Chương 5: Thái độ kì lạ
Quân Ly
27/08/2017
Nhìn căn phòng hoa lệ mà không mất phần trang nhã, Tiêu Dao lại một lần
nữa tự hỏi về mục đích của chủ nhân gia tộc này, cũng chính là bà ngoại
của Tatsuji Ryo. Có ai là không biết, Tatsuji gia tộc là một đế quốc
thương nghiệp, sản nghiệp trải rộng khắp toàn cầu, trong tay nắm 70% nền kinh tế thế giới. Điều này hiển nhiên cho thấy, quyền lực cũng như đầu
óc kinh doanh kinh người của vị gia chủ này. Có lẽ phải gọi là lão hồ ly thì đúng hơn. Chính vì thế mà cô càng nghi ngờ về sự đón tiếp nồng
nhiệt này. Cô không hề cho rằng mình lại có giá trị cao tới mức đó.
Suy nghĩ miên man mà chẳng tìm được gì hữu ích, vì vậy cô quyết định bỏ qua.Với lực lượng của cô bây giờ không thể chống lại mấy nam chủ trong hậu cung của Tiêu Linh được. Nhưng mà, nếu có sự giúp đỡ của gia tộc này thì lại khác. Trong đôi mắt linh động hiện ra tia sáng giảo hoạt, dù là mục đích gì thì cô cũng phải tận dụng cho thật tốt mới được. Cơ hội tới tay mà không biết sử dụng thì đúng là ngu xuẩn.
Sau khi xem xét lại vấn đề, lúc này cô mới có tâm tình nhìn ngắm căn phòng. Màu chủ đạo là xanh dương, có vẻ rất tươi mát. Nhìn thiết kế bên ngoài của lâu đài, cô cứ nghĩ là bên trong cũng phải mang đậm sắc thái cổ truyền của Nhật. Nhưng không hề, căn phòng giống như một ngôi nhà thu nhỏ, rất đầy đủ tiện nghi, so với khách sạn năm sao chỉ có hơn chứ không kém. Trên bàn trà là một bộ chén gốm sứ rất đẹp. Nó được khắc những bông hoa anh đào nho nhỏ vô cùng đẹp mắt. Bên cạnh là một bình hoa có cắm vài cành anh đào mới cắt. Hương thơm dịu nhẹ lan tỏa khắp căn phòng khiến người ta cảm thấy thoải mái. Giữa phòng là một chiếc ti vi 50 inch màn ảnh mỏng rất tinh tế. Nhưng mà điều khiến cô hài lòng nhất thì phải là chiếc giường kingsize trong phòng ngủ kia. Toàn bộ chăn đệm màu trắng thuần, nằm lên thực sự rất êm ái giống như nằm trên đám mây vậy. Chỉ cần nhìn thôi là đã muốn đi đánh cờ cùng chu công rồi.
Nhưng mà, nhớ tới cái vị còn đang đợi kia. Haiz...đành phải tạm thời tạm biệt mi vậy. Cầm lấy quần áo đã được chuẩn bị sẵn, Tiêu Dao lết cái thân mệt mỏi vào phòng tắm. Cho tới khi cả người nằm trong bồn tắm lớn, cô mới thỏa mãn than nhẹ một tiếng. Nước nóng vây quanh người rất dễ chịu, dường như là mệt mỏi trong một ngày đều tan biến hết. Cuối cùng thì cô cũng đã chuẩn bị tốt cho cuộc diện kiến thánh nhan kia rồi.
Chỉ là, đến khi nhìn thấy vị gia chủ kia, cô bỗng cảm thấy mình suy nghĩ hơi nhiều thì phải. Bà ngoại của hắn là một cụ bà rất hiền từ nha. Trong suốt bữa ăn, trên mặt bà đều là nụ cười hòa ái, hỏi han ân cần giống như coi cô là người một nhà vậy. Nhưng mà có ai lại bày ra thái độ thân thiết với người mới gặp lần đầu như vậy không chứ. Cô cứ có cảm giác mình bị tính kế vậy.
Nhìn bà ngoại mình nói chuyện vui vẻ với cô như vậy, hắn bất đắc dĩ lắc đầu. Mặc kệ vậy, nếu như thế có thể khiến bà yên tâm hơn một chút cũng tốt. Nhất thời, trong mắt hắn hiện lên một tia bi thương nhàn nhạt.
Nhưng nó cũng chỉ lóe lên rồi ngay lập tức biến mất. Sau khi nói chuyện với Tiêu Dao hồi lâu, cuối cùng bà lão mới chịu dừng lại:
"Được rồi, hai đứa trở về phòng trước đi. Mà ba ngày nữa buổi đấu giá mới diễn ra, vài ngày nay hai đứa cứ đi chơi thỏa thích đi,lão bà ta sẽ tài trợ, thế nào?"
Tiêu Dao nghe vậy thì rất vui mừng, hai mắt đều nhanh sáng lên:
"Vậy con cảm ơn bà trước " Um, rất xinh đẹp, ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, quả thực là rất tốt. Lão bà bà cảm thán.
Sau đó còn quay sang nhìn hắn: "Anh đã nói sẽ làm hướng dẫn viên du lịch miễn phí cho tôi "Ryo cười cười, không hề phát hiện ra nụ cười này ẩn giấu sự cưng chiều: " Được, tôi sẽ không nuốt lời "
Nhìn nụ cười ấy của cháu trai, một người sống quá nửa đời bỗng dưng có xúc động muốn khóc. Đã bao lâu rồi bà chưa thấy nó cười vui vẻ như vậy, hình như là từ sau sự việc đó. Thật may mắn, cuối cùng cũng có người khiến nó vui vẻ trở lại. Cô bé này, có lẽ bà tìm đúng rồi.
Cuối cùng cũng thoát được không khí quỷ dị trên bàn ăn kia rồi, Tiêu Dao thở phào nhẹ nhõm, chỉ là, thái độ của bà khiến cô cảm thấy mờ mịt, rốt cuộc là gì vậy?
................
Bên trong thư phòng Tatsuji gia, hai người bạn già đang ngồi phẩm trà. Một người trong số đó chính là vị gia chủ vừa rồi, người còn lại là một ông lão da dẻ hồng hào, đôi mắt sáng quắc, rất có vẻ tiên phong đạo cốt. Trong không khí yên lặng, bỗng có một tiếng thở dài:
"Lão ngoan đồng, mong rằng quẻ bói đó của ông là đúng. Nếu vậy, thằng bé cũng có thể thoát khỏi số mệnh trớ trêu này rồi "
"Bà đừng lo lắng, cô bé đó chính là giải mệnh của tên nhóc kia. Chỉ cần có thể tác hợp hai đứa với nhau, mọi việc đều sẽ được giải quyết. Chẳng lẽ, với con mắt nhìn người của bà lại không nhận ra con bé là đặc biệt hay sao?"
Nhớ lại cô bé đó, càng nghĩ càng vui vẻ, lúc này mới hơi nở nụ cười. Nụ cười này phải nói là tinh ranh như hồ ly vậy:
"Đúng vậy, là một đứa cháu dâu tốt đó "
Tiêu Dao bỗng nhiên cảm thấy da gà nổi đầy người, hắt xì một cái, chẳng lẽ mình bị ai tính kế sao? Không cần nói cũng biết, trực giác của phụ nữ thật là...chuẩn cmn rồi
Suy nghĩ miên man mà chẳng tìm được gì hữu ích, vì vậy cô quyết định bỏ qua.Với lực lượng của cô bây giờ không thể chống lại mấy nam chủ trong hậu cung của Tiêu Linh được. Nhưng mà, nếu có sự giúp đỡ của gia tộc này thì lại khác. Trong đôi mắt linh động hiện ra tia sáng giảo hoạt, dù là mục đích gì thì cô cũng phải tận dụng cho thật tốt mới được. Cơ hội tới tay mà không biết sử dụng thì đúng là ngu xuẩn.
Sau khi xem xét lại vấn đề, lúc này cô mới có tâm tình nhìn ngắm căn phòng. Màu chủ đạo là xanh dương, có vẻ rất tươi mát. Nhìn thiết kế bên ngoài của lâu đài, cô cứ nghĩ là bên trong cũng phải mang đậm sắc thái cổ truyền của Nhật. Nhưng không hề, căn phòng giống như một ngôi nhà thu nhỏ, rất đầy đủ tiện nghi, so với khách sạn năm sao chỉ có hơn chứ không kém. Trên bàn trà là một bộ chén gốm sứ rất đẹp. Nó được khắc những bông hoa anh đào nho nhỏ vô cùng đẹp mắt. Bên cạnh là một bình hoa có cắm vài cành anh đào mới cắt. Hương thơm dịu nhẹ lan tỏa khắp căn phòng khiến người ta cảm thấy thoải mái. Giữa phòng là một chiếc ti vi 50 inch màn ảnh mỏng rất tinh tế. Nhưng mà điều khiến cô hài lòng nhất thì phải là chiếc giường kingsize trong phòng ngủ kia. Toàn bộ chăn đệm màu trắng thuần, nằm lên thực sự rất êm ái giống như nằm trên đám mây vậy. Chỉ cần nhìn thôi là đã muốn đi đánh cờ cùng chu công rồi.
Nhưng mà, nhớ tới cái vị còn đang đợi kia. Haiz...đành phải tạm thời tạm biệt mi vậy. Cầm lấy quần áo đã được chuẩn bị sẵn, Tiêu Dao lết cái thân mệt mỏi vào phòng tắm. Cho tới khi cả người nằm trong bồn tắm lớn, cô mới thỏa mãn than nhẹ một tiếng. Nước nóng vây quanh người rất dễ chịu, dường như là mệt mỏi trong một ngày đều tan biến hết. Cuối cùng thì cô cũng đã chuẩn bị tốt cho cuộc diện kiến thánh nhan kia rồi.
Chỉ là, đến khi nhìn thấy vị gia chủ kia, cô bỗng cảm thấy mình suy nghĩ hơi nhiều thì phải. Bà ngoại của hắn là một cụ bà rất hiền từ nha. Trong suốt bữa ăn, trên mặt bà đều là nụ cười hòa ái, hỏi han ân cần giống như coi cô là người một nhà vậy. Nhưng mà có ai lại bày ra thái độ thân thiết với người mới gặp lần đầu như vậy không chứ. Cô cứ có cảm giác mình bị tính kế vậy.
Nhìn bà ngoại mình nói chuyện vui vẻ với cô như vậy, hắn bất đắc dĩ lắc đầu. Mặc kệ vậy, nếu như thế có thể khiến bà yên tâm hơn một chút cũng tốt. Nhất thời, trong mắt hắn hiện lên một tia bi thương nhàn nhạt.
Nhưng nó cũng chỉ lóe lên rồi ngay lập tức biến mất. Sau khi nói chuyện với Tiêu Dao hồi lâu, cuối cùng bà lão mới chịu dừng lại:
"Được rồi, hai đứa trở về phòng trước đi. Mà ba ngày nữa buổi đấu giá mới diễn ra, vài ngày nay hai đứa cứ đi chơi thỏa thích đi,lão bà ta sẽ tài trợ, thế nào?"
Tiêu Dao nghe vậy thì rất vui mừng, hai mắt đều nhanh sáng lên:
"Vậy con cảm ơn bà trước " Um, rất xinh đẹp, ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, quả thực là rất tốt. Lão bà bà cảm thán.
Sau đó còn quay sang nhìn hắn: "Anh đã nói sẽ làm hướng dẫn viên du lịch miễn phí cho tôi "Ryo cười cười, không hề phát hiện ra nụ cười này ẩn giấu sự cưng chiều: " Được, tôi sẽ không nuốt lời "
Nhìn nụ cười ấy của cháu trai, một người sống quá nửa đời bỗng dưng có xúc động muốn khóc. Đã bao lâu rồi bà chưa thấy nó cười vui vẻ như vậy, hình như là từ sau sự việc đó. Thật may mắn, cuối cùng cũng có người khiến nó vui vẻ trở lại. Cô bé này, có lẽ bà tìm đúng rồi.
Cuối cùng cũng thoát được không khí quỷ dị trên bàn ăn kia rồi, Tiêu Dao thở phào nhẹ nhõm, chỉ là, thái độ của bà khiến cô cảm thấy mờ mịt, rốt cuộc là gì vậy?
................
Bên trong thư phòng Tatsuji gia, hai người bạn già đang ngồi phẩm trà. Một người trong số đó chính là vị gia chủ vừa rồi, người còn lại là một ông lão da dẻ hồng hào, đôi mắt sáng quắc, rất có vẻ tiên phong đạo cốt. Trong không khí yên lặng, bỗng có một tiếng thở dài:
"Lão ngoan đồng, mong rằng quẻ bói đó của ông là đúng. Nếu vậy, thằng bé cũng có thể thoát khỏi số mệnh trớ trêu này rồi "
"Bà đừng lo lắng, cô bé đó chính là giải mệnh của tên nhóc kia. Chỉ cần có thể tác hợp hai đứa với nhau, mọi việc đều sẽ được giải quyết. Chẳng lẽ, với con mắt nhìn người của bà lại không nhận ra con bé là đặc biệt hay sao?"
Nhớ lại cô bé đó, càng nghĩ càng vui vẻ, lúc này mới hơi nở nụ cười. Nụ cười này phải nói là tinh ranh như hồ ly vậy:
"Đúng vậy, là một đứa cháu dâu tốt đó "
Tiêu Dao bỗng nhiên cảm thấy da gà nổi đầy người, hắt xì một cái, chẳng lẽ mình bị ai tính kế sao? Không cần nói cũng biết, trực giác của phụ nữ thật là...chuẩn cmn rồi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.