Chương 9: Điều Không Lành
Bạc Y Thanh
23/01/2022
Tại một ngôi nhà nhỏ dưới chân núi, tiếng gồng thét và tiếng va chạm giữa kiếm gỗ với nhau. Tiếng cạch cạch vang lên liên hồi làm kinh động đến những con thú nhỏ, chim chóc bay toáng loạn hót vang. Hai chàng thiếu niên trẻ tuổi thương tích đầy mình, người thì bùn đất lấm lem hết cả mặt. Tại một trận quyết đấu giữa hai người con trai, không ai chịu thua ai, cứ như dành lãnh thổ không bằng. Nãy giờ giằng co không biết đã hết bao nhiêu thời gian, sắp tới giờ ăn trưa rồi. Mặt trời cũng lên cao lắm rồi, nếu còn phơi đầu giữa nắng thế này chắc ngất tại chỗ mất.
Yuki và Makomo mỗi người cầm một ống nước bằng tre, cô nàng tóc trắng uống trước một ngụm cho đỡ khát. Ngồi xem hai thanh niên này đánh nhau riết rồi cũng chán, đến cả nhìn đàn kiến bò trên mặt đất còn thấy thích thú hơn. Chợt có tiếng kiếm vang đi làm cô phân tâm rời mắt khỏi đàn kiến, đây là ai chiến thắng đây? Người bị đánh bay kiếm là Giyuu, cũng phải, Giyuu cũng chỉ mới nhập môn cách đây không lâu, đương nhiên những động tác thừa vẫn còn đó. Yuki nhìn vào hai học trò của thầy Urokodaki, đều thở dốc mệt mỏi như vậy, chắc thiếu nước với thiếu hơi.
Thấy vậy, cô liền quăng ống nước cho Giyuu, Sabito thì có Makomo lo rồi. Chàng trai kia vừa xong liền ngượng ngùng quay ra chỗ khác, gì vậy? Trên đầu xuất hiện một dấu hỏi chấm to đùng mà không ai lý giải được. Riêng Sabito chỉ nhìn chằm chằm vào tay cậu ta, đáng ghét, vậy mà không quăng cho mình. Hậm hực uống ngụm nước để hồi phục sức lực. Makomo cười thầm, ái chà, có vẻ như chuyện này hay ho rồi đây.
*
Bầu trời bắt đầu chuyển sang màu chiều tà, một màu cam đỏ rực pha lẫn màu hồng trên bầu trời đầy mây. Những đám trẻ cũng bắt đầu lục xùng chuẩn bị cho việc bảo vệ bản thân, chúng nấp trong căn nhà tổ ấm của mình, quây quần với ba và mẹ của chúng. Tuy nhiên, đám Sabito, Makomo, Giyuu và Yuki thì khác, họ không hề có gia đình. Họ thì có mỗi một người sư phụ và những đồng môn, nhưng họ vẫn sống tốt đấy chứ nhỉ?
Bọn trẻ nhanh chân chạy về căn nhà nhỏ dưới núi sau khi trải qua thời gian một ngày luyện tập. Thật sự là mệt quá mà. Yuki đảo mắt nhìn xung quanh, màn đêm ngày càng buông xuống một cách nhanh hơn bình thường. Cô ra tín hiệu cho những người xung quanh mình chạy nhanh hơn để tránh việc gặp bất cứ con quỷ nào. Nếu như luận về bốn người hợp sức lại thì chưa chắc gì gϊếŧ được một con quỷ. Thú thật, bây giờ cả bốn người còn quá yếu.
Căn nhà nhỉ kia vẫn còn đèn sáng, cách không xa mấy. Đến bây giờ Yuki mới thật sự thở phào nhẹ nhõm mà buông lỏng cảnh giác. Đã có sư phụ bảo vệ, chắc hẳn mấy con quỷ cấp thấp sẽ không dám bén mảng đến đây để gây sự. Thật chẳng hiểu ai đưa ra cái quyết định đi sâu vào rừng để tập luyện, mà tập đến hăng say quên mất trời tối nữa chứ.
-"May quá! Nhà của chúng ta kia rồi!"
-"Suỵt Sabito! Đừng có lớn tiếng như vậy! Lỡ như bọn quỷ nghe thấy là chầu ông bà đấy!"
Yuki nhăn mặt thốt khe khẽ. Sabito cũng không phải không biết điều mà tiếp tục nói với chất giọng kia. Chạy thêm một khoảng nữa là có thể đến cửa nhà, may quá.
Sabito, Makomo, Giyuu coi như là đã được an toàn. Bọn họ cười vui vẻ không màng đến mồ hôi chảy ròng ròng trên khuôn mặt non dại. Urokodaki bước ra trong sự tĩnh lặng, ông đánh cho mỗi người một cú trên đầu rõ đau. Nhưng chẳng ai oán hay hận ông cả. Sabito cười cười nhảy cẩn lên người ông, ông cũng ôm lấy cậu ta. Giyuu cũng háu thắng leo trèo lên lưng ông, chỉ duy nhất Makomo cười cười níu lấy tay áo Urokodaki rồi ngoan ngoãn.
Chợt nhật ra có gì đó bất thường, quan trọng hơn là thiếu cái gì đó. Ông cất tiếng.
-"Yuki đâu rồi...?"
*
Mùi máu nồng nặc dai dẳng trong đêm đen, Yuki sợ hãi túm chặt miếng không gây ra tiếng động nào. Dù cho có vờ như mình đã chết thì cũng bị con quỷ này xơi tái ngay thôi... làm sao bây giờ? Cơ thể không có một chút đồ phòng thân, trời cũng vừa mới tối nên không thể sáng ngay được. Vốn dĩ đã gần đến nhà của Urokodaki sư phụ rồi, vậy mà cô lại vì một cánh tay biết co giãn của con quỷ này bắt lấy không vết tích nào sót lại. Cũng chẳng nghe thấy được tiếng động gì, trước khi cô muốn hét lên cầu cứu thù cũng đã bị bịt miệng lại mất rồi.
Giờ thì... phải cẩn thận suy xét... con quỷ màu xám với những vết nứt trông như vết thương trên cơ thể. Một vết sẹo dài từ mặt đến cơ ngực. Hiện tại nó đang ăn lấy một người đàn ông trung niên, thật đáng sợ...! Cho dù người đàn ông kia có cầu xin đến mức nào, nó vẫn chỉ muốn thỏa mãn sự háu ăn và thèm khát của nó. Đầu tiên nó cắn mất bả vai, rồi tới cổ, xong dần dần đi xuống dưới chỉ chừa mỗi cái đầu.
Trốn đằng sau gốc cây được che khuất bởi bóng tối, chỉ cầu cho nó không phát hiện ra mình. Thân thể bé nhỏ của Yuki run lên từng đợt, thật buồn nôn, buồn nôn với mùi máu tanh nồng kia, buồn nôn bởi bộ dạng thỏa mãn kia ăn được một con người... một sinh mạng. Nó lau miệng, liệu nó đã thỏa mãn chưa? Nó còn muốn ăn nữa à? Nó đã ăn bao nhiêu người rồi nó có biết không nhỉ? Từng cái đầu lăn lắp khắp nơi tượng trưng cho số người nó đã ăn. Thậm chí có vài cái đã và đang trong quá trình phân hủy. Có lẽ nào... cô cũng phải là một trong những số cái đầu đó không...?
Từng giọt mồ hôi hột chảy dài lấm tấm trên gương mặt.
Cô... không muốn chết...! Cô cũng không không muốn yếu đuối như lần trước nữa...! Nhưng cô có thể làm gì khi tay không tất sắt đây? Lao ra đánh tay không với nó à? Tay nó có thể co giãn, chưa tiếp cận được nó thì nó đã túm lấy và bóp nát đầu mình một cách nhẹ nhàng rồi... Phải làm sao đây?
_______
Nhà mình đang làm nên sorry vì vụ ra chương mới nhé =))
Yuki và Makomo mỗi người cầm một ống nước bằng tre, cô nàng tóc trắng uống trước một ngụm cho đỡ khát. Ngồi xem hai thanh niên này đánh nhau riết rồi cũng chán, đến cả nhìn đàn kiến bò trên mặt đất còn thấy thích thú hơn. Chợt có tiếng kiếm vang đi làm cô phân tâm rời mắt khỏi đàn kiến, đây là ai chiến thắng đây? Người bị đánh bay kiếm là Giyuu, cũng phải, Giyuu cũng chỉ mới nhập môn cách đây không lâu, đương nhiên những động tác thừa vẫn còn đó. Yuki nhìn vào hai học trò của thầy Urokodaki, đều thở dốc mệt mỏi như vậy, chắc thiếu nước với thiếu hơi.
Thấy vậy, cô liền quăng ống nước cho Giyuu, Sabito thì có Makomo lo rồi. Chàng trai kia vừa xong liền ngượng ngùng quay ra chỗ khác, gì vậy? Trên đầu xuất hiện một dấu hỏi chấm to đùng mà không ai lý giải được. Riêng Sabito chỉ nhìn chằm chằm vào tay cậu ta, đáng ghét, vậy mà không quăng cho mình. Hậm hực uống ngụm nước để hồi phục sức lực. Makomo cười thầm, ái chà, có vẻ như chuyện này hay ho rồi đây.
*
Bầu trời bắt đầu chuyển sang màu chiều tà, một màu cam đỏ rực pha lẫn màu hồng trên bầu trời đầy mây. Những đám trẻ cũng bắt đầu lục xùng chuẩn bị cho việc bảo vệ bản thân, chúng nấp trong căn nhà tổ ấm của mình, quây quần với ba và mẹ của chúng. Tuy nhiên, đám Sabito, Makomo, Giyuu và Yuki thì khác, họ không hề có gia đình. Họ thì có mỗi một người sư phụ và những đồng môn, nhưng họ vẫn sống tốt đấy chứ nhỉ?
Bọn trẻ nhanh chân chạy về căn nhà nhỏ dưới núi sau khi trải qua thời gian một ngày luyện tập. Thật sự là mệt quá mà. Yuki đảo mắt nhìn xung quanh, màn đêm ngày càng buông xuống một cách nhanh hơn bình thường. Cô ra tín hiệu cho những người xung quanh mình chạy nhanh hơn để tránh việc gặp bất cứ con quỷ nào. Nếu như luận về bốn người hợp sức lại thì chưa chắc gì gϊếŧ được một con quỷ. Thú thật, bây giờ cả bốn người còn quá yếu.
Căn nhà nhỉ kia vẫn còn đèn sáng, cách không xa mấy. Đến bây giờ Yuki mới thật sự thở phào nhẹ nhõm mà buông lỏng cảnh giác. Đã có sư phụ bảo vệ, chắc hẳn mấy con quỷ cấp thấp sẽ không dám bén mảng đến đây để gây sự. Thật chẳng hiểu ai đưa ra cái quyết định đi sâu vào rừng để tập luyện, mà tập đến hăng say quên mất trời tối nữa chứ.
-"May quá! Nhà của chúng ta kia rồi!"
-"Suỵt Sabito! Đừng có lớn tiếng như vậy! Lỡ như bọn quỷ nghe thấy là chầu ông bà đấy!"
Yuki nhăn mặt thốt khe khẽ. Sabito cũng không phải không biết điều mà tiếp tục nói với chất giọng kia. Chạy thêm một khoảng nữa là có thể đến cửa nhà, may quá.
Sabito, Makomo, Giyuu coi như là đã được an toàn. Bọn họ cười vui vẻ không màng đến mồ hôi chảy ròng ròng trên khuôn mặt non dại. Urokodaki bước ra trong sự tĩnh lặng, ông đánh cho mỗi người một cú trên đầu rõ đau. Nhưng chẳng ai oán hay hận ông cả. Sabito cười cười nhảy cẩn lên người ông, ông cũng ôm lấy cậu ta. Giyuu cũng háu thắng leo trèo lên lưng ông, chỉ duy nhất Makomo cười cười níu lấy tay áo Urokodaki rồi ngoan ngoãn.
Chợt nhật ra có gì đó bất thường, quan trọng hơn là thiếu cái gì đó. Ông cất tiếng.
-"Yuki đâu rồi...?"
*
Mùi máu nồng nặc dai dẳng trong đêm đen, Yuki sợ hãi túm chặt miếng không gây ra tiếng động nào. Dù cho có vờ như mình đã chết thì cũng bị con quỷ này xơi tái ngay thôi... làm sao bây giờ? Cơ thể không có một chút đồ phòng thân, trời cũng vừa mới tối nên không thể sáng ngay được. Vốn dĩ đã gần đến nhà của Urokodaki sư phụ rồi, vậy mà cô lại vì một cánh tay biết co giãn của con quỷ này bắt lấy không vết tích nào sót lại. Cũng chẳng nghe thấy được tiếng động gì, trước khi cô muốn hét lên cầu cứu thù cũng đã bị bịt miệng lại mất rồi.
Giờ thì... phải cẩn thận suy xét... con quỷ màu xám với những vết nứt trông như vết thương trên cơ thể. Một vết sẹo dài từ mặt đến cơ ngực. Hiện tại nó đang ăn lấy một người đàn ông trung niên, thật đáng sợ...! Cho dù người đàn ông kia có cầu xin đến mức nào, nó vẫn chỉ muốn thỏa mãn sự háu ăn và thèm khát của nó. Đầu tiên nó cắn mất bả vai, rồi tới cổ, xong dần dần đi xuống dưới chỉ chừa mỗi cái đầu.
Trốn đằng sau gốc cây được che khuất bởi bóng tối, chỉ cầu cho nó không phát hiện ra mình. Thân thể bé nhỏ của Yuki run lên từng đợt, thật buồn nôn, buồn nôn với mùi máu tanh nồng kia, buồn nôn bởi bộ dạng thỏa mãn kia ăn được một con người... một sinh mạng. Nó lau miệng, liệu nó đã thỏa mãn chưa? Nó còn muốn ăn nữa à? Nó đã ăn bao nhiêu người rồi nó có biết không nhỉ? Từng cái đầu lăn lắp khắp nơi tượng trưng cho số người nó đã ăn. Thậm chí có vài cái đã và đang trong quá trình phân hủy. Có lẽ nào... cô cũng phải là một trong những số cái đầu đó không...?
Từng giọt mồ hôi hột chảy dài lấm tấm trên gương mặt.
Cô... không muốn chết...! Cô cũng không không muốn yếu đuối như lần trước nữa...! Nhưng cô có thể làm gì khi tay không tất sắt đây? Lao ra đánh tay không với nó à? Tay nó có thể co giãn, chưa tiếp cận được nó thì nó đã túm lấy và bóp nát đầu mình một cách nhẹ nhàng rồi... Phải làm sao đây?
_______
Nhà mình đang làm nên sorry vì vụ ra chương mới nhé =))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.