Chương 11: Cả Nghĩ
Tại Vô Thanh
07/03/2023
Edit by Triệu Viu
Nghe thấy cái tên này, Phong Dự nhìn cô, Thập Nguyệt đột nhiên liếc nhìn anh, người đàn ông này lại nhìn đi chỗ khác.
Cô hỏi: “Vừa rồi anh đợi tôi ở ngoài à?”
“Em cả nghĩ quá đấy.”
Cô nói đầy ẩn ý rồi nheo mắt lại nghỉ ngơi, cũng không biết đã qua bao lâu.
Cô nghe Phong Dự nói chuyện với mình.
“Vừa nãy em cầm điện thoại di động của anh ta làm gì?”
Thập Nguyệt trừng mắt: “Tôi không làm gì cả, tôi chỉ chụp vài bức ảnh về bộ dạng ngốc nghếch của anh ta gửi cho bạn bè thôi.”
Một lúc sau, hơi thở đều đều của cô vang lên trong xe.
Phong Dự nhìn dáng vẻ ngái ngủ của cô, không nói nữa.
Khi đến trường, Phong Dự đã đánh thức cô dậy.
Thập Nguyệt xuống xe đi đến cửa ký túc xá, trước khi đi, cô đột nhiên nhớ tới một chuyện liền nói: "Anh nói mời tôi ăn tối, nhưng hóa đơn tối nay tôi thanh toán."
Nghe thấy tiếng, Phong Dự quay lại với vẻ mặt kinh ngạc: "Hết bao nhiêu tiền, tôi sẽ chuyển cho em."
"OK, chuyển cho tôi đi."
Mở mã QR, Thập Nguyệt đặt điện thoại trước mặt anh.
Tóc cô bị gió thổi tung, cô ngước lên, nheo mắt nhìn Phong Dự: "Về cẩn thận nhé, chú nhỏ."
Phong Dự không để ý đến cô: "Ừ, tránh sang đi."
Vừa nói, Thập Nguyệt đã quay người đi, còn vẫy tay với anh.
-
Về đến nhà, Phong Dự thay quần áo, lấy điện thoại di động ra, tin nhắn xác minh thất bại.
Nốt ruồi được phóng to vô hạn, những hình ảnh năm năm trước hiện lên trong tâm trí anh.
Anh cụp mắt xuống, yết hầu của anh trượt lên trượt xuống.
Lúc này chuông điện thoại reo lên, anh bắt máy, là Chư Tử Bình.
"Phùng thiếu, tháng này chúng ta sắp xếp hai tác phẩm, tác phẩm đầu tiên sẽ là ngày mai, đúng chín giờ chúng ta sẽ đến trường quay."
Phong Dự tháo kính, nhay nhay mi tâm.
"Hiểu rồi, ảnh của người mẫu đã được gửi đến."
"Đã được gửi đến từ sớm, ngài có thể tự mình tìm kiếm, có thể chọn cái này trong số 30 mẫu mới, sau đó chụp một bức ảnh đẹp cho tôi vào ngày mai."
Phong Dự không nhìn ảnh trong nhật ký trò chuyện.
Anh vào phòng tắm, đầu tóc bù xù, lúc đi ra nhìn điện thoại, tin nhắn xác minh vẫn không thành công.
Tiếng đồng hồ báo thức vang lên phá vỡ sự yên tĩnh của buổi sáng, trên hành lang của cả khu ký túc xá chỉ rải rác vài người đi tới đi lui, một cô gái có khuôn mặt xinh đẹp đang phơi quần áo trên ban công.
Tóc cô ấy buộc thành đuôi ngựa cao, đôi mắt đan phượng hẹp mà hàm súc, cô đi đến bên giường cạnh cửa, ngẩng đầu lên: “Thập Nguyệt, không phải cậu nói hôm nay phải đi làm người mẫu ảnh parttime sao? Mau dậy đi."
Cô gái trên giường lật người, dụi dụi mắt, giọng nói nhừa nhựa: "Mấy giờ rồi?"
"Bảy giờ."
Cô gái nói xong xoay người ngồi xuống, mở một cuốn sách tranh ra và lật tới lui.
“Sao cậu dậy sớm vậy?” Thạch Nguyệt phát ra một giọng mũi đặc sệt: “Mấy ngày nữa mới bắt đầu vào học, không tranh thủ mấy ngày này tha hồ mà ngủ nướng đi.”
Thập Nguyệt vừa nói vừa xuống giường, đôi mắt lim dim đi ra ban công để đánh răng.
“Tối hôm qua mất ngủ, cả đêm không ngủ được.” Cô gái nói, quay đầu nhìn cô: “Lát nữa tớ có thể đi chụp ảnh chung với cậu không, tớ rất có hứng thú với nhiếp ảnh. "
Thập Nguyệt lẩm bẩm đồng ý, vừa khéo, nếu đi một mình thì chán chết.
Liễu Yên là một trong những số ít bạn đại học của cô. Cô ấy đã tốn rất nhiều tâm tư để phá vỡ lớp băng của cô tiểu thư với giọng nói ngọt ngào và tính tình lạnh lùng là Thập Nguyệt.
Nghe thấy cái tên này, Phong Dự nhìn cô, Thập Nguyệt đột nhiên liếc nhìn anh, người đàn ông này lại nhìn đi chỗ khác.
Cô hỏi: “Vừa rồi anh đợi tôi ở ngoài à?”
“Em cả nghĩ quá đấy.”
Cô nói đầy ẩn ý rồi nheo mắt lại nghỉ ngơi, cũng không biết đã qua bao lâu.
Cô nghe Phong Dự nói chuyện với mình.
“Vừa nãy em cầm điện thoại di động của anh ta làm gì?”
Thập Nguyệt trừng mắt: “Tôi không làm gì cả, tôi chỉ chụp vài bức ảnh về bộ dạng ngốc nghếch của anh ta gửi cho bạn bè thôi.”
Một lúc sau, hơi thở đều đều của cô vang lên trong xe.
Phong Dự nhìn dáng vẻ ngái ngủ của cô, không nói nữa.
Khi đến trường, Phong Dự đã đánh thức cô dậy.
Thập Nguyệt xuống xe đi đến cửa ký túc xá, trước khi đi, cô đột nhiên nhớ tới một chuyện liền nói: "Anh nói mời tôi ăn tối, nhưng hóa đơn tối nay tôi thanh toán."
Nghe thấy tiếng, Phong Dự quay lại với vẻ mặt kinh ngạc: "Hết bao nhiêu tiền, tôi sẽ chuyển cho em."
"OK, chuyển cho tôi đi."
Mở mã QR, Thập Nguyệt đặt điện thoại trước mặt anh.
Tóc cô bị gió thổi tung, cô ngước lên, nheo mắt nhìn Phong Dự: "Về cẩn thận nhé, chú nhỏ."
Phong Dự không để ý đến cô: "Ừ, tránh sang đi."
Vừa nói, Thập Nguyệt đã quay người đi, còn vẫy tay với anh.
-
Về đến nhà, Phong Dự thay quần áo, lấy điện thoại di động ra, tin nhắn xác minh thất bại.
Nốt ruồi được phóng to vô hạn, những hình ảnh năm năm trước hiện lên trong tâm trí anh.
Anh cụp mắt xuống, yết hầu của anh trượt lên trượt xuống.
Lúc này chuông điện thoại reo lên, anh bắt máy, là Chư Tử Bình.
"Phùng thiếu, tháng này chúng ta sắp xếp hai tác phẩm, tác phẩm đầu tiên sẽ là ngày mai, đúng chín giờ chúng ta sẽ đến trường quay."
Phong Dự tháo kính, nhay nhay mi tâm.
"Hiểu rồi, ảnh của người mẫu đã được gửi đến."
"Đã được gửi đến từ sớm, ngài có thể tự mình tìm kiếm, có thể chọn cái này trong số 30 mẫu mới, sau đó chụp một bức ảnh đẹp cho tôi vào ngày mai."
Phong Dự không nhìn ảnh trong nhật ký trò chuyện.
Anh vào phòng tắm, đầu tóc bù xù, lúc đi ra nhìn điện thoại, tin nhắn xác minh vẫn không thành công.
Tiếng đồng hồ báo thức vang lên phá vỡ sự yên tĩnh của buổi sáng, trên hành lang của cả khu ký túc xá chỉ rải rác vài người đi tới đi lui, một cô gái có khuôn mặt xinh đẹp đang phơi quần áo trên ban công.
Tóc cô ấy buộc thành đuôi ngựa cao, đôi mắt đan phượng hẹp mà hàm súc, cô đi đến bên giường cạnh cửa, ngẩng đầu lên: “Thập Nguyệt, không phải cậu nói hôm nay phải đi làm người mẫu ảnh parttime sao? Mau dậy đi."
Cô gái trên giường lật người, dụi dụi mắt, giọng nói nhừa nhựa: "Mấy giờ rồi?"
"Bảy giờ."
Cô gái nói xong xoay người ngồi xuống, mở một cuốn sách tranh ra và lật tới lui.
“Sao cậu dậy sớm vậy?” Thạch Nguyệt phát ra một giọng mũi đặc sệt: “Mấy ngày nữa mới bắt đầu vào học, không tranh thủ mấy ngày này tha hồ mà ngủ nướng đi.”
Thập Nguyệt vừa nói vừa xuống giường, đôi mắt lim dim đi ra ban công để đánh răng.
“Tối hôm qua mất ngủ, cả đêm không ngủ được.” Cô gái nói, quay đầu nhìn cô: “Lát nữa tớ có thể đi chụp ảnh chung với cậu không, tớ rất có hứng thú với nhiếp ảnh. "
Thập Nguyệt lẩm bẩm đồng ý, vừa khéo, nếu đi một mình thì chán chết.
Liễu Yên là một trong những số ít bạn đại học của cô. Cô ấy đã tốn rất nhiều tâm tư để phá vỡ lớp băng của cô tiểu thư với giọng nói ngọt ngào và tính tình lạnh lùng là Thập Nguyệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.