Chương 60: Thế đường cùng
Sue
13/07/2021
Vốn dĩ cuộc sống của Nhạc Hy trước đây chả có gì vào khuôn khổ, chỉ là ở cạnh bên Quân Hàm khiến cô không tài nào cứng rắn được. Đi Anh quốc không báo với người nào một tiếng, kể cả bạn thân nhất - Quan Điểu Nghi và bà ngoại. Cái chính, việc này do Quân Hàm sắp xếp. Từng bước nhỏ, anh đều chu toàn. Hai mẹ con sang đây, không được liên lạc với bất kì người nào trong vòng một tháng, thậm chí, dù ông bà nội Tiểu Kỳ gần ngay trước mắt nhưng lại cảm tưởng như xa tít chốn nào.
Thời gian trở lại đây, cô bắt đầu chứng nào tật ấy, nói năng cộc lốc, bắt đầu sống trầm đi, riêng Vương Kỳ thì vẫn sinh hoạt đều đều, có lẽ phận làm mẫu thân nên cô không thể làm lơ con cái được.
"Đại ca, bên Nghĩa Đông bắt đầu thất thủ rồi"
Đáp lại lời báo cáo của Lăng Hạo, Quân Hàm vẫn im lặng, điếu thuốc trên tay thở ra làn khói mờ, căn phòng xám trắng tinh tế giờ tràn ngập cái mùi căng thẳng, u ám đến đáng sợ.
"Đại ca..."
"Nhạc Hy và tiểu tử kia như nào rồi?"
Lăng Hạo nghe vậy thoát một hơi nhẹ nhõm rồi báo cáo
"Họ vẫn nằm vùng an toàn, mặc dù dạo gần đây Triệu tiểu thư có chút thay đổi."
"Như nào?"
"Hình như cô ấy lại trở về lối sống và tính cách trước đây ở Bắc Kinh rồi!"
"..."
Ánh mắt anh trở nên xa xăm, khó hiểu. Quân Hàm hiện tại không thể tỏ ra trẻ con như trước nữa, vì vốn dĩ chả có lí nào để anh phải diễn ba cái trò nhăng nhít như vậy.
"Cứ để kệ cô ấy, kết thúc vụ này càng sớm càng tốt!"
Nói gì thì nói, anh vẫn chưa hề rung động với bất kì ai khác, bởi hầu hết thời gian đều trên phòng làm việc, nhà cửa thậm chí còn chẳng buồn về, thư ký từ trước đến giờ vẫn luôn là nam nhân, hứng thú cái khỉ gì?
Nghĩa Đông thất thủ, chắc chắn sẽ phải đến 'giao lưu' với anh một hai buổi, cái loại tép diu như chúng đối phó quá dễ dàng, trừ khi người của Thượng Vĩ ra tay trà trộn, còn lại mọi việc đều trong tầm ngắm. Nhưng mà, chẳng có ai sẽ ra oai cóc chết với anh nhanh như vậy đâu....
Bên Nghĩa Đông thật sự loạn hết cả lên, tuy giàu thì có giàu nhưng gần một tháng chưa làm ăn được gì, chưa kể còn cuộc sống sinh hoạt của đàn em, đúng là dồn ông vào thế đường cùng mà. Tên Thượng Vĩ kia thật đáng chết, tuy hắn cũng bị cấm vận như ông nhưng còn thị trường ở các nước chiến tranh tận nửa vòng trái đất bên kia. Nếu không phải do đối phó với Quân Hàm, chắc chắn ông sẽ không bắt tay với tên cáo già này.
"Mau, nối máy với người của Quân Hàm, thu xếp một cuộc đàm phán, chúng ta rút lui khỏi vụ này!"
Ngược lại với tình cảnh náo loạn bên địch, Quân Hàm ung dung ngồi trên ghế, chân vắt chéo, hai tay đan vào nhau, điềm tĩnh lắng nghe kế hoạch về cuộc thảm sát với Thượng Vĩ, hiểu nôm na là một vụ chu di cửu tộc.
Tên họ Thượng ấy có một đứa con gái của vợ trước, nhưng lại ruồng bỏ cô ta khiến thân nữ nhi phải tự sinh tự lực ở bên ngoài, còn ông ta thì cặp kè vô vàn mỹ nữ. Cặn bã hết cả phần của người khác.
"Ngài nói xem, chúng ta có nên diệt trừ con bé kia không?"
Quân Hàm trầm mặc một lúc rồi nói: "Là người như nào?"
"Tên đầy đủ là Thượng Yên Nhi, cuộc sống vốn dĩ chả khác dân thường là bao. Cô ta bị Thượng Vĩ từ mặt, giờ sống với nhà ngoại, mẹ cô ta trước làm kỹ nữ, chết cũng khá lâu rồi."
Anh ta ấp úng một hồi rồi lại tiếp tục:
"Căn bản là nhà ngoại cũng không thương yêu gì vị tiểu nữ này, nhưng mà cô ta... rất biết cách nhẫn nhịn. Vì cái chết của mẹ ruột gián tiếp do Thượng Vĩ gây ra nên Thượng tiểu thư rất hận, thậm chí ghê tởm cha đẻ."
"Nhân tố quan trọng. Lăng Hạo, đến lúc cậu làm người tốt rồi đấy."
Vương Quân Hàm châm một điếu thuốc, làn khói mờ ảo cùng mùi thuốc lá đặc trưng lan ra nhanh chóng, quả thực, thà tiện tay giết hắn còn hơn làm hắn táng gia bại sản, ngồi tù mọt gông như này.
"Tiếp!" Anh hất nhẹ cằm, ra dấu cho Lăng Hạo hoàn thành nhiệm vụ.
"Tối nay Nghĩa Đông muốn cùng ngài dùng bữa."
"Cút!"
"Vậy không còn gì nữa, tôi xin phép về trước."
Lăng Hạo lặng lẽ rời khỏi phòng, tâm tình Quân Hàm vẫn luôn như vậy, thật khiến thuộc hạ mấy phen đau tim mà.
Thời gian trở lại đây, cô bắt đầu chứng nào tật ấy, nói năng cộc lốc, bắt đầu sống trầm đi, riêng Vương Kỳ thì vẫn sinh hoạt đều đều, có lẽ phận làm mẫu thân nên cô không thể làm lơ con cái được.
"Đại ca, bên Nghĩa Đông bắt đầu thất thủ rồi"
Đáp lại lời báo cáo của Lăng Hạo, Quân Hàm vẫn im lặng, điếu thuốc trên tay thở ra làn khói mờ, căn phòng xám trắng tinh tế giờ tràn ngập cái mùi căng thẳng, u ám đến đáng sợ.
"Đại ca..."
"Nhạc Hy và tiểu tử kia như nào rồi?"
Lăng Hạo nghe vậy thoát một hơi nhẹ nhõm rồi báo cáo
"Họ vẫn nằm vùng an toàn, mặc dù dạo gần đây Triệu tiểu thư có chút thay đổi."
"Như nào?"
"Hình như cô ấy lại trở về lối sống và tính cách trước đây ở Bắc Kinh rồi!"
"..."
Ánh mắt anh trở nên xa xăm, khó hiểu. Quân Hàm hiện tại không thể tỏ ra trẻ con như trước nữa, vì vốn dĩ chả có lí nào để anh phải diễn ba cái trò nhăng nhít như vậy.
"Cứ để kệ cô ấy, kết thúc vụ này càng sớm càng tốt!"
Nói gì thì nói, anh vẫn chưa hề rung động với bất kì ai khác, bởi hầu hết thời gian đều trên phòng làm việc, nhà cửa thậm chí còn chẳng buồn về, thư ký từ trước đến giờ vẫn luôn là nam nhân, hứng thú cái khỉ gì?
Nghĩa Đông thất thủ, chắc chắn sẽ phải đến 'giao lưu' với anh một hai buổi, cái loại tép diu như chúng đối phó quá dễ dàng, trừ khi người của Thượng Vĩ ra tay trà trộn, còn lại mọi việc đều trong tầm ngắm. Nhưng mà, chẳng có ai sẽ ra oai cóc chết với anh nhanh như vậy đâu....
Bên Nghĩa Đông thật sự loạn hết cả lên, tuy giàu thì có giàu nhưng gần một tháng chưa làm ăn được gì, chưa kể còn cuộc sống sinh hoạt của đàn em, đúng là dồn ông vào thế đường cùng mà. Tên Thượng Vĩ kia thật đáng chết, tuy hắn cũng bị cấm vận như ông nhưng còn thị trường ở các nước chiến tranh tận nửa vòng trái đất bên kia. Nếu không phải do đối phó với Quân Hàm, chắc chắn ông sẽ không bắt tay với tên cáo già này.
"Mau, nối máy với người của Quân Hàm, thu xếp một cuộc đàm phán, chúng ta rút lui khỏi vụ này!"
Ngược lại với tình cảnh náo loạn bên địch, Quân Hàm ung dung ngồi trên ghế, chân vắt chéo, hai tay đan vào nhau, điềm tĩnh lắng nghe kế hoạch về cuộc thảm sát với Thượng Vĩ, hiểu nôm na là một vụ chu di cửu tộc.
Tên họ Thượng ấy có một đứa con gái của vợ trước, nhưng lại ruồng bỏ cô ta khiến thân nữ nhi phải tự sinh tự lực ở bên ngoài, còn ông ta thì cặp kè vô vàn mỹ nữ. Cặn bã hết cả phần của người khác.
"Ngài nói xem, chúng ta có nên diệt trừ con bé kia không?"
Quân Hàm trầm mặc một lúc rồi nói: "Là người như nào?"
"Tên đầy đủ là Thượng Yên Nhi, cuộc sống vốn dĩ chả khác dân thường là bao. Cô ta bị Thượng Vĩ từ mặt, giờ sống với nhà ngoại, mẹ cô ta trước làm kỹ nữ, chết cũng khá lâu rồi."
Anh ta ấp úng một hồi rồi lại tiếp tục:
"Căn bản là nhà ngoại cũng không thương yêu gì vị tiểu nữ này, nhưng mà cô ta... rất biết cách nhẫn nhịn. Vì cái chết của mẹ ruột gián tiếp do Thượng Vĩ gây ra nên Thượng tiểu thư rất hận, thậm chí ghê tởm cha đẻ."
"Nhân tố quan trọng. Lăng Hạo, đến lúc cậu làm người tốt rồi đấy."
Vương Quân Hàm châm một điếu thuốc, làn khói mờ ảo cùng mùi thuốc lá đặc trưng lan ra nhanh chóng, quả thực, thà tiện tay giết hắn còn hơn làm hắn táng gia bại sản, ngồi tù mọt gông như này.
"Tiếp!" Anh hất nhẹ cằm, ra dấu cho Lăng Hạo hoàn thành nhiệm vụ.
"Tối nay Nghĩa Đông muốn cùng ngài dùng bữa."
"Cút!"
"Vậy không còn gì nữa, tôi xin phép về trước."
Lăng Hạo lặng lẽ rời khỏi phòng, tâm tình Quân Hàm vẫn luôn như vậy, thật khiến thuộc hạ mấy phen đau tim mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.