Cô Gái Hoa Nhài Của Anh

Chương 23

Chấp Thông Nhất Căn

24/12/2019

Không biết có phải Hứa Mạt gặp ảo giác hay không, gần đây cô luôn ngẫu nhiên đụng phải mặt Thẩm Thận ở đâu đó nơi công cộng trong công ty.

Mặc dù hiện tại cô vẫn là sinh viên, nhưng là trường học đối với năm học sắp tốt nghiệp tương đối khoan dung cho họ. Hứa Mạt đều tận lực chọn thời gian nhàn rỗi để tới công ty.

Kỳ thật cô tới công ty tần suất cũng không tính là nhiều, nhưng mỗi lần đều có thể chó ngáp phải ruồi mà gặp gỡ anh.

Nhất Ngàn có nhà ăn cho nhân viên, chỉ cần đi vào công ty làm nghệ sĩ, hoặc là nhân viên công tác, đều có thể vào nhà ăn bằng hệ thống phân biệt khuôn mặt.

Nhà ăn to như vậy, trang hoàng xa hoa, cũng có nhiều món để lựa chọn.

Ở chỗ này, người tương đối nhiều, có thể tự chọn rau dưa phối hợp salad, khỏe mạnh không dễ lên cân.

Thể chất Hứa Mạt không phải dễ béo, nhưng bình thường cũng có ý thức mà khống chế sức ăn, như vậy sẽ càng thêm đẹp.

Nhân viên ăn cơm không cần tiền, mỗi buổi sáng khi huấn luyện xong, cô liền cùng các thực tập sinh khác đến nơi đây ăn.

Mà gần đây, giữa trưa nghệ sĩ tới nơi này rất nhiều. Bởi vì, Thẩm Thận ngẫu nhiên sẽ đến nơi này ăn, tuy rằng không cùng bàn, nhưng cũng cũng đủ khiến cho mọi người chú ý.

Trước kia lúc Thẩm Thận cùng cô ở bên nhau, rất hay bắt bẻ, mười phần là tính tình thiếu gia. Loại nhà ăn này mà anh ngồi ăn dù chỉ một miếng cũng là không có khả năng, bây giờ anh lại liên tiếp xuất hiện, Hứa Mạt muốn không thèm để ý cũng không được.

Hứa Mạt có thể cảm giác được thái độ của Thẩm Thận có chuyển biến, nhưng gần ba năm qua ở chung, cô am hiểu sâu sắc từ trong xương cốt Thẩm Thận luôn là người làm theo ý mình, cho nên hiện tại cô là tránh được thì nên tránh.

May mắn nhà ăn người nhiều cũng ồn ào, bình thường cô ngồi trong một góc, giải quyết xong liền đi, đến cái ánh mắt chạm nhau giữa hai người cũng không có.

Tống Đình ngồi ở đối diện Thẩm Thận, gia hỏa này trước đây ăn trưa đều do Tần quản gia đưa cơm tới, hôm nay Thẩm Thận có lẽ là tò mò, kêu Tống Đình hỗ trợ lấy cho anh một phần ăn thử, nhưng mà động một ngụm liền đặt ở một bên, rốt cuộc không nhúc nhích.

“Làm gì không ăn?” Tống Đình cảm thấy hương vị của giò heo rất ngon, một ngụm tiếp một ngụm không buông đũa.

Thẩm Thận không có gì ăn, một tay chơi di động: “Nhà ăn không thể nâng cấp sao?”

Tống Đình trừng anh một cái: “Chỉ cần cậu muốn, Michelin* 3 sao vàng danh giá đều có thể thu lại đây.”

(*) Michelin là danh hiệu danh giá mà bất cứ người nào làm bếp cũng muốn đạt được. 3 sao là mức độ cao nhất.

Thẩm Thận như suy tư gì, một lát sau chậm rì rì mà nói: “Cô ấy mỗi ngày đều ăn cái này sao?”

“Ý gì đây, lại nói ăn cái này thì làm sao, tôi đường đường một người phong độ nhẹ nhàng, anh tuấn tiêu sái cậu ấm nhà giàu mà còn nuốt trôi, cậu như thế nào lại ăn không vô, dạ dày cậu cũng tự phụ gớm, làm như bằng vàng vậy.” Gần đây oán khí trong người Tống Đình tích tụ cứ thế mà bộc phát.

Hiện tại Thẩm Thận mỗi ngày cũng không càng quấy tùy tiện, đi đua xe đánh bài đều bị anh ném ra sau đầu, mỗi ngày không phải rỗi rãnh đi thị sát thực tập sinh thì chính là động kinh một hai phải tới nhà ăn mà ăn cơm.

Nhưng mà không hề có bất luận tiến triển gì, Hứa Mạt trốn anh, hai người căn bản không có cơ hội gặp mặt.

“Không ăn được thì đừng xuống, không theo đuổi đem tiểu Mạt trở về mà còn phiền toái trêu chọc không ít cô nương khác.” Tống Đình đã cảm nhận được bốn phương tám hướng phóng ánh mắt tới phía này, không ít nghệ sĩ đều cố tình ngồi ở chung quanh hai người, lấy việc tình cờ gặp mặt để làm thân.

“Tương lai còn dài.” Thẩm Thận ánh mắt sáng quắc, hướng vào một góc nào đó mà nhìn.

So sánh với lần trước, hiện tại mỗi ngày anh đều có thể nhìn thấy cô, trong lòng liền sung sướng không ít.

Còn may là cô còn ở Nhất Ngàn, hai người còn có cơ hội gặp mặt.

“Bất quá cậu nói như vậy cũng có một chút nhắc nhở tôi, mùi nước hoa ở đây quá nồng, về sau tôi không tới nữa.” Xem xét xung quanh một chút Thẩm Thận có chút không vui.

Anh chỉ hy vọng có không gian riêng của hai người mà thôi, không thích có người khác ở đây.

“Nga.” Tống Đình hữu khí vô lực mà lên tiếng: “Tự nhiên có chút nhớ Trần Thanh Huy, hiện tại tôi mệt chết mệt sống mà, vì cậu làm trâu làm ngựa, còn phải bồi cậu theo đuổi con gái người ta.”

Thẩm Thận ghét bỏ mà liếc liếc mắt một cái nhìn cái miệng ăn đến bóng nhẫy của Tống Đình, nhẹ thở một tiếng.

Nhìn Hứa Mạt đi ra nhà ăn, Thẩm Thận cũng đi theo đứng dậy: “Tôi mấy ngày hôm trước liền tính toán đem cậu ta triệu hồi tới, ngày mai hai người có thể chạm mặt.”

Thẩm Thanh Thiệu lưu lại vị trợ lý kia, phong cách hành sự cũng tương đối quy củ hà khắc, Thẩm Thận chuẩn bị đem người đó sang bộ phận khác.

Tống Đình tuy rằng nói nhiều chọc người bực bội, nhưng rốt cuộc hai người bọn họ là cùng xuất thân từ một ngành nghề, năng lực cũng thuộc thượng thừa, chính là không có việc gì hay đi nói chêm chọc cười nhạo người khác, Thẩm Thận ngày thường mở một con mắt nhắm một con mắt, chỉ cần thời điểm mấu chốt biết đường rẽ, thì cũng mặc cho cậu ta đi. Nói đến việc phối hợp ăn ý nhất vẫn là Trần Thanh Huy.

Hứa Mạt ấn thang máy, chuẩn bị đi xuống phòng luyện tập.

Trong lòng lại là tính toán đến khối tài sản mới có của mình, tính ra cũng còn lại không ít, bình thường trừ bỏ hằng ngày chi tiêu cùng gửi phí sinh hoạt cho nhà, thì cách mục tiêu mua phòng ở càng gần một bước.

Nghĩ như vậy, trong lòng vui vẻ, ngày trước cũng từng chịu khổ rất nhiều, nhưng rốt cục là chờ đến mây tan thấy trăng sáng, nghênh đón ánh rạng đông.

Thang máy “Tích” một tiếng, bên trong hiếm thấy không có người, cô bước vào, ấn nút đóng cửa, cửa thang máy chậm rãi khép lại. Trong nháy mắt, ngoài cửa hẳn là có người, lại ấn mở ra, thang máy tiện đà thong thả mở ra.

Thẩm Thận không coi ai ra gì mà đi vào, Tống Đình đi theo phía sau.

Nhất thời không nói chuyện, Thẩm Thận không cùng cô chào hỏi, Hứa Mạt cũng liền làm bộ không thấy, thân thể không tự chủ được mà hướng bên cạnh dịch ra, không muốn cùng anh dựa thân cận quá.

Thẩm Thận cau mày nhìn Tống Đình, ý tứ là như thế nào mà cậu ta cũng theo vào, Tống Đình ngầm hiểu, cũng là phục anh, lập tức lui ra ngoài: “Tôi quên đồ ở nhà ăn rồi, giờ phải đi tìm xem, đợi chút tôi lên sau nhé, hai người đi lên trước đi.”

Kỹ thuật diễn không hề đáng tin, ngữ khí mang theo tính qua loa có lệ.



Hứa Mạt: “……”

Cửa thang máy lại khép lại, sống lưng Hứa Mạt thẳng tắp, chỉ là giương mắt nhìn chằm chằm bảng báo số tầng thang máy đang lên thay đổi theo từng tầng một.

Vốn dĩ Thẩm Thận có thang máy chuyên dụng riêng, một lần đi thẳng tới tầng cao nhất, nhưng mà hôm nay thật vất vả bắt lấy cơ hội, anh đương nhiên là không buông tha.

Thang máy chỉ có hai người, bên trong gương ảnh trong suốt sáng bóng phản chiếu thân ảnh hai người.

Thẩm Thận khoanh tay, tùy ý mà đứng. Hôm nay anh chỉ mặc một cái áo khoát đen, so sánh với Hứa Mạt, bên trong mặt kiện nhung hoàng lông dê, bên ngoài còn khoát cái áo khoát kẻ ô vuông.

Anh vẫn là trước sau như một mà mặc ít như vậy, giống như trước nay đều sẽ không biết lạnh là gì.

Có lẽ là tầm mắt nóng rực của anh đánh giá cô quá lâu, Hứa Mạt duy trì bộ dạng thờ ơ: “Thẩm tổng…… Xin ngài tự trọng.”

Thẩm Thận cười rộ lên: “Rốt cuộc cũng chịu nói chuyện với anh rồi à.”

Anh dứt khoát xoay người lại: “Giữa trưa ăn no không?”

Thẩm Thận chuyển đề tài quả thực rất nhanh, Hứa Mạt nghe vậy ngẩn người.

Sau một lúc lâu, cô đốn đốn gật gật đầu. Thẩm Thận cũng không giận, thanh âm thấp thấp, liền như vậy trực tiếp mà nhìn cô: “Khi nào em mới thêm We Chat anh trở lại?”

Thẩm nhị thiếu kiêu ngạo ương ngạnh, cùng người trước kia ghen tuông hiện tại khác xa, lúc này ruột gan anh cồn cào, ở sâu trong nội tâm có thanh âm kêu gào.

Anh cũng chưa nói cho ai nghe, chỉ kêu Trần Thanh Huy tới, kỳ thật muốn cậy ta có thể giúp anh nhìn vòng bạn bè của Hứa Mạt.

Hứa Mạt trầm mặc hồi lâu, vừa lúc lúc này thang máy tới phòng luyện tập mở ra, cô nhấc chân đi ra ngoài.

Tầng lầu bên ngoài hành lang có rất nhiều người trong công ty, Thẩm Thận không muốn đuổi theo, nhìn chằm chằm bóng dáng cô, cho đến cửa thang máy chậm rãi khép lại.

Buổi trưa ngày kế tiếp, Hứa Mạt đều thành thành thật thật mà ở trong phòng luyện tập, chỗ nào cũng không đi. Trừ bỏ không muốn nhìn thấy Thẩm Thận ở ngoài, còn có một nguyên nhân, hai tháng sau, cô sắp bắt đầu quay chụp rất nhiều phim, tranh thủ thời gian, bất luận là một chút đều phải luyện tập thật nghiêm túc.

Buổi tối lúc cô từ công ty đi ra ngoài, bên ngoài còn có chút lạnh lẽo, trong không khí mang theo chút ẩm ướt, thở nhẹ một hơi về sau, cô ngoài ý muốn gặp được một người quen thuộc.

Tần quản gia chính là tới nơi này chờ cô, lúc nhìn thấy cô ông bước lên: “Hứa tiểu thư.”

Hứa Mạt có điểm thẹn thùng: “Chào Tần quản gia.”

“Đây là thiếu gia sợ cô ăn không ngon, cố ý giao phó tôi, cô cầm đi.” Tần quản gia nói, đưa qua một cái hộp đồ ăn màu đen.

Hứa Mạt có điểm khó xử: “Tần quản gia…… Ông cũng biết con hiện tại cùng Thẩm Thận đã chia tay, còn lấy đồ của anh ấy, không được tốt đâu."

Tần quản gia khuôn mặt ôn hòa, kiên nhẫn mà nói: “Không phải đồ gì quý giá, Chu tẩu buổi chiều cố ý làm cho tiểu thư đó.”

Lão nhân gia vẫn luôn giơ ra, gió nhẹ thổi qua, mang theo điểm hiu quạnh, Hứa Mạt bỗng dưng nhớ tới bà mình, mềm lòng: “Lần này con nhận lấy, về sau vẫn là thôi đi, cảm ơn Tần quản gia.”

Tần quản gia gật gật đầu, nhìn theo cô đi xa, mới thu hồi ánh mắt.

Hứa Mạt mở ra cái hộp đồ ăn. Chu tẩu làm món ăn cô thích nhất, bánh trôi viên nhỏ, hộp đồ ăn có chức năng giữ nóng rất tốt, hương vị ấm áp xông vào mũi, còn có chút mùi rượu gạo ngọt thanh.

Phía dưới một tầng còn lại tràn ra một cổ hương vị không giống dành cho người bình thường, Hứa Mạt nhíu nhíu mày, nhất thời trong lòng nổi lên một loại dự cảm không nói nên lời. Cô nhẹ nhàng nâng lên, bên trong là dược thiện rất quen thuộc với cô, dùng các loại dược điều trị mà nấu thành cháo.

Lúc Tống Đình trở lại tầng cao nhất, Thẩm Thận không giống bình thường đi tới đi lui mà là dựa nghiêng trên một bên trên sô pha, không biết suy nghĩ cái gì.

“Làm sao vậy, lại bị xem là biến thái à?”

Thẩm Thận lạnh lùng mà liếc mắt nhìn Tống Đình: “Nói ai biến thái đấy?”

Tống Đình ném cho anh một phần tư liệu: “Chưa thấy qua heo chạy, nhưng thịt heo thì đã ăn qua, như vậy không phải là biện pháp, cậu thấy như vậy là thích thú, nhưng tôi thấy thật chẳng ra làm sao, trước kia cậu theo đuổi con gái đều như vậy sao?”

Này cũng quá mẹ nó khủng bố.

Thẩm Thận cầm chìa khóa xe trên bàn, thưởng thức con thỏ trang sức, không ngừng khảy: “Chưa theo đuổi qua ai bao giờ.”

Thật ra đây là lời nói thật, trước khi anh gặp được Hứa Mạt cũng chưa bao giờ qua lại với ai.

Khi gặp được Hứa Mạt anh dùng hợp đồng để ràng buộc cô lại, cũng chưa từng dùng qua các loại tình tiết theo đuổi con gái.

Tống Đình là đồng môn, chỉ biết hồi đại học Thẩm Thận không nói qua chuyện yêu đương, nhưng là trong lòng cho rằng Thẩm Thận không phải như vậy, chắc từ trước cũng đã trải qua vài mối tình rồi, Tống Đình tự thân chính là một ví dụ như vậy.

Cái này, Tống Đình hoàn toàn kinh ngạc: “Wow…… Không thể tưởng tượng được a.”

Bất quá nghĩ lại rất hợp lý. Cũng khó trách Thẩm Thận.

Tống Đình chỉ vào tư liệu: “Đây là kế hoạch xuất đạo quý một năm sau của nghệ sĩ mới Nhất Ngàn cậu nhìn thử xem.”

Thẩm Thận không có hứng thú: “Để một bên đi, về sau cậu làm kế hoạch tổng quát, hoạt động an bài ổn thỏa, cho tôi ký tên là được.”

Tống Đình âm dương quái khí: “Đã biết, Thẩm nhị gia.”

Cũng không biết cái gì chạm vào điểm nhạy cảm của Thẩm Thận, Thẩm Thận giương mắt liếc qua: “Cậu nói tôi già sao?”



Từ trước tới giờ anh không thích Hứa Mạt tiếp xúc với nam sinh cùng tuổi, điểm mấu chốt là ở chỗ anh lớn hơn cô ba tuổi.

Mọi chuyện theo đuổi hoàn mỹ của anh, ở điểm này, trước nay cũng chưa để ý qua.

Tống Đình tức giận, tầm mắt tự nhiên rơi xuống nơi nào đó: “Thôi đi, giống cậu vậy, già rồi còn ra vẻ.”

Thẩm Thận nhướng mày, cười đến bừa bãi: “Biến đi.”

Tống Đình bỗng chốc nhớ tới một biện pháp: “Tôi hôm nay chỉ giáo cho cậu một chiêu, công ty mỗi năm một lần không phải có đại hội thể thao sao?”

Thẩm Thận giương mắt nhìn qua: “Tiếp tục.”

Tống Đình lén lút ngước ngước đầu lên, thì thầm một phen.

Nhà Thẩm gia đêm nay phá lệ náo nhiệt, xem như là một buổi gia yến.

Thẩm Ôm cùng bạn gái nhỏ trước kia cũng đã tới, nhưng chưa có nhìn kỹ mặt Thẩm Thận, hôm nay Thẩm Thận mới vừa vào cửa, cô liền nổi lên hoa si, oa một tiếng, cảm khái nói: “Đẹp trai quá a.”

Mặt Thẩm Ôm lúc ấy liền đen xì, Thẩm Thận cười cười không nói chuyện.

Bất quá cô bạn gái nhỏ này tính tình cũng tốt, làm tâm Thẩm lão gia tử vui sướng lên đến mây xanh, hai người còn hứng lên chơi cờ.

Còn Thẩm Khoảnh bồi vị hôn thê của mình ở trên sô pha, ngày thường thanh thanh lãnh lãnh một người, hôm nay mặt mày đều là ý cười.

Thẩm Thận một người ngồi lệch qua ghế mây, cầm di động mở album ảnh. Anh cùng Hứa Mạt chụp ảnh chung rất ít, Thẩm Thận không thích chụp ảnh, chắc Hứa Mạt cũng vậy, chưa bao giờ thấy cô chủ động đề cập qua.

Giờ phút này đây, di động Thẩm Thận, có muốn xem ảnh nhớ người cũng tìm không được nhiều ảnh mà nhìn.

Thẩm lão gia tử thắng một hồi cờ, tâm tình sung sướng, ngồi xuống bên cạnh anh: “Kế tiếp tính thế nào?”

Thẩm Thận đầu cũng chưa nâng, ngữ khí lười nhác: “Tùy tiện thôi.”

Thẩm lão gia tử mặt có chút xanh: “Cháu nói nhảm nhí gì vậy!”

Thẩm Thận nghiêng đầu, nhìn qua: “Không phải ông cũng đang nói nhảm sao?”

Thẩm lão gia tử từ trong lỗ mũi hừ một tiếng.

Chu tẩu vội xong rồi đi lên: “Nhị thiếu gia, hôm nay tôi tới chỗ cậu giúp cậu thu thập một chút, tiệm giặt quần áo giặt tôi không yên tâm, chăn đơn đều là tôi tự mình giúp cậu trải.”

Thẩm Thận sửng sốt một cái chớp mắt: “Gối đầu cũng là dì thay?”

Chu tẩu cười tủm tỉm: “Đúng vậy, trước kia có vài lần buổi sáng dì nhìn cậu ôm gối đầu ngủ, mặt chôn đến gắt gao, lần này dì triệt triệt để để giặt sạch một lần, biết cậu thích sạch sẽ mà.”

Thẩm Thận: “……”

Chu tẩu đi rồi, Thẩm lão gia tử mới tiếp tục nói chuyện: “Ta nghe nói cháu trong công ty ký hợp đồng với cô gái kia, còn tính toán bao che thiên vị cho nó?”

Thẩm Thận không để bụng: “Ông nghe ai nói?”

Thẩm lão gia tử đập cây gậy một cái xuống đất, nói năng có khí phách: “Ta không đồng ý!”

Biểu tình trêu đùa của Thẩm Thận thu liễm lại, ngữ khí thực đạm mạc: “Cháu có cân nhắc của chính mình, ông lần này thật sự đừng động vào được không?”

Đối với an bài của Hứa Mạt, công ty bên trong vẫn có tổng hợp suy tính kỹ càng, mới thi hành ý kiến của Thẩm Thận.

“Ta đây vẫn là muốn hỏi cháu, khi nào kết hôn! Trong nhà này cháu là cái đứa không có gì đứng đắn, trước nay không thấy cháu mang ai về ra mắt.” Thẩm lão gia tử chính mình cũng không nghĩ sẽ đề cập đến chuyện này, nhưng là nhìn thấy dáng vẻ Thẩm Thận cà lơ phất phơ, liền sinh khí mà nói ra.

Từ nhỏ đến lớn, chính là cái tiểu tử thúi này, vẫn luôn ngỗ nghịch với ý kiến của ông, mỗi chuyện đều phải đối nghịch mới chịu được.

Thật sự Thẩm Thận không thích nghe, mỗi lần trở về đều bị dò hỏi, cùng niệm chú chẳng khác là bao.

“Tạm thời không muốn nghĩ đến, sự nghiệp quan trọng hơn.” Thẩm Thận ngồi lại ghế mây, chân tùy ý để ở một bên trên bàn trà.

Quả nhiên, nhắc tới phương diện này, Thẩm lão gia tử sắc mặt mới hòa hoãn một ít: “Dù sao cô gái kia không được, sau một đoạn thời gian, dù là con không nghĩ tới, ta cũng muốn cho con ổn định.”

Kết hôn sao.

Đây là đề tài trước giờ Thẩm Thận chưa bao giờ nghĩ tới.

Mà giờ này khắc này, trong lòng của anh lại hiện lên một bóng hình xinh đẹp.

Tầm mắt Thẩm Thận trở lại màn hình di động, đó là bức ảnh anh cùng Hứa Mạt trượt tuyết, khuôn mặt cô trắng nhỏ chôn ở khăn quàng cổ caro, mi mắt cong cong.

Tâm Thẩm Thận bỗng chốc nhảy lên, thình thịch thình thịch, ngay sau đó một chút, chạy dài không ngừng.

Nếu là kết hôn cùng cô, cũng không phải không thể.

Tác giả có lời muốn nói: Thẩm càng quấy: Đến gối đầu cũng bỏ mình đi sao!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Gái Hoa Nhài Của Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook