Cô Gái Mất Tích

Chương 55: Nick Dunne

Gillian Flynn

23/04/2016

Đêm đầu tiên trở về

Tôi đến sở cảnh sát để đón vợ mình và được cánh báo chí chào đón như một ngôi sao nhạc rock - vị tổng thống thắng cử - người đầu tiên đặt chân lên mặt trăng, tất cả trong một. Tôi đã phải kiềm chế không nắm chặt hai bàn tay đưa lên trên đầu mình để cảm tạ trước giây phút thắng lợi mang tầm cỡ toàn cầu này. Tôi hiểu mà, tôi nghĩ, giờ thì tất cả chúng tôi đều giả vờ là bạn.

Tôi bước vào trước cảnh tượng giống như thể một bữa tiệc ngày lễ không được như ý cho lắm - vài chai champagne đặt trên một chiếc bàn làm việc, xung quanh là những chiếc cốc giấy bé xíu. Vỗ lưng và những lời chúc mừng dành cho toàn bộ các nhân viên cảnh sát, và sau đó còn nhiều lời chúc mừng hơn dành cho tôi, như thể những người này mới một ngày trước đây chưa hề là những kẻ khủng bố tinh thần của tôi vậy. Nhưng tôi phải hùa theo thôi. Chìa lưng ra để họ vỗ. Ồ phải rồi, giờ chúng tôi đều là bạn.

Trên hết là Amy đã được an toàn. Tôi phải luyện câu nói đó hết lần này đến lần khác. Trông tôi phải giống như một người chồng thanh thản và đầy yêu thương cho đến khi tôi biết được sự việc sẽ diễn biến theo chiều hướng nào. Cho đến khi tôi chắc chắn rằng cảnh sát đã nhận ra những lời dối trá tinh vi có tính toán của cô ta. Cho đến khi cô ta bị bắt - tôi đã nghĩ xa đến mức ấy, cho đến khi cô ta bị bắt, và sau đó tôi có thể cảm thấy não mình vừa phồng lên lại vừa xẹp xuống cùng một lúc - một góc quay cận cảnh bộ não của chính tôi - rồi tôi nghĩ: Vợ tôi đã giết một người đàn ông.

"Đã đâm anh ta." Một viên cảnh sát trẻ được giao nhiệm vụ liên hệ với gia đình nói. (Tôi hy vọng sẽ không bao giờ được liên hệ nữa, với bất cứ ai, vì bất cứ lý do gì.) Anh ta chính là viên cớm nhãi đã luyên thuyên không ngừng với Go về con ngựa, về bên mép bị rách, và chứng dị ứng với lạc của mình. "Cắt ngang động mạch cổ của anh ta. Cắt như thế đấy, anh ta đã mất máu chỉ trong, có lẽ là, sáu mươi giây."

Sáu mươi giây là một khoảng thời gian dài để nhận ra là bạn đang chết. Tôi có thể hình dung Desi nắm chặt hai tay quanh cổ mình, cảm nhận được máu của chính mình đang phun ra qua các kẽ ngón tay theo từng nhịp đập, anh ta mỗi lúc một hoảng hốt và mạch lại đập nhanh hơn… sau đó thì chậm dần, và Desi hiểu rằng chậm đi có nghĩa là xấu đi. Trong suốt quãng thời gian đó, Amy đứng tránh xa ngoài tầm với, quan sát anh ta với cái nhìn tội lỗi và ghê tởm của một học sinh trung học đang phải đối mặt với một bào thai lợn bị cắt tiết trong giờ sinh học. Con dao mổ nhỏ xíu đó vẫn nằm trong tay cô ta.

"Đã cứa cổ anh ta bằng một con dao cắt thịt quen thuộc cỡ lớn." Tay cớm nhãi đang diễn tả. "Hắn đã từng ngồi cạnh chị ta trên giường, cắt thịt, và cho chị ta ăn." Anh ta có vẻ ghê tởm với chi tiết này hơn là chi tiết cứa cổ kia. "Một hôm, con dao đó đã trượt rơi khỏi đĩa, hắn ta đã không để ý…"

"Cô ấy sử dụng con dao đó bằng cách nào vậy, nếu lúc nào cô ấy cũng bị trói?" Tôi hỏi.

Tên cớm nhãi nhìn tôi như thể tôi vừa kể chuyện cười về mẹ anh ta vậy. "Tôi không biết nữa, anh Dunne, tôi chắc là hiện giờ họ đang lấy lời khai chi tiết. Điểm mấu chốt là, vợ anh đã được an toàn."

Hoan hô. Tên cớm nhãi đã cướp mất lời của tôi rồi.

Tôi phát hiện thấy Rand và Marybeth qua lối vào căn phòng mà chúng tôi đã tổ chức cuộc họp báo đầu tiên cách đây sáu tuần. Bọn họ đang dựa vào nhau, như mọi khi, và Rand hôn lên trán Marybeth, còn Marybeth thì dụi đầu vào ông ta. Tôi cảm thấy một sự căm hận dữ dội đến mức gần như đã ném chiếc dập ghim vào bọn họ. Ông bà là hai kẻ sùng bái và tôn thờ khốn nạn đã tạo ra cái loại đang ngồi ở phía cuối hành lang đó và để cho cô ta sổng ra ngoài thế giới này. Chao ôi, mới hay ho làm sao, quả là một con quái vật hoàn hảo! Và bọn họ vẫn không hề bị trừng phạt? Không hề, không có một ai lên tiếng nghi ngờ về phẩm chất của bọn họ, bọn họ chẳng nếm trải bất cứ điều gì khác ngoài việc nhận được vô vàn sự yêu mến và ủng hộ, rồi Amy sẽ lại được trả về cho bọn họ và tất cả mọi người lại yêu mến cô ta hơn.

Vợ tôi trước đây đã vốn là một kẻ biến thái nhân cách chống xã hội tham lam vô độ. Giờ thì cô ta sẽ trở thành loại người gì đây?

Hãy bước thận trọng, Nick, phải bước thật thận trọng.

Rand bắt gặp cái nhìn của tôi và ra hiệu cho tôi đến bên bọn họ. Ông ta bắt tay tôi trước mặt một vài phóng viên độc quyền đưa tin, những người được thừa nhận trong vai khán giả. Marybeth đứng yên: tôi vẫn là gã đàn ông đã phản bội con gái bà ta. Bà ta gật đầu với tôi một cái gọn lỏn rồi quay đi.

Rand ngả người vào gần tôi nên tôi có thể ngửi thấy mùi kẹo gôm bạc hà của ông ta. "Ta nói với con thế này, Nick ạ, chúng ta đều nhẹ lòng khi Amy trở về. Chúng ta cũng nợ con một lời xin lỗi. Rất chân thành. Chúng ta sẽ để Amy quyết định việc con bé cảm thấy thế nào về cuộc hôn nhân của hai đứa, nhưng ít nhất thì ta muốn xin lỗi vì diễn biến của sự việc. Con phải hiểu…"

"Con hiểu." Tôi nói. "Con hiểu mọi chuyện mà."

Trước khi Rand có thể nói lời xin lỗi và tiếp tục dông dài, Tanner và Betsy đã cùng nhau xuất hiện, với diện mạo như thể để lên trang của Tạp chí Vogue vậy - quần ống suông là chiết ly, áo sơ-mi rực rỡ với đồng hồ và nhẫn vàng sáng loáng. Tanner ngả vào tai tôi thầm thì: Để tôi xem chúng ta đang ở đâu rồi. Và sau đó Go sộc vào, ánh mắt hoảng hốt và liên tục hỏi: Chuyện này là thế nào? Có chuyện gì xảy ra với Desi vậy? Chị ta đã xuất hiện trước cửa nhà anh sao? Chuyện này là thế nào? Anh ổn chứ? Chuyện gì sẽ tiếp theo đây?.

Một sự tập trung kỳ quái - cảm giác như đó không phải là cuộc đoàn tụ, cũng không hẳn là ngồi trong phòng chờ bệnh viện, chào đón nhưng vẫn lo lắng, như thể một trò chơi tập thể trong nhà mà không ai nắm được hết luật lệ vậy. Trong khi đó, hai phóng viên mà nhà Elliott đã cho phép được vào khu vực riêng biệt này liên tục cao giọng đặt cho tôi một loạt câu hỏi: Cảm giác tuyệt vời thế nào khi Amy trở về? Ngay lúc này anh có cảm giác tuyệt vời đến thế nào? Anh cảm thấy nhẹ lòng đến mức nào, Nick, khi Amy đã trở về?

Tôi vô cùng nhẹ lòng và rất vui sướng. Tôi đang vừa nói vừa tự vẽ ra cho mình một bài phát biểu ôn tồn trước công chúng, thì cánh cửa mở ra và Jacqueline Collings bước vào, cặp môi bà ta như thể một vết sẹo màu đỏ nhăn nhúm, khuôn mặt trát phấn ròng ròng nước mắt.

"Con ranh kia đâu rồi?" Bà ta hỏi tôi. "Con ranh dối trá khốn nạn đó, nó đâu rồi? Nó đã giết con trai tôi. Con trai của tôi." Bà ta bắt đầu khóc lóc trong khi tay phóng viên chộp lấy vài bức ảnh.

Bà cảm thấy thế nào khi con trai mình bị buộc tội bắt cóc và cưỡng hiếp? Một tay phóng viên hỏi với giọng lạnh lùng.

"Tôi cảm thấy thế nào ấy à?" Bà ta quát tháo. "Có thực anh đang nghiêm túc không đấy? Con người ta thật sự trả lời được những câu hỏi như vậy sao? Con bé điên loạn, mất tâm tính kia đã thao túng cả cuộc đời con trai tôi - hãy viết như vậy - nó đã thao túng, dối trá, và cuối cùng đã giết hại thằng bé, và giờ, ngay cả khi con tôi đã chết rồi, nó vẫn còn lợi dụng thằng bé…"

"Bà Collings, chúng tôi là bố mẹ của Amy." Marybeth lên tiếng. Bà ta cố chạm vào vai Jacqueline, nhưng Jacqueline lắc mình lảng tránh. "Tôi rất lấy làm tiếc vì nỗi đau của bà."

"Nhưng không vì nỗi mất mát của tôi." Jacqueline đứng cao hơn Marybeth hẳn một cái đầu, và trừng mắt nhìn xuống Marybeth. "Nhưng không vì nỗi mất mát của tôi." Bà ta nhắc lại.

"Tôi rất lấy làm tiếc về… mọi chuyện." Marybeth nói, và rồi Rand đến bên cạnh bà ta, một cái đầu cao hơn hẳn so với Jacqueline.

"Các người định làm gì với con gái mình đây?" Jacqueline hỏi. Bà ta quay sang phía nhân viên liên lạc trẻ măng của chúng tôi, người đang cố giữ nguyên vị trí. "Đang xử trí thế nào với Amy rồi? Bởi cô ta đang dối trá khi nói rằng con trai tôi bắt cóc cô ta. Cô ta đang dối trá. Cô ta đã giết nó, đã sát hại nó trong khi nó đang ngủ, và chẳng một ai có vẻ gì nghiêm túc về việc này cả."

"Mọi việc đang được xử lý vô cùng nghiêm túc, thưa bà." Tay cớm nhãi nói.

"Tôi có thể có lời của bà được không, bà Collings?" Một tay phóng viên hỏi.

"Tôi vừa nói với anh rồi đấy thôi. Amy Elliott Dunne đã sát hại con trai tôi. Đó không phải là hành động tự phòng vệ. Cô ta đã sát hại con tôi."

"Bà có bằng chứng về điều đó không?"

Lẽ dĩ nhiên là bà ta không có.

Bài báo của tay phóng viên hẳn sẽ ghi lại về sự kiệt quệ tinh thần của một người chồng như tôi (khuôn mặt ủ rũ của anh ta đã cho thấy quá nhiều đêm phải chống chọi với nỗi sợ hãi) và sự thanh thản của gia đình Elliott (cả hai đấng thân sinh phụ mẫu đã nương tựa vào nhau để chờ đợi người con duy nhất của mình chính thức trở về với họ). Câu chuyện đó còn bàn đến năng lực yếu kém của cảnh sát (một vụ án dựa trên thành kiến, đầy những điểm bế tắc và những hướng đi sai lầm, và cảnh sát chỉ tập trung hoàn hoàn vào một người đàn ông không phải đối tượng cần điều tra.) Bài báo sẽ gạt bỏ Jacqueline Collings chỉ bằng một câu duy nhất: Sau một cuộc to tiếng khó xử với gia đình Elliott, người mẹ đau khổ Jacqueline Collings đã được đưa ra khỏi phòng, trong khi vẫn tuyên bố rằng con trai bà ta vô tội.

Quả thực là Jacqueline đã được đưa ra khỏi căn phòng đó và vào một căn phòng khác, nơi mà những lời nói của bà ta sẽ được ghi âm và bà ta sẽ tránh phải chứng kiến một câu chuyện còn hay ho hơn thế nhiều: Sự trở về đắc thắng của Amy Tuyệt vời.

Khi Amy được phóng thích về với chúng tôi, mọi chuyện lại bắt đầu. Những bức ảnh và những giọt nước mắt, những cái ôm và những tiếng cười, tất cả để dành cho những kẻ xa lạ muốn được chứng kiến và tìm hiểu: Chuyện là thế nào? Amy, chị cảm thấy thế nào khi thoát khỏi tay kẻ bắt cóc và trở về với chồng mình? Nick, cảm tưởng của anh thế nào khi cùng một lúc vợ anh trở về và anh được tự do?.

Tôi hầu như chỉ im lặng. Tôi đang nghĩ về chính những câu hỏi của mình, vẫn những câu hỏi mà tôi đã đặt ra hàng bao năm nay, như một điệp khúc đáng lo ngại về cuộc hôn nhân của chúng tôi: Em đang nghĩ gì vậy, Amy? Em cảm thấy thế nào? Em là ai? Chúng ta đã đối xử với nhau thế này sao? Chúng ta sẽ làm gì đây?.

Thật là một hành động bao dung và giống như một nữ hoàng khi Amy muốn trở về nhà bên chiếc giường cưới của chúng tôi và người chồng phản bội của mình. Mọi người đều đồng tình như vậy. Báo chí bám riết lấy chúng tôi như thể một đám rước dâu của hoàng gia, trong khi chúng tôi phóng như bay qua những đường phố ngập ánh đèn neon và những cửa hàng bán đồ ăn nhanh ở Carthage để trở về ngôi biệt thự bên sông của mình. Amy mới duyên dáng, mới can đảm làm sao. Một nàng công chúa từ trong truyện bước ra. Và tôi, dĩ nhiên, một gã chồng lưng gù bợ đỡ sẽ cúi đầu và mài gối trong suốt quãng đời còn lại của mình. Cho đến khi cô ta bị bắt. Nếu có ngày cô ta bị bắt.

Dù thế nào thì việc cô ta được thả quả là một điều lo ngại. Còn hơn cả lo ngại, một sự sửng sốt hoàn toàn. Tôi nhìn bọn họ nối đuôi nhau ra khỏi căn phòng họp đó, nơi mà bọn họ đã hỏi cung cô ta đến bốn tiếng đồng hồ và sau đó để cho cô ta đi: hai tay đặc vụ FBI với mái tóc ngắn đáng gờm và vẻ mặt đờ đẫn, Gilpin trông như có thể nuốt trôi miếng bít-tết vĩ đại nhất đời mình cho bữa tối, còn Boney, người duy nhất mím chặt môi với một cái chau mày hình chữ V nho nhỏ. Cô ta liếc nhìn khi đi qua tôi, một bên lông mày nhướng lên, rồi biến mất.

Sau đó, chỉ một loáng, Amy và tôi đã về đến nhà. Trong phòng khách chỉ có mình Bleeker đang quan sát chúng tôi với đôi mắt sáng quắc. Phía bên ngoài rèm cửa, ánh đèn máy quay vẫn sáng rực, cả phòng khách ngập tràn trong thứ ánh sáng màu cam tươi tắn kỳ dị đó. Chúng tôi như đang tắm mình trong ánh nến, thật lãng mạn. Amy trông vô cùng xinh đẹp. Tôi căm ghét cô ta. Tôi thấy ghê sợ cô ta.

"Chúng ta thực sự không thể ngủ dưới cùng một mái nhà…" Tôi lên tiếng.

"Em muốn anh ở đây với em." Cô ta nắm lấy tay tôi. "Em muốn được ở bên chồng của mình. Em muốn cho anh một cơ hội để trở thành người chồng mà anh muốn trở thành. Em tha thứ cho anh."

"Em tha thứ cho anh? Amy, tại sao em lại quay về? Bởi những gì anh đã nói trong những cuộc phỏng vấn đó sao? Trong những đoạn băng ghi hình ấy?"

"Chẳng phải đó là điều anh đã mong muốn hay sao?" Cô ta nói. "Chẳng phải đó là mục đích của những đoạn băng ghi hình ấy? Chúng thật hoàn hảo - chúng đã nhắc nhớ em về những gì chúng ta từng có bên nhau, mới đặc biệt làm sao."

"Những gì anh đã nói, anh nói chỉ vì đó là điều mà em muốn nghe thôi."

"Em biết - điều đó chứng tỏ anh hiểu em đến nhường nào!" Amy nói. Cô ta tươi cười. Bleeker bắt đầu cuộn mình thành hình số tám giữa hai chân cô ta. Cô ta nhấc bổng nó lên rồi vuốt ve nó. Tiếng rên thích thú của nó nghe đến chói tai. "Hãy nghĩ về điều ấy, Nick ạ, chúng ta hiểu nhau. Hơn bất cứ ai trên thế gian này."

Quả thực tôi cũng từng có cảm giác như vậy, trong một tháng qua, nhưng đó là khi tôi không mong muốn có điều gì xấu xảy đến với Amy. Cảm giác đó đến với tôi vào những thời điểm kỳ lạ - nửa đêm khi tôi tỉnh dậy để đi tiểu, hoặc buổi sáng khi tôi đang đổ bột ngũ cốc vào bát. Tôi nhận thấy có một chút xíu ngưỡng mộ, và nhiều hơn một chút đó sự yêu mến dành cho vợ mình, ngay ở chính giữa con người tôi, từ đáy lòng mình. Vì đã biết đích xác điều mà tôi muốn nghe qua những lời nhắn đó, vì đã phỉnh phờ tôi quay lại với cô ta, thậm chí vì đã đoán biết được những hành động sai lầm của tôi nữa… người đàn bà đó biết rằng tôi đã nguội lạnh. Hơn bất cứ ai trên thế giới này, cô ta hiểu rõ tôi. Trong suốt quãng thời gian đấy, tôi đã tưởng rằng chúng tôi là những kẻ xa lạ, nhưng hóa ra chúng tôi hiểu nhau bằng trực giác, từ tận xương tủy, từ trong máu của mình.



Khá là lãng mạn. Một sự lãng mạn tang thương.

"Chúng ta không thể lấy lại những gì mình đã có, Amy."

"Không, không phải những gì chúng ta đã có." Cô ta nói. "Những gì hiện giờ chúng ta đang có. Những gì khiến anh yêu em và anh sẽ không bao giờ lặp lại sai lầm nữa."

"Em điên rồi, quả thực là em điên rồi nếu em nghĩ rằng anh sẽ ở lại. Em đã giết một người đàn ông." Tôi nói, rồi quay lưng lại với cô ta. Tôi hình dung cô ta với con dao trong tay và hai hàm răng nghiến lại mỗi lúc một chặt hơn khi tôi không nghe lời. Tôi quay người lại. Phải, lúc nào cũng phải đối mặt với vợ tôi.

"Để chạy trốn khỏi anh ta."

"Em đã giết Desi để em có một câu chuyện mới, để em có thể trở về và trở thành một Amy được yêu mến, để không bao giờ phải chịu tội vì những gì em đã làm. Em không hiểu sao, Amy, sự mỉa mai ấy? Đó chính là điều mà em đã luôn chán ghét về con người anh - rằng anh không bao giờ dám đối mặt với những hậu quả do hành động của mình gây ra, phải không? Giờ thì, những sai lầm của anh đã phải trả giá một cách đúng đắn và thích đáng. Còn em thì sao? Em đã sát hại một người đàn ông, một người đàn ông mà anh cho rằng đã yêu em và đang giúp đỡ em, giờ thì em muốn anh thay thế anh ta, yêu em, giúp em, và… Anh không thể. Anh không làm được. Anh sẽ không làm vậy."

"Nick, em nghĩ là anh đã hiểu sai điều gì đấy." Cô ta nói. "Em không ngạc nhiên, khi tất cả những lời đồn đại được lan truyền. Nhưng chúng ta cần phải quên tất cả những chuyện này đi. Nếu chúng ta muốn tiếp tục bước về phía trước. Và chúng ta sẽ tiếp tục bước về phía trước. Cả nước Mỹ mong muốn chúng ta bước về phía trước. Đó là câu chuyện mà hiện giờ cả thế giới này mong muốn. Chúng ta. Desi là kẻ xấu. Không ai muốn có đến hai kẻ xấu. Bọn họ muốn yêu quý anh, Nick à. Cách duy nhất để anh được yêu mến trở lại là anh phải ở bên em. Đó là cách duy nhất."

"Hãy cho anh biết chuyện gì đã xảy ra, Amy. Có phải Desi đã giúp đỡ em ngay từ đầu không?"

Cô ta tỏ ra khó chịu: Cô ta không cần sự giúp đỡ của một người đàn ông, ngay cả khi rõ ràng cô ta cần tới sự giúp đỡ của một người đàn ông. "Dĩ nhiên là không!" Cô ta gắt gỏng.

"Hãy cho anh biết. Điều đó có thể đau lòng đến thế nào, hãy cho anh biết tất cả mọi chuyện, bởi em và anh không thể tiếp tục với câu chuyện vờ vịt này được. Anh sẽ từng bước một chiến đấu với em trên con đường này. Anh biết em đã tính hết mọi chuyện. Anh sẽ không cố để em phải mắc sai lầm - anh mệt mỏi với việc phải cố suy tính mọi việc giỏi hơn em rồi, anh không có khả năng ấy. Anh chỉ muốn biết chuyện gì đã xảy ra. Anh chỉ vừa mới thoát chết trong gang tấc, Amy. Em trở về và đã cứu sống anh, anh cảm ơn em vì điều đó - em có nghe thấy anh nói không hả? Anh cảm ơn em, vậy nên sau này đừng nói rằng anh đã không cảm ơn. Anh cảm ơn em. Nhưng anh cần phải biết. Em biết là anh cần phải biết mà."

"Anh cởi quần áo ra." Cô ta nói.

Cô ta muốn đảm bảo rằng tôi không mang loại máy nghe lén nào trong người. Tôi cởi đồ trước mặt cô ta, cởi bỏ từng mảnh vải một, và sau đó cô ta kiểm tra tôi, lướt một bàn tay qua cằm, đến ngực, xuống lưng tôi. Cô ta xoa mông tôi, trượt bàn tay vào giữa hai chân tôi, rồi tóm lấy hai tinh hoàn và nắm chặt lấy cậu bé ỉu xìu của tôi trong tay, giữ nó một lúc xem có chuyện gì xảy ra không. Chẳng có gì cả.

"Anh sạch sẽ." Cô ta nói. Lời nói đó được thể hiện như thể chỉ là một trò đùa, một kiểu nói lém lỉnh, một lời dẫn trong phim ảnh mà đáng lẽ cả hai chúng tôi sẽ cùng phá lên cười. Nhưng tôi chẳng nói một lời nào. Cô ta lùi lại và nói. "Em đã luôn thích ngắm nhìn anh khỏa thân. Điều đó khiến em cảm thấy thật hạnh phúc."

"Chẳng có gì làm em hạnh phúc nổi đâu. Anh mặc quần áo lại được chưa?"

"Chưa. Em không muốn phải bận tâm về việc có loại máy nghe lén nào đó được giấu trong tay áo hay ve áo. Hơn nữa, chúng ta phải vào nhà tắm và xả nước. Phòng trường hợp anh đặt máy nghe lén."

"Em xem quá nhiều phim rồi đấy." Tôi nói.

"Ha! Chẳng bao giờ lại nghĩ rằng em phải nghe anh nói như vậy đấy."

Chúng tôi đứng trong bồn tắm và mở vòi sen. Tia nước phun lên tấm lưng trần của tôi và làm ướt phần thân trước áo sơ-mi của Amy cho đến khi cô ta cởi áo ra. Cô ta cởi hết áo quần trên người, một vũ điệu thoát y đầy hoan lạc, rồi ném chúng vào buồng tắm đứng, vẫn với nụ cười rạng ngời và thái độ khiêu khích ấy, như lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau - Em luôn sẵn sàng với bất cứ điều gì! - và cô ta quay sang tôi, tôi chờ đợi cô ta sẽ lắc đầu vung mái tóc quanh mình như đã từng làm khi ve vãn tôi, nhưng tóc cô ta quá ngắn.

"Giờ thì chúng ta ngang bằng nhé." Cô ta nói. "Có vẻ thất lễ quá khi là người duy nhất mặc đồ."

"Anh nghĩ chúng ta đã quá xã giao rồi đấy, Amy."

Chỉ được nhìn vào mắt cô ta, không được chạm vào cô ta, không được để cô ta chạm vào mình.

Cô ta tiến về phía tôi, đặt một bàn tay lên ngực tôi để nước từ từ nhỏ xuống khe ngực mình. Cô ta liếm một giọt nước từ vòi sen đọng lại ở môi trên rồi mỉm cười. Amy ghét những bụi nước từ vòi sen. Cô ta không thích để mặt mình bị ướt, không thích cảm giác nước đọng lại trên da thịt mình. Tôi biết điều này bởi tôi đã cưới cô ta, và tôi đã từng vuốt ve rồi tấn công cô ta rất nhiều lần khi tắm vòi sen, nhưng lần nào cũng bị khước từ. (Mình biết trông có vẻ thật khêu gợi, Nick, nhưng thực sự không phải vậy đâu, đó chỉ là thứ mà người ta diễn trong phim thôi.) Giờ thì cô ta đang giả vờ làm điều ngược lại, như thể đã quên mất tôi hiểu cô ta đến mức nào. Tôi quay lưng lại.

"Hãy cho anh biết mọi chuyện đi, Amy. Nhưng trước tiên: Em đã từng bao giờ có thai chưa?"

Chuyện có thai là giả. Đó là điều đau đớn nhất đối với tôi. Vợ tôi là một kẻ sát nhân, thật kinh hoàng và ghê tởm, nhưng chuyện giả dối về đứa bé là điều gần như không thể chịu nổi. Chuyện đứa bé là giả dối, chứng sợ máu là giả dối - trong suốt năm qua, vợ tôi hầu như chỉ dối trá.

"Em đã gài bẫy Desi như thế nào?" Tôi hỏi.

"Em tìm được một đoạn thừng trong góc tầng hầm của anh ta. Em đã dùng dao cắt bít-tết để cưa nó thành bốn đoạn…"

"Anh ta để em giữ một con dao sao?"

"Bọn em là bạn mà. Anh quên à?"

Cô ta nói đúng. Tôi đang nghĩ đến câu chuyện mà cô ta khai với cảnh sát: rằng Desi đã giam cầm cô ta. Tôi quên mất. Cô ta quả là một người kể chuyện cừ tài.

"Những khi nào Desi không có ở đó, em buộc các đoạn dây này quanh cổ tay và cổ chân mình chặt hết mức có thể để tạo ra những vệt lằn."

Cô ta cho tôi xem những vệt lằn khủng khiếp quanh cổ tay mình, trông như thể những chiếc vòng đeo tay vậy.

"Em đã lấy một chai rượu, và ngày nào cũng dùng nó để tự hành hạ mình, nên bên trong âm đạo của em nhìn có vẻ… đúng. Đúng với một nạn nhân bị cưỡng hiếp. Và hôm nay em để anh ta quan hệ với mình để có tinh dịch của anh ta, và sau đó em đã bỏ vào ly rượu martini của anh ta một vài viên thuốc ngủ."

"Anh ta để em giữ thuốc ngủ sao?"

Cô ta thở dài. Anh chẳng theo kịp gì cả.

"Phải rồi, hai người là bạn mà."

"Sau đó em…" Cô ta ra hiệu mình cứa cổ anh ta.

"Dễ dàng thế sao?"

"Anh chỉ cần quyết định phải làm việc đó và thực hiện thôi." Cô ta nói. "Quyết tâm. Hành động. Như bất cứ việc gì khác. Anh chẳng bao giờ hiểu được đâu."

Tôi có thể thấy thái độ của cô ta trở nên lạnh lùng. Tôi đã không đánh giá cô ta đúng mức.

"Cho anh biết thêm nữa đi." Tôi nói. "Cho anh biết em đã làm thế nào vậy."

Một giờ đồng trôi qua, nước bắt đầu lạnh, và Amy kết thúc cuộc trò chuyện của chúng tôi.

"Anh phải thừa nhận là ý tưởng đó khá thông minh đấy chứ." Cô ta nói.

Tôi tròn mắt nhìn cô ta.

"Ý em là, anh cũng phải ngưỡng mộ ý tưởng đó phần nào chứ." Cô ta gợi ý.

"Mất bao lâu thì Desi mất máu mà chết?"

"Đến giờ đi ngủ rồi." Cô ta nói. "Nhưng chúng ta có thể nói chuyện thêm vào ngày mai nếu anh muốn. Giờ thì chúng ta nên đi ngủ thôi. Cùng nhau. Em nghĩ điều này quan trọng đấy. Để khép lại chuyện này. Mà thực ra, trái ngược với khép lại thì đúng hơn."



"Amy, anh sẽ ở lại đây đêm nay bởi anh không muốn phải trả lời tất cả những câu hỏi đặt ra nếu anh không ở lại. Nhưng anh sẽ ngủ dưới nhà."

Cô ta nghiêng đầu sang một bên, dò xét tôi.

"Nick, em vẫn có thể làm điều vô cùng xấu xa với anh đấy, hãy nhớ vậy."

"Ha! Xấu xa hơn những gì em đã làm sao?"

Cô ta tỏ vẻ ngạc nhiên. "Ồ, dĩ nhiên rồi."

"Anh nghi ngờ điều đó đấy, Amy."

Tôi bắt đầu bước ra khỏi cửa.

"Cố ý mưu sát." Cô ta nói.

Tôi dừng lại.

"Đó là kế hoạch ban đầu của em: em sẽ là một người vợ ốm yếu, tội nghiệp trong rất nhiều tình huống giống nhau, những cơn bạo bệnh đột ngột, và rồi hóa ra chính những ly cocktail mà chồng cô ta đã pha cho cô ta uống…"

"Như trong cuốn nhật ký đó."

"Nhưng em đã quyết định rằng tội cố ý mưu sát với anh là chưa đủ. Phải là thứ gì nghiêm trọng hơn thế. Tuy vậy, em không thể thôi không nghĩ đến ý tưởng về việc đầu độc đó. Em thích ý nghĩ rằng anh chuẩn bị kỹ lưỡng cho việc mưu sát của mình. Thử làm cách hèn hạ trước. Vậy nên em đã làm đến cùng."

"Em tưởng anh sẽ tin điều đó sao?"

"Tất cả những lần nôn mửa ấy, thật quá kinh hoàng. Một người vợ vô tội và khiếp sợ có thể sẽ giữ lại một phần của bãi nôn đó, để đề phòng thôi. Anh không thể đổ tội cho cô ta, vì đã có phần hoang tưởng." Cô ta đắc chí mỉm cười. "Lúc nào cũng phải có một kế hoạch dự phòng cho kế hoạch dự phòng."

"Em thực sự đã tự đầu độc mình sao."

"Nick, thôi đi mà, anh bất ngờ ư? Em đã tự giết mình rồi."

"Anh cần một ly rượu." Tôi nói, rồi bỏ đi trước khi cô ta kịp lên tiếng.

Tôi tự rót cho mình một ly Scotch và ngồi xuống chiếc trường kỷ trong phòng khách. Phía sau rèm cửa, ánh sáng nhấp nháy của những chiếc máy quay làm sáng bừng cả khoảng sân. Đêm sẽ qua nhanh thôi. Rồi tôi sẽ thấy thất vọng khi trời sáng, và tôi biết điều này sẽ còn tiếp diễn.

Tanner nhấc máy ngay tiếng chuông đầu tiên.

"Cô ta đã giết hắn." Tôi nói. "Cô ta đã giết Desi bởi hắn về cơ bản… hắn đã làm cô ta khó chịu, hắn chơi trò quyền lực với cô ta, và cô ta nhận ra mình có thể giết hắn. Đó chính là cách để đưa cô ta trở lại với cuộc sống trước đây của mình, và cô ta có thể đổ mọi tội lỗi cho hắn. Cô ta đã sát hại hắn, Tanner, cô ta vừa mới cho tôi biết. Cô ta đã thú nhận."

"Tôi không cho là anh đã có thể… ghi âm được phần nào câu chuyện, đúng không? Điện thoại di động hay gì đó?"

"Chúng tôi trần truồng dưới vòi tắm, và cô ta thì thào kể mọi chuyện."

"Tôi thậm chí còn không muốn hỏi nữa." Anh ta nói. "Hai người là những kẻ điên loạn nhất mà tôi từng gặp, mà tôi là chuyên gia về những kẻ điên loạn rồi đấy."

"Chuyện với cảnh sát thế nào rồi?"

Anh ta thở dài. "Cô ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng mọi tình huống. Rất lố bịch, câu chuyện của cô ta ấy, nhưng không lố bịch bằng câu chuyện của chúng ta. Amy về cơ bản đã khai thác triệt để câu châm ngôn đáng tin cậy nhất của những kẻ thái nhân cách chống xã hội."

"Đó là gì?"

"Càng nói dối trắng trợn, người ta càng tin mình."

"Thôi nào, Tanner, phải có gì đó chứ."

Tôi đi đi lại lại quanh cầu thang để chắc chắn Amy không lảng vảng ở gần đó. Chúng tôi đang thì thầm, nhưng vẫn phải thận trọng. Giờ tôi phải cảnh giác.

"Kể từ giờ chúng ta phải luôn ở thế sẵn sàng, Nick. Cô ta khiến cho tình cảnh của anh khá tệ: Mọi điều viết ra trong nhật ký đó đều là thật, cô ta nói vậy. Tất cả những gì trong căn lều gỗ kia đều là của anh. Anh đã mua những đồ vật ấy bằng những chiếc thẻ tín dụng, và anh đã quá xấu hổ để thừa nhận mọi chuyện. Cô ta chỉ là một phụ nữ bé nhỏ giàu có, cô ta cần gì phải lấy tên chồng mình trên những chiếc thẻ tín dụng bí mật ấy chứ? Và Chúa tôi, những đĩa phim khiêu dâm đó nữa chứ!"

"Cô ta nói với tôi là chưa bao giờ có thai cả, cô ta làm giả kết quả bằng nước tiểu của Noelle Hawthorne."

"Tại sao anh không nói… Điều đó rất quan trọng! Chúng ta có thể dựa vào Noelle Hawthorne."

"Noelle không hề biết."

Tôi nghe một tiếng thở dài nặng nề từ đầu dây bên kia. Anh ta thậm chí còn không buồn hỏi chuyện thế nào. "Chúng ta sẽ tiếp tục suy nghĩ, chúng ta sẽ tiếp tục theo dõi." Anh ta nói. "Có gì đó sẽ phải lộ ra."

"Tôi không thể ở trong ngôi nhà này với lời khuyên đó được. Cô ta đang đe dọa tôi về…"

"Tội cố ý mưu sát… chất chống đông. Rồi, tôi đã nghe là chất đó có trong hỗn hợp pha trộn."

"Bọn họ không thể bắt tôi vì chuyện này, đúng vậy không? Cô ta nói cô ta vẫn giữ một ít bãi nôn. Để làm bằng chứng. Nhưng liệu bọn họ thực sự có thể…"

"Khoan hãy bàn tới chuyện đó lúc này, được chứ, Nick?" Anh ta nói. "Trước mắt, hãy xử sự sao cho đúng. Tôi ghét phải nói điều này, tôi rất ghét, nhưng lời khuyên pháp lý tốt nhất hiện giờ của tôi dành cho anh đó là: hãy xử sự cho đúng."

"Xử sự cho đúng? Lời khuyên của anh đấy sao? Đội ngũ tư vấn luật pháp một thành viên trong mơ của tôi: Xử sự cho đúng? Mẹ kiếp nhà anh."

Tôi giận dữ gác máy.

Tôi sẽ giết cô ta. Tôi nghĩ. Tôi sẽ giết quân khốn nạn đó.

Tôi lao đầu vào mộng tưởng đen tối mà tôi đã tự cho phép mình nung nấu trong vài năm qua khi Amy khiến tôi cảm thấy mình hèn kém hết mức: Tôi mơ tưởng rằng sẽ đập cô ta bằng một chiếc búa, đập nát đầu cô ta cho đến khi cô ta ngừng nói, rốt cuộc cũng ngừng nói những lời lẽ ám ảnh tôi: tầm thường, nhàm chán, xoàng xĩnh, không gây bất ngờ, không làm thỏa mãn, không gây ấn tượng. Không, về cơ bản là không. Trong tâm trí tôi, tôi nện búa vào cô ta cho đến khi cô ta giống như một thứ đồ chơi nát bấy, miệng lầm rầm không, không, không, cho đến khi lắp bắp từng lời rồi ngừng hẳn. Nhưng thế vẫn chưa đủ, tôi sẽ khôi phục cô ta một cách hoàn hảo trở lại và bắt đầu giết cô ta lần nữa: những ngón tay tôi quấn quanh cổ cô ta - cô ta lúc nào chẳng khao khát sự gần gũi - và sau đó tôi sẽ siết thật chặt, siết thật chặt, mạch của cô ta…

"Nick?"

Tôi quay lại, và Amy đang đứng ở chân cầu thang trong chiếc váy ngủ của mình, đầu cô ta ngả sang bên.

"Hãy xử sự cho đúng, Nick."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Gái Mất Tích

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook