Chương 1: Có duyên từ thời ấu thơ
Nhân Gian Tiểu Khả
22/12/2014
Buổi trưa hôm ấy, làn gió nhẹ vi vu dạo lướt khắp địa cầu, vạn vật bắt
đầu chầm chậm chuyển động, muốn tận tình thể hiện sức sống xinh đẹp nhất trong sinh mệnh của mình, như muốn nghênh đón mùa xuân ấm áp.
Hứa Tự Tại dùng hai tay nâng cái đầu nhỏ nhắn, ra sức suy nghĩ tại sao cha mẹ lại quẳng mình tới nhà bà nội, rồi ung dung tự tại mà tiêu dao ở nước ngoài? Chao ôi! Suy nghĩ mất nửa ngày cũng không thấu hiểu, có lẽ đây là số phận của trẻ con, chuyện gì cũng không thể tự quyết định được, chỉ có thể nghe theo sự sắp đặt của người lớn.
Cũng giống như hiện tại, cô rất… rất là muốn ăn một ly kem thơm ngon mát lạnh, nhưng mà bà nội lại nói với cô rằng ngủ trưa dậy mới được ăn. Ôi, Thượng đế Jesus ơi, cô có bao giờ ngủ trưa đâu chứ, mà bà nội lại khóa cửa lại, bắt ngủ ít nhất hai tiếng mới được.
Hứa Tự Tại đi tới đi lui trong phòng, ngủ không được, muốn chuồn ra ngoài, nhưng cửa phòng bị khóa mất rồi, làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ để mầm non tổ quốc như cô đây bị nhốt rành rành ở trong phòng, mà không thể tiếp xúc với ánh nắng mặt trời xán lạn ngoài cửa sổ kia hay sao? Hứa Tự Tại cô thông minh cỡ nào, cô mới không chịu cúi đầu khuất phục đâu!
Chuyển 1 cái ghế để sát vào bên cửa sổ, nhẹ nhàng mở cửa sổ ra, nương theo cậu chui ra ngoài, sau đó thuận tay đóng cửa lại, ok, bé hạt tiếu như này mà đã có năng lực thực tiễn và trí thông minh cao như kia, thật sự là hiếm thấy.
Đây là lần đầu tiên Hứa Tự Tại nhìn thấy toàn cảnh đại viện ( khu vực có nhiều hộ gia đình ở), cha mẹ đưa cô đến đây vào buổi tối, nên cô cũng không chú ý đến hoàn cảnh chung quanh, bây giờ xem ra môi trường xung quanh khu vực này cũng không đến nỗi tệ, cây dương thụ cao to xòe ra những cành lá xanh non, nhánh liễu rủ thướt tha mềm mại đong đưa trong gió như thiếu nữ khoe dáng hình mềm mại, cố ý soi bóng xuống mặt hồ, làn nước dưới hồ trong veo, hình bóng ngược của cành liễu được phản ánh dưới mặt hồ rõ nét, cả mấy chú cá con trong hồ nhìn là biết ngay rằng bọn chúng đang tung tăng bơi lộ. Xa xa là một rừng cây tử đằng, trong đám lá xanh non thưa thớt của cây tử đằng có thể lấp ló nhìn nhìn ra dãy hành lang ngoằn ngoèo và cái đình nghỉ mát, có vài cụ già ngồi trong đình đánh cờ; hướng ra xa nữa là một bãi cỏ, trên bãi cỏ có vài thằng nhóc đang đá bóng. Phía bên phải bãi cỏ có hai cây hòe già cao lớn, trên cây có gắn một cái xích đu, trên dây xích đu có bám rất nhiều cành lá hoa bìm bịp, cái xích đu nương theo ngọn gió nhè nhẹ đong đưa, nhẹ nhàng đong đưa, đu qua đu lại, thản nhiên vô cùng.
Hứa Tự Tại bị thu hút bởi cái xích đu ấy, thân thể gầy nhỏ của cô băng qua từng bụi hoa Liên Kiều, đi tới bên cạnh cái xích đu, trên đầu vẫn còn vương lại vài cánh hoa Liên Kiều, cô ngồi lên xích đu, khẽ đong đưa thân mình, cái xích đu cũng đong đưa theo, cô rất hào hứng, mức độ đu đưa càng mạnh hơn, cái ghế xích đu bay lên cao. Hứa Tự Tại nắm chặt dây xích đu, vừa đung đưa vừa cười, cái trò này vui hơn cả ngủ trưa ở nhà bà nội.
Trình Tử Chấp đang chơi đá bóng trên bãi cỏ của đại viện với mấy đứa bạn, trái bóng lướt qua cây anh đào đụng vào cây hòe trên hòn non bộ, Trình Tử Chấp vừa chạy đi nhặt bóng vừa oán trách Đường Vũ đá bóng cùi bắp. Trên chiếc xích đu của bên cạnh cây hòe già không biết từ bao giờ đã có nhiều hơn một người, Hứa Tự Tại đang ngồi trên xích đu đu qua đu lại, lại còn phát ra tiếng cười khanh khách. Con nhóc nào đây? Trình Tử Chấp khó hiểu, cậu là đại ca của đám trẻ con trong đại viện, con nít trong đây đứa nào cậu cũng biết hết, nhưng mà con nhóc trước mắt này cậu chưa gặp mặt bao giờ, con nhóc da trắng nõn trắng nà, đôi mắt to tròn, y như búp bê, mà lúc cười rộ lên còn có hai cái lúm đồng tiền, có phải là thiên sứ rớt xuống nhân gian hay không? Trình Tử Chấp đi tới dưới cái xích đu, hỏi: “Ê, nhóc từ đâu tới đây?”
Hứa Tự Tại đang tự mình chơi rất hưng trí bừng bừng, nghe thấy Trình Tử Chấp hỏi cũng đâu thèm quan tân, Trình Tử Chấp lại hỏi nữa, nhưng cô vẫn không đáp, “Cậu bị điếc à, không nghe thấy tôi nói gì hả? ” Trình Tử Chấp có chút tức giận, cậu là đại ca của cái đại viện này đó nha! Cả khu này, có đứa nào không nghe lời cậu chứ? Vậy mà hôm nay có người dám phớt lờ cậu?
“Ê, xuống đây, cái xích đu này là của tôi!” Cậu xông lên quát Hứa Tự Tại. Cô trợn trắng mắt với cậu một cái, người này quá kiêu ngạo đi, cô quyết định bơ cậu ta luôn.
Trình Tử Chấp cậung nảy, con nhóc này rõ ràng là nghe được lời cậu nói, vậy mà dám không trả lời? Cậu bước tới ghì lấy dây xích đu, khiến cái xích đu từ từ dừng lại, “Cậu bị điếc à? Hay bị câm hả?” Trình Tử Chấp chỉ vào Hứa tự Tại mà nói. Hứa Tự Tại bị cậu chỉ vào theo bản năng mà ngửa ra sau, bỗng chốc bị ngã xuống đất.
Hứa Tự Tại đứng lên, nhìn thằng nhóc trước mặt, cô không hiểu tại sao cô đang chơi vui vẻ, tự nhiên xuất hiện thằng nhóc này chạy tới phá đám? Xem ra trẻ con trong cái khu này toàn là ma cũ bắt nạt ma mới! Cô quyết định đi chỗ khác trong tòa đại viện này chơi.
Thấy biểu hiện của cô tỉnh bơ, Trình Tử Chấp thấy tò mò, sao con bé không khóc nhỉ? Nếu Vận Chấp bị người ta đẩy ngã xuống đất nhất định sẽ khóc toáng lên.
Ngay tại lúc Hứa Tự Tại xoay người muốn đi, Trình Tử Chấp đi lên kéo quần áo cô “Đứng lại, cậu là ai?” Hứa Tự Tại bị Trình Tử Chấp lôi kéo mạnh một cái liền đứng không vững, lại té xuống đất lần nữa. Cô cũng nóng lên rồi, nghĩ thầm, sao lại có người không nói đạo lý thế này, cô đã nhường lại cái xích đu rồi mà, vậy mà cậu vẫn đẩy ngã cô!
Hứa Tự Tại cướp lấy quả bóng trong tay Trình Tử Chấp, ném mạnh một cú vào đầu cậu, rồi tiếp tục lại ra sức đẩy ngã cậu, Trình Tử Chấp hoàn toàn không ngờ được cô bé gái này lại ra tay đánh cậu, nhất thời đơ người. Trình Tử Chấp có bao giờ chịu thiệt thòi vậy đâu, địa bàn này toàn là cậu đánh người ta, chứ làm gì có ai dám đụng tới cậu chứ? Trình Tử Chấp đứng lên, nhào tới Hứa Tự Tại.
Hai đứa con nít 5 tuổi lần đầu tiên đánh nhau, lại có thể giở ra nhiều trò ra phết. Theo tiết lộ của những người biết chuyện đã chứng kiến tận mắt, năm đó Trình Tử Chấp và Hứa Tự Tại đánh nhau, quả thực là giống như hai con mèo con còn chưa mọc đủ răng tấn công lẫn nhau, chiến tranh như vậy đúng là không thể tạo thành tính thực tế gây thương vong cho nhau được, nhưng đã kết thành thù hận, cũng bắt đầu dây dưa từ đó.
Ngày thứ 2 Hứa Tự Tại đến đại viện này cứ như vậy mà đánh nhau với Trình Tử Chấp một trận, trận này tuy là gian khổ cực kì, kết quả là Trình Tử Chấp giành được toàn thắng, nhưng Hứa Tự Tại cũng rất có thu hoạch, đó chính là cô đã hiểu rõ là cô và Trình Tử Chấp sinh ra đã có mệnh đã tương khắc nhau, từ nay về sau tên đại ca trong khu này cô phải kính nhi chi viễn a!
Sau đó Hứa Tự Tại bị nhân viên bảo vệ tuần tra của ại viện phát hiện, trực tiếp bị hộ tống về nhà, người nhân viên bảo vệ ấy miêu tả lại trận đánh giữa cô và Trình Tử Chấp cho bà nội cô nghe vô cùng sống động như thật.
“Cái gì? Cháu dám trốn ra ngoài, lại còn đánh nhau với tiểu Chấp nữa?”
Thấy bà nội nghiêm khắc tra hỏi, Hứa Tự Tại đành phải ngoan ngoãn thú nhận. “Đi, đi với bà đến xin lỗi người ta, biết ngay cháu đến là sẽ đem rắc rối cho bà ngay, đúng là yêu tinh chuyên gây phiền phức mà.” Hứa Tự Tại bị bà nội túm cổ lôi đến nhà họ Trình.
Vợ chồng nhà họ Trình nhìn bà lão dẫn theo một cô bé xinh xắn trắng trẻo tới, nói rằng bởi vì cô bé đánh nhau vởi Tử Chấp, đều là do bà dạy dỗ không nghiêm, cho nên đặc biệt tới để xin lỗi. Vợ chồng hai người đều nghĩ hôm nay mặt trời mọc ở phía tây rồi, bình thường mỗi lần Tử Chấp đánh nhau với những đứa trẻ khác ở ngoài, toàn là bọn họ phải đi tới nhà người ta xin lỗi mà thôi.
“Không sao, không sao đâu bà ơi, đều là bọn trẻ con chơi đùa với nhau thôi!” Vợ chồng nhà họ Trình cư xử trên vấn đề xảy ra với con nít luôn khiêm tốn cẩn thận, không có biện pháp mà, cậu con quý tử của bọn họ quá nghịch ngợm rồi, thường xuyên gây ra không ít phiền phức lớn nhỏ cho bọn họ.
Tuy rằng sau đó bà nội cũng không có vì chuyện đánh nhau mà trách cứ cô nữa, nhưng Tự Tại vẫn cảm thấy uất ức. Cô ghi lại món nợ này dưới tên Trình Tử Chấp.
Sau đó, Hứa Tự Tại dưới sự dẫn dắt của ông bà nội, dần dần quen thuộc đường đường đi nước bước trong đại viện, bắt đầu chơi đùa điên cuồng. Đào đất, nghịc bùn, nặn tượng đất, chui vào bụi rậm bắt châu chấu, chơi trốn tìm…vv, chỉ là cô không còn chơi xích đu nữa.
Có lúc, dưới tán cây hòe già thấy hình dáng Trình Tử Chấp nhìn chòng chọc vào cái bàn xích đu kia, Hứa Tự Tại cảm thấy thật nản, cứ để cho cậu ta chơi quách cho rồi, cô lười so đo với cậu ta. Có một lần, Hứa Tự Tại nhìn thấy có một bạn gái khác đang chơi xích đu, Trình Tử Chấp không những không đuổi đi, mà còn đẩy giúp người ta nữa, khi cô bé ấy chơi vui vẻ còn lớn tiếng kêu: “ Tử Chấp, đẩy mạnh hơn nữa đi!” Trình Tử Chấp vui vẻ làm theo. Xem ra cậu ta cũng chẳng phải chủ nhân của cái xích đu này, chỉ là nhìn cô không thuận mắt, thì không cho cô chơi mà thôi. Suy cho cùng, trong cái đại viện này, cô cũng chỉ là người mới không biết gì.
Nhưng mà thời gian dài sống ở đây lâu một chút, Hứa Tự Tại vẫn quen được một người bạn mới, đó là Ninh Hạo. Rất nhiều trò chơi của cô đều là chơi cùng Ninh Hạo. Cô hỏi Ninh Hạo: “ Sao bạn không chơi đá bóng cùng với bọn Trình Tử Chấp?”
Ninh Hạo cười hề hề, trả lời bằng chất giọng trẻ con mềm mại: “Mình thích chơi với bạn hơn!”
Ninh Hạo nắm tay Hứa Tự Tại, giống y như nắm tay cô dâu nhỏ của mình vậy, vênh mặt ưỡn ngực, oai vô cùng.
Mấy đứa nhỏ trong đại viện thấy hai đứa chơi với nhau, thì bắt chước giọng điệu của Trình Tử Chấp nói: “Con trai chơi với con gái, mắc cỡ! Lêu lêu! Lêu lêu!” Nói xong còn nhổ nước bọt vào mặt hai người họ nữa. Lúc này, Ninh Hạo đứng ra, bảo vệ Hứa Tự Tại để cô ở sau người, hung hăng trượn mắt với Trình Tử Chấp, Trình Tử Chấp cũng không thèm để ý đến ánh mắt muốn phun lửa của Ninh Hạo, chỉ nhìn Hứa Tự Tại đang ở đằng sau lưng Ninh Hạo nhìn ngó lung tung phớt lờ sự giễu cợt của cậu, hoặc có thể nói vốn là cô không thèm để cậu vào mắt, Trình Tử Chấp muốn điển lên! Hận không thể đánh cho Hứa Tự Tại một trận nên thân, cái con bé không biết trời cao đất dày là gì, dám không để cậu, đại ca của đại viện này vào mắt.
Trình Tử Chấp thề, nhất định sẽ khiến cho Hứa Tự Tại phải khuất phục mình!
Trường mẫu giáo nằm trong đại viện tọa ở phía đông nam, nhà Ninh Hạo ở phía tây bắc, Hứa Tự Tại sống cùng ông bà ở phía đông bắc, mỗi ngày Ninh Hạo đểu đi qua một con phố để được cùng đến trường với Hứa Tự Tại, đám trẻ con trong đại viện đi học mẫu giáo thường không cần phải có phụ huynh đi theo, thứ nhất là vì trường gần nhà, thứ hai là vì trong ngoài đại viện đều có nhân viên bảo vệ, đám trẻ con đều có bảo vệ coi chừng, nhân tố an toàn hầu như không cần phả suy nghĩ tới.
Ninh Hạo và Hứa Tự Tại cùng nhau đến trường, vừa vặn đụng phải Trình Tử Chấp vừa bước ra khỏi nhà, ba đứa trẻ chạm mặt nhau, ai cũng không chào hỏi ai câu nào, bầu không khí thật có chút xấu hổ.
Hứa Tự Tại ra dấu cho Ninh Hạo ý bảo đi nhanh lên một chút, Ninh Hạo kéo tay cô rồi chạy. Trình Tử Chấp cảm thấy khó hiểu, sao hai đứa này nhìn thấy cậu lại tự dưng bỏ chạy? Cậu hét lên với Hứa Tự Tại : “Bí đao lùn, đừng chạy, chạy nữa là tao đánh mày!”. “Bí đao lùn” chính là ngoại hiệu mà Trình Tử Chấp đặt cho Hứa Tự Tại, bởi vì cậu thấy Hứa Tự Tại mập mập lùn lùn, lại còn rất trắng, y như ruột quả bí đao ấy, vì vậy mới đặt cho cô ngoại hiệu này
Hứa Tự Tại tuyệt không thèm quan tâm đến cậu, tiếp tục chạy với Ninh Hạo, Trình Tử Chấp nóng nảy, quả bí đao này từ trước tới nay chưa hề nghe lời cậu nói, hôm nay không dạy dỗ cậu một chút là không được.
Trình Tử Chấp ra hết sức đuổi theo, chặn đường hai người phía trước lại, “Còn chạy nữa là tao đánh!” Cậu chỉ vào mặt Hứa Tự Tại nói.
Hứa Tự Tại bĩu môi, “Dám không?” Giọng nói không lớn, nhàn nhã thờ ơ, nhưng đầy uy hiếp.
Trình Tử Chấp tức giận, “Sao không dám?” Kì thật cậu cũng không muốn ra tay đánh người, chỉ muốn hù dọa Hứa Tự Tại với Ninh Hạo, nhưng giờ người ta cho rằng cậu không dám, cậu mà không đánh thật thì có vẻ như hèn nhát. Cậu ra sức gỡ tay Ninh Hạo ra, kéo Hứa Tự Tại qua định đánh, nhưng chỉ trong nháy mắt, Trình Tử Chấp cảm thấy nửa cánh tay của bản thân như sắp đứt xuống, thì ra Hứa Tự Tại thừa dịp cậu không chú ý, cắn phập một phát vào tay trái của cậu, cậu đau đến nỗi như bị dao cắt thịt, liên tục hít mấy ngụm khí lạnh.
“Mày, mẹ nó, mày cầm tinh con chó à, lại còn cắn người!” Trình Tử Chấp đánh giá sai năng lực của kẻ địch, không nghĩ tới Hứa Tự Tại cũng sẽ phản kích
Ninh Hạo thấy Hứa Tự Tại cắn Trình Tử Chấp với cái biểu tình vô tội đến cực điểm, giống như Trình Tử Chấp tự mình đưa tay đến miệng Tự Tại, cô chỉ là cực kì không tình nguyện động đậy răng vậy.
Hứa Tự Tại nhe nguyên hàm răng trắng đều đặn ra, chờ Trình Tử Chấp nổi khùng lên, nhưng Trình Tử Chấp chỉ nắm tóc và ra sức trừng mắt cô.
Ninh Hạo thấy Hứa Tự Tại tạm thời chiếm tiện nghi, cũng không ham chiến tiếp, liền kéo cô tiếp tục chạy về hướng trường mẫu giáo, cậu sợ một hồi nữa mấy đứa trẻ khác trong đại viện đi qua nhìn thấy sẽ báo thù hộ Trình Tử Chấp.
Trình Tử Chấp ở phía sau bọn họ tức tối nói: “Hứa Tự Tại, tao sẽ nhớ kĩ mày!”
Nghe thấy Trình Tử Chấp nghiến răng nghiến lợi uy hiếp, Hứa Tự Tại rùng mình một cái, chuyện Trình Tử Chấp không nói đạo lí cô đã được lãnh giáo qua rồi, đối đầu với cậu ta, những ngày tháng sau này của cô nhất định sẽ thê thảm.
Hứa Tự Tại dùng hai tay nâng cái đầu nhỏ nhắn, ra sức suy nghĩ tại sao cha mẹ lại quẳng mình tới nhà bà nội, rồi ung dung tự tại mà tiêu dao ở nước ngoài? Chao ôi! Suy nghĩ mất nửa ngày cũng không thấu hiểu, có lẽ đây là số phận của trẻ con, chuyện gì cũng không thể tự quyết định được, chỉ có thể nghe theo sự sắp đặt của người lớn.
Cũng giống như hiện tại, cô rất… rất là muốn ăn một ly kem thơm ngon mát lạnh, nhưng mà bà nội lại nói với cô rằng ngủ trưa dậy mới được ăn. Ôi, Thượng đế Jesus ơi, cô có bao giờ ngủ trưa đâu chứ, mà bà nội lại khóa cửa lại, bắt ngủ ít nhất hai tiếng mới được.
Hứa Tự Tại đi tới đi lui trong phòng, ngủ không được, muốn chuồn ra ngoài, nhưng cửa phòng bị khóa mất rồi, làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ để mầm non tổ quốc như cô đây bị nhốt rành rành ở trong phòng, mà không thể tiếp xúc với ánh nắng mặt trời xán lạn ngoài cửa sổ kia hay sao? Hứa Tự Tại cô thông minh cỡ nào, cô mới không chịu cúi đầu khuất phục đâu!
Chuyển 1 cái ghế để sát vào bên cửa sổ, nhẹ nhàng mở cửa sổ ra, nương theo cậu chui ra ngoài, sau đó thuận tay đóng cửa lại, ok, bé hạt tiếu như này mà đã có năng lực thực tiễn và trí thông minh cao như kia, thật sự là hiếm thấy.
Đây là lần đầu tiên Hứa Tự Tại nhìn thấy toàn cảnh đại viện ( khu vực có nhiều hộ gia đình ở), cha mẹ đưa cô đến đây vào buổi tối, nên cô cũng không chú ý đến hoàn cảnh chung quanh, bây giờ xem ra môi trường xung quanh khu vực này cũng không đến nỗi tệ, cây dương thụ cao to xòe ra những cành lá xanh non, nhánh liễu rủ thướt tha mềm mại đong đưa trong gió như thiếu nữ khoe dáng hình mềm mại, cố ý soi bóng xuống mặt hồ, làn nước dưới hồ trong veo, hình bóng ngược của cành liễu được phản ánh dưới mặt hồ rõ nét, cả mấy chú cá con trong hồ nhìn là biết ngay rằng bọn chúng đang tung tăng bơi lộ. Xa xa là một rừng cây tử đằng, trong đám lá xanh non thưa thớt của cây tử đằng có thể lấp ló nhìn nhìn ra dãy hành lang ngoằn ngoèo và cái đình nghỉ mát, có vài cụ già ngồi trong đình đánh cờ; hướng ra xa nữa là một bãi cỏ, trên bãi cỏ có vài thằng nhóc đang đá bóng. Phía bên phải bãi cỏ có hai cây hòe già cao lớn, trên cây có gắn một cái xích đu, trên dây xích đu có bám rất nhiều cành lá hoa bìm bịp, cái xích đu nương theo ngọn gió nhè nhẹ đong đưa, nhẹ nhàng đong đưa, đu qua đu lại, thản nhiên vô cùng.
Hứa Tự Tại bị thu hút bởi cái xích đu ấy, thân thể gầy nhỏ của cô băng qua từng bụi hoa Liên Kiều, đi tới bên cạnh cái xích đu, trên đầu vẫn còn vương lại vài cánh hoa Liên Kiều, cô ngồi lên xích đu, khẽ đong đưa thân mình, cái xích đu cũng đong đưa theo, cô rất hào hứng, mức độ đu đưa càng mạnh hơn, cái ghế xích đu bay lên cao. Hứa Tự Tại nắm chặt dây xích đu, vừa đung đưa vừa cười, cái trò này vui hơn cả ngủ trưa ở nhà bà nội.
Trình Tử Chấp đang chơi đá bóng trên bãi cỏ của đại viện với mấy đứa bạn, trái bóng lướt qua cây anh đào đụng vào cây hòe trên hòn non bộ, Trình Tử Chấp vừa chạy đi nhặt bóng vừa oán trách Đường Vũ đá bóng cùi bắp. Trên chiếc xích đu của bên cạnh cây hòe già không biết từ bao giờ đã có nhiều hơn một người, Hứa Tự Tại đang ngồi trên xích đu đu qua đu lại, lại còn phát ra tiếng cười khanh khách. Con nhóc nào đây? Trình Tử Chấp khó hiểu, cậu là đại ca của đám trẻ con trong đại viện, con nít trong đây đứa nào cậu cũng biết hết, nhưng mà con nhóc trước mắt này cậu chưa gặp mặt bao giờ, con nhóc da trắng nõn trắng nà, đôi mắt to tròn, y như búp bê, mà lúc cười rộ lên còn có hai cái lúm đồng tiền, có phải là thiên sứ rớt xuống nhân gian hay không? Trình Tử Chấp đi tới dưới cái xích đu, hỏi: “Ê, nhóc từ đâu tới đây?”
Hứa Tự Tại đang tự mình chơi rất hưng trí bừng bừng, nghe thấy Trình Tử Chấp hỏi cũng đâu thèm quan tân, Trình Tử Chấp lại hỏi nữa, nhưng cô vẫn không đáp, “Cậu bị điếc à, không nghe thấy tôi nói gì hả? ” Trình Tử Chấp có chút tức giận, cậu là đại ca của cái đại viện này đó nha! Cả khu này, có đứa nào không nghe lời cậu chứ? Vậy mà hôm nay có người dám phớt lờ cậu?
“Ê, xuống đây, cái xích đu này là của tôi!” Cậu xông lên quát Hứa Tự Tại. Cô trợn trắng mắt với cậu một cái, người này quá kiêu ngạo đi, cô quyết định bơ cậu ta luôn.
Trình Tử Chấp cậung nảy, con nhóc này rõ ràng là nghe được lời cậu nói, vậy mà dám không trả lời? Cậu bước tới ghì lấy dây xích đu, khiến cái xích đu từ từ dừng lại, “Cậu bị điếc à? Hay bị câm hả?” Trình Tử Chấp chỉ vào Hứa tự Tại mà nói. Hứa Tự Tại bị cậu chỉ vào theo bản năng mà ngửa ra sau, bỗng chốc bị ngã xuống đất.
Hứa Tự Tại đứng lên, nhìn thằng nhóc trước mặt, cô không hiểu tại sao cô đang chơi vui vẻ, tự nhiên xuất hiện thằng nhóc này chạy tới phá đám? Xem ra trẻ con trong cái khu này toàn là ma cũ bắt nạt ma mới! Cô quyết định đi chỗ khác trong tòa đại viện này chơi.
Thấy biểu hiện của cô tỉnh bơ, Trình Tử Chấp thấy tò mò, sao con bé không khóc nhỉ? Nếu Vận Chấp bị người ta đẩy ngã xuống đất nhất định sẽ khóc toáng lên.
Ngay tại lúc Hứa Tự Tại xoay người muốn đi, Trình Tử Chấp đi lên kéo quần áo cô “Đứng lại, cậu là ai?” Hứa Tự Tại bị Trình Tử Chấp lôi kéo mạnh một cái liền đứng không vững, lại té xuống đất lần nữa. Cô cũng nóng lên rồi, nghĩ thầm, sao lại có người không nói đạo lý thế này, cô đã nhường lại cái xích đu rồi mà, vậy mà cậu vẫn đẩy ngã cô!
Hứa Tự Tại cướp lấy quả bóng trong tay Trình Tử Chấp, ném mạnh một cú vào đầu cậu, rồi tiếp tục lại ra sức đẩy ngã cậu, Trình Tử Chấp hoàn toàn không ngờ được cô bé gái này lại ra tay đánh cậu, nhất thời đơ người. Trình Tử Chấp có bao giờ chịu thiệt thòi vậy đâu, địa bàn này toàn là cậu đánh người ta, chứ làm gì có ai dám đụng tới cậu chứ? Trình Tử Chấp đứng lên, nhào tới Hứa Tự Tại.
Hai đứa con nít 5 tuổi lần đầu tiên đánh nhau, lại có thể giở ra nhiều trò ra phết. Theo tiết lộ của những người biết chuyện đã chứng kiến tận mắt, năm đó Trình Tử Chấp và Hứa Tự Tại đánh nhau, quả thực là giống như hai con mèo con còn chưa mọc đủ răng tấn công lẫn nhau, chiến tranh như vậy đúng là không thể tạo thành tính thực tế gây thương vong cho nhau được, nhưng đã kết thành thù hận, cũng bắt đầu dây dưa từ đó.
Ngày thứ 2 Hứa Tự Tại đến đại viện này cứ như vậy mà đánh nhau với Trình Tử Chấp một trận, trận này tuy là gian khổ cực kì, kết quả là Trình Tử Chấp giành được toàn thắng, nhưng Hứa Tự Tại cũng rất có thu hoạch, đó chính là cô đã hiểu rõ là cô và Trình Tử Chấp sinh ra đã có mệnh đã tương khắc nhau, từ nay về sau tên đại ca trong khu này cô phải kính nhi chi viễn a!
Sau đó Hứa Tự Tại bị nhân viên bảo vệ tuần tra của ại viện phát hiện, trực tiếp bị hộ tống về nhà, người nhân viên bảo vệ ấy miêu tả lại trận đánh giữa cô và Trình Tử Chấp cho bà nội cô nghe vô cùng sống động như thật.
“Cái gì? Cháu dám trốn ra ngoài, lại còn đánh nhau với tiểu Chấp nữa?”
Thấy bà nội nghiêm khắc tra hỏi, Hứa Tự Tại đành phải ngoan ngoãn thú nhận. “Đi, đi với bà đến xin lỗi người ta, biết ngay cháu đến là sẽ đem rắc rối cho bà ngay, đúng là yêu tinh chuyên gây phiền phức mà.” Hứa Tự Tại bị bà nội túm cổ lôi đến nhà họ Trình.
Vợ chồng nhà họ Trình nhìn bà lão dẫn theo một cô bé xinh xắn trắng trẻo tới, nói rằng bởi vì cô bé đánh nhau vởi Tử Chấp, đều là do bà dạy dỗ không nghiêm, cho nên đặc biệt tới để xin lỗi. Vợ chồng hai người đều nghĩ hôm nay mặt trời mọc ở phía tây rồi, bình thường mỗi lần Tử Chấp đánh nhau với những đứa trẻ khác ở ngoài, toàn là bọn họ phải đi tới nhà người ta xin lỗi mà thôi.
“Không sao, không sao đâu bà ơi, đều là bọn trẻ con chơi đùa với nhau thôi!” Vợ chồng nhà họ Trình cư xử trên vấn đề xảy ra với con nít luôn khiêm tốn cẩn thận, không có biện pháp mà, cậu con quý tử của bọn họ quá nghịch ngợm rồi, thường xuyên gây ra không ít phiền phức lớn nhỏ cho bọn họ.
Tuy rằng sau đó bà nội cũng không có vì chuyện đánh nhau mà trách cứ cô nữa, nhưng Tự Tại vẫn cảm thấy uất ức. Cô ghi lại món nợ này dưới tên Trình Tử Chấp.
Sau đó, Hứa Tự Tại dưới sự dẫn dắt của ông bà nội, dần dần quen thuộc đường đường đi nước bước trong đại viện, bắt đầu chơi đùa điên cuồng. Đào đất, nghịc bùn, nặn tượng đất, chui vào bụi rậm bắt châu chấu, chơi trốn tìm…vv, chỉ là cô không còn chơi xích đu nữa.
Có lúc, dưới tán cây hòe già thấy hình dáng Trình Tử Chấp nhìn chòng chọc vào cái bàn xích đu kia, Hứa Tự Tại cảm thấy thật nản, cứ để cho cậu ta chơi quách cho rồi, cô lười so đo với cậu ta. Có một lần, Hứa Tự Tại nhìn thấy có một bạn gái khác đang chơi xích đu, Trình Tử Chấp không những không đuổi đi, mà còn đẩy giúp người ta nữa, khi cô bé ấy chơi vui vẻ còn lớn tiếng kêu: “ Tử Chấp, đẩy mạnh hơn nữa đi!” Trình Tử Chấp vui vẻ làm theo. Xem ra cậu ta cũng chẳng phải chủ nhân của cái xích đu này, chỉ là nhìn cô không thuận mắt, thì không cho cô chơi mà thôi. Suy cho cùng, trong cái đại viện này, cô cũng chỉ là người mới không biết gì.
Nhưng mà thời gian dài sống ở đây lâu một chút, Hứa Tự Tại vẫn quen được một người bạn mới, đó là Ninh Hạo. Rất nhiều trò chơi của cô đều là chơi cùng Ninh Hạo. Cô hỏi Ninh Hạo: “ Sao bạn không chơi đá bóng cùng với bọn Trình Tử Chấp?”
Ninh Hạo cười hề hề, trả lời bằng chất giọng trẻ con mềm mại: “Mình thích chơi với bạn hơn!”
Ninh Hạo nắm tay Hứa Tự Tại, giống y như nắm tay cô dâu nhỏ của mình vậy, vênh mặt ưỡn ngực, oai vô cùng.
Mấy đứa nhỏ trong đại viện thấy hai đứa chơi với nhau, thì bắt chước giọng điệu của Trình Tử Chấp nói: “Con trai chơi với con gái, mắc cỡ! Lêu lêu! Lêu lêu!” Nói xong còn nhổ nước bọt vào mặt hai người họ nữa. Lúc này, Ninh Hạo đứng ra, bảo vệ Hứa Tự Tại để cô ở sau người, hung hăng trượn mắt với Trình Tử Chấp, Trình Tử Chấp cũng không thèm để ý đến ánh mắt muốn phun lửa của Ninh Hạo, chỉ nhìn Hứa Tự Tại đang ở đằng sau lưng Ninh Hạo nhìn ngó lung tung phớt lờ sự giễu cợt của cậu, hoặc có thể nói vốn là cô không thèm để cậu vào mắt, Trình Tử Chấp muốn điển lên! Hận không thể đánh cho Hứa Tự Tại một trận nên thân, cái con bé không biết trời cao đất dày là gì, dám không để cậu, đại ca của đại viện này vào mắt.
Trình Tử Chấp thề, nhất định sẽ khiến cho Hứa Tự Tại phải khuất phục mình!
Trường mẫu giáo nằm trong đại viện tọa ở phía đông nam, nhà Ninh Hạo ở phía tây bắc, Hứa Tự Tại sống cùng ông bà ở phía đông bắc, mỗi ngày Ninh Hạo đểu đi qua một con phố để được cùng đến trường với Hứa Tự Tại, đám trẻ con trong đại viện đi học mẫu giáo thường không cần phải có phụ huynh đi theo, thứ nhất là vì trường gần nhà, thứ hai là vì trong ngoài đại viện đều có nhân viên bảo vệ, đám trẻ con đều có bảo vệ coi chừng, nhân tố an toàn hầu như không cần phả suy nghĩ tới.
Ninh Hạo và Hứa Tự Tại cùng nhau đến trường, vừa vặn đụng phải Trình Tử Chấp vừa bước ra khỏi nhà, ba đứa trẻ chạm mặt nhau, ai cũng không chào hỏi ai câu nào, bầu không khí thật có chút xấu hổ.
Hứa Tự Tại ra dấu cho Ninh Hạo ý bảo đi nhanh lên một chút, Ninh Hạo kéo tay cô rồi chạy. Trình Tử Chấp cảm thấy khó hiểu, sao hai đứa này nhìn thấy cậu lại tự dưng bỏ chạy? Cậu hét lên với Hứa Tự Tại : “Bí đao lùn, đừng chạy, chạy nữa là tao đánh mày!”. “Bí đao lùn” chính là ngoại hiệu mà Trình Tử Chấp đặt cho Hứa Tự Tại, bởi vì cậu thấy Hứa Tự Tại mập mập lùn lùn, lại còn rất trắng, y như ruột quả bí đao ấy, vì vậy mới đặt cho cô ngoại hiệu này
Hứa Tự Tại tuyệt không thèm quan tâm đến cậu, tiếp tục chạy với Ninh Hạo, Trình Tử Chấp nóng nảy, quả bí đao này từ trước tới nay chưa hề nghe lời cậu nói, hôm nay không dạy dỗ cậu một chút là không được.
Trình Tử Chấp ra hết sức đuổi theo, chặn đường hai người phía trước lại, “Còn chạy nữa là tao đánh!” Cậu chỉ vào mặt Hứa Tự Tại nói.
Hứa Tự Tại bĩu môi, “Dám không?” Giọng nói không lớn, nhàn nhã thờ ơ, nhưng đầy uy hiếp.
Trình Tử Chấp tức giận, “Sao không dám?” Kì thật cậu cũng không muốn ra tay đánh người, chỉ muốn hù dọa Hứa Tự Tại với Ninh Hạo, nhưng giờ người ta cho rằng cậu không dám, cậu mà không đánh thật thì có vẻ như hèn nhát. Cậu ra sức gỡ tay Ninh Hạo ra, kéo Hứa Tự Tại qua định đánh, nhưng chỉ trong nháy mắt, Trình Tử Chấp cảm thấy nửa cánh tay của bản thân như sắp đứt xuống, thì ra Hứa Tự Tại thừa dịp cậu không chú ý, cắn phập một phát vào tay trái của cậu, cậu đau đến nỗi như bị dao cắt thịt, liên tục hít mấy ngụm khí lạnh.
“Mày, mẹ nó, mày cầm tinh con chó à, lại còn cắn người!” Trình Tử Chấp đánh giá sai năng lực của kẻ địch, không nghĩ tới Hứa Tự Tại cũng sẽ phản kích
Ninh Hạo thấy Hứa Tự Tại cắn Trình Tử Chấp với cái biểu tình vô tội đến cực điểm, giống như Trình Tử Chấp tự mình đưa tay đến miệng Tự Tại, cô chỉ là cực kì không tình nguyện động đậy răng vậy.
Hứa Tự Tại nhe nguyên hàm răng trắng đều đặn ra, chờ Trình Tử Chấp nổi khùng lên, nhưng Trình Tử Chấp chỉ nắm tóc và ra sức trừng mắt cô.
Ninh Hạo thấy Hứa Tự Tại tạm thời chiếm tiện nghi, cũng không ham chiến tiếp, liền kéo cô tiếp tục chạy về hướng trường mẫu giáo, cậu sợ một hồi nữa mấy đứa trẻ khác trong đại viện đi qua nhìn thấy sẽ báo thù hộ Trình Tử Chấp.
Trình Tử Chấp ở phía sau bọn họ tức tối nói: “Hứa Tự Tại, tao sẽ nhớ kĩ mày!”
Nghe thấy Trình Tử Chấp nghiến răng nghiến lợi uy hiếp, Hứa Tự Tại rùng mình một cái, chuyện Trình Tử Chấp không nói đạo lí cô đã được lãnh giáo qua rồi, đối đầu với cậu ta, những ngày tháng sau này của cô nhất định sẽ thê thảm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.