Chương 57: Em - anh
Sue
13/07/2021
Quân Hàm không để Nhạc Hy tiếp tục vừa nghe điện thoại vừa nhanh chóng lao xuống dưới.
Bên dưới, nhân viên đã bắt đầu to nhỏ:
"Chị xem, sếp lại có đồ chơi mới à?"
"Không biết nữa, sếp nổi tiếng đào hoa mà..."
"Xinh như vậy mà lại làm cái loại chuyện này."
"Thôi chúng ta đừng bao đồng nữa, người ta có đào hoa thì cũng đã lên chức chủ tịch rồi đấy!"
Vương thịnh là như nào? Nhân viên dù có lắm mồm cũng không thể tuỳ tiện ăn bậy nói bạ, huống hồ còn chưa biết người biết ta, lỡ động phải vị đại nhân nào đó, liền mất việc như chơi.
Lăng Hạo chuyển đồ đạc xong xuôi, vừa đến cổng đã thấy Nhạc Hy đang đứng nghịch điện thoại, bộ dáng còn có không vui tâm trạng.
"Tiểu thư, tại sao không vào trong?"
"Lễ tân nói không có hẹn thì giám đốc sẽ không gặp, trong kia đông quá cũng không muốn làm phiền mọi người, liền ra đây chờ."
"Cô gọi ngài Vương chưa."
"Mới cách đây không lâu..."
"Để tôi đưa lên, Vương tổng vừa thăng chức, chắc còn bận."
Nhạc Hy bất ngờ thoáng qua, sau đó lại trầm mặc, trên mặt viết rõ to hai chữ 'khinh bỉ'. Anh ta mua cổ phần của đối thủ và giao cho cô nhỏ lẻ vài lần, còn mình vẫn giữ nguyên 20%, định qua cầu rút ván đây mà... Đúng là cáo thành tinh.
"Lăng thư ký, vị này là...?"
Trên đường gặp tổng giám đốc điều hành mới, Lăng Hạo chưa kịp nói, cửa thang máy của các sếp liền mở ra một tiếng 'ting', Quân Hàm một thân ảnh chạy vọt ra ôm lấy Nhạc Hy, cứ như ngàn năm chưa có ngó qua mặt nhau.
"Sao không bảo với anh trước, Vương Kỳ đâu?"
"Con ở nhà chơi với dì Trương, em mới đi làm về mà."
"Được rồi, mau lên trên."
Quân Hàm ôm eo Nhạc Hy vào thang máy làm người xung quang trầm trồ, ra là vợ Vương thiếu, xinh đẹp như vậy, sinh con xong dáng người cũng vô cùng đẹp.
Lăng Hạo nhún vai rồi tạm biệt Kim tổng, sau đó cũng lên tầng làm việc.
Quân Hàm từ lúc vợ đến liền nhìn chằm chằm y phục màu nâu nhạt của cô. Còn là váy hai dây, bên ngoài khoác tạm bợ cái blu trắng của bác sĩ.
May là ở bệnh viện phải mặc thêm quần, nếu không anh lập tức nhốt cô ở nhà.
"Chồng, hôm nay anh thăng chức à?"
"Ừ. Anh còn chuyện khác nói với em nữa!"
Hai người đi vào phòng làm việc, tiện tay khoá trái, phòng này cách âm, lại cho Lăng Hạo kiểm tra ba vòng, hoàn toàn không thể bị nghe trộm hay quay lén.
"Thời gian này em cùng con qua Anh với ba mẹ đi."
"Tại sao?"
"Bên địch có động tĩnh rồi, anh không chắc mình bảo vệ được cả hai. Khéo còn không toàn mạng."
Nhạc Hy trầm mặc một lúc, sau đó nói:
"Từ trước đến giờ anh vẫn luôn là người ích kỉ chỉ biết nghĩ tới bản thân mình. Anh có lúc nào đặt mình vào vị trí của em chưa?"
"A-Anh... chỉ lo cho hai mẹ con thôi."
"Em yêu anh, chúng ta đưa con qua đó, em ở lại cùng anh, tuyệt đối không để anh xây xước."
"Hừ. Nói trước không bước được qua. Có em chỉ tổ vướng thêm thôi, thu xếp qua bên đó sớm một chút coi như anh cũng dễ đối phó hơn." Quân Hàm bắt đầu giở thuốc ra hút, Nhạc Hy liền ho khụ khụ mấy tiếng.
"Anh đang đuổi em đấy à?"
"Lại đây!"
Mới đầu còn không chịu, nhưng sau đó liền ngoan ngoãn nghe lời.
Quân Hàm ôm cô từ đằng sau, cằm tinh tế tựa vài quai xanh, giọng nói ngọt ngào đem tất thảy thì thầm vào tai đối phương:
"Ngoan một chút... Anh sẽ không bị gì, yên tâm."
Làn khói trắng mờ mờ ảo ảo được nhả ra, lại phả vào một bên của Nhạc Hy khiến cô ho khan suốt một lúc:
"Anh thần kinh à? Em đã nói là không ngửi được thuốc lá rồi."
"Vậy thì về nhà với tiểu tử đi, ngồi đây tính ăn vạ chắc?"
Miệng thì nói thế, nhưng Quân Hàm đâu có dễ để Nhạc Hy ra ngoài.
"Bảo bối!" Anh ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng gọi.
"Hứ?"
"Bảo bối!"
"Có chuyện gì vậy?"
Nhạc Hy được đà cọ cọ đầu vào lòng nam nhân. Thật ấm, còn có múi, mùi hương đặc biệt dễ chịu.
"Bảo bối có yêu anh không?"
"Có chứ."
"Yêu như nào?"
"Rất rất yêu và yêu rất nhiều."
Quân Hàm khẽ cười, vòng tay siết chặt thêm chút rồi đặt xuống quai xanh một nụ hôn.
"Anh cũng yêu em."
Hai người thảo luận một số việc một lúc rồi quyết định cùng đi mua sắm.
"Anh không thích, em đừng có mua."
"Còn cái này?" Nhạc Hy đã thấm mệt, tên này rốt cuộc thế nào? Đã xem qua nhiều như vậy, nhân viên cũng sắp hết kiên nhẫn rồi.
"Không!"
"Mẹ nó chứ, có giỏi thì anh chọn đi xem nào. Đúng là gu thẩm mỹ tồi tệ..."
Nghĩ nghĩ một lúc, anh đứng khỏi ghế sopha đi chọn quần áo thật. Không những vậy, còn vớ phải toàn siêu phẩm, nhét cả một cái giỏ đầy vào tay cô rồi bắt thử.
Hầu hết đều là váy.... theo kiểu điệu đà, bánh bèo và dễ thương. Vốn dĩ, không phải cách ăn mặc thường ngày của cô.
"Tiểu thư, cô mặc cái này rất đẹp, còn có bộ màu vàng, màu xanh nhạt này nữa,..."
Nhạc Hy miễn cưỡng gật gật mấy cái, thà bảo "cô mặc cái nào cũng đẹp đi", vòng vo tam quốc rốt cuộc cũng là kể hết những thứ cô vừa thử.
"Lấy tất đi, thẻ đây!"
Quân Hàm đưa cho nhân viên một cái thẻ, sau đó tự mình xách hết cả đống túi, quay ra xe.
Trên đường, Nhạc Hy cau có:
"Anh mua về thì tự mà mặc. Em không thích!"
Giận thì là vậy, nhưng nghĩ đến cảnh Quân Hàm mặc mấy cái bộ đấy, ôi sao cô buồn cười quá, thử tưởng tượng nam nhân anh tuấn da màu đồng mặc váy vàng có hoạ tiết hoa đỏ đỏ xem.
"Được, tối nay em mặc rồi anh sẽ xé, lúc ấy thì biết làm gì rồi đấy. Đêm nào cũng vận động, xé hết đống đồ này thì thôi."
"Hừ...Lưu manh! Ném tiền qua cửa sổ chắc?"
Chuyện là đêm hôm ấy, Quân Hàm bắt cô mặc rồi xé thật, lăn lộn đến gần sáng mới chợp mắt, Nhạc Hy là sợ chết khiếp, có cho tiền cũng không dám cãi nửa lời nữa.
Bên dưới, nhân viên đã bắt đầu to nhỏ:
"Chị xem, sếp lại có đồ chơi mới à?"
"Không biết nữa, sếp nổi tiếng đào hoa mà..."
"Xinh như vậy mà lại làm cái loại chuyện này."
"Thôi chúng ta đừng bao đồng nữa, người ta có đào hoa thì cũng đã lên chức chủ tịch rồi đấy!"
Vương thịnh là như nào? Nhân viên dù có lắm mồm cũng không thể tuỳ tiện ăn bậy nói bạ, huống hồ còn chưa biết người biết ta, lỡ động phải vị đại nhân nào đó, liền mất việc như chơi.
Lăng Hạo chuyển đồ đạc xong xuôi, vừa đến cổng đã thấy Nhạc Hy đang đứng nghịch điện thoại, bộ dáng còn có không vui tâm trạng.
"Tiểu thư, tại sao không vào trong?"
"Lễ tân nói không có hẹn thì giám đốc sẽ không gặp, trong kia đông quá cũng không muốn làm phiền mọi người, liền ra đây chờ."
"Cô gọi ngài Vương chưa."
"Mới cách đây không lâu..."
"Để tôi đưa lên, Vương tổng vừa thăng chức, chắc còn bận."
Nhạc Hy bất ngờ thoáng qua, sau đó lại trầm mặc, trên mặt viết rõ to hai chữ 'khinh bỉ'. Anh ta mua cổ phần của đối thủ và giao cho cô nhỏ lẻ vài lần, còn mình vẫn giữ nguyên 20%, định qua cầu rút ván đây mà... Đúng là cáo thành tinh.
"Lăng thư ký, vị này là...?"
Trên đường gặp tổng giám đốc điều hành mới, Lăng Hạo chưa kịp nói, cửa thang máy của các sếp liền mở ra một tiếng 'ting', Quân Hàm một thân ảnh chạy vọt ra ôm lấy Nhạc Hy, cứ như ngàn năm chưa có ngó qua mặt nhau.
"Sao không bảo với anh trước, Vương Kỳ đâu?"
"Con ở nhà chơi với dì Trương, em mới đi làm về mà."
"Được rồi, mau lên trên."
Quân Hàm ôm eo Nhạc Hy vào thang máy làm người xung quang trầm trồ, ra là vợ Vương thiếu, xinh đẹp như vậy, sinh con xong dáng người cũng vô cùng đẹp.
Lăng Hạo nhún vai rồi tạm biệt Kim tổng, sau đó cũng lên tầng làm việc.
Quân Hàm từ lúc vợ đến liền nhìn chằm chằm y phục màu nâu nhạt của cô. Còn là váy hai dây, bên ngoài khoác tạm bợ cái blu trắng của bác sĩ.
May là ở bệnh viện phải mặc thêm quần, nếu không anh lập tức nhốt cô ở nhà.
"Chồng, hôm nay anh thăng chức à?"
"Ừ. Anh còn chuyện khác nói với em nữa!"
Hai người đi vào phòng làm việc, tiện tay khoá trái, phòng này cách âm, lại cho Lăng Hạo kiểm tra ba vòng, hoàn toàn không thể bị nghe trộm hay quay lén.
"Thời gian này em cùng con qua Anh với ba mẹ đi."
"Tại sao?"
"Bên địch có động tĩnh rồi, anh không chắc mình bảo vệ được cả hai. Khéo còn không toàn mạng."
Nhạc Hy trầm mặc một lúc, sau đó nói:
"Từ trước đến giờ anh vẫn luôn là người ích kỉ chỉ biết nghĩ tới bản thân mình. Anh có lúc nào đặt mình vào vị trí của em chưa?"
"A-Anh... chỉ lo cho hai mẹ con thôi."
"Em yêu anh, chúng ta đưa con qua đó, em ở lại cùng anh, tuyệt đối không để anh xây xước."
"Hừ. Nói trước không bước được qua. Có em chỉ tổ vướng thêm thôi, thu xếp qua bên đó sớm một chút coi như anh cũng dễ đối phó hơn." Quân Hàm bắt đầu giở thuốc ra hút, Nhạc Hy liền ho khụ khụ mấy tiếng.
"Anh đang đuổi em đấy à?"
"Lại đây!"
Mới đầu còn không chịu, nhưng sau đó liền ngoan ngoãn nghe lời.
Quân Hàm ôm cô từ đằng sau, cằm tinh tế tựa vài quai xanh, giọng nói ngọt ngào đem tất thảy thì thầm vào tai đối phương:
"Ngoan một chút... Anh sẽ không bị gì, yên tâm."
Làn khói trắng mờ mờ ảo ảo được nhả ra, lại phả vào một bên của Nhạc Hy khiến cô ho khan suốt một lúc:
"Anh thần kinh à? Em đã nói là không ngửi được thuốc lá rồi."
"Vậy thì về nhà với tiểu tử đi, ngồi đây tính ăn vạ chắc?"
Miệng thì nói thế, nhưng Quân Hàm đâu có dễ để Nhạc Hy ra ngoài.
"Bảo bối!" Anh ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng gọi.
"Hứ?"
"Bảo bối!"
"Có chuyện gì vậy?"
Nhạc Hy được đà cọ cọ đầu vào lòng nam nhân. Thật ấm, còn có múi, mùi hương đặc biệt dễ chịu.
"Bảo bối có yêu anh không?"
"Có chứ."
"Yêu như nào?"
"Rất rất yêu và yêu rất nhiều."
Quân Hàm khẽ cười, vòng tay siết chặt thêm chút rồi đặt xuống quai xanh một nụ hôn.
"Anh cũng yêu em."
Hai người thảo luận một số việc một lúc rồi quyết định cùng đi mua sắm.
"Anh không thích, em đừng có mua."
"Còn cái này?" Nhạc Hy đã thấm mệt, tên này rốt cuộc thế nào? Đã xem qua nhiều như vậy, nhân viên cũng sắp hết kiên nhẫn rồi.
"Không!"
"Mẹ nó chứ, có giỏi thì anh chọn đi xem nào. Đúng là gu thẩm mỹ tồi tệ..."
Nghĩ nghĩ một lúc, anh đứng khỏi ghế sopha đi chọn quần áo thật. Không những vậy, còn vớ phải toàn siêu phẩm, nhét cả một cái giỏ đầy vào tay cô rồi bắt thử.
Hầu hết đều là váy.... theo kiểu điệu đà, bánh bèo và dễ thương. Vốn dĩ, không phải cách ăn mặc thường ngày của cô.
"Tiểu thư, cô mặc cái này rất đẹp, còn có bộ màu vàng, màu xanh nhạt này nữa,..."
Nhạc Hy miễn cưỡng gật gật mấy cái, thà bảo "cô mặc cái nào cũng đẹp đi", vòng vo tam quốc rốt cuộc cũng là kể hết những thứ cô vừa thử.
"Lấy tất đi, thẻ đây!"
Quân Hàm đưa cho nhân viên một cái thẻ, sau đó tự mình xách hết cả đống túi, quay ra xe.
Trên đường, Nhạc Hy cau có:
"Anh mua về thì tự mà mặc. Em không thích!"
Giận thì là vậy, nhưng nghĩ đến cảnh Quân Hàm mặc mấy cái bộ đấy, ôi sao cô buồn cười quá, thử tưởng tượng nam nhân anh tuấn da màu đồng mặc váy vàng có hoạ tiết hoa đỏ đỏ xem.
"Được, tối nay em mặc rồi anh sẽ xé, lúc ấy thì biết làm gì rồi đấy. Đêm nào cũng vận động, xé hết đống đồ này thì thôi."
"Hừ...Lưu manh! Ném tiền qua cửa sổ chắc?"
Chuyện là đêm hôm ấy, Quân Hàm bắt cô mặc rồi xé thật, lăn lộn đến gần sáng mới chợp mắt, Nhạc Hy là sợ chết khiếp, có cho tiền cũng không dám cãi nửa lời nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.