Chương 20: Tôi Đang Lái Xe
Tại Vô Thanh
08/03/2023
Edit by Triệu Viu
Thập Nguyệt che bụng, vốn chẳng trông chờ anh sẽ mua thuốc cho mình. Tuy rằng phần vai và vùng bụng chỗ nào cũng đau, nhưng cũng không đến mức không thể chịu nổi.
Trong xe chỉ còn lại ba người họ, Thập Nguyệt nhìn ra bên ngoài, không thể nhìn rõ các vật thể trong phạm vi mười mét bởi sương mù dày đặc.
Cô khá hoài niệm những ngày tháng ở dưới quê phía Nam lúc nhỏ. Sáng sáu giờ dậy, ăn một bát cháo rồi đi dạo một vòng ruộng rau với bà ngoại, tiện thể hái một rau cho ngày hôm đó. Đến tối có thể ngắm nhìn mây đen cùng trăng sáng, đom đóm rợp trời bay trên ruộng lúa. Mặc dù lúa còn chưa trổ bông nhưng đã ngửi thấy mùi thơm ngọt của nó.
Sau khi rời quê hương, cô đã không còn được ngửi mùi hương này nữa.
Thập Nguyệt co cụm trên ghế, cô đang chìm vào hồi ức lại bất giác khẽ ngâm một bài đồng dao cổ.
Mãi đến khi tiếng pháo hoa rộn ràng vang lên mới kéo cô trở lại hiện thực.
Cô không ngờ sẽ được ngắm pháo hoa trong một đêm như thế ở Bắc Kinh – nơi bị cấm bắn pháo hoa.
Cô nghiêng đầu, ngắm nhìn sườn mặt kiên nghị của người đàn ông, đằng sau pháo hoa làm nền.
Thật khó hiểu!
Cô không định nói chuyện với anh, cũng chẳng hơi đâu trêu chọc anh, cô nghĩ thế.
Nhưng cô lại nghĩ tới lời mình từng nói: Phải khiến anh không đành lòng.
Làm thế nào mới có thể khiến anh không đành lòng đây?
Thập Nguyệt ngồi ở một bên, thò người ra rồi thấp giọng nói: “Chú út, anh đi vòng đường rồi.”
Phong Dư nghe xong, lại nhìn màn hình trên xe rồi bình tĩnh nói: “Tôi đi theo chỉ đường.”
Thật lâu sau, Thập Nguyệt bĩu môi nói: “Rẽ vào ngã tư vừa nãy thì có thể bớt lượn một vòng lớn.”
Trong lúc trò chuyện, cô không hề phát hiện mình cứ nhìn chằm chằm vào cổ anh hồi lâu.
Mùi vị nơi đó của người đàn ông là nồng nhất, bởi vì mạch máu phân bổ ở đấy nhiều nhất.
Nếu để Phong Dư trở thành đồ chơi mới của cô thì nhất định sẽ rất vui, liệu anh có tự an ủi ở trước mặt cô không nhỉ?
Không, sẽ không, anh chính là cậu hai nhà họ Phong cao cao tại thượng, khác hẳn với Giản Lăng.
Cô lại nhớ tới dáng vẻ cao trào của Phong Dư.
Người hay cả thèm chóng chán trong chuyện tình dục như cô, không thể hiểu nổi tại sao mình lại nhớ nhung mãi dáng vẻ cao trào của một người đàn ông tận năm sáu năm.
Vẫn cảm thấy rất khó hiểu.
Anh khơi lên hứng thú của cô.
Nếu lúc này trêu chọc anh, liệu anh sẽ vứt cô xuống ngã tư đường này luôn không nhỉ?
Sự rung động kỳ lạ dâng lên trong lòng, cô rất muốn chứng thực kết quả này.
Cô đợi hồi lâu vẫn không nhận được câu trả lời, Thập Nguyệt nói tiếp: “Định như thế nào?”
Phong Dư lập tức căng chặt sống lưng.
“Tôi đang lái xe.” Anh nói.
“Anh cứ lái thôi.” Cô nói.
Đôi tay như rắn lượn không hề ngừng lại, cô sờ làn da bên dưới vành tai anh, vừa mềm lại vừa ấm áp. Ngón tay cô như châm lửa, những nơi đi qua đều nóng bừng như thiêu đốt.
Anh chỉ có thể siết chặt vô lăng, bình ổn lại cảm xúc lúc này.
Liễu Yên hơi híp mắt ngáp ngủ, không hề chú ý đến cử chỉ mờ ám của hai người họ hiện tại.
Thập Nguyệt còn chưa chịu dừng ngón tay, hơi thở bao trùm xung quanh khiến cô nóng bừng. Cô hẳn nên cách xa anh, tránh xa vật chết này.
Nhưng sờ anh thích thế chứ!
Cô chạm vào xương quai xanh của anh, khóe môi càng cong hơn.
Nghĩ tới hôm nay cô vừa cưỡng hôn người đàn ông chín chắn, lạnh lùng và điển trai trước mặt này, trái tim lại không ngừng đập loạn.
Rốt cuộc anh làm bằng gì thế mà có thể khiến hừng hực ham muốn.
Thập Nguyệt che bụng, vốn chẳng trông chờ anh sẽ mua thuốc cho mình. Tuy rằng phần vai và vùng bụng chỗ nào cũng đau, nhưng cũng không đến mức không thể chịu nổi.
Trong xe chỉ còn lại ba người họ, Thập Nguyệt nhìn ra bên ngoài, không thể nhìn rõ các vật thể trong phạm vi mười mét bởi sương mù dày đặc.
Cô khá hoài niệm những ngày tháng ở dưới quê phía Nam lúc nhỏ. Sáng sáu giờ dậy, ăn một bát cháo rồi đi dạo một vòng ruộng rau với bà ngoại, tiện thể hái một rau cho ngày hôm đó. Đến tối có thể ngắm nhìn mây đen cùng trăng sáng, đom đóm rợp trời bay trên ruộng lúa. Mặc dù lúa còn chưa trổ bông nhưng đã ngửi thấy mùi thơm ngọt của nó.
Sau khi rời quê hương, cô đã không còn được ngửi mùi hương này nữa.
Thập Nguyệt co cụm trên ghế, cô đang chìm vào hồi ức lại bất giác khẽ ngâm một bài đồng dao cổ.
Mãi đến khi tiếng pháo hoa rộn ràng vang lên mới kéo cô trở lại hiện thực.
Cô không ngờ sẽ được ngắm pháo hoa trong một đêm như thế ở Bắc Kinh – nơi bị cấm bắn pháo hoa.
Cô nghiêng đầu, ngắm nhìn sườn mặt kiên nghị của người đàn ông, đằng sau pháo hoa làm nền.
Thật khó hiểu!
Cô không định nói chuyện với anh, cũng chẳng hơi đâu trêu chọc anh, cô nghĩ thế.
Nhưng cô lại nghĩ tới lời mình từng nói: Phải khiến anh không đành lòng.
Làm thế nào mới có thể khiến anh không đành lòng đây?
Thập Nguyệt ngồi ở một bên, thò người ra rồi thấp giọng nói: “Chú út, anh đi vòng đường rồi.”
Phong Dư nghe xong, lại nhìn màn hình trên xe rồi bình tĩnh nói: “Tôi đi theo chỉ đường.”
Thật lâu sau, Thập Nguyệt bĩu môi nói: “Rẽ vào ngã tư vừa nãy thì có thể bớt lượn một vòng lớn.”
Trong lúc trò chuyện, cô không hề phát hiện mình cứ nhìn chằm chằm vào cổ anh hồi lâu.
Mùi vị nơi đó của người đàn ông là nồng nhất, bởi vì mạch máu phân bổ ở đấy nhiều nhất.
Nếu để Phong Dư trở thành đồ chơi mới của cô thì nhất định sẽ rất vui, liệu anh có tự an ủi ở trước mặt cô không nhỉ?
Không, sẽ không, anh chính là cậu hai nhà họ Phong cao cao tại thượng, khác hẳn với Giản Lăng.
Cô lại nhớ tới dáng vẻ cao trào của Phong Dư.
Người hay cả thèm chóng chán trong chuyện tình dục như cô, không thể hiểu nổi tại sao mình lại nhớ nhung mãi dáng vẻ cao trào của một người đàn ông tận năm sáu năm.
Vẫn cảm thấy rất khó hiểu.
Anh khơi lên hứng thú của cô.
Nếu lúc này trêu chọc anh, liệu anh sẽ vứt cô xuống ngã tư đường này luôn không nhỉ?
Sự rung động kỳ lạ dâng lên trong lòng, cô rất muốn chứng thực kết quả này.
Cô đợi hồi lâu vẫn không nhận được câu trả lời, Thập Nguyệt nói tiếp: “Định như thế nào?”
Phong Dư lập tức căng chặt sống lưng.
“Tôi đang lái xe.” Anh nói.
“Anh cứ lái thôi.” Cô nói.
Đôi tay như rắn lượn không hề ngừng lại, cô sờ làn da bên dưới vành tai anh, vừa mềm lại vừa ấm áp. Ngón tay cô như châm lửa, những nơi đi qua đều nóng bừng như thiêu đốt.
Anh chỉ có thể siết chặt vô lăng, bình ổn lại cảm xúc lúc này.
Liễu Yên hơi híp mắt ngáp ngủ, không hề chú ý đến cử chỉ mờ ám của hai người họ hiện tại.
Thập Nguyệt còn chưa chịu dừng ngón tay, hơi thở bao trùm xung quanh khiến cô nóng bừng. Cô hẳn nên cách xa anh, tránh xa vật chết này.
Nhưng sờ anh thích thế chứ!
Cô chạm vào xương quai xanh của anh, khóe môi càng cong hơn.
Nghĩ tới hôm nay cô vừa cưỡng hôn người đàn ông chín chắn, lạnh lùng và điển trai trước mặt này, trái tim lại không ngừng đập loạn.
Rốt cuộc anh làm bằng gì thế mà có thể khiến hừng hực ham muốn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.