Chương 6: Cậu Là Ai?
Bạc Y Thanh
23/01/2022
Nắng sớm len lỏi vào căn phòng tối, con ngươi màu lục xinh đẹp mở ra. Mái tóc trắng dài có chút rối lại, đêm qua quả thật là ngủ không ngon miếng nào. Yuki vươn vai, khởi động nhẹ buổi sáng rồi mới đứng dậy dọn dẹp chăn nệm lên trên kệ tủ. Tự tay búi tóc mình lên và đi thay đồ. Yuki chọn một bộ kimono màu lam ngắn ngang đầu gối.
Mở cửa ra và hít khí trời, lặng lẽ đi rửa mặt cho tỉnh táo. Yatogama lén lút ra đằng sau nhà để luyện tập cơ thể, nhằm tránh đánh thức mọi người, cô chỉ nhẹ nhè tập mấy bài tập vươn vai, gập người hay chạy tại chỗ. Nhắc mới nhớ, dường như tối qua nàng chẳng nhìn thấy sư phụ đâu, đến sáng nay cũng chẳng thấy. Dù vậy, thắc mắc một hồi rồi cũng kệ, Yuki chuyên tâm vào hít thở và cảm nhận.
Từng con chim líu lo, phành phạch vỗ cánh đậu trêm cành cây. Từng ánh nắn len lỏi vào đám lá rừng rồi in xuống đất. Tiếng suối chảy róc rách theo con suối nhỏ, tiếng gió xào xạc và khí lạnh sương mai. Thật yên bình... cô hít một ngụm khí lạnh vào phổi.
Mùi máu tanh nồng ở gần đây, tuy rằng cô không có khướu giác tốt. Nhưng mùi máu tanh nồng đến độ cô cũng có thể ngửi thấy rất rõ ràng. Mồ hôi hột chảy xuống gương mặt của cô bé, sắc mặt tái xanh và cơ thể cứng đờ. Không thể di chuyển được... nuốt nước bọt sợ hãi. Nhưng lỡ đâu là người thì sao?
Vội vã đứng lên rồi chạy đến cửa trước, đập vào mắt cô là người sư phụ chỉ trầy xước và quần áo dính bụi bẩn. Còn cậu bé ông cõng trên lưng thì chảy máu đầu, quần áo lấm lem máu me. Nét mặt vẫn còn vương vấn sự sợ hãi, khóe mắt sưng húp lên. Giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ, giờ phút này còn để ý những chi tiết đó làm gì? Phải cứu người!
-"Sư phụ!"
Yuki chạy lại đỡ lấy cậu ta. Chiều cao và độ nặng của cậu hơn hẳn người đỡ, vì vậy vừa mới nâng xuống thì cô đã bị đè muốn tắt thở. Urokodaki lo lắng quay lại, đỡ cậu dậy để thiếu nữ nhỏ con này có thể thoát ra. Yatogama ho sặc sụa vì cú hồi nãy, điều này cũng làm thu hút sự chú ý của hai con người còn đang say ngủ trong kia.
Sabito bực bội lú đầu ra quát, chưa kịp nói gì thì cái đầu tiên thiếu niên này nhìn thấy là màu đỏ của máu. Yuki nhìn bằng con mắt khinh thường ai đó vì mặt trời lên tới tận mông rồi mà còn ngủ nướng. Gân xanh của anh chàng nóng nảy này lồi lên, Sabito thật sự không nuốt nổi cục tức này mà.
-"Yatogama Yuki...! Hôm nay tôi nhịn cậu! Chờ đó!"
Hắc tuyến đầy trên đầu của cậu ấy, lòng thầm chửi rủa cô nàng oan gia nào đó của mình. Yuki bế hẳn thiếu niên đang bị thương kia vào phòng, tiến về phía phòng mình mà đi. Thấy vậy, Sabito vô thức lớn tiếng la.
-"Này! Nam nữ chung phòng ra thể thống gì? Cậu ta để tôi lo cho!"
Yatogama Yuki lúc này trơ người khó hiểu nhưng cũng không thèm tranh co với cậu ta. Lơ đi và tiến thẳng vào trong phòng, trải chăn nệm xuống dưới rồi đặt cậu thiếu niên này xuống. Vết thương ở đầu đang dần đông, ngoài ra thì chỉ bị trầy xước. Nhanh chân đi lấy hộp thuốc, băng và chậu nước sạch ấm.
Xử lí sạch sẽ vết thương, tiếp đó Yuki lấy thuốc chấm vào bông gòn rồi quệt lên vết thương. Chẳng biết có đau hay không nhưng vì cậu ta hôn mê bất tỉnh nên thiếu nữ này làm tùy ý. Đến cuối cùng, nàng băng bó lại vết thương cho cậu và dọn dẹp mọi thứ xung quanh. Rời khỏi phòng và tạm thời ngủ ở phòng khác, Yuki vẫn duy trì thói quen hằng ngày của mình, chỉ duy thay băng và vệ sinh vết thương cho cậu ta thường xuyên...
*
Qua được hai ngày, vết thương dần ổn và lành lại. Cậu thiếu niên này cũng dần tỉnh. Yuki bưng thau nước vào để tiến hành quá trình thay băng và vệ sinh vết thương thì bắt gặp cậu thiếu niên đã tỉnh dậy với ý thức còn mơ hồ. Không vội, cô chỉ đi lại từ từ, đặt thau nước kế bên và ngồi xuống.
Thiếu niên nhìn trần nhà lạ lẫm, hơi ấm từ chăn bao trùm cơ thể nhưng sao tim cậu lại thấy trống vắng và lạnh lẽo. Cậu nghiêng sang một bên, cậu nhìn thấy một cố bé không kém tuổi mimhf là bao đang ngồi chăm chú nhìn cậu. Mái tóc dài thướt tha được buộc lại, con ngươi tuyệt đẹp mang màu sắc của thiên nhiên. Bỗng Yuki vươn tay chạm vào vết thương khiến cậu đau nhói mà kêu lên.
-"Suỵt..."
Ngón trỏ được đưa lên miệng, cậu đỏ mặt im lặng ngay. Từng chút từng chút lớp băng được tháo dần, đau... cậu hơi nhăn. Vắt chiếc khăn cho ráo nước rồi chấm lên vết thương để khử trùng, bôi thuốc lên và băng lại. Cô nàng làm nhanh chóng khiến cảm giác đau chưa kịp tới nữa, thuần thục nhuần nhuyễn như thể cô đã làm rất nhiều lần.
Yatogama Yuki nhìn cậu.
-"Tôi sẽ đi nói với sư phụ, cậu ở yên đây nhé. À, tôi cũng sẽ đi nói với Sabito và Makomo để họ đến đây, suốt thời gian qua họ cũng thường xuyên tới để thăm cậu đấy."
Nói xong, cô lập tức quay gót bước đi. Để cho một nỗi thắc mắc lớn ở trong lòng. Nhưng cũng nghe lời mà nằm yên không động đậy, thời gian chỉ xảy ra trong tích tắc. Cánh cửa mở ra cái rầm khiến cậu giật thót. Sợ hãi đến nỗi mặt mày tái xanh đi. Một bạn trai và một bạn gái...? A, có lẽ nào là hai người mà cô bạn hồi nãy nói không?
-"Ồ, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi!"
-"May quá, tớ cứ tưởng cậu không qua khỏi cơ! Cậu sốt nặng lắm luôn đấy!"
Đơ ra nhìn hai con người năng động hoạt bát đang cười đùa vui vẻ này. Ai vậy...?
-"Hai người là ai vậy...?"
______
Lỗi lặp từ rất rất rất nhiều, how to khắc phục lỗi;-;?
Mở cửa ra và hít khí trời, lặng lẽ đi rửa mặt cho tỉnh táo. Yatogama lén lút ra đằng sau nhà để luyện tập cơ thể, nhằm tránh đánh thức mọi người, cô chỉ nhẹ nhè tập mấy bài tập vươn vai, gập người hay chạy tại chỗ. Nhắc mới nhớ, dường như tối qua nàng chẳng nhìn thấy sư phụ đâu, đến sáng nay cũng chẳng thấy. Dù vậy, thắc mắc một hồi rồi cũng kệ, Yuki chuyên tâm vào hít thở và cảm nhận.
Từng con chim líu lo, phành phạch vỗ cánh đậu trêm cành cây. Từng ánh nắn len lỏi vào đám lá rừng rồi in xuống đất. Tiếng suối chảy róc rách theo con suối nhỏ, tiếng gió xào xạc và khí lạnh sương mai. Thật yên bình... cô hít một ngụm khí lạnh vào phổi.
Mùi máu tanh nồng ở gần đây, tuy rằng cô không có khướu giác tốt. Nhưng mùi máu tanh nồng đến độ cô cũng có thể ngửi thấy rất rõ ràng. Mồ hôi hột chảy xuống gương mặt của cô bé, sắc mặt tái xanh và cơ thể cứng đờ. Không thể di chuyển được... nuốt nước bọt sợ hãi. Nhưng lỡ đâu là người thì sao?
Vội vã đứng lên rồi chạy đến cửa trước, đập vào mắt cô là người sư phụ chỉ trầy xước và quần áo dính bụi bẩn. Còn cậu bé ông cõng trên lưng thì chảy máu đầu, quần áo lấm lem máu me. Nét mặt vẫn còn vương vấn sự sợ hãi, khóe mắt sưng húp lên. Giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ, giờ phút này còn để ý những chi tiết đó làm gì? Phải cứu người!
-"Sư phụ!"
Yuki chạy lại đỡ lấy cậu ta. Chiều cao và độ nặng của cậu hơn hẳn người đỡ, vì vậy vừa mới nâng xuống thì cô đã bị đè muốn tắt thở. Urokodaki lo lắng quay lại, đỡ cậu dậy để thiếu nữ nhỏ con này có thể thoát ra. Yatogama ho sặc sụa vì cú hồi nãy, điều này cũng làm thu hút sự chú ý của hai con người còn đang say ngủ trong kia.
Sabito bực bội lú đầu ra quát, chưa kịp nói gì thì cái đầu tiên thiếu niên này nhìn thấy là màu đỏ của máu. Yuki nhìn bằng con mắt khinh thường ai đó vì mặt trời lên tới tận mông rồi mà còn ngủ nướng. Gân xanh của anh chàng nóng nảy này lồi lên, Sabito thật sự không nuốt nổi cục tức này mà.
-"Yatogama Yuki...! Hôm nay tôi nhịn cậu! Chờ đó!"
Hắc tuyến đầy trên đầu của cậu ấy, lòng thầm chửi rủa cô nàng oan gia nào đó của mình. Yuki bế hẳn thiếu niên đang bị thương kia vào phòng, tiến về phía phòng mình mà đi. Thấy vậy, Sabito vô thức lớn tiếng la.
-"Này! Nam nữ chung phòng ra thể thống gì? Cậu ta để tôi lo cho!"
Yatogama Yuki lúc này trơ người khó hiểu nhưng cũng không thèm tranh co với cậu ta. Lơ đi và tiến thẳng vào trong phòng, trải chăn nệm xuống dưới rồi đặt cậu thiếu niên này xuống. Vết thương ở đầu đang dần đông, ngoài ra thì chỉ bị trầy xước. Nhanh chân đi lấy hộp thuốc, băng và chậu nước sạch ấm.
Xử lí sạch sẽ vết thương, tiếp đó Yuki lấy thuốc chấm vào bông gòn rồi quệt lên vết thương. Chẳng biết có đau hay không nhưng vì cậu ta hôn mê bất tỉnh nên thiếu nữ này làm tùy ý. Đến cuối cùng, nàng băng bó lại vết thương cho cậu và dọn dẹp mọi thứ xung quanh. Rời khỏi phòng và tạm thời ngủ ở phòng khác, Yuki vẫn duy trì thói quen hằng ngày của mình, chỉ duy thay băng và vệ sinh vết thương cho cậu ta thường xuyên...
*
Qua được hai ngày, vết thương dần ổn và lành lại. Cậu thiếu niên này cũng dần tỉnh. Yuki bưng thau nước vào để tiến hành quá trình thay băng và vệ sinh vết thương thì bắt gặp cậu thiếu niên đã tỉnh dậy với ý thức còn mơ hồ. Không vội, cô chỉ đi lại từ từ, đặt thau nước kế bên và ngồi xuống.
Thiếu niên nhìn trần nhà lạ lẫm, hơi ấm từ chăn bao trùm cơ thể nhưng sao tim cậu lại thấy trống vắng và lạnh lẽo. Cậu nghiêng sang một bên, cậu nhìn thấy một cố bé không kém tuổi mimhf là bao đang ngồi chăm chú nhìn cậu. Mái tóc dài thướt tha được buộc lại, con ngươi tuyệt đẹp mang màu sắc của thiên nhiên. Bỗng Yuki vươn tay chạm vào vết thương khiến cậu đau nhói mà kêu lên.
-"Suỵt..."
Ngón trỏ được đưa lên miệng, cậu đỏ mặt im lặng ngay. Từng chút từng chút lớp băng được tháo dần, đau... cậu hơi nhăn. Vắt chiếc khăn cho ráo nước rồi chấm lên vết thương để khử trùng, bôi thuốc lên và băng lại. Cô nàng làm nhanh chóng khiến cảm giác đau chưa kịp tới nữa, thuần thục nhuần nhuyễn như thể cô đã làm rất nhiều lần.
Yatogama Yuki nhìn cậu.
-"Tôi sẽ đi nói với sư phụ, cậu ở yên đây nhé. À, tôi cũng sẽ đi nói với Sabito và Makomo để họ đến đây, suốt thời gian qua họ cũng thường xuyên tới để thăm cậu đấy."
Nói xong, cô lập tức quay gót bước đi. Để cho một nỗi thắc mắc lớn ở trong lòng. Nhưng cũng nghe lời mà nằm yên không động đậy, thời gian chỉ xảy ra trong tích tắc. Cánh cửa mở ra cái rầm khiến cậu giật thót. Sợ hãi đến nỗi mặt mày tái xanh đi. Một bạn trai và một bạn gái...? A, có lẽ nào là hai người mà cô bạn hồi nãy nói không?
-"Ồ, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi!"
-"May quá, tớ cứ tưởng cậu không qua khỏi cơ! Cậu sốt nặng lắm luôn đấy!"
Đơ ra nhìn hai con người năng động hoạt bát đang cười đùa vui vẻ này. Ai vậy...?
-"Hai người là ai vậy...?"
______
Lỗi lặp từ rất rất rất nhiều, how to khắc phục lỗi;-;?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.