cả trái lại còn thấy dễ chịu là khác cho nên y càng tin tưởng Triệu Minh thêm cứ luôn mồm cám ơn. Triệu Minh lại bảo y rút kim ra châm luôn vào bẩy nơi yếu huyệt khác cho y.
Vô Kỵ mỉm cười nói:
- Ðược rồi! Ðứng dậy đi!
Nên biết rõ y bị điểm huyệt như vậy trong mười ngày chỉ cần chạy hơi nhanh là trong một trăm dặm sẽ tắt thở mà chết ngay. Nếu y đào tẩu thế nào cũng hết sức chạy cho thật nhanh nên Triệu Minh mới phải dùng kế đó để giết y. Như vậy mới khỏi bị lộ hành tung của hai người.
Triệu Minh lại ra lệnh:
- Mi đi lấy hai chậu nước lại đây cho chúng ta rửa mặt, rồi xuống bếp làm cơm ngay. Nếu mi muốn chết cứ việc bỏ thuốc độc vào cơm canh để chúng ta ba người cùng chết cũng không sao.
Người nọ đáp:
- Tiểu nhân không dám! Tiểu nhân không dám!
Thế là Vô Kỵ với Triệu Minh bỗng dương được một tên đầy tớ trung thành.
Triệu Minh hỏi tên họ của y mới hay y họ Thọ tên Nam Sơn biệt hiệu là Vạn Thọ Cương. Nhưng cái tên hiệu ấy là do bạn y chế nhạo tính nhút nhát của y mà ban cho. Tên đó có nghĩa là suốt đời không sợ bị người nào đánh chết nữa. Y theo mấy người đến làm môn hạ của Viên Chân. Thấy y kém căn bản, tính tình lại nhát như cáy nên Viên Chân chỉ sai làm những việc vặt chứ chưa hề dạy cho y một miếng võ nào cả.
Bị Triệu Minh điểm huyệt, Nam Sơn vẫn chưa mất hơi sức nên tha hồ cho Triệu Minh sai bảo việc gì y cũng chịu khó làm.
Y đem mấy cái xác vào trong vườn chôn rồi gánh nước rửa sạch những vết máu.
Có một điều tuy không biết tý võ công gì nhưng y làm thức ăn rất giỏi.
Vô Kỵ cứ khen ngợi những món ăn của y hoài.
Chờ Nam Sơn làm xong mọi việc Vô Kỵ mới hỏi y về tin tức của Ðồ Sư Anh Hùng hội. Y không dám dấu điếm nửa lời nhưng tiếc thay y chỉ là một tên làm việc vặt nên không biết được tờ gì quan trọng cả. Y chỉ biết buổi đại hội này do Không Văn và Không Trí hai vị đại sư đứng tên phát thiếp mời võ lâm quần hùng cùng các vị anh hùng của các môn phái trên thiên hạ đến tết Ðoan Ngọ tới tập trung ở Thiếu Lâm Tự để bàn việc cần. Vô Kỵ bảo Nam Sơn đưa thiếp mời cho mình. Chàng thấy có mời Phù Trần Tử, Cổ Tòng Tử, Qui Tạng Tử ...mấy vị kiếm khách của phái Ðiểm Thương ở tỉnh Vân Nam tới dự đại hội. Các kiếm khách của phái Ðiểm Thương nổi danh đã lâu nhưng ẩn cư ở tận miền nam tinh Vân Nam, xưa nay rất ít đi lại với nhân sĩ của võ lâm Trung Nguyên.
Vô Kỵ thấy lần này phái Thiếu Lâm mời tới cả phái Ðiểm Thương như vậy đủ thấy buổi đại hội ấy sẽ có không biết bao nhiêu là tân khách và quy môi cũng bao la khôn cùng. Phái Thiếu Lâm là phái lãnh tụ các môn phái khác, lại do hai vị thần tăng đích thân đứng mời như vậy thì người được mời dù bận việc đến đâu cũng phải tới dự.
Vô Kỵ lại thấy trên thiếp chỉ viết đơn gin có mấy dòng như sau thôi: "Xin mời quý bạn đúng ngày tết Ðoan Ngọ tới Thiếu Lâm Tự xơi chén rượu mừng với chúng tôi!"
Chàng không thấy viết mấy chữ "Ðồ sư" gì cả liền hỏi Nam Sơn:
- Tại sao Tần Ngũ Lão lại gọi là "Ðồ Sư Anh Hùng hội" như thế?
Nam Sơn có vẻ đắc chí đáp:
- Chắc Trương đại gia chưa biết tin này cũng nên. Sư phụ của chúng tôi có bắt được một nhân vật rất có tên tuổi tên là Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn. Phen này phái Thiếu Lâm chúng tôi hãnh diện được giết chết Kim Mao Sư Vương ở trước mặt tất cả anh hùng hào kiệt trên thiên hạ nên đại hội ấy mới gọi là Ðồ Sư Anh Hùng hội là thế.
Cố nén lửa giận, Vô Kỵ lại hỏi tiếp:
- Thế vị Kim Mao Sư Vương ấy là nhân vật như thế nào? Chẳng hay chú có trông thấy không? Sao sư phụ của chú lại bắt nổi ông ấy về như vậy? Hiện giờ ông ta bị giam cầm ở đâu?
- Vị Kim Mao Sư Vương ấy ư? ối chà! Ông ta lợi hại lắm, cao bằng hai tiểu nhân, cánh tay to bằng bắp dùi của tiểu nhân. Không nói cái gì khác, chỉ nguyên đôi mắt của ông ta thôi sao mà dữ tợn và oai phong thế! Bất cứ ai cứ trông thấy đôi mắt ấy một cái là cũng đủ mất hồn vía rồi. Như vậy ông ta khỏi cần đánh kẻ địch cũng đã bị thua rồi...
Thấy tên nọ nói khoác quá như vậy Vô Kỵ và Triệu Minh cùng đưa mắt nhìn nhau vì Tạ Tốn đã đui mù rồi thì còn có mắt hung tợn làm sao được.
Hai người lại nghe thấy y nói tiếp :
- Sư phụ chúng tôi đấu với ông ta bẩy ngày bẩy đêm liền mà vẫn chưa phân thắng bại. Sau cùng sư phụ chúng tôi tức giận quá liền mang môn võ công oai trấn thiên hạ là " Cầm Phong Phục Hổ Công" ra mới thu phục được ông ấy. Bây giờ sư phụ chúng tôi giam giữ ông ta ở trong thạch động phía sau hậu sơn và phải dùng tám sợi dây gang mới trói nổi...
Càng nghe càng tức giận, Vô Kỵ liền quát lớn:
- Ta hỏi ngươi điều gì ngươi cứ theo đúng sự thật mà nói. Nếu ngươi còn nói bậy như thế nữa ta sẽ giết luôn. Kim Mao Sư Vương đã đui mù sao ngươi lại bảo hai mắt của ông ta hung tợn lắm ...
Nam Sơn biết Vô Kỵ đã hay lời nói của y chỉ là bịa đặt nên y vội đáp:
- Dạ ...dạ. Có lẽ tiểu nhân đã trông lầm.
Vô Kỵ lại hỏi tiếp:
- Chẳng hay ngươi đã được trông thấy tận mắt ông ta chưa? Mặt mũi của Tạ Tốn như thế nào? Ngươi thử tả cho ta nghe?
Sự thật Nam Sơn đâu đã được trông thấy Tạ Tốn bao giờ. y biết phen này không thể nói khoác được nữa đồng thời y lại sợ bị mất mạng nên vội đáp:
- Quả thật tiểu nhân không dám nói dối hai vị. Nhượng chuyện đó là do các vị sư huynh kể lại cho tiểu nhân nghe chứ tiểu nhân chưa bao giờ được trông thấy Kim Mao Sư Vương bao giờ.
Lúc ấy trời đã chập choạng tối mà người đó lại đứng sau cánh cửa sấp bóng nên không sao trông thấy rõ mặt chỉ thấy đầu y bóng loáng thì biết là một hòa thượng thôi.
Vô Kỵ liền lên tiếng hỏi:
- Anh em tại hạ giữa đường gặp cường đạo, thân mang thương tích định xin ngủ nhờ một đêm. Xin đại sư rủ lòng từ bi cho phép chúng tôi được ngủ nhờ một đêm.
Người nọ kêu lên một tiếng, với giọng nham hiểm trả lời:
- Người ta đi tu xưa nay không giúp ai hết, không thể cho hai người ở trọ được.
Nói xong, y định đóng cửa lại Triệu Minh vội kêu gọi:
- Giúp người, người lại giúp mình, biết đâu chẳng có cái hay!
Hòa thượng nọ vội hỏi:
- Hay ở chỗ nào?
Triệu Minh giơ tay lên cởi chiếc bông tai có nạm hạt châu xuống. Hạt châu ở trên bông tai nàng to bằng đốt ngón tay út, vừa lấy xuống đã thấy có ánh sáng lấp lánh liền. Triệu Minh vội đưa chiếc hoa tai đó cho hòa thượng nọ.
Hòa thượng ngắm chiếc bông tai một hồi rồi lại nhìn hai người một lúc nữa mới lên tiếng nói:
- Thôi được, giúp người, người giúp mình!
Nói xong, y né người sang bên.
Triệu Minh liền đỡ Vô Kỵ bước vào.
Hòa thượng ấy liền dẫn hai người xuyên qua đại điện rồi tới dãy nhà ngang ở phía Ðông và nói:
- Hai người ở trong phòng này!
Phòng đó không có đèn lửa, tối om như mực.
Ði tới cạnh giường Triệu Minh giơ tay ra lần mò thấy trên giường chỉ có một cái chiếu ngoài ra không có một cái gì khác cả.
Ðang lúc ấy bên ngoài bỗng có tiếng nói rất lớn:
- Xích tứ đệ dẫn ai vào đấy?
Hòa thượng trả lời:
- Có hai người khách đến xin ngủ trọ.
Y vừa nói vừa bước chân ra khỏi cửa phòng liền.
Triệu Minh gọi với theo:
- Sư phụ làm ơn bố thí cho hai bát cơm một đĩa rau dưa gì đó...
Hòa thượng nọ lại đáp:
- Người đi tu ăn của thập phương không bố thí.
Nói xong y đi luôn.
Triệu Minh giận dữ nói tiếp:
- Hòa thượng này thực, chắc đại ca đói lắm phải không? Dù sao chúng ta cũng phải kiếm cái gì ăn mới được.
Ðột nhiên ngoài sân có tiếng chân người đi lại.
Hai người thấy có chừng bảy tám người tất cả.
Tiếp theo đó có ánh sáng thấp thoáng, cửa phỏng đã bị người đẩy ra.
Hai hòa thượng cầm hai ngọn nến đi trước bước vào chiếu thẳng vào mặt Vô Kỵ và Triệu Minh.
Vô Kỵ đưa mắt nhìn lại thấy tám hòa thượng tất cả, cao có, thấp có nhưng mặt người nào cũng đều hung ác vô cùng.
Một lão hòa thượng lên tiếng hỏi Triệu Minh:
- Trên người của các người còn bao nhiêu vàng bạc châu báu nữa hãy mau đưa ra đây!
Triệu Minh lại hỏi:
- Ðưa ra để làm chi?
Hai thí chủ có cả duyên tới đây, vừa đúng lúc miếu chúng tôi sắp sửa cúng lớn để trùng tu lại cửa miếu và tô lại tượng. Hai vị có bao nhiêu vàng bạc cứ đem ra đây bố thí đi. Nếu hai vị tiếc của mà không đem ra thất lễ với Bồ Tát thì phiền lắm đó!
Triệu Minh nổi giận hỏi lại:
- Quý vị cưỡng bách như thế có khác gì cường đạo không?
Lão hòa thượng lại trả lời:
- Xin lỗi! Xin lỗi! Tám anh em chúng tôi chuyên nghề cường khấu giết người phóng hỏa cướp của là lẽ thường. Gần đâu bị Ma Giáo dồn ép làm cho chúng tôi không có chỗ nương thân đành phải ci trang làm hòa thượng vào đây lánh nạn. Hai vị thí chủ có duyên mới đem thân vào đây. Thực là may mắn cho anh em chúng tôi lắm, lắm!
Vô Kỵ với Triệu Minh nghe thấy hòa thượng ấy nói như vậy đều giật mình kinh hãi. Không ngờ tám tên hòa thượng này lại là đạo tặc cải trang.
Lão hòa thượng ấy dám nói trắng trợn như vậy tất nhiên là đã định tâm giết hại hai người rồi.
Lại một hòa thượng lên tiếng cười hô hô nói:
- Nữ thí chủ khỏi phải lo sợ, tám hòa thượng cường đạo chúng tôi đang thiếu một phu nhân áp miếu. Cô nương xinh đẹp như thế này thật không khác gì Phật Bà Quan Âm hạ phàm. Hay lắm! Hay lắm!
Triệu Minh móc túi lấy bảy tám thoi vàng và một chuỗi hạt châu để lên trên bàn và nói:
- Tài vật của anh em chúng tôi ở cả trên đây rồi. Anh em chúng tôi cũng là người trong võ lâm, quý vị nên nghĩa khí của giang hồ.
Lão hòa thượng vừa cười vừa nói tiếp:
- Hai quý vị đều là người trong võ lâm! Cang hay thêm, chẳng hay hai vị ở trong môn phái nào thế?
Triệu Minh đáp:
- Chúng tôi là đệ tử của phái Thiếu Lâm.
Lúc ấy phái Thiếu Lâm là một môn phái to lớn nhất trong võ lâm, Triệu Minh chỉ mong tám tên hòa thượng đó dù không phải là đệ tử ngoại hệ của Thiếu Lâm thì trong thân hượu của chúng thế nào mà ch có người liên quan đến phái Thiếu Lâm. Không ngờ nàng vừa nói xong tám tên cường đạo đó liền ha hả cười đáp:
- Là đệ tử phái Thiếu Lâm càng hay thêm. Chúng ta địch không nổi lão hòa thượng của Thiếu Lâm Tự thì vừa vặn hai đứa nhãi này tới đây để cho chúng ta đánh đập cho hả giận.
Nói xong, chúng cùng giơ tay lên định kéo cổ tay Triệu Minh.
Nàng vội rụt tay lại, hòa thượng đó liền kéo hụt ngay.
Vô Kỵ thấy tình thế nguy cấp, mình với Triệu Minh lại đang bị thương nặng khó mà đối địch nổi, chợt nghĩ mấy năm nay đã gặp bao nhiêu cao thủ có tên tuổi trong võ lâm chẳng lẽ ngày hôm nay lại bị toi mạng trong tay mấy tên giặc cỏ hay sao? Nhưng dù sao cũng không thể để yên cho bọn chúng làm nhục Triệu Minh như vậy nên chàng khẽ bảo Triệu Minh:
- Minh muội hãy núp ở phía sau tôi! Ðể tôi đối phó với tám tên giặc cỏ này cho.
Triệu Minh có rất nhiều mưu kế nhưng trong hoàn cảnh này cũng đành thúc thủ.
Nàng lại lên tiếng hỏi bọn chúng:
- Các người là ai?
Lão hòa thượng đáp:
- Chúng ta là phản đồ của Thiếu Lâm Tự bị đuổi ra ngoài chùa. Gặp người môn phái khác chúng ta còn nương tay nể nang chứ gặp đệ tử phái Thiếu Lâm chúng ta thế nào cũng phải giết mới được.
Cô bé kia, đáng lẽ chú em của lão định lấy cô em làm phu nhân áp miếu nhưng bây giờ biết cô là thuộc hạ Thiếu Lâm bắt buộc chúng ta phải hãm hiếp trước rồi sẽ giết sau. Không thể để cho người nào sống sót cả.
Vô Kỵ trầm giọng nói:
- Ðược lắm, các người là môn hạ của ác tăng Viên Chân phải không?
Lão hòa thượng kêu "ủa" một tiếng rồi hỏi lại:
- Lạ thực, sao người này lại biết rõ như vậy?
Triệu Minh vội đỡ lời:
- Chúng tôi đang định đi lên chùa Thiếu Lâm để gặp Hữu Lượng đại ca và bầu cử Viên Chân đại sư làm phương trượng của chùa.
- Thiện tai, Thiện tai, ngã phật Như Lai, độ ách đại thiên...
Triệu Minh lại nói tiếp:
- Phải, chúng ta nên để tâm hợp sức cùng nhau hoàn thành thiện cử này.
Nàng vừa nói xong mấy lời đó tám hòa thượng kia liền ha hả cười. Thì ra chúng quả thực là người của Viên Chân và Hữu Lượng do Hữu Lượng giới thiệu vào chùa làm môn hạ của Viên Chân. Tám người này đều xuất thân là lục lâm tho khấu, mỗi người có một tài riêng. Võ công của chúng cũng đã khá lại được Viên Chân chỉ bảo thêm nên càng lợi hại hơn trước. Mấy năm gần đây, Viên Chân muốn cướp ngôi phương trượng của chùa nên đi tứ xứ thâu nhân tài, nhưng vì giới luật của Thiếu Lâm Tự rất nghiêm, mỗi khi thâu nhận đệ tử đều bị giám chùa tra hỏi kỹ lừng, biết rõ lai lịch rồi mới cho gia nhập nên Viên Chân không sao toại nguyện được. Về sau Hữu Lượng hiến cho y một kế, chỉ nhận đệ tử bái sư thôi chứ không vào chùa để chờ dịp may tới cùng nổi loạn cướp ngôi. Võ công của Viên Chân rất cao thâm thì chỉ ra tay một cái thì bọn giang hồ hào sĩ đều kính phục liền.
Nhượng nhân vật võ lâm xưa nay vẫn ngừng mộ oai danh của phái Thiếu Lâm và lại thấy võ công của Viên Chân cao siêu như vậy nên ai ai cũng muốn được làm đồ đệ của y. Trong số đó cũng có vài người không muốn làm phản bổn môn, định tiết lộ âm mưu thì đều bị y diệt trừ ngay nên việc làm của y lâu nay không bị bại lộ là thế. Vừa rồi tên hòa thượng nói: "Thiện tai, Thiện tai, ngã phật Như Lai, độ ách đại thiên" là nói một câu ám hiệu của chúng khi gặp nhau. Người trong hội thì phải đáp: "Hoa khai kiến Phật tâm tức Bồng".
Triệu Minh là người rất khôn ngoan nghe thấy lão hòa thượng đó đã tự nhận là đệ tử của Viên Chân, nàng liền đoán biết Viên Chân có ý muốn cướp ngôi Phương Trượng rồi. Nhưng họ định ám hiệu với nhau như vậy thì nàng làm sao biết được, cho nên nàng đã trả lời lầm như thế.
Một hòa thượng béo lùn liền nói với hòa thượng lớn tuổi kia:
- Phú đại ca, con nhỏ này vừa nói tới việc bầu sư phụ chúng ta làm Thiếu Lâm Phưng Trượng, không hiểu tại sao chúng lại biết được rõ tin này. Việc này quan trọng lắm, chúng ta phải hỏi cho ra lẽ mới được!
Tám người ấy tuy đã cắt tóc đi tu làm hòa thượng nhưng chúng vẫn gọi nhau là đại ca và nhở ca, không thoát được thói quen trong võ lâm.
Vô Kỵ nghe thấy chúng cùng cười biết ngay Triệu Minh đã lỡ lời rồi nhưng khốn nỗi mình bị thương nặng không sao hoạt động được, như vậy đối địch thế nào được chúng. Trong lúc nguy cấp chàng vội định thần và gượng tụ khí nhưng chỉ thấy trong người nóng hổi, chân khí không theo ý muốn của mình mà vận hành các kinh mạch.
Ðúng lúc ấy lão hòa thượng đã giơ năm ngón tay như năm cái vuốt của con chim ương chằm Triệu Minh vồ luôn. Triệu Minh không có hơi sức chống đỡ đành phải lui về phía sau giường tránh né.
Còn Vô Kỵ thì ngồi xếp tròn, vận công luyện khí chỉ mong khôi phục được hai ba thành công lực, như vậy cũng đủ đối phó với tám tên ác tặc này rồi.
Hòa thượng béo lùn thấy Vô Kỵ trước mặt bọn chúng mà vẫn còn ngồi vận khí, làm bộ làm tịch như vậy cho nên y tức giận vô cùng liền quát mắng:
- Tiểu tử không biết sợ chết gì cả! Ðể lão gia cho mi lên trên trời tây trước cho khỏi vướng chân vướng tay chúng ta.
Nói xong, y giơ cánh tay phải lên, khớp xưng của y kêu "lắc cắc" và trong tay áo của y hình như có hơi phồng lên. Rồi y múa quyền chằm giữa ngực Vô Kỵ đấm luôn. Triệu Minh thấy vậy lo âu vô cùng thất thanh kêu la.
Ngờ đâu hòa thượng béo lùn đó vừa đấm xong một quyền cánh tay phải của y đã mềm nhũn buông xuôi xuống. Y trợn tròn xoe đôi mắt nhìn Vô Kỵ đang ngồi yên một chỗ không cử động chút nào.
Lão hòa thượng giật mình kinh hãi, giơ tay lên kéo một cái ngờ đâu lão hòa thượng béo lùn liền té lăn ra đất. Hóa ra y đã chết tốt rồi.
Bảy hòa thượng kia thấy vậy vừa kinh hãi vừa tức giận cùng đồng thanh la lớn:
- Tiểu tử này có yêu tà pháp thuật chăng?
Thì ra Vô Kỵ không thể tụ chân khí để đả thương được nhưng Cửu Dương Thần Công ở trong người chàng vẫn không hề mất mát. Cho nên hòa thượng béo lùn vừa đánh trúng vào yếu huyệt của chàng thì Cửu Dương Thần Công tuy không đủ sức tấn công địch nhưng dư sức bảo vệ thân thể chàng. Vì vậy quyền lực của đối phương đánh tới đều bị phản hồi lại hết. Hơn nữa sức mạnh của đối phương đánh vào người chàng còn kích động Cửu Dương Thần Công ở bên trong phát ngược trở ra làm cho sức phản hồi tăng gấp đôi sức đánh tới. Như vậy tên hòa thượng béo đó làm sao chịu đựng nổi nên mới chết tốt như thế. Hòa thượng già rộng kiến thức hơn biết ngay đó là mượn sức địch đánh địch nên y không đánh vào ngực chàng mà cứ đánh vào hai tay chàng. Y định đánh gãy hai tay của chàng trước rồi mới đánh vào nội tạng sau. Ngờ đâu hai tay y vừa đánh trúng hai tay Vô Kỵ thì Cửu Dương Thần Công ở trong người chàng lại đã phản chấn ngay. Tên hòa thượng già liền bị đẩy bắn về phía sau nhanh như một mũi tên. Chỉ nghe thấy kêu "lách cách" một tiếng thật lớn. Cửa sổ đã bị người của y đập phải vỡ tan tành. Người của y bắn ra ngoài, đâm vào cây hòe trong sân vỡ sọ chết tốt.
Khi lão hòa thượng bị bắn ra ngoài sân, mấy tên hòa thượng kia vẫn chưa biết y sống chết ra sao lập tức có ba hòa thượng khác sông lại tấn công Vô Kỵ luôn.
Một tên tấn công vào thái dương huyệt, một tên giơ tay móc mắt chàng còn tên thứ ba thì phải thân đá vào đơn điền chàng. Chỉ thấy chàng cúi đầu tránh cho hai mắt để cho tay của đối phương đâm vào trên lông mày của mình thôi còn mặc cho chúng tha hảồ đánh đập vào mọi nơi. Chỉ nghe thấy mấy tiếng kêu "lộp bộp, lách cách, ối chà" mấy hòa thượng đã bị Cửu Dương Thần Công phản hồi chết liền. Tên hòa thượng sau vì sức đá quá mạnh nên chân phải của y bị gãy làm đôi. Cũng nhờ cú đá đó trúng ngay vào đơn điền chàng mà chân khí của chàng mới đả thông được các kinh mạch bị thương.
Vô Kỵ mừng rỡ nghĩ thầm:
- Tiếc thay ác tăng chết sớm quá, bằng không để y đã thêm mấy cái vào đơn điền ta nữa thì công lực của ta đã sớm khôi phục. Chỉ cần điều dừng mươi ngày hay nửa tháng là lành mạnh liền.
Tám hòa thượng đã chết năm còn lại ba tên hoảng sợ đến kinh hồn bạt vía. Chúng tranh nhau chạy ra ngoài cửa. Tới bên ngoài chúng mới hay lão hòa thượng già cũng đã chết cạnh gốc cây chúng lại càng thêm sợ hãi. Chúng bèn chạy ra ngoài miếu không thấy Vô Kỵ đuổi theo chúng mới ngừng chân lại bàn tán.
Một tên nói:
- Chắc tên tiểu tử này thế nào cũng có tà pháp!
Tên thứ hai nói:
- Tôi xem không phải là tà pháp. Chắc có nội công cao siêu, phản lại đả thương địch nhân đấy thôi.
Tên thứ ba vội đáp:
- Nhưng dù sao bây giờ chúng ta cũng phải nghĩ cách trả thù cho mấy người anh em kia mới được.
Tuy ba tên này ngày thường tác oai tác quái luôn nhưng chúng cũng có đôi chút nghĩa khí giang hồ. Vì tám tên đã thề đồng sanh đồng tử quyết không phụ lòng nhau. Tuy chúng có lòng quyết tử nhưng biết địch không nổi Vô Kỵ nên sau khi thương lượng một hồi một tên bỗng nói:
- Có lẽ tên tiểu tử đó bị thương rất nặng bằng không tại sao y không đuổi theo chúng ta?
Tên thứ hai mừng rỡ nói:
- Phải đấy, có lẽ y không đi lại được, nên anh em chúng ta đánh đập y, y chỉ dùng nội lực phản kích thôi. Chúng ta dùng khí giới đâm y, chẳng lẽ y là xưng đồng da sắt mà chịu nổi ư?
Ba tên bàn bạc xong, một tên liền kiếm cây trường mâu, một tên cầm dao còn tên thứ ba cầm kiếm, quay lại trong miếu.
Chúng vào tới phòng Vô Kỵ thấy Vô Kỵ vẫn ngồi yên chỗ cũ, trông có vẻ rất mệt nhọc, người cứ lắc lư hoài hình như muốn té ngã vậy.
Triệu Minh ngồi cạnh, tay cầm khăn cứ lau hoài mồ hôi trán cho Vô Kỵ.
Ba tên ác tăng đó đưa mắt ra hiệu cho nhau, nhưng rốt cuộc không có tên nào dám xông vào hết.
Sau cùng một tên lớn tiếng gọi:
- Tiểu tử hôi hám kia, có gan thì ra đây đấu với lão gia ba trăm hiệp nào!
Tên thứ hai cũng lên tiếng mắng chửi:
- Tiểu tử có tài ba gì, chỉ biết dùng yêu thuật giết hại người thôi. Ðó là những trò hạ lưu của giang hồ, thủ đoạn đê tiện không xứng đáng.
Ba tên ác tăng, mỗi tên mắng chửi một câu mà cũng không thấy Vô Kỵ trả lời và bước xuống giường gì cả nên chúng càng táo bạo hơn.
Lời lẽ chửi rủa của chúng càng thậm tệ hơn. Chúng lôi cả mười tám đời tổ tiên của Vô Kỵ ra mà chửi. Chúng còn chửi Triệu Minh là một nữ đại ma đầu dâm loạn nhất thiên hạ.
Vô Kỵ với Triệu Minh không tức giận tí nào vì lúc này hai người không sợ ba tên ấy quay trở lại tầm thù mà là sợ chúng hoảng sợ bỏ đi báo cho Thành Khôn hay thì hai người sẽ chết liền.
Vô Kỵ biết vết thương của mình phải điều dừng trên mười ngày mới khỏi được.
Lúc này khỏi cần Thành Khôn chỉ những tay cao thủ tùy tùng hạng nhì của y như Hữu Lượng chẳng hạn cũng giết nổi Vô Kỵ với Triệu Minh rồi.
Hai người sau khi bị thương nặng phải trốn tránh để khỏi bị Vương Bảo Bảo đuổi bắt, bây giờ lại phải phòng bị bè đảng của Thành Khôn đánh đập.
Trước sau đều có người tập kích như thế thì hai người sống sót sao nổi.
Vì vậy hai người thấy ba tên ác tăng quay trở lại không hề lo sợ mà còn mừng thầm là khác.
Vô Kỵ liên tiếp bị năm ác tăng tấn công làm cho Cửu Dương Thần Công chân khí trong người chàng dần dần ngưng tụ lại.
Dù lúc trước chàng tự vận hành mãi mà vẫn không có thể vận sức được. Tuy bây giờ chàng vẫn chưa có thể vận sức đánh địch được nhưng trong lòng không còn kinh hãi như trước nữa.
Ðột nhiên "bùng" một tiếng đã có một tên ác tăng cầm trường mâu chân đa túng cửa phòng nhảy vào bên trong.
Triệu Minh thấy vậy la lớn:
- Ối chà!
Nàng vội cầm dao găm đưa cho Vô Kỵ.
Vô Kỵ lắc đầu không đỡ lấy con dao mà chỉ nghĩ thầm:
- Tay ta không có hơi sức nào nữa, dù có khí giới cũng không địch nổi, mà thân ta là xương thịt thì làm sao chống đỡ nổi khí giới của chúng .
Chàng chưa nghĩ xong thì tên nọ đã múa trường mâu đâm tới trước ngực chàng rồi. Thế mâu của hắn đâm nhanh lắm nhưng ý nghĩ của Triệu Minh còn nhanh hơn. Nàng vội thò tay vào trong lòng Vô Kỵ lấy ra một thanh Thánh Hỏa Lệnh để luôn lên ngực Vô Kỵ để đỡ mũi trường mâu bén nhọn kia. Tất nhiên như vậy Vô Kỵ không bị thương chút nào, trái lại Cửu Dương Thần Công ở trong người chàng lại có thể nhờ đó mà phản công lại. Chỉ nghe thấy một tiếng "ôi". Tiếng kêu chưa kịp dứt lời thì tên thứ hai đã múa đơn đao bổ xuống đầu Vô Kỵ rồi.
Triệu Minh sợ một chiếc Thánh Hỏa Lệnh không đủ sức chống đỡ thanh đao đó liền để luôn hai chiếc lên trên đầu Vô Kỵ, che chở cho chàng.
Lại nghe thấy "coong" một tiếng thanh đao đó đã bắn ngược trở lại đập chết tên nọ liền. Tuy nhiên ngón tay út của Triệu Minh cũng bị lưỡi đao của y chặt đứt một đốt.
Trong lúc nguy cấp nàng không thấy đau đớn gì cả.
Tên hòa thượng thứ ba tay cầm kiếm vừa vào tới của, thấy hai tên đồng bọn cùng toi mạng một lúc. Tuy y tức giận vô cùng nhưng không còn can đảm xông lên tấn công nữa nên y chỉ thết lớn một tiếng rồi quay người chạy luôn.
Triệu Minh vội nói:
- Không thể để cho y đào tẩu được!
Nàng liền cầm luôn một thanh Thánh Hỏa Lệnh nhằm người y. Tuy nàng nhắm rất trúng nhưng vì tay không có sức nên Thánh Hỏa Lệnh đó chưa tới đích đã rớt xuống đất liền. Vô Kỵ liền ôm lấy người Triệu Minh khẽ nói:
- Minh muội, ném thêm cái nữa đi!
Chàng vừa nói vừa vận chân khí ở trước ngực truyền dồn sang người nàng.
Triệu Minh liền giơ hai tay lên ném nốt thanh Thánh Hỏa Lệnh thứ hai.
Lúc ấy ác tăng đã chạy thêm được hai bước nữa và đang định núp vào sau một bức bình phoảng bằng gạch.
Nhưng chiếc Thánh Hỏa Lệnh thứ hai này tốc độ nhanh vô cùng đã xuyên luôn người y từ sau lưng sang trước ngực mà vẫn chưa hết đã cắm luôn vào bức bình phong đó.
Sau khi ném xong Thánh Hỏa Lệnh đó Vô Kỵ và Triệu Minh cũng chết giấc luôn.
Trong ngôi miếu hoang chỉ có trăng thanh gió lạnh ngó người chứ không có một tiếng động nào khác.
Một lát sau Triệu Minh thức tỉnh trước, đưa tay sờ mũi Vô Kỵ.
Hô hấp của chàng tuy rất yếu nhưng được cái là đều đặn và khá dài.
Nàng gượng đứng lên đỡ Vô Kỵ lên trên sập để chàng gối lên một cái xác chết rồi nàng cũng ngồi ở ngay cạnh đống xác đó nghỉ ngơi.
Một lát sau Vô Kỵ tỉnh, mở mắt ra gọi ngay:
- Minh muội đâu rồi?
Triệu Minh tủm tỉm cười rồi hai người ôm lấy nhau.
Lần này trước sau giết chết bảy ác tăng không tốn chút sức nào nhưng khi ném chiếc Thánh Hỏa Lệnh để giết tên thứ tám cả hai người đều bị tổn thương nguyên khí rất nặng. Vì vậy đêm hôm đó cả hai đều nằm yên trên đống xác để chờ sức lực hồi lại.
Vô Kỵ xé một vạt áo ra băng bó cho ngón tay bị đứt của Triệu Minh rồi cả hai ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Ðến trưa ngày hôm sau hai người mới tỉnh giấc.
Cả hai ngồi vận khí điều dừng một hồi đã thấy tinh thần phấn chấn hơn trước nhiều liền gượng đứng dậy nhưng thấy bụng đói vô cùng.
Vô Kỵ liền lần mò xuống bếp, thấy trên bếp lò có một nồi cơm một nửa đã cháy thành than, chỗ còn lại cũng đã khê nồng.
Chàng bốc vài miếng ăn thử rồi xới một chén đem ra ngoài phòng cho Triệu Minh.
Triệu Minh vừa cười vừa nói:
- Tình cảnh ngày hôm nay so với trong tửu điếm tại kinh đô thế nào?. Tôi thấy ở đây sung sướng hơn nhiều!
Triệu Minh lại tiếp:
- Tình cảnh bi đát của chúng ta lúc này thật chỉ có trời đất biết, đại ca biết chứ không thể kể cho một ai nghe được.
Hai người cả cười rồi bốc bát cơm khê ăn, lại thấy ngon hơn cả sơn hào hải vị là khác. Một bát chưa ăn xong thì bỗng nghe thấy phía đằng xa ở trên núi đã có tiếng vó ngựa phải trên đá "lộp cộp".
Triệu Minh va Vô Kỵ đều ngẩn người ra nhìn nhau, hai trái tim cùng đập mạnh. Tai của hai người đã nghe rõ có hai con ngựa đang phải tới.
Hai con ngựa đến tới cửa miếu thì dừng lại.
Tiếp theo hai người lại thấy có tiếng vòng cửa kêu bốn tiếng.
Một lát sau nữa Vô Kỵ khẽ hỏi Triệu Minh rằng:
- Biết làm sao bây giờ?
Chàng vừa nói dứt lời đã thấy ngoài cửa có tiếng người gọi:
- Thượng Quan tam ca! Tôi Tần Ngũ Lão đây.
Triệu Minh liền nói:
- Nếu chúng phá cửa vào chúng ta cứ giả bộ làm người chết rồi tùy cơ ứng biến.
Hai người liền nằm phục xuống, cạnh mấy cái xác, mặt úp xuống đất.
Hai người vừa nằm xong thì đã nghe thấy có tiếng phá cửa.
Chỉ nghe tiếng cửa vỡ cũng đủ biết sức lực người phá không phải tầm thường.
Triệu Minh sực nghĩ ra được một kế liền khẽ bảo Vô Kỵ:
- Ðại ca mau nằm phục ở cửa để cản lối của chúng!
Vô Kỵ gật đầu liền bò đến ngay cạnh cửa.
Tiếp theo đó hai người đã nghe tiếng thất thanh của hai người nọ và còn nghe thấy cả tiếng rút khí giới của chúng nữa.
Hai người đoán chúng đã vào tới sân, trông thấy mấy cái xác nên đều kinh hãi và rút khí giới ra để phòng bị.
Tiếp theo đó có tiếng một người khẽ nói:
- Cẩn thận! Hãy coi chừng địch nhân ám toán!
Người thứ hai liền quát lớn:
- Bọn nào tài giỏi thì cứ việc ra đây quyết chiến với lão một phen, hà tất phải lén lén lút lút trong đó làm chi! Như thế mà đòi làm anh hùng sao?
Tiếng nói của người đó rất mạnh, trung khí rất sung sức.
Y quát hỏi mấy tiếng, không thấy ai trả lời vội nói tiếp:
- Có lẽ bọn giặc đã đi xa rồi cũng nên.
Người có giọng khàn khàn vội nói với người ấy rằng:
- Ði khám xét mọi nơi xem sao! Cẩn thận trúng kế của địch đấy!
Tần Ngủ Lão nói tiếp:
- Thọ lão đệ đi sang khám bên phía đông đi, để ngu huynh khám phía Tây cho.
Người họ Thọ thấy hai người chết ở trong sân rất rùng rợn nên hoảng sợ trả lời:
- Có lẽ kẻ địch nhiều lắm, chúng ta nên đi cùng nhau thì hơn.
Tần Ngũ Lão chưa kịp trả lời thì người họ Thọ đã kêu "ủa" một tiếng và giơ tay lên chỉ về phòng phía Ðông lắp bắp:
- Trong... bên trong có người chết...
Hai người liền đi về phía đó, tới cạnh cửa, thấy trong căn phòng nhỏ có tới bảy tám xác người chết, nằm ngổn ngang.
Tần Ngũ Lão táo gan hơn tên họ Thọ nhưng cũng phải hoảng sợ nên lên tiếng hỏi:
- Tám anh em ở trong Trung Mục Thần Miếu này đều bị giết chết hết. Không biết ai đã ra tay hạ độc thủ thế?
Người họ Thọ đáp:
- Tần Ngũ ca, chúng ta mau trở về chùa báo tin cho sư phụ biết đi!
Tần Ngũ Lão ngẫm nghĩ giây lát rồi nói tiếp:
- Sư phụ bảo chúng ta cần phải mau mau đem những thiếp này đi ngay để kịp mời họ đến dự Ðồ Sư Anh Hùng hội vào ngày tiến Ðoan Ngọ. Nếu để lỡ việc này thì tội của chúng ta lớn lắm đấy.
Vô Kỵ nghe thấy "Ðồ Sư Anh Hùng hội" năm chữ hơi suy nghĩ giây lát đã hiểu ra liền, vừa kinh hãi vừa mừng rỡ vừa tức giận. Nhượng ý niệm đó làm chàng rối trí.
Chàng nghĩ thầm:
- Sư phụ chúng phát thiếp đi mời người tới dự Ðồ Sư Anh Hùng hội, chắc là họ triệu tập thiên hạ anh hùng đến xem chúng chém giết nghĩa phụ mình. Như vậy trước tết Ðoan Ngọ này tính mạng của sư phụ ta không hề hấn gì. Nhưng ta thân làm Giáo Chủ của Minh Giáo mà không bảo vệ nổi cho nghĩa phụ để cho nghĩa phụ lọt vào tay kẻ gian, chịu khổ, chịu nhục. Ta thật bất hiếu bất nghĩa vô cùng .
Chàng càng nghĩ ngợi càng tức giận, chỉ muốn lập tức chém chết hai tên ác tăng này ngay nhưng lại sợ chúng tẩu thoát mà mình lại không đủ hơi sức đuổi theo. Nên chàng đành phải đợi chờ cho chúng vào phòng rồi chặn đường không cho chúng rút rồi lại dùng sức phản hồi của Cửu Dương Thần Công để diệt chúng. Không ngờ hai tên ác tăng đó thấy trong phòng ngổn ngang xác chết, mùi tanh hôi xông lên tận mũi, không dám bước vào trong phòng mà cứ đứng ngoài bàn tán.
Tên họ Thọ nói:
- Việc này không phải việc nhỏ, dù sao anh em chúng ta cũng cứ phải báo cho sư phụ biết thì hơn!
Tần Ngũ Lão nói:
- Hay là thế này vậy, chúng ta chia nhau hành sư. Ngu huynh đi phát thiếp còn lão đệ thì quay về Thiếu Lâm Tự thưa cùng sư phụ.
Người họ Thọ chỉ sợ lúc đi đường gặp phải cường địch nên trù trừ chưa lên tiếng trả lời. Tần Ngũ Lão liền nổi giận nói tiếp:
- Tùy lão đệ lựa chọn đấy, lão đệ muốn đi đưa thiếp cũng được.
Tùy Ngũ ca dặn bảo, thôi tiểu đệ đi về núi thưa cùng sư phụ vậy.
Hai người quyết định xong, định đi ra ngoài thì Triệu Minh cựa mình và rên rỉ mấy tiếng. Tần, Thọ hai người giật mình kinh hãi liền quay đầu lại nhìn.
Chúng thấy Triệu Minh cử động từ từ xoay người lại mới hay nàng là một thiếu nữ.
Tần Ngũ Lão ngạc nhiên hỏi:
- Thiếu nữ này là ai thế?
Y vừa nói vừa bước chân vào trong phòng.
Tên họ Thọ rất nhát gan, nhưng vì thấy Triệu Minh là một thiếu nữ lại bị thương rất nặng dường như sắp chết nên y mới không hoảng sợ gì nữa mà theo Tần Ngũ Lão đi vào.
Y giơ tay ra định sờ vào vai Triệu Minh liền nghe thấy tiếng Vô Kỵ ho một tiếng. Hai tên nọ đột nhiên nghe thấy tiếng ho quay lại nhìn thấy Vô Kỵ ngồi dậy, hai mắt lim dim, xếp chân bằng tròn vận khí chữa thương, mặt dính đầy máu trông rất kinh khủng.
Chúng kinh hãi vô cùng, người họ Thọ liền la lớn:
- Nguy tai! Ðây là quỷ nhập tràng cũng nên. Tần Ngũ ca phải cẩn thận mới được!
Nói xong, y liền nhảy lên giường trước.
Tần Ngũ Lão cũng la lớn:
- Quỷ nhập tràng kia, đừng có tác oai tác quái làm chi, họ Tần này không sợ mi đâu!
Nói xong, y liền múa ngay đơn đao, chằm đầu Vô Kỵ bổ xuống.
Vô Kỵ đã cầm sẳn hai chiếc Thánh Hỏa Lệnh, thấy đối phương vừa múa đao chém xuống liền để luôn chiếc Thánh Hỏa Lệnh đó lên đầu.
Chỉ nghe "coong" một tiếng lưỡi đao chém trúng Thánh Hỏa Lệnh bị bắn ngược trở lại nện đúng đầu Tần Ngũ Lão.
Ðầu y vỡ tan, óc phọt ra tung tóe, chết tốt.
Tên họ Thọ tay cầm thanh quỷ đầu đao cứ run lẩy bẩy, muốn chém Vô Kỵ nhưng lại không dám.
Vô Kỵ chỉ đợi y chém tới là dùng sức Cửu Dương Thần Công chân khí phản trấn lại. Nhưng thấy y hoảng sợ không dám ra tay lại có y định nhảy qua cửa sổ hoặc xông ra lối cửa lớn để tháo chạy. Nếu y không đụng đến người Vô Kỵ thì không sao đả thương y được.
Triệu Minh thấy tên đó mãi không ra tay, trong lòng cũng hơi lo âu nghĩ thầm: "Không ngờ tên tiểu quỷ này lại nhát gan đến thế, không dám ra tay tấn công Vô Kỵ đại ca. Nếu bây giờ y vứt đao đào tẩu có lẽ chúng ta không làm gì nổi y".
Nàng lại thấy tên ấy run sợ đến hai hàm răng run lập cập rồi đột nhiên có tiếng "coong" thì ra đao của y đã rơi xuống đất.
Vô Kỵ liền lên tiếng:
- Mi có gan thì lại đây chém ta một đao hay đánh ta một quyền đi.
Người nọ đáp:
- Tiểu ...tiểu nhân không dám... không dám đánh đại nhân đâu!
Vô Kỵ lại hỏi tiếp:
- Vậy mi thử đá ta một cái xem sao!
Người nọ lại đáp:
- Tiểu nhân...càng không dám...
Vô Kỵ nổi giận:
- Sao mi lại tầm thường đến thế. lát nữa mi còn chết thảm khốc hơn thế này nhiều. Mau lại đây chém ta hai nhát đao đi., nếu ta thấy sức của ngươi, chưa biết chừng ta tha chết cho cũng nên.
Người họ Thọ lắp bắp:
- Dạ... dạ...
Y nhặt thanh quỷ đầu đao lên nhưng thấy Tần Ngũ Lão chết thảm khốc như thế liền nghĩ thầm:
- Kẻ địch thần thông quảng đại, đã luyện tới mức không cần nghĩ ngợi cũng có thể giết người được rồi, chi bằng ta van xin y tha chết cho thì hơn .
Nghĩ đoạn, y liền quỳ xuống vái lạy Trương Vô Kỵ và nói:
- Xin lão gia tha chết cho! Xin lão gia tha chết cho!
Triệu Minh tức giận vô cùng kêu "hừ" một tiếng rồi nói:
- Không ngờ trong võ lâm lại có người hèn mạt như mi!
Người nọ đáp:
- Dạ ...dạ...tiểu nhân hèn hạ thực!
Y không dám ra tay, Vô Kỵ thực vô kế khả thi.
Sau cùng chàng nghĩ ra được một cách liền quát lớn:
- Lại đây!
Người nọ vâng lời, bò ngay lại trước mặt chàng nhưng vẫn quỳ như trước.
Vô Kỵ liền giơ tay ra để hai ngón tay lên hai mắt của y và quát bảo:
- Bây giờ ta hãy khoét hai mắt của mi trước!
Tuy tay chàng không có sức lực nhưng dù sao đôi mắt là chỗ mềm nhất trên cả thể, chỉ dùng sức khẽ ấn vào một cái cũng móc được liền.
Trong lúc nguy cấp, người nọ không kịp nghĩ ngợi đã vội giơ tay lên dùng sức đẩy mạnh một cái.
Vô Kỵ liền dùng luôn sức của đối phương đưa tay xuống bên dưới điểm luôn hai nơi yếu huyệt ở dưới vú tên họ Thọ rồi khẽ đẩy một cái.
Tên nọ thấy mình mẩy tê tái ngã lăn ra đất liền.
Y liền lớn tiếng van lơn:
- Lão gia tha chết cho tiểu nhân! Lão gia tha chết cho tiểu nhân! Triệu Minh biết Vô Kỵ điểm huyệt đối phương có thể tạm thời kiềm chế được địch rồi. Nhưng chỉ nửa tiếng đồng hồ sau người nọ không cần có người giải huyệt cho cũng tự khỏi, lúc ấy sẽ phiền phức lắm. Tuy vậy nàng nghĩ còn nhiều việc phải tra hỏi tên đó không tiện giết đối phương ngay nên hỏi:
- Mi đã bị đại gia kia điểm trúng tử huyệt, biết chưa! Mi thử hít một hơi xem có phải ở bên trái hông bị đau nhức vô cùng không?
Người nọ nghe theo lời nàng liền hít hơi thử xem, quả nhiên thấy chỗ xưng hông trái bị đau đớn thật. Sự thật ra lúc ấy yếu huyệt của y bế tắc , nhưng y không biết được điều đó nên cứ van lơn.
Triệu Minh lại hỏi tiếp:
- Muốn tha chết cho mi không khó, nhưng phải liên tục dùng kim châm. Châm vào các yếu huyệt cho mi trong vòng nửa tháng mi mới khỏi chết được.
Người nọ vái lại đáp:
- Quý hồ cô nương cứu tiểu nhân thoát chết thì dù làm trâu ngựa, tiểu nhân cũng xin để cho cô nương tự tiện sai bảo. Cô nương đã ra lệnh tiểu nhân không dám trái lệnh chút nào.
Triệu Minh cười khúc khích và nói tiếp:
- Thật là lần đầu tiên ta mới thấy một nhân vật giang hồ như ngươi. Thôi cũng được ngươi đi nhặt một viên gạch lại đây!
Người nọ vâng lời ngay, lết người ra ngoài nhặt gạch.
Vô Kỵ khẽ hỏi:
- Minh muội sai y đi lấy gạch để làm chi?
Triệu Minh vừa cười vừa nói:
- Sơn nhân đây đã có diệu kế!
Người nọ bưng viên gạch cung kính đem tới trước mặt Triệu Minh.
Triệu Minh liền lấy chiếc kim thoa ở trên đầu xuống châm vào một yếu huyệt ở trên vai của y và nói:
- Trước hết ta phải dùng kim châm giải các đường kinh hoảng mạch của ngươi ra để tử khí của tử huyệt khỏi xông lên ócả, bằng không thì không còn cách gì cứu chữa nữa. Nhưng không biết vị đại gia kia có chịu tha chết cho ngươi không?
Người nọ đưa mắt nhìn Vô Kỵ tỏ vẻ van lơn.
Y thấy Vô Kỵ gật đầu thì mừng rỡ vô cùng vội nói:
- Thưa cô nương, vị đại gia này đã nhận lời rồi, cô nương mau mau ra tay châm giải huyệt cho tiểu nhân đi!
Triệu Minh hỏi tiếp:
- Thế mi có sợ đau không?
- Tiểu nhân chỉ sợ chết chứ không sợ đau.
- Ðược lắm! Mi hãy dùng viên gạch này gõ mạnh một cái vào đầu kim thoa này!
Người nọ nghĩ thầm:
- Kim thoa cắm vào vai chỉ da thịt là bị thương thôi chứ có nguy hiểm gì đâu ?
Thế rồi y không hề cau mày gì hết, giơ hòn gạch lên gõ luôn một cái và đầu kim.
Mũi kim ấy cắm sâu luôn vào huyết bàn huyệt. Y không thấy đau đớn gì cả trái lại còn thấy dễ chịu là khác cho nên y càng tin tưởng Triệu Minh thêm cứ luôn mồm cám ơn. Triệu Minh lại bảo y rút kim ra châm luôn vào bẩy nơi yếu huyệt khác cho y.
Vô Kỵ mỉm cười nói:
- Ðược rồi! Ðứng dậy đi!
Nên biết rõ y bị điểm huyệt như vậy trong mười ngày chỉ cần chạy hơi nhanh là trong một trăm dặm sẽ tắt thở mà chết ngay. Nếu y đào tẩu thế nào cũng hết sức chạy cho thật nhanh nên Triệu Minh mới phải dùng kế đó để giết y. Như vậy mới khỏi bị lộ hành tung của hai người.
Triệu Minh lại ra lệnh:
- Mi đi lấy hai chậu nước lại đây cho chúng ta rửa mặt, rồi xuống bếp làm cơm ngay. Nếu mi muốn chết cứ việc bỏ thuốc độc vào cơm canh để chúng ta ba người cùng chết cũng không sao.
Người nọ đáp:
- Tiểu nhân không dám! Tiểu nhân không dám!
Thế là Vô Kỵ với Triệu Minh bỗng dương được một tên đầy tớ trung thành.
Triệu Minh hỏi tên họ của y mới hay y họ Thọ tên Nam Sơn biệt hiệu là Vạn Thọ Cương. Nhưng cái tên hiệu ấy là do bạn y chế nhạo tính nhút nhát của y mà ban cho. Tên đó có nghĩa là suốt đời không sợ bị người nào đánh chết nữa. Y theo mấy người đến làm môn hạ của Viên Chân. Thấy y kém căn bản, tính tình lại nhát như cáy nên Viên Chân chỉ sai làm những việc vặt chứ chưa hề dạy cho y một miếng võ nào cả.
Bị Triệu Minh điểm huyệt, Nam Sơn vẫn chưa mất hơi sức nên tha hồ cho Triệu Minh sai bảo việc gì y cũng chịu khó làm.
Y đem mấy cái xác vào trong vườn chôn rồi gánh nước rửa sạch những vết máu.
Có một điều tuy không biết tý võ công gì nhưng y làm thức ăn rất giỏi.
Vô Kỵ cứ khen ngợi những món ăn của y hoài.
Chờ Nam Sơn làm xong mọi việc Vô Kỵ mới hỏi y về tin tức của Ðồ Sư Anh Hùng hội. Y không dám dấu điếm nửa lời nhưng tiếc thay y chỉ là một tên làm việc vặt nên không biết được tờ gì quan trọng cả. Y chỉ biết buổi đại hội này do Không Văn và Không Trí hai vị đại sư đứng tên phát thiếp mời võ lâm quần hùng cùng các vị anh hùng của các môn phái trên thiên hạ đến tết Ðoan Ngọ tới tập trung ở Thiếu Lâm Tự để bàn việc cần. Vô Kỵ bảo Nam Sơn đưa thiếp mời cho mình. Chàng thấy có mời Phù Trần Tử, Cổ Tòng Tử, Qui Tạng Tử ...mấy vị kiếm khách của phái Ðiểm Thương ở tỉnh Vân Nam tới dự đại hội. Các kiếm khách của phái Ðiểm Thương nổi danh đã lâu nhưng ẩn cư ở tận miền nam tinh Vân Nam, xưa nay rất ít đi lại với nhân sĩ của võ lâm Trung Nguyên.
Vô Kỵ thấy lần này phái Thiếu Lâm mời tới cả phái Ðiểm Thương như vậy đủ thấy buổi đại hội ấy sẽ có không biết bao nhiêu là tân khách và quy môi cũng bao la khôn cùng. Phái Thiếu Lâm là phái lãnh tụ các môn phái khác, lại do hai vị thần tăng đích thân đứng mời như vậy thì người được mời dù bận việc đến đâu cũng phải tới dự.
Vô Kỵ lại thấy trên thiếp chỉ viết đơn gin có mấy dòng như sau thôi: "Xin mời quý bạn đúng ngày tết Ðoan Ngọ tới Thiếu Lâm Tự xơi chén rượu mừng với chúng tôi!"
Chàng không thấy viết mấy chữ "Ðồ sư" gì cả liền hỏi Nam Sơn:
- Tại sao Tần Ngũ Lão lại gọi là "Ðồ Sư Anh Hùng hội" như thế?
Nam Sơn có vẻ đắc chí đáp:
- Chắc Trương đại gia chưa biết tin này cũng nên. Sư phụ của chúng tôi có bắt được một nhân vật rất có tên tuổi tên là Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn. Phen này phái Thiếu Lâm chúng tôi hãnh diện được giết chết Kim Mao Sư Vương ở trước mặt tất cả anh hùng hào kiệt trên thiên hạ nên đại hội ấy mới gọi là Ðồ Sư Anh Hùng hội là thế.
Cố nén lửa giận, Vô Kỵ lại hỏi tiếp:
- Thế vị Kim Mao Sư Vương ấy là nhân vật như thế nào? Chẳng hay chú có trông thấy không? Sao sư phụ của chú lại bắt nổi ông ấy về như vậy? Hiện giờ ông ta bị giam cầm ở đâu?
- Vị Kim Mao Sư Vương ấy ư? ối chà! Ông ta lợi hại lắm, cao bằng hai tiểu nhân, cánh tay to bằng bắp dùi của tiểu nhân. Không nói cái gì khác, chỉ nguyên đôi mắt của ông ta thôi sao mà dữ tợn và oai phong thế! Bất cứ ai cứ trông thấy đôi mắt ấy một cái là cũng đủ mất hồn vía rồi. Như vậy ông ta khỏi cần đánh kẻ địch cũng đã bị thua rồi...
Thấy tên nọ nói khoác quá như vậy Vô Kỵ và Triệu Minh cùng đưa mắt nhìn nhau vì Tạ Tốn đã đui mù rồi thì còn có mắt hung tợn làm sao được.
Hai người lại nghe thấy y nói tiếp :
- Sư phụ chúng tôi đấu với ông ta bẩy ngày bẩy đêm liền mà vẫn chưa phân thắng bại. Sau cùng sư phụ chúng tôi tức giận quá liền mang môn võ công oai trấn thiên hạ là " Cầm Phong Phục Hổ Công" ra mới thu phục được ông ấy. Bây giờ sư phụ chúng tôi giam giữ ông ta ở trong thạch động phía sau hậu sơn và phải dùng tám sợi dây gang mới trói nổi...
Càng nghe càng tức giận, Vô Kỵ liền quát lớn:
- Ta hỏi ngươi điều gì ngươi cứ theo đúng sự thật mà nói. Nếu ngươi còn nói bậy như thế nữa ta sẽ giết luôn. Kim Mao Sư Vương đã đui mù sao ngươi lại bảo hai mắt của ông ta hung tợn lắm ...
Nam Sơn biết Vô Kỵ đã hay lời nói của y chỉ là bịa đặt nên y vội đáp:
- Dạ ...dạ. Có lẽ tiểu nhân đã trông lầm.
Vô Kỵ lại hỏi tiếp:
- Chẳng hay ngươi đã được trông thấy tận mắt ông ta chưa? Mặt mũi của Tạ Tốn như thế nào? Ngươi thử tả cho ta nghe?
Sự thật Nam Sơn đâu đã được trông thấy Tạ Tốn bao giờ. y biết phen này không thể nói khoác được nữa đồng thời y lại sợ bị mất mạng nên vội đáp:
- Quả thật tiểu nhân không dám nói dối hai vị. Nhượng chuyện đó là do các vị sư huynh kể lại cho tiểu nhân nghe chứ tiểu nhân chưa bao giờ được trông thấy Kim Mao Sư Vương bao giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.