Chương 7: Nhớ Đến Anh (H Nhẹ)
Tại Vô Thanh
06/03/2023
Edit by Triệu Viu
Cặp kính của anh bị tháo xuống, để lộ khuôn mặt kiêu ngạo cùng nghiêm nghị đó, bởi vì tình dục, đôi môi của người đàn ông bị cắn đến đỏ tươi.
Trong nhà vệ sinh chật chội, anh run rẩy lên đỉnh trong tay cô.
Dáng vẻ khi anh lên đỉnh...
Ưmmm.
Một dòng nước ấm từ bụng dưới rục rịch chảy về phía hoa tâm.
Anh khơi dậy bản năng sinh lý của cô.
Ngay khi cô cảm thấy ngày càng mãnh liệt hơn, điện thoại reo vang.
Khi tỉnh dậy, cả người cô đẫm mồ hôi, như thể cô vừa được vớt lên khỏi mặt nước.
Giãy dụa vùng dậy, nhìn đuôi số điện thoại, hơi quen quen.
“Alo…” Cô xoay người dựa vào đầu giường, cố nén khuôn mặt đỏ bừng, thanh âm khàn khàn: “Ai vậy?”
Cô biết vẫn vờ hỏi.
“Cô Thập Nguyệt.” Giọng anh phát ra từ đầu bên kia.
Cô đứng dậy, bật đèn, kéo tủ đầu giường lấy ra một món "đồ chơi".
Nhìn vật thể dài dài, những nốt sần nối tiếp nhau trông như ngón tay của ai đó.
Cô định tìm chút vui sướng cho riêng mình.
Kéo chiếc quần lót xuống đến đầu gối, khi cô sờ đến nơi mềm mại ướt át giữa hai chân, cô không chút ngần ngại nhét “đồ chơi” vào, nhẹ nhàng chọc ngoáy mọi ngóc ngách.
Ưmmm...
Cô thở nhẹ một tiếng, âm thanh rất nhỏ.
"Chú nhỏ? Có chuyện gì à?"
Giọng của Phong Dư truyền từ bên tai.
"Em gọi tôi?"
Giọng nói của người đàn ông ấm áp, dịu dàng và mạnh mẽ, nhưng khác với vẻ ngoài của anh, dương vật của anh to và dữ tợn, với kích thước mà một người phụ nữ sẽ phải thốt lên khi nhìn thấy nó. Nếu nhét nó vào bên trong mình, cô chắc chắn sẽ không thể nuốt nổi. Nghĩ đến đây, Thập Nguyệt cảm thấy dưới thân càng trơn trượt, ga trải giường cũng bị nước đọng thấm ướt, biến thành màu xám đen.
"Ồ, vậy sao? Tôi bấm nhầm." Thập Nguyệt trả lời, hơi thở của cô không ổn định là mấy.
Đầu bên kia điện thoại dừng lại một chút, một lúc sau mới nói: "Chiều mai ba giờ được không? Tôi gửi địa chỉ cho em."
Ba giờ?
Nói rõ rằng anh chỉ muốn uống trà chiều với cô.
"Ba giờ? Tôi phải đến phòng tranh, có lẽ sẽ ở đấy đến tối." Thập Nguyệt quay đầu lại: "Chín giờ thì sao? Tôi thích ăn thịt nướng."
Chờ một hồi lâu, bên kia đáp lại một chữ được.
Thập Nguyệt ưm một tiếng, bởi vì tình dục, giọng nói được pha trộn với giọng mũi.
“Em bị cảm à?” Phong Dư hỏi.
"Không có gì, cám ơn chú quan tâm.”
Cô đã lâu không dùng “đồ chơi”, hôm nay chỉ nghe giọng của anh cô liền khá hưng phấn.
Điều này rất không bình thường.
Vừa nghĩ tới dáng vẻ anh lên đỉnh trong tay cô, một cơn tê dại từ xương cụt lan khắp người, hơi ấm của lòng bàn tay anh đặt trên mu bàn tay cô, ký ức ấy nhiều năm sau vẫn còn như in.
Cô bất giác ưỡn eo, thấp giọng phát ra một tiếng gào nhẹ, gọi tên anh.
Phong Dư...
Điện thoại bị cúp rồi, sắc mặt Thập Nguyệt thay đổi: "Thật không nhịn được trêu chọc mà, chú nhỏ..."
Cô đứng dậy, đi vào nhà tắm tắm rửa.
Ba giờ sáng, Thập Nguyệt lấy số điện thoại của anh để add WeChat.
Nhưng đợi hồi lâu, anh không chấp nhận lời mời kết bạn của cô.
Cô dứt khoát gọi lại cho anh.
"Xin lỗi, bạn đã gọi..."
"Chặn rồi?"
Cặp kính của anh bị tháo xuống, để lộ khuôn mặt kiêu ngạo cùng nghiêm nghị đó, bởi vì tình dục, đôi môi của người đàn ông bị cắn đến đỏ tươi.
Trong nhà vệ sinh chật chội, anh run rẩy lên đỉnh trong tay cô.
Dáng vẻ khi anh lên đỉnh...
Ưmmm.
Một dòng nước ấm từ bụng dưới rục rịch chảy về phía hoa tâm.
Anh khơi dậy bản năng sinh lý của cô.
Ngay khi cô cảm thấy ngày càng mãnh liệt hơn, điện thoại reo vang.
Khi tỉnh dậy, cả người cô đẫm mồ hôi, như thể cô vừa được vớt lên khỏi mặt nước.
Giãy dụa vùng dậy, nhìn đuôi số điện thoại, hơi quen quen.
“Alo…” Cô xoay người dựa vào đầu giường, cố nén khuôn mặt đỏ bừng, thanh âm khàn khàn: “Ai vậy?”
Cô biết vẫn vờ hỏi.
“Cô Thập Nguyệt.” Giọng anh phát ra từ đầu bên kia.
Cô đứng dậy, bật đèn, kéo tủ đầu giường lấy ra một món "đồ chơi".
Nhìn vật thể dài dài, những nốt sần nối tiếp nhau trông như ngón tay của ai đó.
Cô định tìm chút vui sướng cho riêng mình.
Kéo chiếc quần lót xuống đến đầu gối, khi cô sờ đến nơi mềm mại ướt át giữa hai chân, cô không chút ngần ngại nhét “đồ chơi” vào, nhẹ nhàng chọc ngoáy mọi ngóc ngách.
Ưmmm...
Cô thở nhẹ một tiếng, âm thanh rất nhỏ.
"Chú nhỏ? Có chuyện gì à?"
Giọng của Phong Dư truyền từ bên tai.
"Em gọi tôi?"
Giọng nói của người đàn ông ấm áp, dịu dàng và mạnh mẽ, nhưng khác với vẻ ngoài của anh, dương vật của anh to và dữ tợn, với kích thước mà một người phụ nữ sẽ phải thốt lên khi nhìn thấy nó. Nếu nhét nó vào bên trong mình, cô chắc chắn sẽ không thể nuốt nổi. Nghĩ đến đây, Thập Nguyệt cảm thấy dưới thân càng trơn trượt, ga trải giường cũng bị nước đọng thấm ướt, biến thành màu xám đen.
"Ồ, vậy sao? Tôi bấm nhầm." Thập Nguyệt trả lời, hơi thở của cô không ổn định là mấy.
Đầu bên kia điện thoại dừng lại một chút, một lúc sau mới nói: "Chiều mai ba giờ được không? Tôi gửi địa chỉ cho em."
Ba giờ?
Nói rõ rằng anh chỉ muốn uống trà chiều với cô.
"Ba giờ? Tôi phải đến phòng tranh, có lẽ sẽ ở đấy đến tối." Thập Nguyệt quay đầu lại: "Chín giờ thì sao? Tôi thích ăn thịt nướng."
Chờ một hồi lâu, bên kia đáp lại một chữ được.
Thập Nguyệt ưm một tiếng, bởi vì tình dục, giọng nói được pha trộn với giọng mũi.
“Em bị cảm à?” Phong Dư hỏi.
"Không có gì, cám ơn chú quan tâm.”
Cô đã lâu không dùng “đồ chơi”, hôm nay chỉ nghe giọng của anh cô liền khá hưng phấn.
Điều này rất không bình thường.
Vừa nghĩ tới dáng vẻ anh lên đỉnh trong tay cô, một cơn tê dại từ xương cụt lan khắp người, hơi ấm của lòng bàn tay anh đặt trên mu bàn tay cô, ký ức ấy nhiều năm sau vẫn còn như in.
Cô bất giác ưỡn eo, thấp giọng phát ra một tiếng gào nhẹ, gọi tên anh.
Phong Dư...
Điện thoại bị cúp rồi, sắc mặt Thập Nguyệt thay đổi: "Thật không nhịn được trêu chọc mà, chú nhỏ..."
Cô đứng dậy, đi vào nhà tắm tắm rửa.
Ba giờ sáng, Thập Nguyệt lấy số điện thoại của anh để add WeChat.
Nhưng đợi hồi lâu, anh không chấp nhận lời mời kết bạn của cô.
Cô dứt khoát gọi lại cho anh.
"Xin lỗi, bạn đã gọi..."
"Chặn rồi?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.