Chương 24: Đại Lượng
Sue
12/07/2021
Về phía Nhạc Hy, sau khi bỏ lên phòng, cô liền thay bộ váy kia ra, sau đó đi tắm rửa sạch sẽ.
Đầu óc cô bây giờ cực kì mông lung, mới có hai ngày mà mọi thứ hỗn tạp đều đổ lên đầu cô. Rốt cuộc là ông trời muốn thế nào? Nhạc Hy này kiếp trước đã làm cái quái gì cơ chứ?
Tắm rửa sạch sẽ, cô nằm úp mặt xuống gối. Tối nay Cao gia có tiệc nhưng mà cô chỉ muốn về Thượng Hải thôi. Ai đó làm ơn vác cô về với.
Nhạc Hy bắt đầu xem điện thoại mới mua, sim số đủ cả, các chức năng cài đặt cũng lắp sẵn rồi, màn hình lướt nhẹ êm, giao diện mới mẻ, sang trọng. Đúng là hàng xịn có khác, tên Quân Hàm này chịu chi thật.
Chả bao lâu, tiếng điện thoại đổ chuông, cô nhìn dãy số xuất hiện mà nhíu mày. Quả thực trước đây chưa thấy bao giờ, nghĩ vậy nhưng cô vẫn bắt máy:
"Alô"
"Chuẩn bị đồ lát nữa đi với tôi."
Giọng nói này... Còn ai vào đây ngoài Vương thiếu độc đoán chuyên quyền nữa chứ?
"Tôi?"
"Ừ!" Anh ừ một tiếng, sau đó định dập máy. May thay cô kịp hỏi trước khi chuyện đó xảy ra.
"Nhưng đi đâu?"
"Đi ăn."
Quân Hàm tắt máy, bỏ mặc cô ngơ ngác. Anh ta rủ cô đi ăn sao? Cô là thập phần không hiểu ý đồ đó.
Nhạc Hy ngồi nghệch ra đó một lúc rồi như nhớ ra việc chưa làm, cô mở tủ lấy áo khoác mặc vào.
Cô không mắc nợ tên Vương thiếu đó nên cô có quyền lựa chọn đi hoặc không đi. Trước mắt còn rất nhiều việc, cô chỉ định ở lại Thượng Hải có mấy tháng, sau đó sẽ quay về Bắc Kinh. Tuyệt đối không thể lãng phí thời gian vô ích.
Nghĩ đến đây, Triệu Nhạc Hy xuống dưới nhà. Cô vừa ra đến cổng thì tên tiểu tử nhà họ Cao đã cáu gắt gọi cả họ lẫn tên cô khiến Nhạc Hy một bước cũng không nhích thêm được.
"Chuyện gì?"
"Quân Hàm không phải dạng để cô dây." Anh ta nói như vậy, cô đương nhiên chưa thiểu năng đến mức không hiểu gì.
"Biết rồi! Lo cho thân anh trước đi. Đúng là bao đồng."
Cao Dương nghe những lời này từ miệng cô em họ, bàn tay liền nổi gân xanh. Anh không muốn hiểu con bé, thà rằng nó cứ lẳng lơ như ngày trước nhưng ngoan ngoãn anh còn dễ bảo, đằng này...
Thôi thì cứ để cái tên Vương đào hoa đó đưa nó vào đời, ít ra tự bản thân nó cũng có thể trưởng thành hơn. Chỉ mong hai người này đừng quá giới hạn.
Căn bản là cho dù tên kia chịu trách nhiệm với Nhạc Hy, bà ngoại Lục cũng sẽ chẳng bao giờ đồng ý. Vốn dĩ bề trên không có một ai ưa nổi tên này.
Cao Dương quay vào trong nhà thì Nhạc Hy đã đến hẳn Bệnh viện Đại Lượng. Cô xuống taxi, thanh toán tiền rồi thong thả ngắm nhìn xung quanh.
Rốt cục, đây là khu khám chữa bệnh hay là khu công nghiệp vậy? Từ bên ngoài, Nhạc Hy đã thấy tường trắng bị ố màu, nhìn rất kinh dị. Hơn nữa bệnh viện này cũng vô cùng vắng vẻ, hoàn toàn không có bóng dáng giống những cơ sở khác.
Cô hít một hơi sâu rồi bước vào trong. Nhạc Hy nhanh gọn hỏi y tá đường lên phòng Giám Đốc bệnh viện thì nhận được một cái tin có thể coi là động trời.
Nguyên văn câu cô y tá nói:
"Cả Giám đốc và Phó giám đốc đều xin từ chức rồi! Giờ trong bệnh viện chỉ còn Trưởng khoa Nghiêm là to nhất thôi!"
"Được! Cô chỉ cho tôi phòng ngài ấy!"
Sau đó, cô nhân viên cũng nhiệt tình giúp cô.
Nhạc Hy lên đến cửa phòng Chủ nhiệm Khoa liền gõ cửa mấy tiếng. Quả nhiên bên trong có người, Nhạc Hy được Nghiêm Thừa mời vào. Ông coa hơi ngạc nhiên khi thấy cô, dù sao cũng là học trò của khi ông vẫn còn là giảng viên Đại Học. Không ngờ bao lâu như vậy lại có thể gặp lại, đây có phải vinh dự của cô hay là sự cứu rỗi cho Nghiêm trưởng khoa??
__________________________
#Xu
Xin lỗi mn chap này viết thiếu 300 từ. Tác giả hứa sẽ bù mấy chap sau.
Đầu óc cô bây giờ cực kì mông lung, mới có hai ngày mà mọi thứ hỗn tạp đều đổ lên đầu cô. Rốt cuộc là ông trời muốn thế nào? Nhạc Hy này kiếp trước đã làm cái quái gì cơ chứ?
Tắm rửa sạch sẽ, cô nằm úp mặt xuống gối. Tối nay Cao gia có tiệc nhưng mà cô chỉ muốn về Thượng Hải thôi. Ai đó làm ơn vác cô về với.
Nhạc Hy bắt đầu xem điện thoại mới mua, sim số đủ cả, các chức năng cài đặt cũng lắp sẵn rồi, màn hình lướt nhẹ êm, giao diện mới mẻ, sang trọng. Đúng là hàng xịn có khác, tên Quân Hàm này chịu chi thật.
Chả bao lâu, tiếng điện thoại đổ chuông, cô nhìn dãy số xuất hiện mà nhíu mày. Quả thực trước đây chưa thấy bao giờ, nghĩ vậy nhưng cô vẫn bắt máy:
"Alô"
"Chuẩn bị đồ lát nữa đi với tôi."
Giọng nói này... Còn ai vào đây ngoài Vương thiếu độc đoán chuyên quyền nữa chứ?
"Tôi?"
"Ừ!" Anh ừ một tiếng, sau đó định dập máy. May thay cô kịp hỏi trước khi chuyện đó xảy ra.
"Nhưng đi đâu?"
"Đi ăn."
Quân Hàm tắt máy, bỏ mặc cô ngơ ngác. Anh ta rủ cô đi ăn sao? Cô là thập phần không hiểu ý đồ đó.
Nhạc Hy ngồi nghệch ra đó một lúc rồi như nhớ ra việc chưa làm, cô mở tủ lấy áo khoác mặc vào.
Cô không mắc nợ tên Vương thiếu đó nên cô có quyền lựa chọn đi hoặc không đi. Trước mắt còn rất nhiều việc, cô chỉ định ở lại Thượng Hải có mấy tháng, sau đó sẽ quay về Bắc Kinh. Tuyệt đối không thể lãng phí thời gian vô ích.
Nghĩ đến đây, Triệu Nhạc Hy xuống dưới nhà. Cô vừa ra đến cổng thì tên tiểu tử nhà họ Cao đã cáu gắt gọi cả họ lẫn tên cô khiến Nhạc Hy một bước cũng không nhích thêm được.
"Chuyện gì?"
"Quân Hàm không phải dạng để cô dây." Anh ta nói như vậy, cô đương nhiên chưa thiểu năng đến mức không hiểu gì.
"Biết rồi! Lo cho thân anh trước đi. Đúng là bao đồng."
Cao Dương nghe những lời này từ miệng cô em họ, bàn tay liền nổi gân xanh. Anh không muốn hiểu con bé, thà rằng nó cứ lẳng lơ như ngày trước nhưng ngoan ngoãn anh còn dễ bảo, đằng này...
Thôi thì cứ để cái tên Vương đào hoa đó đưa nó vào đời, ít ra tự bản thân nó cũng có thể trưởng thành hơn. Chỉ mong hai người này đừng quá giới hạn.
Căn bản là cho dù tên kia chịu trách nhiệm với Nhạc Hy, bà ngoại Lục cũng sẽ chẳng bao giờ đồng ý. Vốn dĩ bề trên không có một ai ưa nổi tên này.
Cao Dương quay vào trong nhà thì Nhạc Hy đã đến hẳn Bệnh viện Đại Lượng. Cô xuống taxi, thanh toán tiền rồi thong thả ngắm nhìn xung quanh.
Rốt cục, đây là khu khám chữa bệnh hay là khu công nghiệp vậy? Từ bên ngoài, Nhạc Hy đã thấy tường trắng bị ố màu, nhìn rất kinh dị. Hơn nữa bệnh viện này cũng vô cùng vắng vẻ, hoàn toàn không có bóng dáng giống những cơ sở khác.
Cô hít một hơi sâu rồi bước vào trong. Nhạc Hy nhanh gọn hỏi y tá đường lên phòng Giám Đốc bệnh viện thì nhận được một cái tin có thể coi là động trời.
Nguyên văn câu cô y tá nói:
"Cả Giám đốc và Phó giám đốc đều xin từ chức rồi! Giờ trong bệnh viện chỉ còn Trưởng khoa Nghiêm là to nhất thôi!"
"Được! Cô chỉ cho tôi phòng ngài ấy!"
Sau đó, cô nhân viên cũng nhiệt tình giúp cô.
Nhạc Hy lên đến cửa phòng Chủ nhiệm Khoa liền gõ cửa mấy tiếng. Quả nhiên bên trong có người, Nhạc Hy được Nghiêm Thừa mời vào. Ông coa hơi ngạc nhiên khi thấy cô, dù sao cũng là học trò của khi ông vẫn còn là giảng viên Đại Học. Không ngờ bao lâu như vậy lại có thể gặp lại, đây có phải vinh dự của cô hay là sự cứu rỗi cho Nghiêm trưởng khoa??
__________________________
#Xu
Xin lỗi mn chap này viết thiếu 300 từ. Tác giả hứa sẽ bù mấy chap sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.